Ngày thứ 9:
Tiến sĩ Sloan không hỏi vì sao tôi khóc, và tôi cho rằng đó là bởi vì cô ta nhận ra mình hiểu. Thà cô ta hỏi tôi còn hơn. “Tôi biết cô đang nghĩ gì,” tôi nói, nhưng nghe giống một lời cáo buộc hơn.
Tiến sĩ Sloan hắng giọng, “Tôi đang nghĩ gì?”
“Rằng Caleb thật tồi tệ, rằng anh ấy quá tàn nhẫn và tôi thật ngu ngốc khi yêu anh ấy.”
Cô ta lắc đầu, có vẻ hơi giễu cợt và đáp lại theo cái cách mà tôi thấy vô cùng đơn giản. “Tôi không hề nghĩ cô ngu ngốc. Nếu phải nói thì tôi nghĩ rằng cô cực kì can đảm.”
Tôi giễu. “Phải rồi. Tôi can đảm. Reed cũng nói hệt như vậy.”
Có tiếng bút loẹt xoẹt khi cô ta viết thêm vài ghi chú nữa, “Vậy bây giờ cô có ý kiến khác rồi. Cô không nghĩ những hành động của mình là can đảm?”
“Không nhiều lắm. Tôi nghĩ mình chỉ làm những gì cần làm thôi. Caleb luôn bảo rằng một người cần phải làm những gì cần thiết để sống sót. Sống sót chính là vấn đề quan trọng nhất.”
“Cô không nghĩ sống sót là can đảm à?”
“Tôi không biết. Cô có nghĩ người đàn ông đã cắt rời cánh tay mình, vì nó bị mắc kẹt trong một tảng đá, can đảm không? Đó chỉ là bản năng thôi.”
“Đó gọi là đương đầu hay bỏ chạy, người này có thể sẽ can đảm hơn người kia, tùy vào hoàn cảnh. Ở hoàn cảnh của cô, điều cô đã làm là rất can đảm. Cô đang ở đây, Olivia ạ. Cô đã sống sót.”
“Mong cô đừng có gọi tôi như thế. Tôi không thích.”
“Cô thích được gọi là Cô Ruiz hơn à? Đặc vụ Reed nói rằng cô không để ý chuyện đó lắm.”
“Thế à? Anh ta còn nói gì về tôi nữa?”
Cô ta mỉm cười vẻ xấu hổ và đột nhiên tôi thấy rất nghi ngờ về mối quan hệ của họ. Tôi không thích việc họ trò chuyện với nhau về tôi. “Chúng tôi cần thảo luận về vụ án, Cô Ruiz. Chúng tôi trao đổi các ghi chép cũng như những hiểu biết có được. Tôi đã nói với cô chuyện này rồi mà.”
“Tôi biết. Anh ta đã nói gì về tôi?” Tôi có một sự tò mò không ngớt về Reed. Chắc chắn là ở anh ta có gì đó, chỉ không biết là gì thôi.
“Anh ta nói cô hay đòi hỏi lắm,” cô ta nói, nhưng ánh mắt lại mang ý cười. Tôi cũng mỉm cười chút chút. Reed đã không hề nói như thế.
“Quay lại chủ đề đi. Sao cô lại nghĩ mình không can đảm?”
Tôi thở dài, “Tôi không biết. Tôi đoán…tôi đang ở đây rồi và đó là điều Caleb muốn.” Một khoảng lặng khá khó chịu chen giữa hai chúng tôi. Tôi lạc lối trong suy nghĩ của mình. Điều, Caleb, muốn. Tôi tưởng mình đã làm mọi thứ anh muốn, tôi đã cố hết sức để khiến anh vui vẻ, vậy mà đến cuối cùng…tôi đoán chuyện đó chẳng quan trọng.
“Cô cứ đề cập đến anh ta ở thì hiện tại, tại sao vậy?”
Tôi có thể nhìn thấy gương mặt anh trong tâm trí mình, thật đẹp đẽ, thật buồn bã. Có máu giây trên má anh, nhưng tôi không quan tâm. Tôi không còn dễ buồn bực nữa. Đó là gương mặt của người đàn ông tôi yêu, người duy nhất tôi từng yêu và thật khó để tưởng tượng sẽ có ai khác nữa. Tôi quệt nước mắt. Tên khốn đó. “Như vậy dễ dàng hơn,” cuối cùng tôi đáp, “Tôi không thích ý nghĩ anh ấy đã mất rồi.”
