Ngày chủ nhật là một ngày mong nhớ
Ở trong nhà không ngớt ngoái trông ra
Hy vọng người yêu mến bước ngang qua:
Gặp gỡ mãi cũng gây tình lưu luyến.
Chờ đã mệt mà người không thấy đến
“Có bao giờ người nghĩ đến ta đâu!”
-Tế Hanh-
~~~
7h sáng chủ nhật, An Di tung tăng chạy xuống nhà cùng ăn sáng với mọi người, hôm nay cô mặc một chiếc váy đơn giản màu xanh dương nhạt, trông chiếc váy chẳng có gì đặc biệt nhưng khi được mặc trên người cô lại toát lên một sự thanh thoát dịu dàng của một người thiếu nữ thuần khiết.
“Con mời ông bà và ba mẹ ăn” – cô vui vẻ chào mọi người trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh An Hạo, khẽ vuốt đầu em trai một cái, An Hạo ngước lên cười với cô, đôi mắt của cậu lấp lánh sự ngọt ngào.
“Tiểu Di của ông hôm nay đi đâu mà ăn mặc đẹp thế này, cho ông đi theo với nhé?”, An lão gia trêu đùa cháu gái.
“Con có hẹn với bạn ông ạ” – An Di trả lời nhanh nhẹn, cô biết ngay là mình đang bị ông trêu mà.
“Với Du Thăng à?” – An tổng lên tiếng hỏi cô.
“Du Thăng và một bạn trong lớp con mới quen biết nữa ạ”, vừa nghe trả lời xong An lão gia liền gật gù như là đã hiểu ra chuyện gì đó: “À, chút nữa ta bận đi thăm mấy người bạn trong viện dưỡng lão với bà con rồi, ta không đi với con nữa”, nói rồi ông nhìn An Di tươi cười, cô nũng nịu nói với ông: “Ông này, đừng trêu con nữa, bọn con chỉ đi dạo công viên tiện thể đi nhà sách thôi mà, ông cứ suốt ngày trêu con thôi”, cô vừa nói vừa giả bộ làm mặt đáng thương khiến cả nhà không khỏi phì cười.
“Cho em theo nữa, em cũng muốn mua sách”, An Hạo khẽ kéo tay An Di ra vẻ nài nỉ.
“Không được đâu, chỗ đông người chị không giữ em nổi đâu”, An Di lắc đầu, trong lòng nghĩ đến mấy lần dắt cậu em đi chơi cùng đã phải vất vả như thế nào, cậu chẳng chịu nghe lời còn hay chạy đi lung tung khắp nơi, quả thật rất khó chiều.
“Chị đi hẹn hò với anh Du Thăng mới không cho em theo”, cậu bé lại tiếp tục mè nheo với chị.
“Em lại bắt chước ông trêu chị? Chị đánh cho tét mông này, này” – vừa nói An Di vừa đưa tay huơ huơ trước mặt vờ như đánh An Hạo.
“Hai đứa mau ăn đi đừng giỡn nữa” – An lão phu nhân lên tiếng.
“Mau ăn đi, đừng nài nữa chị đã quyết không cho em theo rồi, muốn mua gì chị mua cho này” – An Di ngọt ngào dụ dỗ An Hạo.
“Vậy thì chị phải mua cho em mấy quyển truyện đó nha, không được quên đâu” – An Hạo lại nài nỉ.
“Được thôi mà” – An Di cười.
Ăn xong bữa sáng, An Di đang chuẩn bị ra ngoài thì Vinh Hy bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Anh lấy xe đưa em đi nhé, hôm nay là chủ nhật nên ngoài đường đông đúc lắm?”
“Không sao đâu, em đi cùng Du Thăng và người một bạn, Du Thăng sẽ chở em, bọn em chỉ đi xe đạp thôi anh yên tâm” – An Di khẳng định một cách chắc nịch.
“Nhưng mà … ” anh định nói gì đó đã bị cô cắt lời: “Mà anh Vinh Hy này, em muốn tập chạy xe đạp, anh dạy em nha?” – An Di vừa nói vừa kéo vạt áo Vinh Hy.
