Mặt trời bị mây che, trời đất đột nhiên tối sầm xuống.
Cảnh tuyên đế gắt gao kéo cánh tay nàng, nhìn Tương Nhược Lan không chuyển mắt, hai mắt lãnh trầm. Cứ như vậy khiến người ta sinh ra một loại áp lực, khiến Tương Nhược Lan thở cũng không thông.
Cánh tay bị hắn kéo đau quá, Tương Nhược Lan có thể kết luận, cánh tay này chắc chắn sẽ bị nổi lên vết bầm. Nhưng cánh tay đau là chuyện nhỏ, khiến nàng đau đầu chính là không thể giải thích hàm nghĩ những lời hắn nói.
Tương Nhược Lan thấy hắn tức giận mà muốn cười. Người này nếu xuyên tới thời hiện đại, không đi viết tiểu thuyết thì cùng thật là tiếc.
Trí tưởng tượng thật phong phú!
Tương Nhược Lan nhìn hắn nói:
- Hoàng thượng, thần phụ chưa bao giờ gạt người, thần phụ vốn chỉ là người như thế. Chỉ là sau khi thành thân thì cũng biết phải tu thân dưỡng tính, biết cái gì là đúng cái gì là sai mà cố gắng thay đổi thôi, thần phụ không biết chữa bệnh, không biết làm thơ, cũng không biết đối câu. Đó là thần phụ nghe được từ người khác, không phải là bản lĩnh của thần phụ.
Cảnh tuyên đế nghe vậy, lực trên tay càng lớn, giọng càng thêm lãnh lệ:
- Sao cơ, chuyện tới nước này ngươi còn muốn lừa gạt ta? Trước ngươi đọc bài thơ trước mặt Thái hậu thật sự là nghe người khác đọc... sao ta treo bảng bố cáo đã lâu mà không tìm ra người đó. Còn có y thuật của ngươi, trước ngươi nói ngươi tới ngoại ô gặp được thần y. Ta cũng sai người điều tra qua, năm ngoái ngoài thành chẳng có thần y nào tới cả. Chẳng lẽ thần y đó chỉ gặp một mình ngươi? Còn có câu tuyệt đối lần trước ở Thiên thu đình, ngươi giải thích sao? Nghe người khác nói? Như vậy người này là ai vậy, ngươi nói xem bất kể hắn đã chết hay còn sống, bất kể hắn ở nơi đâu, ta cũng có biện pháp tra ra!
Tương Nhược Lan á khẩu không trả lời được, trong lòng hận đến nhe nanh múa vuốt. Người này sao vậy? Sao lại phí tâm tư điều tra mấy việc này, chẳng lẽ hoàng đế lại nhàn hạ như thế?
Thiệt là, hôm nay bảo nàng nói thế nào? Chẳng lẽ nói mình là xuyên không? Chỉ sợ con sâu mọt này sẽ tìm đạo sĩ tới mà yểm bùa mình mất.
Cảnh tuyên đế thấy nàng không nói gì, lạnh lùng cười:
- Sao rồi, không phản đối nữa. Ta hận nhất người khác lừa gạt ta! Quy củ có lẽ có thể trong khoảng thời gian ngắn học được. Nhưng tính cách, học thức thì sao có thể trong thời gian ngắn mà có thay đổi lớn như thế? Nhược Lan, ngươi thật sự coi ta thành kẻ ngốc?
Tay hắn lại dùng lực lớn kéo nàng tới gần hắn, Tương Nhược Lan muốn giãy nhưng lại phát hiện sức mình không đủ.
Hắn kéo nàng lại gần, ôm lấy eo nàng, gắt gao ôm nàng vào ngực, tay kia giơ lên kéo cằm nàng bắt nàng phải nhìn hắn. Đầu hắn dần cúi xuống, chóp mũi cơ hồ chạm vào chóp mũi nàng, môi cơ hồ tới sát môi nàng, hơi thở hắn phun lên mặt nàng khiến nàng phải nín thở.
Tương Nhược Lan liều mạng ngửa đầu về phía sau muốn cách xa hắn một chút, nhưng hắn lại cũng cúi đầu theo, hơi thở hắn bám sát vào nàng khiến nàng không còn chỗ trốn.
