Vu Thu Nguyệt mang thai đã gần sáu tháng, thời gian này, cô ta hoàn toàn bị lạnh nhạt.
Cận Thiệu Khang vốn đã bắt đầu thấy chán ghét, lại thêm gần đây việc hắn điều tra cho thấy có dính dáng tới cô ta, nên càng không muốn gặp mặt.
Trước kia, Thái phu nhân vì cô ta mang thai cốt nhục của Cận gia mà còn thường xuyên quan tâm.
Nhưng thời gian này Thái phu nhân vì bận tâm tới vết thương của Thanh Đại mà bỏ quên cô ta, chỉ có Tưởng Nhược Nam, trong phủ có gì ngon có gì tốt vẫn ban cho cô ta một phần.
Tâm trạng của thai phụ vốn không giống người bình thường, lại thêm bản tính hay nghĩ ngợi, giờ cô ta thiếu sự quan tâm chăm sóc của mọi người, càng buồn phiền, thường xuyên ngồi trong phòng oán trách người này, chỉ trích người kia.
Thấy một vũ nữ như Thanh Đại mà còn được mọi người quan tâm chăm sóc hơn một quý thiếp như mình, trong lòng vừa giận vừa đố kị, nghe thấy tên Thanh Đại là đã bực tức dậm chân, càng nóng vội muốn nắm được sơ hở của Thanh Đại.
Nhưng Lệ Châu đã theo dõi Thanh Đại lâu như vậy rồi mà không phát hiện được điều gì, Vu Thu Nguyệt chỉ còn cách trút mọi tức giận lên Lệ Châu.
“Ngươi đúng là nô tỳ đáng chết, nhất định là ngươi lười biếng chứ làm sao lại không thể điều tra ra được việc gì như thế.
Ta không tin Thanh Đại thật sự tốt đẹp như vậy.
Ta nói cho ngươi nghe, ngươi còn lười biếng nữa thì cẩn thận đấy.
Chọc giận ta, ta sẽ gả ngươi cho lão già tàn tật ngoài kia.”
Lệ Châu sợ hãi quỳ xuống trước mặt nàng ta, khóc lóc: “Di nương, người cứ đánh cứ mắng, đừng gả nô tỳ cho lão già tàn phế, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt, nhất định sẽ không lười biếng, cho dù cả đêm không ngủ cũng sẽ canh chừng Nghênh Hương viện.”
Cứ thế, liền mấy hôm Lệ Châu không dám ngủ, đứng nấp ngoài Nghênh Hương viện, ban ngày những lúc rảnh rỗi đều ngủ gà ngủ gật.
Mỗi tối nấp trong một góc nào đó ngoài Nghênh Hương viện, tay ôm lò sưởi nhỏ mà người run lên bần bật.
Nhưng cứ nghĩ tới việc không có được thông tin gì thì sẽ bị gả cho một lão già tàn tật, liền không dám có suy nghĩ lười nhác.
Tối hôm nay, Lệ Châu như thường lệ ngồi nấp ở góc khuất, cho tới tận giờ Sửu.
Khi cô ta sắp ngủ gật, đột nhiên nghe thấy có chút động tĩnh.
Lúc này xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng gió rít vù vù, chút động tĩnh nhỏ xíu đó rất dễ khiến người ta để ý.
Lệ Châu lấy lại tinh thần, thận trọng giấu mình, nhìn về phía cửa lớn của Nghênh Hương viện.
Góc khuất mà cô ta nấp là ở phía đối diện, xéo với cửa chính của Nghênh Hương viện, phía sau một lùm cây thấp.
Lại thêm sắc trời tối đen, mà cô ta lại nín thở, nên căn bản không thể có ai phát hiện ra.
Lúc này, cổng Nghênh Hương viện “kẹt” một tiếng rồi hé ra, sau đó, bóng người mảnh mai nhanh chóng lẻn ra ngoài.
Người đó mặc y phục màu đen, mái tóc dài quấn trên đỉnh đầu, hành động nhanh nhẹn.
Lệ Châu mở to mắt nhìn về phía bóng người ấy, mượn ánh sáng lờ mờ của trăng, khi nhìn rõ mặt người ấy rồi…
Lệ Châu bịt miệng, suýt nữa thì bật kêu thành tiếng.
