Tương Nhược Lan sao dám cùng hắn nói chuyện phiếm, thấy hắn buông mình ra, vội vàng nói:
- Nếu Hoàng thượng không có chuyện gì khác, thần phụ xin cáo lui trước.
Vừa nói vừa vội vã hành lễ rồi xoay người rời đi.
Mới đi được hai bước, phía sau liền vang lên tiếng Cảnh Tuyên đế phẫn nộ:
- Đứng lại!
Tương Nhược Lan cả kinh, hơi dừng lại. Nhưng chưa được một giây thì nàng lại bước nhanh về phía trước, càng bước càng xa. Nàng giờ không quản gì nữa, chỉ muốn rời xa kẻ ma quỷ này.
Nhưng phía sau lại vang lên bước chân dồn dập của Cảnh tuyên đế, ngay sau đó, cổ tay bị hắn nắm chặt.
- Trẫm gọi nàng đứng lại, nàng dám đem lời trẫm thành gió bên tai! Cảnh tuyên đế lạnh lùng nói.
Tương Nhược Lan nhìn quanh một chút, vội la lên:
- Hoàng thượng, nơi này rất gần Khôn trữ cung, ngươi không sợ bị người khác thấy?
Cảnh tuyên đế không nhịn được mà cười:
- Không phải nàng vừa nói phải làm lớn chuyện, sao còn sợ người thấy!
Thấy nàng gấp đến độ như sắp khóc, lòng Cảnh tuyên đế mềm nhũn, thấp giọng nói:
- Nàng… nàng đừng đi, ta có lời muốn nói với nàng, nàng đồng ý thì ta sẽ để nàng đi.
Tương Nhược Lan sợ bị người nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng:
- Được, được.
Cảnh tuyên đế buông tay ra, nhìn nàng ôm cổ tay vội lui vài bước như là trốn khỏi chỗ hiểm, mày rậm nhíu lại nhưng cũng không đến gần nàng nữa.
- Không phải nàng nói có dũng khí đối mặt với mọi chuyện, tự tin đổi mặt với mọi thứ? Nhìn nàng như bây giờ…Hắn khẽ hừ nhẹ, trong lòng rất khó chịu.
Tương Nhược Lan ngẩn ra, những lời này sao quen như thế, không phải là những lời vừa nói với hoàng hậu sao?
- Sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ ngươi vẫn ở bên ngoài? Sao không cho người vào báo?
Tương Nhược Lan trong lòng rùng mình, vậy những lời khi nãy hoàng hậu nói chẳng phải là cũng bị Hoàng thượng nghe được? Hoàng hậu vẫn đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng không hy vọng hoàng hậu gặp chuyện không may.
Cảnh tuyên đế hừ một tiếng, không trả lời. Hắn biết Tương Nhược Lan đến chỗ hoàng hậu nên cố ý đến đó. Lúc nô tài muốn thông báo thì nhất thời hắn nổi ý muốn trêu đùa, không cho nô tài vào báo, muốn xem phản ứng của Tương Nhược Lan khi đột nhiên thấy hắn. Không nghĩ tới vào nội điện lại nghe được hoàng hậu và Tương Nhược Lan nói chuyện.
Nói thật, ý nghĩ của hoàng hậu hắn không bất ngờ, đàn bà trong hậu cung có ai là đơn giản? Đến ngay cả thái hậu cũng không phải cứ thế mà được như bây giờ? Khiến hắn ngạc nhiên chính là câu trả lời của Tương Nhược Lan. Bình thường thấy nàng luôn thân thiết với hoàng hậu mà quan hệ với Thục phi lại càng lúc càng tồi tệ, theo lý, hoàng hậu ám chỉ như thế, bất kể là với hoàng hậu hay với nàng thì đều là chuyện tốt. Hắn tưởng nàng sẽ đồng ý, nhưng không ngờ nàng lại nói ra những lời đó.
“…ta chỉ có cách duy trì lương tâm không hổ thẹn mới có dũng khí đối mặt với mọi chuyện…
Lúc ấy hắn nghe thấy câu đó, phản ứng đầu tiên là muốn cười, không ngờ lại có người nói những lời ngây thơ như vậy? Nhưng chẳng biết như thế nào, những lời này tiến sâu vào lòng hắn, vương vấn không đi.
- Tương Nhược Lan, nàng cũng dám nói nàng luôn chính trực, thẳng thắn? Chưa thấy ai mặt dày như nàng. Cảnh tuyên đế cười nói.
Tương Nhược Lan lúc này mới nhớ ra khi Tương Nhược Lan kia còn sống đã làm những gì, nhớ lại những lời khi nãy nói trước mặt hoàng hậu mà không khỏi đỏ bừng mặt.
