Matthew nuốt xuống sự khô khốc nơi cổ họng mình. Nếu không biết rõ thì có lẽ anh đã nghĩ rằng Olivia có khả năng ngoại cảm rồi. Anh ngồi bất động trong chiếc ghế thiếu tiện nghi và cố không thu hút sự chú ý vào nơi cương cứng điên cuồng của mình.
Mắt của Olivia dán chặt lên anh, nhưng ánh nhìn dường như lại xuyên qua người anh và hướng tới một nơi nào đó anh không thấy được. Viền mắt cô đỏ lên vì lệ, song cho dù là lý do gì, Matthew ngờ rằng nó liên quan khá nhiều đến câu chuyện kia. Sự thật là, cô đã kể nó ra với sự ham thích mà anh thấy khá phiền lòng nếu xét đến hoàn cảnh hiện tại.
Trong vô thức, hình ảnh một người phụ nữ trẻ, mặc đồ da màu trắng và đeo một dương vật giả khổng lồ vụt hiện lên trong tâm trí anh, tiếp ngay sau đó, anh tự hỏi rằng sẽ thế nào nếu bị buột phải mút thứ đó trước một căn phòng toàn người lạ. Vật cương cứng của Matthew đập rộn giận dữ, và đây không phải lần đầu tiên anh thấy xấu hổ. Anh thở dài, thất vọng với chính mình, và gác cổ chân này lên đầu gối kia để che giấu mình tốt hơn.
Anh bấm thả bút bi vài lần bởi những ngón tay bồn chồn cần gì đó để làm, và rồi viết xuống những cái tên: ‘Kid’, Nancy, và Celia (Không xác định được họ). “Vậy, đó chính là đêm cô gặp Rafiq và Felipe. Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với Kid hay Nancy không? Rút cục thì tại sao họ lại có mặt ở ngôi nhà đó? Caleb cũng bắt cóc họ luôn à?”
Olivia quắc mắt, song dường như lại không thể thôi nhìn chăm chăm vào khoảng không đủ lâu để hướng về phía anh. Anh không hiểu được tình cảm cô dành cho kẻ đã bắt cóc mình, dù hiểu rằng nó rất bình thường. Chỉ là theo Matthew thấy thì dường như chẳng có thứ gì ở đó đáng quan tâm. Tuy nhiên, anh lại biết có rất rất nhiều thứ ở Olivia đáng để ngưỡng mộ. Cô đã trải qua bốn tháng ở cùng với những tên bắt cóc, cưỡng hiếp, giết người, buôn ma túy và buôn người, ấy vậy mà bằng cách nào đó, cô vẫn giữ được sự ngây thơ nhất định cùng sức mạnh chiến thắng rõ ràng không thể tước đoạt được.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Lần cuối cùng tôi thấy thì họ vẫn còn sống. Kid chắc chắn là ổn; Felipe thật sự rất thích cậu ta. Nancy…tôi không biết nữa. Có lẽ cô ta vẫn còn ở cùng với Rafiq,” cô thì thầm không chớp mắt.
“Cô ổn không, Cô Ruiz?” Matthew nói.
Cô đảo mắt, “Anh là một kẻ đần, Đặc vụ Reed ạ.”
“Cô cũng là một kẻ đần đó thôi, Cô Ruiz,” Matthew nói vẻ khô khan. Cô bật cười.
“Aww, ngọt ngào làm sao,” Olivia nói, hơi châm chọc nhưng rồi lại cười, không kiềm nén, gần giống như một thiếu nữ không phiền muộn vậy.
“Vậy, cô không thích Sloan à,” anh nói lại. “Tại sao?”
“Tôi đâu có nói mình không thích cô ấy, Reed. Anh lúc nào cũng mớm lời cho tôi cả,” cô nhắc nhở. “Đừng nghĩ tôi không để ý anh đang ám chỉ việc Caleb bắt cóc Kid và Nancy. Không thể nào đâu, anh ấy đã ở bên tôi mà, nhớ không?”
Matthew cười nhăn nhở và lắc đầu, “Tôi đâu có ám chỉ việc đó, Cô Ruiz. Tôi đã hỏi mà. Đó là công việc của tôi. Hơn nữa, cả hai ta đều biết hắn có làm. Có thể là hắn không đích thân ra tay, nhưng hắn đã ở đó và ra lệnh. Dù sao thì thêm tội bắt cóc vào danh sách các cáo buộc chống lại hắn cũng đâu gây ra khác biệt gì.” Olivia im lặng một lúc lâu sau đó, để ngẫm nghĩ, Matthew cho là thế.
