Điều tồi tệ nhất sắp xảy ra khi giấc mơ bất ngờ thay đổi lần nữa. Mọi thứ lúc này trở nên nhanh hơn, thậm chí là hơn cả thời gian thực nữa. Caleb mở cửa ra và hỏi chuyện quái gì đang diễn ra, thế là những cánh tay đang giữ lấy tôi buông ra. Bọn chúng rúc vào góc tường phía sau tôi. Được tự do, tôi đứng lên và chạy vào vòng tay anh. Tôi quấn hai cánh tay quanh người anh và nói với anh chuyện bọn chúng định làm.
Chúng cố chối bỏ. Caleb bảo chúng câm miệng. Anh bế tôi lên tay, bảo bọn chúng ở yên đó và đưa tôi rời khỏi căn phòng đổ nát đầy đệm hơi và quần áo, để bước vào một căn phòng khác mà tôi nhận ra là phòng anh.
Anh đặt tôi xuống cạnh cửa trong khi quan sát tôi một lượt, “Em ổn chứ?” anh hỏi. Tôi gật đầu, không để ý lắm khi anh lướt tay khắp cơ thể trần trụi của mình để kiểm tra các chấn thương. Dường như thỏa mãn khi thấy tôi không bị xây xát gì, anh ôm lấy tôi lần nữa.
“Em muốn tôi làm gì?” Anh hỏi. Khoảnh khắc đó trôi chậm lại và tôi nhìn vào mắt anh.
“Khiến chúng đau đớn cho em,” tôi thì thầm.
“Tôi sẽ bắt chúng trả giá,” anh nói. Đôi tay anh tiếp tục di chuyển trên người tôi, và tay tôi nắm lấy áo anh thật chặt. Sự căng thẳng nơi bụng tôi chuyển từ rắn thành lỏng và chảy dài xuống hai đùi tôi. Nút thắt đã được tháo gỡ, và giờ nó giống như một sợi thừng căng thẳng, nối hai nhũ hoa với nơi bí mật của tôi. Khi anh chạm vào tôi, sợi dây lại giần giật, và cảm giác đó thật choáng ngợp, hoang dại và đáng hoan nghênh đến kì lạ.
Tôi nhấc tay khỏi ngực anh và giũ chiếc áo đã mở toang khỏi người mình. “Em có thể đã thực sự bị thương nếu anh không giúp em,” tôi nói. Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, pha lẫn giữa kinh ngạc, và dục vọng. Anh ấn tôi lên tường bằng cơ thể mình, sức nóng từ hơi thở anh ấm áp và ẩm ướt trên cổ tôi. Tôi muốn nói gì đó, nhưng tay phải của anh đã ôm lấy tôi, ở phía dưới đó, và cơ thể tôi dại đi. Sợi dây vô hình bên trong tôi bị kéo căng. Một tiếng hét khêu gợi vụt thoát khỏi miệng tôi.
Anh áp môi đến gần tai tôi. “Đừng có lộn xộn với tôi,” anh gầm ghè.
“Chiếm lấy em đi,” là lời đáp duy nhất của tôi.
Anh với hai cánh tay xuống giữa hai đùi và nhấc tôi áp lên tường. Anh lóng ngóng với quần mình trong một giây trước khi ấn vào bên trong tôi. Tôi mơn trớn khuôn miệng anh để khiến bản thân xao nhãng khỏi kích thước của anh, và khi lưỡi chúng tôi chạm vào nhau, một luồng hơn nóng tràn ra khỏi tôi.
***
Âm thanh gầm gừ lớn tiếng thoát khỏi môi khi tôi giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển, tim đập thình thịch, và cảm giác quen thuộc khi cơ thể tôi co lại rồi giãn ra trong nhiều giây. Chắc chắn tôi vừa lên đỉnh. Bên cạnh tôi, Caleb mau chóng ngồi dậy và mở chiếc đèn trên bàn đầu giường lên.
“Sao thế?” anh nói.
Tôi đang đổ mồ hôi và vẫn tiếp tục hít thở sâu.
“Em ổn không?” giọng anh nghe khó chịu và mệt mỏi hơn bất kì điều gì khác.
Tôi gật đầu. “Ác…ác mộng,” tôi lắp bắp. Anh nhìn tôi vài giây, và việc nhìn vào mắt anh không thể giúp tôi giũ bỏ giấc mơ kia được. Tôi nhìn xuống, hơi thở cuối cùng cũng bắt đầu bình thường trở lại.
“Em đang đỏ mặt. Tại sao?” anh dịu dàng hỏi và vuốt lại tóc cho tôi.
“Tôi ổn…Tôi…Tôi chỉ lại nằm mơ giấc mơ đó nữa thôi.” Nhịp trở của tôi đã đều đặn lại và sự rộn ràng bất ngờ giữa hai đùi đã lắng xuống. Cuối cùng tôi đã có thể nhìn về phía Caleb. Anh đang ngó tôi trân trân.
“Sao anh lại nhìn tôi như thế?” Tôi hỏi. Đôi mày anh cau lại và một nụ cười hiện ra trên môi.