Anh cười: “Cô bé ngốc này… được thôi”
“Em đã mười bảy tuổi rồi anh cứ gọi em là ‘cô bé’ mãi, với lại em có ‘ngốc’ đâu? Thôi em đi đây, Du Thăng đang chờ ngoài cổng kìa”
“Đi cẩn thận đấy” – Vinh Hy gọi với theo. Cô đi rồi anh buồn bã quay vào nhà. ‘Đối với anh em mãi mãi là một cô bé ngốc An Di àh, có những chuyện em mãi mãi không thể nào biết được’
…
Ở cách đó không xa, Ngôn Hoa trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ bước xuống giường chệnh choạng đi vào phòng tắm. Không thấy thì chắc sẽ không ai biết ‘nam thần’ ngời ngời trong mắt mọi người lúc say ngủ như bây giờ trông thảm hại như thế nào, đầu tóc rối bù, hai mắt díp lại, măt cũng hơi đơ ra, nhìn còn có chút trẻ con nữa chứ, thật là khiến cho người ta nhìn thấy thôi cũng không nhịn được cười.
Hai mươi phút sau thì hình tượng lạnh lùng cao ngạo bình thường đã trở lại, Ngôn Hoa hôm nay mặc một cái áo thun cổ đứng màu be cùng quần tây dài đơn giản, anh ung dung chậm rãi đón taxi đến cửa hiệu xe lớn nhất thành phố D. Không cầu kì cũng không quá khắc khe, anh chọn cho mình một chiếc Audi màu đen sang trọng, sau khi hoàn tất giấy tờ thì mang xe đi thử vài vòng.
Thành phố D nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Ngôn Hoa cứ lái đi lòng vòng hết đường nọ đến đường kia, tiện thể anh cũng muốn tham quan nơi này một chút, dù sao từ lúc đến đây đã hơn hai tháng nhưng anh vẫn chưa đi được nhiều nơi. Đây là quê hương mẹ anh, nơi anh bà đã sinh ra và lớn lên sao? Quả là một nơi không tệ, đông đúc nhưng thanh thoáng, khiến cho lòng con người ta thấy dịu dàng, thoải mái vô cùng.
Sau một hồi anh bỗng nghĩ đến nên việc ngày phải phát bài kiểm tra cho học trò, lại còn phải làm theo thông lệ của trường mà tặng thưởng cho thứ hạng cao nhất, thật phiền phức. Nghĩ rồi anh đánh tay lái đi về phía nhà sách thành phố.
…
Ba người hai xe gồm Du Thăng chở An Di trên chiếc xe đạp thể thao có phần quái lạ của mình, cùng với Lâm Dĩnh vừa đi dạo công viên và trung tâm thành phố cả buổi sáng. Vừa chạy vào bãi đỗ xe của nhà sách thì có một chiếc ô tô màu đen mới coóng chạy vụt ngang. Lâm Dĩnh không khỏi suýt xoa: “Xe đẹp thật đấy”. An Di chỉ cười, biết chắc chắn ai đó đang chuẩn bị khoe khoan rồi đây, cô vừa nghĩ thì Du Thăng đã lập tức ra vẻ ta đây: “Thường thôi, Audi Q.7 3.0 TFSI công suất 333 mã lực, mô-men xoắn cực đại 440 Nm ở 2.900-5.300 vòng/phút.”
“Cậu … biết nhiều phết đấy” – Lâm Dĩnh không ngờ cậu Du Thăng này cũng tìm hiểu về mấy thứ tỉ mỉ như vậy.
“Bố cậu ta là ông chủ đến mấy chi nhánh Audi Anh Quốc cậu nghĩ xem tại sao cậu ta tại sao lại biết nhiều như vậy, chỉ là đang khoe khoang thôi” – An Di bật cười thành tiếng.
“Hình như cậu là người khoe khoang thì đúng hơn, rõ ràng vừa rồi ai nhờ cậu khoe ra gia thế của tớ chứ?” – Du Thăng liền trêu lại An Di.
“Thôi đi cậu đúng là mèo khen mèo dài đuôi đấy Du Thăng, mau vào thôi, trời sắp mưa rồi kia kìa” – Lâm Dĩnh giục hai người.
Cả ba đi lòng vòng vừa xem sách vừa tám chuyện rôm rả, Lâm Dĩnh chọn vài quyển sách nâng cao rồi thảo luận với An Di.
