Chuyển ngữ: Cacmons
Thấy Khúc Thấm vẫn bình thản thong dong, khiến Khúc Liễm vốn hơi lo lắng rốt cuộc cũng hiểu ra mình chỉ lo nghĩ vẩn vơ.
Thế nhưng dù biết bản thân lo vớ vấn, nhưng nàng cũng không phải người không tim không phổi, dù lý trí hiểu rõ, thì về mặt tình cảm cũng không bỏ được. Vì vậy, đối với tin tức Lạc anh mang đến, nàng vẫn rất xem trọng, tiếp tục để Lạc anh làm tình báo cho mình.
Quả nhiên, hai ngày sau, khi Khúc Liễm đang đi học ở Trúc Tuyên trai cùng mấy tỷ muội Lạc gia, thìnghe tin Lạc Kha về nhà mẹ đẻ.
Lạc Kha là đích trưởng nữ phủ Bình Dương hầu, cũng là cháu gái đầu tiên của Lạc lão phu nhân, năm xưa khi nàng ta sinh ra, phủ Bình Dương hầu chưa từng buồn rầu vì nàng là con gái, mà ngược lại cực kỳ yêu chiều, thậm chí ngay cả Lạc lão thái gia cũng rất mực yêu thương cô cháu gái này, từng có lúc xem nàng như nam nhi mà dạy dỗ, khiến tâm tư Lạc Kha chẳng kém nam nhân.
Có thể nói, Lạc Kha mới thật sự là thiên chi kiêu nữ tập trung ngàn thương vạn yêu mà lớn.
Nàng ta được Hầu phủ dốc lòng dạy dỗ, lại được Lạc lão thái gia chỉ bảo, bất kể tầm nhìn hay tài hoa đều cao hơn quý nữ bình thường một bậc, sau khi gả vào phủ An quốc công, nhanh chóng đứng vững, thậm chí còn có tiếng nói trước mặt mẹ chồng, được trượng phu kính yêu, trong thời đại này có thể xem là một nữ nhân thành công điển hình.
Vì Khúc Liễm và vị đại biểu tỷ này cách biệt tuổi tác khá xa, nên chưa gặp tỷ ấy được mấy lần, nhưng theo nàng thấy, Lạc Kha quả là người sinh ra để ở trên cao, gia thế, dung mạo xinh đẹp, tài hoa, vị hôn phu đều ngàn chọn được một, nhắc đến tỷ ấy, các tiểu thư Lạc phủ đều ít nhiều hâm mộ vị tỷ tỷ này, muốn trở thành nữ nhân thành công như tỷ ấy vậy.
Do đó, biết Lạc Kha hiếm khi có dịp về nhà mẹ đẻ, bọn Lạc Lâm đều ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vốn không còn lòng dạ nào mà nghe giảng bài.
Lạc anh sớm biết hôm nay đại tỷ sẽ về, nên vô cùng bình tĩnh, lại thêm nàng là con gái trong thai long phượng, mọi người trong nhà đều cưng chiều nàng ta, đại tỷ tỷ cũng hết sức yêu thương nàng ta, thường xuyên cho người đón nàng đến phủ An quốc công chơi, nên đối với việc đại tỷ về nhà, thậtkhông có gì đáng kích động.
Trần nương tử thấy mấy cô nương chẳng còn tâm trạng học, thầm thở dài, cũng không ép giữ họ lại, để họ tự sắp xếp thời gian của mình.
Vì thế bọn tỷ muội Lạc gia bèn tụm lại tán chuyện, bàn về Lạc Kha.
Trong lòng Lạc Lâm khẽ động, nàng ta liếc Khúc Liễm, nhớ đến hai người Khúc Thấm và Lạc Cận, dự đoán được mục đích Lạc Kha về hôm nay, ắt là vì hôn sự của họ, không khỏi chua chát trong lòng. Nàng ta tuy là đích nữ chi thứ hai, nhưng dẫu sao phụ thân cũng chỉ là thứ xuất ở hầu phủ, làm sao so được với Lạc Cận? Lại càng đừng nói đến so với Lạc anh.
Sau khi Trần nương tử đi không lâu, thì nha hoàn Gia Thiện đường đến, đúng là vâng mệnh Lạc lão phu nhân, mời mấy tỷ muội đi sang đó.
Lạc Kha là thê tử của đích trưởng tôn phủ An quốc công, thường giúp đỡ mẹ chồng quản gia, nếu bình thường không có chuyện gì, thì không rảnh về nhà mẹ đẻ. Lại nói con gái lớn đã gả đi, cũng không thể vô cớ về nhà mẹ, nên sau khi Lạc Kha xuất giá, số lần tỷ muội Lạc gia gặp nàng ta hết sức ít ỏi.
Hiếm khi Lạc Kha về. đương nhiên là muốn gặp mặt bọn tỷ muội.
Song, mọi người ở đây đều hiểu, nói là gặp mặt tỷ muội, thực tế là vì gặp Khúc Liễm, chỉ là nếu gọi mình Khúc Liễm thôi thì không hay, nên mới gọi các tiểu thư đang học ở Trúc Tuyên trai đến thôi.
Khúc Liễm cư xử như thường, đi cạnh Lạc anh, xen giữa bọn tỷ muội Lạc gia, cùng đi về hướng Gia Thiện đường.
Đến nơi, thì thấy trong Gia Thiện đường hết sức náo nhiệt, Lạc đại phu nhân và mấy vị phu nhân đều đến, Khúc Thấm và Lạc Cận vẫn ở cạnh Lạc lão phu nhân như cũ.
Khi các nàng vào, liếc mắt đã chú ý đến nữ tử kiều diễm duyên dáng thông thái ngồi dưới Lạc lão phu nhân, trên người mặc bối tử mầu hồng nhạt hoa tròn in chìm, tóc đen như mun, cài một cây trâm phượng ngũ châu có dây rủ xuống bằng vàng ròng, một đôi hoa tai chim trả rủ xuống đeo trên tay, đoan trang tú lệ.
Khi nàng ta nhìn sang, trên mặt là nụ cười đúng mực, khí chất toàn thân và thần thái tự tin chín chắn ấy, mấy tỷ muội Lạc gia đều bị lu mờ trước mặt nàng ta, chỉ có Khúc Thâm có thể cân sức ngang tài với nàng ta.
