Thê Chủ Tà Mị

Chương 108 - Chương 106

/129


Bánh bao nhỏ không có tinh thần gì, cầm hai miếng ngọc bội một miếng kín đáo đưa cho Phong Lăng Hề, một miếng kín đáo đưa cho Vân Tư Vũ. Sau đó mệt mỏi nói: Phụ thân, mệt mỏi...

Vân Tư Vũ vừa cảm động lại vừa đau lòng, vội vàng ôm bánh bao nhỏ lên giường dỗ cho nó ngủ.

Phong Lăng Hề đăm chiêu sờ sờ cằm sau đó kéo Vân Tư Vũ ra ngoài phòng, trở về căn phòng kế bên.

Vân Tư Vũ tức giận trừng nàng: Đến lúc nào rồi mà nàng còn suy nghĩ đến chuyện đó chứ?

Nhàn vương điện hạ cảm thấy rất vô tội, lại có chút dở khóc dở cười: Ta suy nghĩ cái gì?

Vân Tư Vũ lúc này mới phát hiện Phong Lăng Hề ngoại trừ kéo hắn về phòng thì giống như không có bộ dáng đắm đuối kia, không khỏi hỏi: Vậy nàng kéo ta tới đây làm cái gì?

Phong Lăng Hề vừa kéo eo của hắn vừa khóa hắn vào trong ngực, cúi đầu khẽ cắn khóe môi của hắn, chế giễu nói: Làm chuyện chàng muốn làm!

Sắc mặt của Vân Tư Vũ khẽ biến thành đỏ, nghiêng đầu hừ mỉa nói: Còn không phải là tại nàng quá háo sắc nên ta mới có thể hiểu lầm.

Phong Lăng Hề mút mút môi của hắn, thật lòng cảm giác mình rất vô tội, đi ra ngoài hỏi một chút xem, hiện tại ai sẽ nói Nhàn vương điện hạ háo sắc chứ?

Bất quá bị hại nặng nề, hoặc là nói rất lợi ích được Nhàn vương quân đại nhân kiên trì cho rằng Nhàn vương điện hạ háo sắc, hết sức háo sắc!

Vân Tư Vũ đẩy nàng một cái cau mày nói: Nàng không lo lắng cho bánh bao nhỏ? Hắn mới không tin.

Phong Lăng Hề hừ hừ nói: Có lẽ bánh bao nhỏ hiện tại cần không phải là chúng ta.

A? Vân Tư Vũ nhếch miệng rộng ra, vẻ mặt nhìn nàng nhìn qua có chút ngốc. Bánh bao nhỏ nhỏ như thế đã không cần bọn họ?

Phong Lăng Hề nhân cơ hội cúi đầu xuống hôn lên môi hắn, đầu lưỡi thừa cơ thăm dò vào dịu dàng lưu luyến hôn trong nháy mắt làm cho Vân Tư Vũ đã quên cái khác.

Phong Lăng Hề thở dài ở trong lòng, tiểu mèo hoang nhà cô nếu như biết chân tướng mọi chuyện nhất định sẽ đau lòng, cho nên vẫn để cho hắn quên thì tốt hơn.

Bánh bao nhỏ mặc dù nhắm hai mắt nhưng con ngươi lại đang di chuyển, dáng vẻ chỗ nào giống như là muốn ngủ chứ? Còn lại miếng ngọc bội kia là đưa cho ai còn phải nói sao? Rõ ràng giả bộ ngủ, rõ ràng là chê bọn họ quấy rối nó!

Nhỏ không có lương tâm, vốn là cô còn lo lắng trong lòng nó có thể có bóng ma hay không. Bây giờ nhìn lại thì lo lắng đã vô ích!

* * *

Âu Dương Lăng Ca vốn là nhìn thấy tâm tình của Phong Lăng Hề không tốt, muốn nhân cơ hội để an ủi nàng nhưng hiển nhiên Phong Lăng Hề không cần hắn phải an ủi, mà là tiểu mèo hoang phu lang của nàng an ủi.

