Trans+Edit: Pinoneverdie
----
Sau đó vài ngày, bộ phim bước vào giai đoạn quay thử.
Vai nam chính thứ nhất lựa chọn quả thực không lầm, nam chính thứ hai thì đang vân phân giữa hai người là Vương Trì Thủy và Trương Thần Đông. Cuối cùng phải để hai người họ quay thử rồi mới quyết định sẽ giao vai này cho ai.
Ngày đầu tiên quay thử, Vương Trì Thủy sau khi thay y phục xong Tuyên Đại Vũ hai mắt đều dựng thẳng .Có đôi lúc không muốn thừa nhận cũng không được, hình tượng của Vương Trì Thủy được dựng lên đã vượt xa cả mong đợi. Lúc cậu ta mặc vào bộ quần áo học sinh, đột nhiên trông giống hệt phiên bản của Hạ Diệu hồi trung học. Vương Trì Thủy bản thân da dẻ thì trắng trẻo, tướng mạo cũng coi như là tuấn mỹ thanh tú, sự khác biệt so với Hạ Diệu không quá lớn, kiểu này cậu ta đi ra ngoài nhận mình là Hạ Diệu lúc nhỏ người ta vẫn tin.
Chờ lúc vừa bấm máy, Vương Trì Thủy lại càng làm cho Tuyên Đại Vũ thêm cả kinh.Tuy rằng kịch bản đúng là dựa theo một cuốn tiểu thuyết được biên soạn lại, nhân vật chính cũng không phải Tuyên Đại Vũ và Hạ Diệu, thế nhưng Tuyên Đại Vũ trong đầu đã tự động đem hai nhân vật đó thay thành hắn ta và Hạ Diệu. Vương Trì Thủy chính là bắt được loại tâm lý này Tuyên Đại Vũ, cậu ta đối với tính cách của nhân vật này nắm rõ trong lòng bàn tay khiến cho Tuyên Đại Vũ không muốn xem tiếp cũng không được.
Ngoài việc thể hiện được tính cách cao ngạo, tự tin của Hạ Diệu, Vương Trì Thủy vẫn là diễn xuất có chút côn đồ và hư hỏng. Mà loại côn đồ hư hỏng này cũng chính là tính cách lúc trước của Hạ Diệu thời còn là học sinh, tất cả đang được Vương Trì Thủy diễn xuất rất chân thật. Vì vậy Tuyên Đại Vũ mỗi lần nhìn thấy đều có loại cảm giác rung động, cảm giác Vương Trì Thủy bây giờ càng lúc càng giống với Hạ Diệu ngày đó trong lòng hắn, dẫn đến thái độ của hắn đối với Vương Trì Thủy đã dần tốt hơn.
Ngày hôm nay, sau khi được một tổ quay phim quay một phân đoạn, phân đoạn còn lại được một tổ quay phim khác đến quay, thực hiện xong là có thể ra về.
Kết quả, ngay lúc Vương Trì Thủy lòng tin đang tràn đầy, chuẩn bị thêm một cảnh quay, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lúc nhận điện thoại, sắc mặt của Vương Trì Thủy thay đổi, cùng thợ trang điểm nói mấy câu lịch sự, vội vã đi ra ngoài nghe điện thoại.
Anh rốt cuộc muốn làm gì? Vương Trì Thủy sắc mặt như không thể âm hàn hơn được nữa.
Mẹ của cậu đang nguy kịch.
Vương Trì Thủy gân xanh trên trán nổi lên, mặt méo mó.
Bà ta sống hay chết đều không quan hệ với tôi, làm phiền anh đừng gọi điện cho tôi nữa.
Chúng tôi chỉ là phụ trách nhắn cho cậu thôi, mẹ cậu nói muốn nhìn thấy cậu.
Vương Trì Thủy hít sâu một hơi, nhàn nhạt trả lời: Tôi hiện tại có việc, không đi được. Mẹ cậu thật sự là đang rất nguy kịch.
Vương Trì Thủy bạo phát đập điện thoại di động, vừa định đi nhanh quay về phòng trang điểm, đột nhiên dừng lại ở cửa ân hận dậm chân, siết chặt nắm tay, hai mắt đẫm ướt đỏ hoe bỏ chạy ra khỏi phim trường.
Nửa tiếng sau, thợ trang điểm khắp nơi đi tìm Vương Trì Thủy đều không thấy, vội vã báo cho đạo diễn.
Cái gì? Không hiểu vì sao tìm không thấy? Có phải là đang đi nhà xí không?
Thợ trang điểm lắc đầu, Tôi đã đi vào tìm anh ta, không có ở bên trong.