Khúc Liễm và mấy tỷ muội Lạc gia bước lên chào hỏi.
- Lâu rồi không gặp, các muội muội đều lớn hơn một chút rồi.
Lạc Kha mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua cô nương đứng cạnh tiểu muội muội, khi nàng ngẩng gương mặt trái tim xinh đẹp nhỏ nhắn ấy lên, trong mắt chợt lóe tia kinh diễm, chỉ nghĩ biểu muội này càng lớn càng xinh.
Chỉ với diện mạo này, đã cực xứng với thế tử Trấn quốc công, chỉ tiếc gia thế hơi kém, mới khiến hôn sựnày có vẻ không quá tương xứng, không biết bị người ta thầm bàn tán ra cái gì. Tuy Lạc Kha không đặc biệt để ý lời đồn bên ngoài, nhưng dựa vào biểu hiện những người phủ An quốc công sau khi biết thế tử Trấn quốc công đính hôn mà xem, là có thể đoán được tám, chín phần.
Thế nhưng, theo nàng ta xem ra, đều toàn là hâm mộ ghen tị hận thôi, đương nhiên chẳng cần để ý chi, chỉ cần sự thật là thế thì tốt rồi.
- Đây là Liễm biểu muội à?
Lạc Kha dịu dàng kéo tay Khúc Liễm, cười nói:
- không ngờ chỉ trong chớp mắt mà đã lớn thế này, thậm chí còn đính hôn sớm hơn mấy biểu tỷ muội nữa cơ đấy.
nói xong, bèn tháo vòng tay chim trả trên tay đeo cho nàng làm quà đính hôn.
Sau khi Khúc Liễm nhận, khách sáo khiêm tốn tạ ơn, rồi ngồi cạnh tỷ tỷ.
Mọi người ngồi trò chuyện với nhau, chẳng qua chỉ bàn chút chuyện nhà, mấy cô nương chưa lấy chồng như Khúc Liễm chẳng thể chen lời, chỉ ngồi nghe.
Mãi đến trưa, Lạc lão phu nhân sai người dọn bữa trưa ở Gia Thiện đường, mọi người nhộn nhịp ngồi dùng bữa cùng bạn.
Sau đó, mọi người đều tự về nghỉ ngơi, Lạc Kha và Lạc đại phu nhân ở lại hầu hạ lão phu nhân.
Khi Khúc Liễm đi ra cùng tỷ tỷ, thì thấy Lạc anh ra dấu với mình, nàng im hơi lặng tiếng thu mắt, đãthấy Lạc Lâm cách đó không xa nhìn bọn nàng, hơi nhíu mi.
Trong lòng Khúc Liễm đành chịu, trước kia nàng chỉ là người vô hình ở Lạc gia, thực dễ hòa mình vào quần chúng. Nhưng giờ, dù ở đâu, luôn có ánh mắt dõi theo mình, nhất cử nhất động đều bị chú ý, xem ra có vị hôn phu thân phận hiển hách, cũng là một loại gánh nặng.
Thêu một chốc, thì nghe Bích Xuân bảo Lạc anh đến.
Khúc Liễm ra ngoài đón, thấy Lạc anh chỉ dẫn mỗi nha hoàn Thúy Bình đến, thoạt trông lén lén lút lút, khiến người ta không nhịn nổi cười.
Lạc anh uống cạn chén trà lạnh xua tan cái nóng buổi trưa, rồi bảo bọn nha hoàn lui xuống, bản thân thìcởi hài lên kháng ngồi cạnh Khúc Liễm, chia sẻ tin tức hôm nay nhận được với nàng.
- Lúc nãy ta tìm cớ ở lại chỗ tổ mẫu nghe lén mấy người họ nói chuyện, quả là có liên quan đến hôn sựcủa Cận tỷ tỷ và Thấm biểu tỷ. Đại tỷ tỷ có ý, muốn chọn một trong hai đưa đến phủ đại hoàng tử.
- Cái gì?
Khúc Liễm hơi kinh ngạc, cau mày nói:
- Đây là ý của đại biểu tỷ, hay là ý của phủ An quốc công đây?
Theo trực giác của nàng, là người trước.
thật ra thì theo nàng thấy, Lạc Kha là thê tử con trưởng phủ An quốc công, mà phủ An quốc công lại là nhà ngoại của đại hoàng tử, có quan hệ như vậy là đủ rồi, dù hầu phủ có muốn bám theo đại hoàng tử, thì cũng chẳng cần tặng một tiểu thư vào phủ đại hoàng tử, trừ phi trong này còn có huyền cơ.
- Chắc là ý của đại tỷ.
Lạc anh thành thật nói.
- Theo lời của tỷ ấy, ta đoán đó là ý của mình tỷ ấy thôi, phủ An quốc công vẫn chưa tỏ thái độ.
- Biểu tỷ có nói muốn đưa ai vào phủ đại hoàng tử không?
Nàng rất sợ sẽ chọn phải tỷ tỷ nàng, dù sao thì trong mắt thế nhân, đại hoàng tử có khả năng kế thừa nghiệp nước lớn nhất, dù chỉ là sườn phi, nhưng làm sao mà tiểu thiếp gia đình khác sánh bằng chứ?
- không biết, tổ mẫu và nương ta không nói gì cả.
- Vậy ngoại tổ mẫu và đại cữu mẫu có tính toán gì không?
- Chỉ hỏi vậy có ổn không gì đó thôi, ngoài ra không nói thêm nữa, ta đoán họ cũng không dám tự quyết định, phải đợi phụ thân ta về để hỏi ý kiến ông ấy đã chứ.
Lạc anh rất quen thuộc với cách thức phụ mẫu mình bàn bạc mọi việc, nương nàng ta không dám tự làm chủ đâu.
Tin tức thế này rất không rõ ràng, không đủ để nàng phân tích ra toàn bộ câu chuyện, Khúc Liễm vô thức cắn móng tay, cau mày suy tư.
- Này, ngươi gặm móng tay chi vậy? Thói quen xấu lại tái phát rồi, cẩn thận Thấm biểu tỷ nhìn thấy lại mắng ngươi.
Lạc anh vươn tay bắt lấy tay nàng.
Chỉ hơi mạnh tay, trên mu bàn tay thanh tú như bạch ngọc của Khúc Liễm đã nhiều hơn một vết đỏ.
