Trên đường về nhà,...
"Ê anh tính đưa tôi đi đâu vậy..?"
An Tuệ Đồng hét lên khi thấy hắn chạy ngang qua đường nhà cô mà không dừng lại
"Về nhà"
Dương Chí Hàn trầm giọng nói, tay vẫn lát xe
"Về đâu...?"
Cô nghi hoặc hỏi hắn
"Nhà tôi"
"Sao...sao chứ? Không không...mau thả tôi xuống, tôi không muốn"
Cô la toán lên bên tai hắn
"Em im lặng giùm tôi cho tôi tập trung lái xe được không? Tôi chả làm gì em đâu! Tôi chỉ muốn người làm tôi ra như vậy bây giờ phải chịu trách nhiệm với tôi thôi!"
Hắn nheo nheo mắt cặp mắt lại, lạnh giọng nói với cô
Dương Chí Hàn hắn thật sự rất bực mình với cô, đã khiến hắn ra nông nỗi như vậy bây giờ còn phá hắn...
Cô cần gì phải sợ hắn chứ? Hắn đâu làm gì cô đâu mà sợ làm gì...? Chả hiểu nổi
Nghe hắn nói thế cô liền im lặng không dám nhút nhích hay phá hắn nữa mà để hắn tập trung lái xe
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, hắn khẽ cười một lát rồi tăng tốc xe, phóng nhanh chạy về nhà
....
Biệt thự Dương gia
"Chào mừng Dương thiếu gia đã về"
"Chào tiểu thư ạ"
Quản gia hắn đứng ngoài cửa lớn cùng với mấy nữ hầu đứng hai bên, cuối chào lễ phép
"Quản gia Hà, mau kêu người mang những bộ quần áo nữ giới mang lên phòng cho tôi"
"Vâng ạ"
Quản gia hắn nói xong liền nhanh chóng sai người lấy đồ
Còn cô thì bị hắn kéo tay dẫn lên phòng
"Đây là phòng anh sao...?"
An Tuệ Đồng bước vào phòng hắn thì không khỏi ngạc nhiên
Đây là phòng con trai sao? Sao lại ngăn nắp, sạch sẽ như vậy chứ...! Nhưng khác tý là phòng hắn toàn màu đen tí, kể cả chiếc giường to cũng màu tím
"Tôi rất thích ưa sạch sẽ nên hay rãnh rỗi là dọn dẹp phòng"
"Ồ vậy sao..? Tôi không ngờ rằng trên thế giới này vẫn còn có một người như anh đấy! Sạch sẽ thái quá"
Hắn nhìn cô im lặng, đi lại ghế sofa ngồi xuống, gót rượu vang đỏ vào hai ly, cô thì ngồi trên giường, tung tăng nhúng nhảy, quên luôn đây là phòng hắn
Vừa gót xong, quản gia Hà đã mang hai bộ đồ nữ hầu đưa cho hắn, đợi quản gia ra khỏi phòng, Dương Chí Hàn mới cất giọng nói
"Em mau thay bộ đồ này cho tôi đi"
Hắn thảy cho cô một bộ nữ hầu gái mèo, ra lệnh bảo
"Gì cơ? Bộ này sao? Anh bị điên à... Tự nhiên chở tôi về đây còn bắt tôi mặc bộ đồ ghê tởm này sao..? Tôi không mặc"
Cô cầm lên nhìn bộ đồ đấy thì vừa đỏ mặt vừa cáu xe nghiến răng nhìn hắn
"Em đá vào chỗ hiểm của tôi, bây giờ định không chịu trách nhiệm sao? Em còn xém tôi không thể nối dổi cho nhà Họ Dương đấy!"
Nghe Dương Chí Hàn nói thế, cô ngậm ngùi nhìn hắn nhưng thật chất là nhìn phía dưới cách một lớp quần đen của hắn, nhìn chằm vào nó thì chả thấy biểu hiện gì cả, liền nói
"Anh đừng có xạo, tôi thấy anh đi đứng còn được mà"
"Em muốn xem không? Tôi cởi cho em thấy liền, cú đá của em khiến tôi quằn quại chịu thiệt một phần tổn hại đấy!"
