Hoàng cung Già quốc.
Một cung đình lấy đá hoa trắng làm kính uốn lượn đến một tòa lệ các, ở đó có một ao nước vờn quanh, lục bình trôi đầy đất, màu xanh trong vắt, ở trước đình đó là một giàn hoa Tử Đằng khổng lồ bao quanh, Hoa Tử Đằng nở đầy vườn, từng chuỗi, từng cành, từ xa nhìn đến tựa như một trời hoa biển.
Dưới giàn hoa Tử Đằng, là một nam tử trung niên thân vận long bào mãng kim, thần sắc bi thương nhìn từng khóm Hoa Tử Đằng, trong đầu dần dần hiện lên một mảnh kí ức và khuôn mặt dịu dàng, nhã nhặn của một cô gái, cô ấy ngồi dưới giàn hoa Tử Đằng, tay cầm dây đàn khẽ vuốt, dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua giàn hoa tử đằng, chiếu lên trên thân cô gái ấy, càng tăng thêm mộng mỵ.
Qua một lúc lâu, ông xoay người hướng về nơi xa đi đến, bóng dáng cô đơn đứng trước một lăng mộ, trời chiều đã không còn những ánh nắng vàng rạng rỡ nữa, từ từ chậm rãi lui về phía sau núi.
“Người không có tư cách tới gặp mẫu thân!” Một âm thanh lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Sở Ngự Phong xoay người, ánh mắt thâm trầm nhìn lên vị tử y nam tử trước mắt ông, “Đã nhiều năm như vậy rồi, con vẫn còn hận ta sao?”
“Hận?” Nơi khóe miệng của Sở Lăng Yên hiện lên nét trào phúng, trong đôi mắt thâm thúy là ánh nhìn lạnh lùng tựa như cách xa người cả ngàn dặm, “Người không xứng.”
Trong mắt Sở Ngự Phong cực kỳ bi thương, ông không thể không nghĩ đến sự việc của sáu năm trước, trong một đêm mưa gió bão bùng kia, ông vô cùng tức giận mà chất vấn một người nữ nhân, “Độc tử thất Bộ Xà có phải là do nàng làm hay không?”
Người nữ tử ấy chỉ lạnh lùng cười một tiếng, như bị điên nói, “Đúng thì sao! Ta ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, một đường nâng đỡ ngươi lên ngôi hoàng đế, vậy mà trong lòng ngươi chỉ có mỗi nữ nhân kia!”
“Trẫm đã cho nàng ngồi lên vị trí hoàng hậu, cũng đã vì nàng cho Lăng Nhiên làm thái tử, tại sao nàng còn chưa biết dừng lại, nàng mấy lần hãm hại nàng ấy, trẫm cũng vì niệm tình cũ năm đó, mới mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay, tại sao nàng lại hại đến tính mạng nàng ấy! “ Hắn hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, “Nàng là công chúa nam quốc, trẫm sẽ không giết nàng, nhưng nguyên nhân ra sau, nàng nhất định phải rõ ràng, từ nay về sau, trẫm cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Hắn xoay người đi ra ngoài, lại nhìn thấy một tử y nam tử đang đứng ở cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy tràn đầy khiếp sợ, hắn lắc đầu, từng bước lui về phía sau, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra tia thất vọng thật sâu, “Thì ra, người luôn biết, người biết nhưng vẫn dung túng cho bà ấy tổn thương mẫu phi?”
Ông không cách nào giải thích được, chỉ có thể đứng ngây tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn xem bóng dáng màu tím kia giận dữ rời đi.
“Con không thể hiểu hết đâu, làm một đế vương, có quá nhiều việc không thể làm!” Thu hồi suy nghĩ, Sở Ngự Phong thở dài một hơi, nói, “Sáu năm, con ở mọi nơi đối kháng trẫm, không đếm xỉa tới dụng ý của trẫm với con, bây giờ, trẫm đã già, con không thể giống như trước mà tùy ý làm bậy được.”
