Trans+Edit: Pinoneverdie
Hạ Diệu vốn là tình hình kinh tế của bản thân đang khó khăn, bởi vì một câu của Hạ Nhâm Trọng đem giao nộp cái đó lên đây, đừng nói con không có , Hạ Diệu càng rơi vào hoàn cảnh gian nan. Oán hận mình đã chột dạ thái quá, kỳ thực lúc ấy cứ thẳng thắn nói không có, rằng trong mền chỉ là một ít y phục, Hạ Nhâm Trọng cũng sẽ không sống chết tìm hiểu rõ ràng, dù sao tra ra cũng không có đối chứng.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể tự đánh vào mặt cho sưng lên, không thể giả vờ tiếp nữa.
Rơi vào đường cùng, Hạ Diệu không thể làm gì khác hơn là đi tìm Tuyên Đại Vũ vay tiền.
Tuyên Đại Vũ thuận miệng hỏi một câu nguyên do vay tiền , Hạ Diệu không một chút do dự liền nói ra. Đương nhiên phần lớn chân tướng sự tình bị cậu ta che giấu, không có nhắc tới Viên Tung, chỉ nói là bản thân đang tuốt súng thì bị ba bắt gặp.
Tuyên Đại Vũ đập điên cuồng vào bàn đắc chí, từ lúc cùng Vương Trì Thủy xung đột, đây là lần đầu tiên Tuyên Đại Vũ cười sảng khoái đến thế.
Mắc cười đến như vậy sao? Hạ Diệu phàn nàn.
Tuyên Đại Vũ cười nắc nẻ, Tôi phải nên nói gì với cậu đây? Cậu nói cậu tuốt súng thì là tuốt súng, đang tuốt súng bị cản trở, vẫn còn ở đó cao giọng được.
Hạ Diệu một câu tận đáy lòng, An ủi tôi một chút không được à?
Tuyên Đại Vũ thu hồi dáng vẻ tươi cười, gương mặt chính tà bất phân.
Nói đi, cậu lúc đó thực sự cái gì cũng không mặc?
Hạ Diệu cố gắng thanh thản ừ một tiếng.
Ba cậu lúc tiến vào, tay cậu lại để ở chỗ đó, hai cái đùi cứ như vậy vô tư thoải mái banh ra thoáng đãng?
Hạ Diệu lại ừ một tiếng.
Tay của cậu không phải là đang ở bên trong xoa xoa bóp bóp củ cải trắng một cách hăng say đấy chứ? Không nghịch ngợm ở chỗ khác? Ba cậu lúc bắt gặp cậu, biểu cảm của cậu có phải là đặc biệt dâm đãng? Có đúng là còn chưa kịp rút tay lại?
Hạ Diệu nóng giận, Cậu hỏi kĩ như vậy để làm gì?
Tuyên Đại Vũ hăng hái nhìn Hạ Diệu, nói: Tôi chính là hiếu kỳ, hắc hắc...
Dư hơi. Hạ Diệu đưa tay chìa ra, Nhanh chóng cho vay tiền.
Tuyên Đại Vũ đột nhiên mở miệng hỏi: Cậu tại sao lại không tìm tên họ Viên...Viên Tung mà mượn hắn ta? Cậu không phải là cùng hắn quan hệ tốt lắm sao?
Hạ Diệu và Viên Tung bình thường gặp gỡ đặc biệt bí mật, gần như là hạn chế chạm mặt Tuyên Đại Vũ, hơn nữa dùng đủ loại chiêu trò, biểu hiện ra rằng mối quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ công việc bình thường.Tuyên Đại Vũ đột nhiên nói ra những lời này, khiến Hạ Diệu có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Ai nói bọn tôi quan hệ tốt?
Bành tử nói. Tuyên Đại Vũ thăm dò, Hắn nói cậu vứt bỏ hai người chúng tôi, chỉ một lòng hướng về ông chú đó.
Bởi vì trong khoảng thời gian này Hạ Diệu khá lãnh cảm, Bành Trạch mỗi lần muốn chủ động đi tìm Hạ Diệu, Hạ Diệu đều không phải đến công ty Viên Tung tập luyện thì là ở bên cạnh Viên Tung, cho nên bây giờ mới phải phát sinh ra câu nói đùa ấy nhưng dường như lại rất ngậm ngùi.