“Này sao cậu toàn mua sách Hoá học thôi vậy, cậu rất thích môn Hoá sao? Tớ thì chịu, không có hứng thú cũng không học tốt môn này.” – An Di thấy Lâm Dĩnh không ngừng lựa sách ở khu Hoá học, chất đầy cả tay nên mới thắc mắc hỏi. Lâm Dĩnh ngập ngừng nói: “Tớ học tạm thôi, lúc trước cũng không thích lắm nhưng bây giờ thì muốn tự ôn tập một chút … dù sao thì mình … cũng muốn rèn luyện thêm”. Du Thăng vừa nhìn liền biết ý, chen vào một câu: “Thì ra là muốn lấy lòng thầy Ngôn của chúng ta đây sao? Tớ nhìn cậu là biết tỏng rồi nhé, nói cho cậu biết chuyện này … thầy ấy có người yêu rồi, vả lại còn rất đẹp nữa đấy, xin lỗi nhưng làm cậu phải thất vọng rồi”
“Cậu … làm sao mà cậu biết?”, LâmDĩnh quay sang hỏi cậu ta liền trả lời: “Thầy ấy là hàng xóm của tớ, còn dạy kèm tớ, hôm đến nhà thầy ấy học tớ đã vô tình nhìn thấy ảnh người đó trong phòng thầy, cậu nghĩ xem một người đàn ông để hình người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở trên đầu giường, sáng sáng tối tối đều nhìn nhìn ngắm ngắm thử hỏi không phải người yêu thì còn là gì?”
“Cậu thật là quá đáng đó Du Thăng à” – Lâm Dĩnh dận dỗi kéo An Di lúc này vẻ mặt cũng bất ngờ không kém đi chỗ khác, Du Thăng vội đuổi theo hai người. Hoàn toàn không biết ở bên còn lại của kệ sách đang có một người đã nghe hết câu chuyện từ nãy đến giờ, lúc này giận đến tím mặt, đầu mày liên tục nhíu lại một cách khó chịu.
Đi một lúc đến quầy đồ lưu niệm thì An Di bỗng dừng lại một chút, thì ra là đang nhìn hình nộm một chú mèo nho nhỏ rất đáng yêu. Lâm Dĩnh lên tiếng: “Cậu thích nó à?”, An Di chỉ cười trong khi Du Thăng lại chạy đến trả lời với Lâm Dĩnh: “Cậu ấy có cả một phòng trưng bày hình nộm mèo to nhỏ lớn bé đầy đủ trong căn nhà ở Anh lúc trước, còn phải hỏi thích hay không à?”, nói đoạn cậu lại quay mặt sang An Di hỏi: “Thích thì mua ngay đi chứ?” An Di đẩy mặt cậu ra rồi nói đùa một câu: “Từ khi nào mà tớ thấy cậu trở nên nhiều chuyện như vậy chứ Du Thăng?”, cậu ta nhăn mặt làm bộ đưa tay lên lau nước mắt: “Tớ vì cậu mà trở nên nhiều chuyện như vậy đấy, cậu mau chịu trách nhiệm đi”, An Di trả lời ngay: “Cậu còn rất ấu trĩ nữa đó” nói rồi cô bỏ đi đến quầy tính tiền.
Trong lúc chờ tính tiền thì mắt An Di bỗng sáng rực lên khi nhìn thấy bìa quyển tạp chí: “Ahhh, Lee Jong Suk này, lại lên trang bìa Vogue nữa đấy”. Du Thăng thở dài ngán ngẫm: “Cậu lại thích mấy anh Hàn Quốc thân 6 múi còn gương mặt thì oắt con chứ gì? Tớ cũng có vậy sao cậu không thích tớ đi!”. An Di quay sang chỉnh lời cậu: “Phải nói là ‘gương mặt baby thân hình vạm vỡ’ mới đúng, còn cậu thì … chỉ giỏi ba hoa”. Nói rồi An Di và Lâm Dĩnh cùng cười trêu Du Thăng, làm cho mặt màt cậu ta xám xịt.
