Hồng Hạnh thấy nàng thề độc, tâm trạng thoải mái, cười nói:
- Nếu di nương đã hảo sảng như thế, Hồng Hạnh cũng cung cấp một ít tin tức cho di nương để tỏ thành ý.
Vu Thu Nguyệt nghe vậy tâm trạng vui vẻ:
- Tin tức gì?
Hồng Hạnh đến gần nàng, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Theo ta thấy, thời gian này dù Hầu gia nghỉ trong phòng phu nhân, trừ lần đầu tiên ra thì hai người cũng không hề chung đụng.
- Thật sao!
Vu Thu Nguyệt vừa mừng vừa sợ, hai mắt sáng bừng
Hồng Hạnh thấy nàng cao hứng, cười nói:
- Tin tiếp theo có thể sẽ càng khiến di nương vui vẻ, tối hôm qua ta thoa thuốc cho tiểu thư phát hiện trên người tiểu thư có vết bầm tím do Hầu gia đánh, rất nghiêm trọng. Ta cảm giác Hầu gia đến Thu đường viện chỉ là cho mọi người xem để giữ lại mặt mũi Hầu phủ thôi. Những lời hôm qua Hầu gia nói tại Thiên Thu đình hẳn cũng là vì thế nhưng trong lòng Hầu gia vô cùng chán ghét phu nhân. Cho nên, di nương không cần gấp, chỉ cần di nương có thể sinh hạ trưởng tử thì người thắng cuối cùng sẽ là di nương!
- Ngươi nói đều là thật?
- Đương nhiên, di nương hoàn toàn có thể tin tưởng ta, ta chính là đại nha hoàn bên người phu nhân, không có ai hiểu rõ chuyện của phu nhân hơn ta.
Vu Thu Nguyệt xoay người sang chỗ khác, khóe miệng không nhịn được cười, sau đó tươi cười càng lúc càng sâu, cuối cùng không nhịn được bật ra tiếng cười.
Tương Nhược Lan a Tương Nhược Lan, thân là đàn bà, ngươi thật đáng thương. Nàng vuốt vuốt bụng, ý cười dần thu lại, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng, sắc bén.
Chỉ cần ta sinh hạ hài tử, Tương Nhược Lan, những khuất nhục ngươi cho ta, ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội!
Bên kia, thu đường viện, Ánh Tuyết hầu hạ Tương Nhược Lan đọc sách.
Ánh Tuyết thấy nàng dựa vào giường khó chịu như thế, thuận miệng nói:
- Phu nhân, đợi thương thế tốt hơn xem cũng không muộn, người đọc thế có hại cho mắt.
Tương Nhược Lan chống một tay, tay kia lật sách, nghe vậy đáp:
- Học tập phải dưỡng thành thói quen, một khi đã thành thói quen, thì kiên trì làm, nếu gặp phải chút chuyện đã muốn nghỉ ngơi, chậm trễ, lâu dần thì sẽ thành một thói quen lười biếng. Đến cuối cùng cũng sẽ không thành được chuyện gì!
Ánh Tuyết kính nể, cười nói:
- Phu nhân nói rất có lý, thường nói dễ làm khó, phu nhân có thể kiên trì như vậy càng khiến Ánh Tuyết kính phục. Nhưng học tập quan trọng, thân thể lại càng quan trọng, phu nhân nên nghĩ cho đôi mắt mà nghỉ ngơi một chút.
- Nói cũng có lý!
Tương Nhược Lan cười gấp quyển sách trên tay lại, ngẩng đầu nhìn Ánh Tuyết cười nói:
- Nghỉ ngơi một chút, chúng ta trò chuyện đi
Lại nói:
- Ngươi bưng chiếc ghế đến ngồi trước mặt ta đi, nếu không ta ngẩng đầu nhìn ngươi rất đau cổ.
Ánh Tuyết bưng một chiếc ghế nhỏ đến ngồi trước mặt Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nhìn Ánh Tuyết, thấy nàng búi tóc kiểu phụ nhân (gái có chồng), trên đầu cài trâm vàng, cổ tay đeo vòng ngọc, quần áo cũng khá đẹp, nét mặt ửng hồng, khí sắc rất tốt, liền cười hỏi:
- Xem ra Trương quản sự đối với ngươi rất tốt!
