Các cô nương đều tiếp đề rất hay, khiến những tiếng khen ngợi vang lên không ngớt, một vài mệnh phụ phi tần cũng đã lên tiếng tán dương trêu chọc vài câu, khiến không khí trong đình vô cùng náo nhiệt.
Còn Tưởng Nhược Nam càng lúc càng lo lắng.
Sau khi chăm chú lắng nghe, nàng không chắc chắn về việc mình có thể tiếp được đề hay không, lẽ nào thật sự để Từ Uyển Thanh lấy mình ra làm trò cười ư? Thật không cam tâm…
Nhưng, rất nhanh đã đến lượt Lưu Tử Đồng và Cận Yên Nhiên, hai người bọn họ xuất thân danh giá, đương nhiên được học hành từ bé, nên thuận lợi tiếp đề.
Khi đến lượt Cận Yên Nhiên ra đề cho Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên nghĩ một hồi, mới ra một câu mà cô ta cho rằng đơn giản nhất: “Nhất chi hoa” (một cành hoa).
Đáng tiếc là, cô ta cho rằng đơn giản, nhưng vẫn khó đối với Tưởng Nhược Nam.
Nhất chi hoa? Nàng chỉ biết quái hiệp Nhất Chi Mai thôi…
Làm sao tách ba từ “Nhất Chi Hoa” ra làm ba câu thơ đây?
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tưởng Nhược Nam vẫn đang suy nghĩ.
Cận Yên Nhiên đứng bên lo lắng tới mướt mồ hôi, không phải chứ, mình câu đơn giản như vậy cũng không tiếp được hay sao? Thiếu phu nhân của phủ An Viễn Hầu lại nhảy múa trước mặt mọi người, lần này thì mất mặt to rồi.
Nghĩ tới việc mình đã kéo tẩu tẩu tới đây, trong lòng cô ta càng thêm thấp thỏm.
Các cô nương và mệnh phụ xung quanh thấy Tưởng Nhược Nam do dự mãi không tiếp đề, vẻ mặt đã bắt đầu mất đi sự kiên nhẫn, nhưng vì “hậu đài” của nàng quá vững, nên không dám thúc giục, đổi lại là người khác thì sớm đã bị họ ép nhận thua từ lâu rồi.
Từ Uyển Thanh thấy Tưởng Nhược Nam quả nhiên là không tiếp được đề đúng như ý định của mình, trong lòng vô cùng đắc ý.
Cô ta không lên tiếng vội, muốn mọi người có thêm thời gian nhìn bộ dạng nhếch nhác bức bách của nàng.
Biết trị bệnh thì có gì ghê gớm, một thục nữ thực sự không cần thiết phải biết chữa bệnh, nhưng lại yêu cầu về tài năng và đức hạnh.
Tưởng Nhược Nam dù có biết trị bệnh giỏi tới đâu, cũng không thay đổi được sự thật nàng chỉ là một kẻ ngu ngốc!
Bên này, trước bao nhiêu con mắt đều tập trung vào mình, Tưởng Nhược Nam toát mồ hôi hột.
Có lẽ chuyện “cái khó ló cái khôn” là có thật, vào lúc quan trọng, nàng đột nhiên nhớ ra ở kiếp trước khi còn sống trong cô nhi viện nàng từng xem một bộ phim, nội dung trong phim nàng không nhớ rõ nữa, nhưng tên của bộ phim đó thì nàng vẫn còn nhớ.
Bộ phim ấy có tên là…
“Nhất tiễn mai…” Tưởng Nhược Nam chầm chậm lên tiếng.
Nàng đột ngột lên tiếng khiến đám người xung quanh đang rì rầm bàn tán bỗng dưng im bặt, Từ Uyển Thanh thì ngẩn người, ngay sau đó nhìn Tưởng Nhược Nam chằm chằm, cô ta không tin, cô ta không tin một Tưởng Nhược Lan ngu dốt lại có thể tiếp được đề này.
“Nhất tiễn mai… Chi… chi đầu hương…”
Cận Yên Nhiên mừng rỡ, trong lúc hào hứng đã túm lấy ống tay áo Tưởng Nhược Nam, cổ vũ: “Tẩu tẩu, còn một câu nữa!”
Tưởng Nhược Nam trán rịn mồ hôi, nàng biết là còn một câu nữa, chẳng phải nàng đang cố gắng để nghĩ đây ư?
Bỗng nhiên trong đầu nàng hiện ra một bức tranh hoa mai trong tuyết lạnh, tuyết trắng mênh mông, cành mai rực đỏ bay đầu trời…
Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, nàng mỉm cười ung dung, rồi đọc tiếp: “Nhất tiễn mai.
Chi đầu hương.
Hoa hạ phiêu diêu linh lâm hương.”
Không khí trong Thiên Thu đình rất tĩnh lặng, ngay sau đó vỡ òa bởi những lời reo hò, cảm thán.
“Cảnh thật đẹp!”
“Không ngờ Hầu phu nhân ngoài giỏi y thuật còn tài hoa như thế, thật quá bất ngờ!”