Đạo diễn bảo nhân viên công tác gọi điện thoại cho Vương Trì Thủy, kết quả không có người bắt máy.
Tuyên Đại Vũ đi tới, hỏi: Chuyện gì xảy ra?
Đạo diễn Lôi nóng nảy, Tiểu Vương đột nhiên không thấy tăm hơi, à đúng rồi, hai cậu quen biết nhau, cậu giúp gọi hỏi một chút, xem cậu ta rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Tuyên Đại Vũ cầm điện thoại lên.
Đạo diễn đứng kế bên tiếp tục càu nhàu, Cậu nói một chút xem, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu một mình cậu ta ... Đây không phải là khiến tôi sốt ruột sao? Còn nói muốn đuổi kịp tiến độ, chỉ mới thế này thôi đã trễ nãi nửa ngày không xong việc, không thể để cho chúng ta nhiều người như vậy chờ một mình cậu ta..
Tuyên Đại Vũ gọi nửa ngày không ai nhận máy, bản thân cũng đi ra ngoài tìm một vòng, vẫn còn cố ý nhìn khắp bốn phía xem có con gà nào đang đi lung tung không (ý nói Vương Trì Thủy hiện nguyên hình biến thành con gà nên mọi người không nhận ra). Mãi cho tới khi xác định Vương Trì Thủy đã mất tích, Tuyên Đại Vũ mới nén giận không phát tiết mà quay trở lại.
Đạo diễn, thành thật xin lỗi, cậu ta tạm thời có chút việc gấp. Tuyên Đại Vũ nói.
Gương mặt của đạo diễn đen lại, Có việc gấp? Có việc gấp thế nào lại không nói trước một tiếng? Công tác chuẩn bị nhiều như vậy, cậu ta cứ như thế bỏ đi, chúng tôi tổn thất biết bao nhiêu....
Tuyên Đại Vũ sắc mặt cũng có chút bất hảo, trực tiếp cắt lời.
Toàn bộ tổn thất do tôi chịu, ông gấp gáp làm gì?
Đạo diễn còn không buông tha, Cái này không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà còn là vấn đề về thái độ. Lúc đầu tôi còn tưởng cậu giới thiệu bạn hữu đến đây sẽ rất tuyệt hảo, đem tất cả tâm huyết đều đặt trên người hắn. Rất nhiều cảnh còn chưa được quay, lỡ sau này cậu ta cứ bận một cái là bỏ đi như vậy thì ai chịu cho thấu?
Tuyên Đại Vũ một bên nghe đạo diễn quở trách, một bên im lặng không lên tiếng mà hút thuốc, trong lòng sớm đem Vương Trì Thủy bóp chết mấy trăm lần.Cậu tại sao lại có thể ném gánh nặng cho tôi, tôi sẽ không tin cậu nữa!
Vương Trì Thủy vội vã chạy đến bệnh viện, lúc đến phòng cấp cứu liền ngăn một bác sĩ lại.
Tôi là con trai của Lý Xuân Thanh. Vương Trì Thủy mỗi lần nói ra câu này, đều muốn tự cắn lưỡi.Bác sĩ nói cho Vương Trì Thủy nghe về tình trạng hiện tại.
Ban đầu tình trạng của mẹ cậu đang phục hồi rất tốt, có hi vọng rằng vài ngày sau có thể xuất viện. Kết quả cô ta không nghe lời nhân viên y tế cảnh báo, lén hút thuốc và uống rượu, dẫn đến việc vết thương chưa kịp kín miệng đã bị nhiễm trùng nặng và thối rửa...
Bác sĩ vẫn nói rất nhiều nhưng Vương Trì Thủy hầu như chẳng nghe thấy gì, chỉ nghe thấy việc yêu cầu đóng trước tám vạn tiền viện phí.
Nếu như không đóng?
Bác sĩ xin lỗi cười trừ, Nếu không đóng thì có thể lập tức xuất viện.
Vương Trì Thủy còn nói, Ý của tôi là nếu như không tiếp tục trị liệu?
Không đến vài ngày, bệnh nhân khả năng sẽ không chịu đựng được nữa, hơn nữa loại bệnh này hậu quả về sau sẽ rất thống khổ.
Bác sĩ đang nói, Lý Xuân Thanh đang nằm trên giường đẩy từ trong phòng cấp cứu đi ra đến kế bên người Vương Trì Thủy. Vương Trì Thủy thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn liếc nhìn bà ta một cái, mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, Lý Xuân Thanh mới cố sức mà mở miệng nói.
Mày phải cho tao tiền chữa bệnh.
Vương Trì Thủy cắn răng chịu đựng, cố mà không dùng lực bóp chết bà ta, vẫn quay đầu về cửa sổ, giọng điệu cay nghiệt.