Lạc anh thấy thế, cười ngượng:
- Da ngươi mỏng thật đấy, mới chạm đã đỏ lên. Có đau lắm không?
- Đau lắm đó.
Khúc Liễm nói thất, hai mắt chứa nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Lạc anh không khỏi áy náy, nàng ta rõ là đã nhẹ tay lắm rồi, chỉ là Khúc Liễm cứ như làm bằng nước vậy, hơi mạnh tay chút cũng không được.
Khúc Liễm không biết tin tức chính xác từ Lạc anh, tuy trong lòng vô cùng muốn biết mục đích của Lạc Kha, nhưng cũng không quá sốt ruột, vì Khúc Thấm vẫn thong dong như thường, Lã Vọng buôn cần, nếu người câu còn không vội, nàng nóng lóng nỗi gì chứ?
Mà vài ngày sau đó, phủ Bình Dương hầu cũng không có gì khác biệt, hàng ngày nàng sang thỉnh an Lạc lão phu nhân, cũng không thấy lão nhân gia có gì khác thường, ngày trôi qua không sóng gió, tựa như ngày đó chỉ là Lạc Kha về nhà mẹ đẻ thăm tổ mẫu bình thường mà thôi.
Khúc Liễm chỉ đành thở dài.
Giữa tháng sáu, Lạc lão phu nhân bỗng nổi hứng, gọi mấy con dâu đến, bàn chuyện đi thôn trang ở ngoại ô ở vài ngày.
Các tiểu thư Lạc gia nghe được,đều động tâm, muốn theo lão phu nhân đến thôn trang chơi, Lạc anhham chơi nhất, đã sớm đến vòi vĩnh Lạc lão phu nhân. Cuối cùng bà quyết định dẫn theo bốn vị lão gia phu nhân Lạc gia cùng các tiểu thư chưa xuất giá và tỷ muội Khúc gia.
Có thể nghỉ hè đi thôn trang chơi, đương nhiên Khúc Liễm rất vui, mừng rỡ dọn hành lý với tỷ tỷ.
Ai ngờ còn chưa kịp xuất phát, thì phủ Trấn quốc công đã cho người đến.
Lúc Khúc Liễm được Thượng ma ma mời đến Gia Thiện đường, còn ngây thơ hỏi:
- Ai bên phủ Trấn quốc công đến thế ạ?
- Chính là Ô ma ma đấy.
Khúc Liễm nghe xong, không nhịn được ngạc nhiên, mang theo tâm trạng hoài nghi đến Gia Thiện đường.
Đến nơi, liền thấy một phụ nhân khoảng năm mươi tuổi ngồi cạnh Lạc lão phu nhân, tóc bà đã hoa râm, khí chất rất hiền hòa, khi nhìn người khác thì khiến người ta thấy rất thân thiết, tựa như bà lão hàng xóm tốt bụng vậy.
Khúc Liễm tiến lên hành lễ với Ô ma ma, lúc nãy nàng có nghe Thượng ma ma nhắc qua, bà ấy chính là Ô ma ma hầu hạ bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, rất được công chúa Thục Nghi nể trọng, đương nhiên không dám qua loa vô lễ.
Ô ma ma đâu chịu nhận lễ của nàng, nghiêng người tránh đi, rồi hành lễ lại, mới tươi cười nói:
- Hôm nay ta đến làm phiền tiểu thư, lão nô hôm nay đến báo với tiểu thư, ngày mai công chúa mời tiểu thư đến phủ một chuyến.
Khúc Liễm bỗng chốc ngây ngẩn, nói như mơ:
- Thế ạ?
Thế là ngày mai không được đến thôn trang chơi với Lạc lão phu nhân ư? Nàng không khỏi nhìn Lạc lão phu nhân.
Lạc lão phu nhân cười nói:
- Ta đã nói với Ô ma ma, đi thôn trang chậm mấy ngày cũng không sao, chuyện bên công chúa quan trọng hơn.
Khúc Liễm gật đầu, ngượng ngùng cười nói với Ô ma ma:
- Ngày mai xin quấy rầy quý phủ rồi!
Sau đó nghiêng đầu, dịu giọng hỏi thăm:
- Ma ma có thể nói với con công chúa gọi con sang làm gì được không?
Đây là lần đầu tiên đến nhà vị hôn phu sau khi đính hôn, Khúc Liễm rất thận trọng.
Lạc lão phu nhân nghe xong thì cau mày, nghĩ Khúc Liễm hỏi trực tiếp quá, rất không lễ phép. Trưởng bối gọi khi nào thì phải đến khi ấy, sao vãn bối lại tùy tiện hỏi tới hỏi lui vậy được?
Ô ma ma không để ý, thấy Khúc Liễm xinh đẹp, giọng nói cũng dịu dàng mềm mại, như cô bé ngây thơ hoạt bát, vô cùng yêu thích. Ô ma ma cả đời không lấy chồng, tận tâm tận lực hầu hạ đại trưởng công chúa Thục Nghi, lại nhìn Kỉ Lẫm lớn lên, thương Kỉ Lẫm như con cháu, nên rất coi trọng phu nhân thế tử tương lai.
Vừa rồi khi Khúc Liễm bước vào, bà đã âm thầm quan sát, mới đầu thấy nàng quy củ không thấy được gì, giờ thấy nàng đáng yêu động lòng người, tuy hỏi thẳng, nhưng lại không có chỗ nào thất lễ, lại càng khiến bà thấy nàng thẳng thắn đáng yêu.
Chỉ có thể nói rằng, Ô ma ma yêu ai yêu cả đường đi, đại trưởng công chúa Thục Nghi và Kỉ Lẫm thấy thích, thì bà cũng thích, thậm chí nhìn cũng thấy tốt hơn bình thường mấy phần.
- thật ra không có gì đâu, chỉ là hai ngày trước công chúa tiến cung trò chuyện với Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương có nhắc đến người, muốn gặp người, công chúa bèn đáp ứng dẫn người tiến cung thỉnh an Thái hậu mà thôi.
Nghe xong, Lạc lão phu nhân và Khúc Liễm đều kinh ngạc không nói nên lời.
