Một giấc ngủ này của Tô Uyển còn tính là thoải mái, nàng cũng dần dần quen với xe bò xóc nảy, lúc này cũng coi như là tự nhiên tỉnh, thời điểm tỉnh lại mặt trời đã lên cao, ánh bình minh ở chân trời còn chưa tan đi, nhan sắc sáng lạn treo ở không trung.
Tô Uyển khi ngủ là nghiêng mặt dán ở trên lưng Tống Tử Hằng, lúc này mở mắt ra, đập vào mắt là một loài hoa ven đường không biết tên, màu tím nhạt, xen giữa các lùm cây xanh tươi, phá lệ chói mắt. Tô Uyển trong lòng vừa động, còn chưa có mở miệng, liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tống Tử Hằng: “Nương tử tỉnh?”
“Vâng, tướng công lên đường hồi lâu vất vả, không bằng nghỉ ngơi uống miếng nước?”
Tống Tử Hằng nghĩ nghĩ, quả nhiên đánh xe bò tới ven đường dừng lại, quay đầu về phía Tô Uyển cười: “Nương tử nói đúng.”
Tô Uyển tìm hồ lô đựng nước từ phía sau đưa cho hắn, rồi tự mình nhảy xuống xe, đi đến lùm cây ven đường. Tống Tử Hằng uống xong nước, cũng dạo bước đến bên cạnh Tô Uyển, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc nhìn hoa dâm bụt, thấp giọng thở dài: “Phong lộ thê thê cảnh thu phồn, đáng thương vinh dừng ở triều hôn.”
Tống Tử Hằng vừa nói, liền nhìn thấy thê tử đưa tay về phía bụi cây, tràn đầy khí thế hái hoa bẻ cành, Tống Tử Hằng bị hành động này làm sợ ngây người, một giây trước hắn còn cho rằng thê tử đang vì hoa dâm bụt mà thở dài.
Hai tay Tô Uyển đều giang ra, dùng sức lôi kéo cành, còn nghiêng đầu nhìn Tống Tử Hằng nói: “Tướng công biết đây là hoa gì không?”
“Đây là hoa dâm bụt, nở ở mùa hạ, sớm nở tối tàn, vòng đi vòng lại.”
Tô Uyển gật đầu: “Nói như vậy, cho dù ta không hái hoa, nó cũng sẽ tự điêu tàn.”
Suy nghĩ của Tống Tử Hằng vừa chuyển, nhìn thê tử còn đang bẻ cành, bàn tay non mịn đã thít chặt ra vệt đỏ, lúc này mới vội ngăn cản nàng: “Nàng muốn bẻ nó làm chi?”
“Muốn làm cái vòng hoa đội trên đầu.” Tô Uyển hứng thú bừng bừng, “Tướng công biết làm sao?”
Tống Tử Hằng lắc đầu: “Không biết.” Rồi lại nói, “Nhưng nếu nương tử dạy, ta liền có thể.”
Kỳ thật vòng hoa cũng không khó làm, dùng ít sức lực, bảy vặn tám vặn liền làm tốt, Tống Tử Hằng thường làm việc nhà nông, cha và anh hắn đều biết làm bàn ghế hay gia cụ, tuy hắn không làm được đồ vật lớn, ngẫu nhiên cũng có thể tết con châu chấu bằng cỏ gì đó cho cháu trai cháu gái chơi, cũng xưng được là tâm linh thủ xảo, một cái vòng hoa hắn tết so với trong tưởng tượng của Tô Uyển thì đẹp hơn rất nhiều, ướm lên đầu nàng điều chỉnh lớn nhỏ xong, lúc này mới đem vòng hoa đưa cho nàng. Tô Uyển đã hái bảy tám đóa hoa lớn nhỏ không đồng nhất, dùng cành lá đan xen lẫn nhau bện vào, một cái vòng hoa xinh đẹp tinh xảo liền hoàn thành, Tô Uyển đội lên đầu, không có gương, cũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tống Tử Hằng: “Đẹp không?”