Hắn coi chừng nàng, ánh mắt chước chước:
- Sao ngươi dám trêu ta như thế? Ngươi vốn là phụ nữ của ta, bất kể ta có thích hay không, bất kể ta có thể nhớ tới ngươi hay không, cũng không do ngươi có nguyện ý hay không, ngươi hẳn phải ở lại trong hoàng cung, đó mới là vị trí của ngươi. Ngươi hẳn là phải như những người đàn bà khác, nghĩ mọi cách để khiến ta yêu thích, hao hết tâm tư khiến ta chú ý. Mà ngươi, ngươi lại nghĩ mọi cách để ta chán ghét ngươi, hao hết tâm tư để rời khỏi ra. Đã như vậy, ngươi nên gạt ta cho tới cuối cùng. Sao lại trước mặt ta lộ ra hào quang của mình, sao lại muốn cho ta hối hận, làm cho ta khó chịu, ngươi có biết hậu quả không?
Hắn nói làm cho Tương Nhược Lan âm thầm kinh hãi, trán và mũi đều toát mồ hôi lạnh, cho tới giờ nàng mới ý thức được chuyện nghiêm trọng thế nào. Hoàng đế sở dĩ như vậy là vì sự tự tôn của đế vương bị coi thường, một khi hắn thực sự tức giận, hậu quả khó có thể đoán trước.
Thiệt là, tất cả mọi người không có hoài nghi mình, ngay cả nha hoàn thân cân cũng bị nàng giấu tốt, sao hết lần này tới lần khác lại là hắn. Chẳng lẽ thân là đế vương thì vốn là những người đa tâm đa nghi?
Nàng thử giải thích:
- Hoàng thượng, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, chuyện tuyệt đối không phải giống như ngươi nghĩ, Nhược Lan thật sự không lừa gạt ngươi.
Hắn đột nhiên cười, mắt hoa đào lóe sáng:
- Vậy ngươi khẩn trương cái gì, ngươi chột dạ là vì cái gì, ngươi dám nói ngươi gần đây không trốn tránh ta? Nhược Lan trước kia không cơ trí như vậy...
Tương Nhược Lan nhịn xuống sự xúc động muốn bóp chết hắn:
- Hoàng thượng, sao người không nhìn lại xem người đang làm cái gì. Nhược Lan dù ngu độn thế nào cũng biết thân là phụ nữ có chồng tuyệt đối không nên cùng nam nhân khác có hành vi thân mật như vậy. Ta có thể không khẩn trương, có thể không chột dạ? Chuyện này nếu như bị người bắt gặp, Hoàng thượng, ngươi có thể có 1001 lý do để giải thích nhưng ta dù có 1001 cái miệng cũng không thể nói rõ được. Ta có thể không trốn ngươi? Buông tay, mau buông tay, Hoàng thượng, ngươi thật sự muốn hại chết ta sao?
Nói tới câu cuối, nàng tức giận đến phát điên.
Ai ngờ Cảnh tuyên đế cũng không để ý sự tức giận của nàng, cúi đầu hít sâu một hơi trên tóc nàng:
- Nhược Lan, ngươi dùng cái gì mà thơm như vậy? Còn có, thân thể của ngươi cũng rất mềm, ôm thật thoải mái......
Vừa nói hắn vừa ôm nàng chặt hơn.
Tương Nhược Lan vươn tay dùng sức đẩy ngực hắn ra:
- Hoàng thượng, nơi này là ngự hoa viên, ngươi không sợ bị người nhìn thấy? Hôn sự của ta cùng với An viễn hầu đích là ngươi ban cho, bây giờ ngươi lại có hành vi này, muốn làm thế nào để bịt miệng thiên hạ?
Trong lòng nàng mắng to, hôn quân, lưu manh, bản thân đã có nhiều đàn bà như vậy còn không thỏa mãn, ngay cả thê tử của thần tử cũng muốn dây.
Tương Nhược Lan đầy khinh bỉ hắn, nhưng khinh bỉ chỉ là khinh bỉ, nàng không có cách nào đối phó với hắn.
Cũng may xú trùng mặc dù hoang dâm vô đạo nhưng cũng chưa tới mức táng tận lương tâm. Hắn thả nàng ra.
Vừa rời khỏi ngực hắn, Tương Nhược Lan như thỏ chạy ra xa hắn.
