Ra Từ trữ cung, Tương Nhược Lan thấy Cận Thiệu Khang còn đứng chờ trước cửa Từ trữ cung nhưng không thấy thái phu nhân.
Tương Nhược Lan đi qua, hỏi:
- Mẫu thân đâu?
Cận Thiệu Khang đáp:
- Bà về trước rồi. Lại hỏi: - Thái hậu có trách cứ nàng?
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Không có.
Cận Thiệu Khang nói:
- Chuyện khi nãy cảm ơn nàng.
Tương Nhược Lan biết hắn là nói chuyện khi nãy nàng đã nói thật, vì nàng nói thật nên hài tử trong bụng Vu Thu Nguyệt tránh được một kiếp. Tương Nhược Lan nhìn hắn một chút, thầm nghĩ, cuối cùng vẫn là máu chảy ruột mềm, trong lòng hắn vẫn rất quan tâm đến hài tử này.
Kỳ thật, Cận Thiệu Khang không phải không có ưu điểm, nếu hắn không có thiếp thất, nàng sẽ không ngại ngùng cùng hắn sống thật tốt, nhưng bây giờ chẳng những hắn có thiếp lại còn có con. Nàng không có khả năng với hắn nữa.
Trời cao lại không cho nàng hòa ly, mệnh nàng sao lại khổ như thế?
Nàng xoay người đi về phía trước:
- Không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi.
Cận Thiệu Khang cũng đi nhanh tới bên cạnh nàng rồi bước chậm lại, cùng nàng sóng vai đi về phía trước.
Hai người chậm rãi đi trên con đường đá nhỏ, cây cối hai bên che chắn, ánh sáng vàng rỡ xuyên qua lá cây chiếu lên người nàng tạo nên ánh sáng lóng lánh.
Hai người đi một đoạn dài không nói, cứ lặng lẽ mà đi, ngẫu nhiên có tiếng gió thổi, những tán lá xào xạc, cũng chẳng biết từ đâu truyền đến tiếng cười của những nữ tử.
Cuối cùng, Cận Thiệu Khang không nhịn được nữa mà phá tan sự yên tĩnh:
- Xảy ra chuyện gì mà không nói không rằng?
Tương Nhược Lan lắc đầu, vốn định nói không có việc gì nhưng suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu nói với hắn:
- Hầu gia, khi nãy ta nói với Thái hậu chuyện hòa ly của chúng ta.
- Hòa ly?
Cận Thiệu Khang hoảng sợ nhắc lại hai chữ này. Hai chữ này hắn đã nghe nàng nhắc tới hai lần nhưng hắn vẫn chỉ nghĩ nàng chỉ nói thế thôi chứ không có gan làm. Nhưng không ngờ nàng lại chăm chú để ý chuyện này như vậy.
- Thái hậu nói như thế nào?
Hắn dừng bước, xoay người, khẩn trương nhìn nàng.
Tương Nhược Lan đang phiền não cũng không để ý tới ánh mắt hắn:
- Thái hậu nói không thể làm được, nói ngôn quan sẽ không bỏ qua ta, sẽ tham tấu ta tội bất kính! Chẳng phải chỉ là ly hôn? Nghiêm trọng như thế sao?
Tâm tình nàng càng phát tác thì càng phiền não, không nhịn được lầu bầu:
- Thánh chỉ đáng ghét như thế sao?
Nghe đến đó, tim Cận Thiệu Khang từ từ hạ xuống, hắn nhìn Tương Nhược Lan, rất nghiêm túc nói:
- Nhược Lan, nàng đừng nói lung tung, những lời này để người khác nghe được thì tội đại bất kính này thành sự thật rồi.
Sau đó hắn chuyển mắt:
- Nàng có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?
- Nghiêm trọng thế nào? Tương Nhược Lan cũng đang hiếu kỳ chuyện này.
- Một khi tội thành thì đầu rơi xuống đất thậm chí chu di cửu tộc, nhẹ thì cũng bị biếm làm nô tỳ, cả đời đừng nghĩ tới việc ngóc đầu lên.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng nói từng câu từng chữ, nói đến chỗ mấu chốt còn cố ý tăng giọng. Thấy Tương Nhược Lan càng nghe mặt càng đen, ánh mắt càng do dự thì tâm tình hắn trở nên tốt hơn.
