Sau buổi học, mặc dù Viên Tung không yêu cầu, nhưng Hạ Diệu vẫn rất ăn ý mà lết xác đi tìm hắn. Nói thật, cậu vẫn có chút không tin món ăn kia là do Viên Tung đích thân làm. Bởi vậy cố tình nấp sau cánh cửa nhà bếp, dòm vào qua khe cửa.
Trong nhà bếp chỉ có một mình Viên Tung.
Củ sen đã được luộc thành màu đỏ, Viên Tung vớt chúng ra từ trong nồi đất. Đợi cho nguội bớt rồi lại thuần thục lột bỏ vỏ ngoài, cắt thành từng miếng hình tròn bỏ vào bát. Sau đó thêm đường phèn giã nhỏ, đường trắng và đường quế, đậy nắp vỉ hấp lên…
Hạ Diệu đang nhìn đến nhập thần, Viên Tung quay lưng về phía cậu, giọng nói trầm lắng vang lên từ trong phòng.
“Muốn xem thì tiến vào mà xem, lén lén lút lút làm gì?”
Hạ Diệu lúc này mới đẩy cửa ra, thân hình cao gầy tựa nghiêng bên khung cửa, trong ánh mắt pha mấy phần ý tứ tán thưởng, lúc lên tiếng trong ngữ khí lại lén mang theo vị chua không thể nói rõ là ghen tị hay không phục.
“Toàn tài nha!”
Viên Tung bước tới cạnh cậu, cánh tay hữu lực chống lên khung cửa trên đỉnh đầu Hạ Diệu, bình tĩnh nhìn cậu chăm chú.
“Ai bảo tôi đụng phải một tên khó hầu hạ làm gì.”
Hạ Diệu cố tình phớt lờ ý nghĩa sâu xa của mấy lời này, vỗ vỗ lên bả vai Viên Tung, khách khí nói: “Cám ơn anh nhiều nha!”
“Cám ơn tôi làm gì? Tôi có nói là làm cho cậu sao?”
Màu mắt Hạ Diệu lập tức ám trầm, bàn tay chụp trên vai Viên Tung bắt đầu siết chặt.
Viên Tung nhổ bàn tay đang khảm trên vai mình xuống, nắm trong lòng bàn tay mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Diệu vô cùng nhu hòa.
“Lần sau muốn ăn nữa thì cứ nói thẳng, ra vẻ đáng thương làm gì.”
Hạ Diệu khó chịu rụt tay về.
Viên Tung lại hỏi: “Mùng một tháng mười* đi đâu chơi?”
(*quốc khánh Trung Quốc)
“Cảnh sát bọn tôi phải trực ban, chỉ nghỉ hai ngày thôi. Nơi xa không đi được rồi, chỗ gần thì toàn người là người. Chắc cùng các anh em đi dạo phố, đánh bài thôi.”
“Mấy chuyện như dạo phố đều là của con gái mà.” Viên Tung nói, “Tôi dẫn cậu tới một nơi.”
Nói xong liền kéo Hạ Diệu xuống ga ra dưới lầu, bên trong ngoài hai chiếc ô tô, còn có một chiếc xe gắn máy. Đôi mắt Hạ Diệu vừa đảo qua chiếc mô-tô Harley định chế cao cấp kia lập tức tỏa sáng. Thân xe mạ kín crôm cùng các bộ phận hợp kim nhôm phơi bày ra hào quang kim loại lãnh khốc. Màu sắc, độ bóng, đinh khoan, trang sức… khiến cả chiếc xe phân khối lớn tỏa sáng rực rỡ.
Trong phim Hồng Kông trước đây, thường xuyên xuất hiện những cảnh như vậy: một đám đàn ông lịch lãm chói mắt mang dấu hiệu chim ưng, mặc áo da quần da giày da đen, đeo găng tay da, điều khiểu mười mấy chiếc xe phân khối lớn, oai phong lẫm liệt rong ruổi trên đường. Đối với người sinh ra vào đầu những năm tám mươi như Viên Tung mà nói, đặc biệt có đam mê với mô-tô phân khối lớn.
Thằng con trai nào cũng có giấc mộng Harley, Hạ Diệu cũng không ngoại lệ, từ hồi mười bảy mười tám tuổi cậu đã ầm ĩ đòi mua một chiếc, nhưng mẹ Hạ quản thúc rất nghiêm. Loại phong cách cưỡi mô-tô phân khối lớn này quá mức chói mắt, tâm dễ chạy loạn. Bởi vậy Hạ Diệu chỉ từng được phóng ở câu lạc bộ mấy lần, đến giờ còn hoài niệm cảm giác kích thích cuồng dã ấy.