Bà dựa vào cái gì bảo tôi chữa bệnh cho bà?
Lý Xuân Thanh thống khổ từ trong miệng nói ra, Bởi vì mày là con của tao.
Tôi là con trai của bà, hiện tại bà mới nhận tôi là con trai của bà... Vương Trì Thủy ôm nỗi hận cắn răng, Vậy còn lúc bà lên giường với mấy gã đàn ông đó thì sao? Lúc bà bức tử bà nội tôi? Lúc bà nghiện thuốc hoang phí tiền bạc?
Lý Xuân Thanh thờ ơ đối với những lời tra hỏi đầy oán giận của Vương Trì Thủy , chỉ biết mình bị bệnh đau đớn hành hạ đến không thể chịu đựng, sẽ dùng mọi cách để có tiền mà giảm bớt nỗi thống khổ.
Tao muốn có phòng bệnh cao cấp, tao muốn có hộ lý chuyên nghiệp, tao muốn có người hầu hạ. Lý Xuân Thanh cầm lấy ra giường, nói.
Vương Trì Thủy quả thực muốn vung tới một cái tát, Bà sao lại không bị xe tông chết đi?
Tao biết mày câu được một thằng nhà giàu.
Lời nói của Lý Xuân Thanh lúc này, nghe không ra được một chút gì gọi là sự lo lắng đau lòng của một người mẹ khi thằng con trai của mình là gay, trái lại còn rất vui vẻ và cảm thấy may mắn, cảm giác như muốn nhanh chóng đem hài tử ra rao bán.
Mày tới xin tiền thằng đó đi. Lý Xuân Thanh nói.
Vương Trì Thủy cất bước ra đi. Nhân viên y tế ở phía sau vội vàng nhắc nhở, Bệnh nhân cấp cứu không thể không có người thân chăm sóc.
Lý Xuân Thanh nói: Lúc xưa ai cũng muốn sinh con trai, tao lại muốn sinh con gái, sinh con gái để sau này nó lớn còn có thể thay tao hành nghề, để tao sớm được nghỉ ngơi một chút. Nhưng bởi vì mày là con trai, cho nên tao mới phải tiếp tục đi làm gái dẫn đến thân tàn ma dại như vầy. Mày dù thế nào cũng phải lo tiền cho tao trị liệu, dù cho có đập nồi bán sắt cũng phải chữa bệnh cho tao. Vương Trì Thủy trực tiếp bước ra khỏi cửa.
Lý Xuân Thanh kêu la lên một tiếng đau đớn từ trong cổ họng nghe như tiếng một lưỡi đao đang bổ xuống, Mày nếu không chữa trị cho tao, tao dù có chết cũng sẽ giày vò hành hạ bà nội của mày ở dưới âm tào địa phủ ... A... Đau chết mất... không muốn sống nữa...
Tất cả mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện mà chỉ chỉ trỏ trỏ Vương Trì Thủy, nói cậu ta thế nào ngay cả thân mẫu cũng không thèm quan tâm? Vương Trì Thủy ánh mắt thảo phạt, cứng rắn thẳng lưng bước ra khỏi toà nhà bệnh viện.
Viên Tung đang thúc giục các học viên luyện tập, điện thoại từ chỗ phòng bảo vệ gọi tới.
Viên Tổng, có người tên gọi Vương Trì Thủy muốn gặp ngài.
Viên Tung nói: Để cậu ta vào.
Năm phút sau, Vương Trì Thủy một thân hí phục (trang phục đóng phim) tiến vào bên trong, trên đường đi các học viên liền trêu chọc Điền Nghiêm Kỳ, Tiểu Điền nhanh cản người ta lại kìa! Có một cậu học sinh dễ thương tiến vào phòng làm việc của Viên Tổng, hai cái đùi đặc biệt trắng mượt.
Điền Nghiêm Kỳ đối với những lời trêu chọc này hoàn toàn thờ ơ, tiếp tục vùi đầu luyện tập khắc khổ, mấy ngày nữa chính là đến cuộc thi Bảo tiêu toàn năng , cuộc thi đấu nghiệp vụ rất quan trọng, chỉ có học viên cấp độ một mới có thể đi tham gia, cậu ta là người duy nhất được Viên Tung phê chuẩn cho đi thi, đối với cơ hội hiếm có này đặc biệt quý trọng.
Lúc Vương Trì Thủy đi vào phòng làm việc của Viên Tung , vẫn là vẻ mặt cà lơ phất phơ.
Đại thần thánh à, anh đang bận sao?
Viên Tung vén mí mắt lên nhìn Vương Trì Thủy, Vương Trì Thủy tay nắm cằm, con ngươi đảo qua đảo lại nhìn Viên Tung, nhìn không ra một chút gì gọi là ưu sầu.