Huhm? Cậu tại sao không đi tìm hắn ta? Tuyên Đại Vũ lại hỏi một lần nữa.
Hạ Diệu nghĩ thầm: tôi đặc biệt muốn đi mượn tiền của hắn, nhưng làm thế nào mà mở miệng đây? Nói ba tôi đem anh biến thành búp bê tình dục? Tin chắc nói ra sẽ bị hắn cười nhạo, không chừng lại gây ra thêm hiểu lầm.
Tôi với hắn vẫn còn chưa phân cao thấp, việc cá nhân như thê này chỉ có thể cùng cậu mở miệng. Hạ Diệu hòa nhã với Tuyên Đại Vũ nói.
Tuyên Đại Vũ đối với lý do này có chút hài lòng, nhưng vẫn là không nhịn được cảm khái nói: Bà ngoại nó, chuyện tốt lành chẳng bao giờ tìm đến tôi, chuyện mượn tiền thì tìm tới tận cửa, mượn bao nhiêu?
Hạ Diệu nói: Tôi cũng chưa từng mua qua thứ đó, cũng không biết rõ giá bao nhiêu
Hai vạn có đủ hay không?
Không nhiều đến như vậy chứ? Hạ Diệu trừng mắt, Tôi đến lúc đó cũng không trả nổi đâu!
Tuyên Đại Vũ liếc mắt nhìn, Trả con mẹ gì? Chút tiền này tính toán cái gì chứ? Tôi bị tên điếm Vương Trì Thủy (cái này chị Sài dùng từ 'con điếm' thiệt à =]] ) gạt hai lần, số tiền bị gạt có thể mua đem về cho ba cậu một con người thiệt huống hồ chi...
Hạ Diệu cười khúc khích một trận.
Nói cậu chính là cuộc sống quá eo hẹp! Cậu lại không bài bạc, tiền kiếm được đều đi đâu rồi? Làm việc nhiều năm như vậy một chút tiền gởi ngân hàng cũng không có? Đến mức muốn mua một con búp bê tình dục cũng phải đi theo người khác mượn tiền?
Tôi không gửi ngân hàng chẳng phải là đều tại mẹ tôi sao, tôi bên này rút tiền ra, mẹ tôi bên kia sẽ nhận được vài cái tin nhắn từ ngân hàng, rồi bật dậy gọi điện thoại cho tôi , hỏi tôi dùng tiền làm cái gì, tôi đây không phải sợ mẹ tôi sinh nghi sao?'
Tuyên Đại Vũ thổn thức, Mẹ cậu quản cậu quá nghiêm rồi.
Đó không phải là vì sợ tôi hư hỏng à! Hạ Diệu thở dài một hơi, Quên đi, không nói với cậu nữa, tôi phải nhanh đi mua, ba tôi muốn tôi buổi tối về phải đưa cái đó ra.
Tuyên Đại Vũ cười ha ha, vừa đi theo Hạ Diệu đi ra ngoài vừa nói: Nếu tôi nói ba cậu căn bản không thấy được trong chăn có gì , cậu nghĩ xem? Tôi nghĩ ông ấy chính là muốn trêu chọc cậu, muốn từ việc cậu chơi đùa với cái thứ gì đó làm cho cậu hiểu được ông ấy nhiều năm sống bên ngoài khó khăn trong chuyện chăn gối thế nào, sau đó muốn để cậu hiếu thuận ông ấy bằng việc mua con búp bê đó cho ông. Hy vọng là vậy.
Tuyên Đại Vũ còn nói: Bất quá ba của cậu thật sự là một người đàn ông thuần khiết, giờ còn giữ nhiều 'tài nguyên chất lượng' như vậy nên mới có thể nghĩ rằng việc dùng đồ chơi này sẽ không uổng phí mà trở thành người đàn ông tuyệt chủng
Vậy sao? Tôi cũng muốn như vậy. Hạ Diệu vẫn còn tự hào.
Tuyên Đại Vũ giúp Hạ Diệu mở cửa xe, cố ý hỏi, Có cần tôi đi cùng với cậu không? Giúp cậu tư vấn một chút?
Cút!
Hạ Diệu cười mắng một tiếng, đóng cửa xe nghênh ngang mà đi.
