Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền, nếu có cơ hội có thể cho người nhà làm thì đương nhiên nên giúp, giúp cho nhà mẫu thân đẻ thì rất tốt, sau này chính mình cũng sẽ có chỗ dựa.
Nhưng là điều đó chỉ tốt khi nhà mẫu thân đẻ có thể tin tưởng. Bây giờ, Tương Nhược Lan với “nhà mẹ đẻ”, thân nhân này lại đầy cảnh giác nên cũng không muốn giúp bọn họ.
Hơn nữa, dựa vào quan hệ bây giờ của mình và Cận Thiệu Khang, có muốn giúp cũng khó chứ, mình thì có tư cách gì mà nhờ hắn giúp đỡ.
Tương Nhược Lan đang nghĩ làm thế nào để đưa đẩy chuyện này lại nghe Kiều thị trách cứ Tương Phinh Đình:
- Phinh Đình, nói thế rất không có quy củ, chuyện của nam nhân sao đàn bà có thể xen vào? Ngươi không nên làm khó đường tỷ ngươi.
Sau đó quay đầu ôn nhu nói với Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, ngươi không cần đem những gì Phinh Đình nói để vào lòng, chuyện này ngươi không cần xen vào đừng để Hầu gia không vui. Bá mẫu biết ngươi có tâm là được!
Bà nói như vậy đúng là ngoài dự liệu của Tương Nhược Lan, bất kể bà ta có tâm tư gì, Tương Nhược Lan vẫn thấy nên nói rõ thái độ của mình là hơn:
- Cảm ơn bá mẫu đã suy nghĩ cho Nhược Lan, Nhược Lan cũng muốn Nhị ca ca, nhưng đúng như lời bá mẫu nói, đây là chuyện công của Hầu gia, Nhược Lan là đàn bà lắm miệng, có lẽ chỉ khiến Hầu gia không thích.
Tương Phinh Đình nghe xong lời của nàng, mặt hơi biến sắc nhưng Kiều thị lại vẫn vui vẻ tươi cười cầm tay Tương Nhược Lan nói:
- Bá mẫu hiểu, chuyện này ngươi không cần để ý, an tâm nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.
Sau đó, Kiều thị cũng không nói chuyện này nữa, chỉ cùng Tương Nhược Lan nói chuyện đông tây, chủ yếu là nói chuyện xưa khi Tương Nhược Lan còn ở Tương phủ, trong lời nói lộ ra bà yêu thương, che chở Tương Nhược Lan như thế nào. Nhược Lan và các huynh muội thân tình ra sao....
Tương Nhược Lan chỉ ngồi nghe, không phải là tình thân mình đã trải qua cho nên cũng chẳng có cảm giác gì.
Không lâu sau, mẫu thân con Kiều thị liền đứng dậy cáo từ. Tương Nhược Lan đương nhiên muốn giữ lại dùng cơm nhưng Kiều thị cười khéo léo từ chối.
- Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, ngươi nói chuyện cùng chúng ta như vậy cũng mệt rồi, ăn cơm còn nhiều cơ hội.
Sau đó, Kiều thị cũng mời nàng khi nào thương thế tốt thì đến Tương phủ chơi, Tương Nhược Lan chỉ cười cười, không nói là có hay không.
Mẫu thân con Kiều thị ra khỏi Hầu phủ, ngồi trên xe ngựa của mình.
Trên xe, Tương Phinh Đình phẫn nộ nói:
- Tương Nhược Lan kia vừa được An Viễn hầu, Thái hậu, hoàng hậu sủng ái thì không thèm coi chúng ta vào mắt nữa. Mẫu thân xem, nàng ta tỏ thái độ không nóng không lạnh như thế, đúng là không lương tâm, hoàn toàn không nhớ những ân đức của chúng ta.
Kiều thị vội vàng bịt miệng nàng lại, nhíu mày nói:
- Ngươi lắm miệng cái gì, bên ngoài đều là người Hầu phủ, để người nghe được rồi truyền tới tai nàng, sau này ngươi đừng hòng được nàng nhìn đến nửa con mắt.