“Anh cứ nói về anh ấy như thể anh ấy còn sống vậy, Reed, và tôi đã bảo rồi…anh ấy không còn nữa.” Hai mắt cô lại ngấn lệ và thật khó để Matthew giữ cho mình không bị chúng ảnh hưởng. Không cần biết anh nghĩ về Caleb thế nào, Olivia rõ ràng đã dành tình cảm rất sâu đậm cho hắn.
“Sao cô lại quan tâm đến hắn nhiều vậy, Cô Ruiz?” anh hỏi. Thật không hiểu nổi, điều đó khiến anh nổi điên hơn anh nghĩ. “Hắn đã đối xử với cô rất tồi tệ. Những chuyện hắn đã làm với cô. Đừng có bảo với tôi rằng cô muốn những chuyện đó. Tôi không tin cô có thể đâu.”
Olivia lại nhìn đăm đăm vào khoảng không, song lại lên tiếng qua làn nước mắt, “Nhiều chuyện tồi tệ cũng đã xảy đến với anh ấy, Reed ạ. Lưng của anh ấy chằng chịt những lằn roi và anh ấy kể rằng anh ấy còn rất nhỏ khi người ta gây ra chuyện đó với anh ấy.” Matthew không kiềm được âm thanh phỉ báng, và Olivia chớp mắt, cáu kỉnh nhìn anh. “Tôi không ngu, Reed. Tôi biết những chuyện rác rưởi anh ấy đã làm với tôi rất kinh khủng, tôi trải qua rồi mà. Nhưng tôi nói cho anh biết, bọn quái vật không được sinh ra, chúng được tạo ra, và ai đó đã tạo ra Caleb. Ai đó đã đánh đập anh ấy, ai đó đã làm những chuyện khủng khiếp với anh ấy, và người duy nhất giúp đỡ anh ấy, Rafiq, đã biến anh ấy thành một sát thủ. Anh ấy không được người như anh, hay Sloan, hay FBI chết giẫm giúp đỡ. Anh ấy phải tự mình sống sót, và kể cả khi không thể tha thứ cho anh ấy, tôi vẫn hiểu anh ấy.”
“Cô đang cố nói với tôi rằng hắn ta là một con quái vật với quả tim vàng đấy à?” anh nói, vẻ hoài nghi, “Coi nào, Cô Ruiz. Thật sao?”
Mắt của Olivia dán chặt lên anh, nhưng ánh nhìn dường như lại xuyên qua người anh và hướng tới một nơi nào đó anh không thấy được. Viền mắt cô đỏ lên vì lệ, song cho dù là lý do gì, Matthew ngờ rằng nó liên quan khá nhiều đến câu chuyện kia. Sự thật là, cô đã kể nó ra với sự ham thích mà anh thấy khá phiền lòng nếu xét đến hoàn cảnh hiện tại.
Trong vô thức, hình ảnh một người phụ nữ trẻ, mặc đồ da màu trắng và đeo một dương vật giả khổng lồ vụt hiện lên trong tâm trí anh, tiếp ngay sau đó, anh tự hỏi rằng sẽ thế nào nếu bị buột phải mút thứ đó trước một căn phòng toàn người lạ. Vật cương cứng của Matthew đập rộn giận dữ, và đây không phải lần đầu tiên anh thấy xấu hổ. Anh thở dài, thất vọng với chính mình, và gác cổ chân này lên đầu gối kia để che giấu mình tốt hơn.
Anh bấm thả bút bi vài lần bởi những ngón tay bồn chồn cần gì đó để làm, và rồi viết xuống những cái tên: ‘Kid’, Nancy, và Celia (Không xác định được họ). “Vậy, đó chính là đêm cô gặp Rafiq và Felipe. Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với Kid hay Nancy không? Rút cục thì tại sao họ lại có mặt ở ngôi nhà đó? Caleb cũng bắt cóc họ luôn à?”