Các phu nhân mệnh phụ vốn định nhờ vả cầu cạnh Tưởng Nhược Nam lúc này nhân cơ hội mà ca ngợi nàng lên tận mây xanh, nghe cứ như Tưởng Nhược Nam là một tài nữ vậy.
Tưởng Nhược Nam dù da mặt có dày đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Từ Uyển Thanh đứng lên bèn thấy Tưởng Nhược Nam lại một lần nữa được mọi người ca ngợi, cô ta tức giận tới giậm chân bình bịch.
Dù vô cùng đắc ý, Tưởng Nhược Nam vẫn không quên kẻ đầu sỏ.
Đùa chắc, Tưởng Nhược Nam nàng là người dễ bắt nạt hay sao? Nàng quay đầu lại nhìn Từ Uyển Thanh đang tức tới mức trắng bệch cả mặt ra, nói: “Từ tiểu thư, chơi trò này cũng không thú vị lắm, tiểu thư có dám cùng ta chơi một trò kích thích hơn không”
Câu nói này khiến các cô nương từ xưa đến nay vẫn rất quân thủ lễ nghĩa quy củ cảm thấy hào hứng, đừng bên cạnh cổ vũ Từ Uyển Thanh: “Từ tiểu thư, thi với Hầu phu nhân đi!”
Nhìn nụ cười vô cùng tự tin của Tưởng Nhược Nam, trong lòng Từ Uyển Thanh bỗng có dự cảm xấu.
Vô thức, cô ta định lên tiếng từ chối, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Tưởng Nhược Nam chặn họng: “Từ tiểu thư, không phải cô sợ đấy chứ, nếu cô không dám cũng không sao.”
Những người xung quanh bình thường vẫn ngứa mắt với thói ngông cuồng của Từ Uyển Thanh, nên vào hùa với Lưu Tử Đồng và Cận Yên Nhiên khích tướng cô ta: “Từ tiểu thư, bình thường chẳng phải tiểu thư vẫn cho là tài cầm kỳ thi họa của mình không ai sánh được hay sao? Không phải tiểu thư sợ không dám thi với Hầu phu nhân đấy chứ?”
Từ Uyển Thanh là người ưa thể diện, trước bao con mắt thế kia cũng không dễ gì mà bỏ đi được, đành cứng giọng nhận lời: “Được, ta thi với phu nhân!”
Bên ngoài Thiên Thu đình, Cảnh Tuyên Đế dẫn theo đám vương công đại thần chầm chậm cất bước về phía Ngự hoa viên.
Hắn thân mặc long bào đi trước, cùng trò chuyện với chúng thần theo sau, khi tâm trạng vui vẻ còn tiện thể tán dương công lao của một vài đại thần, thỉnh thoảng lại có một vài đại thần quỳ mọp xuống đập đầu tạ ân.
Nhìn thấy Thiên Thu đình phía trước không khí náo nhiệt, hắn bèn bảo thái giám hầu bên cạnh tới xem xem có chuyện gì.
Không lâu sau, thái giám quay lại bẩm báo: “Là các nữ quyến đang chơi tửu lệnh ở đó, các nương nương và mệnh phụ cũng đều tập trung ở đấy cả.”
Cảnh Tuyên Đế nghe xong bèn thấy hứng thú, “Chơi tửu lệnh mà lại náo nhiệt như thế…” Nói rồi quay sang nói với chúng đại thần: “Chi bằng chúng ta hãy qua đó xem sao, xem bọn họ chơi tửu lệnh như thế nào.”
Đám đại thần nào ai dám kháng lệnh.
Cảnh Tuyên Đế lại tiếp tục hạ chỉ: “Chúng ta lặng lẽ đi đến, không được làm phiền họ, nếu không bọn họ thấy trẫm lại quỳ lại bái, thế thì còn gì là thú vị nữa!”
Mọi người cúi đầu dạ ran.
Cứ thế, Cảnh Tuyên Đế dẫn đầu một đám người lẳng lặng tới gần Thiên Thu đình.
Trong Thiên Thu đình.
Các cô nương không biết chuyện xảy ra bên ngoài, họ đang trong tình trạng hưng phấn cực độ.
Mặc dù Từ Uyển Thanh nhận lời nhưng vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an, “Hầu phu nhân, phu nhân định chơi trò gì, nếu đánh nhau, quất roi thì Uyển Thanh xin thẳng thắn nhận thua!”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Từ tiểu thư nói đùa rồi, trong một ngày vui như hôm nay sao bổn phu nhân có thể làm những việc mất hứng như thế.
Hơn nữa đánh nhau với Từ tiểu thư …” Nàng khẽ cười: “Như thế là cậy lớn đánh nhỏ rồi, chẳng phải là chuyện hay ho gì, đúng không?” Sự khinh miệt trong câu nói của nàng khiến Từ Uyển Thanh thật mất mặt, nhưng cô ta không biết phải phản bác thế nào.