“Mẫu phi chết, đều là do người, người không cần phải tìm cớ biện minh cho mình!” Sở Lăng Yên lạnh lùng liếc qua Sở Ngự Phong, “Ta nói rồi, người đã lựa chọn buông tha phụ nhân kia, cho nên ta sẽ theo ước nguyện của người, không động thủ với bà ấy, nhưng tình nghĩa phụ tử chúng ta chỉ có thể từ đó mà cắt đứt!”
Sở Ngự Phong trầm mặt thật lâu, than nhỏ một tiếng, thay đổi đề tài khác, nói ra, “Bất luận con có muốn hay không, lần này con đã đắc thắng trở về, chắc hẳn đại thần trong triều cũng sẽ không có dị nghị gì.”
“Từ sớm ta đã nói, ngôi vị hoàng đế này, ta không lạ gì cả!” Sở Lăng Yên trả lời gọn gang dứt khoát, xoay người phất áo rời đi, chỉ để lại vị đế vương đứng dưới giàn hoa tử đằng.
Màn đêm dần dần buông xuống, một vòng trăng sáng tỏ châm rãi dâng lên, lẳng lặng quan sát tình hình phía dưới, trong hoàng cung già quốc mở tiệc ca múa mừng cảnh thái bình.
Đột nhiên, ly rượu lưu ly leng keng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, mọi người ai nấy đều nhìn lại, trên đài cao, vị đế vương chợt té xỉu trước bàn.
“Hoàng Thượng!” Nam Ngưng hoàng hậu kinh hô, “Mau! Truyền thái y!
Trong tẩm điện, toàn bộ quý phi và các hoàng tử cùng vương công đại thần, vẻ mặt của mọi người ai nấy đều khẩn trương nhìn đến vị đế vương đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
“Lỗ thái y, Hoàng thượng như thế nào rồi?” Nam Ngưng ngồi bên cạnh giường, lo lắng hỏi.
Lỗ thái y quỳ nói, “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng chỉ là làm việc quá sức cho nên mới té xỉu, thỉnh Hoàng hậu nương nương khồng cần lo lắng quá mức.”
“Uhm. Vậy là tốt rồi.” Nam Ngưng thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn mọi người, khoát tay áo nói, “ Các ngươi đều trở về đi, để Hoàng thượng an tâm tĩnh dưỡng.”
“Tuân, Hoàng hậu nương nương.” Mọi người cùng nhau nói, trật tử ngay ngắn lui xuống.
Trong đám người, Bạch Vân Phi nhíu mày nhìn vị đế vương nằm trên giường, liền xoay người, bất động thanh sắc đi theo sát vị tử y nam tử rời khỏi tẩm điện.
Trăng lên đỉnh đầu, ôn nhu sáng tỏ, ánh trăng nhu hòa khuynh chiếu vào mặt nước hồ, ánh sáng lăn tăn, đem bóng đêm đen nhánh tỏa ra một mảnh an tường, bình an.
Trong đình trước suối, Bạch Vân Phi mắt nhìn vị nam tử đối diện đang chơi cờ, bưng lên tách trà, ẩm một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói ra, “ Hoàng thượng ngất xỉu, nguyên nhân chưa chắc như lời Lỗ thái y nói.”
“Có ý gì?” Sở Lăng Yên tay cầm quân cờ có chút khựng lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ kinh ngạc.
“Trên yến tiệc Khánh công,tinh thần hoàng thượng đặc biệt có chút hoảng hốt, rõ ràng cho thấy có người hạ độc ngài.” Bạch Vân Phi không cần suy nghĩ hồi đáp.
“À?” Sở Lăng Yên thu hồi quân cờ trong tay, nghi hoặc hỏi, “Là độc gì?”
“Cái này…” Bạch Vân Phi dừng lại, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng hiện lên một tia vui vẻ khó lường, “Ta cần đích thân mình bắt mạch mới có thể xác định được.”