Olivia quắc mắt, song dường như lại không thể thôi nhìn chăm chăm vào khoảng không đủ lâu để hướng về phía anh. Anh không hiểu được tình cảm cô dành cho kẻ đã bắt cóc mình, dù hiểu rằng nó rất bình thường. Chỉ là theo Matthew thấy thì dường như chẳng có thứ gì ở đó đáng quan tâm. Tuy nhiên, anh lại biết có rất rất nhiều thứ ở Olivia đáng để ngưỡng mộ. Cô đã trải qua bốn tháng ở cùng với những tên bắt cóc, cưỡng hiếp, giết người, buôn ma túy và buôn người, ấy vậy mà bằng cách nào đó, cô vẫn giữ được sự ngây thơ nhất định cùng sức mạnh chiến thắng rõ ràng không thể tước đoạt được.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Lần cuối cùng tôi thấy thì họ vẫn còn sống. Kid chắc chắn là ổn; Felipe thật sự rất thích cậu ta. Nancy…tôi không biết nữa. Có lẽ cô ta vẫn còn ở cùng với Rafiq,” cô thì thầm không chớp mắt.
“Cô ổn không, Cô Ruiz?” Matthew nói.
Cô đảo mắt, “Anh là một kẻ đần, Đặc vụ Reed ạ.”
“Cô cũng là một kẻ đần đó thôi, Cô Ruiz,” Matthew nói vẻ khô khan. Cô bật cười.
“Aww, ngọt ngào làm sao,” Olivia nói, hơi châm chọc nhưng rồi lại cười, không kiềm nén, gần giống như một thiếu nữ không phiền muộn vậy.
“Vậy, cô không thích Sloan à,” anh nói lại. “Tại sao?”
“Tôi đâu có nói mình không thích cô ấy, Reed. Anh lúc nào cũng mớm lời cho tôi cả,” cô nhắc nhở. “Đừng nghĩ tôi không để ý anh đang ám chỉ việc Caleb bắt cóc Kid và Nancy. Không thể nào đâu, anh ấy đã ở bên tôi mà, nhớ không?”
Matthew cười nhăn nhở và lắc đầu, “Tôi đâu có ám chỉ việc đó, Cô Ruiz. Tôi đã hỏi mà. Đó là công việc của tôi. Hơn nữa, cả hai ta đều biết hắn có làm. Có thể là hắn không đích thân ra tay, nhưng hắn đã ở đó và ra lệnh. Dù sao thì thêm tội bắt cóc vào danh sách các cáo buộc chống lại hắn cũng đâu gây ra khác biệt gì.” Olivia im lặng một lúc lâu sau đó, để ngẫm nghĩ, Matthew cho là thế.
“Anh cứ nói về anh ấy như thể anh ấy còn sống vậy, Reed, và tôi đã bảo rồi…anh ấy không còn nữa.” Hai mắt cô lại ngấn lệ và thật khó để Matthew giữ cho mình không bị chúng ảnh hưởng. Không cần biết anh nghĩ về Caleb thế nào, Olivia rõ ràng đã dành tình cảm rất sâu đậm cho hắn.
“Sao cô lại quan tâm đến hắn nhiều vậy, Cô Ruiz?” anh hỏi. Thật không hiểu nổi, điều đó khiến anh nổi điên hơn anh nghĩ. “Hắn đã đối xử với cô rất tồi tệ. Những chuyện hắn đã làm với cô. Đừng có bảo với tôi rằng cô muốn những chuyện đó. Tôi không tin cô có thể đâu.”
Olivia lại nhìn đăm đăm vào khoảng không, song lại lên tiếng qua làn nước mắt, “Nhiều chuyện tồi tệ cũng đã xảy đến với anh ấy, Reed ạ. Lưng của anh ấy chằng chịt những lằn roi và anh ấy kể rằng anh ấy còn rất nhỏ khi người ta gây ra chuyện đó với anh ấy.” Matthew không kiềm được âm thanh phỉ báng, và Olivia chớp mắt, cáu kỉnh nhìn anh. “Tôi không ngu, Reed. Tôi biết những chuyện rác rưởi anh ấy đã làm với tôi rất kinh khủng, tôi trải qua rồi mà. Nhưng tôi nói cho anh biết, bọn quái vật không được sinh ra, chúng được tạo ra, và ai đó đã tạo ra Caleb. Ai đó đã đánh đập anh ấy, ai đó đã làm những chuyện khủng khiếp với anh ấy, và người duy nhất giúp đỡ anh ấy, Rafiq, đã biến anh ấy thành một sát thủ. Anh ấy không được người như anh, hay Sloan, hay FBI chết giẫm giúp đỡ. Anh ấy phải tự mình sống sót, và kể cả khi không thể tha thứ cho anh ấy, tôi vẫn hiểu anh ấy.”
“Cô đang cố nói với tôi rằng hắn ta là một con quái vật với quả tim vàng đấy à?” anh nói, vẻ hoài nghi, “Coi nào, Cô Ruiz. Thật sao?”
/190
|