“Vậy Hầu phu nhân muốn thi gì?” Từ Uyển Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là đánh nhau thì dù có là cầm kỳ thi họa, Tưởng Nhược Lan quyết không phải là đối thủ của cô ta.
Các cô nương cũng mở to mắt nhìn Hầu phu nhân, vô cùng tò mò không biết nàng có trò gì thú vị hơn.
Vào giây phút này, mọi người đột nhiên nhận ra, bà la sát Tưởng Nhược Lan thực ra cũng rất có sức hút.
Sức hút của nàng không nằm ở việc nàng có người chống lưng mạnh tới nhường nào mà ở chính bản thân nàng, toàn thân nàng phát ra một thứ cảm giác… mạnh mẽ, có ân báo ân, có oán báo oán, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Mọi người đều không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra, Hầu phu nhân cố tình gây khó dễ cho Từ Uyển Thanh.
Tưởng Nhược Nam đáp: “Chúng ta chơi một ván phân định thắng thua ngay.
Ta ra vế trên, nếu cô đối được, thì cô muốn ta làm gì cũng được.
Nhưng nếu cô không đối được, thì cô phải trồng cây chuối dưới đất!”
Chơi đối câu đối? Mắt Từ Uyển Thanh sáng lên, đây là trò cô ta giỏi nhất, chỉ là nếu Tưởng Nhược Nam giở trò ra một câu đối mà cô ta… không thể đối được…
“Chơi đối câu đối thì được, nhưng phải là một vế đối mà bản thân Hầu phu nhân có lời giải!”
Tưởng Nhược Nam biết lòng dạ cô ta, lập tức mỉm cười nhận lời: “Đương nhiên là thế rồi!”
Lúc này Từ Uyển Thanh càng thêm chắc chắn, câu đối mà ngay cả Tưởng Nhược Lan cũng có thể đối được thì khó đến đâu chứ? Cô ta đã bắt đầu nghĩ, sau khi mình thắng phải yêu cầu Tưởng Nhược Lan làm gì cho hả giận đây?
Bên ngoài Thiên Thu đình, Cảnh Tuyên Đế nhìn cảnh này bất giác thấy buồn cười.
Tưởng Nhược Lan là người thế nào hắn rõ hơn ai hết, cùng lắm thì nàng cũng chỉ biết vài chữ mà thôi, đối câu đối? Nàng hả?
Bất giác hắn quay người lại nhìn phía sau, tìm Cận Thiệu Khang, gọi hắn tới trước mặt mình, “Là An Viễn Hầu dạy sao?”
Câu hỏi không đầu không cuối, nhưng Cận Thiệu Khang lập tức hiểu ý hắn, “Không phải, thần chưa bao giờ dạy nàng những thứ đó.”
Cảnh Tuyên Đế không nói gì nữa, quay đầu nhìn người con gái đang cười đầy tự tin trong đình tự, bất giác hắn cũng nhếch miệng cười.
Trong đình, Từ Uyển Thanh nhìn Tưởng Nhược Nam: “Hầu phu nhân, mời ra câu đối!”
Tưởng Nhược Nam không phải xuất thân văn nhân, đối với những thứ như thơ từ ca phú nàng không biết nhiều, trong đầu nàng chỉ có ấn tượng duy nhất với một câu đối mà nàng từng đọc được trong truyện “Anh hùng xạ điêu” của Kim Dung, là câu đối mà thư sinh của Đoàn Hoàng Gia dùng để kiểm tra Hoàng Dung.
Mà nghe nói câu đối ấy một thời từng là “câu đối chết”, làm khó không biết bao nhiêu văn nhân tài tử.
Nàng muốn dùng nó để làm khó tiểu cô nương này, chắc không phải là vấn đề gì ghê gớm nhỉ?
“Cô nghe cho rõ đây…” Tưởng Nhược Nam mỉm cười, nói từng chữ từng từ rõ ràng: “Cầm sắt tỳ bà bát đại vương nhất ban đầu diện![11]
[11] Cầm (琴) sắt (瑟) tỳ (琵) bà (琶) là bốn loại nhạc cụ, phía trên bốn chữ này đều có bộ hai chữ vương, tổng cộng là tám chữ Vương (Bát đại vương).
Ai ngờ nàng vừa đọc xong vế đầu thì xung quanh im bặt.
Bên ngoài, từ Hoàng đế cho tới thần tử, người nào người nấy đều cười khổ lắc lắc đầu.
Từ Uyển Thanh cười nhạt, nhìn Tưởng Nhược Nam tức giận nói: “Hầu phu nhân, ta biết phu nhân sẽ giở trò mà! Tại sao lại mang “câu đối chết” ra để thử ta, đây là vế đối mà trên thế gian chưa ai đối được, một nữ tử như ta làm sao có thể nghĩ ra? Cũng may ta sớm có sự phòng bị, như đã nói trước, vế đối này phu nhân phải giải được thì mới tính là thắng cuộc!”
