Gia đinh đánh trượng theo lời thái phu nhân mà dùng toàn lực đánh cho nên một trượng này đánh lên người Tương Nhược Lan thật sự là đau thấu tim gan, nghĩ thầm, khó trách mỗi lần nha hoàn bị đánh đều thành ra đau đến chết. Trượng ngừng đánh, mấy nha hoàn đều khóc ầm lên.
Tương Nhược Lan nhìn các nàng mà lòng sinh áy náy, là nàng liên lụy đến bọn họ. Nàng chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu, nhìn thái phu nhân nói:
- Mẫu thân, ngươi có chuyện gì cứ hỏi thẳng ta là được, có tức giận gì thì cứ trút lên ta, không liên quan gì đến các nàng, các nàng không biết gì cả! Các nàng còn nhỏ, thân thể yếu đuối, không nên đánh nặng như vậy.
Thái phu nhân nhìn nàng lạnh lùng nói:
- Các nàng có bị đánh cũng không hề oan, sai của chủ tử đầu tiên là do nô tài sai. Ngươi làm những chuyện như thế, cho dù ta đánh chết các nàng cũng không quá đáng!
Nói xong bà hít sâu một hơi, nói với Liễu Nguyệt:
- Dẫn các nàng đi.
Liễu Nguyệt lĩnh mệnh, đi ra ngoài kêu vài người đem bốn nha hoàn dẫn đi thoa thuốc.
Đợi các nàng đi hết, thái phu nhân đứng dậy, chậm rãi đi tới cạnh Tương Nhược Lan.
- Nhược Lan, từ khi ngươi gả vào Hầu phủ, ta làm mẹ chồng đối với ngươi thế nào?
Tương Nhược Lan cúi đầu:
- Mẫu thân đối với Nhược Lan rất tốt.
- Rất tốt......
Thái phu nhân cười lạnh một tiếng:
- Nếu rất tốt, vì sao ngươi lại làm ra loại chuyện này.
Bà nhìn Tương Nhược Lan, ánh mắt lãnh lệ:
- Không phải mãi đến bây giờ ngươi cũng không chịu viên phòng với Hầu gia?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu, nhìn bà:
- Vâng. Lúc này chỉ có thể nói thật, mọi lời hoa ngôn xảo ngữ đều vô dụng.
Sắc mặt thái phu nhân càng trầm:
- Vậy khăn lụa khi trước chỉ là để lừa gạt ta.
- Xin lỗi......
- Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng một mực lừa gạt ta.
Tương Nhược Lan trong lòng tràn ngập xin lỗi:
- Mẫu thân, ta...
Thái phu nhân cao giọng:
- Đừng gọi ta là mẫu thân, ta không dám! Mỗi ngày sai người mang thuốc bổ cho ngươi uống, không phải trong lòng ngươi đều chê cười bà già ta?
Tương Nhược Lan kéo tay bà:
- Mẫu thân, ngươi trước hết nghe ta nói......
Thái phu nhân dùng sức vung tay, vẻ mặt giận dữ nói:
- Chuyện tới hôm nay, ngươi còn muốn nói gì nữa? Nhược Lan, hôn sự này là ngươi chính mình cầu thánh chỉ! Chúng ta cũng rất vất vả mới tiếp nhận được ngươi, Hầu gia không thích ngươi nhưng ta lại thay ngươi ép hắn, ta dạy ngươi quản gia, nhất lòng nhất ý muốn giao Hầu phủ cho ngươi, ngươi rõ ràng biết ta muốn có cháu bế như thế nào, ngươi trước mặt ta hoa ngôn xảo ngữ, sau lưng làm đủ thủ đoạn. Chuyên sủng! ngươi dựa vào cái gì!
- Mẫu thân, ta biết ta lừa ngươi là ta không đúng, chính là ta cho tới bây giờ không hề yêu cầu chuyên sủng!
- Được!
Thái phu nhân lập tức nói:
- Vậy đêm nay ngươi lập tức viên phòng cùng Hầu gia.
Tương Nhược Lan quay đầu, nhẹ nhàng nói:
- Không được, ta không làm được!
- Không làm được!
Thái phu nhân trợn tròn mắt:
- Nhược Lan, ngươi là chính thê của Hầu gia, sao lại không làm được?
