Diệp cô cô phái người nói với thái hậu. Thái hậu nghe nói Tương Nhược Lan bị thương, nóng lòng vội vàng sai người đưa nàng đến Từ Trữ cung lại sai thái y xem qua, đem thuốc bôi một lần. Trong suốt buổi xem kịch, Thái hậu và hoàng hậu ba lần sai người xem nàng ra sao, mãi cho đến khi xác định nàng không sao hai người mới yên tâm.
Tối nay, Tương Nhược Lan dù không xem kịch, không nhìn náo nhiệt nhưng chuyện của nàng cũng không ai có thể gặp được.
Đợi nàng nghỉ ngơi một lúc, thái hậu mới bảo Diệp cô cô phái xe đưa nàng hồi phủ, cũng sai Cận Thiệu Khang cùng nàng trở về.
Trở lại Hầu phủ, trong phủ bởi vì Tương Nhược Lan bị thượng mà chấn động, thái phu nhân, Triệu di thái thái đều thay nhau đến xem.
Thái phu nhân ngồi ở bên giường nhìn Tương Nhược Lan không thể cựa quậy, thở dài nói:
- Đang khỏe mạnh sao lại té thành thế này.
Quay đầu trách cứ Hồng Hạnh:
- Ngươi hầu hạ chủ tử thế nào thế?
Hồng Hạnh vốn rất sợ thái phu nhân, nghe vậy vội quỳ xuống, dập đầu nói:
- Xin thái phu nhân trách phạt.
Tương Nhược Lan vội vàng nói:
- Không phải tại Hồng Hạnh, là ta bảo nàng không cần đi theo.
Thái phu nhân nhíu mày:
- Bên người sao lại không có nha hoàn đi theo. Thế không hợp quy củ, sau này không nên lặp lại.
- Vâng, mẫu thân.
Tương Nhược Lan thở dài, đi đâu cũng đều có người đi theo làm gì còn tự do nữa. Nhưng có cách nào? Ai bảo nàng xuyên đến xã hội phong kiến này.
Thái phu nhân quay đầu lại trách cứ con:
- Hầu gia cũng sai, vào cung, Hầu gia phải chiếu cố thê tử nhiều hơn một chút mới đúng
Cận Thiệu Khang cúi đầu nói:
- Mẫu thân nói đúng, tất cả đều là con sai.
Thái phu nhân nhớ ra con không thích thê tử này, cũng không đành lòng trách cứ hắn, chỉ nói:
- Nhược Lan hôm nay bị sợ, Hầu gia đêm nay lưu lại cùng Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nóng nảy, vội vàng ngẩng đầu:
- Mẫu thân, không cần phiền toái Hầu gia, Nhược Lan không có việc gì!
Nàng nhìn Cận Thiệu Khang, nghĩ thầm, hẳn là hắn sẽ không đồng ý! Đêm nay nàng nói với hắn nhiều như vậy, hắn hẳn đã rõ ý của nàng.
Một tháng hai lần thì thôi không nói, nếu hắn muốn tới thì tới. Cuộc sống đồng sàng cộng chẩm lại thêm ra, hôm đó suýt thì giả biến thành thật, như thế quá nguy hiểm.
Ai ngờ, Cận Thiệu Khang không thèm nghĩ đã đồng ý, coi đó là chuyện rất đương nhiên.
Tương Nhược Lan len lén trừng mắt nhìn hắn một cái, ai biết sau lưng hắn như mọc thêm mắt, đột nhiên quay đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng cười như không cười.
Thái phu nhân lại dặn dò vài câu, sai bọn nha hoàn hầu hạ chu đáo rồi mới cùng mọi người rời đi.
Thái phu nhân đi rồi. Tương Nhược Lan nói với Cận Thiệu Khang:
- Hầu gia, bây giờ thái phu nhân đi rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi... ta không có việc gì, ngươi không cần ở lại cùng ta
Cận Thiệu Khang đi tới bên giường, ngồi xuống:
- Ta đã đáp ứng mẫu thân rồi, lời mẫu thân không thể cãi
Trong lòng đột nhiên cảm giác có chút khó chịu, người khác hao hết tâm tư khiến hắn yêu thích cũng không được, mà nàng lại nghĩ mọi cách mà đẩy hắn ra.