Tương Phinh Đình gỡ tay mẫu thân ra, nói nhỏ:
- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta phải xem sắc mặt nàng? Vừa nãy chuyện của Nhị ca, ngươi nhìn nàng tỏ thái độ gì kìa.
Kiều thị nhướng mày, cười cười:
- Ngươi đó, còn quá non, có một số việc không thể nói ra được. Bây giờ nếu Nhược Lan được sủng, hôm nay chúng ta đến đây sao Hầu gia lại không biết. Lần này Hầu gia phụ trách điều động quan viên cấm vệ quân, tên Nhị ca ngươi đã ghi trong danh sách đó, hắn đương nhiên hiểu ý của chúng ta. Chúng ta là thân nhân duy nhất của Nhược Lan, chút mặt mũi đó hắn sẽ vẫn giữ cho chúng ta. Cho nên, chúng ta nhất định phải giữ quan hệ cùng Nhược Lan, phải cho nàng biết, chúng ta là thân nhân duy nhất của nàng, chúng ta tốt thì nàng tốt, chỉ cần nàng được sủng, chúng ta cũng sẽ không thiếu phần.
Vừa nói, bà vươn tay sửa sang lại mái tóc cho nữ nhi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhi, cười nói:
- Còn nữa, nếu mùa thu này tuyển tú được nàng giúp chuyện nhất định sẽ rất thuận lợi, lúc đó được Hoàng thượng sủng ái, ngươi sẽ chẳng phải nhìn sắc mặt của nàng nữa. Nữ nhi ngoan, tạm thời nhẫn đi...
Bà quay đầu đi, thanh âm trở nên lãnh trầm:
- Chúng ta mất rất nhiều tâm tư mới có hôm nay, không thể để thành công cốc được.
Tương Phinh Đình tỉnh táo lại, nhìn mẫu thân mỉm cười, miệng cười như hoa:
- Con biết rồi, mẫu thân.
Buổi tối, trời còn chưa tối, Cận Thiệu Khang đã tới Thu đường viện.
Tương Nhược Lan nhìn hắn sửng sốt một hồi:
- Hầu gia... hôm nay sao ngươi...
Sao hôm nay hắn lại tới nữa?
Mặc dù biết hắn sẽ không động chạm đến mình nhưng nàng thấy hai người thường xuyên ở chung một chỗ không phải là chuyện tốt.
Cận Thiệu Khang đi tới bên giường, nhìn nàng nói:
- Hôm nay đỡ hơn tí nào không, hôm qua vốn định lại đây nhìn nàng một chút nhưng chuyện ở phủ nha bận rộn, lúc về thì đã muộn quá rồi, nghĩ rằng nàng đã ngủ nên không tới.
Tương Nhược Lan nghe vậy lòng buông lỏng, thì ra chỉ lại đây xem một chút.
- Hầu gia, hôm nay ta khá hơn nhiều, đã có thể ngồi được rồi, chắc qua hai ngày nữa là khỏi hẳn.
- Vậy thì tốt. Cận Thiệu Khang cười cười, như là rất vui vẻ.
Lúc này, Liên Kiều bước lên, cung kính hỏi:
- Hầu gia có cần thay quần áo?
Lúc này, Cận Thiệu Khang vẫn mặc triều phục, Liên Kiều hỏi như vậy cũng có thể như là hỏi hắn đêm nay có ở lại đây không?
Cận Thiệu Khang gật đầu:
- Thay quần áo ..
Lời vừa nói ra, Tương Nhược Lan ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì.
Liên Kiều vui mừng, vội vàng gọi Hoa Anh và mấy nha hoàn khác đến hầu hạ Cận Thiệu Khang thay triều phục, vừa bưng nước lên cho hắn rửa mặt mũi, cuối cùng mang trà lên rồi mới lui xuồng hết.
Rửa mặt rồi thay thường phục, Cận Thiệu Khang tinh thần sảng khoát, hắn ngồi ở ghế khắc hoa, nhàn nhà phẩm trà.
