"Cốc...cốc"
"Mẹ hả?"
Cô tưởng rằng đó là mẹ nên đứng dậy mở cửa thì gặp ngay lão sói sắc lang chắn ngay trước cửa chứ không phải mẹ mình
"Chào em"
"Chào gì mà chào, đi ra khỏi phòng tôi ngay"
An Tuệ Đồng tức giận khi thấy hắn thản nhiên bước vô phòng cô. An Tuệ Đồng cô rất ghét loại người không quen biết mà tự cớ vô phòng người khác như vậy mà chưa có sự cho phép của cô. Thật đáng ghét~
"Sao em lại đuổi tôi? Tôi là người sẽ dạy học cho em đấy"
Dương Chí Hàn thản nhiên ngồi xuống giường một cách tự nhiên như nhà mình, hai chân vắt chéo lên chân kia, vui vẻ nhìn cô
"Tôi chưa cho mà thầy đã bước vô phòng của nữ sinh như tôi là sao? Thầy không biết mắc cỡ à"
Cô trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn lắc đầu, đứng dậy khỏi giường từng bước đi về phía cô
"Tôi có mặt ở đây em không vui sao?"
Vừa nói Dương Chí Hàn vừa tiến về phía cô, nụ cười hết sức nguy hiểm, An Tuệ Đồng nghi ngờ lùi về phía sau
"Thầy tính làm gì tôi? Tôi nói trước tôi có võ đấy nhá"
Cô vừa nói vừa tạo hình dáng của võ công thật chuyên nghiệp nhưng chưa kịp phản công đã bị hắn ôm chặt kéo vào lòng
"Con nít như em mà bày đặt đánh võ à, thua xa em à"
Dương Chí Hàn cuối xuống nhìn con thỏ đang nằm trong lòng mình không khỏi buồn cười
"Kệ tôi tránh ra"
An Tuệ Đồng ngước nhìn hắn, công nhận hắn thật cao còn cô thì... lùn 1m58, ngước nhìn để nói chuyện với người cao như hắn thì có ngày cổ cô có tật luôn quá
"Không đấy"
Hắn trêu chọc cô khi Tuệ Đồng đang ngọ nguậy trong lòng. Bất chợt một tia ý nghĩa đen truyền đến trong đầu, Dương Chí Hàn nhìn bé thỏ trong lòng bất giác nở nụ cười thâm hiểm. Hắn cuối xuống nói nhỏ bên tai cô
"Em còn ngọ nguậy nữa là tôi không kiềm lòng được mà ăn em đấy"
Nghe được hắn nói, cô lập tức đứng im thin thít, bàn tay cũng đã vô tình chạm trúng phía dưới của hắn, dù sơ qua nhưng An Tuệ Đồng cô có thể cảm nhận thấy vật nóng trong hắn đang căn trướn lên
Cô nhìn hắn đang cười với mình thì chợt nhận ra nụ cười này đối với cô chính là nụ cười của chết chóc, nụ cười chứa đầy dục vọng. An Tuệ Đồng sợ sẽ có chuyện nên lập tức xô hắn ra chạy về phía nhà vệ sinh mang nguyên xô nước ra ngoài
Dương Chí Hàn nhìn hành động của cô không khỏi thắc mắc? Cô đang làm gì thế! Cầm xô nước ra để làm gì? Đang suy nghĩ mông lung thì
"ào...ào"
Cả thân người Dương Chí Hàn lập tức bị một tấn nước đỗ vào người ướt hết cả mình, ướt cả sàn nhà phòng cô. An Tuệ Đồng nhìn hắn bây giờ đã ướt như chuột lột thì cười cười trêu hắn
"Haha... Cái tội dám chọc tôi là vậy haha!!"
Cô cười cười nhưng không hề biết rằng cô đang gặp nguy hiểm ngay trước mặt một con sói già. Hắn ta có thể bất kì lúc nào cũng có thể ăn được cô trong chính căn phòng này. Vậy mà cô lại dám tạt nước vô người hắn, không khiến hắn tỉnh táo lại mà An Tuệ Đồng cô còn đang giúp hắn nóng người hơn.
Thỏ đang trước mặt sao sói già lại không được ăn? Thịt đã dâng hiến tận nơi cớ sao lại từ chối!
Dương Chí Hàn không quan tâm tới lời nói của cô, bước về phía cô mặc cho thân thể đã ướt nhẹp, khuôn mặt hắn bây giờ hết sức là lạnh, sát khí đùng đùng hiện ra. An Tuệ Đồng sợ hãi lùi ra sau
"Thầy thầy...aaaaa... khônggg"
Hắn đè ép cô vào tường, hơi thở lành lành phả vào mặt cô
"Chính em đã khiến tôi lạnh thì cũng chính em hãy dập tắt cơn bão lạnh này đi"
Hết chương 8
"Mẹ hả?"