Lạc lão phu nhân biết quý nhân trong cung chẳng phải muốn gặp là được, thậm chí còn có quy củ nhất định, mệnh phụ bên ngoài có cấp bậc, phẩm hạnh mới có bài tử tiến cung. Có thể được thái hậu nhớ đến, hơn nữa còn được triệu kiến, nào có ai không phải cáo mệnh phu nhân? Ít khi lại gọi tiểu thư chưa xuất giá, việc này ắt phần lớn là nhờ có đại trưởng công chúa Thục Nghi vậy.
Thế nên, nếu Khúc Liễm biểu hiện tốt trước mặt thái hậu, mà truyền ra, không biết là được bao nhiêu người hâm mộ nữa.
Mà Khúc Liễm thì lại âm thầm kêu khổ, trong lòng nàng hơi sợ, không ngờ nhanh chóng được gặp mặt một người cao cấp như vậy, sợ đến khi đó mình lại căng thẳng muốn chết thì thảm rồi.
Sau khi Ô ma ma đi, Lạc lão phu nhân nhìn cô gái ngoan ngoãn ngồi trên ghế bọc nệm gấm, lại mất mác trong lòng. Từ khi Khúc Liễm đính hôn, bà càng cảm nhận được sự tôn quý hiển hách của phủ Trấn quốc công, cũng không phải ai ai cũng sẽ được Thái hậu và Hoàng thượng thật tâm kính nể, chỉ cần phủ Trấn quốc công còn đại trưởng công chúa Thục Nghi, hơn nữa còn có Kỉ Lẫm do một tay đại trưởng công chúa Thục Nghi dạy dỗ, e là năm mươi năm nữa, vẫn vang danh hoàng ân không giảm như thế.
Tiếc là dù sao Khúc Liễm cũng không có huyết thống với Lạc gia bà, rốt cuộc thì thân sơ có khác.
Tuy mất mác, nhưng Lạc lão phu nhân vẫn tận tâm dặn dò Khúc Liễm, nói với nàng một vài chuyện trong cung, rồi lại gọi một ma ma giáo dưỡng đến, để bà ta theo Khúc Liễm về khách việc, hôm nay dạy nàng một ít lễ nghi tiến cung.
Khi Khúc Liễm dẫn ma ma giáo dưỡng về khách viện, Khúc Thấm nghe thấy ra ngoài, mới hay ngày mai muội muội phải tiến cung, tuy giật mình, nhưng vẫn rất mừng, lập tức về lục tung cả phòng lên, soạn ra trang sức phục trang đẹp nhất của mình, ngày mai phải khiến muội muội ăn mặc thật chỉnh tề tinh xảo, lưu lại ấn tượng tốt cho Thái hậu mới được.
Đến sẩm tối, Lạc lão phu nhân cũng sai người đến tặng một hộp trang sức Trân Bảo trai năm nay.
Khúc Liễm không thể không sang cảm ơn lão nhân gia, rồi thừa dịp trời còn chưa tối, tiếp tục học quy củ lễ nghi trong cung với ma ma, cố gắng làm đạt mức hoàn mỹ.
******************************************
Trong khi Khúc Liễm vất vả theo ma ma học tập, Ô ma ma cũng về đến phủ Trấn quốc công.
Vừa bước vào phủ, thì thấy Thường Sơn lấp ló đàng kia, thấy bà vừa xuống kiệu, thì chạy nhanh như chớp đến, cười hì hì hành lễ, rồi hỏi:
- Hôm nay ma ma đến phủ Bình Dương hầu có gặp Khúc tiểu thư không ạ?
- Đương nhiên là gặp rồi.
Ô ma ma tươi cười nói.
Thường Sơn đảo mắt, cười nói:
- Ma ma, Khúc tiểu thư nhất định là rất tốt, thật đấy. Ai ôi, công chúa thích Khúc tiểu thư như thế, sao không thường đón tiểu thư đến phủ trò chuyện nhỉ?
Ô ma ma buồn cười, tủm tỉm nói:
- Được rồi, tiểu tử ngươi muốn biết gì thì ta nói cái đó cho.
Thường Sơn mừng rỡ đáp:
- Vậy cảm ơn ma ma.
Sau khi tiễn Ô ma ma về Hàn Sơn nhã cư, Thường Sơn vội trở về Huyên Phong viện.
hắn ta đến thư phòng ngó ngó trước, không thấy ai bèn bước qua võ đường, quả nhiên thấy một thiếu niên mặc võ phục đang tập bắn cung, từng mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm, tiếng xé gió lao đi kia, mang khí thế ngàn quân xông trận, vô cùng sắc bén, hắn ta nghe thấy mà trái tim đập mạnh, cái sự vĩ đại này, khiến cái lạnh đi thẳng từ lòng bàn chân thấm vào người.
Thấy chủ tử rốt cuộc cũng ngừng lại, Thường Sơn vội cùng Cung Tâm vẫn đứng hầu một bên bưng nước lại cho hắn.
- Thế tử, Ô ma ma đi phủ Bình Dương hầu đã về.
Thường Sơn bẩm báo.
Thiếu niên tuấn tú thanh nhã nghe thấy, đôi mắt đen như mặc ngọc lập tức nhìn sang. Có thể do vừa vận động một lúc, gương mặt ngọc tạc đỏ ửng, tóc đen lòa xòa trước trán ướt nhẹp bởi mồ hôi, vài sợi tóc bết trên má, càng tôn lên gương mặt đẹp nho nhã tựa ngọc kia, khí chất sắc bén dần tản đi, lại biến về thiếu niên ấm áp tuấn tú vô song bình thường.
Thường Sơn tự giác bẩm báo:
- Ngày mai Khúc tiểu thư đến phủ, rồi cùng công chúa tiến cung thỉnh an Thái hậu. Thuộc hạ bất tài, vừa rồi trò chuyện với Ô ma ma, biết công chúa rất thích Khúc tiểu thư, nghĩ không bằng thường xuyên mời Khúc tiểu thư đến phủ bầu bạn với công chúa.
trên mặt Kỉ Lẫm nở nụ cười, vỗ vai hắn ta:
- không tồi, rất thông minh.
Thường Sơn cười hì hì, không thông minh mà được à? Nếu không thông minh, hắn đã sớm bị chủ tử thay đổi thất thường đá văng từ lâu rồi.
Có thể làm hạ nhân ở Huyên Phong viện, đều là người phi thường cả, đương nhiên là rất thông minh rồi.
