Tương Phinh Đình quỳ trên mặt đất, sợ đến toàn thân lạnh toát. Nàng sao có thể không sợ, ai nấy đều biết Thái hậu luôn muốn Tương Nhược Lan vào cung làm phi tử. Bây giờ bà biết được mình là kẻ phá ngang chuyện này thì không biết sẽ trừng phạt mình thế nào, ít nhất, chuyện tiến cung là không thể nào.
Nàng vì tiến cung mà đã chuẩn bị lâu như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy, vất vả lắm mới có được ngày này thì lại bị Tương Nhược Lan nói một câu mà hỏng bét! Trong lòng nàng dâng lên hận ý, nếu có thể, nàng hận không thể bước lên bóp chết Tương Nhược Lan.
- Thái hậu, lúc ấy tiểu nữ thấy đường tỷ vì chuyện này mà không thiết cơm nước, tiểu nữ lo lắng cho đường tỷ, vốn chỉ là muốn dỗ cho đường tỷ vui mà thuận miệng nói, không nghĩ đường tỷ lại coi đó là thật. Tiểu nữ biết tội, xin thái hậu trách phạt!
Thái hậu vốn quyền uy bậc nhất. Tương tướng quân trước phó thác Nhược Lan cho tiên đế, tiên đế và bà đều có ý cho Nhược Lan gả vào hoàng gia, dù không là hoàng hậu thì nàng cũng tuyệt không phải chịu khổ. Nhưng Tương gia đã biết rõ điều này còn dám sau lưng bà mà dùng thủ đoạn, đúng là khiêu khích uy quyền của bà. Mà mục đích của bọn họ quá lộ liễu, Thái hậu sống lâu trong cung, kinh qua không ít phong vân, sao lại không thấy rõ.
Bà cười lạnh trong lòng rồi nhìn Tương Phinh Đình quỳ trên đất, nhàn nhạt cười nói:
- Tương cô nương không cần lo lắng, chuyện Hoàng thượng hạ chỉ cũng đã thành sự thật, bây giờ Nhược Lan gả cho An viễn hầu cũng thành sự thật, truy cứu cũng chẳng được gì. Sắc mặt Tương cô nương không ổn lắm, hay là lui về nghỉ ngơi đi.
Tương Phinh Đình nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Thái hậu, mơ hồ hiểu được dụng ý của bà nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là dập đầu tạ, lui xuống.
Thái hậu sinh lòng nghi ngờ với Tương gia, đợi Tương Phinh Đình lui xuống, Thái hậu hỏi Tương Nhược Lan cuộc sống tại Tương gia.
Tương Nhược Lan cũng không giấu diếm, đáp:
- ... Bá phụ bá mẫu vẫn đối ta rất tốt, đặc biệt là bá mẫu, biết ta không thích học quy củ, cũng sẽ không bắt buộc ta, có đôi khi ta ở bên ngoài gây sự, bá mẫu sợ ta bị tiên đế trách phạt nên còn giúp ta che giấu!..
Thái hậu càng nghe, sắc mặt càng trầm, cuối cùng, bà khẽ thở dài, cầm tay Tương Nhược Lan nói:
- Đều là thân thể ai gia không ổn, bằng không cũng không để ngươi đến Tương gia, cũng sẽ không...
Không để nàng biến thành như thế khiến hoàng nhi chán ghét. Nếu không Nhược Lan sớm đã thành con dâu mình...
Tương Nhược Lan không nghĩ mình nói vậy lại khiến Thái hậu tự trách, trong lòng đột nhiên có chút bất nhẫn. Nhưng đây đều là vì xả giận cho Nhược Lan, cũng chỉ có Thái hậu mới có thể giúp nàng.
Nàng nắm chặt tay thái hậu:
- Thái hậu, giờ không phải ta vẫn tốt?
Thái hậu lại thở dài một hơi:
- Nếu ngươi thật sự ổn sao còn không chịu viên phòng với An Viễn hầu?
Tương Nhược Lan không nói gì, chuyện này không dễ để giải thích, nhưng hiển nhiên thái hậu vẫn cho rằng, Tương Nhược Lan bây giờ sống không hạnh phúc, chắc chắn, Thái hậu sẽ đem tất cả sai lầm tính trên đầu Tương gia.
- Ai gia mệt rồi, ngươi... lui xuống đi! Thái hậu nói.