Người đó chính là Thanh Đại.
Là Thanh Đại thì cũng không khiến cô ta phải kinh ngạc như thế.
Điều khiến cô ta kinh ngạc là hành động của Thanh Đại nhanh nhẹn lạ thường.
Nàng ta lách ra ngoài, quay mình đóng cửa, nhìn trái ngó phải, sau đó men theo bờ tường tới bên con đường lát đá xanh.
Phía trước có một hòn giả thạch cao tầm đầu người chắn đường nàng ta, nàng ta nhún mình nhảy lên, như con chim lớn bay qua hòn đá ấy.
Lệ Châu không kìm được khẽ kêu lên “á” một tiếng.
Lớn bằng từng này rồi, đây là lần đầu tiên cô ta thấy cảnh này, quá kì dị.
Càng kì dị hơn là Thanh di nương chẳng phải nên nằm trên giường dưỡng thương hay sao? Ban ngày khi gặp Thanh di nương ở chỗ Thái phu nhân, di nương vẫn còn thở rất nặng nhọc, bộ dạng như chết đi sống lại, sao lúc này cứ như biến thành một người khác vậy?
Di nương nhà mình nói quả không sai, Thanh di nương này đúng là có vấn đề.
Lệ Châu nhìn về phía hòn giả thạch, nhưng đã không thấy bóng dáng Thanh Đại đâu.
Trong lòng Lệ Châu vui sướng, có lẽ đây là một tin tức vô cùng hữu ích, chỉ cần kể lại với di nương, di nương được như ý nguyện, sẽ không gả cô ta cho lão tàn tật nữa.
Cô ta thận trọng bò ra khỏi chỗ nấp, vừa quay người, không kìm được hét tướng lên, ngã ngồi dưới đất.
Mặt cô ta trắng bệch nhìn Thanh Đại đang đứng ngay trước mắt mình.
Thanh Đại mặt lạnh như băng, hoàn toàn không có bộ dạng dịu dàng thuần phục lúc ban ngày nữa.
Khuôn mặt đó như được điêu khắc bằng gỗ, bình tĩnh chẳng hề có biểu hiện gì.
Mà càng đáng sợ hơn, chính là ánh mắt của nàng ta, lạnh lẽo, đầy sát khí, khiến người ta không lạnh mà run.
“Thanh… Thanh di nương…” Giọng Lệ Châu run lên bần bật.
Thanh Đại mặt không biểu cảm, đến giọng điệu cũng đều đều, lạnh thê lương: “Ngươi là nha đầu hầu hạ bên Vu Thu Nguyệt phải không? Ngươi ở đây làm gì?”
Lệ Châu lưng đổ mồ hôi lạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Nô tỳ… nô tỳ đi tiểu…”
Thanh Đại cười nhạt, “Là Vu Thu Nguyệt sai ngươi tới.
Từ trước tới nay ngươi đã theo dõi ta, ngươi tưởng ta không biết?”
Lệ Châu bị nụ cười của Thanh Đại dọa cho sợ mất mật, giật lùi về phía sau mấy bước.
“Ta biết vừa rồi ngươi đều đã nhìn thấy cả, người đừng trách ta, có trách thì hãy trách di nương nhà ngươi lắm chuyện.” Nói xong, Thanh Đại sa sầm sắc mặt ép sát Lệ Châu.
Lệ Châu đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, há miệng định kêu, nhưng Thanh Đại đã nhanh hơn, giơ tay đánh ngất Lệ Châu.
Phía Tây hoàng thành có một căn nhà cũ nát tối như mực, căn nhà này vốn là của một vị quan lục phẩm.
Vì quan viên phạm tội nên căn nhà này cũng bị niêm phong, tiêu điều hoang tàn, chẳng có bóng người.
Lúc này, một bóng đen nhỏ bé nhảy vài bước trên nóc nhà rồi nhảy vào trong sân.
Trong phòng khách hoang tàn, đồ đạc đều bị đổ dưới đất, xung quanh bẩn thỉu luộm thuộm.
Trong cái đống đổ nát ấy, một người đàn ông tay cầm phất trần, thân mặc áo gấm đang đứng sừng sững, dáng vẻ uy nghiêm.
Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt trắng nhẵn nhụi không có râu.
Chẳng bao lâu, một bóng dáng yêu kiều nhẹ nhàng đáp xuống ngoài phòng khách, nhanh nhẹn đi tới trước mặt người đàn ông, quỳ xuống, hai tay chắp cao ngang lông mày.
Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, rồi trách: “Sao muộn thế, để ta phải đợi lâu.” âm thanh nhọn hoắc, khác với người thường.
Người con gái ngẩng đầu, dung mạo xinh đẹp, vẻ mặt trầm lạnh, người đó chính là Thanh Đại.
“Bẩm công công, không phải Thanh Đại cố ý tới muộn, mà trước khi ra khỏi phủ Thanh Đại bị một việc ngáng chân, không muốn thân phận bị bại lộ nên mới phải nán lại để xử lý, vì vậy tới muộn, xin công công trách phạt.”
Người đàn ông lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Chuyện đã xử lý xong chưa?”
Thanh Đại cười nhạt, “Công công, Thanh Đại làm việc cho công công bao nhiêu năm nay, đã từng để xảy ra sai sót gì chưa?”
Nghe tới câu này, người đàn ông lộ ra nụ cười hài lòng, giơ tay đỡ Thanh Đại dậy: “Tốt lắm, ngươi đúng là gián khách tốt nhất trong tay ta, nói ngươi là gián khách giỏi nhất Đại Lương cũng không quá lời.
Mấy năm trước, điều ngươi tới Liệt quốc, ngươi cũng chưa từng làm ta thất vọng.
Hy vọng lần này ngươi cũng sẽ mang về tin tốt.
Phải biết rằng lần này do đích thân Hoàng thượng ra lệnh, khi Hoàng đế hỏi ta nên chọn ai, ta đã lập tức tiến cử ‘Yêu Hồ’ Thanh Đại ngươi.
Ngươi đừng để ta phải khó ăn khó nói trước mặt Hoàng thượng.”
Thanh Đại hơi hất cằm lên, “Công công yên tâm, trước kia nô tỳ chưa từng làm công công thất vọng, lần này cũng thế.”
Người đàn ông gật gật đầu, “Giờ hãy báo cáo tình hình hai tháng vừa rồi.
Hoàng thượng đang nóng lòng muốn biết.”
Cái gọi là gián khách, thực ra chính là gián điệp.
Thực chất là một cơ quan có mô hình tương tự như Đông xưởng thời nhà Minh[1], cơ quan này do thái giám được Hoàng đế tín nhiệm nhất quản lý, trực thuộc Hoàng đế.
Nhưng nó có đặc điểm khác với Đông xưởng là, Cẩm y vệ của Đông xưởng nhằm vào các thế lực phản động trong nước, còn cơ quan bí mật này của Lương triều chủ yếu đi thăm dò các tin tức tình báo ở nước khác, những “thám tử” trong cơ quan ấy gọi là gián khách.
[1] Đông xưởng là một trong bốn cơ quan giám sát được Hoàng đế thời nhà Minh thành lập nhằm giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp.
Bốn cơ quan đó gồm: Cẩm y vệ, Đông xưởng, Tây xưởng và Nội hành xưởng.
Danh từ chung để gọi bốn cơ quan đó là Xưởng vệ.
Gián khách có nam có nữ, đa phần đều là những cô nhi, tướng mạo xuất chúng được các thái giám lượm nhặt từ khắp mọi nơi trong nước từ khi còn rất nhỏ, chưa có ký ức.
Sau khi có hiểu biết đã trải qua các khóa huấn luyện tàn khốc như võ công, dùng độc, cầm kỳ thi họa, thăm dò, thích sát… lại trải qua vô số những lần tuyển chọn tàn khốc, những người cuối cùng sống sót mới được trở thành gián khách.
Mà những kẻ sống sót được thì đều là những kẻ máu lạnh, tâm trí kiên cường, thủ đoạn tàn độc, thông minh tuyệt đỉnh.
Thanh Đại với biệt danh “Yêu Hồ”, là một gián khách có biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Mấy năm nay nàng ta đều trà trộn vào trong giới quyền quý của nước khác, dùng mọi loại thân phận nhằm có được rất nhiều tin tức tình báo đáng giá.
