Thái phu nhân hỏi người bên cạnh: “Hầu gia đâu?”
“Trong viện tử.”
Thái phu nhân bước vội vào Thu Đường viện.
Tưởng Nhược Nam ra khỏi cửa, bên ngoài, Liên Kiều đã chuẩn bị xong xe ngựa.
“Phu nhân, đến nông trang ư?
Tưởng Nhược Nam lắc đầu, nói với họ: “Không đến nông trang, các ngươi hãy đến nông trang đợi ta, ta làm xong việc sẽ đi tìm các ngươi.”
Vốn tưởng Tưởng Nhược Nam định bảo họ đợi ở Hầu phủ, nhưng lại sợ Thái phu nhân làm khó họ trong lúc tức giận, vì vậy nên bảo họ đến nông trang trước.
Liên Kiều gật đầu, đưa mấy a hoàn kia sang ngồi một xe khác, đi về phía nông trang.
Tưởng Nhược Nam lên xe, phu xe hỏi: “Phu nhân, đi đâu ạ?”
“Vào cung.” Tưởng Nhược Nam lạnh lùng buông hai tiếng.
Phu xe thúc cho ngựa chạy.
Tưởng Nhược Nam chỉnh lại quần áo, đầu tóc.
Nàng ngồi thẳng, môi mím chặt, bao nhiêu sức lực đã tiêu tan trước đó lại từng chút từng chút quay về.
Nàng vén rèm, nhìn tường cung màu đỏ dần dần hiện ra trước mắt, ánh mắt nàng kiên nghị vô cùng.
Mặc dù nàng đã thua, nhưng hắn cũng đừng mong thành kẻ thắng.
Sắp tới giờ triều sớm, cửa cung đã mở.
Giờ trong lòng nàng như có lửa đốt, không thể đợi thêm được một phút giây nào nữa, trên tay nàng là tấm lệnh bài thông hành dùng để đi lại trong cung, nên nàng có thể thuận lợi đi được tới tận trước cung Càn Thanh.
Tưởng Nhược Nam không biết tối qua Cảnh Tuyên Đế nghỉ ở cung nào, nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn nên đến cung Càn Thanh.
Khi đến đó, trời còn chưa sáng, tường cung cao ngất, cung điện nguy nga vẫn chìm trong bóng tối, thần bí và nghiêm trang.
Tưởng Nhược Nam nhờ phu xe của mình chuyển lời tới thái giám đứng trước cửa, thái giám nhìn xe ngựa mà Tưởng Nhược Nam ngồi một cái, rồi vào trong cung.
Không lâu sau, Hoàng công công tay cầm phất trần đi ra, đến trước xe ngựa, khom lưng, khẽ tiếng nói: “Phu nhân, mời đi theo ta.”
Tưởng Nhược Nam xuống xe, theo Hoàng công công vào trong, Hoàng công công dẫn nàng tới bên ngoài điện rồi cáo lui.
Một lúc sau, Cảnh Tuyên Đế ăn mặc chỉnh tề, thân khoác long bào từ trong nội điện bước ra.
Tưởng Nhược Nam nghe tiếng, quay đầu nhìn hắn.
Cảnh Tuyên Đế chầm chậm đi đến bên nàng, hai mắt nhìn nàng chăm chăm, trong ánh mắt ấy không giấu được vẻ đắc ý.
Hắn vừa đi vừa nói bằng thứ giọng hết sức thong thả: “Nhược Lan, sớm thế này đã tới tìm ta, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trương công công đã báo cáo kết quả cho hắn từ trước, nên hắn không bất ngờ vì nàng tới đây hôm nay.
Hắn đi tới trước mặt nàng, cúi đầu xuống nhìn nàng, sau khi nhìn kĩ thần sắc nàng rồi, hắn bất giác sững lại.
Chỉ mấy tháng không gặp mà nàng đã gầy rộc đi, khuôn mặt hóp lại tiều tụy, sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt mặc dù vẫn rất kiên định nhưng không che giấu được sự bi thương.
Cảnh Tuyên Đế thấy trái tim mình nhói đau, nhưng hễ nghĩ đến việc nàng vì Cận Thiệu Khang mà thành ra thế này, mọi sự đau đớn trong lòng đều hóa thành căm hận.