Lần đầu đến chỗ bán đồ chơi người lớn, Hạ Diệu tỏ vẻ bản thân như là một chuyên gia trong việc này, hoàn toàn không thể rụt rè khẩn trương , đỡ phải bị người ta đánh lừa. Bất quá thấy lâm lang mãn mục (đủ loại) đồ chơi tình thú lòng hiếu kì một chút.
Có búp bê tình dục không? (nguyên văn tiếng Trung là búp bê bơm hơi nhưng mình dùng từ búp bê tình dục luôn cho nó máu =]]] )
Ông chủ tiệm là một người hơn bốn mươi tuổi, từ trên xuống dưới quan sát Hạ Diệu một phen, cố gắng nhịn cười: Người như cậu lại không có bạn gái à ?
Hạ Diệu nói: Mua cho người khác .
Ông chủ tiệm lại hỏi: Cậu muốn cái mông to hay loại bình thường?
Cái mông to? Hạ Diệu vẻ mặt mù tịt.
Ông chủ nói: Cái mông to chỉ là mô hình của cái mông, vân vân các thứ khác đều ở mặt trên, giá cả hợp lý, dễ mang theo và ẩn dấu, dùng cũng tương đối dễ dàng.
Hạ Diệu nói: Ông đem tới một cái cho tôi xem đi.
Ông chủ từ quầy hàng dưới xuất ra mô hình một cái mông to đưa cho Hạ Diệu, Hạ Diệu nhịn không được một trận ác hàn, Cái...cái..... hai cái vú thế nào mà trực tiếp sinh trưởng ở trên cái mông thế này?
Đây không phải là vì tiết kiệm vật liệu sản xuất sao! ông chủ nói, Một đoạn từ dưới ngực tới thắt lưng đều không có gì để dùng, giữ lại nó để làm chi?
Hạ Diệu bạo hãn, vẫn còn tâm tính , cái quỷ này buổi tối dùng xong rồi còn không phải sẽ gặp ác mộng à?
Anh nếu muốn một cái nửa thân người cũng có thôi, đầy đủ trừ đầu và tứ chi , nhưng hơi đắt một chút.
Hạ Diệu vừa nghĩ, gia quả Hạ Nhâm Trọng thực sự liếc mắt nhanh vào cái chăn phủ lên Viên Tung, hình thể anh ta lớn như vậy, thì mua một cái nửa thân người đem về cũng không gạt được ông ấy a!
Quên đi, ông cho tôi xem loại thân hình hoàn chỉnh đi!
Ông chủ tiệm từ trên ghế đứng lên, hướng vào Hạ Diệu nói: Vậy cậu đi theo tôi qua đây.
Hạ Diệu theo ông chủ tiệm đi tới tầng hầm, bên trong bày đủ loại phong cách, các loại tư thế của búp bê tình dục. Hạ Diệu hết sức hoảng hốt khi thấy được có cả búp bê tình dục nam, trong lòng hô lên một tiếng 'mẹ kiếp', không phải là dựa theo thân hình của Viên Tung mà nhái lại chứ? Thế nào mà có loại Viên Tung đầy xúc cảm trước mặt mình như vây? Chẳng lẽ Viên Tung lại là mẫu hình lựa chọn hàng đầu của các chị em dâm đãng khi tới đây?
Hạ Diệu đột nhiên nghĩ đến trong công ty còn có nữ học viên, sau đó cậu ta liền ý niệm tà ác .
Cậu nhìn chằm chằm vào búp bê đàn ông làm gì? Ông chủ đột nhiên mở miệng.
Hạ Diệu chợt phục hồi tinh thần lại, lúng túng cười cười.
Không có việc gì, tùy tiện nhìn thôi.
Ông chủ giới thiệu cho Hạ Diệu , Cái này tương đối tiện nghi, ba bốn trăm đồng là có thể mua về
Hạ Diệu vẻ mặt chán ghét, Cái này quá khó coi, có cái khác không? Tôi dùng tiền mua một cái xấu xí như vầy đem về?
Cậu muốn 'tỉ lệ' thế nào? Vậy đến bên này xem thử, bất quá loại này thì tương đối đắt, cơ bản đều trên một nghìn . Còn có loại này tốt hơn, cậu xem cái điệu bộ này, đầu ngón tay, đầu ngón chân, đều có thể nhái lại hoàn hảo. Cậu dùng tay sờ xem thử, ngoài ra còn có thể nạp điện tăng cường độ, vuốt ve da dẻ cảm giác không khác gì người thật.
