Đêm rất tối, dường như là phải đem tất cả che dấu hết nhưng lại không che dấu được tâm tình mãnh liệt của hai người.
Đêm rất yên tĩnh, tất cả những tiếng động nhỏ đều rất rõ ràng, rõ ràng đến dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Tương Nhược Lan thoáng giật giật cánh tay, nhẹ nhàng nói:
- Hầu gia, ngươi có thể ... buông tay ta ra đã không? Ngươi nắm tay ta đau quá.
Cận Thiệu Khang vội vàng buông tay, nói xin lỗi:
- Ta không cố ý đâu.
- Ta biết, biết Hầu gia lâu như vậy còn không hiểu cách làm người của Hầu gia?
Tương Nhược Lan cười cười.
Những lời này làm cho Cận Thiệu Khang cảm thấy vô cùng ấm áp, không nhịn được mà vươn tay nắm tay nàng.
Lần này, Tương Nhược Lan cũng không giãy nữa, nàng nhìn tay hắn nói:
- Hầu gia, từ nhỏ Nhược Lan vốn chỉ có một mình. Ta vẫn luôn hy vọng sau này lớn lên có thể có người nắm tay ta đi đến hết cuộc đời này. Ừm… giống như phụ thân và mẫu thân ta.
Nàng ngẩng đầu, tiếp tục nói:
- Lần đầu tiên Nhược Lan thấy Hầu gia thì đã thích Hầu gia, tưởng rằng Hầu gia sẽ là người đó. Cho nên ta bất chấp tất cả mà cầu xin thánh chỉ buộc Hầu gia phải lấy ta. Nhưng sau này, xảy ra một chuyện… Nhược Lan phát hiện, Hầu gia còn có nữ nhân khác, như vậy, Hầu gia không phải là người mà Nhược Lan mong muốn. Cho nên, Nhược Lan quyết định không thích Hầu gia nữa, cũng không có bất kì hy vọng gì với Hầu gia nữa.
Cận Thiệu Khang căng thẳng nắm tay nàng, vội vàng nói:
- Nhược Lan ta nói rồi, sau này ta sẽ không...
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn:
- Hầu gia, ngươi để ta nói hết đã, Nhược Lan không muốn không rõ ràng như thế này. Nhược Lan muốn nói hết những gì trong lòng.
- Nàng nói đi, ta nghe!
Tương Nhược Lan nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Nhưng Hầu gia, sao Hầu gia vẫn cứ ở bên cạnh ta? Khi ta nói với Hầu gia rằng muốn ngươi coi ta như không tồn tại, ngươi không nên để ý đến ta là được để mặc ta phải chịu thất bại, chịu chê cười, dù sao những điều này ta đã chuẩn bị tinh thần rồi. Khi thái phu nhân bảo ngươi viên phòng, ngươi nói thẳng với thái phu nhân rằng ta chẳng biết tốt xấu, không muốn viên phòng với ngươi là được rồi, tại sao còn giấu diếm cho ta, sao còn muốn cùng ta diễn trò? Khi Từ Uyển Thanh làm nhục ta, ngươi đứng bên nhìn ta bị chê cười, cười ta tự làm tự chịu là được rồi, sao còn tới gánh vác hết thảy cho ta? Khi thái phu nhân trừng phạt ta, bọn hạ nhân xem thường ta, ngươi khoanh tay đứng nhìn, để ta chịu chút đau khổ là được rồi, sao phải bất chấp mọi thứ mà cho ta chỗ dựa, cho ta niềm tin? Khi ta cãi nhau với ngươi khiến ngươi tức giận, khó chịu, ngươi phất tay áo bỏ đi là được rồi, bên cạnh ngươi thiếu gì nhuyễn ngọc ôn hương, hoàn toàn có thể vứt ta sang một bên, để mặc toàn phủ chê cười ta, sao phải nhẫn nhịn mà tới nhìn ta? Hầu gia, tại sao ngươi lại làm nhiều thứ như vậy? Nếu ngươi không làm những chuyện đó thì thật tốt biết bao nhiêu.