Cảnh tuyên đế lần đầu tiên thấy Tương Nhược Lan đỏ mặt, hắn cúi đầu nhìn nàng:
- Tương Nhược Lan, nàng còn có thể ngượng ngùng? Nói xong cười lớn.
Tương Nhược Lan bị hắn cười thì càng thêm ngượng ngùng, hận không thể tát cho hắn một cái
- Nàng không cần ngượng ngùng, trước dù nàng có chút hồ nháo nhưng cũng không chính thức thương tổn quá ai.
Cảnh Tuyên Đế ngưng cười, thấp giọng nói.
Tương Nhược Lan có chút bất ngờ ngẩng đầu, đã thấy vẻ mặt hắn vẫn còn chút đỏ hồng vì khi nãy cười to, nhìn hắn như vậy trông không còn đáng sợ như khi trước.
Lời này nghe như thế nào lại giống như đang an ủi mình? Nàng nghĩ thầm. Nhắc tới Tương Nhược Lan kia làm tổn thương người cũng chẳng ít, Lưu Tử Đồng, Cận Thiệu Khang thậm chí là Vu Thu Nguyệt. Hay là như thế với hoàng đế mà nói cũng không tính là thương tổn
Cảm giác Cảnh Tuyên Đế lại gần mình một chút, Tương Nhược Lan lui ra phía sau vài bước
Cảnh tuyên đế có chút bực mình, tức giận nói:
- Sau này nàng không cần thấy ta như thấy quỷ nữa, ta sẽ không truy cứu chuyện nàng lừa gạt ta.
Có lẽ Tương Nhược Lan tâm tình khẩn trương, nghe được những lời này thì thiếu điều phì cười, hắn đùa mình chắc:
- Hoàng thượng, người nói là thật? Tương Nhược Lan nhìn hắn hỏi.
- Quân vô hý ngôn. Cảnh tuyên đế hừ lạnh một tiếng đáp
Lúc này Tương Nhược Lan thở phào một hơi, khóe miệng tươi cười nhưng lại nhớ ra một việc, thử dò xét:
- Vậy lần trước những lời ta nói với Hoàng thượng?...
Cảnh Tuyên Đế cười:
- Sao thế, thì ra nàng cũng biết sợ! Ta cứ tưởng nàng không sợ trời không sợ đất chứ!
Tương Nhược Lan cúi đầu bĩu môi.
Cảnh tuyên đế ngẩng đầu lên:
- Tội này tạm thời... cứ ghi đó, mạng của nàng ta cũng cứ giữ lại, nếu sau này còn dám nói hươu nói vượn thì sẽ xử cả hai tội!
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Lần này, Tương Nhược Lan cam tâm tình nguyện hành lễ với hắn! Nàng mặc dù có chút ngạc nhiên với sự thay đổi của hoàng đế nhưng bây giờ đó cũng không phải là quan trọng.
Nhìn đôi mắt đen láy của nàng, nhìn sự tươi cười của nàng, Cảnh Tuyên Đế đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Loại cảm giác vui vẻ này xuất phát từ nội tâm, bất cứ người đàn bà nào cũng chưa cho hắn cảm giác này, Cảnh Tuyên Đế có chút mơ hồ.
- Hoàng thượng, nếu không còn chuyện gì, thần phụ xin cáo lui trước.
Ở cùng hoàng đế một mình một chỗ, cả người đều thấy bất an.
Lần này Cảnh tuyên đế cũng không ngăn nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tương Nhược Lan xoay người đi về phía cửa cung. Đi được hai bước, không nhịn được quay đầu lại đã thấy Cảnh Tuyên Đế còn đứng đó nhìn mình. Ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây chiếu lên người hắn, long bào thêu kim tuyết như lóe sáng, khiến cho người ta cảm thấy hoa lệ.
Thấy nàng đột nhiên quay đầu lại, Cảnh tuyên đế ngẩn ra, sau đó có chút mất tự nhiên mà quay đi, ho khan hai tiếng.
- Hoàng thượng, hoàng hậu nàng....
Tương Nhược Lan do dự mở miệng, nhưng còn chưa nói xong, Cảnh Tuyên Đế trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Việc này nàng không cần phải xen vào!
Thấy nàng bị lời của mình mà bị hù dọa, sắc mặt hắn hòa hoãn lại, nhẹ nhàng cười nói:
- Nàng chỉ cần giữ vững lương tâm không thẹn của nàng là được rồi, chuyện khác, nàng không cần xen vào làm gì.
- Thần phụ đã biết.
Tương Nhược Lan xoay người, trong lòng có chút buồn bực, những lời hắn nói sao như đang giễu cợt nàng.