Thấy Khúc Thấm vẫn bình thản thong dong, khiến Khúc Liễm vốn hơi lo lắng rốt cuộc cũng hiểu ra mình chỉ lo nghĩ vẩn vơ.
Thế nhưng dù biết bản thân lo vớ vấn, nhưng nàng cũng không phải người không tim không phổi, dù lý trí hiểu rõ, thì về mặt tình cảm cũng không bỏ được. Vì vậy, đối với tin tức Lạc anh mang đến, nàng vẫn rất xem trọng, tiếp tục để Lạc anh làm tình báo cho mình.
Quả nhiên, hai ngày sau, khi Khúc Liễm đang đi học ở Trúc Tuyên trai cùng mấy tỷ muội Lạc gia, thìnghe tin Lạc Kha về nhà mẹ đẻ.
Lạc Kha là đích trưởng nữ phủ Bình Dương hầu, cũng là cháu gái đầu tiên của Lạc lão phu nhân, năm xưa khi nàng ta sinh ra, phủ Bình Dương hầu chưa từng buồn rầu vì nàng là con gái, mà ngược lại cực kỳ yêu chiều, thậm chí ngay cả Lạc lão thái gia cũng rất mực yêu thương cô cháu gái này, từng có lúc xem nàng như nam nhi mà dạy dỗ, khiến tâm tư Lạc Kha chẳng kém nam nhân.
Có thể nói, Lạc Kha mới thật sự là thiên chi kiêu nữ tập trung ngàn thương vạn yêu mà lớn.
Nàng ta được Hầu phủ dốc lòng dạy dỗ, lại được Lạc lão thái gia chỉ bảo, bất kể tầm nhìn hay tài hoa đều cao hơn quý nữ bình thường một bậc, sau khi gả vào phủ An quốc công, nhanh chóng đứng vững, thậm chí còn có tiếng nói trước mặt mẹ chồng, được trượng phu kính yêu, trong thời đại này có thể xem là một nữ nhân thành công điển hình.
Vì Khúc Liễm và vị đại biểu tỷ này cách biệt tuổi tác khá xa, nên chưa gặp tỷ ấy được mấy lần, nhưng theo nàng thấy, Lạc Kha quả là người sinh ra để ở trên cao, gia thế, dung mạo xinh đẹp, tài hoa, vị hôn phu đều ngàn chọn được một, nhắc đến tỷ ấy, các tiểu thư Lạc phủ đều ít nhiều hâm mộ vị tỷ tỷ này, muốn trở thành nữ nhân thành công như tỷ ấy vậy.
Do đó, biết Lạc Kha hiếm khi có dịp về nhà mẹ đẻ, bọn Lạc Lâm đều ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vốn không còn lòng dạ nào mà nghe giảng bài.
Lạc anh sớm biết hôm nay đại tỷ sẽ về, nên vô cùng bình tĩnh, lại thêm nàng là con gái trong thai long phượng, mọi người trong nhà đều cưng chiều nàng ta, đại tỷ tỷ cũng hết sức yêu thương nàng ta, thường xuyên cho người đón nàng đến phủ An quốc công chơi, nên đối với việc đại tỷ về nhà, thậtkhông có gì đáng kích động.
Trần nương tử thấy mấy cô nương chẳng còn tâm trạng học, thầm thở dài, cũng không ép giữ họ lại, để họ tự sắp xếp thời gian của mình.
Vì thế bọn tỷ muội Lạc gia bèn tụm lại tán chuyện, bàn về Lạc Kha.
Trong lòng Lạc Lâm khẽ động, nàng ta liếc Khúc Liễm, nhớ đến hai người Khúc Thấm và Lạc Cận, dự đoán được mục đích Lạc Kha về hôm nay, ắt là vì hôn sự của họ, không khỏi chua chát trong lòng. Nàng ta tuy là đích nữ chi thứ hai, nhưng dẫu sao phụ thân cũng chỉ là thứ xuất ở hầu phủ, làm sao so được với Lạc Cận? Lại càng đừng nói đến so với Lạc anh.
Sau khi Trần nương tử đi không lâu, thì nha hoàn Gia Thiện đường đến, đúng là vâng mệnh Lạc lão phu nhân, mời mấy tỷ muội đi sang đó.
Lạc Kha là thê tử của đích trưởng tôn phủ An quốc công, thường giúp đỡ mẹ chồng quản gia, nếu bình thường không có chuyện gì, thì không rảnh về nhà mẹ đẻ. Lại nói con gái lớn đã gả đi, cũng không thể vô cớ về nhà mẹ, nên sau khi Lạc Kha xuất giá, số lần tỷ muội Lạc gia gặp nàng ta hết sức ít ỏi.
Hiếm khi Lạc Kha về. đương nhiên là muốn gặp mặt bọn tỷ muội.
Song, mọi người ở đây đều hiểu, nói là gặp mặt tỷ muội, thực tế là vì gặp Khúc Liễm, chỉ là nếu gọi mình Khúc Liễm thôi thì không hay, nên mới gọi các tiểu thư đang học ở Trúc Tuyên trai đến thôi.
Khúc Liễm cư xử như thường, đi cạnh Lạc anh, xen giữa bọn tỷ muội Lạc gia, cùng đi về hướng Gia Thiện đường.
Đến nơi, thì thấy trong Gia Thiện đường hết sức náo nhiệt, Lạc đại phu nhân và mấy vị phu nhân đều đến, Khúc Thấm và Lạc Cận vẫn ở cạnh Lạc lão phu nhân như cũ.
Khi các nàng vào, liếc mắt đã chú ý đến nữ tử kiều diễm duyên dáng thông thái ngồi dưới Lạc lão phu nhân, trên người mặc bối tử mầu hồng nhạt hoa tròn in chìm, tóc đen như mun, cài một cây trâm phượng ngũ châu có dây rủ xuống bằng vàng ròng, một đôi hoa tai chim trả rủ xuống đeo trên tay, đoan trang tú lệ.
Khi nàng ta nhìn sang, trên mặt là nụ cười đúng mực, khí chất toàn thân và thần thái tự tin chín chắn ấy, mấy tỷ muội Lạc gia đều bị lu mờ trước mặt nàng ta, chỉ có Khúc Thâm có thể cân sức ngang tài với nàng ta.