Tìm tôi có chuyện gì? Viên Tung hỏi.
Vương Trì Thủy nói: Lần trước... Anh không phải nói muốn mua cái bật lửa của tôi sao?
Viên Tung vô cùng kinh ngạc, Thế nào lại đột nhiên muốn bán?
Gần đây kinh tế có chút eo hẹp. Vương Trì Thủy hắc hắc cười.
Viên Tung nói: Nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu bán cho tôi, cũng đừng mong có thể chuộc về.
Vương Trì Thủy trong lòng đập lộp bộp một chút, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười không đứng đắn.
Xem anh nói kìa, tôi đem bán cho anh, làm sao có thể đòi chuộc lại được chứ?
Trong lòng thầm nghĩ: cùng lắm thì chờ lúc anh đưa cho cảnh sát Hạ , tôi đến trộm của anh ta.
Viên Tung trực tiếp nói một câu, Cậu nếu là dám đến ăn trộm lại từ 'tiểu yêu tử', tôi liền cắt lấy bộ phận đáng giá ngàn vàng của cậu.
Vương Trì Thủy đột nhiên giật mình, ngay cả suy nghĩ của mình hắn đều có thể nhận ra?
Viên Tung trực tiếp gọi điện cho nhân viên kế toán, bảo bọn họ thanh toán cho Vương Trì Thuỷ 10 vạn tệ. Lúc Vương Trì Thủy từ phòng làm việc của Viên Tung đi ra, Điền Nghiêm Kỳ vừa lúc định đi vào.
Hai người đi ngang qua nhau, Điền Nghiêm Kỳ lơ đãng quét mắt liếc Vương Trì Thủy một cái. Vương Trì Thủy cảm thấy nồng nặc địch ý.
Điền Nghiêm Kỳ sau khi đi vào còn chưa kịp nói một câu, Viên Tung liền trầm mặt hướng về hắn nhắc nhở.
Điện thoại di động của cậu đã mất.
Điền Nghiêm Kỳ sờ soạng túi quần, quả nhiên vô ích, nhất thời kinh ngạc.
Ơ hay, lúc nãy trước khi vào tôi còn dùng đến nó, thế nào một lát sau lại mất?
Viên Tung nói: Thiếu tính nhạy bén, quay trở lại tiếp tục luyện tập.
Điền Nghiêm Kỳ phẫn nộ mà đi ra ngoài.
Vương Trì Thủy sau đó mới đem điện thoại di động của Điền Nghiêm Kỳ móc ra.
Trong lòng âm thầm lẩm bẩm: cảnh sát Hạ, người đàn ông của anh giúp tôi một đại ân, tôi cũng sẽ giúp anh một ân tình.
Vì vậy dùng điện thoại của Điền Nghiêm Kỳ gọi cho Hạ Diệu.
Này? Tiểu Điền? Chuyện gì thế? tiếng nói của Hạ Diệu truyền đến.
Cảnh sát Hạ, tôi thích Viên Tổng, anh ta sớm muộn gì cũng là của tôi. Vương Trì Thủy giả giọng Điền Nghiêm Kỳ nói.
Hữu ý nhắc nhở xong, nhanh chóng đem thẻ sim điện thoại rút ra, cái điện thoại di động này chính thức đổi chủ.
Lúc Vương Trì Thủy giải quyết xong chuyện cá nhân, cậu ta vội vã chạy tới phim trường, lúc này người đã sớm đi - khắp nơi trống vắng.
Vương Trì Thủy đảo mắt một hồi chợt nhìn thấy một bóng người.Cậu ta kinh ngạc nhìn Tuyên Đại Vũ, Anh... Anh sao còn ở đây?
Cậu nguyên một buổi chiều chết đi đâu?
Vương Trì Thủy muốn nói nhưng lại thôi.
Tuyên Đại Vũ nộ trừng cậu ta nửa ngày, đột nhiên mở miệng nói: Ngày mai còn một cơ hội cuối cùng, quay xong, vai diễn này sẽ là của cậu!
Vương Trì Thủy kinh ngạc nhìn Tuyên Đại Vũ, còn có cơ hội? Làm sao có thể?
Anh không bận tâm tôi là gánh nặng của anh?
Tuyên Đại Vũ mặt lạnh nói: Sớm đã quen kiểu cách của cậu!
Vương Trì Thủy cảm động, chợt nhảy lên đến người Tuyên Đại Vũ, gắt gao ôm siết hắn ta không buông tha.
Cậu nhanh chóng leo xuống cho tôi, tôi đếm tới ba...
Hết chương!
