Editor: demcodon
Hoàng Vũ Mặc đi tới đỡ Hoàng Ngọc Ngạn đứng dậy, Hoàng Ngọc Ngạn nắm lấy tay nàng giống như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng lần nữa oa oa khóc lớn: Hoàng tỷ... đệ muốn về cung... đệ không muốn ở lại đây... đệ muốn về cung...
Hoàng Vũ Mặc cởi áo khoác của mình phủ thêm cho hắn che khuất da thịt lộ ra, làm dịu xong một phen mới để cho Hoàng Ngọc Ngạn tỉnh táo lại. Bất quá ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Phong Lăng Hề một cái.
Phong Lăng Hề làm cho hắn đầy đủ cảm nhận được mình nhỏ bé, ám vệ không bảo vệ được hắn, Hoàng tỷ cũng không bảo vệ được hắn, loại hoảng sợ tuyệt vọng không hề có chút sức chống đỡ chỉ có thể mặc cho người bắt nạt, tin tưởng cả đời này của hắn cũng không quên được.
Hiện tại hắn chỉ muốn về cung, trở lại nơi sống từ nhỏ đến lớn kia mới có thể làm cho hắn có một tia cảm giác an toàn, nơi đó có Đại Hoàng tỷ, có Phụ hậu.
Bánh bao nhỏ nhìn Hoàng Vũ Mặc và Hoàng Ngọc Ngạn bĩu môi nhỏ hừ nói: Người xấu rồi cũng có người khác trừng trị!
Hoàng Vũ Mặc cười khổ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: Mẫu thân cháu mới là người xấu chứ?
Ai biết bánh bao nhỏ thính tai nghe được nàng nói thầm một câu lập tức lại xù lông: Mẫu thân là người tốt, mẫu thân sẽ bảo vệ ta, người xấu muốn đánh ta!
Hoàng Vũ Mặc nhìn dáng vẻ của bánh bao nhỏ tức giận, cuối cùng cũng coi như là hiểu rõ lần này Hoàng Ngọc Ngạn lại làm sao trêu chọc đến Phong Lăng Hề.
Sơ Tuyết... Hoàng Vũ Mặc cũng rất khó khăn, vừa là thương yêu đệ đệ, vừa lại là vô cùng yêu thích bánh bao nhỏ.
Hoàng Ngọc Ngạn làm sai nàng cũng không thể thật sự nhẫn tâm nhìn hắn đi chết. Hiện tại Hoàng Ngọc Ngạn chịu đả kích lớn như vậy nàng không đành lòng lại trách cứ hắn, nhưng nàng lại không nhịn được đau lòng cho bánh bao nhỏ vô tội. Mặc kệ giữa người lớn như thế nào hài tử nhỏ như thế đều là đúng. Mặc dù bánh bao nhỏ thông minh hơn người, cũng không thể lý giải những cong cong queo quẹo giữa người lớn.
Bánh bao nhỏ hừ một tiếng, quay đầu.
Vẻ mặt của Hoàng Vũ Mặc đau khổ rất là bất đắc dĩ, thấy bánh bao nhỏ quyết tâm không để ý tới nàng nên chỉ có thể trước tiên mang Hoàng Ngọc Ngạn đi nghỉ ngơi.
Minh Tuyên yên lặng đứng lên lảo đảo theo sát, phỏng đoán về sau cũng không dám lại quơ tay múa chân với Phong Lăng Hề.
Còn lại thị vệ đáng thương chưa thỏa mãn dục vọng nằm ở nơi đó không ai để ý tới. Mặc dù đột nhiên không còn khí lực nhưng dược tính của xuân dược vẫn còn đó.
Cho nên đây mới là xuân dược tà ác chỗ Duẫn Thiểu Thiên.
Vốn cho là Hoàng Ngọc Ngạn mặc dù bị hù dọa không nhẹ nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì không sao. Thế nhưng hiển nhiên Ninh vương điện hạ đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của Hoàng tử Ngọc Ngạn.
Hoàng Ngọc Ngạn kiên trì ầm ĩ muốn về cung còn kiên trì muốn cho Hoàng Vũ Mặc đưa hắn về cung.