Ra khỏi Từ trữ cung đã thấy Tương Phinh Đình đang ở Tịch kinh đường chờ nàng.
Tương Nhược Lan bây giờ cũng chẳng thèm để ý đến nàng. Nàng muốn tiến cung, Tương Nhược Lan không muốn nàng vào được cung, tin tưởng bây giờ, Thái hậu cũng sẽ không để nàng tiến cung nữa.
Tương Nhược Lan làm như không nhìn thấy nàng cứ thế mà đi
Tương Phinh Đình không nghĩ tới nàng lại không thèm nhìn mình, tức giận đến giậm chân, chỉ vào nàng cả giận nói:
- Tương Nhược Lan, ngươi dám đối xử với ta như thế.
Tương Nhược Lan quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng:
- Nơi này không ít người, ngươi dám ở đây hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ quên mất thân phận của mình
Tương Phinh Đình hơi tỉnh táo lại, nhìn trái phải thấy không ai để ý mới nhỏ giọng nói:
- Tương Nhược Lan, rõ ràng lúc đầu chúng ta đã nói ngươi sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài, hôm nay sao lại làm trái lời hứa
Nàng nghiến răng nghiến lợi như là hận không thể một ngụm cắn chết Tương Nhược Lan/
Tương Nhược Lan cười nói:
- Ngươi tức cái gì, ta làm gì sao? Thái hậu có trách cứ ngươi? Ngươi “quan tâm” ta, “lo lắng” ta như thế, Thái hậu sẽ càng quan tâm ngươi!
Tương Phinh Đình tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nàng chỉ vào Tương Nhược Lan:
- Ngươi đừng ở đây giả mù sa mưa, ngươi cố ý! Thái hậu biết chuyện này sao có thể không tức giận, ngươi cố ý! Ngươi căn bản là đố kỵ ta được tiến cung.
Tương Nhược Lan nắm lấy tay nàng, dùng sức hất đi:
- Đừng lấy tay chỉ vào người ta, ta không thích!
Tương Phinh Đình ôm cánh tay bị nàng giật đau, nước mắt rơi xuống:
- Tương Nhược Lan, ngươi vong ân phụ nghĩa, là Tương gia chúng ta nuôi ngươi khôn lớn! Phụ mẫu ta coi ngươi như con ruột, ngươi lại đối xử với chúng ta như thế? Lương tâm ngươi thanh thản?
Tương Nhược Lan thấy nàng lúc này còn dám nói những lời này, không khỏi trầm mặt xuống:
- Các ngươi có ân nghĩa gì với ta? Trước kia ta còn nhỏ không biết, còn thật sự tưởng rằng các ngươi quan tâm ta, tốt với ta, chính là các ngươi nghĩ ta cả đời không biết?
Khí thế của Tương Phinh Đình bị hãm lại, lui về phía sau vài bước:
- Lời này của ngươi... là có ý gì. Những lời vô lương tâm này ngươi... ngươi cũng nói được?
- Có đúng không, là ta vô lương tâm?
Tương Nhược Lan tới gần vài bước, hai mắt nhìn thẳng nàng, nói từng câu từng chữ:
- Tương Phinh Đình, lúc đó ngươi đem chủ ý đó dạy ta thực sự là vì tốt cho ta? Chẳng lẽ ngươi không biết làm thế nguy hiểm thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết, cho dù là thành công thì An Viễn hầu cũng sẽ không đối xử tốt với ta? Đương nhiên, căn bản ngươi chẳng lo lắng cho tình cảnh của ta. Ngươi chỉ nghĩ, ta không tiến cung thì ngươi sẽ được tiến cung. Về phần ta sống hay chết, sống như thế nào ngươi cần gì quan tâm.
Sắc mặt Tương Phinh Đình càng lúc càng trắng, nàng lắp bắp:
- Không phải như thế, ngươi ngậm máu phun người! Ta lúc ấy chỉ là giải sầu cho ngươi, ta căn bản là không nghĩ nhiều như vậy!
- Ngươi có thể không thừa nhận, bây giờ ngươi thừa nhận hay không cũng không quan trọng. Nhưng ngươi phải trả giá cho những gì mình làm. Ngươi muốn tiến cung, ta càng làm cho ngươi tiến không được!
Nói xong Tương Nhược Lan xoay người bước đi
Tương Phinh Đình vội vội vàng vàng kéo nàng:
- Không nói chuyện đó, nhà ta có ơn dưỡng dục với ngươi, cho dù là thế ngươi cũng không thể làm thế với ta!