Ánh Tuyết cúi đầu, ngượng ngùng cười cười, nét mặt hiện ra một tầng đỏ ửng, càng thêm minh diễm động lòng người:
- Đồng Sơn đối với ta rất tốt, rất quan tâm ta.
Tương Nhược Lan cười cười, vươn tay cầm tay nàng:
- Coi như là trong sai có đúng!
Ánh Tuyết nghe vậy cả kinh ngẩng đầu lên:
- Phu nhân đã biết?
Tương Nhược Lan cười khổL
- Khi trước ta chỉ là đoán, bây giờ cũng có thể hoàn toàn khẳng định rồi!
Vốn chuyện của Ánh Tuyết nàng cũng không để trong lòng nhưng tối qua Hồng Hạnh nói một phen khiến nàng cảm giác ý nghĩ đó của Hồng Hạnh không phải ngẫu nhiên mà sớm đã có ý đó. Như vậy, nàng nhớ ra chuyện Ánh Tuyết, cẩn thận ngẫm nghĩ lại từng câu nói của Ánh Tuyết và Hồng Hạnh, càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.
Từng chuyện từng chuyện nhìn như không chút sơ hở nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại sẽ cảm thấy quá ư đúng dịp. Tại sao truyền tin vừa khéo lại là đứa trẻ ngu ngơ? Sao Ánh Tuyết không tự mình đem túi thơm giao cho Trương quản sự? Loại tín vật này không phải là phải đem trao tận tay đối phương? Sao lại để một người xa lạ giao hộ? Ánh Tuyết nói Hồng Hạnh lừa nàng đến hậu hoa viên, tại sao hôm đó đột nhiên Hồng Hạnh lại đem người cùng đến hậu hoa viên mà vừa khéo gặp được Ánh Tuyết và Trương quản sự.
Quá nhiều sự trùng hợp đồng thời thì cũng quá kì quái. Chỉ trách nàng chưa từng đem chuyện của nha hoàn để vào lòng, chưa từng chính thức quan tâm các nàng, cho nên cũng không cẩn thận suy nghĩ chuyện này. May mà Trương quản sự đối tốt với Ánh Tuyết, bằng không, nàng không có mặt mũi nào mà nhìn nha đầu vẫn chăm sóc mình này.
Nhắc tới chuyện này, Ánh Tuyết liền cảm thấy ủy khuất, cúi đầu lau nước mắt:
- Lúc ấy ngay cả Trương quản sự như thế nào ta cũng không biết, lại bị Hồng Hạnh vu là tư hội với hắn. Nếu không có phu nhân cầu tình chỉ sợ đã bị đuổi ra ngoài.
Tương Nhược Lan lòng áy này:
- Chỉ trách ta lúc ấy không cẩn thận điều tra chuyện này!
Ánh Tuyết lắc đầu:
- Ta không trách phu nhân, kế hoạch của Hồng Hạnh thiên y vô phùng, mọi thứ sắp đặt rất kín kẽ, ta hoàn toàn bị vây hãm không thể tìm ra sơ hở, đành phải thừa nhận chuyện đó! Ta là người trong cuộc còn như thế, phu nhân là người ngoài sao biết được tận tường. Chỉ là, sao phu nhân biết được?
Tương Nhược Lan suy nghĩ một chút, cũng còn không đem tư tâm của Hồng Hạnh nói cho Ánh Tuyết, chuyện này quan hệ rất lớn. Hơn nữa là chuyện riêng của Hồng Hạnh, nàng cảm giác không nên nói ra ngoài thì hơn.
- Gần đây ngẫu nhiên nhớ ra chuyện này, càng nghĩ càng khả nghi, liền gọi Tiểu Thanh Tiểu Hoàn hỏi lại, mới biết được lúc đó dù Hồng Hạnh ở cùng các nàng nhưng có ra ngoài một lần. Thời gian đó, có thể làm rất nhiều chuyện. Cho nên ta mới bắt đầu hoài nghi, không nghĩ tới thật sự là như thế!
Tương Nhược Lan thở dài, Hồng Hạnh trước mặc dù tùy tiện nhưng vẫn coi như là trung tâm với nàng. Nhưng bây giờ Hồng Hạnh nếu làm đến loại chuyện này, nàng cũng không dám tin Hồng Hạnh nữa.