Lần này Tưởng Nhược Nam nghe thấy có mùi khác lạ, nàng quay đầu lại, thì thầm hỏi Cận Yên Nhiên: “Sao, trước đây đã có vế đối này rồi ư?” Không phải vậy chứ?
Cận Yên Nhiên ngượng nghịu ghé sát vào tai Tưởng Nhược Nam trước ánh mắt khác thường của mọi người, khẽ đáp: “Vế đối này mười mấy năm nay không ai đối được, đúng là vế đối chết, tẩu tẩu, nếu tẩu không đối được thì tẩu thua rồi!” Cận Yên Nhiên lo lắng thở dài, sau khi Từ Uyển Thanh thắng không biết cô ta sẽ nghĩ ra trò gì khiến tẩu tẩu mất mặt đây, đã thỏa thuận trước rồi, Hoàng hậu nương nương cũng không thể can dự vào.
Tưởng Nhược Nam suýt nữa thì phá lên cười sung sướng, vận may của nàng hình như tốt hơn người bình thường, câu đối duy nhất mà nàng biết, lại là “câu đối chết” ở thế giới này.
Bên ngoài đình, một vài đại thần đã bắt đầu quay sang thì thầm với nhau.
“Trên bốn chữ ‘cầm sắt tỳ bà’ đều có hai chữ vương, tổng cộng là tám chữ vương.
Thực sự khó đối, lão phu nghĩ rất lâu rồi mà còn chưa nghĩ ra vế hoàn chỉnh để đối lại.”
“Hầu phu nhân mang ‘câu đối chết’ ra để làm khó tiểu cô nương, không phải quá…”
“Cũng may Từ tiểu thư nghĩ ra được điều kiện kia, đã nói trước rồi, xem ra lần này Hầu phu nhân phải nhận thua thôi!”
Nói xong đều nhìn Cận Thiệu Khang với ánh mắt thương cảm, phu nhân hắn sắp bị mất mặt trước bao người, đương nhiên hắn xứng đáng nhận được sự đồng cảm của họ.
Nhưng Cận Thiệu Khang nhìn đôi mắt vẫn sáng rực của Tưởng Nhược Nam, trong lòng bất giác có cảm giác rất lạ, hắn dự cảm, nàng đã có tính toán từ trước…
Nhưng sao có thể thế được, một “câu đối chết” mà sĩ tử văn nhân khắp thiên hạ không tìm ra được vế đối hoàn chỉnh, sao nàng có thể đối đây?
Cảnh Tuyên Đế vẫn quan sát cục diện với ánh mắt đầy hứng thú.
Trong đình, Từ Uyển Thanh vỗ tay cười, nói: “Hầu phu nhân, nếu phu nhân không thể đối được vế vừa rồi, thì phu nhân phải nhận thua, có nhiều người làm chứng như vậy, nói lời phải giữ lời, để ta nghĩ xem, nên yêu cầu phu nhân làm gì nhỉ?” Nói xong, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Tưởng Nhược Nam, bộ dạng như đang suy nghĩ mưu kế xấu xa.
“Từ tiểu thư, cô vui mừng quá sớm đấy, sao cô biết ta không đối được vế ấy?” Tưởng Nhược Nam lúc này cũng chẳng buồn nghĩ đến việc mình đột ngột như thế liệu có khiến mọi người ngạc nhiên không.
Nhẫn nhịn mãi chỉ có thể chịu ấm ức, chi bằng cứ tỏa sáng một lần, dù sao thời gian này tiếng tăm của nàng cũng đang rất nổi, chẳng thể vì màn này mà nổi hơn được nữa.
Từ Uyển Thanh căn bản không tin, cười đáp: “Hầu phu nhân, ta khuyên phu nhân vẫn nên thôi đi thì hơn, nói ra chỉ làm trò cười cho thiên hạ!”
Tưởng Nhược Nam hất cằm, nhướn mày: “Cô nghe cho rõ đây, vế trên: Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương nhất ban đầu diện…” Nói tới đây nàng cố ý dừng lại, nhìn khắp xung quanh một lượt.
Mọi người đều yên lặng, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở của nhau, tất cả đều mở to hai mắt nhìn nàng không chớp.
Thời khắc ấy, Tưởng Nhược Nam cảm thấy thật vinh dự.
Sau đó nàng nói từng từ từng chữ rất rõ ràng: “Vế dưới là: Si mi võng lượng, tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng.”
Cầm sắt tỳ bà có tám chữ vương, Si mi võng lượng có bốn chữ quỷ, đối vô cùng chính xác!
Sau khi phân tích kĩ lưỡng, trong đình ngoài đình vang dậy tiếng vỗ tay.
Một “câu đối chết” mười mấy năm nay, một “câu đối chết” làm vô số văn nhân sĩ tử mất ăn mất ngủ, lại được giải bởi một người con gái, mà người con gái này còn là Tưởng Nhược Lan nữa chứ! Bà la sát Tưởng Nhược Lan!
Vào giây phút ấy, không ai có thể tưởng tượng được tâm trạng của chính mình.