Bỗng dưng Lâm Dĩnh nhìn thấy gì đó, chỉ tay về phía những cuốn tạp chí y học, trên bìa là ảnh một người vô cùng quen thuộc – là ‘thầy giáo hắc ám’
“Thầy Ngôn Hoa đây sao? Đẹp trai thật đấy, sao thầy ấy lại lên trang bìa tạp chí y học cơ chứ?” – Lâm Dĩnh tò mò lật lật quyển tạp chí đến trang tin hot. Sau khi đọc to chiến tích cùng xuất thân lừng lẫy của vị giáo viên họ Ngôn kia thì Lâm Dĩnh quả thật thấy người này đúng là không tầm thường chút nào, luôn chiếm thế thượng phong mà khiến cho người ta phải ngước nhìn đầy ngưỡng mộ, người như thế cô có với cách mấy cũng thể nào chạm vào được vào một ngón nhân của anh ta đâu. Du Thăng thì lúc này mới ngờ ngờ ngợ ra gì đấy, thầy ấy tốt nghiệp y khoa mà lại đi làm giáo viên, thì ra là giấu nghề, đúng là cao thủ ‘binh quý xuất kỳ bất ý ‘*
*Có binh pháp thâm cao xuất ra bất ngờ
An Di lúc này cũng ngẩn người ra một lúc, thì ra cái người mà cô vẫn thường thầm gọi là ‘tầhy giáo hắc ám’ ấy lại đúng là tài giỏi như vậy. Nhưng trong đầu nhớ lại mấy lúc xấu hổ trước mặt anh ta lại không khỏi ngượng ngùng liền gạt phăng sự ngưỡng mộ ấy đi mà phán một câu có vẻ hơi vô lí và không liên quan rằng: “Thân hình còn kém Jong Suk của tớ một bậc”. Nói rồi cô không khỏi tự ngượng mà quay đi trả tiền rồi vội vã đi ra ngoài, hai người Du Thăng và Lâm Dĩnh ngơ ngác, không hiểu gì mà cũng đi ra theo.
Đằng này lại có người đến tính tiền. Mắt nhìn quyển tạp chí Vogue lướt qua một cái rồi “Hừ” lạnh lùng quay đi … ‘Thân hình tôi không bằng tên này? Em sẽ phải hối hận vì câu nói vừa rồi!’ – Ngôn Hoa thầm nghĩ
~~~
*Xong 2000 chữ, đọc xong rồi đi ngủ mau bà con cô bác
Ở trong nhà không ngớt ngoái trông ra
Hy vọng người yêu mến bước ngang qua:
Gặp gỡ mãi cũng gây tình lưu luyến.
Chờ đã mệt mà người không thấy đến
“Có bao giờ người nghĩ đến ta đâu!”
-Tế Hanh-
~~~
7h sáng chủ nhật, An Di tung tăng chạy xuống nhà cùng ăn sáng với mọi người, hôm nay cô mặc một chiếc váy đơn giản màu xanh dương nhạt, trông chiếc váy chẳng có gì đặc biệt nhưng khi được mặc trên người cô lại toát lên một sự thanh thoát dịu dàng của một người thiếu nữ thuần khiết.
“Con mời ông bà và ba mẹ ăn” – cô vui vẻ chào mọi người trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh An Hạo, khẽ vuốt đầu em trai một cái, An Hạo ngước lên cười với cô, đôi mắt của cậu lấp lánh sự ngọt ngào.
“Tiểu Di của ông hôm nay đi đâu mà ăn mặc đẹp thế này, cho ông đi theo với nhé?”, An lão gia trêu đùa cháu gái.
“Con có hẹn với bạn ông ạ” – An Di trả lời nhanh nhẹn, cô biết ngay là mình đang bị ông trêu mà.
“Với Du Thăng à?” – An tổng lên tiếng hỏi cô.
“Du Thăng và một bạn trong lớp con mới quen biết nữa ạ”, vừa nghe trả lời xong An lão gia liền gật gù như là đã hiểu ra chuyện gì đó: “À, chút nữa ta bận đi thăm mấy người bạn trong viện dưỡng lão với bà con rồi, ta không đi với con nữa”, nói rồi ông nhìn An Di tươi cười, cô nũng nịu nói với ông: “Ông này, đừng trêu con nữa, bọn con chỉ đi dạo công viên tiện thể đi nhà sách thôi mà, ông cứ suốt ngày trêu con thôi”, cô vừa nói vừa giả bộ làm mặt đáng thương khiến cả nhà không khỏi phì cười.