Nhưng bị hoàng đế giễu cợt thì sao? Chỉ có thể nhẫn nhịn, nhiều lắm trong lòng mắng thầm hắn vài câu thôi.
Tương Nhược Lan buồn buồn bực bực rời đi.
Cảnh tuyên đế đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng nàng, khóe môi nhếch lên cười mỉm, mãi cho đến khi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra, nhìn bóng dáng một người cũng là chuyện vui vẻ như thế.
Từ ngày đó được sự hứa hẹn của Cảnh Tuyên Đế, Tương Nhược Lan cũng không sợ mỗi lần tiến cung nữa, cả người thoải mái hơn hẳn.
Trong thời gian này, tình huống của Thục phi có chuyển biến tốt, Tương Nhược Lan cũng yên lòng, hài tử này cuối cùng cũng có thể giữ lại, nếu sau này còn bị lạc hồng thì cũng chỉ đành bó tay, vì cho dù có cố gắng giữ lại thì sau này cũng sẽ có vấn đề khác.
Lúc mới bắt đầu, Thục phi vì để Tương Nhược Lan dốc sức bảo thai cho nàng mà lời nói cử chỉ đều rất khách khí, cũng rất phối hợp. Nhưng từ khi biết thai nhi hoàn toàn ổn định rồi, thái độ với Tương Nhược Lan dần chuyển biến, lúc thì lãnh trào nhiệt phúng lúc thì châm chích Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan biết Thục phi đang quy việc bị giáng cấp lên đầu nàng mà ghi hận với nàng, không muốn cho nàng thoải mái là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu cứ để mặc nàng, đợi đến khi nàng sinh con thăng Hoàng quý phi chỉ sợ sẽ gây phiền toái lớn cho mình. Bị người như thế rình mò cũng chẳng phải là chuyện dễ chịu gì. Dù mình có Thái hậu làm chỗ dựa nhưng cũng chỉ có lúc, Thái hậu không thể một tay che trời, tựa như chuyện hoàng tự lần này.
Làm thế nào mới diệt trừ mũi nhọn này?
Hôm nay, Thục phi lại gây sự:
- Hầu phu nhân, ăn theo phương pháp thực liệu của ngươi, bản cung luôn thấy chướng bụng, ngươi cũng đừng nên có tâm tư gì, nếu hoàng tự của bản cung lại có vấn đề gì, ngươi đừng hòng trốn tội.
Đang bấm huyệt cho Thục phi, Tương Nhược Lan nghe vậy ngừng tay, đứng thẳng dậy nhìn nàng:
- Nếu Thục phi nương nương không tin thần phụ, vậy từ giờ, thần phụ xin Hoàng thượng cho ngừng trị liệu cho nương nương, sau này, mọi chuyện liên quan đến nương nương, thần phụ sẽ không nhúng tay nữa.
Thục phi nghe vậy giận dữ:
- Làm càn, dám nói những lời này với bản cung! Ngươi đang uy hiếp bản cung?
Tương Nhược Lan mặt không thay đổi nhìn nàng, không cứng không mềm nói:
- Nương nương, thần phụ tuyệt đối không phải uy hiếp nương nương, thần phụ luôn là người lòng dạ ngay thẳng, có gì nói nấy, nếu hôm nay đã nói tới đây, thần phụ cũng có mấy lời gan ruột muốn nói cùng nương nương, xin nương nương cho người lui ra.
Thục phi nhìn nàng một hồi, cười lạnh nói:
- Được, bản cung xem xem ngươi định nói gì.
Nói rồi, Thục phi sai cung nữ trong tẩm điện đi ra ngoài.
- Nương nương, ta biết nương nương vẫn không thích thần phụ, hận không giết được thần phụ! Tương Nhược Lan nói thẳng.
Thục phi ngẩn ra, nàng không nghĩ tới Tương Nhược Lan sẽ nói thẳng như vậy, trừng mắt:
- Làm càn, dám ô miệt bản cung, bản cung nhất định phải tấu minh cho Hoàng thượng, để Hoàng thượng trị tội ngươi.
Vừa nói vừa gọi người tiến vào.
Tương Nhược Lan không hoảng hốt không vội vàng:
- Thục phi nương nương trước hết nghe ta nói xong rồi hãy quyết định có tấu minh cho Hoàng thượng hay không cũng không muộn!
Thục phi nhìn nàng, vẻ mặt âm lệ:
- Được, ngươi nói đi!
Tương Nhược Lan càng nói nhiều lời bất kính thì càng có lợi cho nàng.
