Tưởng Nhược Nam bảo nàng ta đứng dậy, thấy nàng ta vẫn đứng im, không có ý rời đi, đành bảo Ánh Tuyết dâng trà mời ngồi.
Thanh Đại ngồi xuống phía đối diện với Tưởng Nhược Nam, cách nàng một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn.
Tưởng Nhược Nam tiếp tục xem sổ sách, không muốn đón tiếp, nghĩ chắc nàng ta ngồi một lát, cảm thấy buồn chán sẽ cáo từ ra về.
Ai ngờ Thanh Đại lại phá vỡ không khí im lặng, mở miệng nói trước: “Vừa rồi ở trong viện tử nghe phu nhân xử lý công việc, nhanh nhẹn dứt khoát, có tình có lý, khiến Thanh Đại rất khâm phục.
Nhìn phu nhân có thể thấy phu nhân cũng chẳng nhiều tuổi hơn Thanh Đại là bao mà lại giỏi giang như thế, Thanh Đại chỉ biết hát múa mà thôi, hoàn toàn không hiểu những chuyện ấy.”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái: “Muội múa hát giỏi như thế, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ.”
Việc Tưởng Nhược Nam chịu đáp lời nàng ta khiến nàng ta vô cùng kích động, Thanh Đại đỏ mặt, thân thiết nói: “Phu nhân cũng thích Thanh Đại múa hát sao? Nếu phu nhân thích, sau này Thanh Đại sẽ thường xuyên hát cho phu nhân nghe.” Bộ dạng của nàng ta giống như đứa trẻ sốt sắng muốn thể hiện bản thân trước mặt người lớn vậy.
Tưởng Nhược Nam chăm chú nhìn vào mắt nàng ta, thấy đôi mắt ấy trong veo, không giống như đang vờ vịt, giả tạo.
Thấy Tưởng Nhược Nam không nói gì, Thanh Đại cúi đầu xuống, “Những thứ mà Thanh Đại biết chỉ có thế.
Hồi còn nhỏ phụ thân chỉ cho người dạy Thanh Đại như vậy, chưa từng dạy Thanh Đại những việc khác, chứ đừng nói gì tới chuyện quản gia này.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, sau này muội không phải dùng tới.” Ngữ khí vô cùng buồn bã.
Số phận của họ chính là làm mỹ nhân để mang đi tiến cống, dù thế nào cũng không thể làm chính thất, đương nhiên không cần phải tốn thời gian công sức học những thứ ấy.
Nghe tới đây, Tưởng Nhược Nam thầm thở dài, nhưng rồi ngay sau đó lập tức nhắc nhở bản thân, đây là người được cử tới để tranh giành tướng công với ngươi, không được mềm lòng.
Hơn nữa, nhân phẩm của người ta thế nào đâu thể đánh giá được qua vài ba lời nói.
Tưởng Nhược Nam im lặng.
Bỗng nhiên nàng ngửi thấy mùi hương lạ, thanh đạm nhưng khá nồng, khiến người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
Nàng không kìm được bèn cất tiếng hỏi: “Đây là mùi hương gì thế?”
Thanh Đại thấy nàng hỏi tới, lại tỏ ra vô cùng vui mừng, nàng ta lấy túi thơm buộc ở eo ra, đưa tới trước mặt Tưởng Nhược Nam như dâng ngọc, “Đây là mùi hoa lan, loại hương phổ biến nhất ở Việt quốc bọn muội.
Hoa này rất thơm, các cô nương thích ngắt hoa xuống phơi khô rồi bỏ vào túi thơm đeo bên mình, phu nhân có thích không? Muội tặng cho phu nhân nhé!”
Tưởng Nhược Nam nào dám tùy tiện nhận đồ của nàng ta, vội vàng nói: “Ta chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, đây là đồ muội mang từ quốc thổ sang, sao ta có thể lấy của muội được, muội cầm lại đi.”
Thanh Đại mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Không sao, muội còn mấy cái nữa.”
Tưởng Nhược Nam cũng không tiện từ chối nữa, đành nhận lấy, đặt sang một bên: “Cảm ơn.”