- Mẫu thân.....
Tương Nhược Lan nhìn bà:
- Lúc đầu quả thực ta rất thích Hầu gia, thích đến nỗi không để ý tất cả mà bắt Hoàng thượng tứ hôn, trở thành trò cười cho mọi người. Nhưng ta không nghĩ tới, cùng ta vào cửa còn có một người đàn bà khác, không nghĩ tới, đêm động phòng đó, Hầu gia đến phòng nữ nhân khác. Lúc Vu Thu Nguyệt không chịu kính trà với ta, ta cũng không nghĩ các ngươi không thèm nói một tiếng. Lúc ấy, các ngươi có phải định coi ta như không khí cả đời? Bây giờ so với ban đầu các ngươi làm thì có gì khác biệt?
Thái phu nhân chớp mắt, giọng nói hòa hoãn xuống:
- Chúng ta không nghĩ tới... trước Hầu gia trong lòng không thoải mái hẳn ngươi cũng hiểu, nhưng sau này không phải chúng ta cũng tiếp nhận ngươi?
- Ta có thể hiểu tâm tình của Hầu gia, nhưng hiểu cũng chỉ là hiểu. Mẫu thân, ngươi cũng là đàn bà, chẳng lẽ ngươi hy vọng phu quân của mình ôm nữ nhân khác trong lòng?
Thái phu nhân xoay người, hai vai hơi rung:
- Không hy vọng thì thế nào? Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, chúng ta là đàn bà, phải nhận mệnh!
- Không phải như thế, cha ta chỉ có một mình mẫu thân.
Thái phu nhân quay đầu lại trầm giọng nói:
- Không phải ai cũng giống cha ngươi.
- Nhưng ta từng hy vọng Hầu gia cũng giống như cha ta, nhưng hắn không phải... Ta không yêu cầu hắn chuyên sủng, ta chỉ là không muốn viên phòng với hắn.
Thái phu nhân tức giận đến mặt xanh mét, bà nhìn nàng:
- Nói như vậy, ngươi đã quyết định.
Tương Nhược Lan nói:
- Mẫu thân, ta không có cách nào cũng nữ nhân khác hầu hạ Hầu gia.
Thái phu nhân cười lạnh:
- Ngươi đừng nói nhẹ nhàng như thế, ngươi có biết hậu quả không? Bây giờ Hầu phủ vẫn do ta làm chủ, mà tương lai Hầu phủ do ai làm chủ cũng là ta quyết. Có một số việc, thái hậu cũng không giúp được ngươi!
- Ta hiểu. Tương Nhược Lan nhẹ nhàng gật đầu.
Thái phu nhân mím chặt môi, lạnh lùng nhìn nàng một hồi. Lát sau mới nghiến răng mà nói:
- Được.
Lúc này, Liễu Nguyệt đột nhiên chạy vào
- Thái phu nhân, sáng sớm Vu di nương té xỉu, nha hoàn trong viện mời lang trung tới xem, nói là... nói là... Nàng nhìn Tương Nhược Lan muốn nói lại thôi.
Thái phu nhân liếc Tương Nhược Lan một cái rồi nói:
- Có cái gì thì cứ nói:
Liễu Nguyệt nói:
- Lang trung nói, Vu di nương có thai!
- Cái gì!
Thái phu nhân đầu tiên là ngẩn ra sau đó vui mừng nói:
- Mau mời Lưu thái y.
Nói xong, bà quay đầu nhìn thoáng qua Tương Nhược Lan, cười cười:
- Nhược Lan, cùng đi nhìn một chút.
Cẩm tú viên
Vu thu nguyệt nằm ở trên giường, Cận Yên Nhiên cùng Vương thi vây quanh, hai người đều tươi cười rất vui vẻ.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu không nói, thấy thái phu nhân và Tương Nhược Lan đến thì ngẩng đầu lên tỏ vẻ kinh hoàng.
- Thái phu nhân, ta thật sự không biết là chuyện gì xảy ra.
Thái phu nhân đi qua, vỗ tay nàng an ủi:
- Bây giờ không cần nói gì, đây là thiên mệnh, là ông trời cho ngươi hài tử này
Vừa nói, bà vừa liếc Tương Nhược Lan một cái.