Thế mà hắn lại vẫn một lần rồi một lần tới đây. Thế là có chuyện gì?
Nghe hắn nói như vậy, Tương Nhược Lan cũng không tiện nói gì nữa, cũng không thể đuổi hắn ra ngoài, làm càn cũng nên có mức độ thôi. Tóm lại, nơi này là xã hội nam quyền, để cho nam nhân mất mặt là chuyện không hay ho gì. Dù sao hắn cũng sẽ không động đến mình, kệ hắn đi.
Cận Thiệu Khang thấy nàng không nói chuyện, lại hỏi nàng:
- Bây giờ thấy đỡ hơn chưa?
Tương Nhược Lan gật đầu:
- Trong cung đã bôi thuốc một lần rồi, không còn đau nhiều nữa, nhưng vẫn không thể động, động đậy là sẽ đau.
Nhắc tới thuốc, Cận Thiệu Khang đột nhiên nhớ ra, móc trong ngực một chiếc bình nhỏ màu đỏ:
- Thái y có nói, trước khi đi ngủ phải bôi thêm một lần nữa
Vừa nói vừa xoay người, chạm lên người nàng.
Tương Nhược Lan cả kinh, quay đầu, trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi muốn làm gì?
- Bôi thuốc!
Cận Thiệu Khang lắc lắc bình thuốc trong tay.
Tương Nhược Lan xanh mặt, kéo chăn đến tận miệng:
- Không cần phiền Hầu gia, để ta bảo Hồng Hạnh là được
Nói đùa à, nàng bị thương ở chỗ đó, chẳng lẽ lại cởi quần trước mặt hắn?
Cận Thiệu Khang biết nàng sẽ không đáp ứng, kỳ thật chỉ nghĩ đùa đùa nàng, lúc này thấy nàng phản ứng như vậy, cảm giác rất vui vẻ:
- Nhược Lan, chúng ta là vợ chồng, nàng thẹn thùng cái gì? Huống hồ...
Hắn đột nhiên đến nàng, mắt chớp chớp nhìn nàng, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
- Trên người nàng có chỗ nào ta chưa nhìn qua!
Lúc này, nếu Trữ An ở bên nhất định sẽ cả kinh mà té xỉu, bởi vì Hầu gia bình thường luôn trung quy trung củ mà cũng nói ra những lời như thế này!
Nghe thế, trong đầu Tương Nhược Lan không tự giác mà lại hiện lên cảnh sau bình phong tối đó, máu toàn thân nháy mắt dồn lên mặt, mặt đỏ như sắp chảy máu.
Nàng cúi đầu, tay gắt gao nắm chặt chăn. Vừa xấu hổ lại ngượng ngùng, nhất thời hận không thể lập tức đào lỗ chui xuống.
Cận Thiệu Khang thấy nàng như vậy, lúc này mới ý thức được lời mình nói. Lớn như vậy nhưng hắn chưa bao giờ nói ra những lời thất lễ như vậy. Nhất thời cũng thấy ngượng ngùng, xấu hổ dị thường nhưng trong lòng lại mơ hồ vui mừng, cảm giác rất kì quái.
Mặt hắn nóng lên, chân tay vô thố, không dám nhìn thần sắc của nàng, một lát sau, hắn đặt lọ thuốc trên đầu giường, lắp bắp nói:
- Ta ra ngoài gọi...gọi nha hoàn vào bôi thuốc cho nàng.
Vừa nói vừa xoay người vội vã đi ra.
Vừa nói xoay người cấp vội vã đi ra cửa phòng.
Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, chửi nhỏ một câu: “Lưu manh”. Lập tức cũng không nhịn được cười rộ lên.
Cận Thiệu Khang đi ra cửa phòng đến trước viện, muốn gọi một nha hoàn vào nhưng nha hoàn cả sân hắn chẳng biết tên ai. Một bên, Hồng Hạnh thấy hắn đi ra vội vàng cười bước đến, ngọt ngào nói:
- Hầu gia có gì sai bảo?
