Tô Uyển ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác hô hấp không thuận, không khỏi mở miệng ra, lúc này mới phát hiện không đúng, miệng bị một vật thể mềm mại lấp kín, theo nàng mở miệng mà tùy thời xâm lấn, nhưng cũng không có quá phận, chỉ mềm nhẹ ở môi nàng liếm láp, hơi thở thật là quen thuộc. Tô Uyển còn chưa trợn mắt tìm tòi, trong lòng đã hiểu rõ, nàng giờ phút này có chút lười nhác, cũng không muốn để ý tới, nếu tỉnh phải rời giường đưa hắn, lăn lộn một trận lại trở về ngủ nướng, quá ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ.
Chỉ là một hồi lâu qua đi, người trên người còn không rời đi, khiến Tô Uyển muốn ngủ mà không thể ngủ, lúc này Tô Uyển mới mở mắt ra, trong mông lung nhìn thấy một đôi con ngươi thanh thấu.
Tống Tử Hằng không ngờ nàng lúc này tỉnh lại, cùng nàng chóp mũi đối chóp mũi hồi lâu, mặt giãn thành nụ cười: “Không quấy rầy nương tử nữa, nàng tiếp tục ngủ đi.”
Tô Uyển cũng không cùng hắn khách khí, quả thực tiếp tục nhắm mắt lại, mà Tống Tử Hằng cũng không dừng lại lâu lắm, chỉ nhẹ mổ một chút trên khóe môi nàng rồi thôi. Tô Uyển nghe được âm thanh hắn xuống giường mặc quần áo, liền an tâm ngủ tiếp.
Tống Tử Hằng trực tiếp cầm tay nải ra cửa, cẩn thận đóng cửa lại, đem tay nải đặt ở nhà chính mới đi phòng bếp, nương hắn đã dậy làm cơm sáng cho hắn cùng lão đại trước khi lên đường, Tống Tử Hằng đi vào gọi một tiếng, nương hắn nhìn hắn một cái nói: “Dậy rồi à? Ca ngươi hẳn là cũng sắp dậy đi.”
Tống Tử Hằng gật đầu, Tống mẫu lại hỏi: “Tử Hằng, mặt ngươi làm sao hồng như vậy?”
Ánh mắt Tống Tử Hằng lóe lóe, không khỏi duỗi tay phẩy phẩy: “Trong phòng quá nóng, phỏng chừng là vậy.”
“Không phải sinh bệnh là được, đi rửa mặt đi, cơm sáng sắp xong rồi.”
Tô Uyển ngủ dậy, bên ngoài mặt trời đã lên cao, nàng không có lập tức lên, mà là từ mép giường lấy ra hai ba quyển sách, đều là du ký Tống Tử Hằng lấy từ thư phòng cho nàng, bên trong có đề cao niên hiệu, nhưng thật ra đều làm nàng xa lạ không thôi, nàng sau lại nói bóng nói gió hỏi qua Tống Tử Hằng, mới biết tác giả của mấy quyển sách này đều đã qua đời gần trăm năm, nghĩ đến niên hiệu cũng không biết đổi qua mấy vòng. Tô Uyển chỉ hận chính mình hiểu biết lịch sử không nhiều lắm, bằng không, biết trước niên hiệu của mấy vị đế vương, hiện giờ phỏng đoán cũng không phải việc khó đi.
Đương nhiên cũng không phải không hề có thu hoạch, trong một quyển du ký ngẫu nhiên nhắc tới triều đại danh sở, sắc mặt Tô Uyển không khỏi cứng đờ, đáp án càng ngày càng có khuynh hướng giống như cái nàng từng suy đoán kia, cho dù sắp được công bố, nàng cũng cao hứng không nổi —— nếu như suy nghĩ của nàng là sự thật, như vậy, hoặc là nàng là nhân vật không tồn tại trong lịch sử, hoặc là Tống Tử Hằng chính là Trần Thế Mỹ, mặc kệ là loại nào, đều không khiến cho nàng cao hứng.
Vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt Tô Uyển chợt lóe rồi tắt, rốt cuộc đây là chuyện đau đầu về sau, việc cấp bách, là tuyển cái thời gian thích hợp vào thư phòng của Tống Tử Hằng, nếu là sớm chút khi còn vội vàng việc nhà nông, nàng tuyển cái thời cơ Tống Tiểu Muội không chú ý thì cũng không khó, nhưng hiện tại lớn lớn bé bé đều ở nhà, nàng tuy là có cớ để vào thư phòng của Tống Tử Hằng, cũng tuyệt không có khả năng trước mắt bao người ở bên trong lâu đi.