“Cho em theo nữa, em cũng muốn mua sách”, An Hạo khẽ kéo tay An Di ra vẻ nài nỉ.
“Không được đâu, chỗ đông người chị không giữ em nổi đâu”, An Di lắc đầu, trong lòng nghĩ đến mấy lần dắt cậu em đi chơi cùng đã phải vất vả như thế nào, cậu chẳng chịu nghe lời còn hay chạy đi lung tung khắp nơi, quả thật rất khó chiều.
“Chị đi hẹn hò với anh Du Thăng mới không cho em theo”, cậu bé lại tiếp tục mè nheo với chị.
“Em lại bắt chước ông trêu chị? Chị đánh cho tét mông này, này” – vừa nói An Di vừa đưa tay huơ huơ trước mặt vờ như đánh An Hạo.
“Hai đứa mau ăn đi đừng giỡn nữa” – An lão phu nhân lên tiếng.
“Mau ăn đi, đừng nài nữa chị đã quyết không cho em theo rồi, muốn mua gì chị mua cho này” – An Di ngọt ngào dụ dỗ An Hạo.
“Vậy thì chị phải mua cho em mấy quyển truyện đó nha, không được quên đâu” – An Hạo lại nài nỉ.
“Được thôi mà” – An Di cười.
Ăn xong bữa sáng, An Di đang chuẩn bị ra ngoài thì Vinh Hy bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Anh lấy xe đưa em đi nhé, hôm nay là chủ nhật nên ngoài đường đông đúc lắm?”
“Không sao đâu, em đi cùng Du Thăng và người một bạn, Du Thăng sẽ chở em, bọn em chỉ đi xe đạp thôi anh yên tâm” – An Di khẳng định một cách chắc nịch.
“Nhưng mà … ” anh định nói gì đó đã bị cô cắt lời: “Mà anh Vinh Hy này, em muốn tập chạy xe đạp, anh dạy em nha?” – An Di vừa nói vừa kéo vạt áo Vinh Hy.
Anh cười: “Cô bé ngốc này… được thôi”
“Em đã mười bảy tuổi rồi anh cứ gọi em là ‘cô bé’ mãi, với lại em có ‘ngốc’ đâu? Thôi em đi đây, Du Thăng đang chờ ngoài cổng kìa”
“Đi cẩn thận đấy” – Vinh Hy gọi với theo. Cô đi rồi anh buồn bã quay vào nhà. ‘Đối với anh em mãi mãi là một cô bé ngốc An Di àh, có những chuyện em mãi mãi không thể nào biết được’
…
Ở cách đó không xa, Ngôn Hoa trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ bước xuống giường chệnh choạng đi vào phòng tắm. Không thấy thì chắc sẽ không ai biết ‘nam thần’ ngời ngời trong mắt mọi người lúc say ngủ như bây giờ trông thảm hại như thế nào, đầu tóc rối bù, hai mắt díp lại, măt cũng hơi đơ ra, nhìn còn có chút trẻ con nữa chứ, thật là khiến cho người ta nhìn thấy thôi cũng không nhịn được cười.
Hai mươi phút sau thì hình tượng lạnh lùng cao ngạo bình thường đã trở lại, Ngôn Hoa hôm nay mặc một cái áo thun cổ đứng màu be cùng quần tây dài đơn giản, anh ung dung chậm rãi đón taxi đến cửa hiệu xe lớn nhất thành phố D. Không cầu kì cũng không quá khắc khe, anh chọn cho mình một chiếc Audi màu đen sang trọng, sau khi hoàn tất giấy tờ thì mang xe đi thử vài vòng.
Thành phố D nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Ngôn Hoa cứ lái đi lòng vòng hết đường nọ đến đường kia, tiện thể anh cũng muốn tham quan nơi này một chút, dù sao từ lúc đến đây đã hơn hai tháng nhưng anh vẫn chưa đi được nhiều nơi. Đây là quê hương mẹ anh, nơi anh bà đã sinh ra và lớn lên sao? Quả là một nơi không tệ, đông đúc nhưng thanh thoáng, khiến cho lòng con người ta thấy dịu dàng, thoải mái vô cùng.
Sau một hồi anh bỗng nghĩ đến nên việc ngày phải phát bài kiểm tra cho học trò, lại còn phải làm theo thông lệ của trường mà tặng thưởng cho thứ hạng cao nhất, thật phiền phức. Nghĩ rồi anh đánh tay lái đi về phía nhà sách thành phố.