Tương Nhược Lan hỏi hắn:
- Hầu gia ăn cơm chưa?
Bình thường, Cận Thiệu Khang luôn ăn cơm tối cùng thái phu nhân.
- Vẫn chưa. Đến thỉnh an mẫu thân rồi tới luôn đây.
Lại nói:
- Lần trước canh hạt sen ăn ngon lắm, sau này sai phòng bếp làm vài lần đều cảm giác không giống với nơi này.
Tương Nhược Lan nói:
- Hôm nay trong viện cũng làm canh này, nếu Hầu gia thích thì chút nữa ăn nhiều một chút.
Tiếp theo lại bảo Liên Kiều chuẩn bị cơm tối.
Ăn xong cơm tối thì trời cũng tối hẳn, Tương Nhược Lan thấy không còn sớm, liền bảo Liên Kiều mang nước lên cho bọn họ tắm rửa.
Tương Nhược Lan tắm rửa rất mất thời gian nên để Cận Thiệu Khang tắm trước, cho hắn đi ngủ sớm một chút.
Cận Thiệu Khang tắm xong đi ra, nha hoàn đổi nước rồi đỡ Tương Nhược Lan vào.
Hai ngày này Liên Kiều và Hoa Anh thấy nàng bị thương đi lại không tiện nên muốn hầu hạ nàng tắm rửa, nhưng là Tương Nhược Lan lại không quen. Tắm rửa đều là bọn nha hoàn đỡ vào bồn nước sau đó để bọn họ ở ngoài bình phong chờ, bao giờ nàng tắm xong thì đỡ nàng ra.
Nhưng hôm nay, Cận Thiệu Khang ở trong phòng, Liên Kiều và Hoa Anh vốn sợ hắn nên dìu Tương Nhược Lan vào bồn tắm xong thì đều lui ra ngoài hết, nghĩ đợi lúc nào phu nhân gọi thì vào hoặc có khi Hầu gia đỡ phu nhân ra cũng chưa biết chừng.
Nhưng không nghĩ tới, từ gian tắm rửa đến ngoài cửa lại có một khoảng cách lớn, lại cách qua một tấm bình phong và cửa, Tương Nhược Lan tắm xong, gọi Liên Kiều mấy lần cũng không thấy ai vào.
Cận Thiệu Khang ngồi đọc sách đầu giường, nghe thấy nàng gọi thì hỏi:
- Sao thế?
- Hầu gia có thể gọi một nhà hoàn vào cho ta được không, ta không thể tự ra khỏi bồn tắm được.
Cận Thiệu Khang trở mình, thấy hình ảnh qua bình phong mơ hồ, sương khói liễu nhiễu, trong đầu lại hiện lên tình cảnh đêm đó, trong lòng nóng lên, không nhịn được nói:
- Ta tới giúp nàng
- Không cần!
Tương Nhược Lan nói như chém đinh chặt sắt, trong lòng thầm mắng: đồ sắc lang, định thừa lúc người khác gặp nạn mà hôi của, ta không cho ngươi cơ hội này!
- Hầu gia gọi Liên Kiều vào đi.
Cận Thiệu Khang ngượng ngùng đi xuống giường, tới cửa sổ nhìn ra thấy mấy nha hoàn đứng ngoài sân trò chuyện. Hắn lui ra phía sau, xoay người nhìn phía bình phong nói:
- Lũ nha hoàn càng ngày càng không quy củ, không biết chạy đâu hết rồi, để ta sai Trữ An tìm bọn này về, chỉnh cho một trận mới được.
Tương Nhược Lan tin là thật, nghĩ bọn nha hoàn có thể là thấy Cận Thiệu Khang ở đây nên lui hết xuống rồi. Đều là các cô nương nhỏ, không nên làm các nàng sợ hãi.
- Vừa nãy ta quên mất, ta sai các nàng đi làm chuyện khác, các nàng có lẽ đi làm rồi. Ta tự mình ra cũng được.