Cận Thiệu Khang nghe xong những câu hỏi liên tiếp của nàng, trầm mặc một hồi sau đó mới cười khổ:
- Nhược Lan, nàng nói đó là ta sao? Ta chính là An viễn hầu, sao ta có thể vì một nữ tử mà làm đến bước này? Nếu phụ hầu còn sống, thấy ta vì một nữ tử mà phá hỏng quy củ nhất định người sẽ đánh gãy chân ta…
Tay hắn đột nhiên xiết chặt hơn, kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt, lẩm bẩm nói:
- Là chuyện gì xảy ra?
Tương Nhược Lan tựa vào lòng hắn, nhịp tim đập quen thuộc, cảm giác quen thuộc, mùi hương quen thuộc. Lòng nàng dần an tĩnh lại.
- Nếu ta có thể nhìn nàng chịu khổ, nhìn nàng chịu tội, nhìn nàng không vui, bây giờ sao ta…
Hắn đột nhiên dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Tương Nhược Lan trong lòng nóng lên, trong lòng tựa như có gì đó pha trộn, va đập như muốn vỡ òa ra.
- Hầu gia, thời gian này ta rất khó chịu, mỗi ngày ta đều nghĩ đến ngươi.
Nàng thấp giọng nói.
Cận Thiệu Khang ngẩn người, cúi đầu cẩn thận nhìn nàng, như là muốn xuyên qua bóng đêm dày đặc mà nhìn thấu đôi mắt nàng:
- Nhược Lan, nàng nói... cái gì?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn:
- Hầu gia, lòng Nhược Lan không phải là lạnh lùng, Hầu gia đối tốt với Nhược Lan tốt sao Nhược Lan không biết. Trước kia ta cho rằng ta có thể giữ vững lòng mình, nhưng gần đây, ta mới hiểu được, thì ra bất tri bất giác, Nhược Lan đã thích Hầu gia..
- Nhược Lan…
Cận Thiệu Khang ngơ ngác, không biết nên phản ứng thế nào nhưng ngay lập tức trong lòng hắn dâng lên cảm giác mừng đến phát điên, cảm giác này đánh sâu vào lòng hắn, thiếu chút nữa khiến hắn thất thố.
- Nhưng Hầu gia, chính là vì thế Nhược Lan mới khó chịu...
Tương Nhược Lan xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng nói:
- Cho dù Nhược Lan thích Hầu gia cũng không có cách nào tiếp nhận những người đàn bà khác của Hầu gia. Mặc dù Hầu gia nói sau này sẽ không động chạm đến các nàng nhưng ta không biết có nên tin tưởng ngươi hay không. Nhất là Vu Thu Nguyệt, nàng có hài tử của Hầu gia. Cuộc sống sau này dài như vậy, ta sao dám chắc Hầu gia sẽ giữ lời hứa? Ta không biết nên làm như thế nào, cho nên trước mới không để ý đến Hầu gia.
Cận Thiệu Khang hơi đẩy nàng ra có chút vội vàng:
- Nhược Lan, muốn làm thế nào nàng mới có thể tin tưởng ta?
Tương Nhược Lan nhìn hắn nhẹ nhàng cười:
- Hầu gia, lúc vừa rồi, Nhược Lan đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Thích Hầu gia là lựa chọn của Nhược Lan, nếu Nhược Lan không thể bỏ được Hầu gia thì phải có dũng khí đối mặt với tất cả, nếu không Hầu gia dù có hứa hẹn bất cứ điều gì cũng không thể khiến Nhược Lan an tâm.
Trước mắt có hai con đường, một là nghĩ mọi cách để hòa ly, chặt đứt dây tình, rời khỏi Hầu phủ. Thứ hai là tin tưởng hắn, đón nhận hắn, cố gắng sống thật tốt.
Nhưng không có con đường nào là đơn giản, thuận lợi. Bất luận là con đường nào nàng cũng không thể trông cậy vào người khác được.
Nhưng lòng nàng muốn ở lại. Nàng cũng mong chờ có một người chân tình đối xử với nàng, nàng hy vọng có thể ổn định cuộc sống. Bên người nếu đã có một nam nhân thiệt tình đối đãi với nàng, sao nàng còn phải tốn nhiều thời gian mà tự tìm cô tịch?
Sau này có lẽ sẽ có phiền toái, có lẽ Vu Thu Nguyệt sẽ gây sự. Nhưng nàng tự tin với chính mình, cũng tin vào hắn. Vạn nhất nàng tin sai người thì nàng cũng phải có dũng khí đối mặt với tất cả. Dù sao ở bất kỳ nơi, bất kì thời đại nào, lòng người luôn là thứ không thể cam đoan, chắc chắn. Bất kể là ai cũng như vậy.