Tương Nhược Lan phiền chán cơ hồ muốn ôm đầu mà chửi người, mk, xã hội phong kiến này quá coi thường người khác.
Sau đó, nàng nheo mắt nhìn hắn:
- Ngươi không gạt ta...
Sắc mặt Cận Thiệu Khang muốn bao nhiêu đứng đắn thì có bấy nhiêu:
- Ta là người như thế?
Hình như không phải...... Tương Nhược Lan quay đầu lại, trong lòng buồn buồn bực bực không vui, nàng một cước đá bay viên đá cuội dưới chân, hận hận nói:
- Một ngày nào đó ta sẽ nghĩ cách hòa ly.
Bằng không chẳng lẽ thật sự cả đời làm quả phụ? Hai kiếp làm người mà một lần luyến ái cũng không quá, cũng quá là cẩu huyết.
Bên cạnh, mặt Cận Thiệu Khang trầm xuống:
- Nàng chán ghét ta như vậy.
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn hắn:
- Hầu gia, không phải ta nhằm vào ngươi, ta chán ghét bất cứ nam nhân nào tam thê tứ thiếp, tam tâm nhị ý! Loại nam nhân này chả có gì tốt, cho dù là tôn quý hơn nữa ta cũng không thích!
Cận Thiệu Khang đen mặt liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng nói:
- Nàng bây giờ nói chuyện càng lúc càng làm càn!
Tương Nhược Lan che miệng, ngượng ngùng cười cười. Trước kia còn cẩn thận nhưng chẳng biết từ khi nào, trước mặt hắn nàng càng lúc càng lớn mật!
- Đúng là quá dung túng nàng rồi!
Cận Thiệu Khang nhỏ giọng nói một câu, lướt qua nàng, đi thẳng về phía trước.
Tương Nhược Lan ở phía sau nhe răng trợn mắt đang muốn đuổi theo. Khóe mắt chợt liếc thấy bên trái không xa có một thân ảnh màu vàng, lòng nàng cả kinh, vội vàng bước nhanh vài bước, vượt qua Cận Thiệu Khang, kéo tay hắn bước nhanh.
Cận Thiệu Khang lầu bầu một câu:
- Vội cái gì?
Nhưng lại rất thích cảm giác thân cận nàng như vậy, khóe miệng tươi cười, bước theo nàng nhanh chóng rời đi.
Tương Nhược Lan kéo hắn bước nhanh đi, cố rời khỏi tầm mắt của hoàng đế rồi mới bước chậm lại.
Bên kia, Cảnh tuyên đế dừng bước nhìn Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang vội vội vàng vàng rời đi, hỏi Hoàng công công bên người:
- Trước là phu thê An viễn hầu?
Hoàng công công nói:
- Để nô tài truyền An viễn hầu tới đây diện giá?
Cảnh tuyên đế nhìn thân ảnh yểu điệu phía trước, khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt:
- Không cần!
Muốn tránh trẫm? Trẫm cho ngươi không có chỗ thoát!
Từ hoàng cung quay về, thái độ của thái phu nhân với Tương Nhược Lan vẫn không lạnh không nóng, cũng không khôi phục việc học quản gia nhưng cũng không chèn ép Thu đường viện như trước.
Mà Vu Thu Nguyệt sau khi bị Tương Nhược Lan giáo huấn lần đó thì cũng thành thật, quy củ hơn nhiều. Chẳng những mỗi ngày đều vấn an, bất kể chỗ nào thấy Tương Nhược Lan cùng tỏ dáng hiền thục nhu mì. Xem ra là rất sợ khiến Tương Nhược Lan tức giận mà cướp đi con nàng.
Cận Thiệu Khang bây giờ cơ hồ đem Thu đường viện thành chỗ nghỉ của hắn. Mỗi ngày đều ở lại Thu đường viện, có đôi khi còn đem chuyện công về làm. Thư phòng của Tương Nhược Lan bị hắn chiếm hơn nửa.