Khúc Liễm và mấy tỷ muội Lạc gia bước lên chào hỏi.
- Lâu rồi không gặp, các muội muội đều lớn hơn một chút rồi.
Lạc Kha mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua cô nương đứng cạnh tiểu muội muội, khi nàng ngẩng gương mặt trái tim xinh đẹp nhỏ nhắn ấy lên, trong mắt chợt lóe tia kinh diễm, chỉ nghĩ biểu muội này càng lớn càng xinh.
Chỉ với diện mạo này, đã cực xứng với thế tử Trấn quốc công, chỉ tiếc gia thế hơi kém, mới khiến hôn sựnày có vẻ không quá tương xứng, không biết bị người ta thầm bàn tán ra cái gì. Tuy Lạc Kha không đặc biệt để ý lời đồn bên ngoài, nhưng dựa vào biểu hiện những người phủ An quốc công sau khi biết thế tử Trấn quốc công đính hôn mà xem, là có thể đoán được tám, chín phần.
Thế nhưng, theo nàng ta xem ra, đều toàn là hâm mộ ghen tị hận thôi, đương nhiên chẳng cần để ý chi, chỉ cần sự thật là thế thì tốt rồi.
- Đây là Liễm biểu muội à?
Lạc Kha dịu dàng kéo tay Khúc Liễm, cười nói:
- không ngờ chỉ trong chớp mắt mà đã lớn thế này, thậm chí còn đính hôn sớm hơn mấy biểu tỷ muội nữa cơ đấy.
nói xong, bèn tháo vòng tay chim trả trên tay đeo cho nàng làm quà đính hôn.
Sau khi Khúc Liễm nhận, khách sáo khiêm tốn tạ ơn, rồi ngồi cạnh tỷ tỷ.
Mọi người ngồi trò chuyện với nhau, chẳng qua chỉ bàn chút chuyện nhà, mấy cô nương chưa lấy chồng như Khúc Liễm chẳng thể chen lời, chỉ ngồi nghe.
Mãi đến trưa, Lạc lão phu nhân sai người dọn bữa trưa ở Gia Thiện đường, mọi người nhộn nhịp ngồi dùng bữa cùng bạn.
Sau đó, mọi người đều tự về nghỉ ngơi, Lạc Kha và Lạc đại phu nhân ở lại hầu hạ lão phu nhân.
Khi Khúc Liễm đi ra cùng tỷ tỷ, thì thấy Lạc anh ra dấu với mình, nàng im hơi lặng tiếng thu mắt, đãthấy Lạc Lâm cách đó không xa nhìn bọn nàng, hơi nhíu mi.
Trong lòng Khúc Liễm đành chịu, trước kia nàng chỉ là người vô hình ở Lạc gia, thực dễ hòa mình vào quần chúng. Nhưng giờ, dù ở đâu, luôn có ánh mắt dõi theo mình, nhất cử nhất động đều bị chú ý, xem ra có vị hôn phu thân phận hiển hách, cũng là một loại gánh nặng.
Thêu một chốc, thì nghe Bích Xuân bảo Lạc anh đến.
Khúc Liễm ra ngoài đón, thấy Lạc anh chỉ dẫn mỗi nha hoàn Thúy Bình đến, thoạt trông lén lén lút lút, khiến người ta không nhịn nổi cười.
Lạc anh uống cạn chén trà lạnh xua tan cái nóng buổi trưa, rồi bảo bọn nha hoàn lui xuống, bản thân thìcởi hài lên kháng ngồi cạnh Khúc Liễm, chia sẻ tin tức hôm nay nhận được với nàng.
- Lúc nãy ta tìm cớ ở lại chỗ tổ mẫu nghe lén mấy người họ nói chuyện, quả là có liên quan đến hôn sựcủa Cận tỷ tỷ và Thấm biểu tỷ. Đại tỷ tỷ có ý, muốn chọn một trong hai đưa đến phủ đại hoàng tử.
- Cái gì?
Khúc Liễm hơi kinh ngạc, cau mày nói:
- Đây là ý của đại biểu tỷ, hay là ý của phủ An quốc công đây?
Theo trực giác của nàng, là người trước.
thật ra thì theo nàng thấy, Lạc Kha là thê tử con trưởng phủ An quốc công, mà phủ An quốc công lại là nhà ngoại của đại hoàng tử, có quan hệ như vậy là đủ rồi, dù hầu phủ có muốn bám theo đại hoàng tử, thì cũng chẳng cần tặng một tiểu thư vào phủ đại hoàng tử, trừ phi trong này còn có huyền cơ.
- Chắc là ý của đại tỷ.
Lạc anh thành thật nói.
- Theo lời của tỷ ấy, ta đoán đó là ý của mình tỷ ấy thôi, phủ An quốc công vẫn chưa tỏ thái độ.
- Biểu tỷ có nói muốn đưa ai vào phủ đại hoàng tử không?
Nàng rất sợ sẽ chọn phải tỷ tỷ nàng, dù sao thì trong mắt thế nhân, đại hoàng tử có khả năng kế thừa nghiệp nước lớn nhất, dù chỉ là sườn phi, nhưng làm sao mà tiểu thiếp gia đình khác sánh bằng chứ?
- không biết, tổ mẫu và nương ta không nói gì cả.
- Vậy ngoại tổ mẫu và đại cữu mẫu có tính toán gì không?
- Chỉ hỏi vậy có ổn không gì đó thôi, ngoài ra không nói thêm nữa, ta đoán họ cũng không dám tự quyết định, phải đợi phụ thân ta về để hỏi ý kiến ông ấy đã chứ.
Lạc anh rất quen thuộc với cách thức phụ mẫu mình bàn bạc mọi việc, nương nàng ta không dám tự làm chủ đâu.
Tin tức thế này rất không rõ ràng, không đủ để nàng phân tích ra toàn bộ câu chuyện, Khúc Liễm vô thức cắn móng tay, cau mày suy tư.
- Này, ngươi gặm móng tay chi vậy? Thói quen xấu lại tái phát rồi, cẩn thận Thấm biểu tỷ nhìn thấy lại mắng ngươi.
Lạc anh vươn tay bắt lấy tay nàng.
Chỉ hơi mạnh tay, trên mu bàn tay thanh tú như bạch ngọc của Khúc Liễm đã nhiều hơn một vết đỏ.