Các cô nương đều tiếp đề rất hay, khiến những tiếng khen ngợi vang lên không ngớt, một vài mệnh phụ phi tần cũng đã lên tiếng tán dương trêu chọc vài câu, khiến không khí trong đình vô cùng náo nhiệt.
Còn Tưởng Nhược Nam càng lúc càng lo lắng.
Sau khi chăm chú lắng nghe, nàng không chắc chắn về việc mình có thể tiếp được đề hay không, lẽ nào thật sự để Từ Uyển Thanh lấy mình ra làm trò cười ư? Thật không cam tâm…
Nhưng, rất nhanh đã đến lượt Lưu Tử Đồng và Cận Yên Nhiên, hai người bọn họ xuất thân danh giá, đương nhiên được học hành từ bé, nên thuận lợi tiếp đề.
Khi đến lượt Cận Yên Nhiên ra đề cho Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên nghĩ một hồi, mới ra một câu mà cô ta cho rằng đơn giản nhất: “Nhất chi hoa” (một cành hoa).
Đáng tiếc là, cô ta cho rằng đơn giản, nhưng vẫn khó đối với Tưởng Nhược Nam.
Nhất chi hoa? Nàng chỉ biết quái hiệp Nhất Chi Mai thôi…
Làm sao tách ba từ “Nhất Chi Hoa” ra làm ba câu thơ đây?
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tưởng Nhược Nam vẫn đang suy nghĩ.
Cận Yên Nhiên đứng bên lo lắng tới mướt mồ hôi, không phải chứ, mình câu đơn giản như vậy cũng không tiếp được hay sao? Thiếu phu nhân của phủ An Viễn Hầu lại nhảy múa trước mặt mọi người, lần này thì mất mặt to rồi.
Nghĩ tới việc mình đã kéo tẩu tẩu tới đây, trong lòng cô ta càng thêm thấp thỏm.
Các cô nương và mệnh phụ xung quanh thấy Tưởng Nhược Nam do dự mãi không tiếp đề, vẻ mặt đã bắt đầu mất đi sự kiên nhẫn, nhưng vì “hậu đài” của nàng quá vững, nên không dám thúc giục, đổi lại là người khác thì sớm đã bị họ ép nhận thua từ lâu rồi.
Từ Uyển Thanh thấy Tưởng Nhược Nam quả nhiên là không tiếp được đề đúng như ý định của mình, trong lòng vô cùng đắc ý.
Cô ta không lên tiếng vội, muốn mọi người có thêm thời gian nhìn bộ dạng nhếch nhác bức bách của nàng.
Biết trị bệnh thì có gì ghê gớm, một thục nữ thực sự không cần thiết phải biết chữa bệnh, nhưng lại yêu cầu về tài năng và đức hạnh.
Tưởng Nhược Nam dù có biết trị bệnh giỏi tới đâu, cũng không thay đổi được sự thật nàng chỉ là một kẻ ngu ngốc!
Bên này, trước bao nhiêu con mắt đều tập trung vào mình, Tưởng Nhược Nam toát mồ hôi hột.
Có lẽ chuyện “cái khó ló cái khôn” là có thật, vào lúc quan trọng, nàng đột nhiên nhớ ra ở kiếp trước khi còn sống trong cô nhi viện nàng từng xem một bộ phim, nội dung trong phim nàng không nhớ rõ nữa, nhưng tên của bộ phim đó thì nàng vẫn còn nhớ.
Bộ phim ấy có tên là…
“Nhất tiễn mai…” Tưởng Nhược Nam chầm chậm lên tiếng.
Nàng đột ngột lên tiếng khiến đám người xung quanh đang rì rầm bàn tán bỗng dưng im bặt, Từ Uyển Thanh thì ngẩn người, ngay sau đó nhìn Tưởng Nhược Nam chằm chằm, cô ta không tin, cô ta không tin một Tưởng Nhược Lan ngu dốt lại có thể tiếp được đề này.
“Nhất tiễn mai… Chi… chi đầu hương…”
Cận Yên Nhiên mừng rỡ, trong lúc hào hứng đã túm lấy ống tay áo Tưởng Nhược Nam, cổ vũ: “Tẩu tẩu, còn một câu nữa!”
Tưởng Nhược Nam trán rịn mồ hôi, nàng biết là còn một câu nữa, chẳng phải nàng đang cố gắng để nghĩ đây ư?
Bỗng nhiên trong đầu nàng hiện ra một bức tranh hoa mai trong tuyết lạnh, tuyết trắng mênh mông, cành mai rực đỏ bay đầu trời…
Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, nàng mỉm cười ung dung, rồi đọc tiếp: “Nhất tiễn mai.
Chi đầu hương.
Hoa hạ phiêu diêu linh lâm hương.”
Không khí trong Thiên Thu đình rất tĩnh lặng, ngay sau đó vỡ òa bởi những lời reo hò, cảm thán.
“Cảnh thật đẹp!”
“Không ngờ Hầu phu nhân ngoài giỏi y thuật còn tài hoa như thế, thật quá bất ngờ!”