Tương Nhược Lan quay đầu lại, cười lạnh một tiếng:
- Nhà các ngươi nuôi không ta? Triều đình hàng tháng sẽ cho nhà ngươi bạc, tài sản cha ta cũng cho các ngươi một phần! Các ngươi mặt không biến sắc nhận bạc, nhưng thực sự đối xử tốt với ta sao? Mẫu thân ngươi có lòng dạy dỗ ta sao? Cho dù là thế, dù sao ta cũng không phải người nhà các ngươi, các ngươi đối xử với ta không chút tình thân cũng được. Nhưng, các ngươi dám lấy đi tài sản cha ta để lại cho ta, đó là ân nghĩa dưỡng dục của các ngươi.
Tương Phinh Đình chột dạ buông tay, mắt đảo quanh:
- Cái gì mà lấy tài sản của ngươi, không có chuyện đó, ngươi đừng nói lung ting!
- Ruộng vườn, trang viên của cha ta, Bộ Hộ đều ghi đủ, chỉ cần tra lại sẽ biết tài sản của cha ta có bao nhiêu, các ngươi đã lấy đi bao nhiêu gia sản của ta! Ngươi cho rằng đây là chuyện các ngươi che dấu được.
- Ngươi.
Tương Phinh Đình không còn gì để nói. Lúc đó cha mẹ dám làm như thế là vì coi thường Tương Nhược Lan không hiểu chuyện, không nghĩ giờ nàng cái gì cũng biết.
- Không cãi nữa?
Tương Nhược Lan trừng mắt nhìn nàng:
- Không lâu sau, ngươi sẽ bị loại bài tử, phái xuất cung. Sau khi trở về, nói cho cha mẹ ngươi, đem những thứ không thuộc về bọn họ nôn ra cho ta. Nếu không, đừng trách ta làm lớn chuyện không để mặt mũi lại cho nhà ngươi
Nói xong xoay người bước đi, cũng không quay đầu lại.
Tương Phinh Đình nhìn bóng lưng nàng hận đến giậm chân nhưng cũng chẳng làm được gì
Chuyện này qua đi, Tương Nhược Lan tưởng rằng Tương Phinh Đình bị loại bài tử là chuyện đương nhiên, ngay cả Tương Phinh Đình cũng cho là như thế. Mấy hôm sau vẫn chẳng cố gắng gì, chờ đợi cung nữ lớn tuổi đến báo. Nhưng vài ngày nữa, một chút động tĩnh cũng không có, thái độ của nhóm nữ quan với nàng vẫn như trước, lúc đến từng phòng còn ghi tên nàng vào sổ, không có chút khác lạ khiến Tương Phinh Đình thấy thật kỳ quái.
Cũng cảm thấy kì lạ còn có Tương Nhược Lan, sao Thái hậu còn chưa loại bài tử của Tương Phinh Đình? Chẳng lẽ chuyện đó Thái hậu không để trong lòng? Nhưng mà không giống, lúc đó hình như Thái hậu rất tức giận.
Nhưng chuyện này không tiện hỏi Thái hậu, dù sao thái hậu đã biết chuyện này, nên làm như thế nào bà tự có chủ trương, mình nếu quá quan tâm thì lại thành ra mình có dụng tâm khác. Tương Nhược Lan mặc kệ chuyện này, để mặc Thái hậu tùy ý xử lý.
Cứ như vậy, mãi cho đến trước hôm khảo thí trước điện Tương Phinh Đình mới hoàn toàn yên lòng, xem ra, thái hậu thật sự không trách tội mình! Sau đó không nhịn được mà đắc ý. Chỉ cần hôm nay nàng biểu hiện tốt trước mặt Hoàng thượng, được Hoàng thượng thích thì sau này căn bản chẳng cần nhìn sắc mặt Tương Nhược Lan nữa.
Khảo thí trên điện có Hoàng thượng, hoàng hậu thái hậu tự mình chọn lựa. Bốn người một tổ, tự giới thiệu bản thân trước mặt Hoàng thượng, biểu diễn tài nghệ và trả lời đề thi của Hoàng thượng, hoàng hậu. Nếu được Hoàng thượng thích sẽ được giữ lại bài tử, được sách phong, chính thức thành phi tần hậu cung, được Hoàng thượng sủng hạn. Đương nhiên còn có người chưa chính thức được sách phong đã được sủng hạnh. Ba năm trước đây có Thục phi, vừa đến đêm hôm khảo thí trên điện đã được Hoàng thượng lâm hạnh, sắc phong làm tần phi.