Hạ Diệu vừa nghĩ, đắt thì đắt một chút, nhưng đem về chính là cho cha ruột dùng, độ thoải mái cao là phải ưu tiên trước nhất.
Bao nhiêu tiền?
Ông chủ ngẫm nghĩ chỉ chốc lát, nói: Giá ít nhất phải ba nghìn năm trăm tệ, tôi khuyến mãi tặng hai người (ý nói Hạ Diệu và con búp bê tình dục) chai dầu bôi trơn và cái máy rung hình quả trứng.
Máy rung dùng làm gì? Hạ Diệu khó hiểu, Búp bê tình dục sử dụng không phải chỉ cần ve vãn thôi sao?
Ông chủ cười nói: Cậu có thể đem máy rung cùng cái món đồ chơi kia cùng nhau nhét vào, bảo đảm khoái chết cậu!
Được rồi...muốn hay không muốn, Hạ Diệu cũng đành nhận.
Trước khi đi, ông chủ dặn dò: Thứ này phân bố và bài tiết cũng giống như người bình thường, phải cho nó dùng kem dưỡng da các loại. Còn mỗi lần dùng xong phải nhớ rõ tắm cho nó, nhất là cái bộ phận kia, tránh việc bị nhiễm khuẩn.
Hạ Diệu oán thầm: tôi còn chưa hầu hạ mẹ tôi như vậy.
Trên đường trở về, điện thoại di động của Hạ Diệu vang lên, vừa nhìn thì hiển thị tên Viên Tung.
Buổi chiều công ty có một buổi báo cáo tổng kết cuối kì, cậu có thể đến không?
Hạ Diệu giọng điệu khổ sở: Việc này... tôi có chút khó chịu, không đi.
Làm sao vậy? Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu nói: Hơi đau đầu, nằm nghỉ một chút sẽ khỏi.
Nói xong, Hạ Diệu cấp tốc cúp máy.
Thứ này cũng không thể để Viên Tung nhìn thấy, đến lúc đó sẽ diễn ra đủ các loại truy xét, chính là giải quyết sớm chuyện này sẽ càng yên tâm.
Hạ Diệu vốn là tình hình kinh tế của bản thân đang khó khăn, bởi vì một câu của Hạ Nhâm Trọng đem giao nộp cái đó lên đây, đừng nói con không có , Hạ Diệu càng rơi vào hoàn cảnh gian nan. Oán hận mình đã chột dạ thái quá, kỳ thực lúc ấy cứ thẳng thắn nói không có, rằng trong mền chỉ là một ít y phục, Hạ Nhâm Trọng cũng sẽ không sống chết tìm hiểu rõ ràng, dù sao tra ra cũng không có đối chứng.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể tự đánh vào mặt cho sưng lên, không thể giả vờ tiếp nữa.
Rơi vào đường cùng, Hạ Diệu không thể làm gì khác hơn là đi tìm Tuyên Đại Vũ vay tiền.
Tuyên Đại Vũ thuận miệng hỏi một câu nguyên do vay tiền , Hạ Diệu không một chút do dự liền nói ra. Đương nhiên phần lớn chân tướng sự tình bị cậu ta che giấu, không có nhắc tới Viên Tung, chỉ nói là bản thân đang tuốt súng thì bị ba bắt gặp.
Tuyên Đại Vũ đập điên cuồng vào bàn đắc chí, từ lúc cùng Vương Trì Thủy xung đột, đây là lần đầu tiên Tuyên Đại Vũ cười sảng khoái đến thế.
Mắc cười đến như vậy sao? Hạ Diệu phàn nàn.
Tuyên Đại Vũ cười nắc nẻ, Tôi phải nên nói gì với cậu đây? Cậu nói cậu tuốt súng thì là tuốt súng, đang tuốt súng bị cản trở, vẫn còn ở đó cao giọng được.
Hạ Diệu một câu tận đáy lòng, An ủi tôi một chút không được à?
Tuyên Đại Vũ thu hồi dáng vẻ tươi cười, gương mặt chính tà bất phân.
Nói đi, cậu lúc đó thực sự cái gì cũng không mặc?
Hạ Diệu cố gắng thanh thản ừ một tiếng.