…
Ba người hai xe gồm Du Thăng chở An Di trên chiếc xe đạp thể thao có phần quái lạ của mình, cùng với Lâm Dĩnh vừa đi dạo công viên và trung tâm thành phố cả buổi sáng. Vừa chạy vào bãi đỗ xe của nhà sách thì có một chiếc ô tô màu đen mới coóng chạy vụt ngang. Lâm Dĩnh không khỏi suýt xoa: “Xe đẹp thật đấy”. An Di chỉ cười, biết chắc chắn ai đó đang chuẩn bị khoe khoan rồi đây, cô vừa nghĩ thì Du Thăng đã lập tức ra vẻ ta đây: “Thường thôi, Audi Q.7 3.0 TFSI công suất 333 mã lực, mô-men xoắn cực đại 440 Nm ở 2.900-5.300 vòng/phút.”
“Cậu … biết nhiều phết đấy” – Lâm Dĩnh không ngờ cậu Du Thăng này cũng tìm hiểu về mấy thứ tỉ mỉ như vậy.
“Bố cậu ta là ông chủ đến mấy chi nhánh Audi Anh Quốc cậu nghĩ xem tại sao cậu ta tại sao lại biết nhiều như vậy, chỉ là đang khoe khoang thôi” – An Di bật cười thành tiếng.
“Hình như cậu là người khoe khoang thì đúng hơn, rõ ràng vừa rồi ai nhờ cậu khoe ra gia thế của tớ chứ?” – Du Thăng liền trêu lại An Di.
“Thôi đi cậu đúng là mèo khen mèo dài đuôi đấy Du Thăng, mau vào thôi, trời sắp mưa rồi kia kìa” – Lâm Dĩnh giục hai người.
Cả ba đi lòng vòng vừa xem sách vừa tám chuyện rôm rả, Lâm Dĩnh chọn vài quyển sách nâng cao rồi thảo luận với An Di.
“Này sao cậu toàn mua sách Hoá học thôi vậy, cậu rất thích môn Hoá sao? Tớ thì chịu, không có hứng thú cũng không học tốt môn này.” – An Di thấy Lâm Dĩnh không ngừng lựa sách ở khu Hoá học, chất đầy cả tay nên mới thắc mắc hỏi. Lâm Dĩnh ngập ngừng nói: “Tớ học tạm thôi, lúc trước cũng không thích lắm nhưng bây giờ thì muốn tự ôn tập một chút … dù sao thì mình … cũng muốn rèn luyện thêm”. Du Thăng vừa nhìn liền biết ý, chen vào một câu: “Thì ra là muốn lấy lòng thầy Ngôn của chúng ta đây sao? Tớ nhìn cậu là biết tỏng rồi nhé, nói cho cậu biết chuyện này … thầy ấy có người yêu rồi, vả lại còn rất đẹp nữa đấy, xin lỗi nhưng làm cậu phải thất vọng rồi”
“Cậu … làm sao mà cậu biết?”, LâmDĩnh quay sang hỏi cậu ta liền trả lời: “Thầy ấy là hàng xóm của tớ, còn dạy kèm tớ, hôm đến nhà thầy ấy học tớ đã vô tình nhìn thấy ảnh người đó trong phòng thầy, cậu nghĩ xem một người đàn ông để hình người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở trên đầu giường, sáng sáng tối tối đều nhìn nhìn ngắm ngắm thử hỏi không phải người yêu thì còn là gì?”
“Cậu thật là quá đáng đó Du Thăng à” – Lâm Dĩnh dận dỗi kéo An Di lúc này vẻ mặt cũng bất ngờ không kém đi chỗ khác, Du Thăng vội đuổi theo hai người. Hoàn toàn không biết ở bên còn lại của kệ sách đang có một người đã nghe hết câu chuyện từ nãy đến giờ, lúc này giận đến tím mặt, đầu mày liên tục nhíu lại một cách khó chịu.