“Thanh Đại cũng chẳng có thứ gì đáng giá để tặng phu nhân, may mà phu nhân lại thích chiếc túi thơm này.
Túi thơm là do chính tay muội làm, nếu kiểu dáng phu nhân không thích, để hôm nào Thanh Đại may tặng phu nhân chiếc khác.” Thanh Đại rất nhiệt tình.
Tưởng Nhược Nam nhìn nhìn chiếc túi thơm, thấy bên trên có thêu một loại hoa, cánh hoa màu trắng, trông vô cùng đẹp, không thể không khen khả năng thêu thùa của nàng ta rất tốt.
Nhớ tới chiếc khăn mình vẫn chưa làm xong, Tưởng Nhược Nam bất giác trề môi.
“Không cần phiền muội nữa, cái này cũng rất đẹp rồi.” Tưởng Nhược Nam điềm đạm đáp.
Thanh Đại vỗ tay, tỏ ra vui mừng lẫn kinh ngạc: “Phu nhân cũng thích loại hoa này sao? Hoa này gọi là hoa cỏ lan, rất đẹp phải không ạ, nếu như vào mùa của cỏ lan, thì khắp mọi nơi trong núi ngoài đồng, trước nhà sau nhà đều toàn là loại hoa này, giống như một biển tuyết, chỉ riêng mùi thơm của nó thôi cũng khiến người ta ngất ngây.”
Khi Thanh Đại cười cũng khiến người khác ngất ngây, đáng tiếc Tưởng Nhược Nam không phải là đàn ông.
Vì vậy Tưởng Nhược Nam rất buồn bực.
Bất cứ ai khi đối mặt với một tình địch dung mạo như hoa thế này cũng đều buồn bực.
Hơn nữa, điều khiến người ta càng buồn bực hơn là kẻ tình địch như hoa như mộng ấy lại không phải là người xấu, làm người ta không thể hận nổi.
Haiz… Không muốn đối mặt với nàng ta nữa, Tưởng Nhược Nam đứng dậy, bưng ly trà lên, ra hiệu tiễn khách.
Thanh Đại ủ rũ, đứng dậy, hành lễ cáo từ.
Trước khi ra khỏi cửa, Thanh Đại còn quay đầu khẽ nói với Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, Thanh Đại không phải là người xấu, phu nhân đừng ghét Thanh Đại.
Hai hôm nay, mặc dù phu nhân chẳng quan tâm tới Thanh Đại nhiều, nhưng Thanh Đại biết, phu nhân cũng không phải người xấu.”
Nói xong, nàng ta quay người, cúi đầu rời đi.
Tưởng Nhược Nam khép sổ sách trong tay lại, nhìn theo bóng nàng ngẩn ngơ.
Thật là, nàng ta nói với nàng những điều đó để làm gì? Không thể mềm lòng được, không thể mềm lòng… Người con gái này nhất định nàng phải kiên trì tìm cách ngăn nàng ta khỏi thế giới của mình.
Nếu không, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho nàng ta thường xuyên tiếp cận với Cận Thiệu Khang?
Nàng không thể dùng một người con gái như thế để thử trái tim người đàn ông của mình.
Thanh Đại đi rồi, Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết mang một con dao vào, thận trọng rạch cái túi thơm ra, thấy bên trong đúng như Thanh Đại nói, chỉ là vài cánh hoa khô, bèn yên tâm, sai Ánh Tuyết khâu lại, tiện tay bỏ vào ngăn kéo ở đầu giường.
Ba hôm sau, Nghênh Hương viện thu dọn xong, Thanh Đại liền chuyển tới đó.
Trong ba ngày này, Thanh Đại dường như rất được lòng Thái phu nhân.
Khi nàng ta chuyển đi, Thái phu nhân còn chọn một a hoàn trong số các a hoàn của mình tặng cho nàng ta.
Ai cũng biết, a hoàn hầu hạ trong phòng của Thái phu nhân đều rất hợp ý bà, bà đem tặng cho Thanh Đại, hẳn là rất yêu quý nàng ta.