“Anh lái nó chở cậu ra bờ Hoàng Hà hóng gió thế nào?” Viên Tung bảo, “Đây mới là việc mà đàn ông con trai làm.”
Hạ Diệu rõ ràng đã động tâm, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, bàn tay đặt trên ghi-đông xe nắm chặt thả lỏng, nắm chặt thả lỏng. Cuối cùng thực sự không dằn nén được cuồng nhiệt dưới đáy lòng, xoải dài cẳng chân ngồi lên xe.
“Tôi thử cái đã.”
Viên Tung ném cho Hạ Diệu mũ bảo hiểm và kính mắt chắn gió, Hạ Diệu đeo xong cảm thấy có chút nặng, mặc dù chịu khổ nhưng rất đẹp trai. Viên Tung đứng trên sân huấn luyện quan sát, Hạ Diệu lăn bánh, tăng tốc, rẽ ngoặt, rồi lại tăng tốc, dáng người điển trai cùng chiếc xe mô-tô dưới thân như hòa thành một thể. Sau khi phóng một vòng trong sân huấn luyện rộng lớn, cậu lại nhanh như chớp phi lên đường lớn.
Phóng mô-tô thể nghiệm mấy dặm, Hạ Diệu cảm thấy vẫn chưa đã ghiền, khoảnh khắc gỡ mũ bảo hiểm ra, lồng ngực còn đang nóng hầm hập. Yêu chết loại cảm giác vô câu vô thúc, đầm đìa sảng khoái này.
Viên Tung đã nhân lúc ấy về bếp đóng gói củ sen hấp đường quế chín thơm rồi xách tới.
“Thế nào? Có muốn đi không?” Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu hấp háy mắt, ngữ khí lộ ra sự hưng phấn khó có thể che giấu.
“Tôi không đi cùng xe với anh, tôi muốn mua một chiếc.”
“Toàn bộ xe này đều do tôi tự tay lắp ráp, khắp thế giới chỉ có một chiếc duy nhất, cậu đi đâu cũng không mua được chiếc xe chạy phiêu vậy đâu.”
Hạ Diệu liếc xéo Viên Tung, “Khoác lác chứ gì.”
“Rốt cuộc có đi hay không?” Viên Tung quơ quơ túi củ sen nấu đường quế vừa ra lò đang tỏa hương ngào ngạt kia, ý tứ uy hiếp thực rõ ràng.
Hạ Diệu túm giật cổ tay Viên Tung, trực tiếp đoạt lấy củ sen nấu đường quế, trước khi đi ném lại một câu.
“Để nói sau đi!”
Trong nhà bếp chỉ có một mình Viên Tung.
Củ sen đã được luộc thành màu đỏ, Viên Tung vớt chúng ra từ trong nồi đất. Đợi cho nguội bớt rồi lại thuần thục lột bỏ vỏ ngoài, cắt thành từng miếng hình tròn bỏ vào bát. Sau đó thêm đường phèn giã nhỏ, đường trắng và đường quế, đậy nắp vỉ hấp lên…
Hạ Diệu đang nhìn đến nhập thần, Viên Tung quay lưng về phía cậu, giọng nói trầm lắng vang lên từ trong phòng.
“Muốn xem thì tiến vào mà xem, lén lén lút lút làm gì?”
Hạ Diệu lúc này mới đẩy cửa ra, thân hình cao gầy tựa nghiêng bên khung cửa, trong ánh mắt pha mấy phần ý tứ tán thưởng, lúc lên tiếng trong ngữ khí lại lén mang theo vị chua không thể nói rõ là ghen tị hay không phục.
“Toàn tài nha!”
Viên Tung bước tới cạnh cậu, cánh tay hữu lực chống lên khung cửa trên đỉnh đầu Hạ Diệu, bình tĩnh nhìn cậu chăm chú.
“Ai bảo tôi đụng phải một tên khó hầu hạ làm gì.”
Hạ Diệu cố tình phớt lờ ý nghĩa sâu xa của mấy lời này, vỗ vỗ lên bả vai Viên Tung, khách khí nói: “Cám ơn anh nhiều nha!”
“Cám ơn tôi làm gì? Tôi có nói là làm cho cậu sao?”
Màu mắt Hạ Diệu lập tức ám trầm, bàn tay chụp trên vai Viên Tung bắt đầu siết chặt.
Viên Tung nhổ bàn tay đang khảm trên vai mình xuống, nắm trong lòng bàn tay mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Diệu vô cùng nhu hòa.
“Lần sau muốn ăn nữa thì cứ nói thẳng, ra vẻ đáng thương làm gì.”
Hạ Diệu khó chịu rụt tay về.
Viên Tung lại hỏi: “Mùng một tháng mười* đi đâu chơi?”