Ánh Tuyết suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống:
- Phu nhân trước ta sợ ngươi không tin ta, cho nên vẫn không nói, chính là bây giờ nếu phu nhân đã biết được chân tướng, có một số việc Ánh Tuyết không nên gạt phu nhân.
Tương Nhược Lan thấy nàng nói rất thận trọng, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
- Hồng Hạnh… Hồng Hạnh có ý đồ với Hầu gia, nàng sở dĩ muốn làm như vậy là muốn đoạt lấy vị trí đại nha hoàn để tiếp cận Hầu gia. Trước đó nàng vẫn ba lần bảy lượt úp úp mở mở với ta, nói ta trong lòng có tư tâm, nhưng thật ra người có tư tâm mới là nàng.
- Thì ra chuyện này ngươi cũng biết. Tương Nhược Lan cười cười.
- Phu nhân cũng đã biết?
Ánh Tuyết kinh ngạc vô cùng, phu nhân chắc chắn là không có ý đem Hồng Hạnh cho Hầu gia, nếu không trước cũng không định gả nàng cho Trương quản sự. Nhưng nếu đã biết Hồng Hạnh có dã tâm mà còn giữ nàng. Theo nàng biết, phàm là chủ tử biết chuyện này, sẽ len lén ngầm xử lý nha hoàn đó, tùy tiện tìm một cớ mà đuổi ra ngoài, tuyệt sẽ không ai giữ nha hoàn đó lại
- Nàng thích Hầu gia cũng không phải là sai...... Chỉ là, nàng vì tư tâm của mình mà lại hao hết tâm tư thầm hại người khác, đây là chuyện ta không thể chấp nhận được.
Vừa nói, Tương Nhược Lan vừa nhìn về phía nàng, cười nói:
- Cũng may, ngươi bây giờ sống tốt, Trương quản sự biết được sự thật không?
- Hắn vốn đã có chút hoài nghi, sau lại hỏi ta, ta nói thật cho hắn. Hắn thấy ta bất đắc dĩ mà gả cho hắn, cảm giác như ủy khuất ta nên càng đối xử tốt với ta.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Trước ta quả nhiên không nhìn lầm, Trương quản sự là người tốt.
Ánh Tuyết tiếp tục cười:
- Bây giờ ta thật sự còn có chút cảm tạ Hồng Hạnh, nếu không có nàng ta, ta không thể gả cho Đồng Sơn. Ta vốn không cầu đại phúc đại quý, ta thầm nghĩ muốn một nam nhân thiệt tình đối đãi với mình. Bây giờ ta rất thỏa mãn!
Tương Nhược Lan nắm tay nàng:
- Khó được ngươi thấu tình đạt lí như vậy.
Có thể biết quý trọng cuộc sống trước mắt, hiểu được thế nào là đủ không phải là ai cũng có thể làm. Lại nói:
- Ngươi... đi làm chuyện của mình đi. Chuyện Hồng Hạnh ta muốn suy nghĩ kỹ.
Nên xử lý Hồng Hạnh thế nào, cần phải nghĩ thật kỹ.
Ánh Tuyết theo lời lui ra, đi tới cửa thì, đột nhiên xoay người lại nới với Tương Nhược Lan:
- Phu nhân, có chuyện ta cảm giác rất kì lạ, Hồng Hạnh không phải là người thông minh, sao có thể nghĩ ra được kế hoạch thiên y vô phùng như thế?
- Ngươi hoài nghi có người ở sau lưng sai bảo?
Ánh Tuyết gật đầu nói:
- Ta đúng là hoài nghi như vậy cho nên trong thời gian này vẫn theo dõi nàng.
Tương Nhược Lan hỏi:
- Có phát hiện gì không?
Ánh Tuyết lắc đầu:
- Không có gì, ta chỉ có ban ngày ở đây, gian không đủ.
- Ta biết rồi. Tương Nhược Lan đáp.
Ánh Tuyết ra khỏi phòng.
Xế chiều, Tương Nhược Lan nằm trên giường, chợt nghe có người nói:
- Phu nhân, cảm thấy khá hơn chưa?
Tương Nhược Lan nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy là Phương mụ mụ liền cười nói:
- Hôm nay khá hơn hôm qua nhiều
Lại thấy bà bưng một cái bát hoa thì hỏi:
- Cái gì thế?