Nhưng cách vài ngày hắn sẽ tới Cẩm tú viên thăm Vu Thu Nguyệt một chút, cùng nàng ăn một bữa cơm, hỏi han thân thể nàng. Vu Thu Nguyệt bây giờ không thể viên phòng, có đôi khi cũng muốn hắn lưu lại cùng nàng một đêm nhưng Cận Thiệu Khang lấy đủ mọi lý do mà từ chối. Sau đó, lại trở về Thu đường viện.
Tương Nhược Lan cảm giác mình và hắn mỗi ngày đều đồng sàng cộng chẩm như thế rất không ổn, cũng từng ám chỉ hắn không cần mỗi ngày tới đây.
Nhưng hắn lại rất có khí thế mà nói:
- Hầu phủ này có chỗ nào bản hầu không thể đến? Bản hầu thích ở đâu thì ở đó!
Được, nàng còn có thể nói cái gì, cũng không thể nói, được ngươi không đi, ta đi!
Quên đi, cũng không phải đóng phim, hơn nữa, nàng có thể đi đâu?
Nhưng nói lại, ở cùng hắn cũng không khó chịu. Hắn rất quy củ, trong lúc dù muốn có động tác thân mật gì, chỉ cần nàng không muốn thì hắn sẽ lập tức dừng lại. Hơn nữa đối mặt với nàng thì ánh mắt hắn vô cùng tự nhiên, khuôn mặt không lúc nào cũng nghiêm khắc cau có như trước. Lúc nói chuyện phiếm thì hắn cũng có rất nhiều chuyện để nói. Hắn nhắc tới chuyện bình tây khi trước, nhắc tới phong tục nhân tình nơi đó, thường sẽ khiến nàng mê mẩn lắng nghe.
Tối nay, bọn họ nằm trên giường lại nói về chuyện này.
Hắn nói:
- Ở tận cùng phía tây có một sa mạc lớn mênh mông vô cùng, cát trắng như tuyết, lúc hoàng hôn vô cùng đẹp. Nhưng một khi thân vùi trong chốn sa mạc này, cảnh sắc đẹp đẽ đó sẽ biến thành sự tuyệt vọng vô cùng, rất là đáng sợ. Ta từng đem một đội nhân mã muốn xuyên qua sa mạc mà tới phía sau quân doanh của định để tập kích. Lúc ấy đã có người cảnh cáo ta, nhưng khi đó còn trẻ ngựa non háu đá, vừa muốn lập công nên cũng không coi lời cảnh cáo đó vào lòng...
Nói tới đây, hắn ngừng lại, như là không muốn nhiều lời.
Nhưng Tương Nhược Lan lại hỏi:
- Sau này. Sau này như thế nào?
Ánh mắt Cận Thiệu Khang trở nên thâm trầm:
- Sau đó, chúng ta lạc đường trong sa mạc, thức ăn, nước uống cũng không còn. Sau đó, chúng ta giết ngựa, giết lạc đà. Rồi lại lạc vào bầy sói vây, ba trăm người chỉ còn lại hơn mười người. Sau đó, chỉ còn ta và một tùy tùng tới được phía sau quân doanh địch. Khi đó, sự hối hận và bi phẫn khiến ta muốn tự sát. Nếu không phải ta còn nhiều trách nhiệm phải gánh vác thì đã lấy chết đền tội.
Tương Nhược Lan nhớ ra hoàng hậu từng nói qua:
- Mọi người nói ngươi từng một người một ngựa vọt vào phía sau quân doanh của địch, thiêu hủy lương thảo của địch, là lần đó?
Cận Thiệu Khang cười khổ, tâm tình có chút buồn bã:
- Đúng vậy, mọi người đều nói ta anh dũng vô địch, nhưng cũng không biết ta không phải một người một ngựa. Bởi vì những người khác, đều vì ta còn trẻ cuồng ngạo mà chết trên sa mạc...
Nói tới cuối, giọng càng lúc càng thấp, có một sự đau thương không cách nào giấu.
Tương Nhược Lan thấy thế, không nhịn được cầm tay hắn, nói:
- Bọn họ đều là chiến sĩ, từ khi lên chiến trường thì hẳn phải xác định sẽ có ngày chết. Dù quyết định của ngươi có chút khinh suất, nhưng sau đó ngươi một người dùng toàn lực hoàn thành nhiệm vụ đó, để máu của bọn họ không uổng, tính mạng không mất oan, ta nghĩ bọn họ sẽ không trách ngươi!