Cảnh tuyên đế thấy nàng như thế, mày kiếm nhíu chặt. Nàng chán ghét hắn như vậy?
- Hoàng thượng, thần phụ cáo lui.
Tương Nhược Lan xoay người bước đi.
Lần này, Cảnh tuyên đế không ngăn cản nàng nữa, kỳ thật hắn cũng không định đối với nàng thế nào. Chỉ là nghĩ mình bị nàng đùa bỡn trong tay thì trong lòng dâng lên lửa giận. Loại lửa giận này chỉ cần nhìn thấy nàng thì sẽ bùng lên không thể khống chế.
- Tương Nhược Lan, chuyện còn chưa xong đâu.
Hắn nhìn bóng lưng nàng nhẹ nhàng nói ra.
Nàng trêu hắn như vậy còn muốn cùng An viễn hầu sống cuộc sống ngọt ngào?
Vừa nghĩ ngày đó ở Thiên thu đình, bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, nhìn nhau cười, tay hắn không nhịn được nắm chặt thành quyền.
Tương Nhược Lan vội vội vàng vàng ra khỏi Ngự hoa viên. Tới đường lớn thấy Liên Kiều và Hoa Anh thì hai nha đầu thần sắc đều khẩn trương:
- Phu nhân, ngươi không sao chớ.
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Ta không có việc gì.
Sau đó, vô cùng nghiêm túc nói với các nàng:
- Chuyện này các ngươi phải thủ khẩu như bình, người nào cũng không được nói ra, nếu không, ta tuyệt sẽ không dung tha.
Hai nha đầu mặt trắng bệch vội vàng nói:
- Nô tỳ biết.
Trở lại Hầu phủ, Tương Nhược Lan tự nhốt mình trong lòng suy ngẫm chuyện này. Nàng không nghĩ rằng mình làm gì sai. Chính mình vốn đã chẳng phải là Tương Nhược Lan, tự nhiên không thể sống theo tính cách của nàng. Thực liệu cho Thái hậu là chuyện nên làm, bằng không sao hôm nay nàng có thể được Thái hậu và Hoàng hậu sủng ái. Nếu nói có gì sai, chính là không nên đối ra câu tuyệt đối kia ở Thiên Thu đình, nhưng lúc đó nàng làm sao biết được câu đối đó là tuyệt đối ở thế giới này?
Chỉ đổ thừa nàng không may, đụng tới hoàng đế đa nghi kia.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng có thể cự tuyệt Cận Thiệu Khang, có thể lớn tiếng nói không, thậm chí đánh hắn cũng không thành vấn đề, chính là trước mặt hoàng đế lúc nào cũng có thể lấy được mạng nhỏ của mình, nàng có thể làm sao bây giờ? Hắn khó chịu tùy tiện tìm một lý do xóa sổ nàng. Cho dù Thái hậu tức giận trách cứ hắn thì nàng làm sao sống lại được. Nếu hắn muốn cưỡng đoạt nàng thì nàng làm thế nào?
Nói cho con khỉ? Nhưng nói cho hắn thì thế nào? Hắn có cách gì? Hắn có thể làm gì cho mình? Huống chi quan hệ của bọn họ vẫn chỉ là như vậy...
Nói cho thái hậu? Thái hậu nhất định sẽ trách cứ hắn, chính là như vậy là có thể giải quyết vấn đề? Tên xú trùng bị tức giận vì Thái hậu mắng, chỉ sợ lại đổ hết lên đầu mình. Mình chẳng phải lại càng thảm hơn. Hắn là Hoàng thượng, muốn sửa mình, chỉ cần tìm một lý do là đã giữ thể diện cho An viễn hầu, kể cả chẳng cần lí do thì con khỉ kia có làm gì được hắn?
Nghĩ tới thời Minh, thê tử Từ Đạt là Tạ thị cũng chỉ là gặp hoàng hậu nói một câu: “ hoàng cung này ...!”. Kết quả, Chu Nguyên Chương sai võ sĩ đánh chết, Từ Đạt còn phải nhịn nhục khấu đầu tạ ơn. Bởi vậy có thể thấy được, hoàng đế muốn mạng mình thì cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Tương Nhược Lan càng nghĩ càng kinh sợ, càng nghĩ càng bối rối, hoàn toàn nghĩ không ra cách giải quyết. Không thể làm gì khác hơn là quyết định tạm thời không tiến cung, đợi hoàng đế dần quên chuyện này rồi tính.