Nàng yêu hắn như thế sao, rời xa hắn đau đớn tới thế sao?
Lửa ghen bốc lên, một người chưa từng phải bận tâm đến tình cảm tâm tư của người khác như hắn thì càng chẳng cần phải quản cái miệng của mình.
Hắn nhướn mày, khóe miệng nhếch lên mỉm cười tàn nhẫn, “Nhược Lan, nhìn bộ dạng của nàng này, sao thế? Để ta đoán nhé, có phải cuối cùng Cận Thiệu Khang không chịu được nữa, đã trèo lên giường của nàng Việt nữ đa tình xinh đẹp kia rồi không?”
Hắn phá lên cười lớn đầy khoái trá.
Tưởng Nhược Nam đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, giang tay, cho hắn một cái tát như trời giáng.
Tiếng cười của Cảnh Tuyên Đế ngừng bặt, hắn cúi đầu, mở to mắt trừng trừng nhìn nàng, vẻ mặt như không dám tin, vừa kinh ngạc vừa tức giận quát: “Hỗn xược, Tưởng Nhược Lan, nàng dám…”
Lời còn chưa dứt, bàn tay vừa hạ xuống của Tưởng Nhược Nam lại giơ lên, “bốp” một tiếng, mặt Cảnh Tuyên Đế lệch hẳn sang một bên.
Má nóng rát vì đau, từ nhỏ tới lớn hắn đã tát không biết bao nhiêu người rồi, nhưng giờ mới biết, cảm giác bị người khác tát thì ra là như thế này.
Thân là đế vương, hắn chưa từng phải chịu nỗi nhục ấy, hắn bỗng nổi cơn điên, ngay giây phút này, hắn gần như có ý định giết người.
Hắn chầm chậm quay đầu lại tức giận nhìn Tưởng Nhược Nam, chỉ thấy sắc mặt nàng mỗi lúc một trắng hơn, đôi mắt đen mở to kiên định, sự phẫn nộ và căm hận trong đáy mắt ấy có cả nỗi đau đớn vô tận giống như ngọn lửa đang cháy bùng bùng, dường như có thể thiêu rụi tất cả.
Bộ dạng của nàng, giống như thanh kiếm sắc đâm thẳng vào trái tim hắn.
Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận rất rõ nỗi thống khổ ấy.
Hắn ngẩn người nhìn nàng, bao nhiêu tức giận tiêu tan sạch, chỉ im lặng không nói.
Sau đó hắn thấy bàn tay nàng lại giơ lên, hắn có thể ngăn lại, có thể né tránh, thậm chí có thể gọi người vào, nhưng hắn chẳng làm gì cả, cứ đứng im hứng trọn cái tát của nàng.
Tiếng “bốp” vang lên rất kêu, Cảnh Tuyên Đế bị nàng đánh tới loạng choạng, có thể thấy nàng đã dồn hết sức vào cái tát này.
Bên má trái của hắn nóng rát vì đau.
Tưởng Nhược Nam căm hận nhìn hắn, ánh mắt như dao sắc, mặt nàng vì vậy cũng đỏ lựng lên, bàn tay phải vì dùng sức lực quá mạnh mà tới giờ vẫn không ngừng run.
Nàng chỉ vào hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu trong tay ta có một con dao, ta sẽ không do dự mà đâm nó vào ngực ngươi.”
Cảnh Tuyên Đế cười nhạt, vì hành động này của hắn khiến vết thương bên má trái nhói đau, ánh mắt hắn như bị phủ một lớp sương mỏng.
“Tưởng Nhược Lan, nàng tức giận như vậy là vì đã thua ta, ngượng quá hóa giận à? Hay là vì ta đã giúp nàng nhìn rõ bản chất của người đàn ông ấy, nàng không chịu nổi kết quả này, nên mới tới tìm ta trút giận? Tưởng Nhược Lan, tại sao nàng lại khoan dung với hắn còn tàn nhẫn với ta như vậy?”
Hắn đột nhiên bước lên phía trước, túm chặt lấy hai cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn nàng, căm hận nói: “Ta có điểm nào không sánh được với hắn? Trước kia nàng nói, hắn có thể cho nàng thứ mà ta không cho được, hắn một lòng một dạ với nàng, nhưng giờ nàng xem, nàng còn chưa nhìn rõ hay sao? Hắn vốn không thể làm được, hắn vốn không xứng đáng với niềm tin của nàng, hắn không thể cho nàng, không ai có thể cho nàng.”
Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt đột nhiên dịu dàng lại: “Nhược Lan, hãy về bên ta, tình cảm ta cho dành cho nàng không ít hơn hắn đâu, thứ hắn có thể cho nàng ta cũng có thể cho.
Thứ hắn không thể cho ta cũng có thể cho.
Ta sẽ cho nàng một cuộc sống tôn quý vô cùng, ta nói được làm được, tuyệt đối không phải như hắn, nói một đằng làm một nẻo.”
Tưởng Nhược Nam lấy hết sức để đẩy hắn ra, nàng chỉ vào hắn cười nhạt: “Hoàng đế lẽ nào đều giống ngươi, bỉ ổi vô sỉ thế này sao? Chuyện đến nước này, ngươi còn dám nói ra những lời như vậy?”
Đầu tiên là ba cái tát, rồi lại thêm những lời thoá mạ chửi rủa sỗ sàng, Cảnh Tuyên Đế cho dù có yêu nàng tới đâu cũng không thể chịu đựng nổi, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống.
Hắn gầm lên: “Đủ rồi, nàng tưởng nàng có thể thích làm gì thì làm hay sao?”
Tưởng Nhược Nam cười mấy tiếng, giờ nàng còn sợ gì nữa? Nỗi đau khổ trong lòng đã biến thành ngọn lửa thiêu cháy nàng rồi, những thứ nàng toàn tâm toàn ý hi vọng mong chờ trước kia, thứ mà nàng đánh cược tất cả, nàng trân trọng, giờ đều không còn nữa.
Và người gây ra mọi đau khổ này của nàng, lại đang dương dương đắc ý đứng trước mặt.
Nàng còn sợ gì, trước khi vào cung, nàng đã không còn quan tâm tới bất kỳ điều gì nữa, kể cả tính mạng mình.
“Hoàng thượng, ta nói sai sao? Ngươi nhìn lại ngươi đi, ngươi xấu xí như thế kia, ngoài tốt số, được đầu thai may mắn, ngồi lên vị trí cao nhất, nắm quyền tối thượng ra, ngươi còn có thứ gì khác? Cởi bỏ bộ long bào, ngươi cũng chỉ là một tên tiểu nhân.”
Cảnh Tuyên Đế gầm lên: “Câm miệng.”
Tưởng Nhược Nam trợn mắt, phớt lờ hắn, vẫn tiếp tục nói rất rành rọt, dường như lúc này đây, cho dù trời có sập xuống, cũng chẳng ngăn nổi nàng:
“Đừng có nói với ta là ngươi thích ta nữa, hễ mở miệng là nói yêu nói thích, nhưng chẳng qua đấy chỉ là cái vỏ bọc cho hành vi vô sỉ, là vỏ bọc ngụy trang cho sự ích kỷ, bá đạo, ngang ngược của ngươi mà thôi.
Ngươi có biết thế nào là yêu không? Chỉ cần ngươi hiểu một chút thôi, ngươi nên biết ta đã phải bỏ ra nhiều nỗ lực thế nào để có được những tháng ngày vui vẻ trước kia.
Ta trân trọng điều đó biết bao, nhưng ngươi lại vì bản thân mình, vì cái tình yêu nực cười của mình, mà hủy hoại nó không chút thương tiếc.
Ngươi vừa nói yêu ta, vừa cầm kiếm đâm vào ngực ta, ngươi không nhìn thấy ta rất đau sao? Ngươi không nhìn thấy ta đang chảy máu sao? Ta đã từng cầu xin ngươi, xin ngươi dừng lại, nhưng ngươi vẫn đâm thẳng cây kiếm vào ngực ta không hề chớp mắt, cho đến khi ta chảy tới giọt máu cuối cùng.”
Tưởng Nhược Nam lao tới trước mặt hắn, túm lấy cổ áo hắn: “Ngươi nhìn ta đi, nhìn ta đi, bộ dạng của ta bây giờ là kết quả tình yêu của ngươi đó, nhìn ta bây giờ xem, ngươi đã thỏa mãn chưa? Ngươi khiến ta tổn thương thì ngươi vui lắm phải không? Ta cần thứ tình yêu như thế làm gì? Ngươi hãy lấy về đi, ngươi hãy lấy hết về đi.