Nghĩ như vậy, Tô Uyển tiếc nuối đem sách thả lại giường, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
Mùa hạ năm nay cực kỳ khô nóng, đã gần một tháng trời không đổ mưa, nghỉ trưa xong, Tô Uyển ngồi ở trong phòng của Tống Tiểu Muội thêu thùa may vá, nàng tuy lười nhác, mỗi ngày học không quá hai canh giờ, rốt cuộc người lớn như vậy, may vá đã là không thành vấn đề, hiện tại bắt đầu học làm túi tiền. Mà Tống Tiểu Muội đang cầm miếng vải để cắt may, Tống Tiểu Muội vốn là nghĩ chờ đi trấn trên mua vải trở về may cho Tam ca nàng hai bộ quần áo, Tô Uyển vừa nghe, nghĩ đến của hồi môn còn có mấy khúc vải thích hợp với nam tử, lụa tế miên thuần miên đều có, liền ‘đạo nghĩa không thể chối từ’ cống hiến, nguyên chính là chuẩn bị cho Tống Tử Hằng, nàng cũng không dọn toàn bộ ra tới, chỉ lấy hai thất tế vải bông và một con bạch thanh các, Tống nãi nãi biết hàng, vừa sờ liền mừng đến không khép miệng được, nói rằng bà còn không có gặp qua vải tốt như vậy, tôn tử mặc cái này tất nhiên thực tốt, liền muốn tự mình động thủ.
Tuy rằng Tống nãi nãi không đến 60 tuổi, ở thời đại này đã là thọ, Tô Uyển cũng không dám làm bà mệt nhọc, khuyên can mãi, vẫn là khuyên được bà, Tống nãi nãi cũng không có không cao hứng, cổ nhân rốt cuộc xem trọng chữ hiếu, Tô Uyển tài đại khí thô, chuẩn bị vải vóc cho Tống Tử Hằng, tự nhiên cũng không thể thiếu ba vị trưởng bối, còn may nàng không thạo việc kim chỉ, không cần tự mình làm tặng, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nàng cao hứng, người thu lễ càng cao hứng, biết nàng tẫn hiếu tâm, vì thế giai đại vui mừng.
Cha mẹ chồng hiện tại càng nhìn Tô Uyển càng vui mừng, Lý thị trong lòng ghen tỵ cũng không dám nói cái gì, nàng ta thừa dịp đã nhiều ngày không bận việc, cũng làm xiêm y, Tam Oa người nhỏ, xiêm y làm lên không uổng lực, trước hết làm cho nó, hôm qua đã mặc đi ra ngoài. Đầu năm nay gia đình bình thường, cho dù có chút tiền cũng sẽ không bỏ được ở thời gian này làm y phục mới cho tiểu hài tử, xuyên không được bao lâu liền không thể dùng, lại không phải ăn tết. Đương nhiên cho dù ăn tết, Tam Oa cũng không có mặc qua y phục mới, nó từ trước đến nay đều là mặc lại quần áo cũ của đường ca, đến phiên nó mặc thì đã cũ, nhưng cũng còn tốt, nếu lại đến mấy cái đệ đệ, liền thật sự phải mặc quần áo đầy mụn vá.
Chỉ là một hồi lâu qua đi, người trên người còn không rời đi, khiến Tô Uyển muốn ngủ mà không thể ngủ, lúc này Tô Uyển mới mở mắt ra, trong mông lung nhìn thấy một đôi con ngươi thanh thấu.
Tống Tử Hằng không ngờ nàng lúc này tỉnh lại, cùng nàng chóp mũi đối chóp mũi hồi lâu, mặt giãn thành nụ cười: “Không quấy rầy nương tử nữa, nàng tiếp tục ngủ đi.”
Tô Uyển cũng không cùng hắn khách khí, quả thực tiếp tục nhắm mắt lại, mà Tống Tử Hằng cũng không dừng lại lâu lắm, chỉ nhẹ mổ một chút trên khóe môi nàng rồi thôi. Tô Uyển nghe được âm thanh hắn xuống giường mặc quần áo, liền an tâm ngủ tiếp.
Tống Tử Hằng trực tiếp cầm tay nải ra cửa, cẩn thận đóng cửa lại, đem tay nải đặt ở nhà chính mới đi phòng bếp, nương hắn đã dậy làm cơm sáng cho hắn cùng lão đại trước khi lên đường, Tống Tử Hằng đi vào gọi một tiếng, nương hắn nhìn hắn một cái nói: “Dậy rồi à? Ca ngươi hẳn là cũng sắp dậy đi.”
Tống Tử Hằng gật đầu, Tống mẫu lại hỏi: “Tử Hằng, mặt ngươi làm sao hồng như vậy?”
Ánh mắt Tống Tử Hằng lóe lóe, không khỏi duỗi tay phẩy phẩy: “Trong phòng quá nóng, phỏng chừng là vậy.”
“Không phải sinh bệnh là được, đi rửa mặt đi, cơm sáng sắp xong rồi.”
