Thế Gia Danh Môn 2

Chương 137

/188




Tưởng Nhược Nam thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Công chúa Trường Lạc đang thấy rất vui vì không phải châm cứu, nàng nhìn Tưởng Nhược Nam khẽ nói: “Phu nhân hãy giúp bổn Công chúa chữa bệnh đi.

Phụ hoàng nói khi nào ta khỏi bệnh, sẽ ban cho ta tới tắm ở suối nước nóng.

Nếu phu nhân chữa khỏi bệnh cho bổn Công chúa, bổn Công chúa sẽ tặng cho phu nhân viên minh châu mà ta thích nhất.”
Chỉ mới nói hai câu mà Trường Lạc Công chúa đã thở hồng hộc.

Cung nữ đứng bên vội vàng bước lên dùng khăn tay lau mồ hôi cho Công chúa, rồi lại vắt một chiếc khăn lạnh chườm lên trán cho nàng.
Trường Lạc Công chúa mệt tới mức bắt đầu mê man ngủ mất.
Hoàng hậu thấy sắc mặt hết sức trịnh trọng của Tưởng Nhược Nam, thì hỏi nàng với giọng đầy kỳ vọng: “Nhược Lan, ngươi có thể chữa được bệnh cho Trường Lạc không?”
Tưởng Nhược Nam đâu dám chắc chắn, nhưng thấy sự tiều tụy của Hoàng hậu, đủ hiểu tâm trạng của người lúc này, bèn an ủi: “Hoàng hậu xin hãy yên tâm, Nhược Lan nhất định sẽ tận tâm tận lực, Nhược Lan phải hỏi qua thái y chuyện này.”
Tưởng Nhược Nam an ủi Hoàng hậu xong, quay người đi, thấy ngoài cha con Lưu viện sử còn có hai vị thái y đứng hầu bên cạnh.

Tưởng Nhược Nam nhìn Lưu Tử Căng một cái, khẽ gật đầu, coi như thay lời chào, sau đó đi đến bên cạnh Lưu viện sử.
“Viện sử đại nhân, theo ngài thì, Trường Lạc Công chúa mắc bệnh gì?”
Lưu viện sử sắc mặt nghiêm trọng, khẽ đáp: “Công chúa sốt cao, không ra mồ hôi, ho nhiều, đờm trắng mà loãng, ra nhiều nước bọt; miệng không khô; lưỡi bị tưa có màu trắng bệch, trắng đục; lưỡi bợt màu hồng nhạt; mạch phù căng; ở phong quan[4] vân tay màu bầm.

Đây chính là bệnh phong hàn tắc phổi.

Bệnh tình của Công chúa mới đầu không nghiêm trọng lắm, chỉ cần uống thuốc một thời gian, kết hợp với vài lần châm cứu là sẽ khỏi.

Chỉ hiềm nỗi Công chúa không chịu uống thuốc, cũng không chịu châm cứu nên cứ chần chừ thế này hai ngày rồi, sốt cao liên tục không hạ, bệnh tình mới ngày càng nghiêm trọng…” Nói đến đây, Lưu viện sử chẳng biết phải nói thêm gì nữa.
[4] Phong quan: là vân ngang nằm giữa đốt thứ nhất và đốt thứ hai của ngón cái trong lòng bàn tay.
Thái y không phải là thần thánh, bệnh nhân không chịu phối hợp, họ còn cách nào chứ? Nếu là bách tính bình thường thì còn có thể cưỡng chế, nhưng vấn đề đây là lá ngọc cành vàng, Hoàng thượng không hạ lệnh, sao họ dám?
Tưởng Nhược Nam đột nhiên hiểu ra, nhất định là do Hoàng thượng và Hoàng hậu thương xót con gái, không chịu được khi thấy con gái bị đau đớn nên mới ép các thái y tìm cách khác, khiến họ lỡ mất thời kỳ thích hợp nhất để trị bệnh.
Lưu Tử Căng đứng bên cạnh bổ sung thêm, “Hai hôm nay bọn ta thường xuyên dùng nước lạnh để giúp Công chúa hạ nhiệt, lại sai các cung nữ dùng rượu mạnh lau mấy đại huyệt đạo cho Công chúa, nhưng nhiệt độ cứ lên lên xuống xuống, xuống được một lúc lại lên.

