Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 71: TRẺ CON BÂY GIỜ KHÔNG ĐÙA ĐƯỢC

/95


“Trẻ con bây giờ không đùa với chúng được đâu, đừng nghĩ chúng giả vờ không biết, nhìn tên ranh này mà xem, thông minh chết đi được ấy chứ”

.~.~.~.

Ngôn Hoa dắt tay An Di đi vào bên trong nhà , Tony và Gia Ân cũng lủi thủi đi theo phía sau.

Ngôi nhà gỗ với chái nhà xanh nằm trên đỉnh đồi có tầm nhìn bao quát ra toàn bộ không gian xung quanh, cây cối xum xuê và những cánh đồng hoa màu sắc rực rỡ đan xen lẫn nhau đem lại cho chủ nhân nơi đây một không gian bình yên, thoáng đạt trong không khí của một vùng nông thôn.Gian phòng khách được bố trí khá đơn sơkhông có nhiều vật dụng lắm chỉ với mộ bộ bàn trà thuỷ tinh và vài chiếc ghế bành bằng mây, trên tường gỗ được trang trí mấy bức vẽ của trẻ con, đường nét đơn điệu tinh nghịch mà vô cùng đáng yêu.

Ngôn Hoa ra hiệu bảo An Di ngồi đợi, còn anh thì đi thẳng vào bên trong nhà.

Từ cửa sổ nhìn ra chính là cánh đồng hoa hướng dương chạy dài ra xa tít tắp, chỉ còn mờ nhạt một vệt thẳng nhạt nhòa nơi cuối trời. Những bông hoa vàng rực khoe sắc dưới ánh nắng. Hoa hướng dương mang trong mình tình yêu cháy bỏng với mặt trời, luôn hướng về phía mặt trời, là biểu tượng của lòng trung thành, sự chung thủy sâu sắc. Thảm hoa vàng rực, vươn mình trong ánh nắng chói chang, hòa quyện cùng lớp lá xanh tươi làm say đắm lòng người.

“Này, mau khai báo cho rõ ngọn ngành” – Gia Ân huých vai An Di.

“Đúng đấy, em mau nói đi anh trai cũng muốn biết” – Tony nói chêm vào.

“Hả?” – An Di ngẩn ngơ.

Gia Ân tức tối cốc vào trán An Di: “Hả cái đầu cậu, chuyện này là thế nào? Cậu và giáo sư? À không … cái tên Tiểu Ngôn gì gì đấy là thế nào?”

“Này em đừng gấp, từ từ ngồi xuống để em ấy nói nào” – Tony kéo Gia Ân và An Di ngồi xuống ghế bành rồi hào hứng nghe ngóng.

“Ơ … chuyện là …” – An Di ngập ngừng nhất thời cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

“Cậu mà còn ấp úng thì tớ phát ngay vào mông nhé, đừng hòng giấu diếm tớ đấy, một chút cũng không cho” – Gia Ân dứ dứ tay hù doạ.

“Bà cô à, em ngồi yên đi” – Tony kéo tay Gia Ân.

“Thầy Sam chính là Ngôn Hoa …” – An Di mấp máy môi định nói tiếp thì bị vẻ mặt không thể tin nổi của Gia Ân làm cho đứng hình.

“Đương nhiên” – Tony gật gù.

“Tại … tại sao sao thầy Sam lại … lại là … ?” – Gia Ân tròn xoe mắt.

“Thật ra hai năm trước thầy ấy không dạy ở Harvard nữa, sau đó thì đến thành phố D, sau đó thì phụ trách lớp của tớ, sau đó thì tớ liên tục gây chuyện, sau đó thì thầy ấy dạy kèm cho tớ, sau đó thì chính là tớ bị … bị cướp mất tim. Chuyện về sau nữa thì cậu biết rồi đấy. Còn bây giờ thì chính là chuyện bây giờ đấy.” – An Di lẩm ba lẩm bẩm nói xong cũng xuýt xoa không hiểu nổi mình vừa nói gì.