Hắn gian quyệt nhìn cô, tay thì từ từ cởi chiếc thắc lưng trên người ra
"Khoang...stop...đừng tôi sẽ bồi thường lại cho anh"
An Tuệ Đồng đỏ mặt trước hành động biến thái của Dương Chí Hàn, nhanh tay mở miệng ngăn chặn
Thấy thế, hắn liền phản đòn tấn công cô sập bẫy
"Vậy thì em mau mặc bộ đồ này cho tôi đi"
Hắn cười cợt nói với cô, chỉ vào bộ đồ hầu gái Tuệ Đồng đang cầm
Cô thì nhìn hắn bằng cặp mắt viên đạn, không vì hắn là thầy cô, không vì cô lỡ đá hắn vô chỗ hiểm mà phải chịu trách nhiệm thì ngay bây giờ An Tuệ Đồng cô đã đánh chết tên biến thái đó từ lâu rồi
"Còn không mau nhanh"
Thấy cô im lặng như vậy, hắn vỗ vai cô thúc giục
"Từ từ làm gì mà hối vậy! Có ngon thì tự mặc đi"
Tuệ Đồng hét lên trừng mắt với hắn rồi ngậm ngùi cay đắng bước vào nhà vệ sinh thay đồ
Đấy là do hắn ép cô, chứ mấy bồ đồ ghê tởm như vậy, có chết cô cũng không thèm mặc
Chờ hắn bình phục lại "cậu bé", cô sẽ kiếm cách chơi đùa lại, trả đũa việc hắn đã làm với cô... Haha!!
_____
Trong lúc canh cô thay đồ, Dương Chí Hàn đã móc trong túi quần ra một bịch gói thuốc trắng, liền nhanh tay bỏ hết vào ly rượu dành riêng cho cô, khuấy đảo lên và chờ cô ra uống
"An Tuệ Đồng! Kì này em đừng hòng mà giở trò gì với tôi... Chiêu của em... Tôi nắm gọn cả trong lòng bàn tay"
Hết phần 11
#Phần này nhạt
"Ê anh tính đưa tôi đi đâu vậy..?"
An Tuệ Đồng hét lên khi thấy hắn chạy ngang qua đường nhà cô mà không dừng lại
"Về nhà"
Dương Chí Hàn trầm giọng nói, tay vẫn lát xe
"Về đâu...?"
Cô nghi hoặc hỏi hắn
"Nhà tôi"
"Sao...sao chứ? Không không...mau thả tôi xuống, tôi không muốn"
Cô la toán lên bên tai hắn
"Em im lặng giùm tôi cho tôi tập trung lái xe được không? Tôi chả làm gì em đâu! Tôi chỉ muốn người làm tôi ra như vậy bây giờ phải chịu trách nhiệm với tôi thôi!"
Hắn nheo nheo mắt cặp mắt lại, lạnh giọng nói với cô
Dương Chí Hàn hắn thật sự rất bực mình với cô, đã khiến hắn ra nông nỗi như vậy bây giờ còn phá hắn...
Cô cần gì phải sợ hắn chứ? Hắn đâu làm gì cô đâu mà sợ làm gì...? Chả hiểu nổi
Nghe hắn nói thế cô liền im lặng không dám nhút nhích hay phá hắn nữa mà để hắn tập trung lái xe
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, hắn khẽ cười một lát rồi tăng tốc xe, phóng nhanh chạy về nhà
....
Biệt thự Dương gia
"Chào mừng Dương thiếu gia đã về"
"Chào tiểu thư ạ"
Quản gia hắn đứng ngoài cửa lớn cùng với mấy nữ hầu đứng hai bên, cuối chào lễ phép
"Quản gia Hà, mau kêu người mang những bộ quần áo nữ giới mang lên phòng cho tôi"
"Vâng ạ"
Quản gia hắn nói xong liền nhanh chóng sai người lấy đồ
Còn cô thì bị hắn kéo tay dẫn lên phòng
"Đây là phòng anh sao...?"