“Sao ngài lại nhìn tôi như thế - Chủ Nhân,” anh đáp.
Tôi cắn môi và quay đi.
“Ôi Mèo Con,” anh thì thầm, tay vén tóc khỏi vầng trán mướt mồ hôi của tôi. “Giá như em đủ khỏe mạnh để chơi đùa – những thứ tôi sẽ làm. Nhưng nếu em cần phải biết…” Anh nghiêng người tới và hôn lên vai tôi. “Tôi nhìn em vì tôi nghĩ em rất gợi cảm,” Anh dời nụ hôn lên cao hơn về phía cổ tôi. “Mặt em đỏ ửng còn tóc em rối bù.” Anh hôn lên cao hơn nữa và tôi nhắm mắt, nín thở.
“Sao ngài lại chạm vào tôi? Ngài đã không…” tôi vội vàng nói.
“Tôi đâu có chạm, tôi đang hôn. Có sự khác biệt đấy nhé.”
“Với tôi thì không,” tôi thở dài, giọng hơi hời hợt, không giống tôi chút nào; thà cương quyết và kiên định thì tốt hơn.
“Thế…nếu tôi làm thế này,” anh nói trên gáy tôi rồi ôm lấy bầu ngực phải của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn quay lần váy ngủ. “Thì cũng giống như thế này à?” Anh hôn cổ tôi. Tôi gần như không thể nhúc nhíc hay hít thở. Anh đã rút hết không khí quanh tôi mất rồi.
“Dừng lại,” tôi nói và lần này tỏ ra thật thuyết phục. Anh vân vê đầu ngực tôi giữa ngón cái và ngón trỏ, dùng vừa đủ lực để khiến tôi cảm nhận được nó nơi bụng dưới. “Làm ơn dừng lại đi…Chủ Nhân,” tôi nói qua hai hàm răng hơi nghiến lại. Ngạc nhiên thay, anh dừng lại thật.
Anh lùi lại và nhìn tôi chăm chăm rất lâu, nhưng có thể cũng chỉ là vài giây. Hơi nóng tỏa ra ở từng phần cơ thể tôi và mặt tôi hẳn đã đỏ vô cùng rồi. Anh vuốt hai bàn tay qua mặt và gầm gừ. Tôi thật sự rất hồi hộp, muốn nói gì đó nhưng lại không nghĩ ra được gì. Đột nhiên, anh hất tấm trải giường bên phía mình ra rồi đứng dậy. Mắt tôi lập tức dời đến nơi cương cứng to lớn đang căng ra bên dưới lần vải của chiếc quần lót ống rộng của anh.
“Ngủ lại đi,” anh nói. Rồi anh nhặt quần lên và xỏ chân vào đó.
“Anh đi đâu vậy?” Tôi hỏi, lo lắng.
“Đừng quan tâm chuyện đó làm quái gì hết,” anh nói và bước ra khỏi cửa.
Chúng cố chối bỏ. Caleb bảo chúng câm miệng. Anh bế tôi lên tay, bảo bọn chúng ở yên đó và đưa tôi rời khỏi căn phòng đổ nát đầy đệm hơi và quần áo, để bước vào một căn phòng khác mà tôi nhận ra là phòng anh.
Anh đặt tôi xuống cạnh cửa trong khi quan sát tôi một lượt, “Em ổn chứ?” anh hỏi. Tôi gật đầu, không để ý lắm khi anh lướt tay khắp cơ thể trần trụi của mình để kiểm tra các chấn thương. Dường như thỏa mãn khi thấy tôi không bị xây xát gì, anh ôm lấy tôi lần nữa.
“Em muốn tôi làm gì?” Anh hỏi. Khoảnh khắc đó trôi chậm lại và tôi nhìn vào mắt anh.
“Khiến chúng đau đớn cho em,” tôi thì thầm.
“Tôi sẽ bắt chúng trả giá,” anh nói. Đôi tay anh tiếp tục di chuyển trên người tôi, và tay tôi nắm lấy áo anh thật chặt. Sự căng thẳng nơi bụng tôi chuyển từ rắn thành lỏng và chảy dài xuống hai đùi tôi. Nút thắt đã được tháo gỡ, và giờ nó giống như một sợi thừng căng thẳng, nối hai nhũ hoa với nơi bí mật của tôi. Khi anh chạm vào tôi, sợi dây lại giần giật, và cảm giác đó thật choáng ngợp, hoang dại và đáng hoan nghênh đến kì lạ.
Tôi nhấc tay khỏi ngực anh và giũ chiếc áo đã mở toang khỏi người mình. “Em có thể đã thực sự bị thương nếu anh không giúp em,” tôi nói. Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, pha lẫn giữa kinh ngạc, và dục vọng. Anh ấn tôi lên tường bằng cơ thể mình, sức nóng từ hơi thở anh ấm áp và ẩm ướt trên cổ tôi. Tôi muốn nói gì đó, nhưng tay phải của anh đã ôm lấy tôi, ở phía dưới đó, và cơ thể tôi dại đi. Sợi dây vô hình bên trong tôi bị kéo căng. Một tiếng hét khêu gợi vụt thoát khỏi miệng tôi.