Nhưng Cận Thiệu Khang cũng chẳng nhìn nàng, chỉ sai bảo một caai:
- Đi vào bôi thuốc cho phu nhân.
Chỉ cần không phải là Tương Nhược Lan, Cận Thiệu Khang tự nhiên sẽ khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt khiến người sợ hãi.
- Vâng
Hồng Hạnh khó mà chịu được hơi thở lạnh lùng của hắn, bất tri bất giác cúi đầu, sau đó nhìn hắn lướt mình đi ra khỏi sân
Nhìn bóng lưng anh tuấn của hắn, Hồng Hạnh nghĩ thầm:
- Đêm nay không phải thái phu nhân muốn Hầu gia nghỉ ở đây? Sao lại đi rồi, thì ra bắt đầu chỉ là diễn trò mà thôi. Xem ra, tiểu thư thật sự không được Hầu gia yêu thích.
Kết luận như thế, tâm tình Hồng Hạnh là lạ, không rõ là vui hay buông.
Hồng Hạnh vào phòng đi tới trước giường.
- Phu nhân, Hầu gia sai ta vào bôi thuốc cho người.
- Thuốc ở kia.
Tương Nhược Lan chỉ về phía đầu giường.
Hồng Hạnh cầm bình thuốc, xoay người kéo chăn, cẩn thận cởi quần nàng ra, thấy thương thế của nàng không khỏi “a” lên một tiếng.
- Tiểu thư, thương thế của ngươi nghiêm trọng thế này!
Mông bầm tím một khoảng lớn.
- Không sao, ngươi bôi thuốc cho ta... qua vài ngày là được rồi.
Hồng Hạnh đổ thuốc lên da nàng, nghĩ nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng vừa chạm đến Tương Nhược Lan lại hô đau, không thể làm gì khác hơn là chỉ nhẹ nhàng thoa thuốc lên.
Đang xoa, nghe tiểu thư hỏi:
- Hầu gia đâu?
Hồng Hạnh nhìn gáy Tương Nhược Lan, đáp lại:
- Vừa nãy ta thấy Hầu gia ra sân.
Ra sân, là đi? Tương Nhược Lan nhớ ra bộ dáng xấu hổ khi nãy thì cười cười, hắn nói những lời đó cũng thật không hay ho gì.
Hồng Hạnh không thấy vẻ mặt Tương Nhược Lan, thấy nàng không nói gì thì tưởng nàng đang buồn khổ.
Bôi thuốc xong, Hồng Hạnh giúp nàng mặc quần, Tương Nhược Lan nhớ ra trên vai cũng bị thương nên nói:
- Cũng bôi thuốc lên vai cho ta nữa.
Khi nãy ở Từ trữ cung cũng không nhắc tới vết thương trên vai nàng, sợ người khác nhìn thấy kì quái, cho nên lúc ở trong cung cũng không bôi thuốc.
- Phu nhân, trên vai cũng bị thương?
Hồng Hạnh cảm giác kì quái, thấy Tương Nhược Lan muốn ngồi dậy, vội vàng đến đỡ nàng.
Đợi Tương Nhược Lan ngồi dậy, Hồng Hạnh theo lời sai bảo, cởi quần áo trên người nàng. Vừa nhìn thấy vết thương, hai người đều lấy làm kinh hãi.
Chỉ thấy hai bả vai hiện rõ vết năm ngón tay tím lại, trên làn da tuyết trắng lại càng hiện rõ.
Tương Nhược Lan trong lòng thầm mắng, con khỉ chết dẫm, trách không được lại đau như thế. mk! Mới chỉ cho hắn một bạt tai cũng quá tiện nghi cho hắn rồi.
Mà Hồng Hạnh bên cạnh như hít phải khí lạnh, hai tay bưng miệng, tròn mắt nhìn, vẻ mặt khó tin.
- Tiểu thư, vết tím này...
Cũng không thể nói là té được, về phần là ai làm, ngoài Hầu gia thì còn có thể là ai?
Hầu gia chán ghét tiểu thư như vậy, còn động thủ với nàng?
Tương Nhược Lan thấy ánh mắt nàng, trầm mặt:
- Hồng Hạnh, chuyện đêm nay không được nói ra ngoài, nếu không ta sẽ không dễ dãi đâu.
