Thời gian trôi thực sự rất nhanh, thắt cái đã đến thứ bảy. Cuộc sống thuiwfng ngày diễn ra, quen thuộc đến mức khiến tôi chán và muốn phá hoại nó. Tôi thấy có hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ mà tối qua đã gọi. Liếc mắt nhìn, tôi cầm lên và gọi lại. Sau một hồi chuông reng, cuối cùng mẹ cũng đã bắt máy. Từ đầu dây bên kia, tôi có thể cảm nhận sự trìu mến, ấm áp trong lời nói của mẹ : Alo, tiểu nha đầu nhà ngươi sao hôm qua không chịu nghe máy hả? À mà việc học của tiểu nha đầu thối nhà ngươi sao rồi? Ai chủ nhiềm? Có vui không? Đẹp trai xinh gái gì không?... và ba la bô lô một đống thứ khác. TÔi không kịp trả lời, mẹ đã tuôn ra một tràn dài và tóm lại một câu 'Xin lỗi nhé bé con nhưng mẹ bận rồi, tối gọi lại nhé!' rồi cúp máy cái rụp. Tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu điều gì cả. Thầy đã nhận được tin nhắn, trả lời ' Em là ai vậy?'
Sau một hồi giấu mặt, tôi đã hẹn được thầy đi cafe buổi tối. Hẹn ở quán cà phê Starbucks.
Tối- & giờ- thực ra là hẹn lúc bảy giờ rưỡi nhưng tôi muốn là người chủ động nên đã đến sớm hơn. Tôi mua một ly Capuchino đá xay rồi tìm một bàn trong góc, sát phía cửa sổ. Chậm rãi uồn ly capuchino đá xay mát lạnh, tôi vừa nhìn ra ngoài cửa. Thực sự tôi cũng không ngờ thầy là người rất chu đáo, mới bảy giờ hai mươi đã thấy thầy. Thầy mua một ly matcha latte rồi nhìn xung quanh. Tôi đưa tay lên, vẫy vẫy ra hiệu cho thầy.Thầy đến, hơi ngỡ ngàng rồi khẽ mỉm cười, ngồi xuống ghế. Thầy nhìn tôi, nghi hoặc hỏi : Em... sao biết thầy..? Tại sao lại mời thầy ra đây thế? Tôi không trả lời, cầm chiếc Iphone, nhấn vào phần ghi chú, bấm bàn phím trả lời;
'Chào thầy, em là học sinh lớp thầy, là An Hạ.Tối nay, em muốn đi dạo với thầy một tí được không? Em chỉ mong là tối nay không có việc kỳ quái nào xảy ra vây quanh mình'
Tôi cảm thấy mình điên thật rồ, quá điên. Ấy vậy mà thầy lại đồng ý , thật là thân thiện quá mức cho phép!
Vì tôi đi taxi mà thầy đi xe nên thầy đồng ý chở tôi đi cùng. Tôi muốn đi nơi nào đó hoang vắng một tí, tận hưởng không khí trong lành vào ban đêm. Thầy chở tôi đén một nơi ít người rồi cùng tôi tản bộ. Thầy khẽ nói : Đây là bí mật của chúng ta, mong em sẽ không nói cho ai biết... Rồi chiếc xe mái của thầy bỗng trở thành vật nhỏ bé, như một món đồ chơi mà tôi hay thấy khi đi ngang cửa hàng lưu niệm gần nhà. Tôi không ngờ, ngoài tôi ra còn có người cũng dị không kém. Tôi chợt bất giác rợn người, thấy sau lưng của thầy là cái bóng đen, như thứ tôi đã thấy trong phòng tắm. Tôi dụi mắt, vajt đó đã không còn. Chẳng lẽ mình hoa mắt? Bình thường, khi có những 'thứ đó'tôi đều cảm nhận một cách rõ ràng nhưng lần này, tôi chỉ cảm thấy nó. Tôi cảm thấy điều gì không lành. Khốn nạn thật! Thôi mặc nó, chút tôi sẽ xử lý sau.
Sau một hồi giấu mặt, tôi đã hẹn được thầy đi cafe buổi tối. Hẹn ở quán cà phê Starbucks.
Tối- & giờ- thực ra là hẹn lúc bảy giờ rưỡi nhưng tôi muốn là người chủ động nên đã đến sớm hơn. Tôi mua một ly Capuchino đá xay rồi tìm một bàn trong góc, sát phía cửa sổ. Chậm rãi uồn ly capuchino đá xay mát lạnh, tôi vừa nhìn ra ngoài cửa. Thực sự tôi cũng không ngờ thầy là người rất chu đáo, mới bảy giờ hai mươi đã thấy thầy. Thầy mua một ly matcha latte rồi nhìn xung quanh. Tôi đưa tay lên, vẫy vẫy ra hiệu cho thầy.Thầy đến, hơi ngỡ ngàng rồi khẽ mỉm cười, ngồi xuống ghế. Thầy nhìn tôi, nghi hoặc hỏi : Em... sao biết thầy..? Tại sao lại mời thầy ra đây thế? Tôi không trả lời, cầm chiếc Iphone, nhấn vào phần ghi chú, bấm bàn phím trả lời;
'Chào thầy, em là học sinh lớp thầy, là An Hạ.Tối nay, em muốn đi dạo với thầy một tí được không? Em chỉ mong là tối nay không có việc kỳ quái nào xảy ra vây quanh mình'
Tôi cảm thấy mình điên thật rồ, quá điên. Ấy vậy mà thầy lại đồng ý , thật là thân thiện quá mức cho phép!
Vì tôi đi taxi mà thầy đi xe nên thầy đồng ý chở tôi đi cùng. Tôi muốn đi nơi nào đó hoang vắng một tí, tận hưởng không khí trong lành vào ban đêm. Thầy chở tôi đén một nơi ít người rồi cùng tôi tản bộ. Thầy khẽ nói : Đây là bí mật của chúng ta, mong em sẽ không nói cho ai biết... Rồi chiếc xe mái của thầy bỗng trở thành vật nhỏ bé, như một món đồ chơi mà tôi hay thấy khi đi ngang cửa hàng lưu niệm gần nhà. Tôi không ngờ, ngoài tôi ra còn có người cũng dị không kém. Tôi chợt bất giác rợn người, thấy sau lưng của thầy là cái bóng đen, như thứ tôi đã thấy trong phòng tắm. Tôi dụi mắt, vajt đó đã không còn. Chẳng lẽ mình hoa mắt? Bình thường, khi có những 'thứ đó'tôi đều cảm nhận một cách rõ ràng nhưng lần này, tôi chỉ cảm thấy nó. Tôi cảm thấy điều gì không lành. Khốn nạn thật! Thôi mặc nó, chút tôi sẽ xử lý sau.
/49
|