Đối với chuyện trên đường phố xôn xao Vân Tư Vũ một chút cũng không có phát hiện, mà Phong Lăng Hề căn bản không thèm để ý.
Một lúc sau Phong Lăng Hề mới thả môi hắn ra, nhìn hắn đang mở to một đôi mắt tròn trịa, mê hoặc trừng mắt nhìn cô, cái dáng vẻ đần độn kia làm cho Phong Lăng Hề không nhịn được nhếch nhếch môi, dùng sức ôm hắn một hồi lại gặm khóe môi hắn một cái mới kéo hắn rời đi.
Vân Tư Vũ đi mấy bước mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía xe ngựa trên đường phố, nói lầm bầm: Ta còn chưa thấy mỹ nhân nữa đấy!
Phong Lăng Hề bây giờ lại không có tâm tình xem mỹ nhân, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: Rốt cuộc là ở đây xem mỹ nhân hay là về nhà xem ta? Hả?
Vân Tư Vũ mím mím cái miệng nhỏ, nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, sau đó dứt khoát lôi nàng rời đi.
Phong Lăng Hề hài lòng cười cười, trực tiếp ôm hắn bay đi, đúng vậy, thật sự là bay đi. Nhàn vương điện hạ ngay cả khinh công đều vận dụng.
Rèm vươn cao lại rơi xuống, bất quá là chuyện trong nháy mắt, chỉ là nhìn người kia một chút thì thấy đường đầy bóng người, tất cả ồn ào tựa hồ cũng trong nháy mắt rời xa. Trong mắt Âu Dương Lăng Ca chỉ còn lại bóng dáng kia giống như đã từng quen biết, cái bóng dáng mơ hồ dịu dàng vui vẻ.
Dừng xe!
Âu Dương Lăng Ca đột nhiên kêu lớn thành tiếng, trong giọng nói mang theo run rẩy, nghe vào thậm chí có chút cuồng loạn. Mộ Dung Cầm phía trước lập tức nhíu nhíu mày, ghìm chặt ngựa quay đầu lại, mở miệng hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Phu xe bị Âu Dương Lăng Ca dọa đến theo bản năng ghìm ngựa dừng xe.
Câu hỏi của Mộ Dung Cầm không được trả lời, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Âu Dương Lăng Ca liền nhảy xuống xe thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Tiểu thị trong xe rốt cục phục hồi lại tinh thần vội vàng vén rèm xe ngựa lên, nhìn về phía Âu Dương Lăng Ca sốt ruột nói: Công tử, ngài muốn làm gì?
Âu Dương Lăng Ca giống như không nghe thấy tích cực chạy đi về một phía, sốt ruột đưa tay đẩy binh sĩ đang ngăn cản ở trên ven đường phố ra: Tránh ra...
Người binh sĩ kia cũng không dám cản trở hắn, chuyện này làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước, ả ngay cả có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Vị mỹ nhân là đến cầu thân, nam nữ thụ thụ bất thân, người binh sĩ kia nào dám để cho hắn đụng tới chứ? Không dám cản lại cũng không dám chạm vào, cho nên Âu Dương Lăng Ca còn không đẩy nàng ra thì nàng trước hết đã tự mình tránh ra.
Phía sau nàng dân chúng nhìn bộ dáng vội vàng của Âu Dương Lăng Ca, trong lòng hiếu kỳ cũng không khỏi nhường ra một con đường cho hắn. Âu Dương Lăng Ca chạy đến ngõ tối kia lại phát hiện không có bất kỳ ai.
Tiểu thị đã thở hồng hộc đuổi theo lại đây: Công tử, ngài đang tìm cái gì vậy?
Âu Dương Lăng Ca hồn bay phách lạc nhìn tại chỗ, nhìn đến cuối ngõ hẻm kia, trong mắt rưng rưng, chẳng lẽ lại là ảo giác của hắn ư?
Mộ Dung Cầm đứng sau lưng hắn, lông mày đã nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi, trầm giọng nói: Âu Dương công tử... Đối với chuyện Âu Dương Lăng Ca ở trên đường cái luống cuống như thế trong lòng nàng tự nhiên là bất mãn. Bây giờ Âu Dương Lăng Ca đại biểu cũng không chỉ là chính hắn.
Âu Dương Lăng Ca phục hồi lại tinh thần, đau buồn mất mát trong mắt muốn che giấu cũng che giấu được, chỉ có thể rủ mắt nói: Đi thôi.