----
Sau đó vài ngày, bộ phim bước vào giai đoạn quay thử.
Vai nam chính thứ nhất lựa chọn quả thực không lầm, nam chính thứ hai thì đang vân phân giữa hai người là Vương Trì Thủy và Trương Thần Đông. Cuối cùng phải để hai người họ quay thử rồi mới quyết định sẽ giao vai này cho ai.
Ngày đầu tiên quay thử, Vương Trì Thủy sau khi thay y phục xong Tuyên Đại Vũ hai mắt đều dựng thẳng .Có đôi lúc không muốn thừa nhận cũng không được, hình tượng của Vương Trì Thủy được dựng lên đã vượt xa cả mong đợi. Lúc cậu ta mặc vào bộ quần áo học sinh, đột nhiên trông giống hệt phiên bản của Hạ Diệu hồi trung học. Vương Trì Thủy bản thân da dẻ thì trắng trẻo, tướng mạo cũng coi như là tuấn mỹ thanh tú, sự khác biệt so với Hạ Diệu không quá lớn, kiểu này cậu ta đi ra ngoài nhận mình là Hạ Diệu lúc nhỏ người ta vẫn tin.
Chờ lúc vừa bấm máy, Vương Trì Thủy lại càng làm cho Tuyên Đại Vũ thêm cả kinh.Tuy rằng kịch bản đúng là dựa theo một cuốn tiểu thuyết được biên soạn lại, nhân vật chính cũng không phải Tuyên Đại Vũ và Hạ Diệu, thế nhưng Tuyên Đại Vũ trong đầu đã tự động đem hai nhân vật đó thay thành hắn ta và Hạ Diệu. Vương Trì Thủy chính là bắt được loại tâm lý này Tuyên Đại Vũ, cậu ta đối với tính cách của nhân vật này nắm rõ trong lòng bàn tay khiến cho Tuyên Đại Vũ không muốn xem tiếp cũng không được.
Ngoài việc thể hiện được tính cách cao ngạo, tự tin của Hạ Diệu, Vương Trì Thủy vẫn là diễn xuất có chút côn đồ và hư hỏng. Mà loại côn đồ hư hỏng này cũng chính là tính cách lúc trước của Hạ Diệu thời còn là học sinh, tất cả đang được Vương Trì Thủy diễn xuất rất chân thật. Vì vậy Tuyên Đại Vũ mỗi lần nhìn thấy đều có loại cảm giác rung động, cảm giác Vương Trì Thủy bây giờ càng lúc càng giống với Hạ Diệu ngày đó trong lòng hắn, dẫn đến thái độ của hắn đối với Vương Trì Thủy đã dần tốt hơn.
Ngày hôm nay, sau khi được một tổ quay phim quay một phân đoạn, phân đoạn còn lại được một tổ quay phim khác đến quay, thực hiện xong là có thể ra về.
Kết quả, ngay lúc Vương Trì Thủy lòng tin đang tràn đầy, chuẩn bị thêm một cảnh quay, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lúc nhận điện thoại, sắc mặt của Vương Trì Thủy thay đổi, cùng thợ trang điểm nói mấy câu lịch sự, vội vã đi ra ngoài nghe điện thoại.
Anh rốt cuộc muốn làm gì? Vương Trì Thủy sắc mặt như không thể âm hàn hơn được nữa.
Mẹ của cậu đang nguy kịch.
Vương Trì Thủy gân xanh trên trán nổi lên, mặt méo mó.
Bà ta sống hay chết đều không quan hệ với tôi, làm phiền anh đừng gọi điện cho tôi nữa.
Chúng tôi chỉ là phụ trách nhắn cho cậu thôi, mẹ cậu nói muốn nhìn thấy cậu.
Vương Trì Thủy hít sâu một hơi, nhàn nhạt trả lời: Tôi hiện tại có việc, không đi được. Mẹ cậu thật sự là đang rất nguy kịch.
Vương Trì Thủy bạo phát đập điện thoại di động, vừa định đi nhanh quay về phòng trang điểm, đột nhiên dừng lại ở cửa ân hận dậm chân, siết chặt nắm tay, hai mắt đẫm ướt đỏ hoe bỏ chạy ra khỏi phim trường.
Nửa tiếng sau, thợ trang điểm khắp nơi đi tìm Vương Trì Thủy đều không thấy, vội vã báo cho đạo diễn.
Cái gì? Không hiểu vì sao tìm không thấy? Có phải là đang đi nhà xí không?
Thợ trang điểm lắc đầu, Tôi đã đi vào tìm anh ta, không có ở bên trong.
Đạo diễn bảo nhân viên công tác gọi điện thoại cho Vương Trì Thủy, kết quả không có người bắt máy.