Tương Phinh Đình cùng Lâm Đan Phượng và hai tú nữ khác một tổ. Tổ này, Tương Phinh Đình và Lâm Đan Phượng là nổi bật nhất. Nhưng hôm khảo thí, Tương Phinh Đình đột nhiên bị sốt, căn bản không thể tham gia khảo thí. Kết quả tổ nàng, vì thiếu đi nàng mà Lâm Đan Phương dẫn đầu, được Hoàng thượng chú ý, giữ lại bài tử. Mà Cận Yên Nhiên cũng bị lược bài tử. Sau này Tương Nhược Lan mới biết, thì ra Trữ vương thích Cận Yên Nhiên, sớm đã cầu xin hoàng đế. Trữ vương là đệ đệ khác mẹ của Cảnh Tuyên Đế nhưng quan hệ hai người rất tốt, Cảnh Tuyên Đế đương nhiên sẽ không tiếc một mỹ nữ.
Tương Nhược Lan nghe được tin Tương Phinh Đình bị bệnh không thể tham gia khảo thí, lúc đầu còn tưởng Thái hậu làm. Nhưng sau khảo thí, Thái hậu cười nói với nàng:
- Xem ra đường muội ngươi nhất định là sẽ bị kiếp nạn này, cũng tốt, bớt đi cho ta không ít chuyện!
Thái hậu nói thần thần bí bí, không rõ ràng nhưng có thể chắc chắn là bệnh của Tương Phinh Đình không liên quan gì đến Thái hậu. Hơn nữa, Thái hậu hình như còn có điều gì đó bí mật nữa, Tương Nhược Lan không hỏi, chỉ yên lặng chờ xem chuyện phát triển ra sao.
Không lâu sau, Cận Yên Nhiên chính thức được chỉ hôn cho Trữ vương, phong làm Vương phi. Sách phong xuống cũng là lúc nàng rời cung.
Hôm đó, Tương Nhược Lan đến Trữ Tú cung cùng nàng rời đi, đi ngang qua phòng Tương Phinh Đình thì nghe được giọng nói sắc bén của Tương Phinh Đình.
Nàng vì tiến cung mà đã chuẩn bị lâu như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy, vất vả lắm mới có được ngày này thì lại bị Tương Nhược Lan nói một câu mà hỏng bét! Trong lòng nàng dâng lên hận ý, nếu có thể, nàng hận không thể bước lên bóp chết Tương Nhược Lan.
- Thái hậu, lúc ấy tiểu nữ thấy đường tỷ vì chuyện này mà không thiết cơm nước, tiểu nữ lo lắng cho đường tỷ, vốn chỉ là muốn dỗ cho đường tỷ vui mà thuận miệng nói, không nghĩ đường tỷ lại coi đó là thật. Tiểu nữ biết tội, xin thái hậu trách phạt!
Thái hậu vốn quyền uy bậc nhất. Tương tướng quân trước phó thác Nhược Lan cho tiên đế, tiên đế và bà đều có ý cho Nhược Lan gả vào hoàng gia, dù không là hoàng hậu thì nàng cũng tuyệt không phải chịu khổ. Nhưng Tương gia đã biết rõ điều này còn dám sau lưng bà mà dùng thủ đoạn, đúng là khiêu khích uy quyền của bà. Mà mục đích của bọn họ quá lộ liễu, Thái hậu sống lâu trong cung, kinh qua không ít phong vân, sao lại không thấy rõ.
Bà cười lạnh trong lòng rồi nhìn Tương Phinh Đình quỳ trên đất, nhàn nhạt cười nói:
- Tương cô nương không cần lo lắng, chuyện Hoàng thượng hạ chỉ cũng đã thành sự thật, bây giờ Nhược Lan gả cho An viễn hầu cũng thành sự thật, truy cứu cũng chẳng được gì. Sắc mặt Tương cô nương không ổn lắm, hay là lui về nghỉ ngơi đi.
Tương Phinh Đình nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Thái hậu, mơ hồ hiểu được dụng ý của bà nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là dập đầu tạ, lui xuống.