Cho nên, khi nàng quyết định điều này đã có chuẩn bị gánh chịu mọi hậu quả. Nhưng nàng nhất định sẽ đem tất cả sức lực để sống thật tốt.
Hạnh phúc của nàng phải đến từ sự tin tưởng của nàng chứ không phải là từ sự hứa hẹn của hắn.
Cận Thiệu Khang chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn vô cùng, các loại tâm tình hỗn tạp trong lòng, chua cay mặn ngọt lẫn lộn, muốn nói nhưng như bị tắc nghẹn mà không nói được gì. Đến cuối cùng, hắn chỉ đành than nhẹ một tiếng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn đôi môi nàng
Nụ hôn này như núi lửa phun trào, phóng thích tất cả nhiệt tình của hắn. Hắn gắt gao ôm nàng, giữa bọn họ không có một khe hở. Môi hắn dây dưa với nàng, triền miên với nàng như muốn nàng tiến nhập vào cơ thể.
Nàng như bị vùi thân trong biển lửa, hơi thở của hắn, cơ thể hắn nóng như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nàng khiến máu trong người như sôi trào. Lần này, nàng không giãy dụa, không kháng cự, để mặc mình bị hòa tan trong nhiệt tình của hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, Cận Thiệu Khang mới quyến luyến không muốn mà rời khỏi nàng. Nàng như bị hắn hút hết sức lực, cả người không còn chút sức nào, hoàn toàn phải dựa vào hắn mới có thể đứng vững
Nàng ôm cổ hắn, hắn dán sát vào mặt nàng thở dốc, ngực phập phồng, tim đập như trống.
- Nhược Lan, ta nhất định sẽ không khiến nàng phải thất vọng.
Hắn nhẹ nhàng cười.
Tương Nhược Lan cũng cười, giờ khắc này, nàng rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Nàng biết lựa chọn của nàng không sai.
Thu đường viện
Trong phòng, nến đỏ phiêu diêu, ánh sáng yếu ớt lặng lẽ chiếu rọi cả phòng.
Hai người nằm trên giường, mặt đối mặt, Tương Nhược Lan vẫn không nhịn được cười.
Cận Thiệu Khang khẽ thở dài:
- Được rồi, đừng cười nữa
Hắn đã đủ buồn bực rồi
- Lần này không thể trách ta được, là vận khí của ngươi không tốt!
Hai người trở lại Thu đường viện, Cận Thiệu Khang sao còn nhẫn nhịn được, đương nhiên là nghĩ tới chuyện đó. Nhưng Tương Nhược Lan lại phá hỏng tâm tình hắn mà nói, hôm nay nguyệt sự của nàng tới!
Cảm giác này giống như người đánh một quyền thẳng mặt, buồn bực khó mà nói.
Cận Thiệu Khang vươn tay ôm nàng vào lòng, chăm chú nói:
- Ta không trách nàng, Nhược Lan, ta chưa bao giờ trách nàng. Trước kia ta đối với nàng không tốt, đương nhiên nàng không muốn. Hay là chúng ta làm một đêm động phòng hoa chúc nữa nhé?
- Thêm một lần nữa? Không hợp quy củ, mẫu thân sẽ không đồng ý đâu
Cận Thiệu Khang vuốt ve mặt nàng, cười nói:
- Không sao, ta sẽ nói với mẫu thân, chuyện không hợp quy củ cũng nhiều rồi, thêm chuyện này cũng chẳng sao!
Tương Nhược Lan nhìn hắn cười:
- Ta thật không dám tin đây là lời An viễn hầu nói. Lúc đầu ai lúc nào cũng quy quy củ củ!
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy mà ôn nhu, khóe môi nhếch lên cười nhè nhẹ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
- Nhược Lan, ở bên nàng, ta cảm thấy dường như quy củ chẳng quan trọng, chỉ cần nàng vui vẻ!
Nụ cười khóe miệng Tương Nhược Lan càng sâu, trong lòng nhè nhẹ dâng lên sự ngọt ngào
Cận Thiệu Khang ôm chặt lấy nàng, mũi tràn ngập hương thơm của nàng, không khỏi thỏa mãn mà thở dài một hơi
- Có thể ôm nàng như thế này thật tốt!