Chỉ là buông mắt xuống này lại phát hiện một miếng kim bài nhỏ rơi trên đất. Âu Dương Lăng Ca vội vàng nhặt lên trong lòng lần nữa kích động lên, nói như vậy đó không phải là ảo giác của hắn, vừa nãy nơi này đúng là có người.
Đây đều là Nhàn vương điện hạ sai mà! Hôn hôn còn thích táy máy tay chân, làm cho kim bài nhỏ Vân Tư Vũ giấu ở trên người bị làm rớt xuống đất, đây chính là tiền đó!
Vân Tư Vũ cho Vân Vũ Dương một cái đã đau lòng thật lâu, nếu như biết vô ích rơi mất một cái, phỏng đoán lại phải đau lòng. Bất quá, Nhàn vương quân đại nhân chắc chắn sẽ không biết kim bài này rơi mất ở trên đường cái đâu.
Âu Dương Lăng Ca nắm kim bài, không nhịn được hỏi những dân chúng xung quanh kia: Vừa nãy là ai ở đây?
Một đám người cùng nhau lắc đầu, bọn họ một lòng nghĩ thầm xem mỹ nhân làm sao xem phía sau chứ? Mỹ nhân này rốt cuộc là nhìn thấy cái gì? Sao lại phản ứng lớn như vậy?
Âu Dương công tử! Giọng nói của Mộ Dung Cầm đã mang tới một phần ác liệt, lại làm cho Âu Dương Lăng Ca điên khùng giảm xuống, mặt mũi của nước Phượng Thiên đều muốn mất hết.
Nàng thật sự không hiểu, Âu Dương Lăng Ca trong ngày thường dịu dàng hiểu biết đại thế sao lại đột nhiên thất thường như thế.
Âu Dương Lăng Ca thấy Mộ Dung Cầm đã sắp nổi giận hơn, chỉ đành phải cẩn thận mỗi bước đi trở lại trên xe ngựa.
Tiểu thị theo leo lên xe ngựa thì thấy Âu Dương Lăng Ca cuộn mình tựa ở trên thành xe, đang sững sờ nhìn kim bài trong tay, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Công tử... Cẩn thận dè dặt kêu một tiếng nhưng không có được đáp lại, tiểu thị cũng không dám lại mở miệng.
Âu Dương Lăng Ca khẽ vuốt miếng kim bài này, đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì sắc mặt đột nhiên trắng bệt, mạnh mẽ cắn môi.
Hắn hoảng hốt nhớ tới hình ảnh vừa rồi nhìn
Một lúc sau Phong Lăng Hề mới thả môi hắn ra, nhìn hắn đang mở to một đôi mắt tròn trịa, mê hoặc trừng mắt nhìn cô, cái dáng vẻ đần độn kia làm cho Phong Lăng Hề không nhịn được nhếch nhếch môi, dùng sức ôm hắn một hồi lại gặm khóe môi hắn một cái mới kéo hắn rời đi.
Vân Tư Vũ đi mấy bước mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía xe ngựa trên đường phố, nói lầm bầm: Ta còn chưa thấy mỹ nhân nữa đấy!
Phong Lăng Hề bây giờ lại không có tâm tình xem mỹ nhân, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: Rốt cuộc là ở đây xem mỹ nhân hay là về nhà xem ta? Hả?
Vân Tư Vũ mím mím cái miệng nhỏ, nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, sau đó dứt khoát lôi nàng rời đi.
Phong Lăng Hề hài lòng cười cười, trực tiếp ôm hắn bay đi, đúng vậy, thật sự là bay đi. Nhàn vương điện hạ ngay cả khinh công đều vận dụng.
Rèm vươn cao lại rơi xuống, bất quá là chuyện trong nháy mắt, chỉ là nhìn người kia một chút thì thấy đường đầy bóng người, tất cả ồn ào tựa hồ cũng trong nháy mắt rời xa. Trong mắt Âu Dương Lăng Ca chỉ còn lại bóng dáng kia giống như đã từng quen biết, cái bóng dáng mơ hồ dịu dàng vui vẻ.
Dừng xe!
Âu Dương Lăng Ca đột nhiên kêu lớn thành tiếng, trong giọng nói mang theo run rẩy, nghe vào thậm chí có chút cuồng loạn. Mộ Dung Cầm phía trước lập tức nhíu nhíu mày, ghìm chặt ngựa quay đầu lại, mở miệng hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Phu xe bị Âu Dương Lăng Ca dọa đến theo bản năng ghìm ngựa dừng xe.
Câu hỏi của Mộ Dung Cầm không được trả lời, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Âu Dương Lăng Ca liền nhảy xuống xe thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Tiểu thị trong xe rốt cục phục hồi lại tinh thần vội vàng vén rèm xe ngựa lên, nhìn về phía Âu Dương Lăng Ca sốt ruột nói: Công tử, ngài muốn làm gì?