Thái hậu sinh lòng nghi ngờ với Tương gia, đợi Tương Phinh Đình lui xuống, Thái hậu hỏi Tương Nhược Lan cuộc sống tại Tương gia.
Tương Nhược Lan cũng không giấu diếm, đáp:
- ... Bá phụ bá mẫu vẫn đối ta rất tốt, đặc biệt là bá mẫu, biết ta không thích học quy củ, cũng sẽ không bắt buộc ta, có đôi khi ta ở bên ngoài gây sự, bá mẫu sợ ta bị tiên đế trách phạt nên còn giúp ta che giấu!..
Thái hậu càng nghe, sắc mặt càng trầm, cuối cùng, bà khẽ thở dài, cầm tay Tương Nhược Lan nói:
- Đều là thân thể ai gia không ổn, bằng không cũng không để ngươi đến Tương gia, cũng sẽ không...
Không để nàng biến thành như thế khiến hoàng nhi chán ghét. Nếu không Nhược Lan sớm đã thành con dâu mình...
Tương Nhược Lan không nghĩ mình nói vậy lại khiến Thái hậu tự trách, trong lòng đột nhiên có chút bất nhẫn. Nhưng đây đều là vì xả giận cho Nhược Lan, cũng chỉ có Thái hậu mới có thể giúp nàng.
Nàng nắm chặt tay thái hậu:
- Thái hậu, giờ không phải ta vẫn tốt?
Thái hậu lại thở dài một hơi:
- Nếu ngươi thật sự ổn sao còn không chịu viên phòng với An Viễn hầu?
Tương Nhược Lan không nói gì, chuyện này không dễ để giải thích, nhưng hiển nhiên thái hậu vẫn cho rằng, Tương Nhược Lan bây giờ sống không hạnh phúc, chắc chắn, Thái hậu sẽ đem tất cả sai lầm tính trên đầu Tương gia.
- Ai gia mệt rồi, ngươi... lui xuống đi! Thái hậu nói.
Ra khỏi Từ trữ cung đã thấy Tương Phinh Đình đang ở Tịch kinh đường chờ nàng.
Tương Nhược Lan bây giờ cũng chẳng thèm để ý đến nàng. Nàng muốn tiến cung, Tương Nhược Lan không muốn nàng vào được cung, tin tưởng bây giờ, Thái hậu cũng sẽ không để nàng tiến cung nữa.
Tương Nhược Lan làm như không nhìn thấy nàng cứ thế mà đi
Tương Phinh Đình không nghĩ tới nàng lại không thèm nhìn mình, tức giận đến giậm chân, chỉ vào nàng cả giận nói:
- Tương Nhược Lan, ngươi dám đối xử với ta như thế.
Tương Nhược Lan quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng:
- Nơi này không ít người, ngươi dám ở đây hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ quên mất thân phận của mình
Tương Phinh Đình hơi tỉnh táo lại, nhìn trái phải thấy không ai để ý mới nhỏ giọng nói:
- Tương Nhược Lan, rõ ràng lúc đầu chúng ta đã nói ngươi sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài, hôm nay sao lại làm trái lời hứa
Nàng nghiến răng nghiến lợi như là hận không thể một ngụm cắn chết Tương Nhược Lan/
Tương Nhược Lan cười nói:
- Ngươi tức cái gì, ta làm gì sao? Thái hậu có trách cứ ngươi? Ngươi “quan tâm” ta, “lo lắng” ta như thế, Thái hậu sẽ càng quan tâm ngươi!
Tương Phinh Đình tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nàng chỉ vào Tương Nhược Lan:
- Ngươi đừng ở đây giả mù sa mưa, ngươi cố ý! Thái hậu biết chuyện này sao có thể không tức giận, ngươi cố ý! Ngươi căn bản là đố kỵ ta được tiến cung.
Tương Nhược Lan nắm lấy tay nàng, dùng sức hất đi:
- Đừng lấy tay chỉ vào người ta, ta không thích!
Tương Phinh Đình ôm cánh tay bị nàng giật đau, nước mắt rơi xuống:
- Tương Nhược Lan, ngươi vong ân phụ nghĩa, là Tương gia chúng ta nuôi ngươi khôn lớn! Phụ mẫu ta coi ngươi như con ruột, ngươi lại đối xử với chúng ta như thế? Lương tâm ngươi thanh thản?