Lạc anh thấy thế, cười ngượng:
- Da ngươi mỏng thật đấy, mới chạm đã đỏ lên. Có đau lắm không?
- Đau lắm đó.
Khúc Liễm nói thất, hai mắt chứa nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Lạc anh không khỏi áy náy, nàng ta rõ là đã nhẹ tay lắm rồi, chỉ là Khúc Liễm cứ như làm bằng nước vậy, hơi mạnh tay chút cũng không được.
Khúc Liễm không biết tin tức chính xác từ Lạc anh, tuy trong lòng vô cùng muốn biết mục đích của Lạc Kha, nhưng cũng không quá sốt ruột, vì Khúc Thấm vẫn thong dong như thường, Lã Vọng buôn cần, nếu người câu còn không vội, nàng nóng lóng nỗi gì chứ?
Mà vài ngày sau đó, phủ Bình Dương hầu cũng không có gì khác biệt, hàng ngày nàng sang thỉnh an Lạc lão phu nhân, cũng không thấy lão nhân gia có gì khác thường, ngày trôi qua không sóng gió, tựa như ngày đó chỉ là Lạc Kha về nhà mẹ đẻ thăm tổ mẫu bình thường mà thôi.
Khúc Liễm chỉ đành thở dài.
Giữa tháng sáu, Lạc lão phu nhân bỗng nổi hứng, gọi mấy con dâu đến, bàn chuyện đi thôn trang ở ngoại ô ở vài ngày.
Các tiểu thư Lạc gia nghe được,đều động tâm, muốn theo lão phu nhân đến thôn trang chơi, Lạc anhham chơi nhất, đã sớm đến vòi vĩnh Lạc lão phu nhân. Cuối cùng bà quyết định dẫn theo bốn vị lão gia phu nhân Lạc gia cùng các tiểu thư chưa xuất giá và tỷ muội Khúc gia.
Có thể nghỉ hè đi thôn trang chơi, đương nhiên Khúc Liễm rất vui, mừng rỡ dọn hành lý với tỷ tỷ.
Ai ngờ còn chưa kịp xuất phát, thì phủ Trấn quốc công đã cho người đến.
Lúc Khúc Liễm được Thượng ma ma mời đến Gia Thiện đường, còn ngây thơ hỏi:
- Ai bên phủ Trấn quốc công đến thế ạ?
- Chính là Ô ma ma đấy.
Khúc Liễm nghe xong, không nhịn được ngạc nhiên, mang theo tâm trạng hoài nghi đến Gia Thiện đường.
Đến nơi, liền thấy một phụ nhân khoảng năm mươi tuổi ngồi cạnh Lạc lão phu nhân, tóc bà đã hoa râm, khí chất rất hiền hòa, khi nhìn người khác thì khiến người ta thấy rất thân thiết, tựa như bà lão hàng xóm tốt bụng vậy.
Khúc Liễm tiến lên hành lễ với Ô ma ma, lúc nãy nàng có nghe Thượng ma ma nhắc qua, bà ấy chính là Ô ma ma hầu hạ bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, rất được công chúa Thục Nghi nể trọng, đương nhiên không dám qua loa vô lễ.
Ô ma ma đâu chịu nhận lễ của nàng, nghiêng người tránh đi, rồi hành lễ lại, mới tươi cười nói:
- Hôm nay ta đến làm phiền tiểu thư, lão nô hôm nay đến báo với tiểu thư, ngày mai công chúa mời tiểu thư đến phủ một chuyến.
Khúc Liễm bỗng chốc ngây ngẩn, nói như mơ:
- Thế ạ?
Thế là ngày mai không được đến thôn trang chơi với Lạc lão phu nhân ư? Nàng không khỏi nhìn Lạc lão phu nhân.
Lạc lão phu nhân cười nói:
- Ta đã nói với Ô ma ma, đi thôn trang chậm mấy ngày cũng không sao, chuyện bên công chúa quan trọng hơn.
Khúc Liễm gật đầu, ngượng ngùng cười nói với Ô ma ma:
- Ngày mai xin quấy rầy quý phủ rồi!
Sau đó nghiêng đầu, dịu giọng hỏi thăm:
- Ma ma có thể nói với con công chúa gọi con sang làm gì được không?
Đây là lần đầu tiên đến nhà vị hôn phu sau khi đính hôn, Khúc Liễm rất thận trọng.
Lạc lão phu nhân nghe xong thì cau mày, nghĩ Khúc Liễm hỏi trực tiếp quá, rất không lễ phép. Trưởng bối gọi khi nào thì phải đến khi ấy, sao vãn bối lại tùy tiện hỏi tới hỏi lui vậy được?
Ô ma ma không để ý, thấy Khúc Liễm xinh đẹp, giọng nói cũng dịu dàng mềm mại, như cô bé ngây thơ hoạt bát, vô cùng yêu thích. Ô ma ma cả đời không lấy chồng, tận tâm tận lực hầu hạ đại trưởng công chúa Thục Nghi, lại nhìn Kỉ Lẫm lớn lên, thương Kỉ Lẫm như con cháu, nên rất coi trọng phu nhân thế tử tương lai.
Vừa rồi khi Khúc Liễm bước vào, bà đã âm thầm quan sát, mới đầu thấy nàng quy củ không thấy được gì, giờ thấy nàng đáng yêu động lòng người, tuy hỏi thẳng, nhưng lại không có chỗ nào thất lễ, lại càng khiến bà thấy nàng thẳng thắn đáng yêu.
Chỉ có thể nói rằng, Ô ma ma yêu ai yêu cả đường đi, đại trưởng công chúa Thục Nghi và Kỉ Lẫm thấy thích, thì bà cũng thích, thậm chí nhìn cũng thấy tốt hơn bình thường mấy phần.
- thật ra không có gì đâu, chỉ là hai ngày trước công chúa tiến cung trò chuyện với Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương có nhắc đến người, muốn gặp người, công chúa bèn đáp ứng dẫn người tiến cung thỉnh an Thái hậu mà thôi.
Nghe xong, Lạc lão phu nhân và Khúc Liễm đều kinh ngạc không nói nên lời.