- Vâng, phu nhân
Như thế càng khiến Hồng Hạnh khẳng định tiểu thư bị Hầu gia cư xử thô bạo, cũng không dám để cho người khác biết.
Hồng Hạnh giúp Tương Nhược Lan bôi thuốc, năm ngón tay sâu như là khảm vào da thịt, có thể thấy được lúc ấy Hầu gia chán ghét tiểu thư như thế nào.
Nàng nhìn khuôn mặt Tương Nhược Lan bình thường, da dẻ không tính là trắng, mũi không phải là cao, miệng cũng không phải là khéo léo. Tướng mạo này đương nhiên không được nam nhân yêu thích. Nhưng là mình....mình....mình dù không phải là hoa nhường nguyệt thẹn nhưng so với tiểu thư cũng đẹp hơn nhiều...
Nếu tiểu thư cho nàng cơ hội, chắc chắn nàng có thể làm cho Hầu gia đến Thu đường viện nhiều hơn vài lần, nàng nhất định sẽ giúp tiểu thư giữ chân Hầu gia...
Nhưng là tiểu thư tại sao lại không cho nàng cơ hội.
Đúng rồi, tiểu thư có lẽ không nghĩ tới, tiểu thư không thông minh, bên người lại không có ai nhắc nhở nàng, nàng căn bản không ý thức được chuyện này. Đây rõ ràng là chuyện tốt, sao tiểu thư lại không đáp ứng? Có lẽ nàng nên nói với tiểu thư?
Hồng Hạnh trong lòng bừng bừng, càng nghĩ càng cảm giác là đúng. Chỉ cần tiểu thư đáp ứng nàng, nàng cũng không sợ sự uy hiếp của Vu di nương. Nàng cũng không cần phản bội tiểu thư đã cùng mình lớn lên.
Chỉ cần tiểu thư đáp ứng, nàng sau này cũng là chủ tử rồi, sẽ có sân, sẽ có nha hoàn hầu hạ, cẩm y ngọc thực......
Chỉ cần nàng nhắc nhở tiểu thư một chút, chưa biết chừng tiểu thư sẽ đáp ứng nàng. Tại sao lại không đáp ứng? nàng nhất định có thể giúp tiểu thư giữ chân Hầu gia!
Tối nay, Tương Nhược Lan dù không xem kịch, không nhìn náo nhiệt nhưng chuyện của nàng cũng không ai có thể gặp được.
Đợi nàng nghỉ ngơi một lúc, thái hậu mới bảo Diệp cô cô phái xe đưa nàng hồi phủ, cũng sai Cận Thiệu Khang cùng nàng trở về.
Trở lại Hầu phủ, trong phủ bởi vì Tương Nhược Lan bị thượng mà chấn động, thái phu nhân, Triệu di thái thái đều thay nhau đến xem.
Thái phu nhân ngồi ở bên giường nhìn Tương Nhược Lan không thể cựa quậy, thở dài nói:
- Đang khỏe mạnh sao lại té thành thế này.
Quay đầu trách cứ Hồng Hạnh:
- Ngươi hầu hạ chủ tử thế nào thế?
Hồng Hạnh vốn rất sợ thái phu nhân, nghe vậy vội quỳ xuống, dập đầu nói:
- Xin thái phu nhân trách phạt.
Tương Nhược Lan vội vàng nói:
- Không phải tại Hồng Hạnh, là ta bảo nàng không cần đi theo.
Thái phu nhân nhíu mày:
- Bên người sao lại không có nha hoàn đi theo. Thế không hợp quy củ, sau này không nên lặp lại.
- Vâng, mẫu thân.
Tương Nhược Lan thở dài, đi đâu cũng đều có người đi theo làm gì còn tự do nữa. Nhưng có cách nào? Ai bảo nàng xuyên đến xã hội phong kiến này.
Thái phu nhân quay đầu lại trách cứ con:
- Hầu gia cũng sai, vào cung, Hầu gia phải chiếu cố thê tử nhiều hơn một chút mới đúng
Cận Thiệu Khang cúi đầu nói:
- Mẫu thân nói đúng, tất cả đều là con sai.