Ngươi có tư cách gì mà mang thứ tình yêu buồn nôn đó của ngươi tới để làm tổn thương ta.
Ta hận ngươi, ta hận ngươi.”
Nàng ra sức đấm vào ngực hắn, mấy câu cuối cùng, nàng gần như hét lên.
Cảnh Tuyên Đế sắc mặt trắng nhợt, trái tim quặn thắt vì đau đớn.
Hắn giữ chặt hai vai, trừng mắt nhìn nàng, mắt đỏ ngầu, giống như dã thú sắp phát điên.
“Tưởng Nhược Lan, người phản bội nàng là Cận Thiệu Khang.
Cho dù ta có muốn làm gì thì cũng không thể dắt tay Cận Thiệu Khang đưa lên giường của Việt nữ kia.
Tại sao nàng lại đổ hết trách nhiệm lên đầu ta?”
“Không sai.
Cận Thiệu Khang phản bội ta, nhưng đấy là lựa chọn của ta, ta chấp nhận.
Nhưng Hoàng thượng, ta có gây sự gì với ngươi không? Ta có lựa chọn ngươi không? Ngươi dựa vào cái gì mà dùng quyền hành trong tay mình để đối xử với ta bỉ ổi vô sỉ như vậy, ngươi thật vô liêm sỉ.”
“Đủ rồi.” Cảnh Tuyên Đế lúc tức giận đẩy mạnh hai vai nàng một cái, khiến nàng ngã xuống đất, đôi mắt hắn vằn lên, chỉ vào nàng mà thét: “Nàng còn dám nói thêm một từ nữa, ta sẽ giết nàng.” Hắn ôm ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Tưởng Nhược Nam chẳng hề sợ hãi, “Dùng quyền lực trong tay vốn chẳng phải sở trường của ngươi sao? Ta chẳng thấy kỳ lạ chút nào, điều ta thật sự thấy lạ là, nếu ngày nào đó ngươi không còn quyền lực nữa, thì ngươi sẽ sống ra sao?”
Cảnh Tuyên Đế bước lên trước hai bước, đột nhiên dừng chân, rồi há miệng phun ra một búng máu, sau đó chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Chuyện xảy ra rất đột ngột, Tưởng Nhược Nam ngậm miệng, ngẩn người nhìn hắn, chỉ thấy ôm ngực rồi liên tục thổ huyết, mặt trắng như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi.
Tưởng Nhược Nam dần bình tĩnh trở lại, nàng thấy hắn ôm ngực thì nghĩ đến một khả năng: “Là vết thương lần trước cứu ta sao?”
Cảnh Tuyên Đế lau máu trên khóe miệng, quay đầu nhìn nàng một cái, yếu ớt nói: “Chẳng phải nàng hận tới mức mong ta chết sao, còn hỏi nhiều như thế làm gì?”
Máu trong người sục sôi, đầu đau mắt hoa, toàn thân rã rời, hắn cố đứng dậy mấy lần nhưng không thể.
Tưởng Nhược Nam mặc dù hận hắn thấu xương, mặc dù miệng nói rằng chỉ muốn giết hắn, nhưng lại không muốn hắn chết trước mặt mình.
Huống hồ, vết thương này là vì cứu nàng mà có.
Nàng mặt vô cảm nói: “Ta sẽ đi gọi thái y.”
“Đợi đã, gọi Hoàng Quý vào trước.”
Tưởng Nhược Nam làm theo lời hắn, Hoàng Quý bước vào, thấy tình hình bên trong, kinh hãi lao tới, đỡ hắn lên ghế rồng.
Cảnh Tuyên Đế dặn Hoàng Quý: “Đi gọi Lưu viện sử tới đây, đừng kinh động nhiều người, hôm nay miễn triều, đừng nói gì hết.”
“Vâng.” Hoàng Quý nhìn má trái sưng phồng của Cảnh Tuyên Đế với ánh mắt hồ nghi, Cảnh Tuyên Đế nhìn hắn lạnh lùng lên tiếng: “Không được nói linh tinh.”
“Vâng.” Hoàng Quý quay người đi ra mời thái y, trước khi đi còn nhìn Tưởng Nhược Nam một cái.