Hành động nhanh gọn sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào nên được xưng danh Đại Lương đệ nhất gián khách.
Vì vậy khi Hoàng đế yêu cầu Trương công công chọn cho hắn một nữ tử thủ đoạn cao siêu để giúp hắn làm việc, chỉ được phép thành công mà không được thất bại, Trương công công chẳng hề do dự mà tiến cử Thanh Đại vừa hoàn thành nhiệm vụ ở Liệt quốc trở về.
Chẳng thể trách Tưởng Nhược Nam hoàn toàn không thể phát hiện được Thanh Đại, có nằm mơ nàng cũng không thể ngờ Hoàng đế lại sai gián điệp xuất sắc nhất Đại Lương tới đối phó với nàng.
Nhưng đối với Thanh Đại mà nói, khi vừa nhận nhiệm vụ này, trong lòng rất không vui, sao lại điều nàng đi dụ dỗ một người đàn ông? Làm vậy chẳng phải “dùng dao mổ trâu để giết gà” hay sao? Nhưng nguyên tắc đầu tiên của gián khách chính là trung thành tuyệt đối, chỉ có nghĩa vụ nghe lệnh mà không có quyền được nói “không”.
Cho dù phía trước là biển đao biển lửa, chỉ cần cấp trên hạ lệnh thì họ cũng không hề do dự mà nhảy vào.
Nếu không, hậu quả về sau chính họ cũng không thể gánh chịu nổi.
Thanh Đại là một cô gái có dung mạo xinh đẹp, vì muốn có được những tin tức tình báo, chuyện gì mà chưa từng làm? Hơn nữa trước kia, vì nhiệm vụ nàng ta cũng đã từng làm kỹ nữ ở lầu xanh, lại thêm tư chất thông minh nên đối với đủ loại đàn ông, nàng ta đều rất hiểu.
Với những người đàn ông háo sắc thì nàng ta sẽ biến thành một người phụ nữ phóng đãng, khiến đám đàn ông ấy chỉ hận không thể gục ngay trên người nàng ta.
Còn đối với những văn nhân mặc khách, nàng ta bèn biến thành một tài nữ tinh khiết, mỗi hành động mỗi lời nói đều mang tình thơ ý họa.
Đối với các võ tướng cứng rắn, nàng ta bèn biến thành người hào sảng, tư thế hiên ngang, cao ngạo khó thuần phục, khiến người ta nảy sinh ham muốn chinh phục mãnh liệt.
Chính vào lúc đối phương đã say mê nàng ta không dứt ra được, thì đấy cũng là thời cơ tốt nhất để nàng ta ra tay.
Cho tới nay, chưa có người đàn ông nào mà Thanh Đại chưa chinh phục được.
Thanh Đại dịch người đứng sang bên cạnh Trương công công, khẽ cúi đầu, bắt đầu dùng một thứ giọng rất bình tĩnh để báo cáo công việc trong suốt hai tháng nay của mình.
“Công công, Thanh Đại sớm đã điều tra được tính cách thói quen của An Viễn Hầu.
Người này trên chiến trường thì dũng cảm gan dạ, nhưng đối với người nhà và thê tử lại vô cùng yêu thương bảo vệ, thuộc loại người ngoài cứng trong mềm.
Năm nay hắn đã gần hai mươi lăm tuổi, nhưng bên cạnh chẳng có mấy thiếp thất, có thể thấy hắn không phải loại háo sắc.
Tuổi còn trẻ, chức cao quyền lớn, nhưng hắn làm việc rất chu đáo, luôn khiến Hoàng thượng hài lòng, cho thấy hắn là người thận trọng tỉ mỉ.”
“Còn những người khác trong Cận gia, đa phần đều rất lương thiện.
Phu nhân nhà đó trước kia cũng mang nhiều tiếng xấu nhưng từ khi được gả vào Cận gia thì đã thay đổi không ít, hơn nữa là người cũng hay mềm lòng, chỉ cần nhìn cách nàng ta nhẫn nhịn quý thiếp sinh thứ trưởng tử trước mình cũng có thể hiểu được cách đối nhân xử thế của nàng ta.
