Tôi không nhúc nhích nổi nữa! Thật là khó chịu quá đi mất... thầy sau khi đuổi Tề Bác tiên sinh và Tương Nhật Nam tiên sinh về thì ẵm tôi vào phòng tắm. Thầy mở vòi nước, từ từ đặt tôi vào bồn:
-Sao lại nhẹ thế này? Không ổn... là bao nhiêu cân vậy?
Tôi che mặt:
-Thầy giáo ngốc, sao lại hỏi em bao nhiêu cân chứ!
-Ấy, đừng dỗi! Là tôi sai, tôi không đúng, đừng dỗi...
Mặt thầy lộ rõ vẻ lúng túng khi nói câu đo. Dễ thương quá đi mất!
Thầy tắm rửa cho tôi, đến nơi tiên ấy thì tôi chặn lại:
-Để em... khoan đã thầy ơi! Nè, này, khoan đã!
Không đề tôi nói xong, thầy đã rửa nơi đó. Ngại chết mất! Đúng là không thiết sống nữa mà:
-Đồ ngốc! Sao em lại thích thầy như vậy chứ!
- Bởi vì em sinh ra để dành cho tôi, cho ông chú già gần ba mươi này!
Đôi phồng má, đồ mặt dày nhà thầy! Hừ, quyết không nói chuyện với thầy nữa!
---------+-------+---------+---+-+--++
Sáng rồi. Chuẩn bị đi học thôi! Khoan đã, sao nặng nặng! Nhìn, tôi hốt hoảng vì thật đang nằm kế! Trời ơi! Tôi dỗi, định ngồi dậy thì thầy cầm tay. Giọng thầy hơi khàn do mới dậy khiến tôi đỏ mặt:
-Khoan... dậy mà không gọi tôi sao?
-A... tại..tại... thầu không dậy thôi a...~
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Ở trường, chúng tôi sẽ không thân thiết quá để tránh gây nghi ngờ. Nhã Lạc Lam vẫn bám theo tôi, hỏi han đủ điều tuy nhiên vẫn chưa biết chuyện.
Hôm nay tôi cảm giác khó chịu. Bụng đau... và có vẻ nóng tính hơn mọi ngày! Giờ về, tôi cảm thấy...ướt. Nghi lắm! Tôi ngại ngùng không dám đứng lên, ngồi ỳ ra đó. Nhã Lạc Lam lo lắng:
-An Hạ, cậu sao vậy? Không khỏe à ?
-Không sao, cậu cứ về trước, chút nữa mình về.
-Ừm...vậy mình về, nhớ chăm sóc tốt cho bảm thân! Tạm biệt
-Tạm biẹt
.....................
Sau một lúc ngồi thừ ra không biết làm sao, bỗng có tin nhắn:
-Tiểu An, sao giờ này còn chưa về?
Tôi nhập lại tin nhấn trả lời:
-Thầy mang cho em cái áo khoác.
Rồi chưa đến mười phút sau, thầy giáo Nhâm đã đến, đưa cho tôi cái áo ngoắc màu đen:
-Cảm ơn thầy!
Tôi nhanh tay cột áo ngang eo rồi chậm rão đứng dậy. Cơn nhói ập đến, tôi ngồi thụp xuống. Thầy ấm tôi lên. Tôi ngăn:
-Thầy...không được... sẽ thấy mất!
-Em... có... hả?
-Thầy giáo ngốc! Đừng có hỏi như vậy!
.......................................
Sau một lúc, cuối cùng cũng về đến nhà. Tôi định vào phòng tắm nhưng mà bị thầu chắn:
-Em không biết. Để tôi chỉ cho này!
- Thầy... thật biến thái!
-Ai bảo em cơ chư. Đều tại em quá ngốc đó tiểu An.
Thầy nhẹ nhàng cởi quần trong của tôi đã thấm đầy máu, chảy tong tong. Kinh thật! Vừa ngại vừa khó chịu do khiết phích_(bệnh sạch sẽ)
Thầy nhẹ nhàng dùng bông gòn, thấm nước ấm rồi rửa. Tôi không biết sĩ diện của mình để đâu! Ôi, chết mất!
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, thầy bảo:
-Tôi đi mua băng cho em, ngoan ngoãn đừng ngồi ghế salon, được chứ?
Tôi gật đầu, đợi đến khi thầy ra ngoài mới bắt đầu tắm. Cảm giác nước ấm chạm vào da thật là hạnh phúc. Thoải mái quá đi thôi! Lúc tắm xong cũng là vừa lúc thầy về. Thầy lấy một miếng băng, chỉ too cách sử dụng rồi đi ra, sử tay cho sạch sẽ rồi bắt đầu nấu bữa tối. Thầy thật là đảm đang quá đi!