- Nương nương còn nhớ, nương nương bị ốm nghén không ăn được gì, là ai giúp nương nương? Là thần phụ. Lần này nương nương thiếu chút nữa sẩy thai, thái y thúc thủ vô sách, là ai giúp nương nương bảo thai, giữ được hoàng tự? Vẫn là thần phụ!
Thục phi hừ lạnh một tiếng, mặt không chút máu nhìn nàng một cái:
- Hầu phu nhân là đang kể công với bản cung?
- Không phải kể công
Tương Nhược Lan nhìn nàng mỉm cười:
- Thần phụ đang nói chuyện thật! Đó chính là khi nương nương mang thai, lúc nào cũng có thể cần đến thần phụ, không chỉ là ốm nghén, bảo thai, thời gian nương nương mang thai còn dài như vậy, sau này còn sinh hoàng tự, sinh xong, Thục phi có muốn khôi phục vóc dáng như hoàng hậu nương nương? Không chỉ là thế, hài tử sau này ai dám cam đoan là không mắc bệnh? Đối với hài tử mà nói, thực liệu của thần phụ so với bát thuốc của thái y hữu dụng hơn nhiều! Cuộc sống sau này rất dài, chẳng lẽ Thục phi nương nương có thể cam đoan sẽ không bao giờ cần đến thần phụ?
Vừa mới bắt đầu, vẻ mặt Thục phi vẫn không cho là đúng, nhưng nghe mãi, vẻ mặt dần trở nên trịnh trọng.
Tương Nhược Lan biết những lời mình nói đã đánh động Thục Phi, nàng nói tiếp:
- Thục phi muốn đối phó với thần phụ đương nhiên là rất dễ dàng nhưng đến ngày Thục phi cần thần phụ trợ giúp thì đi đâu mà tìm thần phụ? Đối phó được thần phụ, nương nương có lợi gì? Nhưng nếu không được thần phụ trợ giúp thì cũng như hai trường hợp lần này, nương nương sẽ có tổn thất ra sao?
Thục phi ngẩng đầu nhìn nàng, như là bây giờ mới nhận thực Tương Nhược Lan, tinh tế đánh giá nàng rồi cười lạnh nói:
- Trước bản cung hình như quá xem thường Hầu phu nhân...
Tương Nhược Lan cười cười, cao thâm khó lường:
- Kỳ thật nương nương cùng thần phụ có oán thù gì không thể giải? Chẳng qua là vì Từ Uyển Thanh tiểu thư. Nhưng nương nương, muội tử nhà người tính tình ra sao nương nương đương nhiên hiểu rõ, nàng lần này bị cấm túc chẳng lẽ là vì thần phụ sai? Thứ thần phụ nói thẳng, có lẽ lần này cấm túc với Từ tiểu thư mà nói là chuyện tốt, ít nhất có thể làm cho Từ tiểu thư thu liễm tính tình, tránh gây ra họa lớn hơn cho Từ gia. Thần phụ là người rất đơn giản, những âm mưu quỷ kế không thích hợp với ta, ta cũng khinh thường dùng những thủ đoạn đó. Nếu thần phụ thực sự muốn gây bất lợi cho nương nương, thành thật mà nói, thần phụ có rất nhiều cơ hội, hơn nữa nương nương cũng sẽ không tra ra bất kỳ dấu vết nào. Nhưng không phải tới giờ nương nương vẫn bình an? Ốm nghén cũng tốt, hoàng tự cũng được bảo toàn, cho nên, ta thật không hiểu, vì sao nương nương vẫn đối đãi với thần phụ như vậy? Thần phụ hoàn toàn không phải là người có uy hiếp gì với nương nương, dù nương nương không thích ta cũng không cần phải phòng bị ta!
Nói xong, Tương Nhược Lan hít sâu một hơi:
- Những gì muốn nói thần phụ đã nói xong, nương nương muốn làm thế nào thần phụ không có ý kiến. Nhưng nương nương hẳn cũng hiểu, thần phụ chưa bao giờ là người chỉ biết ngồi chờ chết
Câu cuối cùng, nàng thoáng tăng giọng.
- Nương nương nghỉ ngơi, thần phụ xin cáo lui.
Tương Nhược Lan mỉm cười, hành lễ với Thục phi rồi xoay người rời đi. Lúc sắp ra đến cửa, phía sau vang lên giọng nói mềm mại của Thục phi:
- Bản cung cùng hài tử trong bụng, sau này vẫn xin Hầu phu nhân phí tâm!
Tương Nhược Lan quay đầu lại, nhìn Thục phi nhẹ nhàng cười:
- Thục phi yên tâm, thần phụ nhất định sẽ hết lòng!