Cận Thiệu Khang đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau đó giương mắt lên nhìn nàng, đôi mắt nâu như lóe sáng, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
- Nhược Lan, thực ra nàng có thích ta.
Tương Nhược Lan buông tay hắn ra, lườm hắn một cái:
- Ngươi nằm mơ.
Hắn nghiêng người tới gần nàng, không chịu buông tha:
- Như vậy sao nàng lại quan tâm ta như thế.
Vừa nói, vừa ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào ngực hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên trước mắt, chóp mũi hắn cọ lên chóp mũi nàng, trong mắt hắn có bóng dáng của nàng.
Ngực hắn nóng rực, hơi thở càng nóng tựa như hòa tan nàng.
Lòng của nàng đột nhiên hơi loạn
- Ai quan tâm ngươi, chẳng qua là ta tùy tiện nói hai câu thôi. Nàng giãy dụa: - thả ta ra.
- Không thả, hôm nay nói cái gì cũng không thả!
Hắn nhìn nàng hơi cười, tươi cười khiến nàng hoa mắt.
- Hầu gia, gần đây mặt ngươi càng lúc càng dầy! Tương Nhược Lan nhìn hắn nghiến răng nói.
Cận Thiệu Khang vẫn cười vô sỉ:
- Có đôi khi cảm giác da mặt dày hơn một tí cũng không tồi.
- Thật muốn để mọi người nhìn bộ dáng ngươi bây giờ, An viễn hầu thì ra là một kẻ vô lại.
- Trừ nàng ra, không ai có thể nhìn thấy ta như thế này!
Tương Nhược Lan tức giận, đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, nàng nhìn hắn, cười quỷ dị:
- Hầu gia, ngươi có thả hay không?
Cận Thiệu Khang ôm càng chặt, kiên định nói:
- Không buông.
Tương Nhược Lan nhướng mày, đột nhiên vươn hai tay sờ tới hông hắn, ngón tay dùng sức cù hắn.
Cận Thiệu Khang cả người cứng đờ, thân thể như tê dại, ngẩng đầu lên người lớn tiếng.
Tương Nhược Lan đi qua, hỏi:
- Mẫu thân đâu?
Cận Thiệu Khang đáp:
- Bà về trước rồi. Lại hỏi: - Thái hậu có trách cứ nàng?
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Không có.
Cận Thiệu Khang nói:
- Chuyện khi nãy cảm ơn nàng.
Tương Nhược Lan biết hắn là nói chuyện khi nãy nàng đã nói thật, vì nàng nói thật nên hài tử trong bụng Vu Thu Nguyệt tránh được một kiếp. Tương Nhược Lan nhìn hắn một chút, thầm nghĩ, cuối cùng vẫn là máu chảy ruột mềm, trong lòng hắn vẫn rất quan tâm đến hài tử này.
Kỳ thật, Cận Thiệu Khang không phải không có ưu điểm, nếu hắn không có thiếp thất, nàng sẽ không ngại ngùng cùng hắn sống thật tốt, nhưng bây giờ chẳng những hắn có thiếp lại còn có con. Nàng không có khả năng với hắn nữa.
Trời cao lại không cho nàng hòa ly, mệnh nàng sao lại khổ như thế?
Nàng xoay người đi về phía trước:
- Không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi.
Cận Thiệu Khang cũng đi nhanh tới bên cạnh nàng rồi bước chậm lại, cùng nàng sóng vai đi về phía trước.
Hai người chậm rãi đi trên con đường đá nhỏ, cây cối hai bên che chắn, ánh sáng vàng rỡ xuyên qua lá cây chiếu lên người nàng tạo nên ánh sáng lóng lánh.
Hai người đi một đoạn dài không nói, cứ lặng lẽ mà đi, ngẫu nhiên có tiếng gió thổi, những tán lá xào xạc, cũng chẳng biết từ đâu truyền đến tiếng cười của những nữ tử.
Cuối cùng, Cận Thiệu Khang không nhịn được nữa mà phá tan sự yên tĩnh:
- Xảy ra chuyện gì mà không nói không rằng?