Tuyên Đại Vũ đi tới, hỏi: Chuyện gì xảy ra?
Đạo diễn Lôi nóng nảy, Tiểu Vương đột nhiên không thấy tăm hơi, à đúng rồi, hai cậu quen biết nhau, cậu giúp gọi hỏi một chút, xem cậu ta rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Tuyên Đại Vũ cầm điện thoại lên.
Đạo diễn đứng kế bên tiếp tục càu nhàu, Cậu nói một chút xem, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu một mình cậu ta ... Đây không phải là khiến tôi sốt ruột sao? Còn nói muốn đuổi kịp tiến độ, chỉ mới thế này thôi đã trễ nãi nửa ngày không xong việc, không thể để cho chúng ta nhiều người như vậy chờ một mình cậu ta..
Tuyên Đại Vũ gọi nửa ngày không ai nhận máy, bản thân cũng đi ra ngoài tìm một vòng, vẫn còn cố ý nhìn khắp bốn phía xem có con gà nào đang đi lung tung không (ý nói Vương Trì Thủy hiện nguyên hình biến thành con gà nên mọi người không nhận ra). Mãi cho tới khi xác định Vương Trì Thủy đã mất tích, Tuyên Đại Vũ mới nén giận không phát tiết mà quay trở lại.
Đạo diễn, thành thật xin lỗi, cậu ta tạm thời có chút việc gấp. Tuyên Đại Vũ nói.
Gương mặt của đạo diễn đen lại, Có việc gấp? Có việc gấp thế nào lại không nói trước một tiếng? Công tác chuẩn bị nhiều như vậy, cậu ta cứ như thế bỏ đi, chúng tôi tổn thất biết bao nhiêu....
Tuyên Đại Vũ sắc mặt cũng có chút bất hảo, trực tiếp cắt lời.
Toàn bộ tổn thất do tôi chịu, ông gấp gáp làm gì?
Đạo diễn còn không buông tha, Cái này không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà còn là vấn đề về thái độ. Lúc đầu tôi còn tưởng cậu giới thiệu bạn hữu đến đây sẽ rất tuyệt hảo, đem tất cả tâm huyết đều đặt trên người hắn. Rất nhiều cảnh còn chưa được quay, lỡ sau này cậu ta cứ bận một cái là bỏ đi như vậy thì ai chịu cho thấu?
Tuyên Đại Vũ một bên nghe đạo diễn quở trách, một bên im lặng không lên tiếng mà hút thuốc, trong lòng sớm đem Vương Trì Thủy bóp chết mấy trăm lần.Cậu tại sao lại có thể ném gánh nặng cho tôi, tôi sẽ không tin cậu nữa!
Vương Trì Thủy vội vã chạy đến bệnh viện, lúc đến phòng cấp cứu liền ngăn một bác sĩ lại.
Tôi là con trai của Lý Xuân Thanh. Vương Trì Thủy mỗi lần nói ra câu này, đều muốn tự cắn lưỡi.Bác sĩ nói cho Vương Trì Thủy nghe về tình trạng hiện tại.
Ban đầu tình trạng của mẹ cậu đang phục hồi rất tốt, có hi vọng rằng vài ngày sau có thể xuất viện. Kết quả cô ta không nghe lời nhân viên y tế cảnh báo, lén hút thuốc và uống rượu, dẫn đến việc vết thương chưa kịp kín miệng đã bị nhiễm trùng nặng và thối rửa...
Bác sĩ vẫn nói rất nhiều nhưng Vương Trì Thủy hầu như chẳng nghe thấy gì, chỉ nghe thấy việc yêu cầu đóng trước tám vạn tiền viện phí.
Nếu như không đóng?
Bác sĩ xin lỗi cười trừ, Nếu không đóng thì có thể lập tức xuất viện.
Vương Trì Thủy còn nói, Ý của tôi là nếu như không tiếp tục trị liệu?
Không đến vài ngày, bệnh nhân khả năng sẽ không chịu đựng được nữa, hơn nữa loại bệnh này hậu quả về sau sẽ rất thống khổ.
Bác sĩ đang nói, Lý Xuân Thanh đang nằm trên giường đẩy từ trong phòng cấp cứu đi ra đến kế bên người Vương Trì Thủy. Vương Trì Thủy thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn liếc nhìn bà ta một cái, mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, Lý Xuân Thanh mới cố sức mà mở miệng nói.
Mày phải cho tao tiền chữa bệnh.
Vương Trì Thủy cắn răng chịu đựng, cố mà không dùng lực bóp chết bà ta, vẫn quay đầu về cửa sổ, giọng điệu cay nghiệt.