Tương Nhược Lan thấy nàng lúc này còn dám nói những lời này, không khỏi trầm mặt xuống:
- Các ngươi có ân nghĩa gì với ta? Trước kia ta còn nhỏ không biết, còn thật sự tưởng rằng các ngươi quan tâm ta, tốt với ta, chính là các ngươi nghĩ ta cả đời không biết?
Khí thế của Tương Phinh Đình bị hãm lại, lui về phía sau vài bước:
- Lời này của ngươi... là có ý gì. Những lời vô lương tâm này ngươi... ngươi cũng nói được?
- Có đúng không, là ta vô lương tâm?
Tương Nhược Lan tới gần vài bước, hai mắt nhìn thẳng nàng, nói từng câu từng chữ:
- Tương Phinh Đình, lúc đó ngươi đem chủ ý đó dạy ta thực sự là vì tốt cho ta? Chẳng lẽ ngươi không biết làm thế nguy hiểm thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết, cho dù là thành công thì An Viễn hầu cũng sẽ không đối xử tốt với ta? Đương nhiên, căn bản ngươi chẳng lo lắng cho tình cảnh của ta. Ngươi chỉ nghĩ, ta không tiến cung thì ngươi sẽ được tiến cung. Về phần ta sống hay chết, sống như thế nào ngươi cần gì quan tâm.
Sắc mặt Tương Phinh Đình càng lúc càng trắng, nàng lắp bắp:
- Không phải như thế, ngươi ngậm máu phun người! Ta lúc ấy chỉ là giải sầu cho ngươi, ta căn bản là không nghĩ nhiều như vậy!
- Ngươi có thể không thừa nhận, bây giờ ngươi thừa nhận hay không cũng không quan trọng. Nhưng ngươi phải trả giá cho những gì mình làm. Ngươi muốn tiến cung, ta càng làm cho ngươi tiến không được!
Nói xong Tương Nhược Lan xoay người bước đi
Tương Phinh Đình vội vội vàng vàng kéo nàng:
- Không nói chuyện đó, nhà ta có ơn dưỡng dục với ngươi, cho dù là thế ngươi cũng không thể làm thế với ta!
Tương Nhược Lan quay đầu lại, cười lạnh một tiếng:
- Nhà các ngươi nuôi không ta? Triều đình hàng tháng sẽ cho nhà ngươi bạc, tài sản cha ta cũng cho các ngươi một phần! Các ngươi mặt không biến sắc nhận bạc, nhưng thực sự đối xử tốt với ta sao? Mẫu thân ngươi có lòng dạy dỗ ta sao? Cho dù là thế, dù sao ta cũng không phải người nhà các ngươi, các ngươi đối xử với ta không chút tình thân cũng được. Nhưng, các ngươi dám lấy đi tài sản cha ta để lại cho ta, đó là ân nghĩa dưỡng dục của các ngươi.
Tương Phinh Đình chột dạ buông tay, mắt đảo quanh:
- Cái gì mà lấy tài sản của ngươi, không có chuyện đó, ngươi đừng nói lung ting!
- Ruộng vườn, trang viên của cha ta, Bộ Hộ đều ghi đủ, chỉ cần tra lại sẽ biết tài sản của cha ta có bao nhiêu, các ngươi đã lấy đi bao nhiêu gia sản của ta! Ngươi cho rằng đây là chuyện các ngươi che dấu được.
- Ngươi.
Tương Phinh Đình không còn gì để nói. Lúc đó cha mẹ dám làm như thế là vì coi thường Tương Nhược Lan không hiểu chuyện, không nghĩ giờ nàng cái gì cũng biết.
- Không cãi nữa?
Tương Nhược Lan trừng mắt nhìn nàng:
- Không lâu sau, ngươi sẽ bị loại bài tử, phái xuất cung. Sau khi trở về, nói cho cha mẹ ngươi, đem những thứ không thuộc về bọn họ nôn ra cho ta. Nếu không, đừng trách ta làm lớn chuyện không để mặt mũi lại cho nhà ngươi
Nói xong xoay người bước đi, cũng không quay đầu lại.