Thái phu nhân nhớ ra con không thích thê tử này, cũng không đành lòng trách cứ hắn, chỉ nói:
- Nhược Lan hôm nay bị sợ, Hầu gia đêm nay lưu lại cùng Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nóng nảy, vội vàng ngẩng đầu:
- Mẫu thân, không cần phiền toái Hầu gia, Nhược Lan không có việc gì!
Nàng nhìn Cận Thiệu Khang, nghĩ thầm, hẳn là hắn sẽ không đồng ý! Đêm nay nàng nói với hắn nhiều như vậy, hắn hẳn đã rõ ý của nàng.
Một tháng hai lần thì thôi không nói, nếu hắn muốn tới thì tới. Cuộc sống đồng sàng cộng chẩm lại thêm ra, hôm đó suýt thì giả biến thành thật, như thế quá nguy hiểm.
Ai ngờ, Cận Thiệu Khang không thèm nghĩ đã đồng ý, coi đó là chuyện rất đương nhiên.
Tương Nhược Lan len lén trừng mắt nhìn hắn một cái, ai biết sau lưng hắn như mọc thêm mắt, đột nhiên quay đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng cười như không cười.
Thái phu nhân lại dặn dò vài câu, sai bọn nha hoàn hầu hạ chu đáo rồi mới cùng mọi người rời đi.
Thái phu nhân đi rồi. Tương Nhược Lan nói với Cận Thiệu Khang:
- Hầu gia, bây giờ thái phu nhân đi rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi... ta không có việc gì, ngươi không cần ở lại cùng ta
Cận Thiệu Khang đi tới bên giường, ngồi xuống:
- Ta đã đáp ứng mẫu thân rồi, lời mẫu thân không thể cãi
Trong lòng đột nhiên cảm giác có chút khó chịu, người khác hao hết tâm tư khiến hắn yêu thích cũng không được, mà nàng lại nghĩ mọi cách mà đẩy hắn ra.
Thế mà hắn lại vẫn một lần rồi một lần tới đây. Thế là có chuyện gì?
Nghe hắn nói như vậy, Tương Nhược Lan cũng không tiện nói gì nữa, cũng không thể đuổi hắn ra ngoài, làm càn cũng nên có mức độ thôi. Tóm lại, nơi này là xã hội nam quyền, để cho nam nhân mất mặt là chuyện không hay ho gì. Dù sao hắn cũng sẽ không động đến mình, kệ hắn đi.
Cận Thiệu Khang thấy nàng không nói chuyện, lại hỏi nàng:
- Bây giờ thấy đỡ hơn chưa?
Tương Nhược Lan gật đầu:
- Trong cung đã bôi thuốc một lần rồi, không còn đau nhiều nữa, nhưng vẫn không thể động, động đậy là sẽ đau.
Nhắc tới thuốc, Cận Thiệu Khang đột nhiên nhớ ra, móc trong ngực một chiếc bình nhỏ màu đỏ:
- Thái y có nói, trước khi đi ngủ phải bôi thêm một lần nữa
Vừa nói vừa xoay người, chạm lên người nàng.
Tương Nhược Lan cả kinh, quay đầu, trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi muốn làm gì?
- Bôi thuốc!
Cận Thiệu Khang lắc lắc bình thuốc trong tay.
Tương Nhược Lan xanh mặt, kéo chăn đến tận miệng:
- Không cần phiền Hầu gia, để ta bảo Hồng Hạnh là được
Nói đùa à, nàng bị thương ở chỗ đó, chẳng lẽ lại cởi quần trước mặt hắn?
Cận Thiệu Khang biết nàng sẽ không đáp ứng, kỳ thật chỉ nghĩ đùa đùa nàng, lúc này thấy nàng phản ứng như vậy, cảm giác rất vui vẻ:
- Nhược Lan, chúng ta là vợ chồng, nàng thẹn thùng cái gì? Huống hồ...
Hắn đột nhiên đến nàng, mắt chớp chớp nhìn nàng, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
- Trên người nàng có chỗ nào ta chưa nhìn qua!