Vết thương trên người cũng khá hơn nhiều, chắc tự ra khỏi bồn tắm cũng không sao
- Thật sự không cần ta giúp?
- Không cần!
Tương Nhược Lan hướng về chỗ hắn nói, nghiến răng nghiến lợi.
Tương Nhược Lan vịn lên thành bồn, một chân từ từ nhấc lên bước qua bồn khiến mông lại đau, nàng đau đến nghiễn răng, nhắm chặt mắt mà cố nhịn, buông chân xuống. Lại cẩn thận giơ chân kia lên. Nhưng chân kia lại bị trượt đi, mắt thấy sắp ngã đến nơi, nàng vội vã ôm chặt bồn tắm, không nhịn được mà sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Cận Thiệu Khang ở bên ngoài đang chán nản, nghe thấy nàng kêu cũng không suy nghĩ gì vội vọt vào, ôm ngang lấy nàng.
Cứ như vậy, Tương Nhược Lan hoàn toàn lõa lồ nằm trong lòng hắn.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, ánh mắt Cận Thiệu Khang không khỏi di chuyển khắp người nàng.
Da dẻ trắng như tuyết hơi ửng hồng, trên da còn đọng lại vài giot nước, dưới ánh nến tại nên ánh sáng lóe ra khiến nàng như giọt sương sớm trong đóa hoa, mềm mại, ôn nhuộm.
Trên người mỗi một chỗ đều hoàn mỹ tới vô cùng, cổ thon dài, khuôn ngực săn chắc, eo nhỏ mềm mại, chân dài trắng nõn...
Trong khoảng thời gian này Cận Thiệu Khang vẫn không tới gần nữ sắc, thấy tình cảnh trước mắt, máu trong người sôi trào, tiểu phúc nóng rực khiến hắn vô cùng khó chịu. Trên tay không khỏi dùng thêm sức lực đem thân thể kiều nhuyễn của nàng dựa sát vào hắn.
Mùi hương thơm như hoa lan tràn ngập quanh hắn khiến cả người hắn như chìm trong sương mù.
Tương Nhược Lan đang chật vật, chợt thấy cả người nhẹ bẫng, quay đầu lại đã thấy mình nằm trong lòng Cận Thiệu Khang. Lại thấy hắn cũng không hề chớp mắt nhìn nàng, mặt ửng hồng, mắt như đầm nước sâu, có một thần sắc kì dị thì nàng mới nhớ ra bản thân không một mảnh vải. Lập tức ngượng ngùng vô cùng, mặt đỏ bừng, cội vàng kêu to lên:
- Này, ngươi không được nhìn, nhắm mắt lại!
Đôi tay luống cuống không biết nên che ngực hay che hạ thân, cuối cùng giờ lên bưng kín mắt hắn.
- Ngươi mau buông ta ra
Mặc dù Cận Thiệu Khang trăm lần không muốn nhưng bản thân có phong độ quân tử, không thể miễn cưỡng người khác được.
Hắn vô cùng không muốn buông tay ta, Tương Nhược Lan từ từ trượt xuống người hắn. Đến khi chạm đất, bụng chạm phải một vật cứng rắn, cúi đầu chỉ thấy trung y của hắn không biết tán ra từ khi nào, lộ ra vùng ngực rắn chắc cùng với quần dài màu trắng. Mà chỗ giữa quần dài lại có một vật nhô cao, như là đỉnh trướng.
Tương Nhược Lan lập tức ý thức được đó là cái gì! Toàn thân như bị thiêu cháy, bối rối quát to một tiếng, muốn đẩy hắn ra. Nhưng trên mặt đất chỗ nào cũng là nước, nàng vừa động chân thì đã bị trượt, cả người nhào vào lòng hắn, Cận Thiệu Khang vội vàng ôm lấy nàng, như vậy, thân thể nàng gắt gao dán lên ngực hắn.
Cảm giác được ngực nàng mười phần mềm mại, Cận Thiệu Khang mất rất nhiều sức lực mới khống chế được bản thân không áp nàng xuống dưới thân.