Hôm sau, Tương Nhược Lan sai người tiến cung nói cho Thái hậu và hoàng hậu, thời gian này nàng theo thái phu nhân học quản gia, tạm thời không thể vào cung.
Hy vọng Hoàng thượng chỉ là nhất thời cao hứng, qua một thời gian thì có thể đem chuyện này quên đi.
Thái hậu cùng hoàng hậu biết chuyện này là quan trọng nên cũng nhắc nàng chuyên chú học tập, có rảnh thì hẵng tiến cung.
Thời gian tiếp đó, Tương Nhược Lan an tâm ở trong phủ, không đi đâu, chuyên tâm học quản gia với thái phu nhân.
Thật sự học mới phát hiện quản gia so với nàng tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều.
Mỗi buổi sáng, thái phu nhân đều mất hơn một canh giờ để hỏi quản sự các viện. Tất cả các quản sự làm việc đều phải tới chỗ thái phu nhân báo cáo rồi nhận sai bảo. Chuyện làm tốt thì phải về báo lại. Bây giờ đúng lúc phát tiền hàng tháng, Tương Nhược Lan một bên nhìn người tới người lui mà đầu choáng não căng.
Thái phu nhân cười nói với nàng:
- Sao rồi, thấy nhàm chán?
Tương Nhược Lan vội vàng lấy lại tinh thần:
- Không đâu, chỉ là cảm giác hơi phức tạp.
Thái phu nhân cười cười:
- Ta vừa mới bắt đầu cũng là như vậy, một khi làm quen tay, sẽ không có cảm giác này nữa. Như này còn tốt, tới cuối năm, các dịp lễ tết hay trong nhà có chuyện thì mới phức tạp. Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, từ từ học là được.
Tương Nhược Lan gật đầu nói vâng. Nàng cũng chẳng phải là quá lo lắng, chuyện dù có phức tạp hơn, nàng cũng có lòng tin mình có thể làm tốt.
Cảnh tuyên đế gắt gao kéo cánh tay nàng, nhìn Tương Nhược Lan không chuyển mắt, hai mắt lãnh trầm. Cứ như vậy khiến người ta sinh ra một loại áp lực, khiến Tương Nhược Lan thở cũng không thông.
Cánh tay bị hắn kéo đau quá, Tương Nhược Lan có thể kết luận, cánh tay này chắc chắn sẽ bị nổi lên vết bầm. Nhưng cánh tay đau là chuyện nhỏ, khiến nàng đau đầu chính là không thể giải thích hàm nghĩ những lời hắn nói.
Tương Nhược Lan thấy hắn tức giận mà muốn cười. Người này nếu xuyên tới thời hiện đại, không đi viết tiểu thuyết thì cùng thật là tiếc.
Trí tưởng tượng thật phong phú!
Tương Nhược Lan nhìn hắn nói:
- Hoàng thượng, thần phụ chưa bao giờ gạt người, thần phụ vốn chỉ là người như thế. Chỉ là sau khi thành thân thì cũng biết phải tu thân dưỡng tính, biết cái gì là đúng cái gì là sai mà cố gắng thay đổi thôi, thần phụ không biết chữa bệnh, không biết làm thơ, cũng không biết đối câu. Đó là thần phụ nghe được từ người khác, không phải là bản lĩnh của thần phụ.
Cảnh tuyên đế nghe vậy, lực trên tay càng lớn, giọng càng thêm lãnh lệ:
- Sao cơ, chuyện tới nước này ngươi còn muốn lừa gạt ta? Trước ngươi đọc bài thơ trước mặt Thái hậu thật sự là nghe người khác đọc... sao ta treo bảng bố cáo đã lâu mà không tìm ra người đó. Còn có y thuật của ngươi, trước ngươi nói ngươi tới ngoại ô gặp được thần y. Ta cũng sai người điều tra qua, năm ngoái ngoài thành chẳng có thần y nào tới cả. Chẳng lẽ thần y đó chỉ gặp một mình ngươi? Còn có câu tuyệt đối lần trước ở Thiên thu đình, ngươi giải thích sao? Nghe người khác nói? Như vậy người này là ai vậy, ngươi nói xem bất kể hắn đã chết hay còn sống, bất kể hắn ở nơi đâu, ta cũng có biện pháp tra ra!