Thấy thời gian ngủ mê man của Công chúa ngày càng dài, phu nhân, tình hình này của Công chúa, vẫn phải uống thuốc và châm cứu.

Nếu còn chần chừ… chỉ e…” Lưu Tử Căng mặc dù không nói tiếp, nhưng ý nghĩa thì rất rõ ràng.
Không cần Lưu Tử Căng nói, Tưởng Nhược Nam cũng biết, bệnh tình của Công chúa không thể chỉ dùng phương thức thực liệu mà mong chữa khỏi, cần phải dùng thuốc và châm cứu mới được, hơn nữa còn phải nhanh chóng dùng thuốc.
Tưởng Nhược Nam đi đến bên cạnh Hoàng hậu, nói kết luận của mình cho Hoàng hậu nghe.

Hoàng hậu nhìn Công chúa đang ngủ mê man trên giường một cái, khó khăn nói: “Nhưng Trường Lạc không thích uống thuốc, cho dù ép nó uống, nó cũng sẽ nôn ra.

Châm cứu càng không phải nói, đã từng thử châm khi nó ngủ, nhưng nó lập tức bị sự đau đớn đánh thức, không ngừng giãy dụa, thái y suýt nữa châm nhầm huyệt đạo nên mới không châm cứu cho nó nữa.”

Tưởng Nhược Nam nghe những lời này, thì chợt nhớ tới câu nói “mẹ hiền thì con hư”.
“Nhưng thưa Hoàng hậu, người thương xót Công chúa, không muốn Công chúa chịu khổ thì sẽ càng khiến Công chúa phải chịu nhiều đau khổ mà thôi.

Hiện giờ bệnh tình của Công chúa không thể dùng thực liệu để chữa trị, không uống thuốc châm cứu thì không được, mà còn phải nhanh chóng thực hiện nữa.”
Hoàng hậu thất kinh, vô thức cầm lấy cổ tay nàng: “Có… nghiêm trọng như vậy không?”
Tưởng Nhược Nam nhìn Hoàng hậu, nói từng chữ rõ ràng: “Hoàng hậu, nói thật với người rằng, không thể chần chừ được nữa.”
Những lời này, thái y có thể không dám nói, chỉ nhìn bệnh tình Công chúa ngày một thêm nghiêm trọng mà lo lắng.

Nhưng Tưởng Nhược Nam chẳng đắn đo được nhiều như vậy, nàng phải nói thẳng vào vấn đề cho Hoàng hậu và Hoàng thượng biết.
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bợt, giật lùi về phía sau hai bước, người không ngờ bệnh tình của con gái lại nghiêm trọng như vậy, còn Cảnh Tuyên Đế thì trút giận lên các thái y: “Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, bệnh tình của Công chúa nghiêm trọng như thế, tại sao không nói cho trẫm biết sớm.

Nói cho các ngươi hay, nếu Công chúa có mệnh hệ gì, trẫm sẽ chôn các ngươi theo bồi táng.”
Thái y nhất loạt quỳ xuống dập đầu, lòng đầy oan ức.

Thực ra họ đã sớm nói từ lâu, chỉ là bọn họ dùng từ ngữ thận trọng chứ không nói thẳng ra như Tưởng Nhược Nam.

Mà giờ dù có nói gì, cũng đều là bọn họ sai cả.
“Hoàng thượng, xin hãy nghe một lời này của thần phụ.” Tưởng Nhược Nam ngắt lời Cảnh Tuyên Đế.
Đám thái y bị Hoàng thượng mắng cho run lẩy bẩy, lúc này thấy Tưởng Nhược Nam chịu đứng ra nói đỡ thì đều thở phào, chỉ có Lưu Tử Căng là âm thầm lo lắng cho nàng.

Giờ Hoàng thượng đang trong cơn tức giận, nếu nàng nhận hết trách nhiệm về mình, ngộ nhỡ tình hình của Công chúa xấu đi…
Y ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Tưởng Nhược Nam, thấy nàng bước tới trước mặt Hoàng đế, cúi đầu, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, giờ không phải lúc nổi giận, bệnh tình của Công chúa không thể kéo dài hơn được nữa, việc châm cứu dùng thuốc phải thực hiện ngay.

Mời Hoàng thượng, Hoàng hậu di giá ra ngoài cung, bất luận nghe thấy động tĩnh gì cũng không được vào.”
Nàng chỉ cần nói một câu rằng, chuyện này nàng bất lực là có thể hoàn toàn thoát thân, tạm thời bảo toàn tính mạng.