(*quốc khánh Trung Quốc)
“Cảnh sát bọn tôi phải trực ban, chỉ nghỉ hai ngày thôi. Nơi xa không đi được rồi, chỗ gần thì toàn người là người. Chắc cùng các anh em đi dạo phố, đánh bài thôi.”
“Mấy chuyện như dạo phố đều là của con gái mà.” Viên Tung nói, “Tôi dẫn cậu tới một nơi.”
Nói xong liền kéo Hạ Diệu xuống ga ra dưới lầu, bên trong ngoài hai chiếc ô tô, còn có một chiếc xe gắn máy. Đôi mắt Hạ Diệu vừa đảo qua chiếc mô-tô Harley định chế cao cấp kia lập tức tỏa sáng. Thân xe mạ kín crôm cùng các bộ phận hợp kim nhôm phơi bày ra hào quang kim loại lãnh khốc. Màu sắc, độ bóng, đinh khoan, trang sức… khiến cả chiếc xe phân khối lớn tỏa sáng rực rỡ.
Trong phim Hồng Kông trước đây, thường xuyên xuất hiện những cảnh như vậy: một đám đàn ông lịch lãm chói mắt mang dấu hiệu chim ưng, mặc áo da quần da giày da đen, đeo găng tay da, điều khiểu mười mấy chiếc xe phân khối lớn, oai phong lẫm liệt rong ruổi trên đường. Đối với người sinh ra vào đầu những năm tám mươi như Viên Tung mà nói, đặc biệt có đam mê với mô-tô phân khối lớn.
Thằng con trai nào cũng có giấc mộng Harley, Hạ Diệu cũng không ngoại lệ, từ hồi mười bảy mười tám tuổi cậu đã ầm ĩ đòi mua một chiếc, nhưng mẹ Hạ quản thúc rất nghiêm. Loại phong cách cưỡi mô-tô phân khối lớn này quá mức chói mắt, tâm dễ chạy loạn. Bởi vậy Hạ Diệu chỉ từng được phóng ở câu lạc bộ mấy lần, đến giờ còn hoài niệm cảm giác kích thích cuồng dã ấy.
“Anh lái nó chở cậu ra bờ Hoàng Hà hóng gió thế nào?” Viên Tung bảo, “Đây mới là việc mà đàn ông con trai làm.”
Hạ Diệu rõ ràng đã động tâm, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, bàn tay đặt trên ghi-đông xe nắm chặt thả lỏng, nắm chặt thả lỏng. Cuối cùng thực sự không dằn nén được cuồng nhiệt dưới đáy lòng, xoải dài cẳng chân ngồi lên xe.
“Tôi thử cái đã.”
Viên Tung ném cho Hạ Diệu mũ bảo hiểm và kính mắt chắn gió, Hạ Diệu đeo xong cảm thấy có chút nặng, mặc dù chịu khổ nhưng rất đẹp trai. Viên Tung đứng trên sân huấn luyện quan sát, Hạ Diệu lăn bánh, tăng tốc, rẽ ngoặt, rồi lại tăng tốc, dáng người điển trai cùng chiếc xe mô-tô dưới thân như hòa thành một thể. Sau khi phóng một vòng trong sân huấn luyện rộng lớn, cậu lại nhanh như chớp phi lên đường lớn.
Phóng mô-tô thể nghiệm mấy dặm, Hạ Diệu cảm thấy vẫn chưa đã ghiền, khoảnh khắc gỡ mũ bảo hiểm ra, lồng ngực còn đang nóng hầm hập. Yêu chết loại cảm giác vô câu vô thúc, đầm đìa sảng khoái này.
Viên Tung đã nhân lúc ấy về bếp đóng gói củ sen hấp đường quế chín thơm rồi xách tới.
“Thế nào? Có muốn đi không?” Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu hấp háy mắt, ngữ khí lộ ra sự hưng phấn khó có thể che giấu.
“Tôi không đi cùng xe với anh, tôi muốn mua một chiếc.”
“Toàn bộ xe này đều do tôi tự tay lắp ráp, khắp thế giới chỉ có một chiếc duy nhất, cậu đi đâu cũng không mua được chiếc xe chạy phiêu vậy đâu.”
Hạ Diệu liếc xéo Viên Tung, “Khoác lác chứ gì.”
“Rốt cuộc có đi hay không?” Viên Tung quơ quơ túi củ sen nấu đường quế vừa ra lò đang tỏa hương ngào ngạt kia, ý tứ uy hiếp thực rõ ràng.
Hạ Diệu túm giật cổ tay Viên Tung, trực tiếp đoạt lấy củ sen nấu đường quế, trước khi đi ném lại một câu.
“Để nói sau đi!”
/223
|