Ba cậu lúc tiến vào, tay cậu lại để ở chỗ đó, hai cái đùi cứ như vậy vô tư thoải mái banh ra thoáng đãng?
Hạ Diệu lại ừ một tiếng.
Tay của cậu không phải là đang ở bên trong xoa xoa bóp bóp củ cải trắng một cách hăng say đấy chứ? Không nghịch ngợm ở chỗ khác? Ba cậu lúc bắt gặp cậu, biểu cảm của cậu có phải là đặc biệt dâm đãng? Có đúng là còn chưa kịp rút tay lại?
Hạ Diệu nóng giận, Cậu hỏi kĩ như vậy để làm gì?
Tuyên Đại Vũ hăng hái nhìn Hạ Diệu, nói: Tôi chính là hiếu kỳ, hắc hắc...
Dư hơi. Hạ Diệu đưa tay chìa ra, Nhanh chóng cho vay tiền.
Tuyên Đại Vũ đột nhiên mở miệng hỏi: Cậu tại sao lại không tìm tên họ Viên...Viên Tung mà mượn hắn ta? Cậu không phải là cùng hắn quan hệ tốt lắm sao?
Hạ Diệu và Viên Tung bình thường gặp gỡ đặc biệt bí mật, gần như là hạn chế chạm mặt Tuyên Đại Vũ, hơn nữa dùng đủ loại chiêu trò, biểu hiện ra rằng mối quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ công việc bình thường.Tuyên Đại Vũ đột nhiên nói ra những lời này, khiến Hạ Diệu có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Ai nói bọn tôi quan hệ tốt?
Bành tử nói. Tuyên Đại Vũ thăm dò, Hắn nói cậu vứt bỏ hai người chúng tôi, chỉ một lòng hướng về ông chú đó.
Bởi vì trong khoảng thời gian này Hạ Diệu khá lãnh cảm, Bành Trạch mỗi lần muốn chủ động đi tìm Hạ Diệu, Hạ Diệu đều không phải đến công ty Viên Tung tập luyện thì là ở bên cạnh Viên Tung, cho nên bây giờ mới phải phát sinh ra câu nói đùa ấy nhưng dường như lại rất ngậm ngùi.
Huhm? Cậu tại sao không đi tìm hắn ta? Tuyên Đại Vũ lại hỏi một lần nữa.
Hạ Diệu nghĩ thầm: tôi đặc biệt muốn đi mượn tiền của hắn, nhưng làm thế nào mà mở miệng đây? Nói ba tôi đem anh biến thành búp bê tình dục? Tin chắc nói ra sẽ bị hắn cười nhạo, không chừng lại gây ra thêm hiểu lầm.
Tôi với hắn vẫn còn chưa phân cao thấp, việc cá nhân như thê này chỉ có thể cùng cậu mở miệng. Hạ Diệu hòa nhã với Tuyên Đại Vũ nói.
Tuyên Đại Vũ đối với lý do này có chút hài lòng, nhưng vẫn là không nhịn được cảm khái nói: Bà ngoại nó, chuyện tốt lành chẳng bao giờ tìm đến tôi, chuyện mượn tiền thì tìm tới tận cửa, mượn bao nhiêu?
Hạ Diệu nói: Tôi cũng chưa từng mua qua thứ đó, cũng không biết rõ giá bao nhiêu
Hai vạn có đủ hay không?
Không nhiều đến như vậy chứ? Hạ Diệu trừng mắt, Tôi đến lúc đó cũng không trả nổi đâu!
Tuyên Đại Vũ liếc mắt nhìn, Trả con mẹ gì? Chút tiền này tính toán cái gì chứ? Tôi bị tên điếm Vương Trì Thủy (cái này chị Sài dùng từ 'con điếm' thiệt à =]] ) gạt hai lần, số tiền bị gạt có thể mua đem về cho ba cậu một con người thiệt huống hồ chi...
Hạ Diệu cười khúc khích một trận.
Nói cậu chính là cuộc sống quá eo hẹp! Cậu lại không bài bạc, tiền kiếm được đều đi đâu rồi? Làm việc nhiều năm như vậy một chút tiền gởi ngân hàng cũng không có? Đến mức muốn mua một con búp bê tình dục cũng phải đi theo người khác mượn tiền?