Tưởng Nhược Nam có cảm giác Thanh Đại hơi giống với mình, nhớ lại thời gian đầu, khi nàng vừa xuyên không tới đây, chẳng phải cũng dựa vào việc lấy lòng Thái phu nhân mới đứng vững chân trong Hầu phủ hay sao? Chỉ có điều, nàng cố ý làm thế, còn nàng ta… nhìn thì có vẻ như tính cách là thế.
Khi Thái phu nhân đề cập nàng ta với nàng, bà đã nói thế này: “Ta để ý kỹ cô nương đó mấy hôm nay, rất đơn thuần, không có tâm địa gì, hy vọng ta không nhìn lầm người.
Bằng không tâm tư của cô ta cũng quá đáng sợ.”
Tưởng Nhược Nam cũng nghĩ như thế.
Mấy hôm nay, Thanh Đại đều tới thỉnh an nàng, lần nào cũng ở lại trò chuyện với nàng một lúc.
Mặc kệ nàng có quan tâm hay không, nhưng nàng ta đều tìm chuyện để nói, từ bài trí trong phòng, đến y phục trang sức, tới các loại trà các món ăn, rồi phong cảnh con người… Bộ dạng tươi cười, rất chân thật, khiến Tưởng Nhược Nam cũng không tiện đón tiếp lạnh nhạt, lần nào nàng cũng phải cầm ly trà đứng dậy, Thanh Đại mới ủ rũ rời đi, nhưng tới hôm sau lại vui vẻ đến.
Có lần, Thanh Đại hỏi tới Hầu gia, Tưởng Nhược Nam thoáng sầm mặt, Thanh Đại vội vàng im bặt, từ đó trong lời ăn tiếng nói, không còn dám nhắc đến Hầu gia nữa, khiến Tưởng Nhược Nam có cảm giác khóc không được cười cũng chẳng xong.
Nhưng dần dần, nàng cũng đã quen với việc Thanh Đại tới gặp và trò chuyện.
Hơn nữa, Thanh Đại đến vào buổi sáng, buổi tối sau khi Cận Thiệu Khang về, tuyệt đối không thấy nàng ta xuất hiện trước mặt họ.
Những hành động ấy khiến Tưởng Nhược Nam thấy có chút kỳ lạ.
Nàng ta thật sự do Hoàng thượng phái tới? Không biết nàng ta có biết chuyện họ đánh cược nửa năm hay không? Hay nàng ta vốn vô tội, vì xinh đẹp, lại hát hay múa giỏi nên mới được Hoàng thượng chọn?
Tưởng Nhược Nam không hiểu.
Đương nhiên nàng sẽ không nhắc tới những nghi ngờ này trước mặt Cận Thiệu Khang.
Lúc nào cũng nhắc tới nàng ta trước mặt hắn, chẳng phải sẽ khiến hắn chú ý hay sao?
Từ sau khi Thanh Đại đến Nghênh Hương viện, người trong phủ bắt đầu rì rầm bàn tán xem bao giờ thì Hầu gia sẽ đến viện tử của Thanh di nương, nhưng tới tận cuối tháng, Hầu gia chưa từng bước chân lên con đường dẫn đến Nghênh Hương viện.
Cận Yên Vân cùng Vương thị và Triệu di thái thái bàn tán, “Con đến đây nửa tháng nay, suốt nửa tháng chỉ thấy Hầu gia nghỉ ở Thu Đường viện.
Vu di nương đang mang thai thì cũng thôi, nhưng Thanh di nương là một đóa hoa xinh đẹp lại mới mẻ như thế, Hầu gia lẽ nào nhìn mà không thấy.
Thật là kỳ lạ, con chẳng thấy phu nhân có gì hấp dẫn hay đặc biệt khác người để thu hút Hầu gia như thế?”
Vương thị cười nhạt: “Chỗ lợi hại nhất của phu nhân chính là có thể giữ chặt được trái tim của Hầu gia, đến biểu muội của ta tài sắc như vậy mà còn đấu không lại phu nhân, chẳng cần nghĩ cũng biết.”
Triệu di thái thái nói với con gái: “Được rồi, đừng quan tâm tới mấy việc ấy nữa.
Các con ở Hầu phủ cũng gần nửa tháng nay, đã có kết quả gì chưa?”