Lúc này, nếu Trữ An ở bên nhất định sẽ cả kinh mà té xỉu, bởi vì Hầu gia bình thường luôn trung quy trung củ mà cũng nói ra những lời như thế này!
Nghe thế, trong đầu Tương Nhược Lan không tự giác mà lại hiện lên cảnh sau bình phong tối đó, máu toàn thân nháy mắt dồn lên mặt, mặt đỏ như sắp chảy máu.
Nàng cúi đầu, tay gắt gao nắm chặt chăn. Vừa xấu hổ lại ngượng ngùng, nhất thời hận không thể lập tức đào lỗ chui xuống.
Cận Thiệu Khang thấy nàng như vậy, lúc này mới ý thức được lời mình nói. Lớn như vậy nhưng hắn chưa bao giờ nói ra những lời thất lễ như vậy. Nhất thời cũng thấy ngượng ngùng, xấu hổ dị thường nhưng trong lòng lại mơ hồ vui mừng, cảm giác rất kì quái.
Mặt hắn nóng lên, chân tay vô thố, không dám nhìn thần sắc của nàng, một lát sau, hắn đặt lọ thuốc trên đầu giường, lắp bắp nói:
- Ta ra ngoài gọi...gọi nha hoàn vào bôi thuốc cho nàng.
Vừa nói vừa xoay người vội vã đi ra.
Vừa nói xoay người cấp vội vã đi ra cửa phòng.
Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, chửi nhỏ một câu: “Lưu manh”. Lập tức cũng không nhịn được cười rộ lên.
Cận Thiệu Khang đi ra cửa phòng đến trước viện, muốn gọi một nha hoàn vào nhưng nha hoàn cả sân hắn chẳng biết tên ai. Một bên, Hồng Hạnh thấy hắn đi ra vội vàng cười bước đến, ngọt ngào nói:
- Hầu gia có gì sai bảo?
Nhưng Cận Thiệu Khang cũng chẳng nhìn nàng, chỉ sai bảo một caai:
- Đi vào bôi thuốc cho phu nhân.
Chỉ cần không phải là Tương Nhược Lan, Cận Thiệu Khang tự nhiên sẽ khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt khiến người sợ hãi.
- Vâng
Hồng Hạnh khó mà chịu được hơi thở lạnh lùng của hắn, bất tri bất giác cúi đầu, sau đó nhìn hắn lướt mình đi ra khỏi sân
Nhìn bóng lưng anh tuấn của hắn, Hồng Hạnh nghĩ thầm:
- Đêm nay không phải thái phu nhân muốn Hầu gia nghỉ ở đây? Sao lại đi rồi, thì ra bắt đầu chỉ là diễn trò mà thôi. Xem ra, tiểu thư thật sự không được Hầu gia yêu thích.
Kết luận như thế, tâm tình Hồng Hạnh là lạ, không rõ là vui hay buông.
Hồng Hạnh vào phòng đi tới trước giường.
- Phu nhân, Hầu gia sai ta vào bôi thuốc cho người.
- Thuốc ở kia.
Tương Nhược Lan chỉ về phía đầu giường.
Hồng Hạnh cầm bình thuốc, xoay người kéo chăn, cẩn thận cởi quần nàng ra, thấy thương thế của nàng không khỏi “a” lên một tiếng.
- Tiểu thư, thương thế của ngươi nghiêm trọng thế này!
Mông bầm tím một khoảng lớn.
- Không sao, ngươi bôi thuốc cho ta... qua vài ngày là được rồi.
Hồng Hạnh đổ thuốc lên da nàng, nghĩ nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng vừa chạm đến Tương Nhược Lan lại hô đau, không thể làm gì khác hơn là chỉ nhẹ nhàng thoa thuốc lên.
Đang xoa, nghe tiểu thư hỏi:
- Hầu gia đâu?
Hồng Hạnh nhìn gáy Tương Nhược Lan, đáp lại:
- Vừa nãy ta thấy Hầu gia ra sân.
Ra sân, là đi? Tương Nhược Lan nhớ ra bộ dáng xấu hổ khi nãy thì cười cười, hắn nói những lời đó cũng thật không hay ho gì.
Hồng Hạnh không thấy vẻ mặt Tương Nhược Lan, thấy nàng không nói gì thì tưởng nàng đang buồn khổ.