Có thể để Thục Phi buông lỏng tâm tình với nàng, sau này chắc sẽ không làm khó nàng nữa, Tương Nhược Lan cũng vui vẻ phục vụ nàng chu đáo
- Nếu Hoàng thượng không có chuyện gì khác, thần phụ xin cáo lui trước.
Vừa nói vừa vội vã hành lễ rồi xoay người rời đi.
Mới đi được hai bước, phía sau liền vang lên tiếng Cảnh Tuyên đế phẫn nộ:
- Đứng lại!
Tương Nhược Lan cả kinh, hơi dừng lại. Nhưng chưa được một giây thì nàng lại bước nhanh về phía trước, càng bước càng xa. Nàng giờ không quản gì nữa, chỉ muốn rời xa kẻ ma quỷ này.
Nhưng phía sau lại vang lên bước chân dồn dập của Cảnh tuyên đế, ngay sau đó, cổ tay bị hắn nắm chặt.
- Trẫm gọi nàng đứng lại, nàng dám đem lời trẫm thành gió bên tai! Cảnh tuyên đế lạnh lùng nói.
Tương Nhược Lan nhìn quanh một chút, vội la lên:
- Hoàng thượng, nơi này rất gần Khôn trữ cung, ngươi không sợ bị người khác thấy?
Cảnh tuyên đế không nhịn được mà cười:
- Không phải nàng vừa nói phải làm lớn chuyện, sao còn sợ người thấy!
Thấy nàng gấp đến độ như sắp khóc, lòng Cảnh tuyên đế mềm nhũn, thấp giọng nói:
- Nàng… nàng đừng đi, ta có lời muốn nói với nàng, nàng đồng ý thì ta sẽ để nàng đi.
Tương Nhược Lan sợ bị người nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng:
- Được, được.
Cảnh tuyên đế buông tay ra, nhìn nàng ôm cổ tay vội lui vài bước như là trốn khỏi chỗ hiểm, mày rậm nhíu lại nhưng cũng không đến gần nàng nữa.
- Không phải nàng nói có dũng khí đối mặt với mọi chuyện, tự tin đổi mặt với mọi thứ? Nhìn nàng như bây giờ…Hắn khẽ hừ nhẹ, trong lòng rất khó chịu.
Tương Nhược Lan ngẩn ra, những lời này sao quen như thế, không phải là những lời vừa nói với hoàng hậu sao?
- Sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ ngươi vẫn ở bên ngoài? Sao không cho người vào báo?
Tương Nhược Lan trong lòng rùng mình, vậy những lời khi nãy hoàng hậu nói chẳng phải là cũng bị Hoàng thượng nghe được? Hoàng hậu vẫn đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng không hy vọng hoàng hậu gặp chuyện không may.
Cảnh tuyên đế hừ một tiếng, không trả lời. Hắn biết Tương Nhược Lan đến chỗ hoàng hậu nên cố ý đến đó. Lúc nô tài muốn thông báo thì nhất thời hắn nổi ý muốn trêu đùa, không cho nô tài vào báo, muốn xem phản ứng của Tương Nhược Lan khi đột nhiên thấy hắn. Không nghĩ tới vào nội điện lại nghe được hoàng hậu và Tương Nhược Lan nói chuyện.
Nói thật, ý nghĩ của hoàng hậu hắn không bất ngờ, đàn bà trong hậu cung có ai là đơn giản? Đến ngay cả thái hậu cũng không phải cứ thế mà được như bây giờ? Khiến hắn ngạc nhiên chính là câu trả lời của Tương Nhược Lan. Bình thường thấy nàng luôn thân thiết với hoàng hậu mà quan hệ với Thục phi lại càng lúc càng tồi tệ, theo lý, hoàng hậu ám chỉ như thế, bất kể là với hoàng hậu hay với nàng thì đều là chuyện tốt. Hắn tưởng nàng sẽ đồng ý, nhưng không ngờ nàng lại nói ra những lời đó.
“…ta chỉ có cách duy trì lương tâm không hổ thẹn mới có dũng khí đối mặt với mọi chuyện…
Lúc ấy hắn nghe thấy câu đó, phản ứng đầu tiên là muốn cười, không ngờ lại có người nói những lời ngây thơ như vậy? Nhưng chẳng biết như thế nào, những lời này tiến sâu vào lòng hắn, vương vấn không đi.
- Tương Nhược Lan, nàng cũng dám nói nàng luôn chính trực, thẳng thắn? Chưa thấy ai mặt dày như nàng. Cảnh tuyên đế cười nói.
Tương Nhược Lan lúc này mới nhớ ra khi Tương Nhược Lan kia còn sống đã làm những gì, nhớ lại những lời khi nãy nói trước mặt hoàng hậu mà không khỏi đỏ bừng mặt.