Anh áp môi đến gần tai tôi. “Đừng có lộn xộn với tôi,” anh gầm ghè.
“Chiếm lấy em đi,” là lời đáp duy nhất của tôi.
Anh với hai cánh tay xuống giữa hai đùi và nhấc tôi áp lên tường. Anh lóng ngóng với quần mình trong một giây trước khi ấn vào bên trong tôi. Tôi mơn trớn khuôn miệng anh để khiến bản thân xao nhãng khỏi kích thước của anh, và khi lưỡi chúng tôi chạm vào nhau, một luồng hơn nóng tràn ra khỏi tôi.
***
Âm thanh gầm gừ lớn tiếng thoát khỏi môi khi tôi giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển, tim đập thình thịch, và cảm giác quen thuộc khi cơ thể tôi co lại rồi giãn ra trong nhiều giây. Chắc chắn tôi vừa lên đỉnh. Bên cạnh tôi, Caleb mau chóng ngồi dậy và mở chiếc đèn trên bàn đầu giường lên.
“Sao thế?” anh nói.
Tôi đang đổ mồ hôi và vẫn tiếp tục hít thở sâu.
“Em ổn không?” giọng anh nghe khó chịu và mệt mỏi hơn bất kì điều gì khác.
Tôi gật đầu. “Ác…ác mộng,” tôi lắp bắp. Anh nhìn tôi vài giây, và việc nhìn vào mắt anh không thể giúp tôi giũ bỏ giấc mơ kia được. Tôi nhìn xuống, hơi thở cuối cùng cũng bắt đầu bình thường trở lại.
“Em đang đỏ mặt. Tại sao?” anh dịu dàng hỏi và vuốt lại tóc cho tôi.
“Tôi ổn…Tôi…Tôi chỉ lại nằm mơ giấc mơ đó nữa thôi.” Nhịp trở của tôi đã đều đặn lại và sự rộn ràng bất ngờ giữa hai đùi đã lắng xuống. Cuối cùng tôi đã có thể nhìn về phía Caleb. Anh đang ngó tôi trân trân.
“Sao anh lại nhìn tôi như thế?” Tôi hỏi. Đôi mày anh cau lại và một nụ cười hiện ra trên môi.
“Sao ngài lại nhìn tôi như thế - Chủ Nhân,” anh đáp.
Tôi cắn môi và quay đi.
“Ôi Mèo Con,” anh thì thầm, tay vén tóc khỏi vầng trán mướt mồ hôi của tôi. “Giá như em đủ khỏe mạnh để chơi đùa – những thứ tôi sẽ làm. Nhưng nếu em cần phải biết…” Anh nghiêng người tới và hôn lên vai tôi. “Tôi nhìn em vì tôi nghĩ em rất gợi cảm,” Anh dời nụ hôn lên cao hơn về phía cổ tôi. “Mặt em đỏ ửng còn tóc em rối bù.” Anh hôn lên cao hơn nữa và tôi nhắm mắt, nín thở.
“Sao ngài lại chạm vào tôi? Ngài đã không…” tôi vội vàng nói.
“Tôi đâu có chạm, tôi đang hôn. Có sự khác biệt đấy nhé.”
“Với tôi thì không,” tôi thở dài, giọng hơi hời hợt, không giống tôi chút nào; thà cương quyết và kiên định thì tốt hơn.
“Thế…nếu tôi làm thế này,” anh nói trên gáy tôi rồi ôm lấy bầu ngực phải của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn quay lần váy ngủ. “Thì cũng giống như thế này à?” Anh hôn cổ tôi. Tôi gần như không thể nhúc nhíc hay hít thở. Anh đã rút hết không khí quanh tôi mất rồi.
“Dừng lại,” tôi nói và lần này tỏ ra thật thuyết phục. Anh vân vê đầu ngực tôi giữa ngón cái và ngón trỏ, dùng vừa đủ lực để khiến tôi cảm nhận được nó nơi bụng dưới. “Làm ơn dừng lại đi…Chủ Nhân,” tôi nói qua hai hàm răng hơi nghiến lại. Ngạc nhiên thay, anh dừng lại thật.
Anh lùi lại và nhìn tôi chăm chăm rất lâu, nhưng có thể cũng chỉ là vài giây. Hơi nóng tỏa ra ở từng phần cơ thể tôi và mặt tôi hẳn đã đỏ vô cùng rồi. Anh vuốt hai bàn tay qua mặt và gầm gừ. Tôi thật sự rất hồi hộp, muốn nói gì đó nhưng lại không nghĩ ra được gì. Đột nhiên, anh hất tấm trải giường bên phía mình ra rồi đứng dậy. Mắt tôi lập tức dời đến nơi cương cứng to lớn đang căng ra bên dưới lần vải của chiếc quần lót ống rộng của anh.
“Ngủ lại đi,” anh nói. Rồi anh nhặt quần lên và xỏ chân vào đó.
“Anh đi đâu vậy?” Tôi hỏi, lo lắng.
“Đừng quan tâm chuyện đó làm quái gì hết,” anh nói và bước ra khỏi cửa.
/190
|