Tương Nhược Lan lắc đầu, vốn định nói không có việc gì nhưng suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu nói với hắn:
- Hầu gia, khi nãy ta nói với Thái hậu chuyện hòa ly của chúng ta.
- Hòa ly?
Cận Thiệu Khang hoảng sợ nhắc lại hai chữ này. Hai chữ này hắn đã nghe nàng nhắc tới hai lần nhưng hắn vẫn chỉ nghĩ nàng chỉ nói thế thôi chứ không có gan làm. Nhưng không ngờ nàng lại chăm chú để ý chuyện này như vậy.
- Thái hậu nói như thế nào?
Hắn dừng bước, xoay người, khẩn trương nhìn nàng.
Tương Nhược Lan đang phiền não cũng không để ý tới ánh mắt hắn:
- Thái hậu nói không thể làm được, nói ngôn quan sẽ không bỏ qua ta, sẽ tham tấu ta tội bất kính! Chẳng phải chỉ là ly hôn? Nghiêm trọng như thế sao?
Tâm tình nàng càng phát tác thì càng phiền não, không nhịn được lầu bầu:
- Thánh chỉ đáng ghét như thế sao?
Nghe đến đó, tim Cận Thiệu Khang từ từ hạ xuống, hắn nhìn Tương Nhược Lan, rất nghiêm túc nói:
- Nhược Lan, nàng đừng nói lung tung, những lời này để người khác nghe được thì tội đại bất kính này thành sự thật rồi.
Sau đó hắn chuyển mắt:
- Nàng có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?
- Nghiêm trọng thế nào? Tương Nhược Lan cũng đang hiếu kỳ chuyện này.
- Một khi tội thành thì đầu rơi xuống đất thậm chí chu di cửu tộc, nhẹ thì cũng bị biếm làm nô tỳ, cả đời đừng nghĩ tới việc ngóc đầu lên.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng nói từng câu từng chữ, nói đến chỗ mấu chốt còn cố ý tăng giọng. Thấy Tương Nhược Lan càng nghe mặt càng đen, ánh mắt càng do dự thì tâm tình hắn trở nên tốt hơn.
Tương Nhược Lan phiền chán cơ hồ muốn ôm đầu mà chửi người, mk, xã hội phong kiến này quá coi thường người khác.
Sau đó, nàng nheo mắt nhìn hắn:
- Ngươi không gạt ta...
Sắc mặt Cận Thiệu Khang muốn bao nhiêu đứng đắn thì có bấy nhiêu:
- Ta là người như thế?
Hình như không phải...... Tương Nhược Lan quay đầu lại, trong lòng buồn buồn bực bực không vui, nàng một cước đá bay viên đá cuội dưới chân, hận hận nói:
- Một ngày nào đó ta sẽ nghĩ cách hòa ly.
Bằng không chẳng lẽ thật sự cả đời làm quả phụ? Hai kiếp làm người mà một lần luyến ái cũng không quá, cũng quá là cẩu huyết.
Bên cạnh, mặt Cận Thiệu Khang trầm xuống:
- Nàng chán ghét ta như vậy.
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn hắn:
- Hầu gia, không phải ta nhằm vào ngươi, ta chán ghét bất cứ nam nhân nào tam thê tứ thiếp, tam tâm nhị ý! Loại nam nhân này chả có gì tốt, cho dù là tôn quý hơn nữa ta cũng không thích!
Cận Thiệu Khang đen mặt liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng nói:
- Nàng bây giờ nói chuyện càng lúc càng làm càn!
Tương Nhược Lan che miệng, ngượng ngùng cười cười. Trước kia còn cẩn thận nhưng chẳng biết từ khi nào, trước mặt hắn nàng càng lúc càng lớn mật!
- Đúng là quá dung túng nàng rồi!
Cận Thiệu Khang nhỏ giọng nói một câu, lướt qua nàng, đi thẳng về phía trước.
Tương Nhược Lan ở phía sau nhe răng trợn mắt đang muốn đuổi theo. Khóe mắt chợt liếc thấy bên trái không xa có một thân ảnh màu vàng, lòng nàng cả kinh, vội vàng bước nhanh vài bước, vượt qua Cận Thiệu Khang, kéo tay hắn bước nhanh.