Cảnh tuyên đế lần đầu tiên thấy Tương Nhược Lan đỏ mặt, hắn cúi đầu nhìn nàng:
- Tương Nhược Lan, nàng còn có thể ngượng ngùng? Nói xong cười lớn.
Tương Nhược Lan bị hắn cười thì càng thêm ngượng ngùng, hận không thể tát cho hắn một cái
- Nàng không cần ngượng ngùng, trước dù nàng có chút hồ nháo nhưng cũng không chính thức thương tổn quá ai.
Cảnh Tuyên Đế ngưng cười, thấp giọng nói.
Tương Nhược Lan có chút bất ngờ ngẩng đầu, đã thấy vẻ mặt hắn vẫn còn chút đỏ hồng vì khi nãy cười to, nhìn hắn như vậy trông không còn đáng sợ như khi trước.
Lời này nghe như thế nào lại giống như đang an ủi mình? Nàng nghĩ thầm. Nhắc tới Tương Nhược Lan kia làm tổn thương người cũng chẳng ít, Lưu Tử Đồng, Cận Thiệu Khang thậm chí là Vu Thu Nguyệt. Hay là như thế với hoàng đế mà nói cũng không tính là thương tổn
Cảm giác Cảnh Tuyên Đế lại gần mình một chút, Tương Nhược Lan lui ra phía sau vài bước
Cảnh tuyên đế có chút bực mình, tức giận nói:
- Sau này nàng không cần thấy ta như thấy quỷ nữa, ta sẽ không truy cứu chuyện nàng lừa gạt ta.
Có lẽ Tương Nhược Lan tâm tình khẩn trương, nghe được những lời này thì thiếu điều phì cười, hắn đùa mình chắc:
- Hoàng thượng, người nói là thật? Tương Nhược Lan nhìn hắn hỏi.
- Quân vô hý ngôn. Cảnh tuyên đế hừ lạnh một tiếng đáp
Lúc này Tương Nhược Lan thở phào một hơi, khóe miệng tươi cười nhưng lại nhớ ra một việc, thử dò xét:
- Vậy lần trước những lời ta nói với Hoàng thượng?...
Cảnh Tuyên Đế cười:
- Sao thế, thì ra nàng cũng biết sợ! Ta cứ tưởng nàng không sợ trời không sợ đất chứ!
Tương Nhược Lan cúi đầu bĩu môi.
Cảnh tuyên đế ngẩng đầu lên:
- Tội này tạm thời... cứ ghi đó, mạng của nàng ta cũng cứ giữ lại, nếu sau này còn dám nói hươu nói vượn thì sẽ xử cả hai tội!
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Lần này, Tương Nhược Lan cam tâm tình nguyện hành lễ với hắn! Nàng mặc dù có chút ngạc nhiên với sự thay đổi của hoàng đế nhưng bây giờ đó cũng không phải là quan trọng.
Nhìn đôi mắt đen láy của nàng, nhìn sự tươi cười của nàng, Cảnh Tuyên Đế đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Loại cảm giác vui vẻ này xuất phát từ nội tâm, bất cứ người đàn bà nào cũng chưa cho hắn cảm giác này, Cảnh Tuyên Đế có chút mơ hồ.
- Hoàng thượng, nếu không còn chuyện gì, thần phụ xin cáo lui trước.
Ở cùng hoàng đế một mình một chỗ, cả người đều thấy bất an.
Lần này Cảnh tuyên đế cũng không ngăn nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tương Nhược Lan xoay người đi về phía cửa cung. Đi được hai bước, không nhịn được quay đầu lại đã thấy Cảnh Tuyên Đế còn đứng đó nhìn mình. Ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây chiếu lên người hắn, long bào thêu kim tuyết như lóe sáng, khiến cho người ta cảm thấy hoa lệ.
Thấy nàng đột nhiên quay đầu lại, Cảnh tuyên đế ngẩn ra, sau đó có chút mất tự nhiên mà quay đi, ho khan hai tiếng.
- Hoàng thượng, hoàng hậu nàng....
Tương Nhược Lan do dự mở miệng, nhưng còn chưa nói xong, Cảnh Tuyên Đế trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Việc này nàng không cần phải xen vào!
Thấy nàng bị lời của mình mà bị hù dọa, sắc mặt hắn hòa hoãn lại, nhẹ nhàng cười nói:
- Nàng chỉ cần giữ vững lương tâm không thẹn của nàng là được rồi, chuyện khác, nàng không cần xen vào làm gì.
- Thần phụ đã biết.
Tương Nhược Lan xoay người, trong lòng có chút buồn bực, những lời hắn nói sao như đang giễu cợt nàng.