“Cậu nói cái quái gì thế đại tiểu thư? Có cần phức tạp lên như vậy không?” – Gia Ân nhăn nhó.

Tony hai mắt sáng bừng như vừa được khai thông tư tưởng, anh nhanh nhảu giải thích: “Ra là thế à? Vậy thì anh cũng biết được đôi chút rồi, thầy Sam sau khi tốt nghiệp thì ở lại Harvard làm giảng viên, hai năm trước được đề bạc nhậm chức phó giáo sư nhưng không biết vì sao lại từ chối để đến làm việc tại bệnh viện Johns Hopkins, không lâu sau đó thầy lại rời Mỹ, chắc chắn lúc đó là đến thành phố D, rồi gặp được An Di, nhưng vì sao một năm trước thầy ấy lại đột nhiên quay trở lại Harvard, còn không buồn nghĩ đã nhận luôn chức phó giáo sư, rồi bây giờ chính là giảng viên thay thế trong khoa của hai em, mọi chuyện cần được tiểu Di Di đây giải thích thêm một chút đây” – Tony đánh mắt sang An Di, Gia Ân cũng tò mò không kém.

“Nội tình bên trong thật sự không thể cho hai người biết, anh ấy sẽ không vui đâu … ” – An Di mím môi khó khăn từ chối, cô không muốn nhắc đến mẹ của anh, không muốn nhắc đến quá khứ tối tăm của tình yêu giữa cô và anh …

“Các người tò mò đủ rồi thì đi chuẩn bị đi. May, tốt hơn lần sau chị đừng thông báo cho tên rỗi hơi này làm gì” – Ngôn Hoa từ trong gian nhà sau đi ra liền hắng giọng cắt đứt cuộc đối thoại không mấy thoải mái kia, tiếp theo là cô May với cái bụng to kềnh cũng chống lưng đi phía sau.

“Ấy ấy thầy đừng nói vậy, em đến giúp một tay, tiện thể … nạp thêm một chút lương thực đó mà” – Tony nói.

“Được rồi, được rồi, cô cậu ra ngoài trước đi, A Phong cậu ta và lão Vương tới trước từ sớm đã ra vườn cải rồi.” – Nói đoạn cô May nhìn sang An Di, thoáng ngạc nhiên rồi như nhận ra cô nàng thì liền cười hỏi: “À, đây là lớp trưởng sao? Em là bạn gái Tony đúng không?” – cô May nhìn Gia Ân từ trên xuống dưới một lượt lại cất giọng hỏi: ” Còn bạn nữ đây là …?”

Gia Ân và An Di cùng nhau không hẹn mà mắt chữ A mồm chữ O.

“Mẹ ơi, con nghĩ là mẹ nhầm rồi, chị gái tóc vàng kia thì đang đứng nép cạnh anh Tony, còn chị gái xinh đẹp này thì không phải đang đứng nép cạnh cậu sao? Hình như là người yêu của cậu chứ? Em chào hai chị, em là Tom” – Cậu bé bụ bẫm khoảng chừng ba bốn tuổi, trong tay cầm lỉnh khỉnh các thứ nhí nha nhí nhảnh chạy ùa tới bên cạnh An Di và Gia Ân làm quen.

Cu cậu có làn da trắng sữa, dáng người cao cao, nhìn vào là biết ngay cậu là con lai bởi mái tóc xoăn màu hạt dẻ, giọng nói ngọt ngào lại ngọng nghịu rất đáng yêu, còn cả đôi mắt to tròn đặc trưng của người phương Tây nữa.

An Di ngượng ngùng gật đầu chào: “Em chào cô ạ”

“Gọi là chị” – Ngôn Hoa thản nhiên buông một câu rồi bảo: “Tom, lại đây”

Cậu bé hí hửng chạy đến xà vào lòng anh, Ngôn Hoa cuối thấp người bế bổng cậu bé lên bằng một tay, tay còn lại anh nắm lấy tay An Di đi thẳng ra bên ngoài để lại ba người Gia Ân, Tony và cô May nhìn nhau chỉ biết cười trừ.