Hiệu quả cách âm của nhà trọ có thể không phải rất tốt nhưng chí ít không so sánh được với lều vải đặc chế của Phong Lăng Hề.

Cho nên Âu Dương Lăng Ca đứng cạnh cửa hoàn toàn có thể thu hết tiếng rên rỉ đè nén bên trong vào trong tai. Sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca khó coi đến đáng sợ, tiểu thị phía sau hắn vốn là mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt nhưng vừa nhìn sắc mặt của hắn thì lại nơm nớp lo sợ đến trắng mặt. Mặc dù Âu Dương Lăng Ca sẽ không đánh chửi hạ nhân nhưng sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca hiện tại thật sự là quá mức âm trầm, làm cho tiểu thị lo lắng hắn có thể xông thẳng vào đi giết người hay không.

Trong nhà trọ vốn là người đến người đi, cộng thêm Phong Lăng Hề hiện tại tất cả tâm tư đều ở trên người Vân Tư Vũ tự nhiên không có chú ý tới ngoài cửa có người.

Cho nên, Âu Dương Lăng Ca may mắn nghe được làm cho hắn càng thêm tức giận.

Tư Vũ, nói chàng yêu ta... Phong Lăng Hề bắt đầu bức cung.

Mà Vân Tư Vũ nghĩ phải kiên cường đối nghịch với nàng một hồi cho nên rì rầm không chịu nói.

Vì vậy Phong Lăng Hề chỉ có thể tăng mạnh thủ đoạn, Vân Tư Vũ bị sờ soạng đùa giỡn khắp cả người đều đang run rẩy, kịch liệt thở hổn hển, tiếng rên rỉ không ngừng từ nơi cổ họng tràn ra. Trong mắt hơi nước càng ngày càng nặng, giống như lúc nào cũng sẽ khóc lên, ánh mắt giãy giụa giữa tỉnh táo và mông lung, tức giận duỗi ra móng vuốt cào nàng: Đáng ghét...

Ngoan ngoãn, nói mau, ta muốn nghe... Tiếng cười kia thế nào nghe qua giống như tà ác, thật ra Phong Lăng Hề thật lòng thích nhìn thấy dáng vẻ tiểu mèo hoang nhà cô tức giận đến cào người. Đương nhiên cô hoàn toàn không biết bên ngoài còn có người tức giận đến sắp ngất đi.

Kỳ thật căn phòng này là có phòng bên ngoài và phòng bên trong, bất đắc dĩ bên trong cửa căn bản không có đóng. Cho nên nhiều nhất là khoảng cách hơi hơi xa một tí, ở bên ngoài vẫn có thể lúc ẩn lúc hiện nghe rõ người bên trong nói.

Vân Tư Vũ hừ mỉa rên một tiếng, cắn răng một cái trực tiếp đẩy ngã Phong Lăng Hề, nhưng nhìn dáng vẻ của Phong Lăng Hề híp mắt cười đến câu nhân như vậy động tác của hắn lại dừng lại.

Hắn lại chưa quên Phong Lăng Hề rất thích hắn chủ động, không thể để cho nàng thực hiện được.

Vì vậy Vân Tư Vũ cắn răng nhịn xuống thân thể khó chịu, bắt đầu không ngừng hôn môi Phong Lăng Hề, hai tay cũng tìm tòi ở trên người nàng, trong đôi mắt tròn trịa chứa đầy khiêu khích, dù sao hắn cũng phải thắng một lần chứ? Nàng nói trước đi!

Phong Lăng Hề đưa tay vuốt ve ở trên eo của hắn, dịu dàng nhìn hắn nói: Ta yêu chàng...

Vân Tư Vũ sửng sốt một chút không nghĩ tới Phong Lăng Hề lại thẳng thắn như vậy. Vì vậy hắn cũng không muốn đối nghịch với nàng nữa, ôm nàng cọ

/129

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status