Nói rồi hắn như tức giận mà cắn mũi nàng khiến nàng kêu lên.
- Sao lại cắn ta. Tương Nhược Lan nói.
- Đây là trừng phạt, ai kêu nàng trước kia không chịu để ta ôm, còn để ta đắp chăn khác. Trên đời này cũng chỉ có mình nàng đối xử với phu quân như thế thôi.
Tương Nhược Lan vươn chân cọ lên chân hắn, tức giận nói:
- Ngươi cũng lừa ta, còn nói cái gì mà bệnh cũ, khiến ta lo lắng…
Cận Thiệu Khang vội vươn chân cuốn chặt chân nàng, cười nói:
- Lúc đó nàng đau lòng?
- Ai thèm đau lòng. Tương Nhược Lan bĩu môi.
Cận Thiệu Khang cười đắc ý:
- Ta thấy chắc chắn là thế rồi. Lúc đó nàng đau lòng, nàng thích ta từ lúc đó.
- Nói hay nhỉ, ai thích ngươi.
- Còn dám không nhận, bản hầu sẽ trừng phạt nàng
Vừa nói hắn vừa đè lên người nàng, hôn nàng thật sâu. Đến khi quần áo hai người xộc xệch, thiếu chút nữa không nhẫn nhịn được thì Cận Thiệu Khang mới nghiến răng đẩy nàng ra.
Hai người nằm đó thở dốc, không dám ôm nhau nữa.
Một lát sau, Tương Nhược Lan vì muốn kéo lực chú ý của hắn nên bắt đầu tìm đề tài để nói:
- Hầu gia, không, sau này ta có thể không gọi ngươi là Hầu gia? Gọi như thế cảm giác không tự nhiên.
- Vậy nàng muốn gọi ta là gì?
Hai mắt Tương Nhược Lan sáng bừng:
- Nghĩ xem nào, ta gọi ngươi là Thiệu Khang được không?
- Thiệu Khang?
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng nói:
- Được, gọi ta là Thiệu Khang.
- Thiệu Khang
- Ừ
- Thiệu Khang.
Đêm rất yên tĩnh, tất cả những tiếng động nhỏ đều rất rõ ràng, rõ ràng đến dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Tương Nhược Lan thoáng giật giật cánh tay, nhẹ nhàng nói:
- Hầu gia, ngươi có thể ... buông tay ta ra đã không? Ngươi nắm tay ta đau quá.
Cận Thiệu Khang vội vàng buông tay, nói xin lỗi:
- Ta không cố ý đâu.
- Ta biết, biết Hầu gia lâu như vậy còn không hiểu cách làm người của Hầu gia?
Tương Nhược Lan cười cười.
Những lời này làm cho Cận Thiệu Khang cảm thấy vô cùng ấm áp, không nhịn được mà vươn tay nắm tay nàng.
Lần này, Tương Nhược Lan cũng không giãy nữa, nàng nhìn tay hắn nói:
- Hầu gia, từ nhỏ Nhược Lan vốn chỉ có một mình. Ta vẫn luôn hy vọng sau này lớn lên có thể có người nắm tay ta đi đến hết cuộc đời này. Ừm… giống như phụ thân và mẫu thân ta.
Nàng ngẩng đầu, tiếp tục nói:
- Lần đầu tiên Nhược Lan thấy Hầu gia thì đã thích Hầu gia, tưởng rằng Hầu gia sẽ là người đó. Cho nên ta bất chấp tất cả mà cầu xin thánh chỉ buộc Hầu gia phải lấy ta. Nhưng sau này, xảy ra một chuyện… Nhược Lan phát hiện, Hầu gia còn có nữ nhân khác, như vậy, Hầu gia không phải là người mà Nhược Lan mong muốn. Cho nên, Nhược Lan quyết định không thích Hầu gia nữa, cũng không có bất kì hy vọng gì với Hầu gia nữa.
Cận Thiệu Khang căng thẳng nắm tay nàng, vội vàng nói:
- Nhược Lan ta nói rồi, sau này ta sẽ không...
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn:
- Hầu gia, ngươi để ta nói hết đã, Nhược Lan không muốn không rõ ràng như thế này. Nhược Lan muốn nói hết những gì trong lòng.