Cho dù có kết cục thế nào cũng chẳng liên quan tới nàng.
Nhưng chỉ cần nàng bỏ đi, Hoàng thượng Hoàng hậu không chịu được khi thấy ái nữ phải chịu đau đớn, các thái y chưa có lệnh của Hoàng thượng sẽ không dám làm gì.

Mà kéo dài thêm hai ngày nữa thì bệnh của Công chúa đến thần tiên cũng chẳng cứu được.
Trẻ con sợ đau là chuyện thường tình, trẻ con thời hiện đại còn sợ tiêm nữa.

Nhưng không thể vì thế mà mặc cho đứa trẻ sợ hãi để nguy hại tới tính mệnh của chúng.

Đây là cháu nội của Thái hậu, vì Thái hậu, nàng phải cố gắng hết sức.
Câu này nếu đổi lại là người khác nói, Cảnh Tuyên Đế sẽ nhấc chân đá bay ngay, thế nào là dù nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cũng không được vào? Đang ra lệnh cho hắn chắc?
Nhưng người này là Tưởng Nhược Lan, Cảnh Tuyên Đế dù có tức giận tới đâu cũng không thể phát tác.


Ngực hắn phập phồng lên xuống, hai mắt trừng trừng nhìn nàng.
Hoàng hậu nghe vậy thì cũng có chút không vui: “Nhược Lan, ngươi định làm gì Công chúa?”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, nói rành rọt từng từ: “Thân thể Công chúa đáng giá ngàn vàng, thần phụ không dám làm gì cả.

Thần phụ chỉ muốn Công chúa uống thuốc và châm cứu, nhanh chóng trị khỏi bệnh cho Công chúa.

Châm cứu mặc dù hơi đau, nhưng không phải là không thể chịu đựng được.

Đứa trẻ nào bị ốm mà không phải uống thuốc, không phải châm cứu? Công chúa có phản ứng mạnh mẽ như thế, xin thứ lỗi cho thần phụ nói thẳng, chính là vì Hoàng hậu và Hoàng thượng đứng sau dung túng.

Lát nữa khi thần phụ khuyên Công chúa uống thuốc và châm cứu, Công chúa nhất định sẽ gào khóc, nhưng chỉ cần Hoàng thượng và Hoàng hậu không xuất hiện, Công chúa sẽ không có cách nào, thần phụ và các thái y sẽ tận tâm cứu chữa cho Công chúa.

Mong Hoàng thượng và Hoàng hậu hết lòng ủng hộ chúng thần.”
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, “Hầu phu nhân, gan ngươi cũng thật lớn đấy.”
Hoàng hậu hai mắt ngấn lệ, nhìn Trường Lạc đang ngủ mê mệt trên giường một cái, hỏi Tưởng Nhược Nam: “Chỉ cần uống thuốc và châm cứu là có thể chữa khỏi bệnh cho Trường Lạc phải không?”
Tưởng Nhược Nam lắc đầu, nói thật: “Uống thuốc, châm cứu thì còn có được một phần hy vọng, không uống thuốc châm cứu thì chẳng có tia hy vọng nào hết.” Nàng lại nhìn về phía Cảnh Tuyên Đế, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, thực ra gan thần phụ rất nhỏ, thần phụ chỉ muốn chữa trị cho Công chúa mà thôi, chắc chắn Hoàng thượng còn muốn Công chúa nhanh khỏi bệnh hơn thần phụ nhiều.

Vậy thì xin hãy tin thần phụ lần này.”
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, đôi mắt đen láy của nàng bình tĩnh và điềm đạm, nghiêm túc mà chân thành.

Mỗi lần nàng nhìn hắn như thế, hắn hoàn toàn chẳng còn sức mà ra oai, hắn sẽ cam tâm tình nguyện mà giơ cờ trắng đầu hàng.
Hắn quay người, ra khỏi nội điện trước.

Hoàng hậu đi tới bên Tưởng Nhược Nam, nắm tay nàng, nước mắt giàn giụa nói: “Nhược Lan, Trường Lạc giao cho ngươi đấy.