Tương Nhược Lan á khẩu không trả lời được, trong lòng hận đến nhe nanh múa vuốt. Người này sao vậy? Sao lại phí tâm tư điều tra mấy việc này, chẳng lẽ hoàng đế lại nhàn hạ như thế?
Thiệt là, hôm nay bảo nàng nói thế nào? Chẳng lẽ nói mình là xuyên không? Chỉ sợ con sâu mọt này sẽ tìm đạo sĩ tới mà yểm bùa mình mất.
Cảnh tuyên đế thấy nàng không nói gì, lạnh lùng cười:
- Sao rồi, không phản đối nữa. Ta hận nhất người khác lừa gạt ta! Quy củ có lẽ có thể trong khoảng thời gian ngắn học được. Nhưng tính cách, học thức thì sao có thể trong thời gian ngắn mà có thay đổi lớn như thế? Nhược Lan, ngươi thật sự coi ta thành kẻ ngốc?
Tay hắn lại dùng lực lớn kéo nàng tới gần hắn, Tương Nhược Lan muốn giãy nhưng lại phát hiện sức mình không đủ.
Hắn kéo nàng lại gần, ôm lấy eo nàng, gắt gao ôm nàng vào ngực, tay kia giơ lên kéo cằm nàng bắt nàng phải nhìn hắn. Đầu hắn dần cúi xuống, chóp mũi cơ hồ chạm vào chóp mũi nàng, môi cơ hồ tới sát môi nàng, hơi thở hắn phun lên mặt nàng khiến nàng phải nín thở.
Tương Nhược Lan liều mạng ngửa đầu về phía sau muốn cách xa hắn một chút, nhưng hắn lại cũng cúi đầu theo, hơi thở hắn bám sát vào nàng khiến nàng không còn chỗ trốn.
Hắn coi chừng nàng, ánh mắt chước chước:
- Sao ngươi dám trêu ta như thế? Ngươi vốn là phụ nữ của ta, bất kể ta có thích hay không, bất kể ta có thể nhớ tới ngươi hay không, cũng không do ngươi có nguyện ý hay không, ngươi hẳn phải ở lại trong hoàng cung, đó mới là vị trí của ngươi. Ngươi hẳn là phải như những người đàn bà khác, nghĩ mọi cách để khiến ta yêu thích, hao hết tâm tư khiến ta chú ý. Mà ngươi, ngươi lại nghĩ mọi cách để ta chán ghét ngươi, hao hết tâm tư để rời khỏi ra. Đã như vậy, ngươi nên gạt ta cho tới cuối cùng. Sao lại trước mặt ta lộ ra hào quang của mình, sao lại muốn cho ta hối hận, làm cho ta khó chịu, ngươi có biết hậu quả không?
Hắn nói làm cho Tương Nhược Lan âm thầm kinh hãi, trán và mũi đều toát mồ hôi lạnh, cho tới giờ nàng mới ý thức được chuyện nghiêm trọng thế nào. Hoàng đế sở dĩ như vậy là vì sự tự tôn của đế vương bị coi thường, một khi hắn thực sự tức giận, hậu quả khó có thể đoán trước.
Thiệt là, tất cả mọi người không có hoài nghi mình, ngay cả nha hoàn thân cân cũng bị nàng giấu tốt, sao hết lần này tới lần khác lại là hắn. Chẳng lẽ thân là đế vương thì vốn là những người đa tâm đa nghi?
Nàng thử giải thích:
- Hoàng thượng, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, chuyện tuyệt đối không phải giống như ngươi nghĩ, Nhược Lan thật sự không lừa gạt ngươi.
Hắn đột nhiên cười, mắt hoa đào lóe sáng:
- Vậy ngươi khẩn trương cái gì, ngươi chột dạ là vì cái gì, ngươi dám nói ngươi gần đây không trốn tránh ta? Nhược Lan trước kia không cơ trí như vậy...