Cảnh Tuyên Đế dựa trên ghế, nhìn Tưởng Nhược Nam đứng cách đó không xa.
“Nhược Lan, chưa bao giờ ta muốn làm hại nàng, ta chỉ muốn giữ nàng ở bên mình… Nàng hãy đến bên ta, sau này ta sẽ đối với nàng thật tốt, những thống khổ mà nàng phải chịu trước kia ta sẽ bù đắp cho nàng hết…”
Cảnh Tuyên Đế nằm trên long sàng trong nội điện, Lưu thái y đang đứng bên bắt mạch cho hắn, Hoàng Quý đứng ở bên còn lại, Tưởng Nhược Nam thì đứng khá xa.
Do được Cảnh Tuyên Đế dặn trước nên Hoàng Quý không làm kinh động tới bất kỳ ai, nhưng việc Hoàng thượng không dự buổi chầu sớm đã lan nhanh tới hậu cung.
Hoàng hậu và đám phi tần đều lo lắng, không biết có phải sức khỏe Hoàng đế lại có vấn đề hay không.
Thế là họ lần lượt kéo tới để thăm hắn, nhưng bị Hoàng Quý dùng khẩu dụ của Hoàng thượng ngăn lại hết.
Hoàng Quý đương nhiên hiểu tâm tư của Cảnh Tuyên Đế, vết thương trên người hắn chẳng có gì phải giấu, nhưng vết ngón tay trên mặt thì sao có thể để người khác nhìn thấy đây?
Vết tay này vừa nhìn đã biết là do Hầu phu nhân gây ra.
Hầu phu nhân đã đánh Hoàng thượng, Hoàng thượng không những không giận, mà còn hao tâm tổn trí nghĩ cách giấu giúp Hầu phu nhân, như thế đủ để biết vị trí của Hầu phu nhân trong lòng Hoàng thượng là không thể cân đo.
Lưu viện sử chỉ chăm chú bắt mạch cho Hoàng thượng, hoàn toàn không nhìn đến Tưởng Nhược Nam đứng bên, cũng không thấy vết ngón tay trên mặt người.
Một lúc sau, Viện sử khẽ nói: “Tâm mạch của Hoàng thượng bị tổn thương, nhất định phải giữ cho trái tim bình ổn, mọi tâm trạng kích động đều không có lợi cho vết thương của người.
Mong Hoàng thượng hãy giữ gìn long thể vì giang sơn xã tắc.”
Cảnh Tuyên Đế cười điềm đạm: “Cái tật thích nói quá lên về bệnh tình của Viện sử đại nhân mãi vẫn không sửa được.”
Lưu viện sử vội vàng cúi đầu: “Thần lo lắng.”
Cảnh Tuyên Đế cười đáp: “Được rồi, ngươi cũng đừng lo lắng nữa, lui ra ngoài kê đơn thuốc đi.”
“Vâng.”
Lưu viện sử dập đầu cáo lui, Hoàng Quý theo sau, Tưởng Nhược Nam ngẫm nghĩ, cũng đi ra theo, rồi khẽ gọi Hoàng công công.
“Hoàng công công, vết thương này của Hoàng thượng có phải là lần ở bãi săn không? Lâu như thế rồi vẫn chưa khỏi sao?”
Hoàng Quý biết sự quan trọng của Tưởng Nhược Nam trong lòng Hoàng đế nên không dám giấu nàng, kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.
“Tối Mười hai tháng Tám đã uống rượu say? Mười hai tháng Tám?” Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, Mười hai tháng Tám chẳng phải ngày nàng và Cận Thiệu Khang động phòng sao?
Hoàng Quý thở dài, “Đúng thế, Hoàng thượng uống rượu, hình như tâm trạng rất không vui, tối hôm đó đã thổ huyết, ngất đi.
Sau này mặc dù đã khỏe nhưng để lại di chứng, mỗi lần mưa gió, ngực đều đau đớn khôn cùng, mấy lần đau tới mức Viện sử đại nhân phải châm cứu để giảm đau.”
Hoàng Quý nói xong, lắc lắc đầu, đi theo Lưu viện sử ra ngoài điện đợi.
Tưởng Nhược Nam đứng bên ngoài nội điện ngẩn người một lúc, sau đó quay vào trong..
/188
|