Một cung đình lấy đá hoa trắng làm kính uốn lượn đến một tòa lệ các, ở đó có một ao nước vờn quanh, lục bình trôi đầy đất, màu xanh trong vắt, ở trước đình đó là một giàn hoa Tử Đằng khổng lồ bao quanh, Hoa Tử Đằng nở đầy vườn, từng chuỗi, từng cành, từ xa nhìn đến tựa như một trời hoa biển.
Dưới giàn hoa Tử Đằng, là một nam tử trung niên thân vận long bào mãng kim, thần sắc bi thương nhìn từng khóm Hoa Tử Đằng, trong đầu dần dần hiện lên một mảnh kí ức và khuôn mặt dịu dàng, nhã nhặn của một cô gái, cô ấy ngồi dưới giàn hoa Tử Đằng, tay cầm dây đàn khẽ vuốt, dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua giàn hoa tử đằng, chiếu lên trên thân cô gái ấy, càng tăng thêm mộng mỵ.
Qua một lúc lâu, ông xoay người hướng về nơi xa đi đến, bóng dáng cô đơn đứng trước một lăng mộ, trời chiều đã không còn những ánh nắng vàng rạng rỡ nữa, từ từ chậm rãi lui về phía sau núi.
“Người không có tư cách tới gặp mẫu thân!” Một âm thanh lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Sở Ngự Phong xoay người, ánh mắt thâm trầm nhìn lên vị tử y nam tử trước mắt ông, “Đã nhiều năm như vậy rồi, con vẫn còn hận ta sao?”
“Hận?” Nơi khóe miệng của Sở Lăng Yên hiện lên nét trào phúng, trong đôi mắt thâm thúy là ánh nhìn lạnh lùng tựa như cách xa người cả ngàn dặm, “Người không xứng.”
Trong mắt Sở Ngự Phong cực kỳ bi thương, ông không thể không nghĩ đến sự việc của sáu năm trước, trong một đêm mưa gió bão bùng kia, ông vô cùng tức giận mà chất vấn một người nữ nhân, “Độc tử thất Bộ Xà có phải là do nàng làm hay không?”
Người nữ tử ấy chỉ lạnh lùng cười một tiếng, như bị điên nói, “Đúng thì sao! Ta ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, một đường nâng đỡ ngươi lên ngôi hoàng đế, vậy mà trong lòng ngươi chỉ có mỗi nữ nhân kia!”
“Trẫm đã cho nàng ngồi lên vị trí hoàng hậu, cũng đã vì nàng cho Lăng Nhiên làm thái tử, tại sao nàng còn chưa biết dừng lại, nàng mấy lần hãm hại nàng ấy, trẫm cũng vì niệm tình cũ năm đó, mới mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay, tại sao nàng lại hại đến tính mạng nàng ấy! “ Hắn hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, “Nàng là công chúa nam quốc, trẫm sẽ không giết nàng, nhưng nguyên nhân ra sau, nàng nhất định phải rõ ràng, từ nay về sau, trẫm cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Hắn xoay người đi ra ngoài, lại nhìn thấy một tử y nam tử đang đứng ở cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy tràn đầy khiếp sợ, hắn lắc đầu, từng bước lui về phía sau, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra tia thất vọng thật sâu, “Thì ra, người luôn biết, người biết nhưng vẫn dung túng cho bà ấy tổn thương mẫu phi?”
Ông không cách nào giải thích được, chỉ có thể đứng ngây tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn xem bóng dáng màu tím kia giận dữ rời đi.
“Con không thể hiểu hết đâu, làm một đế vương, có quá nhiều việc không thể làm!” Thu hồi suy nghĩ, Sở Ngự Phong thở dài một hơi, nói, “Sáu năm, con ở mọi nơi đối kháng trẫm, không đếm xỉa tới dụng ý của trẫm với con, bây giờ, trẫm đã già, con không thể giống như trước mà tùy ý làm bậy được.”