Về mặt y thuật cũng hiểu biết ít nhiều.”
“Vì vậy, nô tỳ mới nhờ công công bố trí cho nô tỳ màn thân phận của một Việt nữ, một vũ nữ tha hương, chẳng nơi nương tựa, chẳng có gì đáng giá trong tay.
Một thân phận như thế khiến người khác phải đoái thương, cũng rất dễ khiến người ta nới lỏng cảnh giác.
Đến Hầu phủ một thời gian rồi, nô tỳ vẫn cố gắng không có bất kỳ tiếp xúc nào với An Viễn Hầu…”
Trương công công nghe tới đây, bất giác chau mày, “Không có bất kỳ tiếp xúc nào? Thế chẳng phải không có tiến triển gì ư?”
Thanh Đại đáp: “Công công đã từng nói rằng, An Viễn Hầu độc sủng Hầu phu nhân, có thể thấy tình cảm An Viễn Hầu dành cho phu nhân sâu nặng tới mức nào.
Nếu lẳng lơ dụ dỗ quá lộ liễu, chỉ e sẽ khiến Hầu phu nhân phòng bị nô tỳ, An Viễn Hầu lại không háo sắc, hành động như thế sẽ khiến hắn coi thường nô tỳ, đánh đồng nô tỳ vào với đám vũ nữ ti tiện hạ lưu.
Mà như vậy thì sẽ không có kết quả.
Đối với kiểu đàn ông này, cần phải tự nhiên, không được quá chủ động, để hắn từ từ phát hiện ra điểm tốt của nô tỳ, từ từ chấp nhận nô tỳ, như thế mới là thủ đoạn giành chiến thắng toàn vẹn tốt nhất.”
Trương công công “ừm” một tiếng, hai lông mày giãn ra, “Ngươi suy nghĩ rất khá, vậy tiếp theo, ngươi định làm thế nào?”
Thanh Đại mặt vẫn không biểu cảm, “Nô tỳ đã dùng khổ nhục kế khiến từ trên xuống dưới khắp Hầu phủ không còn đề phòng nô tỳ nữa.
Hầu phu nhân trước kia có chút nghi ngờ nô tỳ, đã từng năm lần bảy lượt thăm dò, có điều nếu Thanh Đại dễ dàng bị người ta thăm dò tung tích như vậy thì cũng không thể sống được tới ngày hôm nay.
Về phần An Viễn Hầu…” Nói đến đây, khóe miệng Thanh Đại nhếch lên cười nhạt, “Mặc dù hắn vẫn chưa đón nhận nô tỳ, nhưng nô tỳ có thể cảm nhận được, lòng hắn không còn bài trừ nô tỳ nữa.
Đáng tiếc hiện giờ phu nhân hoàn toàn không cho nô tỳ có cơ hội tiếp cận hắn, chỉ cần nô tỳ tìm được cơ hội được ở riêng với Hầu gia, nô tỳ nhất định sẽ có được trái tim Hầu gia.” Giọng Thanh Đại tràn ngập sự tự tin.
“Vậy chuyện mà Hoàng thượng sai ngươi làm, ngươi có làm được không?”
“Công công yên tâm, ngay hôm đầu tiên vào Hầu phủ nô tài đã làm xong, phu nhân không nghi ngờ gì cả.” Thanh Đại cười nhạt, “Cho dù nghi ngờ, phu nhân cũng không thể phát hiện ra manh mối gì, huống hồ nô tỳ còn có chiêu dự phòng.”
Trương công công lẳng lặng cười gian hai tiếng, lớp phấn trắng ởn trát trên mặt rung rung bay xuống, “Thanh Đại, ta sẽ chuyển những lời ngươi vừa nói về cho Hoàng thượng.
Ta cũng tin, ngươi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp như trước kia.
Nếu không… hi hi hi…” Tiếng cười cổ quái đó khiến người ta phải dựng hết lông mao, “Nếu không, hậu quả thế nào ngươi cũng biết rồi đấy.”
Thanh Đại từ nãy tới giờ vẫn rất bình tĩnh, nghe đến câu này, sắc mặt bất giác trắng bệch, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Trương công công uể oải liếc nàng ta một cái, rồi từ trong người moi ra một bình sứ trắng rất nhỏ, ném cho nàng ta, Thanh Đại lập tức đón lấy, nhìn bình sứ trắng, trong lòng khẽ thở phào.