Nhưng bị hoàng đế giễu cợt thì sao? Chỉ có thể nhẫn nhịn, nhiều lắm trong lòng mắng thầm hắn vài câu thôi.
Tương Nhược Lan buồn buồn bực bực rời đi.
Cảnh tuyên đế đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng nàng, khóe môi nhếch lên cười mỉm, mãi cho đến khi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra, nhìn bóng dáng một người cũng là chuyện vui vẻ như thế.
Từ ngày đó được sự hứa hẹn của Cảnh Tuyên Đế, Tương Nhược Lan cũng không sợ mỗi lần tiến cung nữa, cả người thoải mái hơn hẳn.
Trong thời gian này, tình huống của Thục phi có chuyển biến tốt, Tương Nhược Lan cũng yên lòng, hài tử này cuối cùng cũng có thể giữ lại, nếu sau này còn bị lạc hồng thì cũng chỉ đành bó tay, vì cho dù có cố gắng giữ lại thì sau này cũng sẽ có vấn đề khác.
Lúc mới bắt đầu, Thục phi vì để Tương Nhược Lan dốc sức bảo thai cho nàng mà lời nói cử chỉ đều rất khách khí, cũng rất phối hợp. Nhưng từ khi biết thai nhi hoàn toàn ổn định rồi, thái độ với Tương Nhược Lan dần chuyển biến, lúc thì lãnh trào nhiệt phúng lúc thì châm chích Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan biết Thục phi đang quy việc bị giáng cấp lên đầu nàng mà ghi hận với nàng, không muốn cho nàng thoải mái là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu cứ để mặc nàng, đợi đến khi nàng sinh con thăng Hoàng quý phi chỉ sợ sẽ gây phiền toái lớn cho mình. Bị người như thế rình mò cũng chẳng phải là chuyện dễ chịu gì. Dù mình có Thái hậu làm chỗ dựa nhưng cũng chỉ có lúc, Thái hậu không thể một tay che trời, tựa như chuyện hoàng tự lần này.
Làm thế nào mới diệt trừ mũi nhọn này?
Hôm nay, Thục phi lại gây sự:
- Hầu phu nhân, ăn theo phương pháp thực liệu của ngươi, bản cung luôn thấy chướng bụng, ngươi cũng đừng nên có tâm tư gì, nếu hoàng tự của bản cung lại có vấn đề gì, ngươi đừng hòng trốn tội.
Đang bấm huyệt cho Thục phi, Tương Nhược Lan nghe vậy ngừng tay, đứng thẳng dậy nhìn nàng:
- Nếu Thục phi nương nương không tin thần phụ, vậy từ giờ, thần phụ xin Hoàng thượng cho ngừng trị liệu cho nương nương, sau này, mọi chuyện liên quan đến nương nương, thần phụ sẽ không nhúng tay nữa.
Thục phi nghe vậy giận dữ:
- Làm càn, dám nói những lời này với bản cung! Ngươi đang uy hiếp bản cung?
Tương Nhược Lan mặt không thay đổi nhìn nàng, không cứng không mềm nói:
- Nương nương, thần phụ tuyệt đối không phải uy hiếp nương nương, thần phụ luôn là người lòng dạ ngay thẳng, có gì nói nấy, nếu hôm nay đã nói tới đây, thần phụ cũng có mấy lời gan ruột muốn nói cùng nương nương, xin nương nương cho người lui ra.
Thục phi nhìn nàng một hồi, cười lạnh nói:
- Được, bản cung xem xem ngươi định nói gì.
Nói rồi, Thục phi sai cung nữ trong tẩm điện đi ra ngoài.
- Nương nương, ta biết nương nương vẫn không thích thần phụ, hận không giết được thần phụ! Tương Nhược Lan nói thẳng.
Thục phi ngẩn ra, nàng không nghĩ tới Tương Nhược Lan sẽ nói thẳng như vậy, trừng mắt:
- Làm càn, dám ô miệt bản cung, bản cung nhất định phải tấu minh cho Hoàng thượng, để Hoàng thượng trị tội ngươi.
Vừa nói vừa gọi người tiến vào.
Tương Nhược Lan không hoảng hốt không vội vàng:
- Thục phi nương nương trước hết nghe ta nói xong rồi hãy quyết định có tấu minh cho Hoàng thượng hay không cũng không muộn!
Thục phi nhìn nàng, vẻ mặt âm lệ:
- Được, ngươi nói đi!
Tương Nhược Lan càng nói nhiều lời bất kính thì càng có lợi cho nàng.
- Nương nương còn nhớ, nương nương bị ốm nghén không ăn được gì, là ai giúp nương nương? Là thần phụ. Lần này nương nương thiếu chút nữa sẩy thai, thái y thúc thủ vô sách, là ai giúp nương nương bảo thai, giữ được hoàng tự? Vẫn là thần phụ!
