Hôm sau, tôi kể lại mọi thứ cho mọi người nghe và tất nhiên là trừ Kỷ Thiếu rồi. Tôi nghe y tá nói là chiều nay sẽ được xuất viện. Lòng tôi vui không thể tả, chỉ mong mau mau rời khỏi cái chốn bệnh viện kinh hoàng này. Đến trưa là tôi đã hồ khởi thu xếp đồ đạc của mình. Nhìn vào điện thoại thì thấy vài cuộc gọi nhỡ của mẹ, tôi tính chút nữa sẽ gọi lại. Vừa đặt điện thoại xuống bàn thì nó lại reo lên. Tôi cầm điện thoại lên nghe máy. Là mẹ! Mẹ hỏi han : Alo, tiểu nha đầu con sao rồi? Sao lại bị vào bệnh viện? Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Tôi mừng quýnh lên : A...con không sao... Chỉ là do sơ ý, tay hơi trầy một chút. Không đáng quan ngại nha. Khi nào mẹ về? Mẹ khúc khích cười qua máy : Không ngờ vẫn còn biết quan tâm. Con thử đoán xem? Tôi suy nghĩ một hồi : Con chịu thôi. Mẹ nói đi! Khi nào thấy thì biết! Rồi mẹ cúp máy cái rụp. Tôi ngơ ngác một hồi lâu rồi tiếp tục dọn đồ, bĩu môi một cái.
Thoắt cái đã đến chiều. Tôi tung tăng bước ra khỏi cái bệnh viện. Tề Bác có vẻ rất rảnh, chở tôi, thầy giáo Nhâm và Tương Nhật Nam tiên sinh về. Tề Bác hào hứng : Hay là chúng ta về nhà cô bé tá túc một đêm nhỉ? Tương Nhật Nam tán thành : Đúng đấy, vừa hay bọn này đang rảnh. Có cấp dưới lo hết, đỡ rất nhiều. Thầy giáo Nhâm hơi cau mày : Rõ là chưa thân thiết đến mức đó. Tôi kiếu, các cậu cũng không nên làm phiền tiểu An. Khí thế phừng phừng ban nãy biến mất, Tề Bác ỉu xìu : Chúng ta chẳng bao giờ làm phiền ai, lần này cũng có công giúp An Hạ. Nên việc qua nhà tôi cũng đâu thấy gì quá đáng đúng không Tương Nhật Nam, An Hạ? Tôi cười xòa : A ha, tiên sinh qua nhà cháu đúng là một vinh hạnh a~ Không phiền đâu. Tề Bác cười hề hề nhưng vẫn có nét mê người : Vậy cô bé cho tôi địa chỉ nhà cháu. Vậy địa chỉ nhà cháu là...
:::::::::::::::::::::::::;;;;;;;;;;;;;;
Được về nhà cảm giác thật là thoải mái! Tuy nhiên do nhiều ngày vắng, cái nhà đã bám đầy bụi bặm. Tôi ngao ngán nhìn một lượt : Mau lấy vũ khí dọn dẹp giết giặc thôi! Tương Nhật Nam đổ mồ hôi hột nhìn tôi : Vũ khí? Giặc? Cô bé đang nói gì vậy? Tề Bác rất hiểu ý tôi : Là lấy chổi, khăn, đồ hốt rác và mấy vật dụng quét dọn đấy. Giặc là bụi bẩn đấy. Tôi mau vào phòng của mình, thay đồ để tiện lau dọn rồi bắt tay vào làm việc
Thoắt cái đã đến chiều. Tôi tung tăng bước ra khỏi cái bệnh viện. Tề Bác có vẻ rất rảnh, chở tôi, thầy giáo Nhâm và Tương Nhật Nam tiên sinh về. Tề Bác hào hứng : Hay là chúng ta về nhà cô bé tá túc một đêm nhỉ? Tương Nhật Nam tán thành : Đúng đấy, vừa hay bọn này đang rảnh. Có cấp dưới lo hết, đỡ rất nhiều. Thầy giáo Nhâm hơi cau mày : Rõ là chưa thân thiết đến mức đó. Tôi kiếu, các cậu cũng không nên làm phiền tiểu An. Khí thế phừng phừng ban nãy biến mất, Tề Bác ỉu xìu : Chúng ta chẳng bao giờ làm phiền ai, lần này cũng có công giúp An Hạ. Nên việc qua nhà tôi cũng đâu thấy gì quá đáng đúng không Tương Nhật Nam, An Hạ? Tôi cười xòa : A ha, tiên sinh qua nhà cháu đúng là một vinh hạnh a~ Không phiền đâu. Tề Bác cười hề hề nhưng vẫn có nét mê người : Vậy cô bé cho tôi địa chỉ nhà cháu. Vậy địa chỉ nhà cháu là...
:::::::::::::::::::::::::;;;;;;;;;;;;;;
Được về nhà cảm giác thật là thoải mái! Tuy nhiên do nhiều ngày vắng, cái nhà đã bám đầy bụi bặm. Tôi ngao ngán nhìn một lượt : Mau lấy vũ khí dọn dẹp giết giặc thôi! Tương Nhật Nam đổ mồ hôi hột nhìn tôi : Vũ khí? Giặc? Cô bé đang nói gì vậy? Tề Bác rất hiểu ý tôi : Là lấy chổi, khăn, đồ hốt rác và mấy vật dụng quét dọn đấy. Giặc là bụi bẩn đấy. Tôi mau vào phòng của mình, thay đồ để tiện lau dọn rồi bắt tay vào làm việc
/49
|