Thực ra nó rất ngoan, rất nghe lời, chỉ là sợ đau, sợ đắng, ngươi đừng dọa nó.”
“Nương nương yên tâm.”
Hoàng hậu nhìn con gái lần nữa, sau đó mới lưu luyến đi theo Cảnh Tuyên Đế.
Đợi hai vị đại thần đi rồi, Tưởng Nhược Nam sai cung nữ bắt đầu đi sắc thuốc theo đơn thái y kê.
Sau đó gọi Công chúa dậy, Công chúa mơ màng mở mắt, nhìn nàng, mắt có phần đờ đẫn.
Tưởng Nhược Nam dịu giọng nói: “Công chúa có muốn nhanh khỏi bệnh để đến suối nước nóng tắm không?”
Công chúa gật đầu.
“Thần phụ đã thăm bệnh cho Công chúa rồi, Công chúa phải uống thuốc phải châm cứu, nếu không không những không thể tắm ở suối nước nóng, mà e là sang năm cũng không thể đi câu cá thả diều với Hoàng thượng nữa.”
“Nhưng chẳng phải ngươi đã hứa sẽ không châm cứu cơ mà?”
Tưởng Nhược Nam có chút ngượng ngùng, vừa rồi nàng đã nói quá chắc chắn, nhưng dù sao da mặt nàng cũng dày, “Thần phụ hứa sẽ không châm cứu cho Công chúa, nhưng không hứa là các thái y không châm cứu mà.”
“Không, ngươi ra ngoài đi, ta không châm cứu.” Tiểu Công chúa bắt đầu ra lệnh.

Tưởng Nhược Nam đã có được cái gật đầu của Hoàng thượng, nàng sao có thể sợ một đứa trẻ sáu tuổi.

Nàng lập tức sa sầm mặt xuống: “Không được, hôm nay nhất định phải châm cứu, phải uống thuốc.” Ngày trước, mỗi lần gặp những đứa trẻ không chịu uống thuốc không chịu tiêm ở cô nhi viện, nàng cũng phải cương trước nhu sau.
Có điều, rất rõ ràng rằng, Công chúa không sợ chiêu này của nàng.

Công chúa ngồi dậy, cao giọng: “To gan, lại dám nói như vậy trước mặt bổn Công chúa, người đâu, đưa…” Nói đến đây, còn chưa kịp thở, đã bắt đầu ho sù sụ, vừa ho vừa lắp bắp nói hết câu: “Đưa… khụ khụ… đưa cô ta ra ngoài… khụ khụ, đánh hai mươi… khụ khụ… trượng…”
Có điều người trong nội điện đều biết Tưởng Nhược Nam được sự đồng ý của Hoàng thượng, nên đương nhiên không nghe theo lệnh Công chúa.
Tưởng Nhược Nam vỗ lưng cho Công chúa, “Công chúa người xem, giờ người ốm đến mức hạ lệnh còn không nổi.

Không châm cứu, đến lúc đó cả nói cũng không nổi nữa.

Hoàng thượng đã cho phép thần phụ được toàn quyền chăm lo cho bệnh tình của Công chúa, họ sẽ không nghe lời Công chúa đâu.”
Công chúa thấy nô tài trong nội điện đứng im, lại không thấy phụ hoàng và mẫu hậu đâu, Tưởng Nhược Nam thì đang sầm mặt, còn đáng sợ hơn cả ma ma phụ trách dạy dỗ lễ nghĩa, khiến Công chúa cảm thấy sợ hãi, òa một tiếng khóc thút thít: “Mẫu hậu, phụ hoàng.” Vừa khóc vừa ho vừa gọi.
Hoàng hậu và Cảnh Tuyên Đế thực ra đang đứng bên ngoài, nghe tiếng khóc và tiếng ho của Công chúa thấy vô cùng xót xa.

Hoàng hậu định xông vào, nhưng vừa nhúc nhích đã bị Cảnh Tuyên Đế ngăn lại.
Các thái y cũng cuống cả lên, nhưng dỗ dành trẻ con không phải sở trường của họ nên nhất thời họ chẳng biết phải làm thế nào.

Các cung nữ đứng bên vì sợ Tưởng Nhược Nam nên cũng không dám tới dỗ.
Còn Tưởng Nhược Nam thì trưng ra bộ mặt của một bà mẹ kế, lạnh lùng nhìn Công chúa khóc.
Không có sự bảo vệ của Hoàng thượng, Công chúa chẳng qua vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm gì có khả năng phản kháng.