Sloan gật đầu. “Tiếp tục đi, kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra sau đó.”
“Không nhiều nhặn gì, sau bữa sáng, anh ấy giúp tôi mặc quần áo. Sau đó anh ấy trói tôi vào giường, bịt miệng tôi lại và bỏ đi vài giờ liền.” Giờ tôi đã biết anh đi đâu – anh đã đến ngân hàng, nhưng tôi không biết có nên nói với Sloan hay không. Một lần nữa, Reed cũng đã biết về số tiền kia. “Anh ấy đã đến ngân hàng,” tôi nói thêm. Sloan lật qua đám giấy tờ rồi ghi chép gì đó.
“Sao Reed lại không có ở đây? Sao hai người lại đến ở hai thời điểm khác nhau?”
“Đặc vụ Reed và tôi có đặc thù công việc khác nhau. Anh ta quan tâm đến vụ án; tôi quan tâm đến sức khỏe của cô và cả vụ án nữa.”
“Vậy là anh ta đếch quan tâm gì đến những gì xảy ra với tôi, ý cô là thế à.” Tôi không hề ngạc nhiên trước thông tin kia; đó là chuyện tôi đã biết sẵn rồi, thế nhưng cảm giác vẫn khá đau khi nghe từ miệng người khác.
“Tôi đâu có nói thế. Làm ơn đừng có mớm lời tôi nữa,” Sloan nói. Tôi nghĩ mình đã khiến cô ta khó chịu, nhưng lại không biết lý do là gì. “Đặc vụ Reed nói cô đã hôn anh ta?”
Hai mắt tôi mở to còn miệng thì hơi há hốc. Không thể tin được là anh ta đã nói với cô ta! Sao anh ta lại làm thế! “Thì sao!?!” Mặt tôi đang nóng lên, và tôi chắc chắn đó là gì tức giận cùng xấu hổ.
Đây là một khía cạnh của Sloan mà tôi chưa từng biết đến, một bên mày của cô ta cong lên còn khóe miệng thì mím chặt. “Tôi không phải kẻ thù của cô. Làm ơn đừng có cư xử như thế. Anh ta kể với tôi vì quan tâm tới cô thôi, và lý do duy nhất tôi khơi chuyện đó lên là vì cô vừa bảo rằng anh ta không quan tâm cô.”
“Được thôi! Tôi đã hôn anh ta đấy.” Tôi ngoảnh mặt khỏi Sloan và nhìn về phía cửa sổ. Chỉ có Reed mới dùng căn phòng thẩm vấn trẻ mẫu giáo để nói chuyện với tôi thôi. Tôi thật sự đã khiến anh ta lo lắng. Tốt.
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ta có thứ tôi muốn.” Những từ ngữ thoát khỏi miệng tôi và dù tôi biết kiểu hình ảnh họ đã phác thảo về mình, tôi vẫn không thể để tâm. Tôi chỉ mải tập trung nhìn vào chú bồ câu đang đi tới đi lui phía bên ngoài cửa sổ. Tôi ghen tị với nó. Chẳng có gì trên thế giới này đáng để nó quan tâm ngoài chuyện ăn, ngủ và ị lên mấy bức tượng công viên. Đó mới là cuộc sống.
“Chỉ có lý do đó thôi à?” Cô ta đang cố giữ cho điều mình nói nghe thật vô tư, nhưng tôi biết chẳng có gì cô ta nói là vô tư hết, kể cả những câu chuyện về nghệ thuật sáng tạo thú nhồi bông cũng không. Thật dễ để quên đi rằng Sloan là một thành viên của FBI, và cô ta được đào tạo để giải quyết những vụ án như của tôi. Cô ta tỏ ra vô cùng cảm thông, và thậm chí là yếu đuối nữa, nhưng cô ta sẽ không thể ở vị trí ngày hôm nay nếu không phải là một con sói bên dưới bộ đồ len kia.