Thục phi hừ lạnh một tiếng, mặt không chút máu nhìn nàng một cái:
- Hầu phu nhân là đang kể công với bản cung?
- Không phải kể công
Tương Nhược Lan nhìn nàng mỉm cười:
- Thần phụ đang nói chuyện thật! Đó chính là khi nương nương mang thai, lúc nào cũng có thể cần đến thần phụ, không chỉ là ốm nghén, bảo thai, thời gian nương nương mang thai còn dài như vậy, sau này còn sinh hoàng tự, sinh xong, Thục phi có muốn khôi phục vóc dáng như hoàng hậu nương nương? Không chỉ là thế, hài tử sau này ai dám cam đoan là không mắc bệnh? Đối với hài tử mà nói, thực liệu của thần phụ so với bát thuốc của thái y hữu dụng hơn nhiều! Cuộc sống sau này rất dài, chẳng lẽ Thục phi nương nương có thể cam đoan sẽ không bao giờ cần đến thần phụ?
Vừa mới bắt đầu, vẻ mặt Thục phi vẫn không cho là đúng, nhưng nghe mãi, vẻ mặt dần trở nên trịnh trọng.
Tương Nhược Lan biết những lời mình nói đã đánh động Thục Phi, nàng nói tiếp:
- Thục phi muốn đối phó với thần phụ đương nhiên là rất dễ dàng nhưng đến ngày Thục phi cần thần phụ trợ giúp thì đi đâu mà tìm thần phụ? Đối phó được thần phụ, nương nương có lợi gì? Nhưng nếu không được thần phụ trợ giúp thì cũng như hai trường hợp lần này, nương nương sẽ có tổn thất ra sao?
Thục phi ngẩng đầu nhìn nàng, như là bây giờ mới nhận thực Tương Nhược Lan, tinh tế đánh giá nàng rồi cười lạnh nói:
- Trước bản cung hình như quá xem thường Hầu phu nhân...
Tương Nhược Lan cười cười, cao thâm khó lường:
- Kỳ thật nương nương cùng thần phụ có oán thù gì không thể giải? Chẳng qua là vì Từ Uyển Thanh tiểu thư. Nhưng nương nương, muội tử nhà người tính tình ra sao nương nương đương nhiên hiểu rõ, nàng lần này bị cấm túc chẳng lẽ là vì thần phụ sai? Thứ thần phụ nói thẳng, có lẽ lần này cấm túc với Từ tiểu thư mà nói là chuyện tốt, ít nhất có thể làm cho Từ tiểu thư thu liễm tính tình, tránh gây ra họa lớn hơn cho Từ gia. Thần phụ là người rất đơn giản, những âm mưu quỷ kế không thích hợp với ta, ta cũng khinh thường dùng những thủ đoạn đó. Nếu thần phụ thực sự muốn gây bất lợi cho nương nương, thành thật mà nói, thần phụ có rất nhiều cơ hội, hơn nữa nương nương cũng sẽ không tra ra bất kỳ dấu vết nào. Nhưng không phải tới giờ nương nương vẫn bình an? Ốm nghén cũng tốt, hoàng tự cũng được bảo toàn, cho nên, ta thật không hiểu, vì sao nương nương vẫn đối đãi với thần phụ như vậy? Thần phụ hoàn toàn không phải là người có uy hiếp gì với nương nương, dù nương nương không thích ta cũng không cần phải phòng bị ta!
Nói xong, Tương Nhược Lan hít sâu một hơi:
- Những gì muốn nói thần phụ đã nói xong, nương nương muốn làm thế nào thần phụ không có ý kiến. Nhưng nương nương hẳn cũng hiểu, thần phụ chưa bao giờ là người chỉ biết ngồi chờ chết
Câu cuối cùng, nàng thoáng tăng giọng.
- Nương nương nghỉ ngơi, thần phụ xin cáo lui.
Tương Nhược Lan mỉm cười, hành lễ với Thục phi rồi xoay người rời đi. Lúc sắp ra đến cửa, phía sau vang lên giọng nói mềm mại của Thục phi:
- Bản cung cùng hài tử trong bụng, sau này vẫn xin Hầu phu nhân phí tâm!
Tương Nhược Lan quay đầu lại, nhìn Thục phi nhẹ nhàng cười:
- Thục phi yên tâm, thần phụ nhất định sẽ hết lòng!
Có thể để Thục Phi buông lỏng tâm tình với nàng, sau này chắc sẽ không làm khó nàng nữa, Tương Nhược Lan cũng vui vẻ phục vụ nàng chu đáo
/265
|