- Lần này là nàng vọt tới lòng ta, không phải tại ta nhé.
Hắn rất vất vả mới nói ra được những lời này.
Nhưng là điều đó chỉ tốt khi nhà mẫu thân đẻ có thể tin tưởng. Bây giờ, Tương Nhược Lan với “nhà mẹ đẻ”, thân nhân này lại đầy cảnh giác nên cũng không muốn giúp bọn họ.
Hơn nữa, dựa vào quan hệ bây giờ của mình và Cận Thiệu Khang, có muốn giúp cũng khó chứ, mình thì có tư cách gì mà nhờ hắn giúp đỡ.
Tương Nhược Lan đang nghĩ làm thế nào để đưa đẩy chuyện này lại nghe Kiều thị trách cứ Tương Phinh Đình:
- Phinh Đình, nói thế rất không có quy củ, chuyện của nam nhân sao đàn bà có thể xen vào? Ngươi không nên làm khó đường tỷ ngươi.
Sau đó quay đầu ôn nhu nói với Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, ngươi không cần đem những gì Phinh Đình nói để vào lòng, chuyện này ngươi không cần xen vào đừng để Hầu gia không vui. Bá mẫu biết ngươi có tâm là được!
Bà nói như vậy đúng là ngoài dự liệu của Tương Nhược Lan, bất kể bà ta có tâm tư gì, Tương Nhược Lan vẫn thấy nên nói rõ thái độ của mình là hơn:
- Cảm ơn bá mẫu đã suy nghĩ cho Nhược Lan, Nhược Lan cũng muốn Nhị ca ca, nhưng đúng như lời bá mẫu nói, đây là chuyện công của Hầu gia, Nhược Lan là đàn bà lắm miệng, có lẽ chỉ khiến Hầu gia không thích.
Tương Phinh Đình nghe xong lời của nàng, mặt hơi biến sắc nhưng Kiều thị lại vẫn vui vẻ tươi cười cầm tay Tương Nhược Lan nói:
- Bá mẫu hiểu, chuyện này ngươi không cần để ý, an tâm nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.
Sau đó, Kiều thị cũng không nói chuyện này nữa, chỉ cùng Tương Nhược Lan nói chuyện đông tây, chủ yếu là nói chuyện xưa khi Tương Nhược Lan còn ở Tương phủ, trong lời nói lộ ra bà yêu thương, che chở Tương Nhược Lan như thế nào. Nhược Lan và các huynh muội thân tình ra sao....
Tương Nhược Lan chỉ ngồi nghe, không phải là tình thân mình đã trải qua cho nên cũng chẳng có cảm giác gì.
Không lâu sau, mẫu thân con Kiều thị liền đứng dậy cáo từ. Tương Nhược Lan đương nhiên muốn giữ lại dùng cơm nhưng Kiều thị cười khéo léo từ chối.
- Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, ngươi nói chuyện cùng chúng ta như vậy cũng mệt rồi, ăn cơm còn nhiều cơ hội.
Sau đó, Kiều thị cũng mời nàng khi nào thương thế tốt thì đến Tương phủ chơi, Tương Nhược Lan chỉ cười cười, không nói là có hay không.
Mẫu thân con Kiều thị ra khỏi Hầu phủ, ngồi trên xe ngựa của mình.
Trên xe, Tương Phinh Đình phẫn nộ nói:
- Tương Nhược Lan kia vừa được An Viễn hầu, Thái hậu, hoàng hậu sủng ái thì không thèm coi chúng ta vào mắt nữa. Mẫu thân xem, nàng ta tỏ thái độ không nóng không lạnh như thế, đúng là không lương tâm, hoàn toàn không nhớ những ân đức của chúng ta.
Kiều thị vội vàng bịt miệng nàng lại, nhíu mày nói:
- Ngươi lắm miệng cái gì, bên ngoài đều là người Hầu phủ, để người nghe được rồi truyền tới tai nàng, sau này ngươi đừng hòng được nàng nhìn đến nửa con mắt.