Ỷ vào thái hậu đích sủng ái có thể muốn làm gì thì làm, không coi bà bà này vào mắt? hừ...
Mà Tương Nhược Lan cũng đang suy nghĩ, thật đúng là khéo, chân trước chuyện nàng vừa bị lộ thì chân sau Vu Thu Nguyệt phát hiện có bầu, cũng chẳng biết là có gì liên hệ không... nhưng nét mặt nàng cũng chỉ nhàn nhạt, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì.
Vu Thu Nguyệt nhìn thần sắc của hai người, trong lòng không khỏi đắc ý, nàng vừa lúc còn chưa biết nói chuyện mình có thai như thế nào, không ngờ bát phụ này lại đem cho nàng cơ hội tốt như thế!
Nàng không nhịn được nhìn về phía Tương Nhược Lan, ánh mắt lóe lên, Tương Nhược Lan nhìn thấy thì nhướng mi, trừng mắt nhìn lại rồi liếc về bụng nàng, khóe miệng cười lạnh.
Vu Thu Nguyệt ý thức lại vội ôm bụng, trong lòng hoảng sợ, không rõ nàng lại muốn làm cái gì?
Tương Nhược Lan thấy nàng hoảng hốt như vậy trong lòng cười thầm, mk! Hù cho ngươi sợ đến chết!
Cận Yên Nhiên đứng bên thấy Tương Nhược Lan, đoán nàng không thoải mái thì đi tới cạnh, cầm tay nàng, nhỏ giọng an ủi:
- Tẩu tẩu, đừng buồn, rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ có hài tử.
Tương Nhược Lan nhìn nàng cười cười.
Tươi cười còn chưa tắt thì lại nghe thái phu nhân nói:
- Còn chưa viên phòng thì có hài tử thế nào.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Cận Yên Nhiên hỏi:
- Lời này là ý gì.
Vương thị cũng đứng, vẻ mặt kinh ngạc:
- Cái gì là chưa viên phòng, Hầu gia không phải vẫn tới Thu đường viện?
Trong phòng, bọn nha hoàn cũng là hai mặt nhìn nhau.
Thái phu nhân nhìn về phía Tương Nhược Lan, lạnh lùng nói:
- Các ngươi hỏi nàng.
Tương Nhược Lan nhìn thái phu nhân một cái, cúi đầu, thái phu nhân quả thực rất tức giận, xem bà như thế chắc hẳn muốn làm lớn chuyện. Định làm lớn tới đâu? Tới chỗ Thái hậu?
Làm lớn thì làm lớn, chưa biết chừng cũng là cơ hội của mình!
- Tẩu tẩu, mẫu thân nói lời này là ý gì? Cận Yên Nhiên mở to mắt hỏi nàng.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu lên, nhìn Cận Yên Nhiên:
- Xin lỗi, ta vẫn lừa các ngươi, ta chưa bao giờ cùng Hầu gia viên phòng.
Cận Yên Nhiên nhìn nàng kinh ngạc đến không nói được gì. Những người khác sắc mặt cũng không tốt hơn tí nào, Vu Thu Nguyệt tỏ vẻ khó tin:
- Tỷ tỷ, là thật sao? Vì sao ngươi làm như vậy, Hầu gia đối với ngươi tốt như thế.
Tương Nhược Lan nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói:
- Vu di nương, sao ngươi lại khẳng định là ta không chịu? Có lẽ là Hầu gia không muốn? Hình như ngươi sáng sớm biết cái gì mà lại nói khẳng định như thế.
Thì ra lại là ngươi làm trò quỷ, Tương Nhược Lan hận không tát nàng một cái.
Vu Thu Nguyệt mặt không chút máu:
- Không phải... Ta chỉ là đoán... Đoán...
Khóe mắt len lén nhìn sắc mặt thái phu nhân.
Đúng lúc này, Cận Thiệu Khang và Lưu Tử Căng cùng đến.
Cận Thiệu Khang vừa bước vào đã nói:
- Xảy ra chuyện gì mà gọi ta hồi phủ gấp như thế, lại còn mời Lưu thái y, là ai bị bệnh?
Thái phu nhân đi tới bên người hắn cười nói:
- Bệnh gì đâu, đừng nói lời bậy bạ, là Hầu gia sắp làm cha!