Tôi không gửi ngân hàng chẳng phải là đều tại mẹ tôi sao, tôi bên này rút tiền ra, mẹ tôi bên kia sẽ nhận được vài cái tin nhắn từ ngân hàng, rồi bật dậy gọi điện thoại cho tôi , hỏi tôi dùng tiền làm cái gì, tôi đây không phải sợ mẹ tôi sinh nghi sao?'
Tuyên Đại Vũ thổn thức, Mẹ cậu quản cậu quá nghiêm rồi.
Đó không phải là vì sợ tôi hư hỏng à! Hạ Diệu thở dài một hơi, Quên đi, không nói với cậu nữa, tôi phải nhanh đi mua, ba tôi muốn tôi buổi tối về phải đưa cái đó ra.
Tuyên Đại Vũ cười ha ha, vừa đi theo Hạ Diệu đi ra ngoài vừa nói: Nếu tôi nói ba cậu căn bản không thấy được trong chăn có gì , cậu nghĩ xem? Tôi nghĩ ông ấy chính là muốn trêu chọc cậu, muốn từ việc cậu chơi đùa với cái thứ gì đó làm cho cậu hiểu được ông ấy nhiều năm sống bên ngoài khó khăn trong chuyện chăn gối thế nào, sau đó muốn để cậu hiếu thuận ông ấy bằng việc mua con búp bê đó cho ông. Hy vọng là vậy.
Tuyên Đại Vũ còn nói: Bất quá ba của cậu thật sự là một người đàn ông thuần khiết, giờ còn giữ nhiều 'tài nguyên chất lượng' như vậy nên mới có thể nghĩ rằng việc dùng đồ chơi này sẽ không uổng phí mà trở thành người đàn ông tuyệt chủng
Vậy sao? Tôi cũng muốn như vậy. Hạ Diệu vẫn còn tự hào.
Tuyên Đại Vũ giúp Hạ Diệu mở cửa xe, cố ý hỏi, Có cần tôi đi cùng với cậu không? Giúp cậu tư vấn một chút?
Cút!
Hạ Diệu cười mắng một tiếng, đóng cửa xe nghênh ngang mà đi.
Lần đầu đến chỗ bán đồ chơi người lớn, Hạ Diệu tỏ vẻ bản thân như là một chuyên gia trong việc này, hoàn toàn không thể rụt rè khẩn trương , đỡ phải bị người ta đánh lừa. Bất quá thấy lâm lang mãn mục (đủ loại) đồ chơi tình thú lòng hiếu kì một chút.
Có búp bê tình dục không? (nguyên văn tiếng Trung là búp bê bơm hơi nhưng mình dùng từ búp bê tình dục luôn cho nó máu =]]] )
Ông chủ tiệm là một người hơn bốn mươi tuổi, từ trên xuống dưới quan sát Hạ Diệu một phen, cố gắng nhịn cười: Người như cậu lại không có bạn gái à ?
Hạ Diệu nói: Mua cho người khác .
Ông chủ tiệm lại hỏi: Cậu muốn cái mông to hay loại bình thường?
Cái mông to? Hạ Diệu vẻ mặt mù tịt.
Ông chủ nói: Cái mông to chỉ là mô hình của cái mông, vân vân các thứ khác đều ở mặt trên, giá cả hợp lý, dễ mang theo và ẩn dấu, dùng cũng tương đối dễ dàng.
Hạ Diệu nói: Ông đem tới một cái cho tôi xem đi.
Ông chủ từ quầy hàng dưới xuất ra mô hình một cái mông to đưa cho Hạ Diệu, Hạ Diệu nhịn không được một trận ác hàn, Cái...cái..... hai cái vú thế nào mà trực tiếp sinh trưởng ở trên cái mông thế này?
Đây không phải là vì tiết kiệm vật liệu sản xuất sao! ông chủ nói, Một đoạn từ dưới ngực tới thắt lưng đều không có gì để dùng, giữ lại nó để làm chi?
Hạ Diệu bạo hãn, vẫn còn tâm tính , cái quỷ này buổi tối dùng xong rồi còn không phải sẽ gặp ác mộng à?
Anh nếu muốn một cái nửa thân người cũng có thôi, đầy đủ trừ đầu và tứ chi , nhưng hơi đắt một chút.
Hạ Diệu vừa nghĩ, gia quả Hạ Nhâm Trọng thực sự liếc mắt nhanh vào cái chăn phủ lên Viên Tung, hình thể anh ta lớn như vậy, thì mua một cái nửa thân người đem về cũng không gạt được ông ấy a!