Tương Phinh Đình gỡ tay mẫu thân ra, nói nhỏ:
- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta phải xem sắc mặt nàng? Vừa nãy chuyện của Nhị ca, ngươi nhìn nàng tỏ thái độ gì kìa.
Kiều thị nhướng mày, cười cười:
- Ngươi đó, còn quá non, có một số việc không thể nói ra được. Bây giờ nếu Nhược Lan được sủng, hôm nay chúng ta đến đây sao Hầu gia lại không biết. Lần này Hầu gia phụ trách điều động quan viên cấm vệ quân, tên Nhị ca ngươi đã ghi trong danh sách đó, hắn đương nhiên hiểu ý của chúng ta. Chúng ta là thân nhân duy nhất của Nhược Lan, chút mặt mũi đó hắn sẽ vẫn giữ cho chúng ta. Cho nên, chúng ta nhất định phải giữ quan hệ cùng Nhược Lan, phải cho nàng biết, chúng ta là thân nhân duy nhất của nàng, chúng ta tốt thì nàng tốt, chỉ cần nàng được sủng, chúng ta cũng sẽ không thiếu phần.
Vừa nói, bà vươn tay sửa sang lại mái tóc cho nữ nhi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhi, cười nói:
- Còn nữa, nếu mùa thu này tuyển tú được nàng giúp chuyện nhất định sẽ rất thuận lợi, lúc đó được Hoàng thượng sủng ái, ngươi sẽ chẳng phải nhìn sắc mặt của nàng nữa. Nữ nhi ngoan, tạm thời nhẫn đi...
Bà quay đầu đi, thanh âm trở nên lãnh trầm:
- Chúng ta mất rất nhiều tâm tư mới có hôm nay, không thể để thành công cốc được.
Tương Phinh Đình tỉnh táo lại, nhìn mẫu thân mỉm cười, miệng cười như hoa:
- Con biết rồi, mẫu thân.
Buổi tối, trời còn chưa tối, Cận Thiệu Khang đã tới Thu đường viện.
Tương Nhược Lan nhìn hắn sửng sốt một hồi:
- Hầu gia... hôm nay sao ngươi...
Sao hôm nay hắn lại tới nữa?
Mặc dù biết hắn sẽ không động chạm đến mình nhưng nàng thấy hai người thường xuyên ở chung một chỗ không phải là chuyện tốt.
Cận Thiệu Khang đi tới bên giường, nhìn nàng nói:
- Hôm nay đỡ hơn tí nào không, hôm qua vốn định lại đây nhìn nàng một chút nhưng chuyện ở phủ nha bận rộn, lúc về thì đã muộn quá rồi, nghĩ rằng nàng đã ngủ nên không tới.
Tương Nhược Lan nghe vậy lòng buông lỏng, thì ra chỉ lại đây xem một chút.
- Hầu gia, hôm nay ta khá hơn nhiều, đã có thể ngồi được rồi, chắc qua hai ngày nữa là khỏi hẳn.
- Vậy thì tốt. Cận Thiệu Khang cười cười, như là rất vui vẻ.
Lúc này, Liên Kiều bước lên, cung kính hỏi:
- Hầu gia có cần thay quần áo?
Lúc này, Cận Thiệu Khang vẫn mặc triều phục, Liên Kiều hỏi như vậy cũng có thể như là hỏi hắn đêm nay có ở lại đây không?
Cận Thiệu Khang gật đầu:
- Thay quần áo ..
Lời vừa nói ra, Tương Nhược Lan ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì.
Liên Kiều vui mừng, vội vàng gọi Hoa Anh và mấy nha hoàn khác đến hầu hạ Cận Thiệu Khang thay triều phục, vừa bưng nước lên cho hắn rửa mặt mũi, cuối cùng mang trà lên rồi mới lui xuồng hết.
Rửa mặt rồi thay thường phục, Cận Thiệu Khang tinh thần sảng khoát, hắn ngồi ở ghế khắc hoa, nhàn nhà phẩm trà.
Tương Nhược Lan hỏi hắn:
- Hầu gia ăn cơm chưa?