“Đây là thuốc giải cho bốn tháng.
Bốn tháng sau, ngươi có lấy được thuốc giải hay không thì phải xem ngươi thể hiện thế nào đã.”
Thanh Đại quỳ một gối xuống, “Thanh Đại sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự kỳ vọng của công công.”
“Vậy thì tốt.” Trương công công lại cười hai tiếng, hất phất trần ra khỏi phòng.
***
Hai hôm sau, Vu Thu Nguyệt tới chỗ Tưởng Nhược Nam báo, Lệ Châu mất tích rồi.
“Mất tích?” Tưởng Nhược Nam nhìn Vu Thu Nguyệt, “Đang yên đang lành tại sao lại mất tích, có phải bị phòng nào đó mượn dùng không?”
Vu Thu Nguyệt đáp: “Đã hai ngày rồi không thấy bóng dáng cô ta đâu, cho dù bị phòng nào đó mượn dùng thì cũng phải về rồi chứ.”
Cô ta không dám nói rằng mình sai Lệ Châu giám sát Thanh Đại, nếu để Thái phu nhân và Hầu gia biết sẽ trách cô ta gây sự, nhưng Lệ Châu mất tích rất đáng ngờ, a hoàn đắc lực của cô ta cũng chỉ có mình Lệ Châu mà thôi.
Hai người đang nói, đột nhiên Ánh Tuyết sắc mặt kinh hoàng chạy vào, thấy Vu Thu Nguyệt thì thoáng sững lại, sau đó quay sang Tưởng Nhược Nam, khom người thì thầm vào tai nàng một hồi.
“Sao?” Tưởng Nhược Nam thất kinh, nhìn Ánh Tuyết: “Có thật là Lệ Châu không?”
Ánh Tuyết gật đầu.
Vu Thu Nguyệt nghe đến tên Lệ Châu thì vội hỏi: “Có phải tìm thấy Lệ Châu rồi?”
Tưởng Nhược Nam quay sang nhìn Vu Thu Nguyệt, sắc mặt nặng nề, “Vừa rồi phát hiện thi thể Lệ Châu ở bên hồ.”
“Thi thể?” Vu Thu Nguyệt kinh hãi kêu lên rồi đứng bật dậy, xem ra cô ta vô cùng hoảng sợ.
Tưởng Nhược Nam vội vàng gọi Ánh Tuyết đỡ cô ta, sợ cô ta xảy ra chuyện, cho người đưa cô ta về viện tử.
Vu Thu Nguyệt sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn trừng trừng, thân hình run lẩy bẩy.
Ra khỏi Thu Đường viện chưa được bao lâu, đã gặp ngay Thanh Đại đang được a hoàn dìu tới thỉnh an Tưởng Nhược Nam.
Vu Thu Nguyệt vừa nhìn thấy nàng ta, mắt lập tức trợn tròn, cô ta giằng khỏi tay a hoàn đang đỡ, lao thẳng về phía Thanh Đại, giơ tay tát Thanh Đại.
Thanh Đại thét lên thảm thiết, bị cô ta đánh ngã lăn dưới đất.
Nàng ta cố gắng để đứng dậy, quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt với ánh mắt vô tội, nước mắt lưng tròng, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng rỉ máu.
Đại a hoàn hầu bên cạnh Thanh Đại là Liễu Hồng vội vàng chạy lại đỡ chủ nhân dậy, quay đầu nói với Vu Thu Nguyệt: “Vu di nương, di nương nhà nô tỳ sức khỏe yếu ớt, sao người lại nỡ giang tay đánh?”
“Là ngươi, nhất định là ngươi.” Vu Thu Nguyệt chỉ vào Thanh Đại đang ngã ngồi dưới đất mà gào lên, “Lệ Châu nhất định là bị ngươi hại chết.”
“Lệ Châu? Lệ Châu chết rồi?” Thanh Đại ôm lấy khuôn mặt bị đánh cho đỏ rực, vẻ mặt ngơ ngác: “Tỷ tỷ đang nói gì thế, việc này có liên quan gì tới muội?”.
/188
|