-Sao lại nhẹ thế này? Không ổn... là bao nhiêu cân vậy?
Tôi che mặt:
-Thầy giáo ngốc, sao lại hỏi em bao nhiêu cân chứ!
-Ấy, đừng dỗi! Là tôi sai, tôi không đúng, đừng dỗi...
Mặt thầy lộ rõ vẻ lúng túng khi nói câu đo. Dễ thương quá đi mất!
Thầy tắm rửa cho tôi, đến nơi tiên ấy thì tôi chặn lại:
-Để em... khoan đã thầy ơi! Nè, này, khoan đã!
Không đề tôi nói xong, thầy đã rửa nơi đó. Ngại chết mất! Đúng là không thiết sống nữa mà:
-Đồ ngốc! Sao em lại thích thầy như vậy chứ!
- Bởi vì em sinh ra để dành cho tôi, cho ông chú già gần ba mươi này!
Đôi phồng má, đồ mặt dày nhà thầy! Hừ, quyết không nói chuyện với thầy nữa!
---------+-------+---------+---+-+--++
Sáng rồi. Chuẩn bị đi học thôi! Khoan đã, sao nặng nặng! Nhìn, tôi hốt hoảng vì thật đang nằm kế! Trời ơi! Tôi dỗi, định ngồi dậy thì thầy cầm tay. Giọng thầy hơi khàn do mới dậy khiến tôi đỏ mặt:
-Khoan... dậy mà không gọi tôi sao?
-A... tại..tại... thầu không dậy thôi a...~
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Ở trường, chúng tôi sẽ không thân thiết quá để tránh gây nghi ngờ. Nhã Lạc Lam vẫn bám theo tôi, hỏi han đủ điều tuy nhiên vẫn chưa biết chuyện.
Hôm nay tôi cảm giác khó chịu. Bụng đau... và có vẻ nóng tính hơn mọi ngày! Giờ về, tôi cảm thấy...ướt. Nghi lắm! Tôi ngại ngùng không dám đứng lên, ngồi ỳ ra đó. Nhã Lạc Lam lo lắng:
-An Hạ, cậu sao vậy? Không khỏe à ?
-Không sao, cậu cứ về trước, chút nữa mình về.
-Ừm...vậy mình về, nhớ chăm sóc tốt cho bảm thân! Tạm biệt
-Tạm biẹt
.....................
Sau một lúc ngồi thừ ra không biết làm sao, bỗng có tin nhắn:
-Tiểu An, sao giờ này còn chưa về?
Tôi nhập lại tin nhấn trả lời:
-Thầy mang cho em cái áo khoác.
Rồi chưa đến mười phút sau, thầy giáo Nhâm đã đến, đưa cho tôi cái áo ngoắc màu đen:
-Cảm ơn thầy!
Tôi nhanh tay cột áo ngang eo rồi chậm rão đứng dậy. Cơn nhói ập đến, tôi ngồi thụp xuống. Thầy ấm tôi lên. Tôi ngăn:
-Thầy...không được... sẽ thấy mất!
-Em... có... hả?
-Thầy giáo ngốc! Đừng có hỏi như vậy!
.......................................
Sau một lúc, cuối cùng cũng về đến nhà. Tôi định vào phòng tắm nhưng mà bị thầu chắn:
-Em không biết. Để tôi chỉ cho này!
- Thầy... thật biến thái!
-Ai bảo em cơ chư. Đều tại em quá ngốc đó tiểu An.
Thầy nhẹ nhàng cởi quần trong của tôi đã thấm đầy máu, chảy tong tong. Kinh thật! Vừa ngại vừa khó chịu do khiết phích_(bệnh sạch sẽ)
Thầy nhẹ nhàng dùng bông gòn, thấm nước ấm rồi rửa. Tôi không biết sĩ diện của mình để đâu! Ôi, chết mất!
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, thầy bảo:
-Tôi đi mua băng cho em, ngoan ngoãn đừng ngồi ghế salon, được chứ?
Tôi gật đầu, đợi đến khi thầy ra ngoài mới bắt đầu tắm. Cảm giác nước ấm chạm vào da thật là hạnh phúc. Thoải mái quá đi thôi! Lúc tắm xong cũng là vừa lúc thầy về. Thầy lấy một miếng băng, chỉ too cách sử dụng rồi đi ra, sử tay cho sạch sẽ rồi bắt đầu nấu bữa tối. Thầy thật là đảm đang quá đi!
/49
|