Các phu nhân mệnh phụ vốn định nhờ vả cầu cạnh Tưởng Nhược Nam lúc này nhân cơ hội mà ca ngợi nàng lên tận mây xanh, nghe cứ như Tưởng Nhược Nam là một tài nữ vậy.
Tưởng Nhược Nam dù da mặt có dày đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Từ Uyển Thanh đứng lên bèn thấy Tưởng Nhược Nam lại một lần nữa được mọi người ca ngợi, cô ta tức giận tới giậm chân bình bịch.
Dù vô cùng đắc ý, Tưởng Nhược Nam vẫn không quên kẻ đầu sỏ.
Đùa chắc, Tưởng Nhược Nam nàng là người dễ bắt nạt hay sao? Nàng quay đầu lại nhìn Từ Uyển Thanh đang tức tới mức trắng bệch cả mặt ra, nói: “Từ tiểu thư, chơi trò này cũng không thú vị lắm, tiểu thư có dám cùng ta chơi một trò kích thích hơn không”
Câu nói này khiến các cô nương từ xưa đến nay vẫn rất quân thủ lễ nghĩa quy củ cảm thấy hào hứng, đừng bên cạnh cổ vũ Từ Uyển Thanh: “Từ tiểu thư, thi với Hầu phu nhân đi!”
Nhìn nụ cười vô cùng tự tin của Tưởng Nhược Nam, trong lòng Từ Uyển Thanh bỗng có dự cảm xấu.
Vô thức, cô ta định lên tiếng từ chối, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Tưởng Nhược Nam chặn họng: “Từ tiểu thư, không phải cô sợ đấy chứ, nếu cô không dám cũng không sao.”
Những người xung quanh bình thường vẫn ngứa mắt với thói ngông cuồng của Từ Uyển Thanh, nên vào hùa với Lưu Tử Đồng và Cận Yên Nhiên khích tướng cô ta: “Từ tiểu thư, bình thường chẳng phải tiểu thư vẫn cho là tài cầm kỳ thi họa của mình không ai sánh được hay sao? Không phải tiểu thư sợ không dám thi với Hầu phu nhân đấy chứ?”
Từ Uyển Thanh là người ưa thể diện, trước bao con mắt thế kia cũng không dễ gì mà bỏ đi được, đành cứng giọng nhận lời: “Được, ta thi với phu nhân!”
Bên ngoài Thiên Thu đình, Cảnh Tuyên Đế dẫn theo đám vương công đại thần chầm chậm cất bước về phía Ngự hoa viên.
Hắn thân mặc long bào đi trước, cùng trò chuyện với chúng thần theo sau, khi tâm trạng vui vẻ còn tiện thể tán dương công lao của một vài đại thần, thỉnh thoảng lại có một vài đại thần quỳ mọp xuống đập đầu tạ ân.
Nhìn thấy Thiên Thu đình phía trước không khí náo nhiệt, hắn bèn bảo thái giám hầu bên cạnh tới xem xem có chuyện gì.
Không lâu sau, thái giám quay lại bẩm báo: “Là các nữ quyến đang chơi tửu lệnh ở đó, các nương nương và mệnh phụ cũng đều tập trung ở đấy cả.”
Cảnh Tuyên Đế nghe xong bèn thấy hứng thú, “Chơi tửu lệnh mà lại náo nhiệt như thế…” Nói rồi quay sang nói với chúng đại thần: “Chi bằng chúng ta hãy qua đó xem sao, xem bọn họ chơi tửu lệnh như thế nào.”
Đám đại thần nào ai dám kháng lệnh.
Cảnh Tuyên Đế lại tiếp tục hạ chỉ: “Chúng ta lặng lẽ đi đến, không được làm phiền họ, nếu không bọn họ thấy trẫm lại quỳ lại bái, thế thì còn gì là thú vị nữa!”
Mọi người cúi đầu dạ ran.
Cứ thế, Cảnh Tuyên Đế dẫn đầu một đám người lẳng lặng tới gần Thiên Thu đình.
Trong Thiên Thu đình.
Các cô nương không biết chuyện xảy ra bên ngoài, họ đang trong tình trạng hưng phấn cực độ.
Mặc dù Từ Uyển Thanh nhận lời nhưng vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an, “Hầu phu nhân, phu nhân định chơi trò gì, nếu đánh nhau, quất roi thì Uyển Thanh xin thẳng thắn nhận thua!”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Từ tiểu thư nói đùa rồi, trong một ngày vui như hôm nay sao bổn phu nhân có thể làm những việc mất hứng như thế.
Hơn nữa đánh nhau với Từ tiểu thư …” Nàng khẽ cười: “Như thế là cậy lớn đánh nhỏ rồi, chẳng phải là chuyện hay ho gì, đúng không?” Sự khinh miệt trong câu nói của nàng khiến Từ Uyển Thanh thật mất mặt, nhưng cô ta không biết phải phản bác thế nào.