Phương mụ mụ cười đi tới, ngồi bên giường, đặt bát ở chiếc ghế đầu giường nói:
- Phu nhân xem!
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn thoáng qua, thấy là hai quả trứng gà luộc, vẫn còn bốc hơi:
- Trứng gà?
Phương mụ mụ vừa xốc chăn mỏng của nàng vừa cười nói:
- Phu nhân quên rồi sao. Trước kia phu nhân bên ngoài đánh nhau bị thương, mụ mụ đều chữa thương cho ngươi như vậy. Ngươi còn nói cách này của mụ mụ còn tốt hơn dùng thuốc.
Bà cởi quần của Tương Nhược Lan, thấy mông nàng tím bầm, hai mắt đỏ lên:
- Phu nhân, ngươi đã lập gia đình rồi phải tự chăm sóc mình cho tốt chứ. Sao lại té như thế này? Nếu để lại thương tật thì phải làm thế nào?
Tương Nhược Lan nghe giọng bà nghẹn ngào, quay đầu lại thấy vẻ mặt bà đau lòng, biết bà thật sự quan tâm Tương Nhược Lan, trong lòng cũng có chút cảm động, vội vàng an ủi:
- Không có việc gì, mụ mụ, cũng không phải rất nghiêm trọng, qua vài ngày là tốt rồi. Mụ mụ mau chữa thương cho ta đi!
Phương mụ mụ nhớ ra mục đích tới đây, vội vàng lau khô nước mắt, cầm quả trứng lăn nhẹ lên mông nàng. Trứng gà nóng khiến Tương Nhược Lan vừa thấy hơi đau lại vừa thấy rất thoải mái.
- Trứng gà luộc có thể đánh tan máu bầm, mỗi ngày mụ mụ làm cho ngươi một lần, nhất định sẽ nhanh khỏe lại.
Tương Nhược Lan nằm trên giường, nhẹ nhàng nói:
- Phương mụ mụ, cám ơn ngươi vẫn tốt với ta như vậy.
Mặc dù biết bà chỉ là đối tốt với Nhược Lan, nhưng bây giờ nàng lại đang hưởng thụ tình cảm ấm áp này của bà.
- Nếu di nương đã hảo sảng như thế, Hồng Hạnh cũng cung cấp một ít tin tức cho di nương để tỏ thành ý.
Vu Thu Nguyệt nghe vậy tâm trạng vui vẻ:
- Tin tức gì?
Hồng Hạnh đến gần nàng, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Theo ta thấy, thời gian này dù Hầu gia nghỉ trong phòng phu nhân, trừ lần đầu tiên ra thì hai người cũng không hề chung đụng.
- Thật sao!
Vu Thu Nguyệt vừa mừng vừa sợ, hai mắt sáng bừng
Hồng Hạnh thấy nàng cao hứng, cười nói:
- Tin tiếp theo có thể sẽ càng khiến di nương vui vẻ, tối hôm qua ta thoa thuốc cho tiểu thư phát hiện trên người tiểu thư có vết bầm tím do Hầu gia đánh, rất nghiêm trọng. Ta cảm giác Hầu gia đến Thu đường viện chỉ là cho mọi người xem để giữ lại mặt mũi Hầu phủ thôi. Những lời hôm qua Hầu gia nói tại Thiên Thu đình hẳn cũng là vì thế nhưng trong lòng Hầu gia vô cùng chán ghét phu nhân. Cho nên, di nương không cần gấp, chỉ cần di nương có thể sinh hạ trưởng tử thì người thắng cuối cùng sẽ là di nương!
- Ngươi nói đều là thật?
- Đương nhiên, di nương hoàn toàn có thể tin tưởng ta, ta chính là đại nha hoàn bên người phu nhân, không có ai hiểu rõ chuyện của phu nhân hơn ta.
Vu Thu Nguyệt xoay người sang chỗ khác, khóe miệng không nhịn được cười, sau đó tươi cười càng lúc càng sâu, cuối cùng không nhịn được bật ra tiếng cười.
Tương Nhược Lan a Tương Nhược Lan, thân là đàn bà, ngươi thật đáng thương. Nàng vuốt vuốt bụng, ý cười dần thu lại, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng, sắc bén.
Chỉ cần ta sinh hạ hài tử, Tương Nhược Lan, những khuất nhục ngươi cho ta, ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội!