Tiến sĩ Sloan không hỏi vì sao tôi khóc, và tôi cho rằng đó là bởi vì cô ta nhận ra mình hiểu. Thà cô ta hỏi tôi còn hơn. “Tôi biết cô đang nghĩ gì,” tôi nói, nhưng nghe giống một lời cáo buộc hơn.
Tiến sĩ Sloan hắng giọng, “Tôi đang nghĩ gì?”
“Rằng Caleb thật tồi tệ, rằng anh ấy quá tàn nhẫn và tôi thật ngu ngốc khi yêu anh ấy.”
Cô ta lắc đầu, có vẻ hơi giễu cợt và đáp lại theo cái cách mà tôi thấy vô cùng đơn giản. “Tôi không hề nghĩ cô ngu ngốc. Nếu phải nói thì tôi nghĩ rằng cô cực kì can đảm.”
Tôi giễu. “Phải rồi. Tôi can đảm. Reed cũng nói hệt như vậy.”
Có tiếng bút loẹt xoẹt khi cô ta viết thêm vài ghi chú nữa, “Vậy bây giờ cô có ý kiến khác rồi. Cô không nghĩ những hành động của mình là can đảm?”
“Không nhiều lắm. Tôi nghĩ mình chỉ làm những gì cần làm thôi. Caleb luôn bảo rằng một người cần phải làm những gì cần thiết để sống sót. Sống sót chính là vấn đề quan trọng nhất.”
“Cô không nghĩ sống sót là can đảm à?”
“Tôi không biết. Cô có nghĩ người đàn ông đã cắt rời cánh tay mình, vì nó bị mắc kẹt trong một tảng đá, can đảm không? Đó chỉ là bản năng thôi.”
“Đó gọi là đương đầu hay bỏ chạy, người này có thể sẽ can đảm hơn người kia, tùy vào hoàn cảnh. Ở hoàn cảnh của cô, điều cô đã làm là rất can đảm. Cô đang ở đây, Olivia ạ. Cô đã sống sót.”
“Mong cô đừng có gọi tôi như thế. Tôi không thích.”
“Cô thích được gọi là Cô Ruiz hơn à? Đặc vụ Reed nói rằng cô không để ý chuyện đó lắm.”
“Thế à? Anh ta còn nói gì về tôi nữa?”
Cô ta mỉm cười vẻ xấu hổ và đột nhiên tôi thấy rất nghi ngờ về mối quan hệ của họ. Tôi không thích việc họ trò chuyện với nhau về tôi. “Chúng tôi cần thảo luận về vụ án, Cô Ruiz. Chúng tôi trao đổi các ghi chép cũng như những hiểu biết có được. Tôi đã nói với cô chuyện này rồi mà.”
“Tôi biết. Anh ta đã nói gì về tôi?” Tôi có một sự tò mò không ngớt về Reed. Chắc chắn là ở anh ta có gì đó, chỉ không biết là gì thôi.
“Anh ta nói cô hay đòi hỏi lắm,” cô ta nói, nhưng ánh mắt lại mang ý cười. Tôi cũng mỉm cười chút chút. Reed đã không hề nói như thế.
“Quay lại chủ đề đi. Sao cô lại nghĩ mình không can đảm?”
Tôi thở dài, “Tôi không biết. Tôi đoán…tôi đang ở đây rồi và đó là điều Caleb muốn.” Một khoảng lặng khá khó chịu chen giữa hai chúng tôi. Tôi lạc lối trong suy nghĩ của mình. Điều, Caleb, muốn. Tôi tưởng mình đã làm mọi thứ anh muốn, tôi đã cố hết sức để khiến anh vui vẻ, vậy mà đến cuối cùng…tôi đoán chuyện đó chẳng quan trọng.
“Cô cứ đề cập đến anh ta ở thì hiện tại, tại sao vậy?”
Tôi có thể nhìn thấy gương mặt anh trong tâm trí mình, thật đẹp đẽ, thật buồn bã. Có máu giây trên má anh, nhưng tôi không quan tâm. Tôi không còn dễ buồn bực nữa. Đó là gương mặt của người đàn ông tôi yêu, người duy nhất tôi từng yêu và thật khó để tưởng tượng sẽ có ai khác nữa. Tôi quệt nước mắt. Tên khốn đó. “Như vậy dễ dàng hơn,” cuối cùng tôi đáp, “Tôi không thích ý nghĩ anh ấy đã mất rồi.”