Làm cha?
Cận Thiệu Khang và Lưu Tử Căng đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn lại Cận Thiệu Khang:
- Chúng mừng Hầu gia, Vu di nương hình như mang thai.
Nhìn đôi mắt trong suốt mà sáng ngời của nàng, hô hấp của Cận Thiệu Khang như bị kiềm hãm, sắc mặt trắng bệch nhìn Vu Thu Nguyệt. Vu Thu Nguyệt vẻ mặt thẹn thùng, hạnh phúc nhìn hắn:
- Hầu gia... nàng vươn tay về phía Cận Thiệu Khang
Nhưng Cận Thiệu Khang cũng không để ý, quay lại nhìn Tương Nhược Lan, Tương Nhược Lan né tránh ánh mắt hắn, nhìn về phía bên kia.
Hôm nay, hắn là nam nhân đã có con, lại càng không còn quan hệ gì với mình nữa. Vẫn là nghĩ cách nhanh chóng hòa ly thì hơn!
Vu Thu Nguyệt ngượng ngùng thu tay về, cúi đầu, nắm chặt chăn.
Một bên, thái phu nhân đi tới cạnh Lưu Tử Căng nói:
- Lưu thái y, sáng nay đã mời lang trung tới xem nhưng lão thân còn lo lắng, muốn Lưu thái y xem lại lần nữa!
Lưu Tử Căng đáo ứng một tiếng nhưng vẫn liếc nhìn Tương Nhược Lan. Trong lòng đột nhiên có cảm giác đau lòng, nàng thích Hầu gia như vậy, hôm nay thiếp thất... lại có thai trước nàng, trong lòng nàng khó chịu thế nào...
Hắn âm thầm thở dài, đi tới bên giường xem mạch cho Vu Thu Nguyệt, sau đó quay đầu nói với thái phu nhân:
- Thái phu nhân, quả thực là có thai.
Thái phu nhân nghe vậy cười đến không khép được miệng lại rồi nói:
- Vẫn xin Lưu thái y xem kỹ hộ, nên ăn gì, nên kiêng gì nói cho chúng ta biết, bởi vì.... Bà ngẩng đầu liếc qua Tương Nhược Lan: Bởi vì hài tử này có lẽ sẽ là người thừa kế Hầu phủ chúng ta.
Tương Nhược Lan nhìn các nàng mà lòng sinh áy náy, là nàng liên lụy đến bọn họ. Nàng chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu, nhìn thái phu nhân nói:
- Mẫu thân, ngươi có chuyện gì cứ hỏi thẳng ta là được, có tức giận gì thì cứ trút lên ta, không liên quan gì đến các nàng, các nàng không biết gì cả! Các nàng còn nhỏ, thân thể yếu đuối, không nên đánh nặng như vậy.
Thái phu nhân nhìn nàng lạnh lùng nói:
- Các nàng có bị đánh cũng không hề oan, sai của chủ tử đầu tiên là do nô tài sai. Ngươi làm những chuyện như thế, cho dù ta đánh chết các nàng cũng không quá đáng!
Nói xong bà hít sâu một hơi, nói với Liễu Nguyệt:
- Dẫn các nàng đi.
Liễu Nguyệt lĩnh mệnh, đi ra ngoài kêu vài người đem bốn nha hoàn dẫn đi thoa thuốc.
Đợi các nàng đi hết, thái phu nhân đứng dậy, chậm rãi đi tới cạnh Tương Nhược Lan.
- Nhược Lan, từ khi ngươi gả vào Hầu phủ, ta làm mẹ chồng đối với ngươi thế nào?
Tương Nhược Lan cúi đầu:
- Mẫu thân đối với Nhược Lan rất tốt.
- Rất tốt......
Thái phu nhân cười lạnh một tiếng:
- Nếu rất tốt, vì sao ngươi lại làm ra loại chuyện này.
Bà nhìn Tương Nhược Lan, ánh mắt lãnh lệ:
- Không phải mãi đến bây giờ ngươi cũng không chịu viên phòng với Hầu gia?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu, nhìn bà:
- Vâng. Lúc này chỉ có thể nói thật, mọi lời hoa ngôn xảo ngữ đều vô dụng.