Quên đi, ông cho tôi xem loại thân hình hoàn chỉnh đi!
Ông chủ tiệm từ trên ghế đứng lên, hướng vào Hạ Diệu nói: Vậy cậu đi theo tôi qua đây.
Hạ Diệu theo ông chủ tiệm đi tới tầng hầm, bên trong bày đủ loại phong cách, các loại tư thế của búp bê tình dục. Hạ Diệu hết sức hoảng hốt khi thấy được có cả búp bê tình dục nam, trong lòng hô lên một tiếng 'mẹ kiếp', không phải là dựa theo thân hình của Viên Tung mà nhái lại chứ? Thế nào mà có loại Viên Tung đầy xúc cảm trước mặt mình như vây? Chẳng lẽ Viên Tung lại là mẫu hình lựa chọn hàng đầu của các chị em dâm đãng khi tới đây?
Hạ Diệu đột nhiên nghĩ đến trong công ty còn có nữ học viên, sau đó cậu ta liền ý niệm tà ác .
Cậu nhìn chằm chằm vào búp bê đàn ông làm gì? Ông chủ đột nhiên mở miệng.
Hạ Diệu chợt phục hồi tinh thần lại, lúng túng cười cười.
Không có việc gì, tùy tiện nhìn thôi.
Ông chủ giới thiệu cho Hạ Diệu , Cái này tương đối tiện nghi, ba bốn trăm đồng là có thể mua về
Hạ Diệu vẻ mặt chán ghét, Cái này quá khó coi, có cái khác không? Tôi dùng tiền mua một cái xấu xí như vầy đem về?
Cậu muốn 'tỉ lệ' thế nào? Vậy đến bên này xem thử, bất quá loại này thì tương đối đắt, cơ bản đều trên một nghìn . Còn có loại này tốt hơn, cậu xem cái điệu bộ này, đầu ngón tay, đầu ngón chân, đều có thể nhái lại hoàn hảo. Cậu dùng tay sờ xem thử, ngoài ra còn có thể nạp điện tăng cường độ, vuốt ve da dẻ cảm giác không khác gì người thật.
Hạ Diệu vừa nghĩ, đắt thì đắt một chút, nhưng đem về chính là cho cha ruột dùng, độ thoải mái cao là phải ưu tiên trước nhất.
Bao nhiêu tiền?
Ông chủ ngẫm nghĩ chỉ chốc lát, nói: Giá ít nhất phải ba nghìn năm trăm tệ, tôi khuyến mãi tặng hai người (ý nói Hạ Diệu và con búp bê tình dục) chai dầu bôi trơn và cái máy rung hình quả trứng.
Máy rung dùng làm gì? Hạ Diệu khó hiểu, Búp bê tình dục sử dụng không phải chỉ cần ve vãn thôi sao?
Ông chủ cười nói: Cậu có thể đem máy rung cùng cái món đồ chơi kia cùng nhau nhét vào, bảo đảm khoái chết cậu!
Được rồi...muốn hay không muốn, Hạ Diệu cũng đành nhận.
Trước khi đi, ông chủ dặn dò: Thứ này phân bố và bài tiết cũng giống như người bình thường, phải cho nó dùng kem dưỡng da các loại. Còn mỗi lần dùng xong phải nhớ rõ tắm cho nó, nhất là cái bộ phận kia, tránh việc bị nhiễm khuẩn.
Hạ Diệu oán thầm: tôi còn chưa hầu hạ mẹ tôi như vậy.
Trên đường trở về, điện thoại di động của Hạ Diệu vang lên, vừa nhìn thì hiển thị tên Viên Tung.
Buổi chiều công ty có một buổi báo cáo tổng kết cuối kì, cậu có thể đến không?
Hạ Diệu giọng điệu khổ sở: Việc này... tôi có chút khó chịu, không đi.
Làm sao vậy? Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu nói: Hơi đau đầu, nằm nghỉ một chút sẽ khỏi.
Nói xong, Hạ Diệu cấp tốc cúp máy.
Thứ này cũng không thể để Viên Tung nhìn thấy, đến lúc đó sẽ diễn ra đủ các loại truy xét, chính là giải quyết sớm chuyện này sẽ càng yên tâm.
/223
|