Sloan gật đầu. “Tiếp tục đi, kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra sau đó.”
“Không nhiều nhặn gì, sau bữa sáng, anh ấy giúp tôi mặc quần áo. Sau đó anh ấy trói tôi vào giường, bịt miệng tôi lại và bỏ đi vài giờ liền.” Giờ tôi đã biết anh đi đâu – anh đã đến ngân hàng, nhưng tôi không biết có nên nói với Sloan hay không. Một lần nữa, Reed cũng đã biết về số tiền kia. “Anh ấy đã đến ngân hàng,” tôi nói thêm. Sloan lật qua đám giấy tờ rồi ghi chép gì đó.
“Sao Reed lại không có ở đây? Sao hai người lại đến ở hai thời điểm khác nhau?”
“Đặc vụ Reed và tôi có đặc thù công việc khác nhau. Anh ta quan tâm đến vụ án; tôi quan tâm đến sức khỏe của cô và cả vụ án nữa.”
“Vậy là anh ta đếch quan tâm gì đến những gì xảy ra với tôi, ý cô là thế à.” Tôi không hề ngạc nhiên trước thông tin kia; đó là chuyện tôi đã biết sẵn rồi, thế nhưng cảm giác vẫn khá đau khi nghe từ miệng người khác.
“Tôi đâu có nói thế. Làm ơn đừng có mớm lời tôi nữa,” Sloan nói. Tôi nghĩ mình đã khiến cô ta khó chịu, nhưng lại không biết lý do là gì. “Đặc vụ Reed nói cô đã hôn anh ta?”
Hai mắt tôi mở to còn miệng thì hơi há hốc. Không thể tin được là anh ta đã nói với cô ta! Sao anh ta lại làm thế! “Thì sao!?!” Mặt tôi đang nóng lên, và tôi chắc chắn đó là gì tức giận cùng xấu hổ.
Đây là một khía cạnh của Sloan mà tôi chưa từng biết đến, một bên mày của cô ta cong lên còn khóe miệng thì mím chặt. “Tôi không phải kẻ thù của cô. Làm ơn đừng có cư xử như thế. Anh ta kể với tôi vì quan tâm tới cô thôi, và lý do duy nhất tôi khơi chuyện đó lên là vì cô vừa bảo rằng anh ta không quan tâm cô.”
“Được thôi! Tôi đã hôn anh ta đấy.” Tôi ngoảnh mặt khỏi Sloan và nhìn về phía cửa sổ. Chỉ có Reed mới dùng căn phòng thẩm vấn trẻ mẫu giáo để nói chuyện với tôi thôi. Tôi thật sự đã khiến anh ta lo lắng. Tốt.
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ta có thứ tôi muốn.” Những từ ngữ thoát khỏi miệng tôi và dù tôi biết kiểu hình ảnh họ đã phác thảo về mình, tôi vẫn không thể để tâm. Tôi chỉ mải tập trung nhìn vào chú bồ câu đang đi tới đi lui phía bên ngoài cửa sổ. Tôi ghen tị với nó. Chẳng có gì trên thế giới này đáng để nó quan tâm ngoài chuyện ăn, ngủ và ị lên mấy bức tượng công viên. Đó mới là cuộc sống.
“Chỉ có lý do đó thôi à?” Cô ta đang cố giữ cho điều mình nói nghe thật vô tư, nhưng tôi biết chẳng có gì cô ta nói là vô tư hết, kể cả những câu chuyện về nghệ thuật sáng tạo thú nhồi bông cũng không. Thật dễ để quên đi rằng Sloan là một thành viên của FBI, và cô ta được đào tạo để giải quyết những vụ án như của tôi. Cô ta tỏ ra vô cùng cảm thông, và thậm chí là yếu đuối nữa, nhưng cô ta sẽ không thể ở vị trí ngày hôm nay nếu không phải là một con sói bên dưới bộ đồ len kia.
/190
|