Tương Nhược Lan nhịn xuống sự xúc động muốn bóp chết hắn:
- Hoàng thượng, sao người không nhìn lại xem người đang làm cái gì. Nhược Lan dù ngu độn thế nào cũng biết thân là phụ nữ có chồng tuyệt đối không nên cùng nam nhân khác có hành vi thân mật như vậy. Ta có thể không khẩn trương, có thể không chột dạ? Chuyện này nếu như bị người bắt gặp, Hoàng thượng, ngươi có thể có 1001 lý do để giải thích nhưng ta dù có 1001 cái miệng cũng không thể nói rõ được. Ta có thể không trốn ngươi? Buông tay, mau buông tay, Hoàng thượng, ngươi thật sự muốn hại chết ta sao?
Nói tới câu cuối, nàng tức giận đến phát điên.
Ai ngờ Cảnh tuyên đế cũng không để ý sự tức giận của nàng, cúi đầu hít sâu một hơi trên tóc nàng:
- Nhược Lan, ngươi dùng cái gì mà thơm như vậy? Còn có, thân thể của ngươi cũng rất mềm, ôm thật thoải mái......
Vừa nói hắn vừa ôm nàng chặt hơn.
Tương Nhược Lan vươn tay dùng sức đẩy ngực hắn ra:
- Hoàng thượng, nơi này là ngự hoa viên, ngươi không sợ bị người nhìn thấy? Hôn sự của ta cùng với An viễn hầu đích là ngươi ban cho, bây giờ ngươi lại có hành vi này, muốn làm thế nào để bịt miệng thiên hạ?
Trong lòng nàng mắng to, hôn quân, lưu manh, bản thân đã có nhiều đàn bà như vậy còn không thỏa mãn, ngay cả thê tử của thần tử cũng muốn dây.
Tương Nhược Lan đầy khinh bỉ hắn, nhưng khinh bỉ chỉ là khinh bỉ, nàng không có cách nào đối phó với hắn.
Cũng may xú trùng mặc dù hoang dâm vô đạo nhưng cũng chưa tới mức táng tận lương tâm. Hắn thả nàng ra.
Vừa rời khỏi ngực hắn, Tương Nhược Lan như thỏ chạy ra xa hắn.
Cảnh tuyên đế thấy nàng như thế, mày kiếm nhíu chặt. Nàng chán ghét hắn như vậy?
- Hoàng thượng, thần phụ cáo lui.
Tương Nhược Lan xoay người bước đi.
Lần này, Cảnh tuyên đế không ngăn cản nàng nữa, kỳ thật hắn cũng không định đối với nàng thế nào. Chỉ là nghĩ mình bị nàng đùa bỡn trong tay thì trong lòng dâng lên lửa giận. Loại lửa giận này chỉ cần nhìn thấy nàng thì sẽ bùng lên không thể khống chế.
- Tương Nhược Lan, chuyện còn chưa xong đâu.
Hắn nhìn bóng lưng nàng nhẹ nhàng nói ra.
Nàng trêu hắn như vậy còn muốn cùng An viễn hầu sống cuộc sống ngọt ngào?
Vừa nghĩ ngày đó ở Thiên thu đình, bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, nhìn nhau cười, tay hắn không nhịn được nắm chặt thành quyền.
Tương Nhược Lan vội vội vàng vàng ra khỏi Ngự hoa viên. Tới đường lớn thấy Liên Kiều và Hoa Anh thì hai nha đầu thần sắc đều khẩn trương:
- Phu nhân, ngươi không sao chớ.
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Ta không có việc gì.
Sau đó, vô cùng nghiêm túc nói với các nàng:
- Chuyện này các ngươi phải thủ khẩu như bình, người nào cũng không được nói ra, nếu không, ta tuyệt sẽ không dung tha.
Hai nha đầu mặt trắng bệch vội vàng nói:
- Nô tỳ biết.
Trở lại Hầu phủ, Tương Nhược Lan tự nhốt mình trong lòng suy ngẫm chuyện này. Nàng không nghĩ rằng mình làm gì sai. Chính mình vốn đã chẳng phải là Tương Nhược Lan, tự nhiên không thể sống theo tính cách của nàng. Thực liệu cho Thái hậu là chuyện nên làm, bằng không sao hôm nay nàng có thể được Thái hậu và Hoàng hậu sủng ái. Nếu nói có gì sai, chính là không nên đối ra câu tuyệt đối kia ở Thiên Thu đình, nhưng lúc đó nàng làm sao biết được câu đối đó là tuyệt đối ở thế giới này?