Tống Tử Hằng chỉ nhìn nàng mỉm cười, cũng không nói tiếp, Tô Uyển từ trong con ngươi thanh triệt của hắn cũng nhìn ra chút ít, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Tướng công nói đây là hoa dâm bụt?”
“Đúng vậy.”
“Nghe nói hoa dâm bụt có thể ăn được?”
“Trong《 Kinh Thi 》 xác thực có ghi lại, nhưng là cũng không người làm, cũng không biết làm như thế nào mới ăn ngon.”
“Trộn cùng bột mỳ rồi chiên chín, nhất định phi thường ngon.” Tô Uyển đã từng hưởng qua tô tạc ngọc lan, vừa thơm vừa ngon miệng, hiện tại nghĩ đến đều thèm vô cùng, chỉ tiếc cây ngọc lan trong viện kia, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, hoa đã héo tàn, lần này liền không thể lại bỏ qua hoa dâm bụt. Tô Uyển nghĩ như vậy, có chút gấp không chờ nổi, “Không bằng hái một ít trở về thử xem?”
Bị thê tử bắt làm vòng hoa rồi lại muốn hái đem về chiên lên, Tống Tử Hằng hiện tại đối với hoa dâm bụt không còn sinh ra cảm khái gì nữa, ngăn cản Tô Uyển đang nóng lòng muốn thử, bất đắc dĩ nói: “Lúc này hái trở về sẽ héo, ở cửa thôn cũng có rất nhiều, tới đó lại hái đi.”
Tới cửa thôn nhìn thấy hoa dâm bụt, Tống Tử Hằng cũng không để Tô Uyển động, chính mình xuống xe hái rất nhiều trở về, Tô Uyển gỡ xuống vòng hoa, đem những bông đã héo loại bỏ, thay bằng hoa dâm bụt tươi mới, xe bò lại đi tiếp vào Tống gia thôn, thôn dân cùng một đám hài tử liền nhìn chằm chằm vòng hoa trên đầu Tô Uyển với vẻ hiếm lạ, rồi sôi nổi chào hỏi.
—— “Tử Hằng cùng tức phụ từ nhạc gia đã về rồi à? Xem một xe tràn đầy này, so khi đi hôm qua còn nhiều hơn……”
—— “Ngươi,
Tô Uyển khi ngủ là nghiêng mặt dán ở trên lưng Tống Tử Hằng, lúc này mở mắt ra, đập vào mắt là một loài hoa ven đường không biết tên, màu tím nhạt, xen giữa các lùm cây xanh tươi, phá lệ chói mắt. Tô Uyển trong lòng vừa động, còn chưa có mở miệng, liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tống Tử Hằng: “Nương tử tỉnh?”
“Vâng, tướng công lên đường hồi lâu vất vả, không bằng nghỉ ngơi uống miếng nước?”
Tống Tử Hằng nghĩ nghĩ, quả nhiên đánh xe bò tới ven đường dừng lại, quay đầu về phía Tô Uyển cười: “Nương tử nói đúng.”
Tô Uyển tìm hồ lô đựng nước từ phía sau đưa cho hắn, rồi tự mình nhảy xuống xe, đi đến lùm cây ven đường. Tống Tử Hằng uống xong nước, cũng dạo bước đến bên cạnh Tô Uyển, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc nhìn hoa dâm bụt, thấp giọng thở dài: “Phong lộ thê thê cảnh thu phồn, đáng thương vinh dừng ở triều hôn.”
Tống Tử Hằng vừa nói, liền nhìn thấy thê tử đưa tay về phía bụi cây, tràn đầy khí thế hái hoa bẻ cành, Tống Tử Hằng bị hành động này làm sợ ngây người, một giây trước hắn còn cho rằng thê tử đang vì hoa dâm bụt mà thở dài.
Hai tay Tô Uyển đều giang ra, dùng sức lôi kéo cành, còn nghiêng đầu nhìn Tống Tử Hằng nói: “Tướng công biết đây là hoa gì không?”
“Đây là hoa dâm bụt, nở ở mùa hạ, sớm nở tối tàn, vòng đi vòng lại.”