Hoàng Vũ Mặc rất là khó xử, Hoàng Ngọc Ngạn bị hoảng sợ trình độ nằm ngoài dự liệu của nàng, ngay cả mắt cũng không dám nhắm lại một chút, để cho hắn tiếp tục ở lại chỗ này xác thực không phải biện pháp. Thế nhưng muốn cho nàng tự mình đưa trở về thì nàng lại lo lắng Mộ Dung Cầm.
Mộ Dung Cầm bây giờ nhìn ra vẫn coi như thành thật nhưng một khi có cơ hội tuyệt đối sẽ gây ra chuyện lớn.
Cũng may bây giờ rời kinh thành cũng không xa, cố gắng càng nhanh càng tốt một ngày thì đến. Hoàng Vũ Mặc chỉ có thể trước tiên dùng bồ câu đưa tin để cho Hoàng Vũ Hiên tìm người thay nàng.
Hoàng cung xưa nay đều không sạch sẽ nhưng Hoàng Ngọc Ngạn cho tới nay lại được bảo vệ rất khá, chưa từng thấy chuyện đen tối thật sự, cũng chưa từng có trải qua cái gì cản trở, lần này đối với hắn mà nói có thể nói là một đả kích lớn nhất từ lúc sinh ra tới nay, hắn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hủy diệt.
Hắn ngay từ đầu cũng là bởi vì Phong Lăng Hề đối xử với Vân Tư Vũ dịu dàng sủng ái nên mới bắt đầu quan tâm nàng. Mặc dù biết Phong Lăng Hề có chút thủ đoạn nhưng hắn lại chưa từng có nghĩ tới những thủ đoạn kia sẽ dùng ở trên người hắn. Hắn vẫn muốn Phong Lăng Hề sẽ đối xử với hắn giống như Vân Tư Vũ vậy, nhưng bây giờ cái mộng đẹp kia bị Phong Lăng Hề tự tay đánh nát, thực tế lại là tàn khốc đẫm máu như vậy, làm cho hắn khó có thể thừa nhận.
Hắn hiện tại ngay cả mặt mũi gặp Phong Lăng Hề cũng không có dũng khí, chỉ muốn cách nàng thật xa thì hắn mới sẽ có một chút cảm giác an toàn.
* * *
Đoàn người đã đi ra ngoài ngắm cảnh nhưng Hoàng Ngọc Ngạn lại trốn ở trong phòng không dám ra, còn sống chết lôi kéo Hoàng Vũ Mặc ở bên hắn.
Mặc dù trước đây Hoàng Vũ Mặc ngăn không làm cho người xem trò vui nhưng Hoàng Ngọc Ngạn kêu đến thê thảm như vậy những người khác cũng có thể đoán được một ít. Âu Dương Lăng Ca khách khí đến thăm Hoàng Ngọc Ngạn mang theo mặt nạ dịu dàng, trong lời nói lại chứa đầy châm chọc.
Hoàng Ngọc Ngạn hiện tại tự nhiên là không có tinh thần để ý tới hắn nhưng trong lòng Hoàng Vũ Mặc rất tức giận, lại dám bắt nạt đến trên người Ngọc Ngạn nữa chứ! Nói thế nào Hoàng Ngọc Ngạn cũng đường đường là Hoàng tử, mà Âu Dương Lăng Ca nói rất êm tai là đến cầu thân, nói khó nghe chính là nước Phượng Thiên đưa tới đồ chơi, vật gì đó?
Ninh vương điện hạ có ý tốt nhắc nhở một câu: Âu Dương công tử cũng đừng rơi vào kết cục thê thảm mới tốt.
Âu Dương Lăng Ca thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ cười mỉa nói: Vậy thì không nhọc đến Ninh vương điện hạ phí tâm.
Âu Dương Lăng Ca không có ngây ngốc quá lâu, Phong Lăng Hề muốn đi ngắm cảnh hắn tự nhiên phải đi theo.
Đối với Hoàng Vũ Mặc hắn căn bản không có để ở trong lòng, hắn và Hoàng Ngọc Ngạn sao lại giống nhau chứ?
Phượng Lăng Tịch ngay từ đầu chính là người hung tàn, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng đối với hắn lại là cực kỳ dịu dàng, không nỡ lòng làm tổn thương tới một phần làm sao có thể đối xử Hoàng Ngọc Ngạn giống như thế đối với hắn chứ?