Tô Uyển ngủ dậy, bên ngoài mặt trời đã lên cao, nàng không có lập tức lên, mà là từ mép giường lấy ra hai ba quyển sách, đều là du ký Tống Tử Hằng lấy từ thư phòng cho nàng, bên trong có đề cao niên hiệu, nhưng thật ra đều làm nàng xa lạ không thôi, nàng sau lại nói bóng nói gió hỏi qua Tống Tử Hằng, mới biết tác giả của mấy quyển sách này đều đã qua đời gần trăm năm, nghĩ đến niên hiệu cũng không biết đổi qua mấy vòng. Tô Uyển chỉ hận chính mình hiểu biết lịch sử không nhiều lắm, bằng không, biết trước niên hiệu của mấy vị đế vương, hiện giờ phỏng đoán cũng không phải việc khó đi.
Đương nhiên cũng không phải không hề có thu hoạch, trong một quyển du ký ngẫu nhiên nhắc tới triều đại danh sở, sắc mặt Tô Uyển không khỏi cứng đờ, đáp án càng ngày càng có khuynh hướng giống như cái nàng từng suy đoán kia, cho dù sắp được công bố, nàng cũng cao hứng không nổi —— nếu như suy nghĩ của nàng là sự thật, như vậy, hoặc là nàng là nhân vật không tồn tại trong lịch sử, hoặc là Tống Tử Hằng chính là Trần Thế Mỹ, mặc kệ là loại nào, đều không khiến cho nàng cao hứng.
Vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt Tô Uyển chợt lóe rồi tắt, rốt cuộc đây là chuyện đau đầu về sau, việc cấp bách, là tuyển cái thời gian thích hợp vào thư phòng của Tống Tử Hằng, nếu là sớm chút khi còn vội vàng việc nhà nông, nàng tuyển cái thời cơ Tống Tiểu Muội không chú ý thì cũng không khó, nhưng hiện tại lớn lớn bé bé đều ở nhà, nàng tuy là có cớ để vào thư phòng của Tống Tử Hằng, cũng tuyệt không có khả năng trước mắt bao người ở bên trong lâu đi.
Nghĩ như vậy, Tô Uyển tiếc nuối đem sách thả lại giường, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
Mùa hạ năm nay cực kỳ khô nóng, đã gần một tháng trời không đổ mưa, nghỉ trưa xong, Tô Uyển ngồi ở trong phòng của Tống Tiểu Muội thêu thùa may vá, nàng tuy lười nhác, mỗi ngày học không quá hai canh giờ, rốt cuộc người lớn như vậy, may vá đã là không thành vấn đề, hiện tại bắt đầu học làm túi tiền. Mà Tống Tiểu Muội đang cầm miếng vải để cắt may, Tống Tiểu Muội vốn là nghĩ chờ đi trấn trên mua vải trở về may cho Tam ca nàng hai bộ quần áo, Tô Uyển vừa nghe, nghĩ đến của hồi môn còn có mấy khúc vải thích hợp với nam tử, lụa tế miên thuần miên đều có, liền ‘đạo nghĩa không thể chối từ’ cống hiến, nguyên chính là chuẩn bị cho Tống Tử Hằng, nàng cũng không dọn toàn bộ ra tới, chỉ lấy hai thất tế vải bông và một con bạch thanh các, Tống nãi nãi biết hàng, vừa sờ liền mừng đến không khép miệng được, nói rằng bà còn không có gặp qua vải tốt như vậy, tôn tử mặc cái này tất nhiên thực tốt, liền muốn tự mình động thủ.
Tuy rằng Tống nãi nãi không đến 60 tuổi, ở thời đại này đã là thọ, Tô Uyển cũng không dám làm bà mệt nhọc, khuyên can mãi, vẫn là khuyên được bà, Tống nãi nãi cũng không có không cao hứng, cổ nhân rốt cuộc xem trọng chữ hiếu, Tô Uyển tài đại khí thô, chuẩn bị vải vóc cho Tống Tử Hằng, tự nhiên cũng không thể thiếu ba vị trưởng bối, còn may nàng không thạo việc kim chỉ, không cần tự mình làm tặng, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nàng cao hứng, người thu lễ càng cao hứng, biết nàng tẫn hiếu tâm, vì thế giai đại vui mừng.
Cha mẹ chồng hiện tại càng nhìn Tô Uyển càng vui mừng, Lý thị trong lòng ghen tỵ cũng không dám nói cái gì, nàng ta thừa dịp đã nhiều ngày không bận việc, cũng làm xiêm y, Tam Oa người nhỏ, xiêm y làm lên không uổng lực, trước hết làm cho nó, hôm qua đã mặc đi ra ngoài. Đầu năm nay gia đình bình thường, cho dù có chút tiền cũng sẽ không bỏ được ở thời gian này làm y phục mới cho tiểu hài tử, xuyên không được bao lâu liền không thể dùng, lại không phải ăn tết. Đương nhiên cho dù ăn tết, Tam Oa cũng không có mặc qua y phục mới, nó từ trước đến nay đều là mặc lại quần áo cũ của đường ca, đến phiên nó mặc thì đã cũ, nhưng cũng còn tốt, nếu lại đến mấy cái đệ đệ, liền thật sự phải mặc quần áo đầy mụn vá.
/52
|