- Nàng nói đi, ta nghe!
Tương Nhược Lan nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Nhưng Hầu gia, sao Hầu gia vẫn cứ ở bên cạnh ta? Khi ta nói với Hầu gia rằng muốn ngươi coi ta như không tồn tại, ngươi không nên để ý đến ta là được để mặc ta phải chịu thất bại, chịu chê cười, dù sao những điều này ta đã chuẩn bị tinh thần rồi. Khi thái phu nhân bảo ngươi viên phòng, ngươi nói thẳng với thái phu nhân rằng ta chẳng biết tốt xấu, không muốn viên phòng với ngươi là được rồi, tại sao còn giấu diếm cho ta, sao còn muốn cùng ta diễn trò? Khi Từ Uyển Thanh làm nhục ta, ngươi đứng bên nhìn ta bị chê cười, cười ta tự làm tự chịu là được rồi, sao còn tới gánh vác hết thảy cho ta? Khi thái phu nhân trừng phạt ta, bọn hạ nhân xem thường ta, ngươi khoanh tay đứng nhìn, để ta chịu chút đau khổ là được rồi, sao phải bất chấp mọi thứ mà cho ta chỗ dựa, cho ta niềm tin? Khi ta cãi nhau với ngươi khiến ngươi tức giận, khó chịu, ngươi phất tay áo bỏ đi là được rồi, bên cạnh ngươi thiếu gì nhuyễn ngọc ôn hương, hoàn toàn có thể vứt ta sang một bên, để mặc toàn phủ chê cười ta, sao phải nhẫn nhịn mà tới nhìn ta? Hầu gia, tại sao ngươi lại làm nhiều thứ như vậy? Nếu ngươi không làm những chuyện đó thì thật tốt biết bao nhiêu.
Cận Thiệu Khang nghe xong những câu hỏi liên tiếp của nàng, trầm mặc một hồi sau đó mới cười khổ:
- Nhược Lan, nàng nói đó là ta sao? Ta chính là An viễn hầu, sao ta có thể vì một nữ tử mà làm đến bước này? Nếu phụ hầu còn sống, thấy ta vì một nữ tử mà phá hỏng quy củ nhất định người sẽ đánh gãy chân ta…
Tay hắn đột nhiên xiết chặt hơn, kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt, lẩm bẩm nói:
- Là chuyện gì xảy ra?
Tương Nhược Lan tựa vào lòng hắn, nhịp tim đập quen thuộc, cảm giác quen thuộc, mùi hương quen thuộc. Lòng nàng dần an tĩnh lại.
- Nếu ta có thể nhìn nàng chịu khổ, nhìn nàng chịu tội, nhìn nàng không vui, bây giờ sao ta…
Hắn đột nhiên dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Tương Nhược Lan trong lòng nóng lên, trong lòng tựa như có gì đó pha trộn, va đập như muốn vỡ òa ra.
- Hầu gia, thời gian này ta rất khó chịu, mỗi ngày ta đều nghĩ đến ngươi.
Nàng thấp giọng nói.
Cận Thiệu Khang ngẩn người, cúi đầu cẩn thận nhìn nàng, như là muốn xuyên qua bóng đêm dày đặc mà nhìn thấu đôi mắt nàng:
- Nhược Lan, nàng nói... cái gì?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn:
- Hầu gia, lòng Nhược Lan không phải là lạnh lùng, Hầu gia đối tốt với Nhược Lan tốt sao Nhược Lan không biết. Trước kia ta cho rằng ta có thể giữ vững lòng mình, nhưng gần đây, ta mới hiểu được, thì ra bất tri bất giác, Nhược Lan đã thích Hầu gia..
- Nhược Lan…
Cận Thiệu Khang ngơ ngác, không biết nên phản ứng thế nào nhưng ngay lập tức trong lòng hắn dâng lên cảm giác mừng đến phát điên, cảm giác này đánh sâu vào lòng hắn, thiếu chút nữa khiến hắn thất thố.
- Nhưng Hầu gia, chính là vì thế Nhược Lan mới khó chịu...