Đến bây giờ ở trong lòng hắn vẫn không muốn thừa nhận Phong Lăng Hề đã không phải là người giống như trước kia cẩn thận từng li từng tí một đối xử tốt với hắn.
Thiếu một Hoàng Vũ Mặc chỉ làm một mình Tô Văn rất khó hoàn toàn ngăn chặn được Mộ Dung Cầm. Vì vậy Phong Lăng Hề lại không được bình yên.
Hoàng tử Ngọc Ngạn dường như không tốt lắm, Nhàn vương điện hạ không có đến xem một chút hả?
Phong Lăng Hề đang cầm một quả trái cây nhỏ đỏ đỏ trêu chọc bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ muốn nhưng dù sao cũng không giành được tức giận đến gò má phình ra. Vân Tư Vũ đưa tay giúp nó cướp lại, bánh bao nhỏ lấy được mới cười một cái thật to, lại bị Phong Lăng Hề bất mãn mà gặm một cái.
Sau đó Phong Lăng Hề lại cướp trái cây nhỏ trong tay của bánh bao nhỏ, không mặn không nhạt nói: Mộ Dung tướng quân không phải cũng không đến xem à?
Hoàng tử Ngọc Ngạn muốn gặp chỉ có Nhàn vương điện hạ thôi!
Vân Tư Vũ lần nữa giúp bánh bao nhỏ cướp lại trái cây, sau đó ôm bánh bao nhỏ rời đi không để ý tới nữ nhân ấu trĩ cướp đồ với nhi tử.
Bánh bao nhỏ đắc ý cầm trái cây trực tiếp khoát tay trần trụi khiêu khích, Phong Lăng Hề cười theo sau đoạt lấy trái cây trong tay nó sau đó ném vào trong miệng ăn hết.
Bánh bao nhỏ sững sờ nhìn mẫu thân lại nhìn tay nhỏ của mình trống trơn, oan ức đến mức phải kêu oa oa: Bại hoại!
Vân Tư Vũ bị hai mẫu tử này làm cho dở khóc dở cười: Hề...
Phong Lăng Hề lại lấy ra hai quả trái cây đưa tới trước mặt bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ không khách khí cướp lấy đề phòng mà nhìn Phong Lăng Hề. Sau đó tỉ mỉ bỏ một quả vào trong túi, một quả khác đưa tới bên miệng dùng răng sữa nhỏ cắn một cái.
Sau đó toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại, trong nháy mắt mắt nước mắt lưng tròng, mày nhíu lại đến độ có thể kẹp chết con ruồi.
Phong Lăng Hề đâm mặt mó một cái vo thành một nắm bánh bao, rất không đạo đức cười ha ha.
Bánh bao nhỏ mạnh mẽ nhổ ra phần thịt quả chua xót trong miệng, tức giận nói: Người xấu...
Phong Lăng Hề hừ cười nói: Đừng tưởng rằng chuyện người khác từng làm thì mình nhất định có thể làm, biết không?
Bánh bao nhỏ oan ức rút vào trong ngực của Vân Tư Vũ: Phụ thân, nhi tử muốn kế mẫu...
Vân Tư Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của Phong Lăng Hề ngược lại cười ha ha, đã nói không cần phải luôn bắt nạt bánh bao nhỏ mà! Làm hại bánh bao nhỏ tình nguyện muốn kế mẫu!
Mộ Dung Cầm bị không để ý tới sắc mặt khó coi, bất quá Phong Lăng Hề làm sao lại trông nom sắc mặt nàng có tốt hay không chứ?
Âu Dương Lăng Ca ngược lại là không có đến gần, bất quá sắc mặt cũng có chút khó coi.
Vân Thiển nhìn một màn hạnh phúc kia trong lòng tràn đầy tức hận. Bây giờ mọi người nhìn thấy hắn lại giống như nhìn thấy đồ gì đó bỏ đi, trong mắt không che giấu được căm ghét, không nói đến người khác ngay cả hắn đều căm ghét thân thể buồn nôn này của mình.
Tô Văn một câu nói cũng không có quan tâm qua hắn, ngược lại cùng Vân Dật càng ngày càng tốt lên. Tất cả những thứ này làm cho hắn dồn nén ở trong ngực, nội thương cũng không thấy có tiến triển lại luôn mất ngủ, vừa nhắm mắt thì thấy ác mộng. Những việc này hành hạ hắn sức cùng lực kiệt, ý nghĩ trong lòng cũng càng thêm cực đoan.