“Hoá ra là bạn gái, thì ra chọn lớp trưởng cũng đã có chủ đích” – May cười xoa xoa cái bụng bầu to tướng của mình. Cậu em họ khiến cô lo lắng bấy lâu cuối cùng cũng đã chịu tìm bạn gái rồi, bác gái cũng có thể yên lòng nhắm mắt rồi.

“Thì ra chọn lớp trưởng cũng đã có chủ đích” – Gia Ân ranh ma lập lại rồi tinh ý nhìn Tony, lúc sau mới sực nhớ mà quay sang chào cô May một tiếng.

“Cái con bé ngốc Di Di này, hôm nay về nhà chắc chắn mình sẽ cho cậu biết tay” – Gia Ân lẩm bẩm.



“Cậu ơi dừng lại một chút” – Tom níu tay Ngôn Hoa thỏ thẻ: “Con phải đội mũ cho chị, còn áo len nữa này cậu”

Ngôn Hoa đứng lại, xoay người cho cậu bé đối diện với An Di, An Di tươi cười nựng má cậu: “Chào em, chị là An Di.”

“Chị cuối đầu thấp một chút ạ” – Cậu bé giơ tay đội chiếc mũ rơm lên cho An Di rồi đưa luôn chiếc áo khoác len trong tay mình cho cô vui vẻ nói: “Cậu nói là phải chăm chị tốt một chút”

“Cảm ơn em” – An Di đưa tay véo mũi cậu bé rồi đáp.

“Chị thật là xinh, cậu ơi khi Tom lớn nhất định phải cưới chị làm vợ” – Cậu bé quay sang Ngôn Hoa nũng nịu.

“Không được, chị là của cậu. Tom lớn sẽ tìm được bạn gái xinh đẹp như chị thôi, không được giành chị với cậu” – Ngôn Hoa chau mày.

“Tom không muốn, chị là xinh đẹp nhất rồi, bạn của Tom không ai xinh bằng chị cả” – Cậu bé vùng vẫy.

“Thế thì cậu không thương Tom nữa” – Ngôn Hoa xa xầm mặt, đặt cậu bé xuống đất rồi kéo tay An Di đi về phía vườn dâu.

An Di ngoái đầu lại cười khổ.

“Cậu, cậu chờ Tom với, Tom không giành chị với cậu là được chứ gì, cậu đừng có không thương Tom mà” – Cậu bé lon ton chạy theo sau níu lấy gấu quần Ngôn Hoa.

Ngôn Hoa quay phắt lại lườm cậu một cái thật sắc rồi lại bế bổng cậu lên, cu cậu được cưng chiều lập tức biết ý liền làm nũng hôn chụt vào má Ngôn Hoa: “Tom thương cậu nhất”

“Hai người thật là trẻ con” – An Di bật cười.

“Chị ơi, cùng đi hái dâu nào” – Tom với tay nắm lấy tay An Di, bàn tay trắng trẻo bụ bẩm mềm mại của cậu bé kéo An Di cùng đi về phía trước.



Không gian vườn dâu thoáng mát, sạch sẽ.Những hàng dâu tươi thẳng tắp, hoa dâu màu trắng cùng màu xanh của những khóm lá xen lẫn là những trái chín đỏ mọng phớt phơ trong tiết trời se se lạnh. Vào khoảng đầu mùa xuân là mùa chín rộ của dâu tây, đi đến đâu cũng thấy dâu tây đỏ ngập cả một khoảng đất trông vô cùng rực rỡ.

An Di một tay cầm chiếc giỏ mây, một tay mân mê nghịch mấy quả dâu, cô nàng ngẩn ngơ đắm mình vào không gian bình yên của thiên nhiên nơi đây. Ngôn Hoa đi phía sau, một tay bế Tom, tay còn lại giúp cậu bé giữ chiếc giỏ để cậu hái dâu xong tiện tay đặt vào.