Tương Nhược Lan xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng nói:
- Cho dù Nhược Lan thích Hầu gia cũng không có cách nào tiếp nhận những người đàn bà khác của Hầu gia. Mặc dù Hầu gia nói sau này sẽ không động chạm đến các nàng nhưng ta không biết có nên tin tưởng ngươi hay không. Nhất là Vu Thu Nguyệt, nàng có hài tử của Hầu gia. Cuộc sống sau này dài như vậy, ta sao dám chắc Hầu gia sẽ giữ lời hứa? Ta không biết nên làm như thế nào, cho nên trước mới không để ý đến Hầu gia.
Cận Thiệu Khang hơi đẩy nàng ra có chút vội vàng:
- Nhược Lan, muốn làm thế nào nàng mới có thể tin tưởng ta?
Tương Nhược Lan nhìn hắn nhẹ nhàng cười:
- Hầu gia, lúc vừa rồi, Nhược Lan đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Thích Hầu gia là lựa chọn của Nhược Lan, nếu Nhược Lan không thể bỏ được Hầu gia thì phải có dũng khí đối mặt với tất cả, nếu không Hầu gia dù có hứa hẹn bất cứ điều gì cũng không thể khiến Nhược Lan an tâm.
Trước mắt có hai con đường, một là nghĩ mọi cách để hòa ly, chặt đứt dây tình, rời khỏi Hầu phủ. Thứ hai là tin tưởng hắn, đón nhận hắn, cố gắng sống thật tốt.
Nhưng không có con đường nào là đơn giản, thuận lợi. Bất luận là con đường nào nàng cũng không thể trông cậy vào người khác được.
Nhưng lòng nàng muốn ở lại. Nàng cũng mong chờ có một người chân tình đối xử với nàng, nàng hy vọng có thể ổn định cuộc sống. Bên người nếu đã có một nam nhân thiệt tình đối đãi với nàng, sao nàng còn phải tốn nhiều thời gian mà tự tìm cô tịch?
Sau này có lẽ sẽ có phiền toái, có lẽ Vu Thu Nguyệt sẽ gây sự. Nhưng nàng tự tin với chính mình, cũng tin vào hắn. Vạn nhất nàng tin sai người thì nàng cũng phải có dũng khí đối mặt với tất cả. Dù sao ở bất kỳ nơi, bất kì thời đại nào, lòng người luôn là thứ không thể cam đoan, chắc chắn. Bất kể là ai cũng như vậy.
Cho nên, khi nàng quyết định điều này đã có chuẩn bị gánh chịu mọi hậu quả. Nhưng nàng nhất định sẽ đem tất cả sức lực để sống thật tốt.
Hạnh phúc của nàng phải đến từ sự tin tưởng của nàng chứ không phải là từ sự hứa hẹn của hắn.
Cận Thiệu Khang chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn vô cùng, các loại tâm tình hỗn tạp trong lòng, chua cay mặn ngọt lẫn lộn, muốn nói nhưng như bị tắc nghẹn mà không nói được gì. Đến cuối cùng, hắn chỉ đành than nhẹ một tiếng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn đôi môi nàng
Nụ hôn này như núi lửa phun trào, phóng thích tất cả nhiệt tình của hắn. Hắn gắt gao ôm nàng, giữa bọn họ không có một khe hở. Môi hắn dây dưa với nàng, triền miên với nàng như muốn nàng tiến nhập vào cơ thể.
Nàng như bị vùi thân trong biển lửa, hơi thở của hắn, cơ thể hắn nóng như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nàng khiến máu trong người như sôi trào. Lần này, nàng không giãy dụa, không kháng cự, để mặc mình bị hòa tan trong nhiệt tình của hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, Cận Thiệu Khang mới quyến luyến không muốn mà rời khỏi nàng. Nàng như bị hắn hút hết sức lực, cả người không còn chút sức nào, hoàn toàn phải dựa vào hắn mới có thể đứng vững
Nàng ôm cổ hắn, hắn dán sát vào mặt nàng thở dốc, ngực phập phồng, tim đập như trống.
- Nhược Lan, ta nhất định sẽ không khiến nàng phải thất vọng.
Hắn nhẹ nhàng cười.
Tương Nhược Lan cũng cười, giờ khắc này, nàng rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Nàng biết lựa chọn của nàng không sai.
Thu đường viện
Trong phòng, nến đỏ phiêu diêu, ánh sáng yếu ớt lặng lẽ chiếu rọi cả phòng.