Âu Dương Lăng Ca giống như không nghe thấy tích cực chạy đi về một phía, sốt ruột đưa tay đẩy binh sĩ đang ngăn cản ở trên ven đường phố ra: Tránh ra...
Người binh sĩ kia cũng không dám cản trở hắn, chuyện này làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước, ả ngay cả có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Vị mỹ nhân là đến cầu thân, nam nữ thụ thụ bất thân, người binh sĩ kia nào dám để cho hắn đụng tới chứ? Không dám cản lại cũng không dám chạm vào, cho nên Âu Dương Lăng Ca còn không đẩy nàng ra thì nàng trước hết đã tự mình tránh ra.
Phía sau nàng dân chúng nhìn bộ dáng vội vàng của Âu Dương Lăng Ca, trong lòng hiếu kỳ cũng không khỏi nhường ra một con đường cho hắn. Âu Dương Lăng Ca chạy đến ngõ tối kia lại phát hiện không có bất kỳ ai.
Tiểu thị đã thở hồng hộc đuổi theo lại đây: Công tử, ngài đang tìm cái gì vậy?
Âu Dương Lăng Ca hồn bay phách lạc nhìn tại chỗ, nhìn đến cuối ngõ hẻm kia, trong mắt rưng rưng, chẳng lẽ lại là ảo giác của hắn ư?
Mộ Dung Cầm đứng sau lưng hắn, lông mày đã nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi, trầm giọng nói: Âu Dương công tử... Đối với chuyện Âu Dương Lăng Ca ở trên đường cái luống cuống như thế trong lòng nàng tự nhiên là bất mãn. Bây giờ Âu Dương Lăng Ca đại biểu cũng không chỉ là chính hắn.
Âu Dương Lăng Ca phục hồi lại tinh thần, đau buồn mất mát trong mắt muốn che giấu cũng che giấu được, chỉ có thể rủ mắt nói: Đi thôi.
Chỉ là buông mắt xuống này lại phát hiện một miếng kim bài nhỏ rơi trên đất. Âu Dương Lăng Ca vội vàng nhặt lên trong lòng lần nữa kích động lên, nói như vậy đó không phải là ảo giác của hắn, vừa nãy nơi này đúng là có người.
Đây đều là Nhàn vương điện hạ sai mà! Hôn hôn còn thích táy máy tay chân, làm cho kim bài nhỏ Vân Tư Vũ giấu ở trên người bị làm rớt xuống đất, đây chính là tiền đó!
Vân Tư Vũ cho Vân Vũ Dương một cái đã đau lòng thật lâu, nếu như biết vô ích rơi mất một cái, phỏng đoán lại phải đau lòng. Bất quá, Nhàn vương quân đại nhân chắc chắn sẽ không biết kim bài này rơi mất ở trên đường cái đâu.
Âu Dương Lăng Ca nắm kim bài, không nhịn được hỏi những dân chúng xung quanh kia: Vừa nãy là ai ở đây?
Một đám người cùng nhau lắc đầu, bọn họ một lòng nghĩ thầm xem mỹ nhân làm sao xem phía sau chứ? Mỹ nhân này rốt cuộc là nhìn thấy cái gì? Sao lại phản ứng lớn như vậy?
Âu Dương công tử! Giọng nói của Mộ Dung Cầm đã mang tới một phần ác liệt, lại làm cho Âu Dương Lăng Ca điên khùng giảm xuống, mặt mũi của nước Phượng Thiên đều muốn mất hết.
Nàng thật sự không hiểu, Âu Dương Lăng Ca trong ngày thường dịu dàng hiểu biết đại thế sao lại đột nhiên thất thường như thế.
Âu Dương Lăng Ca thấy Mộ Dung Cầm đã sắp nổi giận hơn, chỉ đành phải cẩn thận mỗi bước đi trở lại trên xe ngựa.
Tiểu thị theo leo lên xe ngựa thì thấy Âu Dương Lăng Ca cuộn mình tựa ở trên thành xe, đang sững sờ nhìn kim bài trong tay, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Công tử... Cẩn thận dè dặt kêu một tiếng nhưng không có được đáp lại, tiểu thị cũng không dám lại mở miệng.
Âu Dương Lăng Ca khẽ vuốt miếng kim bài này, đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì sắc mặt đột nhiên trắng bệt, mạnh mẽ cắn môi.
Hắn hoảng hốt nhớ tới hình ảnh vừa rồi nhìn
/129
|