Cận Thiệu Khang lầu bầu một câu:
- Vội cái gì?
Nhưng lại rất thích cảm giác thân cận nàng như vậy, khóe miệng tươi cười, bước theo nàng nhanh chóng rời đi.
Tương Nhược Lan kéo hắn bước nhanh đi, cố rời khỏi tầm mắt của hoàng đế rồi mới bước chậm lại.
Bên kia, Cảnh tuyên đế dừng bước nhìn Tương Nhược Lan và Cận Thiệu Khang vội vội vàng vàng rời đi, hỏi Hoàng công công bên người:
- Trước là phu thê An viễn hầu?
Hoàng công công nói:
- Để nô tài truyền An viễn hầu tới đây diện giá?
Cảnh tuyên đế nhìn thân ảnh yểu điệu phía trước, khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt:
- Không cần!
Muốn tránh trẫm? Trẫm cho ngươi không có chỗ thoát!
Từ hoàng cung quay về, thái độ của thái phu nhân với Tương Nhược Lan vẫn không lạnh không nóng, cũng không khôi phục việc học quản gia nhưng cũng không chèn ép Thu đường viện như trước.
Mà Vu Thu Nguyệt sau khi bị Tương Nhược Lan giáo huấn lần đó thì cũng thành thật, quy củ hơn nhiều. Chẳng những mỗi ngày đều vấn an, bất kể chỗ nào thấy Tương Nhược Lan cùng tỏ dáng hiền thục nhu mì. Xem ra là rất sợ khiến Tương Nhược Lan tức giận mà cướp đi con nàng.
Cận Thiệu Khang bây giờ cơ hồ đem Thu đường viện thành chỗ nghỉ của hắn. Mỗi ngày đều ở lại Thu đường viện, có đôi khi còn đem chuyện công về làm. Thư phòng của Tương Nhược Lan bị hắn chiếm hơn nửa.
Nhưng cách vài ngày hắn sẽ tới Cẩm tú viên thăm Vu Thu Nguyệt một chút, cùng nàng ăn một bữa cơm, hỏi han thân thể nàng. Vu Thu Nguyệt bây giờ không thể viên phòng, có đôi khi cũng muốn hắn lưu lại cùng nàng một đêm nhưng Cận Thiệu Khang lấy đủ mọi lý do mà từ chối. Sau đó, lại trở về Thu đường viện.
Tương Nhược Lan cảm giác mình và hắn mỗi ngày đều đồng sàng cộng chẩm như thế rất không ổn, cũng từng ám chỉ hắn không cần mỗi ngày tới đây.
Nhưng hắn lại rất có khí thế mà nói:
- Hầu phủ này có chỗ nào bản hầu không thể đến? Bản hầu thích ở đâu thì ở đó!
Được, nàng còn có thể nói cái gì, cũng không thể nói, được ngươi không đi, ta đi!
Quên đi, cũng không phải đóng phim, hơn nữa, nàng có thể đi đâu?
Nhưng nói lại, ở cùng hắn cũng không khó chịu. Hắn rất quy củ, trong lúc dù muốn có động tác thân mật gì, chỉ cần nàng không muốn thì hắn sẽ lập tức dừng lại. Hơn nữa đối mặt với nàng thì ánh mắt hắn vô cùng tự nhiên, khuôn mặt không lúc nào cũng nghiêm khắc cau có như trước. Lúc nói chuyện phiếm thì hắn cũng có rất nhiều chuyện để nói. Hắn nhắc tới chuyện bình tây khi trước, nhắc tới phong tục nhân tình nơi đó, thường sẽ khiến nàng mê mẩn lắng nghe.
Tối nay, bọn họ nằm trên giường lại nói về chuyện này.
Hắn nói:
- Ở tận cùng phía tây có một sa mạc lớn mênh mông vô cùng, cát trắng như tuyết, lúc hoàng hôn vô cùng đẹp. Nhưng một khi thân vùi trong chốn sa mạc này, cảnh sắc đẹp đẽ đó sẽ biến thành sự tuyệt vọng vô cùng, rất là đáng sợ. Ta từng đem một đội nhân mã muốn xuyên qua sa mạc mà tới phía sau quân doanh của định để tập kích. Lúc ấy đã có người cảnh cáo ta, nhưng khi đó còn trẻ ngựa non háu đá, vừa muốn lập công nên cũng không coi lời cảnh cáo đó vào lòng...