Nhìn thấy An Di vui vẻ, gương mặt trắng trẻo xinh xắn thấp thoáng ý cười, Ngôn Hoa cảm thấy trong lòng vấy lên một sự rung động nhẹ nhàng tựa như có một dòng suối êm ả đang chảy ngang qua tim anh, anh bước tới bên cạnh, ngồi xổm xuống trước mặt An Di, trong lúc cô còn đang mải mê bị thu hút bởi việc hái dâu thì anh khẽ khàng đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.

“Aaaaa, cậu mới vừa *chụt chụt* chị” – Cậu nhóc Tom reo lên.

“Ngôn Hoa … anh” – An Di đỏ mặt, đôi mắt long lanh ẩn sau vành mũ rơm nhìn Ngôn Hoa đăm đăm, cô nói: “Tom đang ở đây anh đừng giở trò được không?”

“Chị ơi, vừa rồi cậu thưởng cho chị mà, chỉ có ai ngoan mới được cậu *chụt chụt* thôi” – Tom nhanh nhảu giải thích.

“Ngoan” – Ngôn Hoa véo mũi cậu bé tán dương, An Di còn đang lúng túng thì Ngôn Hoa lại kéo tay cô đi sang vườn cà chua bi.

“Cậu ơi sao mặt chị đỏ thế?” – Tom hỏi.

“Ngượng” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.

“Vì sao chị ngượng hở cậu?” – Tom lại hỏi.

“Chị không thích cậu *chụt chụt* chị trước mặt Tom” – Ngôn Hoa vui vẻ trả lời nốt.

“Thế vì sao chị lại không thích được cậu *chụt chụt* trước mặt Tom?” – Tom lại tiếp tục hỏi.

“Chị chỉ thích được *chụt chụt* mà không ai nhìn thấy” – Ngôn Hoa vẫn cứ đáp như không.

“Ơ vậy thì …” – Cậu nhóc gãi đầu định hỏi gì đấy nữa, An Di nhanh chóng xen vào.

“Hai người có thôi đi ngay không?” – mặt An Di càng lúc càng đỏ bừng bừng, cô lườm nguýt Ngôn Hoa, thề với trời rằng cô lập tức muốn bịt miệng cái tên đầu xỏ của vấn đề *chụt chụt* này ngay lập tức.

Ngôn Hoa bỗng khựng lại.

“Tom này, đến vườn rau bina cùng anh Tony và chú Trịnh đi nhé, cậu trông chị một lát sẽ sang đó” – Ngôn Hoa đặt cậu bé xuống đất, đưa chiếc giỏ mây trong tay cho cậu rồi vỗ vỗ đầu cậu dặn dò.

“Chị lớn thế này mà còn cần cậu phải trông sao? Thế là Tom còn giỏi hơn cả chị” – Cậu bé nghịch ngợm chạy thoăn thoắt về phía trước.

Nhìn thấy cậu bé Trịnh Phong liền vẫy tay gọi hỏi: “Cậu Sam của cháu và chị xinh đẹp đâu rồi?”

Cậu bé tinh nghịch đáp: “Ở vườn cà chua ạ, rõ ràng là hai người vừa *chụt chụt* xong bây giờ lại còn cần không gian riêng tư đấy, cậu đuổi cháu sang đây với chú và anh Tony.”

“Ranh con, lại đây” – Trịnh Phong lắc đầu quay sang Tony kể khổ: “Trẻ con bây giờ không đùa với chúng được đâu, đừng nghĩ chúng giả vờ không biết, nhìn tên ranh này mà xem, thông minh chết đi được ấy chứ”

“Chú nói đúng ạ, vừa nãy chị bị cháu trêu đỏ cả mặt ấy” – Tom cười đắc ý.

“Oắt con, đi thôi, sang đây giúp chú” – Trịnh Phong xoa đầu cu cậu bảo.

—–

*2200 chữ, chuyện là hai hôm nay nhập viện mới về, vậy đó, đọc vui vẻ nha mọi người !!!


/95

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status