Hắn hiện tại đã quên trước đây sợ sệt Phong Lăng Hề, chỉ một lòng nghĩ tất cả những thứ này đều là Phong Lăng Hề tạo thành, là nàng tổn thương hắn lại hạ độc hắn, còn treo cái đầu người đẫm máu ở đầu giường của hắn, hắn mới sẽ biến thành bộ dáng này, đều là chuyện tốt Phong Lăng Hề làm, làm cho hắn mất đi tất cả.
Dựa vào cái gì nàng và Vân Tư Vũ vẫn hạnh phúc như thế?
Cảnh Sơn có một cây cổ thụ rất cổ xưa, có người nói chỉ cần cầm dây đỏ cầu nguyện sau đó cột dây đỏ ở trên cây thì sẽ linh nghiệm.
Phong Lăng Hề tự nhiên không có hứng thú gì, nhưng nhóm người này phần lớn là nam tử đều rất tin những thứ này.
Vân Tư Vũ cũng rất có hứng thú, bất quá hắn không phải muốn cầu nguyện, hắn là muốn đi chứng minh điều này không linh, lôi kéo Phong Lăng Hề tràn đầy phấn khởi nói: Ta muốn ăn bánh bao đậu, ta lập tức ước điều này, nếu như hôm nay ăn không được thì chứng tỏ không linh.
Cảnh Sơn bởi vì người đến ngắm cảnh rất nhiều, cho nên trên núi có rất nhiều người buôn bán nhỏ. Lúc Vân Tư Vũ đi mua bánh bao thịt cho bánh bao nhỏ thì muốn ăn bánh bao đậu, kết quả người ta bán hết. Cho nên hắn đưa bánh bao thịt cho bánh bao nhỏ ăn, ngược lại bánh bao nhỏ cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị, ai bảo nó chỉ có bốn cái răng.
Những người buôn bán nhỏ này đều là sáng sớm lên núi, trời tối mới xuống núi. Nếu bánh bao đậu đã bán hết thì ngày hôm nay còn muốn mua được trên căn bản là không thể.
Phong Lăng Hề nghe hắn nói
Hoàng Vũ Mặc đi tới đỡ Hoàng Ngọc Ngạn đứng dậy, Hoàng Ngọc Ngạn nắm lấy tay nàng giống như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng lần nữa oa oa khóc lớn: Hoàng tỷ... đệ muốn về cung... đệ không muốn ở lại đây... đệ muốn về cung...
Hoàng Vũ Mặc cởi áo khoác của mình phủ thêm cho hắn che khuất da thịt lộ ra, làm dịu xong một phen mới để cho Hoàng Ngọc Ngạn tỉnh táo lại. Bất quá ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Phong Lăng Hề một cái.
Phong Lăng Hề làm cho hắn đầy đủ cảm nhận được mình nhỏ bé, ám vệ không bảo vệ được hắn, Hoàng tỷ cũng không bảo vệ được hắn, loại hoảng sợ tuyệt vọng không hề có chút sức chống đỡ chỉ có thể mặc cho người bắt nạt, tin tưởng cả đời này của hắn cũng không quên được.
Hiện tại hắn chỉ muốn về cung, trở lại nơi sống từ nhỏ đến lớn kia mới có thể làm cho hắn có một tia cảm giác an toàn, nơi đó có Đại Hoàng tỷ, có Phụ hậu.
Bánh bao nhỏ nhìn Hoàng Vũ Mặc và Hoàng Ngọc Ngạn bĩu môi nhỏ hừ nói: Người xấu rồi cũng có người khác trừng trị!
Hoàng Vũ Mặc cười khổ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: Mẫu thân cháu mới là người xấu chứ?
Ai biết bánh bao nhỏ thính tai nghe được nàng nói thầm một câu lập tức lại xù lông: Mẫu thân là người tốt, mẫu thân sẽ bảo vệ ta, người xấu muốn đánh ta!
Hoàng Vũ Mặc nhìn dáng vẻ của bánh bao nhỏ tức giận, cuối cùng cũng coi như là hiểu rõ lần này Hoàng Ngọc Ngạn lại làm sao trêu chọc đến Phong Lăng Hề.