Chỉ đổ thừa nàng không may, đụng tới hoàng đế đa nghi kia.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng có thể cự tuyệt Cận Thiệu Khang, có thể lớn tiếng nói không, thậm chí đánh hắn cũng không thành vấn đề, chính là trước mặt hoàng đế lúc nào cũng có thể lấy được mạng nhỏ của mình, nàng có thể làm sao bây giờ? Hắn khó chịu tùy tiện tìm một lý do xóa sổ nàng. Cho dù Thái hậu tức giận trách cứ hắn thì nàng làm sao sống lại được. Nếu hắn muốn cưỡng đoạt nàng thì nàng làm thế nào?
Nói cho con khỉ? Nhưng nói cho hắn thì thế nào? Hắn có cách gì? Hắn có thể làm gì cho mình? Huống chi quan hệ của bọn họ vẫn chỉ là như vậy...
Nói cho thái hậu? Thái hậu nhất định sẽ trách cứ hắn, chính là như vậy là có thể giải quyết vấn đề? Tên xú trùng bị tức giận vì Thái hậu mắng, chỉ sợ lại đổ hết lên đầu mình. Mình chẳng phải lại càng thảm hơn. Hắn là Hoàng thượng, muốn sửa mình, chỉ cần tìm một lý do là đã giữ thể diện cho An viễn hầu, kể cả chẳng cần lí do thì con khỉ kia có làm gì được hắn?
Nghĩ tới thời Minh, thê tử Từ Đạt là Tạ thị cũng chỉ là gặp hoàng hậu nói một câu: “ hoàng cung này ...!”. Kết quả, Chu Nguyên Chương sai võ sĩ đánh chết, Từ Đạt còn phải nhịn nhục khấu đầu tạ ơn. Bởi vậy có thể thấy được, hoàng đế muốn mạng mình thì cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Tương Nhược Lan càng nghĩ càng kinh sợ, càng nghĩ càng bối rối, hoàn toàn nghĩ không ra cách giải quyết. Không thể làm gì khác hơn là quyết định tạm thời không tiến cung, đợi hoàng đế dần quên chuyện này rồi tính.
Hôm sau, Tương Nhược Lan sai người tiến cung nói cho Thái hậu và hoàng hậu, thời gian này nàng theo thái phu nhân học quản gia, tạm thời không thể vào cung.
Hy vọng Hoàng thượng chỉ là nhất thời cao hứng, qua một thời gian thì có thể đem chuyện này quên đi.
Thái hậu cùng hoàng hậu biết chuyện này là quan trọng nên cũng nhắc nàng chuyên chú học tập, có rảnh thì hẵng tiến cung.
Thời gian tiếp đó, Tương Nhược Lan an tâm ở trong phủ, không đi đâu, chuyên tâm học quản gia với thái phu nhân.
Thật sự học mới phát hiện quản gia so với nàng tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều.
Mỗi buổi sáng, thái phu nhân đều mất hơn một canh giờ để hỏi quản sự các viện. Tất cả các quản sự làm việc đều phải tới chỗ thái phu nhân báo cáo rồi nhận sai bảo. Chuyện làm tốt thì phải về báo lại. Bây giờ đúng lúc phát tiền hàng tháng, Tương Nhược Lan một bên nhìn người tới người lui mà đầu choáng não căng.
Thái phu nhân cười nói với nàng:
- Sao rồi, thấy nhàm chán?
Tương Nhược Lan vội vàng lấy lại tinh thần:
- Không đâu, chỉ là cảm giác hơi phức tạp.
Thái phu nhân cười cười:
- Ta vừa mới bắt đầu cũng là như vậy, một khi làm quen tay, sẽ không có cảm giác này nữa. Như này còn tốt, tới cuối năm, các dịp lễ tết hay trong nhà có chuyện thì mới phức tạp. Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, từ từ học là được.
Tương Nhược Lan gật đầu nói vâng. Nàng cũng chẳng phải là quá lo lắng, chuyện dù có phức tạp hơn, nàng cũng có lòng tin mình có thể làm tốt.
/265
|