“Vậy Hầu phu nhân muốn thi gì?” Từ Uyển Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là đánh nhau thì dù có là cầm kỳ thi họa, Tưởng Nhược Lan quyết không phải là đối thủ của cô ta.
Các cô nương cũng mở to mắt nhìn Hầu phu nhân, vô cùng tò mò không biết nàng có trò gì thú vị hơn.
Vào giây phút này, mọi người đột nhiên nhận ra, bà la sát Tưởng Nhược Lan thực ra cũng rất có sức hút.
Sức hút của nàng không nằm ở việc nàng có người chống lưng mạnh tới nhường nào mà ở chính bản thân nàng, toàn thân nàng phát ra một thứ cảm giác… mạnh mẽ, có ân báo ân, có oán báo oán, vô cùng thoải mái dễ chịu.
Mọi người đều không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể nhận ra, Hầu phu nhân cố tình gây khó dễ cho Từ Uyển Thanh.
Tưởng Nhược Nam đáp: “Chúng ta chơi một ván phân định thắng thua ngay.
Ta ra vế trên, nếu cô đối được, thì cô muốn ta làm gì cũng được.
Nhưng nếu cô không đối được, thì cô phải trồng cây chuối dưới đất!”
Chơi đối câu đối? Mắt Từ Uyển Thanh sáng lên, đây là trò cô ta giỏi nhất, chỉ là nếu Tưởng Nhược Nam giở trò ra một câu đối mà cô ta… không thể đối được…
“Chơi đối câu đối thì được, nhưng phải là một vế đối mà bản thân Hầu phu nhân có lời giải!”
Tưởng Nhược Nam biết lòng dạ cô ta, lập tức mỉm cười nhận lời: “Đương nhiên là thế rồi!”
Lúc này Từ Uyển Thanh càng thêm chắc chắn, câu đối mà ngay cả Tưởng Nhược Lan cũng có thể đối được thì khó đến đâu chứ? Cô ta đã bắt đầu nghĩ, sau khi mình thắng phải yêu cầu Tưởng Nhược Lan làm gì cho hả giận đây?
Bên ngoài Thiên Thu đình, Cảnh Tuyên Đế nhìn cảnh này bất giác thấy buồn cười.
Tưởng Nhược Lan là người thế nào hắn rõ hơn ai hết, cùng lắm thì nàng cũng chỉ biết vài chữ mà thôi, đối câu đối? Nàng hả?
Bất giác hắn quay người lại nhìn phía sau, tìm Cận Thiệu Khang, gọi hắn tới trước mặt mình, “Là An Viễn Hầu dạy sao?”
Câu hỏi không đầu không cuối, nhưng Cận Thiệu Khang lập tức hiểu ý hắn, “Không phải, thần chưa bao giờ dạy nàng những thứ đó.”
Cảnh Tuyên Đế không nói gì nữa, quay đầu nhìn người con gái đang cười đầy tự tin trong đình tự, bất giác hắn cũng nhếch miệng cười.
Trong đình, Từ Uyển Thanh nhìn Tưởng Nhược Nam: “Hầu phu nhân, mời ra câu đối!”
Tưởng Nhược Nam không phải xuất thân văn nhân, đối với những thứ như thơ từ ca phú nàng không biết nhiều, trong đầu nàng chỉ có ấn tượng duy nhất với một câu đối mà nàng từng đọc được trong truyện “Anh hùng xạ điêu” của Kim Dung, là câu đối mà thư sinh của Đoàn Hoàng Gia dùng để kiểm tra Hoàng Dung.
Mà nghe nói câu đối ấy một thời từng là “câu đối chết”, làm khó không biết bao nhiêu văn nhân tài tử.
Nàng muốn dùng nó để làm khó tiểu cô nương này, chắc không phải là vấn đề gì ghê gớm nhỉ?
“Cô nghe cho rõ đây…” Tưởng Nhược Nam mỉm cười, nói từng chữ từng từ rõ ràng: “Cầm sắt tỳ bà bát đại vương nhất ban đầu diện![11]
[11] Cầm (琴) sắt (瑟) tỳ (琵) bà (琶) là bốn loại nhạc cụ, phía trên bốn chữ này đều có bộ hai chữ vương, tổng cộng là tám chữ Vương (Bát đại vương).
Ai ngờ nàng vừa đọc xong vế đầu thì xung quanh im bặt.
Bên ngoài, từ Hoàng đế cho tới thần tử, người nào người nấy đều cười khổ lắc lắc đầu.
Từ Uyển Thanh cười nhạt, nhìn Tưởng Nhược Nam tức giận nói: “Hầu phu nhân, ta biết phu nhân sẽ giở trò mà! Tại sao lại mang “câu đối chết” ra để thử ta, đây là vế đối mà trên thế gian chưa ai đối được, một nữ tử như ta làm sao có thể nghĩ ra? Cũng may ta sớm có sự phòng bị, như đã nói trước, vế đối này phu nhân phải giải được thì mới tính là thắng cuộc!”