Sơ Tuyết... Hoàng Vũ Mặc cũng rất khó khăn, vừa là thương yêu đệ đệ, vừa lại là vô cùng yêu thích bánh bao nhỏ.
Hoàng Ngọc Ngạn làm sai nàng cũng không thể thật sự nhẫn tâm nhìn hắn đi chết. Hiện tại Hoàng Ngọc Ngạn chịu đả kích lớn như vậy nàng không đành lòng lại trách cứ hắn, nhưng nàng lại không nhịn được đau lòng cho bánh bao nhỏ vô tội. Mặc kệ giữa người lớn như thế nào hài tử nhỏ như thế đều là đúng. Mặc dù bánh bao nhỏ thông minh hơn người, cũng không thể lý giải những cong cong queo quẹo giữa người lớn.
Bánh bao nhỏ hừ một tiếng, quay đầu.
Vẻ mặt của Hoàng Vũ Mặc đau khổ rất là bất đắc dĩ, thấy bánh bao nhỏ quyết tâm không để ý tới nàng nên chỉ có thể trước tiên mang Hoàng Ngọc Ngạn đi nghỉ ngơi.
Minh Tuyên yên lặng đứng lên lảo đảo theo sát, phỏng đoán về sau cũng không dám lại quơ tay múa chân với Phong Lăng Hề.
Còn lại thị vệ đáng thương chưa thỏa mãn dục vọng nằm ở nơi đó không ai để ý tới. Mặc dù đột nhiên không còn khí lực nhưng dược tính của xuân dược vẫn còn đó.
Cho nên đây mới là xuân dược tà ác chỗ Duẫn Thiểu Thiên.
Vốn cho là Hoàng Ngọc Ngạn mặc dù bị hù dọa không nhẹ nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì không sao. Thế nhưng hiển nhiên Ninh vương điện hạ đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của Hoàng tử Ngọc Ngạn.
Hoàng Ngọc Ngạn kiên trì ầm ĩ muốn về cung còn kiên trì muốn cho Hoàng Vũ Mặc đưa hắn về cung.
Hoàng Vũ Mặc rất là khó xử, Hoàng Ngọc Ngạn bị hoảng sợ trình độ nằm ngoài dự liệu của nàng, ngay cả mắt cũng không dám nhắm lại một chút, để cho hắn tiếp tục ở lại chỗ này xác thực không phải biện pháp. Thế nhưng muốn cho nàng tự mình đưa trở về thì nàng lại lo lắng Mộ Dung Cầm.
Mộ Dung Cầm bây giờ nhìn ra vẫn coi như thành thật nhưng một khi có cơ hội tuyệt đối sẽ gây ra chuyện lớn.
Cũng may bây giờ rời kinh thành cũng không xa, cố gắng càng nhanh càng tốt một ngày thì đến. Hoàng Vũ Mặc chỉ có thể trước tiên dùng bồ câu đưa tin để cho Hoàng Vũ Hiên tìm người thay nàng.
Hoàng cung xưa nay đều không sạch sẽ nhưng Hoàng Ngọc Ngạn cho tới nay lại được bảo vệ rất khá, chưa từng thấy chuyện đen tối thật sự, cũng chưa từng có trải qua cái gì cản trở, lần này đối với hắn mà nói có thể nói là một đả kích lớn nhất từ lúc sinh ra tới nay, hắn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hủy diệt.
Hắn ngay từ đầu cũng là bởi vì Phong Lăng Hề đối xử với Vân Tư Vũ dịu dàng sủng ái nên mới bắt đầu quan tâm nàng. Mặc dù biết Phong Lăng Hề có chút thủ đoạn nhưng hắn lại chưa từng có nghĩ tới những thủ đoạn kia sẽ dùng ở trên người hắn. Hắn vẫn muốn Phong Lăng Hề sẽ đối xử với hắn giống như Vân Tư Vũ vậy, nhưng bây giờ cái mộng đẹp kia bị Phong Lăng Hề tự tay đánh nát, thực tế lại là tàn khốc đẫm máu như vậy, làm cho hắn khó có thể thừa nhận.
Hắn hiện tại ngay cả mặt mũi gặp Phong Lăng Hề cũng không có dũng khí, chỉ muốn cách nàng thật xa thì hắn mới sẽ có một chút cảm giác an toàn.