Bình thường, Cận Thiệu Khang luôn ăn cơm tối cùng thái phu nhân.
- Vẫn chưa. Đến thỉnh an mẫu thân rồi tới luôn đây.
Lại nói:
- Lần trước canh hạt sen ăn ngon lắm, sau này sai phòng bếp làm vài lần đều cảm giác không giống với nơi này.
Tương Nhược Lan nói:
- Hôm nay trong viện cũng làm canh này, nếu Hầu gia thích thì chút nữa ăn nhiều một chút.
Tiếp theo lại bảo Liên Kiều chuẩn bị cơm tối.
Ăn xong cơm tối thì trời cũng tối hẳn, Tương Nhược Lan thấy không còn sớm, liền bảo Liên Kiều mang nước lên cho bọn họ tắm rửa.
Tương Nhược Lan tắm rửa rất mất thời gian nên để Cận Thiệu Khang tắm trước, cho hắn đi ngủ sớm một chút.
Cận Thiệu Khang tắm xong đi ra, nha hoàn đổi nước rồi đỡ Tương Nhược Lan vào.
Hai ngày này Liên Kiều và Hoa Anh thấy nàng bị thương đi lại không tiện nên muốn hầu hạ nàng tắm rửa, nhưng là Tương Nhược Lan lại không quen. Tắm rửa đều là bọn nha hoàn đỡ vào bồn nước sau đó để bọn họ ở ngoài bình phong chờ, bao giờ nàng tắm xong thì đỡ nàng ra.
Nhưng hôm nay, Cận Thiệu Khang ở trong phòng, Liên Kiều và Hoa Anh vốn sợ hắn nên dìu Tương Nhược Lan vào bồn tắm xong thì đều lui ra ngoài hết, nghĩ đợi lúc nào phu nhân gọi thì vào hoặc có khi Hầu gia đỡ phu nhân ra cũng chưa biết chừng.
Nhưng không nghĩ tới, từ gian tắm rửa đến ngoài cửa lại có một khoảng cách lớn, lại cách qua một tấm bình phong và cửa, Tương Nhược Lan tắm xong, gọi Liên Kiều mấy lần cũng không thấy ai vào.
Cận Thiệu Khang ngồi đọc sách đầu giường, nghe thấy nàng gọi thì hỏi:
- Sao thế?
- Hầu gia có thể gọi một nhà hoàn vào cho ta được không, ta không thể tự ra khỏi bồn tắm được.
Cận Thiệu Khang trở mình, thấy hình ảnh qua bình phong mơ hồ, sương khói liễu nhiễu, trong đầu lại hiện lên tình cảnh đêm đó, trong lòng nóng lên, không nhịn được nói:
- Ta tới giúp nàng
- Không cần!
Tương Nhược Lan nói như chém đinh chặt sắt, trong lòng thầm mắng: đồ sắc lang, định thừa lúc người khác gặp nạn mà hôi của, ta không cho ngươi cơ hội này!
- Hầu gia gọi Liên Kiều vào đi.
Cận Thiệu Khang ngượng ngùng đi xuống giường, tới cửa sổ nhìn ra thấy mấy nha hoàn đứng ngoài sân trò chuyện. Hắn lui ra phía sau, xoay người nhìn phía bình phong nói:
- Lũ nha hoàn càng ngày càng không quy củ, không biết chạy đâu hết rồi, để ta sai Trữ An tìm bọn này về, chỉnh cho một trận mới được.
Tương Nhược Lan tin là thật, nghĩ bọn nha hoàn có thể là thấy Cận Thiệu Khang ở đây nên lui hết xuống rồi. Đều là các cô nương nhỏ, không nên làm các nàng sợ hãi.
- Vừa nãy ta quên mất, ta sai các nàng đi làm chuyện khác, các nàng có lẽ đi làm rồi. Ta tự mình ra cũng được.
Vết thương trên người cũng khá hơn nhiều, chắc tự ra khỏi bồn tắm cũng không sao
- Thật sự không cần ta giúp?
- Không cần!