An Tuệ Đồng bước vào phòng hắn thì không khỏi ngạc nhiên
Đây là phòng con trai sao? Sao lại ngăn nắp, sạch sẽ như vậy chứ...! Nhưng khác tý là phòng hắn toàn màu đen tí, kể cả chiếc giường to cũng màu tím
"Tôi rất thích ưa sạch sẽ nên hay rãnh rỗi là dọn dẹp phòng"
"Ồ vậy sao..? Tôi không ngờ rằng trên thế giới này vẫn còn có một người như anh đấy! Sạch sẽ thái quá"
Hắn nhìn cô im lặng, đi lại ghế sofa ngồi xuống, gót rượu vang đỏ vào hai ly, cô thì ngồi trên giường, tung tăng nhúng nhảy, quên luôn đây là phòng hắn
Vừa gót xong, quản gia Hà đã mang hai bộ đồ nữ hầu đưa cho hắn, đợi quản gia ra khỏi phòng, Dương Chí Hàn mới cất giọng nói
"Em mau thay bộ đồ này cho tôi đi"
Hắn thảy cho cô một bộ nữ hầu gái mèo, ra lệnh bảo
"Gì cơ? Bộ này sao? Anh bị điên à... Tự nhiên chở tôi về đây còn bắt tôi mặc bộ đồ ghê tởm này sao..? Tôi không mặc"
Cô cầm lên nhìn bộ đồ đấy thì vừa đỏ mặt vừa cáu xe nghiến răng nhìn hắn
"Em đá vào chỗ hiểm của tôi, bây giờ định không chịu trách nhiệm sao? Em còn xém tôi không thể nối dổi cho nhà Họ Dương đấy!"
Nghe Dương Chí Hàn nói thế, cô ngậm ngùi nhìn hắn nhưng thật chất là nhìn phía dưới cách một lớp quần đen của hắn, nhìn chằm vào nó thì chả thấy biểu hiện gì cả, liền nói
"Anh đừng có xạo, tôi thấy anh đi đứng còn được mà"
"Em muốn xem không? Tôi cởi cho em thấy liền, cú đá của em khiến tôi quằn quại chịu thiệt một phần tổn hại đấy!"
Hắn gian quyệt nhìn cô, tay thì từ từ cởi chiếc thắc lưng trên người ra
"Khoang...stop...đừng tôi sẽ bồi thường lại cho anh"
An Tuệ Đồng đỏ mặt trước hành động biến thái của Dương Chí Hàn, nhanh tay mở miệng ngăn chặn
Thấy thế, hắn liền phản đòn tấn công cô sập bẫy
"Vậy thì em mau mặc bộ đồ này cho tôi đi"
Hắn cười cợt nói với cô, chỉ vào bộ đồ hầu gái Tuệ Đồng đang cầm
Cô thì nhìn hắn bằng cặp mắt viên đạn, không vì hắn là thầy cô, không vì cô lỡ đá hắn vô chỗ hiểm mà phải chịu trách nhiệm thì ngay bây giờ An Tuệ Đồng cô đã đánh chết tên biến thái đó từ lâu rồi
"Còn không mau nhanh"
Thấy cô im lặng như vậy, hắn vỗ vai cô thúc giục
"Từ từ làm gì mà hối vậy! Có ngon thì tự mặc đi"
Tuệ Đồng hét lên trừng mắt với hắn rồi ngậm ngùi cay đắng bước vào nhà vệ sinh thay đồ
Đấy là do hắn ép cô, chứ mấy bồ đồ ghê tởm như vậy, có chết cô cũng không thèm mặc
Chờ hắn bình phục lại "cậu bé", cô sẽ kiếm cách chơi đùa lại, trả đũa việc hắn đã làm với cô... Haha!!
_____
Trong lúc canh cô thay đồ, Dương Chí Hàn đã móc trong túi quần ra một bịch gói thuốc trắng, liền nhanh tay bỏ hết vào ly rượu dành riêng cho cô, khuấy đảo lên và chờ cô ra uống
"An Tuệ Đồng! Kì này em đừng hòng mà giở trò gì với tôi... Chiêu của em... Tôi nắm gọn cả trong lòng bàn tay"
Hết phần 11
#Phần này nhạt
/12
|