* * *
Đoàn người đã đi ra ngoài ngắm cảnh nhưng Hoàng Ngọc Ngạn lại trốn ở trong phòng không dám ra, còn sống chết lôi kéo Hoàng Vũ Mặc ở bên hắn.
Mặc dù trước đây Hoàng Vũ Mặc ngăn không làm cho người xem trò vui nhưng Hoàng Ngọc Ngạn kêu đến thê thảm như vậy những người khác cũng có thể đoán được một ít. Âu Dương Lăng Ca khách khí đến thăm Hoàng Ngọc Ngạn mang theo mặt nạ dịu dàng, trong lời nói lại chứa đầy châm chọc.
Hoàng Ngọc Ngạn hiện tại tự nhiên là không có tinh thần để ý tới hắn nhưng trong lòng Hoàng Vũ Mặc rất tức giận, lại dám bắt nạt đến trên người Ngọc Ngạn nữa chứ! Nói thế nào Hoàng Ngọc Ngạn cũng đường đường là Hoàng tử, mà Âu Dương Lăng Ca nói rất êm tai là đến cầu thân, nói khó nghe chính là nước Phượng Thiên đưa tới đồ chơi, vật gì đó?
Ninh vương điện hạ có ý tốt nhắc nhở một câu: Âu Dương công tử cũng đừng rơi vào kết cục thê thảm mới tốt.
Âu Dương Lăng Ca thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ cười mỉa nói: Vậy thì không nhọc đến Ninh vương điện hạ phí tâm.
Âu Dương Lăng Ca không có ngây ngốc quá lâu, Phong Lăng Hề muốn đi ngắm cảnh hắn tự nhiên phải đi theo.
Đối với Hoàng Vũ Mặc hắn căn bản không có để ở trong lòng, hắn và Hoàng Ngọc Ngạn sao lại giống nhau chứ?
Phượng Lăng Tịch ngay từ đầu chính là người hung tàn, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng đối với hắn lại là cực kỳ dịu dàng, không nỡ lòng làm tổn thương tới một phần làm sao có thể đối xử Hoàng Ngọc Ngạn giống như thế đối với hắn chứ?
Đến bây giờ ở trong lòng hắn vẫn không muốn thừa nhận Phong Lăng Hề đã không phải là người giống như trước kia cẩn thận từng li từng tí một đối xử tốt với hắn.
Thiếu một Hoàng Vũ Mặc chỉ làm một mình Tô Văn rất khó hoàn toàn ngăn chặn được Mộ Dung Cầm. Vì vậy Phong Lăng Hề lại không được bình yên.
Hoàng tử Ngọc Ngạn dường như không tốt lắm, Nhàn vương điện hạ không có đến xem một chút hả?
Phong Lăng Hề đang cầm một quả trái cây nhỏ đỏ đỏ trêu chọc bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ muốn nhưng dù sao cũng không giành được tức giận đến gò má phình ra. Vân Tư Vũ đưa tay giúp nó cướp lại, bánh bao nhỏ lấy được mới cười một cái thật to, lại bị Phong Lăng Hề bất mãn mà gặm một cái.
Sau đó Phong Lăng Hề lại cướp trái cây nhỏ trong tay của bánh bao nhỏ, không mặn không nhạt nói: Mộ Dung tướng quân không phải cũng không đến xem à?
Hoàng tử Ngọc Ngạn muốn gặp chỉ có Nhàn vương điện hạ thôi!
Vân Tư Vũ lần nữa giúp bánh bao nhỏ cướp lại trái cây, sau đó ôm bánh bao nhỏ rời đi không để ý tới nữ nhân ấu trĩ cướp đồ với nhi tử.
Bánh bao nhỏ đắc ý cầm trái cây trực tiếp khoát tay trần trụi khiêu khích, Phong Lăng Hề cười theo sau đoạt lấy trái cây trong tay nó sau đó ném vào trong miệng ăn hết.
Bánh bao nhỏ sững sờ nhìn mẫu thân lại nhìn tay nhỏ của mình trống trơn, oan ức đến mức phải kêu oa oa: Bại hoại!
Vân Tư Vũ bị hai mẫu tử này làm cho dở khóc dở cười: Hề...
Phong Lăng Hề lại lấy ra hai quả trái cây đưa tới trước mặt bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ không khách khí cướp lấy đề phòng mà nhìn Phong Lăng Hề. Sau đó tỉ mỉ bỏ một quả vào trong túi, một quả khác đưa tới bên miệng dùng răng sữa nhỏ cắn một cái.