Lạc lão phu nhân biết quý nhân trong cung chẳng phải muốn gặp là được, thậm chí còn có quy củ nhất định, mệnh phụ bên ngoài có cấp bậc, phẩm hạnh mới có bài tử tiến cung. Có thể được thái hậu nhớ đến, hơn nữa còn được triệu kiến, nào có ai không phải cáo mệnh phu nhân? Ít khi lại gọi tiểu thư chưa xuất giá, việc này ắt phần lớn là nhờ có đại trưởng công chúa Thục Nghi vậy.
Thế nên, nếu Khúc Liễm biểu hiện tốt trước mặt thái hậu, mà truyền ra, không biết là được bao nhiêu người hâm mộ nữa.
Mà Khúc Liễm thì lại âm thầm kêu khổ, trong lòng nàng hơi sợ, không ngờ nhanh chóng được gặp mặt một người cao cấp như vậy, sợ đến khi đó mình lại căng thẳng muốn chết thì thảm rồi.
Sau khi Ô ma ma đi, Lạc lão phu nhân nhìn cô gái ngoan ngoãn ngồi trên ghế bọc nệm gấm, lại mất mác trong lòng. Từ khi Khúc Liễm đính hôn, bà càng cảm nhận được sự tôn quý hiển hách của phủ Trấn quốc công, cũng không phải ai ai cũng sẽ được Thái hậu và Hoàng thượng thật tâm kính nể, chỉ cần phủ Trấn quốc công còn đại trưởng công chúa Thục Nghi, hơn nữa còn có Kỉ Lẫm do một tay đại trưởng công chúa Thục Nghi dạy dỗ, e là năm mươi năm nữa, vẫn vang danh hoàng ân không giảm như thế.
Tiếc là dù sao Khúc Liễm cũng không có huyết thống với Lạc gia bà, rốt cuộc thì thân sơ có khác.
Tuy mất mác, nhưng Lạc lão phu nhân vẫn tận tâm dặn dò Khúc Liễm, nói với nàng một vài chuyện trong cung, rồi lại gọi một ma ma giáo dưỡng đến, để bà ta theo Khúc Liễm về khách việc, hôm nay dạy nàng một ít lễ nghi tiến cung.
Khi Khúc Liễm dẫn ma ma giáo dưỡng về khách viện, Khúc Thấm nghe thấy ra ngoài, mới hay ngày mai muội muội phải tiến cung, tuy giật mình, nhưng vẫn rất mừng, lập tức về lục tung cả phòng lên, soạn ra trang sức phục trang đẹp nhất của mình, ngày mai phải khiến muội muội ăn mặc thật chỉnh tề tinh xảo, lưu lại ấn tượng tốt cho Thái hậu mới được.
Đến sẩm tối, Lạc lão phu nhân cũng sai người đến tặng một hộp trang sức Trân Bảo trai năm nay.
Khúc Liễm không thể không sang cảm ơn lão nhân gia, rồi thừa dịp trời còn chưa tối, tiếp tục học quy củ lễ nghi trong cung với ma ma, cố gắng làm đạt mức hoàn mỹ.
******************************************
Trong khi Khúc Liễm vất vả theo ma ma học tập, Ô ma ma cũng về đến phủ Trấn quốc công.
Vừa bước vào phủ, thì thấy Thường Sơn lấp ló đàng kia, thấy bà vừa xuống kiệu, thì chạy nhanh như chớp đến, cười hì hì hành lễ, rồi hỏi:
- Hôm nay ma ma đến phủ Bình Dương hầu có gặp Khúc tiểu thư không ạ?
- Đương nhiên là gặp rồi.
Ô ma ma tươi cười nói.
Thường Sơn đảo mắt, cười nói:
- Ma ma, Khúc tiểu thư nhất định là rất tốt, thật đấy. Ai ôi, công chúa thích Khúc tiểu thư như thế, sao không thường đón tiểu thư đến phủ trò chuyện nhỉ?
Ô ma ma buồn cười, tủm tỉm nói:
- Được rồi, tiểu tử ngươi muốn biết gì thì ta nói cái đó cho.
Thường Sơn mừng rỡ đáp:
- Vậy cảm ơn ma ma.
Sau khi tiễn Ô ma ma về Hàn Sơn nhã cư, Thường Sơn vội trở về Huyên Phong viện.
hắn ta đến thư phòng ngó ngó trước, không thấy ai bèn bước qua võ đường, quả nhiên thấy một thiếu niên mặc võ phục đang tập bắn cung, từng mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm, tiếng xé gió lao đi kia, mang khí thế ngàn quân xông trận, vô cùng sắc bén, hắn ta nghe thấy mà trái tim đập mạnh, cái sự vĩ đại này, khiến cái lạnh đi thẳng từ lòng bàn chân thấm vào người.
Thấy chủ tử rốt cuộc cũng ngừng lại, Thường Sơn vội cùng Cung Tâm vẫn đứng hầu một bên bưng nước lại cho hắn.
- Thế tử, Ô ma ma đi phủ Bình Dương hầu đã về.
Thường Sơn bẩm báo.
Thiếu niên tuấn tú thanh nhã nghe thấy, đôi mắt đen như mặc ngọc lập tức nhìn sang. Có thể do vừa vận động một lúc, gương mặt ngọc tạc đỏ ửng, tóc đen lòa xòa trước trán ướt nhẹp bởi mồ hôi, vài sợi tóc bết trên má, càng tôn lên gương mặt đẹp nho nhã tựa ngọc kia, khí chất sắc bén dần tản đi, lại biến về thiếu niên ấm áp tuấn tú vô song bình thường.
Thường Sơn tự giác bẩm báo:
- Ngày mai Khúc tiểu thư đến phủ, rồi cùng công chúa tiến cung thỉnh an Thái hậu. Thuộc hạ bất tài, vừa rồi trò chuyện với Ô ma ma, biết công chúa rất thích Khúc tiểu thư, nghĩ không bằng thường xuyên mời Khúc tiểu thư đến phủ bầu bạn với công chúa.
trên mặt Kỉ Lẫm nở nụ cười, vỗ vai hắn ta:
- không tồi, rất thông minh.
Thường Sơn cười hì hì, không thông minh mà được à? Nếu không thông minh, hắn đã sớm bị chủ tử thay đổi thất thường đá văng từ lâu rồi.
Có thể làm hạ nhân ở Huyên Phong viện, đều là người phi thường cả, đương nhiên là rất thông minh rồi.
/62
|