“Mẫu phi chết, đều là do người, người không cần phải tìm cớ biện minh cho mình!” Sở Lăng Yên lạnh lùng liếc qua Sở Ngự Phong, “Ta nói rồi, người đã lựa chọn buông tha phụ nhân kia, cho nên ta sẽ theo ước nguyện của người, không động thủ với bà ấy, nhưng tình nghĩa phụ tử chúng ta chỉ có thể từ đó mà cắt đứt!”
Sở Ngự Phong trầm mặt thật lâu, than nhỏ một tiếng, thay đổi đề tài khác, nói ra, “Bất luận con có muốn hay không, lần này con đã đắc thắng trở về, chắc hẳn đại thần trong triều cũng sẽ không có dị nghị gì.”
“Từ sớm ta đã nói, ngôi vị hoàng đế này, ta không lạ gì cả!” Sở Lăng Yên trả lời gọn gang dứt khoát, xoay người phất áo rời đi, chỉ để lại vị đế vương đứng dưới giàn hoa tử đằng.
Màn đêm dần dần buông xuống, một vòng trăng sáng tỏ châm rãi dâng lên, lẳng lặng quan sát tình hình phía dưới, trong hoàng cung già quốc mở tiệc ca múa mừng cảnh thái bình.
Đột nhiên, ly rượu lưu ly leng keng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, mọi người ai nấy đều nhìn lại, trên đài cao, vị đế vương chợt té xỉu trước bàn.
“Hoàng Thượng!” Nam Ngưng hoàng hậu kinh hô, “Mau! Truyền thái y!
Trong tẩm điện, toàn bộ quý phi và các hoàng tử cùng vương công đại thần, vẻ mặt của mọi người ai nấy đều khẩn trương nhìn đến vị đế vương đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
“Lỗ thái y, Hoàng thượng như thế nào rồi?” Nam Ngưng ngồi bên cạnh giường, lo lắng hỏi.
Lỗ thái y quỳ nói, “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng chỉ là làm việc quá sức cho nên mới té xỉu, thỉnh Hoàng hậu nương nương khồng cần lo lắng quá mức.”
“Uhm. Vậy là tốt rồi.” Nam Ngưng thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn mọi người, khoát tay áo nói, “ Các ngươi đều trở về đi, để Hoàng thượng an tâm tĩnh dưỡng.”
“Tuân, Hoàng hậu nương nương.” Mọi người cùng nhau nói, trật tử ngay ngắn lui xuống.
Trong đám người, Bạch Vân Phi nhíu mày nhìn vị đế vương nằm trên giường, liền xoay người, bất động thanh sắc đi theo sát vị tử y nam tử rời khỏi tẩm điện.
Trăng lên đỉnh đầu, ôn nhu sáng tỏ, ánh trăng nhu hòa khuynh chiếu vào mặt nước hồ, ánh sáng lăn tăn, đem bóng đêm đen nhánh tỏa ra một mảnh an tường, bình an.
Trong đình trước suối, Bạch Vân Phi mắt nhìn vị nam tử đối diện đang chơi cờ, bưng lên tách trà, ẩm một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói ra, “ Hoàng thượng ngất xỉu, nguyên nhân chưa chắc như lời Lỗ thái y nói.”
“Có ý gì?” Sở Lăng Yên tay cầm quân cờ có chút khựng lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ kinh ngạc.
“Trên yến tiệc Khánh công,tinh thần hoàng thượng đặc biệt có chút hoảng hốt, rõ ràng cho thấy có người hạ độc ngài.” Bạch Vân Phi không cần suy nghĩ hồi đáp.
“À?” Sở Lăng Yên thu hồi quân cờ trong tay, nghi hoặc hỏi, “Là độc gì?”
“Cái này…” Bạch Vân Phi dừng lại, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng hiện lên một tia vui vẻ khó lường, “Ta cần đích thân mình bắt mạch mới có thể xác định được.”
/90
|