Sau đó toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại, trong nháy mắt mắt nước mắt lưng tròng, mày nhíu lại đến độ có thể kẹp chết con ruồi.
Phong Lăng Hề đâm mặt mó một cái vo thành một nắm bánh bao, rất không đạo đức cười ha ha.
Bánh bao nhỏ mạnh mẽ nhổ ra phần thịt quả chua xót trong miệng, tức giận nói: Người xấu...
Phong Lăng Hề hừ cười nói: Đừng tưởng rằng chuyện người khác từng làm thì mình nhất định có thể làm, biết không?
Bánh bao nhỏ oan ức rút vào trong ngực của Vân Tư Vũ: Phụ thân, nhi tử muốn kế mẫu...
Vân Tư Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của Phong Lăng Hề ngược lại cười ha ha, đã nói không cần phải luôn bắt nạt bánh bao nhỏ mà! Làm hại bánh bao nhỏ tình nguyện muốn kế mẫu!
Mộ Dung Cầm bị không để ý tới sắc mặt khó coi, bất quá Phong Lăng Hề làm sao lại trông nom sắc mặt nàng có tốt hay không chứ?
Âu Dương Lăng Ca ngược lại là không có đến gần, bất quá sắc mặt cũng có chút khó coi.
Vân Thiển nhìn một màn hạnh phúc kia trong lòng tràn đầy tức hận. Bây giờ mọi người nhìn thấy hắn lại giống như nhìn thấy đồ gì đó bỏ đi, trong mắt không che giấu được căm ghét, không nói đến người khác ngay cả hắn đều căm ghét thân thể buồn nôn này của mình.
Tô Văn một câu nói cũng không có quan tâm qua hắn, ngược lại cùng Vân Dật càng ngày càng tốt lên. Tất cả những thứ này làm cho hắn dồn nén ở trong ngực, nội thương cũng không thấy có tiến triển lại luôn mất ngủ, vừa nhắm mắt thì thấy ác mộng. Những việc này hành hạ hắn sức cùng lực kiệt, ý nghĩ trong lòng cũng càng thêm cực đoan.
Hắn hiện tại đã quên trước đây sợ sệt Phong Lăng Hề, chỉ một lòng nghĩ tất cả những thứ này đều là Phong Lăng Hề tạo thành, là nàng tổn thương hắn lại hạ độc hắn, còn treo cái đầu người đẫm máu ở đầu giường của hắn, hắn mới sẽ biến thành bộ dáng này, đều là chuyện tốt Phong Lăng Hề làm, làm cho hắn mất đi tất cả.
Dựa vào cái gì nàng và Vân Tư Vũ vẫn hạnh phúc như thế?
Cảnh Sơn có một cây cổ thụ rất cổ xưa, có người nói chỉ cần cầm dây đỏ cầu nguyện sau đó cột dây đỏ ở trên cây thì sẽ linh nghiệm.
Phong Lăng Hề tự nhiên không có hứng thú gì, nhưng nhóm người này phần lớn là nam tử đều rất tin những thứ này.
Vân Tư Vũ cũng rất có hứng thú, bất quá hắn không phải muốn cầu nguyện, hắn là muốn đi chứng minh điều này không linh, lôi kéo Phong Lăng Hề tràn đầy phấn khởi nói: Ta muốn ăn bánh bao đậu, ta lập tức ước điều này, nếu như hôm nay ăn không được thì chứng tỏ không linh.
Cảnh Sơn bởi vì người đến ngắm cảnh rất nhiều, cho nên trên núi có rất nhiều người buôn bán nhỏ. Lúc Vân Tư Vũ đi mua bánh bao thịt cho bánh bao nhỏ thì muốn ăn bánh bao đậu, kết quả người ta bán hết. Cho nên hắn đưa bánh bao thịt cho bánh bao nhỏ ăn, ngược lại bánh bao nhỏ cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị, ai bảo nó chỉ có bốn cái răng.
Những người buôn bán nhỏ này đều là sáng sớm lên núi, trời tối mới xuống núi. Nếu bánh bao đậu đã bán hết thì ngày hôm nay còn muốn mua được trên căn bản là không thể.
Phong Lăng Hề nghe hắn nói
/129
|