Công chúa khóc một lúc, thấy khóc mãi mà phụ hoàng và mẫu hậu vẫn không vào, còn Tưởng Nhược Nam cũng chẳng chịu dỗ dành, nên nhất thời không biết làm gì tiếp.

Chẳng bao lâu sau thì mệt.
Nhưng thực ra Công chúa vẫn vô cùng quật cường, chỉ cần Tưởng Nhược Nam động vào người, Công chúa sẽ lập tức gào lên, sống chết giãy giụa.

Với kiểu không phối hợp đó, các thái y không dám châm cứu.
Tưởng Nhược Nam trừng mắt với Công chúa, Công chúa cũng trừng mắt nhìn lại nàng, hai người lườm qua nguýt lại, chẳng ai chịu yếu thế.

Tưởng Nhược Nam biết giờ mà nói đạo lý thì Công chúa cũng nghe chẳng lọt tai.

Cương không được thì nhu vậy.
Nhu tức là dụ dỗ, mà đã dụ dỗ một đứa trẻ con thì không thể dùng vàng bạc châu báu.
Tưởng Nhược Nam bắt đầu kể chuyện như nói một mình, nàng kể chuyện “Na Tra đại náo thủy cung”.

Tưởng Nhược Nam bắt đầu kể từ khi Na Tra còn là một cục thịt, rồi kể chuyện hắn bái sư học nghệ, kể hắn thần thông quảng đại ra sao, kể về Phong Hỏa Chân, Càn Khôn Quyển và dải lụa Hỗn Thiên Lăng của hắn.

Ban đầu Công chúa còn chẳng thèm để ý, nhưng cuối cùng bị câu chyện hấp dẫn của nàng thu hút, sau hoàn toàn như chìm đắm vào đó, cuối cùng thậm chí còn không ngừng giật tay áo nàng, giục nàng kể cho mau.
Nhưng đúng vào lúc quan trọng Na Tra và Long Thái tử đại chiến, Tưởng Nhược Nam đột nhiên dừng lại, không kể nữa.
Công chúa đang nghe hào hứng, thấy nàng dừng lại, bèn nói: “Sau đó thì sao, mau kể đi.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn Công chúa, dịu giọng nói: “Công chúa, câu chuyện Na Tra đại náo thủy cung còn rất dài, nếu Công chúa không chịu châm cứu không chịu uống thuốc, thì có thể đến ngày mai ngày kia chẳng còn sức mà nghe nữa đâu.”
Công chúa không phải ngốc, mới sáu tuổi nhưng đã rất hiểu biết, Công chúa cúi đầu nói: “Ý ngươi là ta sẽ giống Nhị tỷ tỷ, ốm mãi ốm mãi không dậy nữa phải không?”
Nhị tỷ tỷ mà Công chúa nói chính là người con gái do Khánh tần sinh ra, năm ngoái cũng mắc bệnh phong hàn, ốm liệt giường một tháng rồi mất, khi mất mới bảy tuổi.

Hoàng hậu đứng ngoài nghe xong thì nổi giận: “Sao nàng ta có thể nói với Trường Lạc những điều này?” Nói xong lại định xông vào.

Cảnh Tuyên Đế kéo Hoàng hậu lại, “Đợi xem thế nào đã, Hầu phu nhân không phải người không biết nặng nhẹ.

Hơn nữa Trường Lạc cũng không phải đứa trẻ chưa biết gì.”
Tưởng Nhược Nam nhìn khuôn mặt đỏ lạ thường của Công chúa, trong lòng rất xót thương, giọng dịu dàng hơn: “Công chúa, thần phụ không giấu Công chúa.

Nếu Công chúa còn không uống thuốc không châm cứu, thì sẽ giống Nhị Công chúa vậy.” Tưởng Nhược Nam cho rằng, đứa trẻ đã lớn bằng từng này không thể chẳng hiểu gì được, thỉnh thoảng nên phân tích lợi hại cho nó nghe, còn có ích hơn là cứ lừa gạt dỗ dành.
Hoàng hậu đứng ngoài nghe xong thì nước mắt giàn giụa.
Đám thái y sợ tới toát mồ hôi, còn Lưu Tử Căng lại lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn nàng, ánh mắt y rất dịu dàng.