Cô tưởng rằng đó là mẹ nên đứng dậy mở cửa thì gặp ngay lão sói sắc lang chắn ngay trước cửa chứ không phải mẹ mình
"Chào em"
"Chào gì mà chào, đi ra khỏi phòng tôi ngay"
An Tuệ Đồng tức giận khi thấy hắn thản nhiên bước vô phòng cô. An Tuệ Đồng cô rất ghét loại người không quen biết mà tự cớ vô phòng người khác như vậy mà chưa có sự cho phép của cô. Thật đáng ghét~
"Sao em lại đuổi tôi? Tôi là người sẽ dạy học cho em đấy"
Dương Chí Hàn thản nhiên ngồi xuống giường một cách tự nhiên như nhà mình, hai chân vắt chéo lên chân kia, vui vẻ nhìn cô
"Tôi chưa cho mà thầy đã bước vô phòng của nữ sinh như tôi là sao? Thầy không biết mắc cỡ à"
Cô trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn lắc đầu, đứng dậy khỏi giường từng bước đi về phía cô
"Tôi có mặt ở đây em không vui sao?"
Vừa nói Dương Chí Hàn vừa tiến về phía cô, nụ cười hết sức nguy hiểm, An Tuệ Đồng nghi ngờ lùi về phía sau
"Thầy tính làm gì tôi? Tôi nói trước tôi có võ đấy nhá"
Cô vừa nói vừa tạo hình dáng của võ công thật chuyên nghiệp nhưng chưa kịp phản công đã bị hắn ôm chặt kéo vào lòng
"Con nít như em mà bày đặt đánh võ à, thua xa em à"
Dương Chí Hàn cuối xuống nhìn con thỏ đang nằm trong lòng mình không khỏi buồn cười
"Kệ tôi tránh ra"
An Tuệ Đồng ngước nhìn hắn, công nhận hắn thật cao còn cô thì... lùn 1m58, ngước nhìn để nói chuyện với người cao như hắn thì có ngày cổ cô có tật luôn quá
"Không đấy"
Hắn trêu chọc cô khi Tuệ Đồng đang ngọ nguậy trong lòng. Bất chợt một tia ý nghĩa đen truyền đến trong đầu, Dương Chí Hàn nhìn bé thỏ trong lòng bất giác nở nụ cười thâm hiểm. Hắn cuối xuống nói nhỏ bên tai cô
"Em còn ngọ nguậy nữa là tôi không kiềm lòng được mà ăn em đấy"
Nghe được hắn nói, cô lập tức đứng im thin thít, bàn tay cũng đã vô tình chạm trúng phía dưới của hắn, dù sơ qua nhưng An Tuệ Đồng cô có thể cảm nhận thấy vật nóng trong hắn đang căn trướn lên
Cô nhìn hắn đang cười với mình thì chợt nhận ra nụ cười này đối với cô chính là nụ cười của chết chóc, nụ cười chứa đầy dục vọng. An Tuệ Đồng sợ sẽ có chuyện nên lập tức xô hắn ra chạy về phía nhà vệ sinh mang nguyên xô nước ra ngoài
Dương Chí Hàn nhìn hành động của cô không khỏi thắc mắc? Cô đang làm gì thế! Cầm xô nước ra để làm gì? Đang suy nghĩ mông lung thì
"ào...ào"
Cả thân người Dương Chí Hàn lập tức bị một tấn nước đỗ vào người ướt hết cả mình, ướt cả sàn nhà phòng cô. An Tuệ Đồng nhìn hắn bây giờ đã ướt như chuột lột thì cười cười trêu hắn
"Haha... Cái tội dám chọc tôi là vậy haha!!"
Cô cười cười nhưng không hề biết rằng cô đang gặp nguy hiểm ngay trước mặt một con sói già. Hắn ta có thể bất kì lúc nào cũng có thể ăn được cô trong chính căn phòng này. Vậy mà cô lại dám tạt nước vô người hắn, không khiến hắn tỉnh táo lại mà An Tuệ Đồng cô còn đang giúp hắn nóng người hơn.
Thỏ đang trước mặt sao sói già lại không được ăn? Thịt đã dâng hiến tận nơi cớ sao lại từ chối!
Dương Chí Hàn không quan tâm tới lời nói của cô, bước về phía cô mặc cho thân thể đã ướt nhẹp, khuôn mặt hắn bây giờ hết sức là lạnh, sát khí đùng đùng hiện ra. An Tuệ Đồng sợ hãi lùi ra sau
"Thầy thầy...aaaaa... khônggg"
Hắn đè ép cô vào tường, hơi thở lành lành phả vào mặt cô
"Chính em đã khiến tôi lạnh thì cũng chính em hãy dập tắt cơn bão lạnh này đi"
Hết chương 8
/12
|