Bôi thuốc xong, Hồng Hạnh giúp nàng mặc quần, Tương Nhược Lan nhớ ra trên vai cũng bị thương nên nói:
- Cũng bôi thuốc lên vai cho ta nữa.
Khi nãy ở Từ trữ cung cũng không nhắc tới vết thương trên vai nàng, sợ người khác nhìn thấy kì quái, cho nên lúc ở trong cung cũng không bôi thuốc.
- Phu nhân, trên vai cũng bị thương?
Hồng Hạnh cảm giác kì quái, thấy Tương Nhược Lan muốn ngồi dậy, vội vàng đến đỡ nàng.
Đợi Tương Nhược Lan ngồi dậy, Hồng Hạnh theo lời sai bảo, cởi quần áo trên người nàng. Vừa nhìn thấy vết thương, hai người đều lấy làm kinh hãi.
Chỉ thấy hai bả vai hiện rõ vết năm ngón tay tím lại, trên làn da tuyết trắng lại càng hiện rõ.
Tương Nhược Lan trong lòng thầm mắng, con khỉ chết dẫm, trách không được lại đau như thế. mk! Mới chỉ cho hắn một bạt tai cũng quá tiện nghi cho hắn rồi.
Mà Hồng Hạnh bên cạnh như hít phải khí lạnh, hai tay bưng miệng, tròn mắt nhìn, vẻ mặt khó tin.
- Tiểu thư, vết tím này...
Cũng không thể nói là té được, về phần là ai làm, ngoài Hầu gia thì còn có thể là ai?
Hầu gia chán ghét tiểu thư như vậy, còn động thủ với nàng?
Tương Nhược Lan thấy ánh mắt nàng, trầm mặt:
- Hồng Hạnh, chuyện đêm nay không được nói ra ngoài, nếu không ta sẽ không dễ dãi đâu.
- Vâng, phu nhân
Như thế càng khiến Hồng Hạnh khẳng định tiểu thư bị Hầu gia cư xử thô bạo, cũng không dám để cho người khác biết.
Hồng Hạnh giúp Tương Nhược Lan bôi thuốc, năm ngón tay sâu như là khảm vào da thịt, có thể thấy được lúc ấy Hầu gia chán ghét tiểu thư như thế nào.
Nàng nhìn khuôn mặt Tương Nhược Lan bình thường, da dẻ không tính là trắng, mũi không phải là cao, miệng cũng không phải là khéo léo. Tướng mạo này đương nhiên không được nam nhân yêu thích. Nhưng là mình....mình....mình dù không phải là hoa nhường nguyệt thẹn nhưng so với tiểu thư cũng đẹp hơn nhiều...
Nếu tiểu thư cho nàng cơ hội, chắc chắn nàng có thể làm cho Hầu gia đến Thu đường viện nhiều hơn vài lần, nàng nhất định sẽ giúp tiểu thư giữ chân Hầu gia...
Nhưng là tiểu thư tại sao lại không cho nàng cơ hội.
Đúng rồi, tiểu thư có lẽ không nghĩ tới, tiểu thư không thông minh, bên người lại không có ai nhắc nhở nàng, nàng căn bản không ý thức được chuyện này. Đây rõ ràng là chuyện tốt, sao tiểu thư lại không đáp ứng? Có lẽ nàng nên nói với tiểu thư?
Hồng Hạnh trong lòng bừng bừng, càng nghĩ càng cảm giác là đúng. Chỉ cần tiểu thư đáp ứng nàng, nàng cũng không sợ sự uy hiếp của Vu di nương. Nàng cũng không cần phản bội tiểu thư đã cùng mình lớn lên.
Chỉ cần tiểu thư đáp ứng, nàng sau này cũng là chủ tử rồi, sẽ có sân, sẽ có nha hoàn hầu hạ, cẩm y ngọc thực......
Chỉ cần nàng nhắc nhở tiểu thư một chút, chưa biết chừng tiểu thư sẽ đáp ứng nàng. Tại sao lại không đáp ứng? nàng nhất định có thể giúp tiểu thư giữ chân Hầu gia!
/265
|