Hai người nằm trên giường, mặt đối mặt, Tương Nhược Lan vẫn không nhịn được cười.
Cận Thiệu Khang khẽ thở dài:
- Được rồi, đừng cười nữa
Hắn đã đủ buồn bực rồi
- Lần này không thể trách ta được, là vận khí của ngươi không tốt!
Hai người trở lại Thu đường viện, Cận Thiệu Khang sao còn nhẫn nhịn được, đương nhiên là nghĩ tới chuyện đó. Nhưng Tương Nhược Lan lại phá hỏng tâm tình hắn mà nói, hôm nay nguyệt sự của nàng tới!
Cảm giác này giống như người đánh một quyền thẳng mặt, buồn bực khó mà nói.
Cận Thiệu Khang vươn tay ôm nàng vào lòng, chăm chú nói:
- Ta không trách nàng, Nhược Lan, ta chưa bao giờ trách nàng. Trước kia ta đối với nàng không tốt, đương nhiên nàng không muốn. Hay là chúng ta làm một đêm động phòng hoa chúc nữa nhé?
- Thêm một lần nữa? Không hợp quy củ, mẫu thân sẽ không đồng ý đâu
Cận Thiệu Khang vuốt ve mặt nàng, cười nói:
- Không sao, ta sẽ nói với mẫu thân, chuyện không hợp quy củ cũng nhiều rồi, thêm chuyện này cũng chẳng sao!
Tương Nhược Lan nhìn hắn cười:
- Ta thật không dám tin đây là lời An viễn hầu nói. Lúc đầu ai lúc nào cũng quy quy củ củ!
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy mà ôn nhu, khóe môi nhếch lên cười nhè nhẹ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện:
- Nhược Lan, ở bên nàng, ta cảm thấy dường như quy củ chẳng quan trọng, chỉ cần nàng vui vẻ!
Nụ cười khóe miệng Tương Nhược Lan càng sâu, trong lòng nhè nhẹ dâng lên sự ngọt ngào
Cận Thiệu Khang ôm chặt lấy nàng, mũi tràn ngập hương thơm của nàng, không khỏi thỏa mãn mà thở dài một hơi
- Có thể ôm nàng như thế này thật tốt!
Nói rồi hắn như tức giận mà cắn mũi nàng khiến nàng kêu lên.
- Sao lại cắn ta. Tương Nhược Lan nói.
- Đây là trừng phạt, ai kêu nàng trước kia không chịu để ta ôm, còn để ta đắp chăn khác. Trên đời này cũng chỉ có mình nàng đối xử với phu quân như thế thôi.
Tương Nhược Lan vươn chân cọ lên chân hắn, tức giận nói:
- Ngươi cũng lừa ta, còn nói cái gì mà bệnh cũ, khiến ta lo lắng…
Cận Thiệu Khang vội vươn chân cuốn chặt chân nàng, cười nói:
- Lúc đó nàng đau lòng?
- Ai thèm đau lòng. Tương Nhược Lan bĩu môi.
Cận Thiệu Khang cười đắc ý:
- Ta thấy chắc chắn là thế rồi. Lúc đó nàng đau lòng, nàng thích ta từ lúc đó.
- Nói hay nhỉ, ai thích ngươi.
- Còn dám không nhận, bản hầu sẽ trừng phạt nàng
Vừa nói hắn vừa đè lên người nàng, hôn nàng thật sâu. Đến khi quần áo hai người xộc xệch, thiếu chút nữa không nhẫn nhịn được thì Cận Thiệu Khang mới nghiến răng đẩy nàng ra.
Hai người nằm đó thở dốc, không dám ôm nhau nữa.
Một lát sau, Tương Nhược Lan vì muốn kéo lực chú ý của hắn nên bắt đầu tìm đề tài để nói:
- Hầu gia, không, sau này ta có thể không gọi ngươi là Hầu gia? Gọi như thế cảm giác không tự nhiên.
- Vậy nàng muốn gọi ta là gì?
Hai mắt Tương Nhược Lan sáng bừng:
- Nghĩ xem nào, ta gọi ngươi là Thiệu Khang được không?
- Thiệu Khang?
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng nói:
- Được, gọi ta là Thiệu Khang.
- Thiệu Khang
- Ừ
- Thiệu Khang.
/265
|