Tô Uyển gật đầu: “Nói như vậy, cho dù ta không hái hoa, nó cũng sẽ tự điêu tàn.”
Suy nghĩ của Tống Tử Hằng vừa chuyển, nhìn thê tử còn đang bẻ cành, bàn tay non mịn đã thít chặt ra vệt đỏ, lúc này mới vội ngăn cản nàng: “Nàng muốn bẻ nó làm chi?”
“Muốn làm cái vòng hoa đội trên đầu.” Tô Uyển hứng thú bừng bừng, “Tướng công biết làm sao?”
Tống Tử Hằng lắc đầu: “Không biết.” Rồi lại nói, “Nhưng nếu nương tử dạy, ta liền có thể.”
Kỳ thật vòng hoa cũng không khó làm, dùng ít sức lực, bảy vặn tám vặn liền làm tốt, Tống Tử Hằng thường làm việc nhà nông, cha và anh hắn đều biết làm bàn ghế hay gia cụ, tuy hắn không làm được đồ vật lớn, ngẫu nhiên cũng có thể tết con châu chấu bằng cỏ gì đó cho cháu trai cháu gái chơi, cũng xưng được là tâm linh thủ xảo, một cái vòng hoa hắn tết so với trong tưởng tượng của Tô Uyển thì đẹp hơn rất nhiều, ướm lên đầu nàng điều chỉnh lớn nhỏ xong, lúc này mới đem vòng hoa đưa cho nàng. Tô Uyển đã hái bảy tám đóa hoa lớn nhỏ không đồng nhất, dùng cành lá đan xen lẫn nhau bện vào, một cái vòng hoa xinh đẹp tinh xảo liền hoàn thành, Tô Uyển đội lên đầu, không có gương, cũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tống Tử Hằng: “Đẹp không?”
Tống Tử Hằng chỉ nhìn nàng mỉm cười, cũng không nói tiếp, Tô Uyển từ trong con ngươi thanh triệt của hắn cũng nhìn ra chút ít, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Tướng công nói đây là hoa dâm bụt?”
“Đúng vậy.”
“Nghe nói hoa dâm bụt có thể ăn được?”
“Trong《 Kinh Thi 》 xác thực có ghi lại, nhưng là cũng không người làm, cũng không biết làm như thế nào mới ăn ngon.”
“Trộn cùng bột mỳ rồi chiên chín, nhất định phi thường ngon.” Tô Uyển đã từng hưởng qua tô tạc ngọc lan, vừa thơm vừa ngon miệng, hiện tại nghĩ đến đều thèm vô cùng, chỉ tiếc cây ngọc lan trong viện kia, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, hoa đã héo tàn, lần này liền không thể lại bỏ qua hoa dâm bụt. Tô Uyển nghĩ như vậy, có chút gấp không chờ nổi, “Không bằng hái một ít trở về thử xem?”
Bị thê tử bắt làm vòng hoa rồi lại muốn hái đem về chiên lên, Tống Tử Hằng hiện tại đối với hoa dâm bụt không còn sinh ra cảm khái gì nữa, ngăn cản Tô Uyển đang nóng lòng muốn thử, bất đắc dĩ nói: “Lúc này hái trở về sẽ héo, ở cửa thôn cũng có rất nhiều, tới đó lại hái đi.”
Tới cửa thôn nhìn thấy hoa dâm bụt, Tống Tử Hằng cũng không để Tô Uyển động, chính mình xuống xe hái rất nhiều trở về, Tô Uyển gỡ xuống vòng hoa, đem những bông đã héo loại bỏ, thay bằng hoa dâm bụt tươi mới, xe bò lại đi tiếp vào Tống gia thôn, thôn dân cùng một đám hài tử liền nhìn chằm chằm vòng hoa trên đầu Tô Uyển với vẻ hiếm lạ, rồi sôi nổi chào hỏi.
—— “Tử Hằng cùng tức phụ từ nhạc gia đã về rồi à? Xem một xe tràn đầy này, so khi đi hôm qua còn nhiều hơn……”
—— “Ngươi,
/52
|