Cận Yên Vân cười đắc ý, “Phu quân nói với con rằng, Hầu gia rất mến mộ tài năng của chàng, có lẽ chuyện này có cơ hội.”
Lúc này Triệu di thái thái mới cười: “Coi như con biết nắm bắt.”
Vương thị đứng bên cạnh nói với giọng ghen tị: “Sau này nếu muội phu thăng tiến thì đừng quên đại ca của muội đấy.”
Cận Yên Vân cười đáp: “Chúng ta là người một nhà, muội mà tốt thì tỷ cũng tốt, đại tẩu tỷ cứ yên tâm.”
Vương thị thầm cười nhạt trong lòng, miệng thì nói hay ho thế mà chưa thấy muội giúp gì cho nhà mẹ đẻ.
***
Tối hôm ấy, Cận Thiệu Khang về nói với Tưởng Nhược Nam: “Ta sắp có ba ngày nghỉ, mẫu thân sớm đã muốn đến Vân Khai tự để dâng hương.
Thời gian này thời tiết rất đẹp, chúng ta có thể đi dạo luôn.
Nàng thấy thế nào?”
Theo chế độ của Lương triều, mỗi tháng quan viên đều được nghỉ ba ngày, có thể nghỉ liền.
Được ra ngoài với hắn, giải tỏa tâm trạng, Tưởng Nhược Nam sao lại không thích chứ, vội vàng đồng ý.
Cận Thiệu Khang cười: “Nhìn nàng vui chưa kìa, chắc thời gian này nàng buồn chán lắm phải không?”
Hai người tới Tùng Hương viện, đem chuyện này bàn với Thái phu nhân.
Bà cũng rất vui, vội gọi Liễu Nguyệt tới xem ngày, Liễu Nguyệt xem rồi đáp: “Thái phu nhân, ngày kia là ngày đẹp để đi dâng hương.”
Thái phu nhân cười: “Vậy thì chọn ngày kia đi, gọi Thu Nguyệt, Yên Nhiên, Thanh Đại và bên phòng Triệu di thái thái cùng đi luôn, báo cả cho Yên Hồng, Yên Vân.
Càng đông càng vui.”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Vu di nương đang mang thai…”
“Chính vì đang mang thai nên mới phải cầu Bồ Tát phù hộ độ trì cho nó được sinh nở thuận lợi, mẹ tròn con vuông.” Thái phu nhân cũng cười đáp lại.
Thái phu nhân đã nói thế, Cận Thiệu Khang đương nhiên không thể phản đối.
Sau đó, hắn nói với Tưởng Nhược Nam: “Đợi đến Khai Vân tự rồi, chúng ta sẽ đi dạo quanh đấy.” Tưởng Nhược Nam cười gật đầu.
Tin tức nhanh chóng được truyền ra, khiến cả nhà đều vui vẻ.
Ngày hôm sau, Cận Thiệu Khang vẫn lên chầu sớm.
Chuyện chầu buổi sớm này, dù là mưa nắng hay bão bùng, hay năm hết Tết đến, chỉ cần sức khỏe của Hoàng thượng không có vấn đề thì buổi chầu sớm tất phải tiến hành.
Tưởng Nhược Nam xử lý công việc của mấy ngày, Thanh Đại lại tới thỉnh an nàng, sau đó tiếp tục ở lại trò chuyện với nàng như thường.
“Phu nhân, nghe nói ngày mai sẽ lên chùa dâng hương, đúng không ạ?”
“Đúng.” Tưởng Nhược Nam vẫn trả lời rất ngắn gọn.
“Đa tạ phu nhân đã cho muội được đi cùng, mọi người đều đối với muội tốt như thế, muội không thân không thích, chẳng có gì, phu nhân chưa từng ghét bỏ muội.
Đồ ăn đồ dùng đều là thứ tốt, muội biết, phu nhân là người tốt.”
Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta một cái, cố gắng nhịn cười.
“Hồi muội còn ở trong cung có nghe vài người nói, chính thất đều ngược đãi thiếp thất, động tí là đánh là chửi.
Ban đầu muội rất sợ, nhưng muội vừa gặp đã biết phu nhân không phải loại người ấy.”