Sắc mặt thái phu nhân càng trầm:
- Vậy khăn lụa khi trước chỉ là để lừa gạt ta.
- Xin lỗi......
- Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng một mực lừa gạt ta.
Tương Nhược Lan trong lòng tràn ngập xin lỗi:
- Mẫu thân, ta...
Thái phu nhân cao giọng:
- Đừng gọi ta là mẫu thân, ta không dám! Mỗi ngày sai người mang thuốc bổ cho ngươi uống, không phải trong lòng ngươi đều chê cười bà già ta?
Tương Nhược Lan kéo tay bà:
- Mẫu thân, ngươi trước hết nghe ta nói......
Thái phu nhân dùng sức vung tay, vẻ mặt giận dữ nói:
- Chuyện tới hôm nay, ngươi còn muốn nói gì nữa? Nhược Lan, hôn sự này là ngươi chính mình cầu thánh chỉ! Chúng ta cũng rất vất vả mới tiếp nhận được ngươi, Hầu gia không thích ngươi nhưng ta lại thay ngươi ép hắn, ta dạy ngươi quản gia, nhất lòng nhất ý muốn giao Hầu phủ cho ngươi, ngươi rõ ràng biết ta muốn có cháu bế như thế nào, ngươi trước mặt ta hoa ngôn xảo ngữ, sau lưng làm đủ thủ đoạn. Chuyên sủng! ngươi dựa vào cái gì!
- Mẫu thân, ta biết ta lừa ngươi là ta không đúng, chính là ta cho tới bây giờ không hề yêu cầu chuyên sủng!
- Được!
Thái phu nhân lập tức nói:
- Vậy đêm nay ngươi lập tức viên phòng cùng Hầu gia.
Tương Nhược Lan quay đầu, nhẹ nhàng nói:
- Không được, ta không làm được!
- Không làm được!
Thái phu nhân trợn tròn mắt:
- Nhược Lan, ngươi là chính thê của Hầu gia, sao lại không làm được?
- Mẫu thân.....
Tương Nhược Lan nhìn bà:
- Lúc đầu quả thực ta rất thích Hầu gia, thích đến nỗi không để ý tất cả mà bắt Hoàng thượng tứ hôn, trở thành trò cười cho mọi người. Nhưng ta không nghĩ tới, cùng ta vào cửa còn có một người đàn bà khác, không nghĩ tới, đêm động phòng đó, Hầu gia đến phòng nữ nhân khác. Lúc Vu Thu Nguyệt không chịu kính trà với ta, ta cũng không nghĩ các ngươi không thèm nói một tiếng. Lúc ấy, các ngươi có phải định coi ta như không khí cả đời? Bây giờ so với ban đầu các ngươi làm thì có gì khác biệt?
Thái phu nhân chớp mắt, giọng nói hòa hoãn xuống:
- Chúng ta không nghĩ tới... trước Hầu gia trong lòng không thoải mái hẳn ngươi cũng hiểu, nhưng sau này không phải chúng ta cũng tiếp nhận ngươi?
- Ta có thể hiểu tâm tình của Hầu gia, nhưng hiểu cũng chỉ là hiểu. Mẫu thân, ngươi cũng là đàn bà, chẳng lẽ ngươi hy vọng phu quân của mình ôm nữ nhân khác trong lòng?
Thái phu nhân xoay người, hai vai hơi rung:
- Không hy vọng thì thế nào? Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, chúng ta là đàn bà, phải nhận mệnh!
- Không phải như thế, cha ta chỉ có một mình mẫu thân.
Thái phu nhân quay đầu lại trầm giọng nói:
- Không phải ai cũng giống cha ngươi.
- Nhưng ta từng hy vọng Hầu gia cũng giống như cha ta, nhưng hắn không phải... Ta không yêu cầu hắn chuyên sủng, ta chỉ là không muốn viên phòng với hắn.
Thái phu nhân tức giận đến mặt xanh mét, bà nhìn nàng:
- Nói như vậy, ngươi đã quyết định.
Tương Nhược Lan nói:
- Mẫu thân, ta không có cách nào cũng nữ nhân khác hầu hạ Hầu gia.