Tương Nhược Lan hướng về chỗ hắn nói, nghiến răng nghiến lợi.
Tương Nhược Lan vịn lên thành bồn, một chân từ từ nhấc lên bước qua bồn khiến mông lại đau, nàng đau đến nghiễn răng, nhắm chặt mắt mà cố nhịn, buông chân xuống. Lại cẩn thận giơ chân kia lên. Nhưng chân kia lại bị trượt đi, mắt thấy sắp ngã đến nơi, nàng vội vã ôm chặt bồn tắm, không nhịn được mà sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Cận Thiệu Khang ở bên ngoài đang chán nản, nghe thấy nàng kêu cũng không suy nghĩ gì vội vọt vào, ôm ngang lấy nàng.
Cứ như vậy, Tương Nhược Lan hoàn toàn lõa lồ nằm trong lòng hắn.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, ánh mắt Cận Thiệu Khang không khỏi di chuyển khắp người nàng.
Da dẻ trắng như tuyết hơi ửng hồng, trên da còn đọng lại vài giot nước, dưới ánh nến tại nên ánh sáng lóe ra khiến nàng như giọt sương sớm trong đóa hoa, mềm mại, ôn nhuộm.
Trên người mỗi một chỗ đều hoàn mỹ tới vô cùng, cổ thon dài, khuôn ngực săn chắc, eo nhỏ mềm mại, chân dài trắng nõn...
Trong khoảng thời gian này Cận Thiệu Khang vẫn không tới gần nữ sắc, thấy tình cảnh trước mắt, máu trong người sôi trào, tiểu phúc nóng rực khiến hắn vô cùng khó chịu. Trên tay không khỏi dùng thêm sức lực đem thân thể kiều nhuyễn của nàng dựa sát vào hắn.
Mùi hương thơm như hoa lan tràn ngập quanh hắn khiến cả người hắn như chìm trong sương mù.
Tương Nhược Lan đang chật vật, chợt thấy cả người nhẹ bẫng, quay đầu lại đã thấy mình nằm trong lòng Cận Thiệu Khang. Lại thấy hắn cũng không hề chớp mắt nhìn nàng, mặt ửng hồng, mắt như đầm nước sâu, có một thần sắc kì dị thì nàng mới nhớ ra bản thân không một mảnh vải. Lập tức ngượng ngùng vô cùng, mặt đỏ bừng, cội vàng kêu to lên:
- Này, ngươi không được nhìn, nhắm mắt lại!
Đôi tay luống cuống không biết nên che ngực hay che hạ thân, cuối cùng giờ lên bưng kín mắt hắn.
- Ngươi mau buông ta ra
Mặc dù Cận Thiệu Khang trăm lần không muốn nhưng bản thân có phong độ quân tử, không thể miễn cưỡng người khác được.
Hắn vô cùng không muốn buông tay ta, Tương Nhược Lan từ từ trượt xuống người hắn. Đến khi chạm đất, bụng chạm phải một vật cứng rắn, cúi đầu chỉ thấy trung y của hắn không biết tán ra từ khi nào, lộ ra vùng ngực rắn chắc cùng với quần dài màu trắng. Mà chỗ giữa quần dài lại có một vật nhô cao, như là đỉnh trướng.
Tương Nhược Lan lập tức ý thức được đó là cái gì! Toàn thân như bị thiêu cháy, bối rối quát to một tiếng, muốn đẩy hắn ra. Nhưng trên mặt đất chỗ nào cũng là nước, nàng vừa động chân thì đã bị trượt, cả người nhào vào lòng hắn, Cận Thiệu Khang vội vàng ôm lấy nàng, như vậy, thân thể nàng gắt gao dán lên ngực hắn.
Cảm giác được ngực nàng mười phần mềm mại, Cận Thiệu Khang mất rất nhiều sức lực mới khống chế được bản thân không áp nàng xuống dưới thân.
- Lần này là nàng vọt tới lòng ta, không phải tại ta nhé.
Hắn rất vất vả mới nói ra được những lời này.
/265
|