Lần này Tưởng Nhược Nam nghe thấy có mùi khác lạ, nàng quay đầu lại, thì thầm hỏi Cận Yên Nhiên: “Sao, trước đây đã có vế đối này rồi ư?” Không phải vậy chứ?
Cận Yên Nhiên ngượng nghịu ghé sát vào tai Tưởng Nhược Nam trước ánh mắt khác thường của mọi người, khẽ đáp: “Vế đối này mười mấy năm nay không ai đối được, đúng là vế đối chết, tẩu tẩu, nếu tẩu không đối được thì tẩu thua rồi!” Cận Yên Nhiên lo lắng thở dài, sau khi Từ Uyển Thanh thắng không biết cô ta sẽ nghĩ ra trò gì khiến tẩu tẩu mất mặt đây, đã thỏa thuận trước rồi, Hoàng hậu nương nương cũng không thể can dự vào.
Tưởng Nhược Nam suýt nữa thì phá lên cười sung sướng, vận may của nàng hình như tốt hơn người bình thường, câu đối duy nhất mà nàng biết, lại là “câu đối chết” ở thế giới này.
Bên ngoài đình, một vài đại thần đã bắt đầu quay sang thì thầm với nhau.
“Trên bốn chữ ‘cầm sắt tỳ bà’ đều có hai chữ vương, tổng cộng là tám chữ vương.
Thực sự khó đối, lão phu nghĩ rất lâu rồi mà còn chưa nghĩ ra vế hoàn chỉnh để đối lại.”
“Hầu phu nhân mang ‘câu đối chết’ ra để làm khó tiểu cô nương, không phải quá…”
“Cũng may Từ tiểu thư nghĩ ra được điều kiện kia, đã nói trước rồi, xem ra lần này Hầu phu nhân phải nhận thua thôi!”
Nói xong đều nhìn Cận Thiệu Khang với ánh mắt thương cảm, phu nhân hắn sắp bị mất mặt trước bao người, đương nhiên hắn xứng đáng nhận được sự đồng cảm của họ.
Nhưng Cận Thiệu Khang nhìn đôi mắt vẫn sáng rực của Tưởng Nhược Nam, trong lòng bất giác có cảm giác rất lạ, hắn dự cảm, nàng đã có tính toán từ trước…
Nhưng sao có thể thế được, một “câu đối chết” mà sĩ tử văn nhân khắp thiên hạ không tìm ra được vế đối hoàn chỉnh, sao nàng có thể đối đây?
Cảnh Tuyên Đế vẫn quan sát cục diện với ánh mắt đầy hứng thú.
Trong đình, Từ Uyển Thanh vỗ tay cười, nói: “Hầu phu nhân, nếu phu nhân không thể đối được vế vừa rồi, thì phu nhân phải nhận thua, có nhiều người làm chứng như vậy, nói lời phải giữ lời, để ta nghĩ xem, nên yêu cầu phu nhân làm gì nhỉ?” Nói xong, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Tưởng Nhược Nam, bộ dạng như đang suy nghĩ mưu kế xấu xa.
“Từ tiểu thư, cô vui mừng quá sớm đấy, sao cô biết ta không đối được vế ấy?” Tưởng Nhược Nam lúc này cũng chẳng buồn nghĩ đến việc mình đột ngột như thế liệu có khiến mọi người ngạc nhiên không.
Nhẫn nhịn mãi chỉ có thể chịu ấm ức, chi bằng cứ tỏa sáng một lần, dù sao thời gian này tiếng tăm của nàng cũng đang rất nổi, chẳng thể vì màn này mà nổi hơn được nữa.
Từ Uyển Thanh căn bản không tin, cười đáp: “Hầu phu nhân, ta khuyên phu nhân vẫn nên thôi đi thì hơn, nói ra chỉ làm trò cười cho thiên hạ!”
Tưởng Nhược Nam hất cằm, nhướn mày: “Cô nghe cho rõ đây, vế trên: Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương nhất ban đầu diện…” Nói tới đây nàng cố ý dừng lại, nhìn khắp xung quanh một lượt.
Mọi người đều yên lặng, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở của nhau, tất cả đều mở to hai mắt nhìn nàng không chớp.
Thời khắc ấy, Tưởng Nhược Nam cảm thấy thật vinh dự.
Sau đó nàng nói từng từ từng chữ rất rõ ràng: “Vế dưới là: Si mi võng lượng, tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng.”
Cầm sắt tỳ bà có tám chữ vương, Si mi võng lượng có bốn chữ quỷ, đối vô cùng chính xác!
Sau khi phân tích kĩ lưỡng, trong đình ngoài đình vang dậy tiếng vỗ tay.
Một “câu đối chết” mười mấy năm nay, một “câu đối chết” làm vô số văn nhân sĩ tử mất ăn mất ngủ, lại được giải bởi một người con gái, mà người con gái này còn là Tưởng Nhược Lan nữa chứ! Bà la sát Tưởng Nhược Lan!
Vào giây phút ấy, không ai có thể tưởng tượng được tâm trạng của chính mình..
/188
|