Thái phu nhân cười lạnh:
- Ngươi đừng nói nhẹ nhàng như thế, ngươi có biết hậu quả không? Bây giờ Hầu phủ vẫn do ta làm chủ, mà tương lai Hầu phủ do ai làm chủ cũng là ta quyết. Có một số việc, thái hậu cũng không giúp được ngươi!
- Ta hiểu. Tương Nhược Lan nhẹ nhàng gật đầu.
Thái phu nhân mím chặt môi, lạnh lùng nhìn nàng một hồi. Lát sau mới nghiến răng mà nói:
- Được.
Lúc này, Liễu Nguyệt đột nhiên chạy vào
- Thái phu nhân, sáng sớm Vu di nương té xỉu, nha hoàn trong viện mời lang trung tới xem, nói là... nói là... Nàng nhìn Tương Nhược Lan muốn nói lại thôi.
Thái phu nhân liếc Tương Nhược Lan một cái rồi nói:
- Có cái gì thì cứ nói:
Liễu Nguyệt nói:
- Lang trung nói, Vu di nương có thai!
- Cái gì!
Thái phu nhân đầu tiên là ngẩn ra sau đó vui mừng nói:
- Mau mời Lưu thái y.
Nói xong, bà quay đầu nhìn thoáng qua Tương Nhược Lan, cười cười:
- Nhược Lan, cùng đi nhìn một chút.
Cẩm tú viên
Vu thu nguyệt nằm ở trên giường, Cận Yên Nhiên cùng Vương thi vây quanh, hai người đều tươi cười rất vui vẻ.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu không nói, thấy thái phu nhân và Tương Nhược Lan đến thì ngẩng đầu lên tỏ vẻ kinh hoàng.
- Thái phu nhân, ta thật sự không biết là chuyện gì xảy ra.
Thái phu nhân đi qua, vỗ tay nàng an ủi:
- Bây giờ không cần nói gì, đây là thiên mệnh, là ông trời cho ngươi hài tử này
Vừa nói, bà vừa liếc Tương Nhược Lan một cái.
Ỷ vào thái hậu đích sủng ái có thể muốn làm gì thì làm, không coi bà bà này vào mắt? hừ...
Mà Tương Nhược Lan cũng đang suy nghĩ, thật đúng là khéo, chân trước chuyện nàng vừa bị lộ thì chân sau Vu Thu Nguyệt phát hiện có bầu, cũng chẳng biết là có gì liên hệ không... nhưng nét mặt nàng cũng chỉ nhàn nhạt, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì.
Vu Thu Nguyệt nhìn thần sắc của hai người, trong lòng không khỏi đắc ý, nàng vừa lúc còn chưa biết nói chuyện mình có thai như thế nào, không ngờ bát phụ này lại đem cho nàng cơ hội tốt như thế!
Nàng không nhịn được nhìn về phía Tương Nhược Lan, ánh mắt lóe lên, Tương Nhược Lan nhìn thấy thì nhướng mi, trừng mắt nhìn lại rồi liếc về bụng nàng, khóe miệng cười lạnh.
Vu Thu Nguyệt ý thức lại vội ôm bụng, trong lòng hoảng sợ, không rõ nàng lại muốn làm cái gì?
Tương Nhược Lan thấy nàng hoảng hốt như vậy trong lòng cười thầm, mk! Hù cho ngươi sợ đến chết!
Cận Yên Nhiên đứng bên thấy Tương Nhược Lan, đoán nàng không thoải mái thì đi tới cạnh, cầm tay nàng, nhỏ giọng an ủi:
- Tẩu tẩu, đừng buồn, rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ có hài tử.
Tương Nhược Lan nhìn nàng cười cười.
Tươi cười còn chưa tắt thì lại nghe thái phu nhân nói:
- Còn chưa viên phòng thì có hài tử thế nào.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Cận Yên Nhiên hỏi:
- Lời này là ý gì.
Vương thị cũng đứng, vẻ mặt kinh ngạc:
- Cái gì là chưa viên phòng, Hầu gia không phải vẫn tới Thu đường viện?
Trong phòng, bọn nha hoàn cũng là hai mặt nhìn nhau.
Thái phu nhân nhìn về phía Tương Nhược Lan, lạnh lùng nói:
- Các ngươi hỏi nàng.