Tương Phinh Đình nhìn bóng lưng nàng hận đến giậm chân nhưng cũng chẳng làm được gì
Chuyện này qua đi, Tương Nhược Lan tưởng rằng Tương Phinh Đình bị loại bài tử là chuyện đương nhiên, ngay cả Tương Phinh Đình cũng cho là như thế. Mấy hôm sau vẫn chẳng cố gắng gì, chờ đợi cung nữ lớn tuổi đến báo. Nhưng vài ngày nữa, một chút động tĩnh cũng không có, thái độ của nhóm nữ quan với nàng vẫn như trước, lúc đến từng phòng còn ghi tên nàng vào sổ, không có chút khác lạ khiến Tương Phinh Đình thấy thật kỳ quái.
Cũng cảm thấy kì lạ còn có Tương Nhược Lan, sao Thái hậu còn chưa loại bài tử của Tương Phinh Đình? Chẳng lẽ chuyện đó Thái hậu không để trong lòng? Nhưng mà không giống, lúc đó hình như Thái hậu rất tức giận.
Nhưng chuyện này không tiện hỏi Thái hậu, dù sao thái hậu đã biết chuyện này, nên làm như thế nào bà tự có chủ trương, mình nếu quá quan tâm thì lại thành ra mình có dụng tâm khác. Tương Nhược Lan mặc kệ chuyện này, để mặc Thái hậu tùy ý xử lý.
Cứ như vậy, mãi cho đến trước hôm khảo thí trước điện Tương Phinh Đình mới hoàn toàn yên lòng, xem ra, thái hậu thật sự không trách tội mình! Sau đó không nhịn được mà đắc ý. Chỉ cần hôm nay nàng biểu hiện tốt trước mặt Hoàng thượng, được Hoàng thượng thích thì sau này căn bản chẳng cần nhìn sắc mặt Tương Nhược Lan nữa.
Khảo thí trên điện có Hoàng thượng, hoàng hậu thái hậu tự mình chọn lựa. Bốn người một tổ, tự giới thiệu bản thân trước mặt Hoàng thượng, biểu diễn tài nghệ và trả lời đề thi của Hoàng thượng, hoàng hậu. Nếu được Hoàng thượng thích sẽ được giữ lại bài tử, được sách phong, chính thức thành phi tần hậu cung, được Hoàng thượng sủng hạn. Đương nhiên còn có người chưa chính thức được sách phong đã được sủng hạnh. Ba năm trước đây có Thục phi, vừa đến đêm hôm khảo thí trên điện đã được Hoàng thượng lâm hạnh, sắc phong làm tần phi.
Tương Phinh Đình cùng Lâm Đan Phượng và hai tú nữ khác một tổ. Tổ này, Tương Phinh Đình và Lâm Đan Phượng là nổi bật nhất. Nhưng hôm khảo thí, Tương Phinh Đình đột nhiên bị sốt, căn bản không thể tham gia khảo thí. Kết quả tổ nàng, vì thiếu đi nàng mà Lâm Đan Phương dẫn đầu, được Hoàng thượng chú ý, giữ lại bài tử. Mà Cận Yên Nhiên cũng bị lược bài tử. Sau này Tương Nhược Lan mới biết, thì ra Trữ vương thích Cận Yên Nhiên, sớm đã cầu xin hoàng đế. Trữ vương là đệ đệ khác mẹ của Cảnh Tuyên Đế nhưng quan hệ hai người rất tốt, Cảnh Tuyên Đế đương nhiên sẽ không tiếc một mỹ nữ.
Tương Nhược Lan nghe được tin Tương Phinh Đình bị bệnh không thể tham gia khảo thí, lúc đầu còn tưởng Thái hậu làm. Nhưng sau khảo thí, Thái hậu cười nói với nàng:
- Xem ra đường muội ngươi nhất định là sẽ bị kiếp nạn này, cũng tốt, bớt đi cho ta không ít chuyện!
Thái hậu nói thần thần bí bí, không rõ ràng nhưng có thể chắc chắn là bệnh của Tương Phinh Đình không liên quan gì đến Thái hậu. Hơn nữa, Thái hậu hình như còn có điều gì đó bí mật nữa, Tương Nhược Lan không hỏi, chỉ yên lặng chờ xem chuyện phát triển ra sao.
Không lâu sau, Cận Yên Nhiên chính thức được chỉ hôn cho Trữ vương, phong làm Vương phi. Sách phong xuống cũng là lúc nàng rời cung.
Hôm đó, Tương Nhược Lan đến Trữ Tú cung cùng nàng rời đi, đi ngang qua phòng Tương Phinh Đình thì nghe được giọng nói sắc bén của Tương Phinh Đình.
/265
|