“Tại sao?” Tưởng Nhược Nam tò mò, lẽ nào Hoàng thượng cho nàng ta hay?
Thanh Đại cười cười, thật thà đáp: “Ánh mắt của phu nhân luôn nhìn thẳng, vừa nhìn đã biết là người tốt rồi.”
Ngươi xem tướng được sao? Tưởng Nhược Nam không nhịn được cười nữa.
Đúng lúc này, Liên Kiều vào báo: “Hầu gia về rồi ạ.”
Tưởng Nhược Nam mặt thoáng biến sắc, mải nói quên cả giờ giấc.
Thôi, cứ đề phòng mãi cũng chẳng phải cách hay, thời gian nửa năm dài như thế, có thể phòng được tới bao giờ? Cứ để xem thế nào vậy.
Tưởng Nhược Nam rất để ý đến sắc mặt của Thanh Đại, thấy trên mặt nàng ta không để lộ sự kinh ngạc hay mong chờ, ngược lại có phần căng thẳng, đôi mắt len lén liếc về phía nàng, thể hiện sự thấp thỏm bất an.
Nếu những biểu hiện này cũng là do nàng ta vờ vịt mà ra, Tưởng Nhược Nam thật sự phải tặng nàng một từ: “phục”.
Đúng lúc này, Liên Kiều đứng ngoài cửa vén chiếc rèm hoa màu xanh lên, Cận Thiệu Khang vừa bước vào vừa nói: “Vừa tan triều là ta vội về nhà ngay, hôm nay có thời gian rảnh để bên nàng rồi…” Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy Thanh Đại trong phòng, bất giác sững lại.
Thanh Đại mặt đỏ bừng, cúi đầu sát tận ngực, nàng ta quay mình nhún người hành lễ với Cận Thiệu Khang: “Thiếp thân… thiếp thân bái kiến Hầu gia.” Giọng nhỏ như muỗi kêu.
Cận Thiệu Khang không ngờ lại gặp nàng ta ở đây, sau lúc sững người, bất giác hỏi: “Sao nàng lại ở đây?”
Thanh Đại rõ ràng rất lúng túng: “Thiếp… đến thỉnh an phu nhân, phu nhân ôn hòa, đối xử với thiếp thân rất tốt, thiếp thường xuyên tới trò chuyện cùng người.”
“Ồ?” Cận Thiệu Khang có chút bất ngờ, nhìn Tưởng Nhược Nam một cái.
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu.
“Thanh Đại không làm phiền Hầu gia và phu nhân nữa, Thanh Đại cáo lui.” Nói xong, lại hành lễ với hai người, quay người ra khỏi phòng, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên nhìn Cận Thiệu Khang lần nào.
Cận Thiệu Khang nhìn ra cửa, lẩm bẩm: “Xem ra cũng là người biết lễ nghi phép tắc.”
Tưởng Nhược Nam bước lên, khoác tay hắn, dựa vào hắn, kéo hắn khỏi sự chú ý dành cho Thanh Đại: “Hầu gia đã đói chưa, có muốn ăn chút gì không? Sáng nay thiếp ăn món bánh ngọt rất ngon, màu đỏ, ngọt ngọt.
Thiếp nghĩ chắc Hầu gia cũng thích nên đã ủ ấm phần chàng.” Mỗi từ của nàng đều không nhắc đến Thanh Đại.
Cận Thiệu Khang lập tức quay đầu sang, tập trung sự chú ý của mình vào Tưởng Nhược Nam, cười đáp: “Nghe nàng nói thế ta cũng thấy đói rồi.”
Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết mang điểm tâm lên, sau đó đích thân múc cho hắn một bát cháo, bưng tới đưa trước mặt hắn: “Bánh khá ngọt, dùng ít cháo trước sẽ khiến chàng ngon miệng hơn.”
Sự quan tâm chăm sóc của Tưởng Nhược Nam khiến hắn ấm lòng, hắn kéo tay nàng: “Nàng cũng ăn cùng đi.”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Thiếp không đói, thiếp nhìn chàng ăn thôi.” Nói rồi dùng đũa gắp một miếng bánh, đưa lên miệng hắn, “Há miệng, a…”.
/188
|