Hóa ra bà cô béo kia chính là em của ngời đàn ông dáng vẻ thư sinh, còn người đàn ông béo thì tôi vẫn chưa biết. Cô em đi đến một cái két sắt đã gỉ, đéo găng tay y tế, mặt đồ bảo bộ kín mít như có bệnh dịch, lấy chìa khóa mở cái két sắt ra. Bên trong cái két sắt bốc mùi hôi thối từ những miếng thịt thiu, đang thối rữa, bên trong lúc nhúc ggaafy giòi. Tôi kinh hãi, cảm giác dạ dày muốn trào ngược ra. Chết tiệt! Bọn chúng rõ ràng là điên hết cả rồi! NGười đàn ông béo nói bằng cái giọng ồm ồm đáng ghét : Tiểu Lỗ, Tiểu Hoa. Sao lại bắt hai người này thế? Trời ạ! CHính ổng còn không biết kia kìa! Bỗng thầy tôi - Nhâm Mục Diệu, khẽ huýt vào tay tôi một cái đau điếng. Tôi bất giác hét : Á! Bị điên hay sao vậy? Bọn giết người đó nhìn tôi, tên thư sinh cười hềnh hệch, cầm cây dao dính đầy máu đã khô, cơ thể bosc mùi tanh tưởi khiến tôi muốn nôn mửa, dần dần tiến lại gần tôi. Tôi lùi cái thân xác vốn không còn sức lực, run rẩy, lắp bắp: NGươi... ngươi đừng qua đây... dừng lại.. đừng... đừng.. lại gần ta.. Hắn ta vẫn đến gần, đến khi toàn thân chạm tường, tôi mới có cảm giác hơi sợ hãi.Tên thư sinh TIểu Lỗ dùng lại, liếc nhìn thầy giáo Nhâm rồi
/49
|