Bên kia, thu đường viện, Ánh Tuyết hầu hạ Tương Nhược Lan đọc sách.
Ánh Tuyết thấy nàng dựa vào giường khó chịu như thế, thuận miệng nói:
- Phu nhân, đợi thương thế tốt hơn xem cũng không muộn, người đọc thế có hại cho mắt.
Tương Nhược Lan chống một tay, tay kia lật sách, nghe vậy đáp:
- Học tập phải dưỡng thành thói quen, một khi đã thành thói quen, thì kiên trì làm, nếu gặp phải chút chuyện đã muốn nghỉ ngơi, chậm trễ, lâu dần thì sẽ thành một thói quen lười biếng. Đến cuối cùng cũng sẽ không thành được chuyện gì!
Ánh Tuyết kính nể, cười nói:
- Phu nhân nói rất có lý, thường nói dễ làm khó, phu nhân có thể kiên trì như vậy càng khiến Ánh Tuyết kính phục. Nhưng học tập quan trọng, thân thể lại càng quan trọng, phu nhân nên nghĩ cho đôi mắt mà nghỉ ngơi một chút.
- Nói cũng có lý!
Tương Nhược Lan cười gấp quyển sách trên tay lại, ngẩng đầu nhìn Ánh Tuyết cười nói:
- Nghỉ ngơi một chút, chúng ta trò chuyện đi
Lại nói:
- Ngươi bưng chiếc ghế đến ngồi trước mặt ta đi, nếu không ta ngẩng đầu nhìn ngươi rất đau cổ.
Ánh Tuyết bưng một chiếc ghế nhỏ đến ngồi trước mặt Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nhìn Ánh Tuyết, thấy nàng búi tóc kiểu phụ nhân (gái có chồng), trên đầu cài trâm vàng, cổ tay đeo vòng ngọc, quần áo cũng khá đẹp, nét mặt ửng hồng, khí sắc rất tốt, liền cười hỏi:
- Xem ra Trương quản sự đối với ngươi rất tốt!
Ánh Tuyết cúi đầu, ngượng ngùng cười cười, nét mặt hiện ra một tầng đỏ ửng, càng thêm minh diễm động lòng người:
- Đồng Sơn đối với ta rất tốt, rất quan tâm ta.
Tương Nhược Lan cười cười, vươn tay cầm tay nàng:
- Coi như là trong sai có đúng!
Ánh Tuyết nghe vậy cả kinh ngẩng đầu lên:
- Phu nhân đã biết?
Tương Nhược Lan cười khổL
- Khi trước ta chỉ là đoán, bây giờ cũng có thể hoàn toàn khẳng định rồi!
Vốn chuyện của Ánh Tuyết nàng cũng không để trong lòng nhưng tối qua Hồng Hạnh nói một phen khiến nàng cảm giác ý nghĩ đó của Hồng Hạnh không phải ngẫu nhiên mà sớm đã có ý đó. Như vậy, nàng nhớ ra chuyện Ánh Tuyết, cẩn thận ngẫm nghĩ lại từng câu nói của Ánh Tuyết và Hồng Hạnh, càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.
Từng chuyện từng chuyện nhìn như không chút sơ hở nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại sẽ cảm thấy quá ư đúng dịp. Tại sao truyền tin vừa khéo lại là đứa trẻ ngu ngơ? Sao Ánh Tuyết không tự mình đem túi thơm giao cho Trương quản sự? Loại tín vật này không phải là phải đem trao tận tay đối phương? Sao lại để một người xa lạ giao hộ? Ánh Tuyết nói Hồng Hạnh lừa nàng đến hậu hoa viên, tại sao hôm đó đột nhiên Hồng Hạnh lại đem người cùng đến hậu hoa viên mà vừa khéo gặp được Ánh Tuyết và Trương quản sự.
Quá nhiều sự trùng hợp đồng thời thì cũng quá kì quái. Chỉ trách nàng chưa từng đem chuyện của nha hoàn để vào lòng, chưa từng chính thức quan tâm các nàng, cho nên cũng không cẩn thận suy nghĩ chuyện này. May mà Trương quản sự đối tốt với Ánh Tuyết, bằng không, nàng không có mặt mũi nào mà nhìn nha đầu vẫn chăm sóc mình này.