Bà dựa vào cái gì bảo tôi chữa bệnh cho bà?
Lý Xuân Thanh thống khổ từ trong miệng nói ra, Bởi vì mày là con của tao.
Tôi là con trai của bà, hiện tại bà mới nhận tôi là con trai của bà... Vương Trì Thủy ôm nỗi hận cắn răng, Vậy còn lúc bà lên giường với mấy gã đàn ông đó thì sao? Lúc bà bức tử bà nội tôi? Lúc bà nghiện thuốc hoang phí tiền bạc?
Lý Xuân Thanh thờ ơ đối với những lời tra hỏi đầy oán giận của Vương Trì Thủy , chỉ biết mình bị bệnh đau đớn hành hạ đến không thể chịu đựng, sẽ dùng mọi cách để có tiền mà giảm bớt nỗi thống khổ.
Tao muốn có phòng bệnh cao cấp, tao muốn có hộ lý chuyên nghiệp, tao muốn có người hầu hạ. Lý Xuân Thanh cầm lấy ra giường, nói.
Vương Trì Thủy quả thực muốn vung tới một cái tát, Bà sao lại không bị xe tông chết đi?
Tao biết mày câu được một thằng nhà giàu.
Lời nói của Lý Xuân Thanh lúc này, nghe không ra được một chút gì gọi là sự lo lắng đau lòng của một người mẹ khi thằng con trai của mình là gay, trái lại còn rất vui vẻ và cảm thấy may mắn, cảm giác như muốn nhanh chóng đem hài tử ra rao bán.
Mày tới xin tiền thằng đó đi. Lý Xuân Thanh nói.
Vương Trì Thủy cất bước ra đi. Nhân viên y tế ở phía sau vội vàng nhắc nhở, Bệnh nhân cấp cứu không thể không có người thân chăm sóc.
Lý Xuân Thanh nói: Lúc xưa ai cũng muốn sinh con trai, tao lại muốn sinh con gái, sinh con gái để sau này nó lớn còn có thể thay tao hành nghề, để tao sớm được nghỉ ngơi một chút. Nhưng bởi vì mày là con trai, cho nên tao mới phải tiếp tục đi làm gái dẫn đến thân tàn ma dại như vầy. Mày dù thế nào cũng phải lo tiền cho tao trị liệu, dù cho có đập nồi bán sắt cũng phải chữa bệnh cho tao. Vương Trì Thủy trực tiếp bước ra khỏi cửa.
Lý Xuân Thanh kêu la lên một tiếng đau đớn từ trong cổ họng nghe như tiếng một lưỡi đao đang bổ xuống, Mày nếu không chữa trị cho tao, tao dù có chết cũng sẽ giày vò hành hạ bà nội của mày ở dưới âm tào địa phủ ... A... Đau chết mất... không muốn sống nữa...
Tất cả mọi người xung quanh đều không hiểu chuyện mà chỉ chỉ trỏ trỏ Vương Trì Thủy, nói cậu ta thế nào ngay cả thân mẫu cũng không thèm quan tâm? Vương Trì Thủy ánh mắt thảo phạt, cứng rắn thẳng lưng bước ra khỏi toà nhà bệnh viện.
Viên Tung đang thúc giục các học viên luyện tập, điện thoại từ chỗ phòng bảo vệ gọi tới.
Viên Tổng, có người tên gọi Vương Trì Thủy muốn gặp ngài.
Viên Tung nói: Để cậu ta vào.
Năm phút sau, Vương Trì Thủy một thân hí phục (trang phục đóng phim) tiến vào bên trong, trên đường đi các học viên liền trêu chọc Điền Nghiêm Kỳ, Tiểu Điền nhanh cản người ta lại kìa! Có một cậu học sinh dễ thương tiến vào phòng làm việc của Viên Tổng, hai cái đùi đặc biệt trắng mượt.
Điền Nghiêm Kỳ đối với những lời trêu chọc này hoàn toàn thờ ơ, tiếp tục vùi đầu luyện tập khắc khổ, mấy ngày nữa chính là đến cuộc thi Bảo tiêu toàn năng , cuộc thi đấu nghiệp vụ rất quan trọng, chỉ có học viên cấp độ một mới có thể đi tham gia, cậu ta là người duy nhất được Viên Tung phê chuẩn cho đi thi, đối với cơ hội hiếm có này đặc biệt quý trọng.
Lúc Vương Trì Thủy đi vào phòng làm việc của Viên Tung , vẫn là vẻ mặt cà lơ phất phơ.
Đại thần thánh à, anh đang bận sao?
Viên Tung vén mí mắt lên nhìn Vương Trì Thủy, Vương Trì Thủy tay nắm cằm, con ngươi đảo qua đảo lại nhìn Viên Tung, nhìn không ra một chút gì gọi là ưu sầu.