Nói tới đây, hắn ngừng lại, như là không muốn nhiều lời.
Nhưng Tương Nhược Lan lại hỏi:
- Sau này. Sau này như thế nào?
Ánh mắt Cận Thiệu Khang trở nên thâm trầm:
- Sau đó, chúng ta lạc đường trong sa mạc, thức ăn, nước uống cũng không còn. Sau đó, chúng ta giết ngựa, giết lạc đà. Rồi lại lạc vào bầy sói vây, ba trăm người chỉ còn lại hơn mười người. Sau đó, chỉ còn ta và một tùy tùng tới được phía sau quân doanh địch. Khi đó, sự hối hận và bi phẫn khiến ta muốn tự sát. Nếu không phải ta còn nhiều trách nhiệm phải gánh vác thì đã lấy chết đền tội.
Tương Nhược Lan nhớ ra hoàng hậu từng nói qua:
- Mọi người nói ngươi từng một người một ngựa vọt vào phía sau quân doanh của địch, thiêu hủy lương thảo của địch, là lần đó?
Cận Thiệu Khang cười khổ, tâm tình có chút buồn bã:
- Đúng vậy, mọi người đều nói ta anh dũng vô địch, nhưng cũng không biết ta không phải một người một ngựa. Bởi vì những người khác, đều vì ta còn trẻ cuồng ngạo mà chết trên sa mạc...
Nói tới cuối, giọng càng lúc càng thấp, có một sự đau thương không cách nào giấu.
Tương Nhược Lan thấy thế, không nhịn được cầm tay hắn, nói:
- Bọn họ đều là chiến sĩ, từ khi lên chiến trường thì hẳn phải xác định sẽ có ngày chết. Dù quyết định của ngươi có chút khinh suất, nhưng sau đó ngươi một người dùng toàn lực hoàn thành nhiệm vụ đó, để máu của bọn họ không uổng, tính mạng không mất oan, ta nghĩ bọn họ sẽ không trách ngươi!
Cận Thiệu Khang đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau đó giương mắt lên nhìn nàng, đôi mắt nâu như lóe sáng, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
- Nhược Lan, thực ra nàng có thích ta.
Tương Nhược Lan buông tay hắn ra, lườm hắn một cái:
- Ngươi nằm mơ.
Hắn nghiêng người tới gần nàng, không chịu buông tha:
- Như vậy sao nàng lại quan tâm ta như thế.
Vừa nói, vừa ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào ngực hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên trước mắt, chóp mũi hắn cọ lên chóp mũi nàng, trong mắt hắn có bóng dáng của nàng.
Ngực hắn nóng rực, hơi thở càng nóng tựa như hòa tan nàng.
Lòng của nàng đột nhiên hơi loạn
- Ai quan tâm ngươi, chẳng qua là ta tùy tiện nói hai câu thôi. Nàng giãy dụa: - thả ta ra.
- Không thả, hôm nay nói cái gì cũng không thả!
Hắn nhìn nàng hơi cười, tươi cười khiến nàng hoa mắt.
- Hầu gia, gần đây mặt ngươi càng lúc càng dầy! Tương Nhược Lan nhìn hắn nghiến răng nói.
Cận Thiệu Khang vẫn cười vô sỉ:
- Có đôi khi cảm giác da mặt dày hơn một tí cũng không tồi.
- Thật muốn để mọi người nhìn bộ dáng ngươi bây giờ, An viễn hầu thì ra là một kẻ vô lại.
- Trừ nàng ra, không ai có thể nhìn thấy ta như thế này!
Tương Nhược Lan tức giận, đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, nàng nhìn hắn, cười quỷ dị:
- Hầu gia, ngươi có thả hay không?
Cận Thiệu Khang ôm càng chặt, kiên định nói:
- Không buông.
Tương Nhược Lan nhướng mày, đột nhiên vươn hai tay sờ tới hông hắn, ngón tay dùng sức cù hắn.
Cận Thiệu Khang cả người cứng đờ, thân thể như tê dại, ngẩng đầu lên người lớn tiếng.
/265
|