Nhắc tới chuyện này, Ánh Tuyết liền cảm thấy ủy khuất, cúi đầu lau nước mắt:
- Lúc ấy ngay cả Trương quản sự như thế nào ta cũng không biết, lại bị Hồng Hạnh vu là tư hội với hắn. Nếu không có phu nhân cầu tình chỉ sợ đã bị đuổi ra ngoài.
Tương Nhược Lan lòng áy này:
- Chỉ trách ta lúc ấy không cẩn thận điều tra chuyện này!
Ánh Tuyết lắc đầu:
- Ta không trách phu nhân, kế hoạch của Hồng Hạnh thiên y vô phùng, mọi thứ sắp đặt rất kín kẽ, ta hoàn toàn bị vây hãm không thể tìm ra sơ hở, đành phải thừa nhận chuyện đó! Ta là người trong cuộc còn như thế, phu nhân là người ngoài sao biết được tận tường. Chỉ là, sao phu nhân biết được?
Tương Nhược Lan suy nghĩ một chút, cũng còn không đem tư tâm của Hồng Hạnh nói cho Ánh Tuyết, chuyện này quan hệ rất lớn. Hơn nữa là chuyện riêng của Hồng Hạnh, nàng cảm giác không nên nói ra ngoài thì hơn.
- Gần đây ngẫu nhiên nhớ ra chuyện này, càng nghĩ càng khả nghi, liền gọi Tiểu Thanh Tiểu Hoàn hỏi lại, mới biết được lúc đó dù Hồng Hạnh ở cùng các nàng nhưng có ra ngoài một lần. Thời gian đó, có thể làm rất nhiều chuyện. Cho nên ta mới bắt đầu hoài nghi, không nghĩ tới thật sự là như thế!
Tương Nhược Lan thở dài, Hồng Hạnh trước mặc dù tùy tiện nhưng vẫn coi như là trung tâm với nàng. Nhưng bây giờ Hồng Hạnh nếu làm đến loại chuyện này, nàng cũng không dám tin Hồng Hạnh nữa.
Ánh Tuyết suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống:
- Phu nhân trước ta sợ ngươi không tin ta, cho nên vẫn không nói, chính là bây giờ nếu phu nhân đã biết được chân tướng, có một số việc Ánh Tuyết không nên gạt phu nhân.
Tương Nhược Lan thấy nàng nói rất thận trọng, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
- Hồng Hạnh… Hồng Hạnh có ý đồ với Hầu gia, nàng sở dĩ muốn làm như vậy là muốn đoạt lấy vị trí đại nha hoàn để tiếp cận Hầu gia. Trước đó nàng vẫn ba lần bảy lượt úp úp mở mở với ta, nói ta trong lòng có tư tâm, nhưng thật ra người có tư tâm mới là nàng.
- Thì ra chuyện này ngươi cũng biết. Tương Nhược Lan cười cười.
- Phu nhân cũng đã biết?
Ánh Tuyết kinh ngạc vô cùng, phu nhân chắc chắn là không có ý đem Hồng Hạnh cho Hầu gia, nếu không trước cũng không định gả nàng cho Trương quản sự. Nhưng nếu đã biết Hồng Hạnh có dã tâm mà còn giữ nàng. Theo nàng biết, phàm là chủ tử biết chuyện này, sẽ len lén ngầm xử lý nha hoàn đó, tùy tiện tìm một cớ mà đuổi ra ngoài, tuyệt sẽ không ai giữ nha hoàn đó lại
- Nàng thích Hầu gia cũng không phải là sai...... Chỉ là, nàng vì tư tâm của mình mà lại hao hết tâm tư thầm hại người khác, đây là chuyện ta không thể chấp nhận được.
Vừa nói, Tương Nhược Lan vừa nhìn về phía nàng, cười nói:
- Cũng may, ngươi bây giờ sống tốt, Trương quản sự biết được sự thật không?
- Hắn vốn đã có chút hoài nghi, sau lại hỏi ta, ta nói thật cho hắn. Hắn thấy ta bất đắc dĩ mà gả cho hắn, cảm giác như ủy khuất ta nên càng đối xử tốt với ta.
Tương Nhược Lan cười nói:
- Trước ta quả nhiên không nhìn lầm, Trương quản sự là người tốt.