Đi một lúc đến quầy đồ lưu niệm thì An Di bỗng dừng lại một chút, thì ra là đang nhìn hình nộm một chú mèo nho nhỏ rất đáng yêu. Lâm Dĩnh lên tiếng: “Cậu thích nó à?”, An Di chỉ cười trong khi Du Thăng lại chạy đến trả lời với Lâm Dĩnh: “Cậu ấy có cả một phòng trưng bày hình nộm mèo to nhỏ lớn bé đầy đủ trong căn nhà ở Anh lúc trước, còn phải hỏi thích hay không à?”, nói đoạn cậu lại quay mặt sang An Di hỏi: “Thích thì mua ngay đi chứ?” An Di đẩy mặt cậu ra rồi nói đùa một câu: “Từ khi nào mà tớ thấy cậu trở nên nhiều chuyện như vậy chứ Du Thăng?”, cậu ta nhăn mặt làm bộ đưa tay lên lau nước mắt: “Tớ vì cậu mà trở nên nhiều chuyện như vậy đấy, cậu mau chịu trách nhiệm đi”, An Di trả lời ngay: “Cậu còn rất ấu trĩ nữa đó” nói rồi cô bỏ đi đến quầy tính tiền.
Trong lúc chờ tính tiền thì mắt An Di bỗng sáng rực lên khi nhìn thấy bìa quyển tạp chí: “Ahhh, Lee Jong Suk này, lại lên trang bìa Vogue nữa đấy”. Du Thăng thở dài ngán ngẫm: “Cậu lại thích mấy anh Hàn Quốc thân 6 múi còn gương mặt thì oắt con chứ gì? Tớ cũng có vậy sao cậu không thích tớ đi!”. An Di quay sang chỉnh lời cậu: “Phải nói là ‘gương mặt baby thân hình vạm vỡ’ mới đúng, còn cậu thì … chỉ giỏi ba hoa”. Nói rồi An Di và Lâm Dĩnh cùng cười trêu Du Thăng, làm cho mặt màt cậu ta xám xịt.
Bỗng dưng Lâm Dĩnh nhìn thấy gì đó, chỉ tay về phía những cuốn tạp chí y học, trên bìa là ảnh một người vô cùng quen thuộc – là ‘thầy giáo hắc ám’
“Thầy Ngôn Hoa đây sao? Đẹp trai thật đấy, sao thầy ấy lại lên trang bìa tạp chí y học cơ chứ?” – Lâm Dĩnh tò mò lật lật quyển tạp chí đến trang tin hot. Sau khi đọc to chiến tích cùng xuất thân lừng lẫy của vị giáo viên họ Ngôn kia thì Lâm Dĩnh quả thật thấy người này đúng là không tầm thường chút nào, luôn chiếm thế thượng phong mà khiến cho người ta phải ngước nhìn đầy ngưỡng mộ, người như thế cô có với cách mấy cũng thể nào chạm vào được vào một ngón nhân của anh ta đâu. Du Thăng thì lúc này mới ngờ ngờ ngợ ra gì đấy, thầy ấy tốt nghiệp y khoa mà lại đi làm giáo viên, thì ra là giấu nghề, đúng là cao thủ ‘binh quý xuất kỳ bất ý ‘*
*Có binh pháp thâm cao xuất ra bất ngờ
An Di lúc này cũng ngẩn người ra một lúc, thì ra cái người mà cô vẫn thường thầm gọi là ‘tầhy giáo hắc ám’ ấy lại đúng là tài giỏi như vậy. Nhưng trong đầu nhớ lại mấy lúc xấu hổ trước mặt anh ta lại không khỏi ngượng ngùng liền gạt phăng sự ngưỡng mộ ấy đi mà phán một câu có vẻ hơi vô lí và không liên quan rằng: “Thân hình còn kém Jong Suk của tớ một bậc”. Nói rồi cô không khỏi tự ngượng mà quay đi trả tiền rồi vội vã đi ra ngoài, hai người Du Thăng và Lâm Dĩnh ngơ ngác, không hiểu gì mà cũng đi ra theo.
Đằng này lại có người đến tính tiền. Mắt nhìn quyển tạp chí Vogue lướt qua một cái rồi “Hừ” lạnh lùng quay đi … ‘Thân hình tôi không bằng tên này? Em sẽ phải hối hận vì câu nói vừa rồi!’ – Ngôn Hoa thầm nghĩ
~~~
*Xong 2000 chữ, đọc xong rồi đi ngủ mau bà con cô bác
/95
|