Tương Nhược Lan nhìn thái phu nhân một cái, cúi đầu, thái phu nhân quả thực rất tức giận, xem bà như thế chắc hẳn muốn làm lớn chuyện. Định làm lớn tới đâu? Tới chỗ Thái hậu?
Làm lớn thì làm lớn, chưa biết chừng cũng là cơ hội của mình!
- Tẩu tẩu, mẫu thân nói lời này là ý gì? Cận Yên Nhiên mở to mắt hỏi nàng.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu lên, nhìn Cận Yên Nhiên:
- Xin lỗi, ta vẫn lừa các ngươi, ta chưa bao giờ cùng Hầu gia viên phòng.
Cận Yên Nhiên nhìn nàng kinh ngạc đến không nói được gì. Những người khác sắc mặt cũng không tốt hơn tí nào, Vu Thu Nguyệt tỏ vẻ khó tin:
- Tỷ tỷ, là thật sao? Vì sao ngươi làm như vậy, Hầu gia đối với ngươi tốt như thế.
Tương Nhược Lan nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói:
- Vu di nương, sao ngươi lại khẳng định là ta không chịu? Có lẽ là Hầu gia không muốn? Hình như ngươi sáng sớm biết cái gì mà lại nói khẳng định như thế.
Thì ra lại là ngươi làm trò quỷ, Tương Nhược Lan hận không tát nàng một cái.
Vu Thu Nguyệt mặt không chút máu:
- Không phải... Ta chỉ là đoán... Đoán...
Khóe mắt len lén nhìn sắc mặt thái phu nhân.
Đúng lúc này, Cận Thiệu Khang và Lưu Tử Căng cùng đến.
Cận Thiệu Khang vừa bước vào đã nói:
- Xảy ra chuyện gì mà gọi ta hồi phủ gấp như thế, lại còn mời Lưu thái y, là ai bị bệnh?
Thái phu nhân đi tới bên người hắn cười nói:
- Bệnh gì đâu, đừng nói lời bậy bạ, là Hầu gia sắp làm cha!
Làm cha?
Cận Thiệu Khang và Lưu Tử Căng đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn lại Cận Thiệu Khang:
- Chúng mừng Hầu gia, Vu di nương hình như mang thai.
Nhìn đôi mắt trong suốt mà sáng ngời của nàng, hô hấp của Cận Thiệu Khang như bị kiềm hãm, sắc mặt trắng bệch nhìn Vu Thu Nguyệt. Vu Thu Nguyệt vẻ mặt thẹn thùng, hạnh phúc nhìn hắn:
- Hầu gia... nàng vươn tay về phía Cận Thiệu Khang
Nhưng Cận Thiệu Khang cũng không để ý, quay lại nhìn Tương Nhược Lan, Tương Nhược Lan né tránh ánh mắt hắn, nhìn về phía bên kia.
Hôm nay, hắn là nam nhân đã có con, lại càng không còn quan hệ gì với mình nữa. Vẫn là nghĩ cách nhanh chóng hòa ly thì hơn!
Vu Thu Nguyệt ngượng ngùng thu tay về, cúi đầu, nắm chặt chăn.
Một bên, thái phu nhân đi tới cạnh Lưu Tử Căng nói:
- Lưu thái y, sáng nay đã mời lang trung tới xem nhưng lão thân còn lo lắng, muốn Lưu thái y xem lại lần nữa!
Lưu Tử Căng đáo ứng một tiếng nhưng vẫn liếc nhìn Tương Nhược Lan. Trong lòng đột nhiên có cảm giác đau lòng, nàng thích Hầu gia như vậy, hôm nay thiếp thất... lại có thai trước nàng, trong lòng nàng khó chịu thế nào...
Hắn âm thầm thở dài, đi tới bên giường xem mạch cho Vu Thu Nguyệt, sau đó quay đầu nói với thái phu nhân:
- Thái phu nhân, quả thực là có thai.
Thái phu nhân nghe vậy cười đến không khép được miệng lại rồi nói:
- Vẫn xin Lưu thái y xem kỹ hộ, nên ăn gì, nên kiêng gì nói cho chúng ta biết, bởi vì.... Bà ngẩng đầu liếc qua Tương Nhược Lan: Bởi vì hài tử này có lẽ sẽ là người thừa kế Hầu phủ chúng ta.
/265
|