Tìm tôi có chuyện gì? Viên Tung hỏi.
Vương Trì Thủy nói: Lần trước... Anh không phải nói muốn mua cái bật lửa của tôi sao?
Viên Tung vô cùng kinh ngạc, Thế nào lại đột nhiên muốn bán?
Gần đây kinh tế có chút eo hẹp. Vương Trì Thủy hắc hắc cười.
Viên Tung nói: Nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu bán cho tôi, cũng đừng mong có thể chuộc về.
Vương Trì Thủy trong lòng đập lộp bộp một chút, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười không đứng đắn.
Xem anh nói kìa, tôi đem bán cho anh, làm sao có thể đòi chuộc lại được chứ?
Trong lòng thầm nghĩ: cùng lắm thì chờ lúc anh đưa cho cảnh sát Hạ , tôi đến trộm của anh ta.
Viên Tung trực tiếp nói một câu, Cậu nếu là dám đến ăn trộm lại từ 'tiểu yêu tử', tôi liền cắt lấy bộ phận đáng giá ngàn vàng của cậu.
Vương Trì Thủy đột nhiên giật mình, ngay cả suy nghĩ của mình hắn đều có thể nhận ra?
Viên Tung trực tiếp gọi điện cho nhân viên kế toán, bảo bọn họ thanh toán cho Vương Trì Thuỷ 10 vạn tệ. Lúc Vương Trì Thủy từ phòng làm việc của Viên Tung đi ra, Điền Nghiêm Kỳ vừa lúc định đi vào.
Hai người đi ngang qua nhau, Điền Nghiêm Kỳ lơ đãng quét mắt liếc Vương Trì Thủy một cái. Vương Trì Thủy cảm thấy nồng nặc địch ý.
Điền Nghiêm Kỳ sau khi đi vào còn chưa kịp nói một câu, Viên Tung liền trầm mặt hướng về hắn nhắc nhở.
Điện thoại di động của cậu đã mất.
Điền Nghiêm Kỳ sờ soạng túi quần, quả nhiên vô ích, nhất thời kinh ngạc.
Ơ hay, lúc nãy trước khi vào tôi còn dùng đến nó, thế nào một lát sau lại mất?
Viên Tung nói: Thiếu tính nhạy bén, quay trở lại tiếp tục luyện tập.
Điền Nghiêm Kỳ phẫn nộ mà đi ra ngoài.
Vương Trì Thủy sau đó mới đem điện thoại di động của Điền Nghiêm Kỳ móc ra.
Trong lòng âm thầm lẩm bẩm: cảnh sát Hạ, người đàn ông của anh giúp tôi một đại ân, tôi cũng sẽ giúp anh một ân tình.
Vì vậy dùng điện thoại của Điền Nghiêm Kỳ gọi cho Hạ Diệu.
Này? Tiểu Điền? Chuyện gì thế? tiếng nói của Hạ Diệu truyền đến.
Cảnh sát Hạ, tôi thích Viên Tổng, anh ta sớm muộn gì cũng là của tôi. Vương Trì Thủy giả giọng Điền Nghiêm Kỳ nói.
Hữu ý nhắc nhở xong, nhanh chóng đem thẻ sim điện thoại rút ra, cái điện thoại di động này chính thức đổi chủ.
Lúc Vương Trì Thủy giải quyết xong chuyện cá nhân, cậu ta vội vã chạy tới phim trường, lúc này người đã sớm đi - khắp nơi trống vắng.
Vương Trì Thủy đảo mắt một hồi chợt nhìn thấy một bóng người.Cậu ta kinh ngạc nhìn Tuyên Đại Vũ, Anh... Anh sao còn ở đây?
Cậu nguyên một buổi chiều chết đi đâu?
Vương Trì Thủy muốn nói nhưng lại thôi.
Tuyên Đại Vũ nộ trừng cậu ta nửa ngày, đột nhiên mở miệng nói: Ngày mai còn một cơ hội cuối cùng, quay xong, vai diễn này sẽ là của cậu!
Vương Trì Thủy kinh ngạc nhìn Tuyên Đại Vũ, còn có cơ hội? Làm sao có thể?
Anh không bận tâm tôi là gánh nặng của anh?
Tuyên Đại Vũ mặt lạnh nói: Sớm đã quen kiểu cách của cậu!
Vương Trì Thủy cảm động, chợt nhảy lên đến người Tuyên Đại Vũ, gắt gao ôm siết hắn ta không buông tha.
Cậu nhanh chóng leo xuống cho tôi, tôi đếm tới ba...
Hết chương!
/223
|