Ánh Tuyết tiếp tục cười:
- Bây giờ ta thật sự còn có chút cảm tạ Hồng Hạnh, nếu không có nàng ta, ta không thể gả cho Đồng Sơn. Ta vốn không cầu đại phúc đại quý, ta thầm nghĩ muốn một nam nhân thiệt tình đối đãi với mình. Bây giờ ta rất thỏa mãn!
Tương Nhược Lan nắm tay nàng:
- Khó được ngươi thấu tình đạt lí như vậy.
Có thể biết quý trọng cuộc sống trước mắt, hiểu được thế nào là đủ không phải là ai cũng có thể làm. Lại nói:
- Ngươi... đi làm chuyện của mình đi. Chuyện Hồng Hạnh ta muốn suy nghĩ kỹ.
Nên xử lý Hồng Hạnh thế nào, cần phải nghĩ thật kỹ.
Ánh Tuyết theo lời lui ra, đi tới cửa thì, đột nhiên xoay người lại nới với Tương Nhược Lan:
- Phu nhân, có chuyện ta cảm giác rất kì lạ, Hồng Hạnh không phải là người thông minh, sao có thể nghĩ ra được kế hoạch thiên y vô phùng như thế?
- Ngươi hoài nghi có người ở sau lưng sai bảo?
Ánh Tuyết gật đầu nói:
- Ta đúng là hoài nghi như vậy cho nên trong thời gian này vẫn theo dõi nàng.
Tương Nhược Lan hỏi:
- Có phát hiện gì không?
Ánh Tuyết lắc đầu:
- Không có gì, ta chỉ có ban ngày ở đây, gian không đủ.
- Ta biết rồi. Tương Nhược Lan đáp.
Ánh Tuyết ra khỏi phòng.
Xế chiều, Tương Nhược Lan nằm trên giường, chợt nghe có người nói:
- Phu nhân, cảm thấy khá hơn chưa?
Tương Nhược Lan nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy là Phương mụ mụ liền cười nói:
- Hôm nay khá hơn hôm qua nhiều
Lại thấy bà bưng một cái bát hoa thì hỏi:
- Cái gì thế?
Phương mụ mụ cười đi tới, ngồi bên giường, đặt bát ở chiếc ghế đầu giường nói:
- Phu nhân xem!
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn thoáng qua, thấy là hai quả trứng gà luộc, vẫn còn bốc hơi:
- Trứng gà?
Phương mụ mụ vừa xốc chăn mỏng của nàng vừa cười nói:
- Phu nhân quên rồi sao. Trước kia phu nhân bên ngoài đánh nhau bị thương, mụ mụ đều chữa thương cho ngươi như vậy. Ngươi còn nói cách này của mụ mụ còn tốt hơn dùng thuốc.
Bà cởi quần của Tương Nhược Lan, thấy mông nàng tím bầm, hai mắt đỏ lên:
- Phu nhân, ngươi đã lập gia đình rồi phải tự chăm sóc mình cho tốt chứ. Sao lại té như thế này? Nếu để lại thương tật thì phải làm thế nào?
Tương Nhược Lan nghe giọng bà nghẹn ngào, quay đầu lại thấy vẻ mặt bà đau lòng, biết bà thật sự quan tâm Tương Nhược Lan, trong lòng cũng có chút cảm động, vội vàng an ủi:
- Không có việc gì, mụ mụ, cũng không phải rất nghiêm trọng, qua vài ngày là tốt rồi. Mụ mụ mau chữa thương cho ta đi!
Phương mụ mụ nhớ ra mục đích tới đây, vội vàng lau khô nước mắt, cầm quả trứng lăn nhẹ lên mông nàng. Trứng gà nóng khiến Tương Nhược Lan vừa thấy hơi đau lại vừa thấy rất thoải mái.
- Trứng gà luộc có thể đánh tan máu bầm, mỗi ngày mụ mụ làm cho ngươi một lần, nhất định sẽ nhanh khỏe lại.
Tương Nhược Lan nằm trên giường, nhẹ nhàng nói:
- Phương mụ mụ, cám ơn ngươi vẫn tốt với ta như vậy.
Mặc dù biết bà chỉ là đối tốt với Nhược Lan, nhưng bây giờ nàng lại đang hưởng thụ tình cảm ấm áp này của bà.
/265
|