Cũng chỉ có nàng mới hoàn toàn không hề lo lắng cho sự an nguy của bản thân mà nói ra được những lời như thế.
“Nhưng Nhị tỷ tỷ cũng đã uống thuốc mà có ích gì đâu.” Tâm trạng của tiểu Công chúa rất sa sút.
Tưởng Nhược Nam nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Công chúa, khẽ nói: “Công chúa không giống thế, bệnh của Công chúa không nghiêm trọng như Nhị Công chúa.

Công chúa uống thuốc châm cứu rồi sẽ khỏi, hơn nữa Công chúa còn có Na Tra phù hộ nữa.”
“Tiểu Na Tra sẽ phù hộ ta thật chứ?”
“Thật chứ, tiểu Na Tra thích những đứa trẻ dũng cảm.” Tưởng Nhược Nam tiếp tục dụ dỗ, “Chỉ cần Công chúa ngoan ngoãn nghe lời, uống thuốc châm cứu, mấy hôm nữa ngày nào thần phụ cũng kể chuyện cho Công chúa nghe, kể hết câu chuyện Na Tra được sinh ra từ cục thịt, còn kể câu chuyện về những người được sinh ra từ trứng, và cả Tôn hầu tử nhảy ra từ một phiến đá đại náo thiên cung.” Tưởng Nhược Nam ra sức thả mồi.
Trẻ con xét cho cùng vẫn là trẻ con, Trường Lạc mặc dù là Công chúa nhưng chưa bao giờ được nghe những câu chuyện hấp dẫn như thế.

Hoặc cũng có thể do sự sợ hãi trước cái chết, hoặc có lẽ do những lời dụ dỗ hấp dẫn của Tưởng Nhược Nam, Công chúa đã đồng ý uống thuốc và châm cứu.
Tưởng Nhược Nam cùng Hoàng thượng Hoàng hậu đang đứng ngoài điện và các thái y cung nữ đều nhất loạt thở phào nhẹ nhõm.

Rèn thép nhân lúc còn nóng, Tưởng Nhược Nam vội gọi thái y tới châm cứu cho Công chúa.
Tiến hành châm cứu là Lý thái y, người có kinh nghiệm về nhi khoa nhất, nhưng vừa mới châm được một kim, Công chúa với mức độ căng thẳng cao độ đã òa khóc nức nở: “Đau quá, ta không châm nữa, đau quá, phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng nãi nãi…” Khóc tới mức nghẹn cả lại và bắt đầu ho.

Cứ nấc lên nấc xuống giống như sắp chết tới nơi vậy.
Đứa trẻ là khúc ruột đầu của người mẹ, Hoàng hậu nước mắt ròng ròng, định xông vào, Hoàng thượng lại giữ chặt.
“Hoàng thượng, Trường Lạc ho tới mức ấy rồi, Hoàng thượng không đau lòng ư?”
Cảnh Tuyên Đế quay lại nhìn Hoàng hậu: “Không làm vậy thì còn có cách nào? Lẽ nào nàng muốn Trường Lạc giống An Ninh[5] sao?”
[5] Nhị Công chúa An Ninh.
Lúc đó Hoàng hậu mới kìm xúc động, bịt chặt miệng, lẳng lặng rơi nước mắt.
Tưởng Nhược Nam giữ chặt tay Công chúa, không dỗ dành khuyên nhủ.

Nàng rất bình tĩnh bắt đầu kể tiếp chuyện Na Tra đại náo thủy cung, có lẽ sự bình tĩnh của Tưởng Nhược Nam đã truyền sang Công chúa, mà cũng có thể là do câu chuyện quá hấp dẫn nên thu hút sự chú ý của Công chúa.

Trường Lạc Công chúa dần dần nín khóc, có điều mỗi lần thái y châm kim, Công chúa lại níu chặt tay Tưởng Nhược Nam.

Có lúc móng tay Công chúa cắm chặt vào lòng bàn tay nàng, nhưng Tưởng Nhược Nam như người mất tri giác, nàng chẳng cả chau mày, chỉ sợ sự lên xuống của tâm trạng mình sẽ ảnh hưởng đến Công chúa.
Qua một tuần hương, việc châm cứu hoàn thành.

Trường Lạc Công chúa thở hắt ra, buông tay Tưởng Nhược Nam, lúc này mới phát hiện mình đã bấm nàng chảy máu..



/188

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status