Ăn cơm tối xong, hai người đến Tùng hương viện vấn an thái phu nhân.
Hai người thong thả cùng đi.
Dù ở trong phòng biểu hiện của Cận Thiệu Khang như một kẻ lưu manh nhưng chỉ cần vừa bước ra khỏi phòng, có mặt người ngoài thì hắn lại thành quân tử, vô cùng thủ lễ ngay cả đầu ngón tay cũng không chạm vào nàng. Chỉ là lúc nhìn Tương Nhược Lan thì không hề nghiêm khắc mà ánh mắt, nét mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu.
Điều này làm cho Tương Nhược Lan cảm thấy, cho dù bắt hắn và nàng cùng đi tới chân trời góc bể thì đó cũng là điều hạnh phúc.
- Lát nữa ta sẽ nhắc tới chuyện động phòng hoa chúc với mẫu thân
Nhân lúc không có ai, Cận Thiệu Khang nhỏ giọng nói với nàng.
Tương Nhược Lan nhìn quanh bốn phía, có chút thẹn thùng:
- Hầu gia, không cần gấp như vậy.
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi, chờ chúng ta săn thú quay lại hẳn là chuẩn bị xong xuôi.
Lúc này một nha hoàn đi tới, Cận Thiệu Khang không nói tiếp đề tài này nữa, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Tất cả để cho ta, ta sẽ làm thỏa đáng, nàng yên tâm.
Tương Nhược Lan cười cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
Đến Tùng hương viện, Vu Thu Nguyệt đã ngồi đó, nàng mới trở về từ nhà mẫu thân đẻ đang nói chuyện với thái phu nhân, đem lễ vật của mẫu thân chuẩn bị cho thái phu nhân.
Bên cạnh còn Vương thị và Cận Yên Nhiên đứng đó
Thấy thái phu nhân cười nói:
- Vu phu nhân cũng thật khách khí, mỗi lần ngươi về đều tặng nhiều đồ như thế.
Vu Thu Nguyệt cười nói:
- Đó là nên mà
Trong lòng lại có chút buồn bã. Thái phu nhân gọi mẫu thân nàng là Vu phu nhân nhưng nàng lại thấy thái phu nhân gọi bá mẫu của Tương Nhược Lan là thân gia. Nàng là thiếp, không phải là con dâu.
Bọn nha hoàn vào thông báo Hầu gia tới, Vu Thu Nguyệt hai mắt sáng bừng vội quay đầu lại. Nhưng lại thấy Hầu gia và Tương Nhược Lan cùng bước vào, dù hai người một trước một sau nhưng Vu Thu Nguyệt cảm thấy dường như giữa bọn họ có điều gì đó khác lạ.
Thái phu nhân và những người còn lại cũng có cảm giác kì quái này. Bọn họ nhìn nhau ngạc nhiên. Theo họ biết, hai người bọn họ còn đang lạnh lùng không thể ở gần nhau.
Thái phu nhân tựa vào đầu giường, ngạc nhiên nói:
- Sao hai người các ngươi lại cùng đến thế này?
Bên cạnh, Liễu Nguyệt khom lưng nói nhỏ một câu vào tai thái phu nhân, ánh mắt thái phu nhân hơi hòa hoãn xuống, quay đầu nhẹ mắng:
- Sao không nói sớm?
Liễu Nguyệt cười nói:
- Nô tỳ cũng mới nhận được tin, còn chưa kịp báo lại.
Đương nhiên là tin đêm qua Cận Thiệu Khang ngủ lại Thu đường viện.
Thái phu nhân quay đầu lại nhìn hai người cười cười, Tương Nhược Lan hơi ngượng ngùng, đỏ mặt cúi đầu, Cận Thiệu Khang quay đầu lại nhìn nàng cười, vẻ mặt vô cùng nhu tình.
Vương thị và Cận Yên Nhiên nghe được tin Liễu Nguyệt nói đương nhiên là hiểu. Cận Yên Nhiên mỉm cười, Vương thị thì lén nhìn sang Vu Thu Nguyệt một cái.
Vu Thu Nguyệt ngồi đó nhìn thái phu nhân rồi lại nhìn Cận Thiệu Khang hoàn toàn không để ý đến mình, lòng lạnh lẽo, tim chìm xuống.
Nàng miễn cưỡng nhịn lại, tiến lên hành lễ với hai người:
- Hầu gia, phu nhân.
Cận Thiệu Khang nghe giọng nàng, nhu tình trên mặt dần biến mất, quay đầu lại nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Thân thể khỏe chứ?
- Thu Nguyệt khỏe, hài tử cũng tốt, cám ơn Hầu gia quan tâm.
Vu Thu Nguyệt từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp rưng rưng tràn ngập ai oán và cầu xin.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trong lòng khẽ thở dài. Ở bên Tương Nhược Lan, hắn đã biết được cái gì gọi là yêu, đó là tình cảm xuất phát từ trái tim. Loại tình cảm này chưa bao giờ có với Vu Thu Nguyệt. Dù Vu Thu Nguyệt gả cho hắn là vì lợi ích hắn có thể hiểu. Nhưng giữa nàng và Tương Nhược Lan, nếu nhất định phải có một người đau lòng, không có cách nào, hắn chỉ có thể lựa chọn Nhược Lan. Vu Thu Nguyệt đau lòng hắn có lẽ sẽ thấy áy náy, mang nợ nhưng Nhược Lan đau lòng thì hắn sẽ đau lòng.
Hơn nữa, cuối cùng Vu Thu Nguyệt cũng chỉ là thiếp thất, bất kể là địa vị hay tình cảm đều không thể so sánh với Nhược Lan.
Nhưng Vu Thu Nguyệt vào cửa thì cả đời này hắn sẽ không bạc đãi nàng, hắn sẽ cho nàng cả đời áo cơm không lo, cuộc sống an dật, sau này hài tử sinh ra, bất kể là trai hay gái thì hắn cũng sẽ tận lực lo lắng cho tương lai của nó. Nhưng cũng may, những gì nàng muốn cũng chỉ là vậy mà thôi (haiz nhầm to rồi).
- Cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt, có gì cần thì cứ nói. Cận Thiệu Khang nói.
- Tạ ơn Hầu gia. Giọng Vu Thu Nguyệt nghẹn ngào.
Tương Nhược Lan ở một bên nhìn, đương nhiên nàng sẽ không vì hai câu quan tâm của Cận Thiệu Khang này mà ăn giấm. Dù sao Vu Thu Nguyệt cũng có hài tử của hắn, hắn đương nhiên không thể thấy mà không quan tâm. Kiểu quan tâm này nàng còn có thể chịu được.
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu, muốn nối cùng Cận Thiệu Khang đôi câu nhưng Cận Thiệu Khang lại lướt qua nàng, cùng Tương Nhược Lan đi tới chỗ thái phu nhân.
Vu Thu Nguyệt nhìn bóng lưng bọn họ mà không khỏi oán hận.
Bên kia, hai người hành lễ với thái phu nhân, hỏi han một phen. Sau đó, Cận Thiệu Khang nói với thái phu nhân chuyện năm ngày sau sẽ theo Hoàng thượng đi săn thú.
- Đại khái đi một đoạn thời gian, Hoàng thượng cho phép nữ quyến cùng đi. Nhược Lan cũng sẽ đi, trong phủ vẫn xin mẫu thân lo liệu.
Cận Yên Nhiên nghe được cũng đòi đi, thái phu nhân vội mắng bảo nàng ở nhà chờ gả đi khiến nàng đỏ bừng mặt không dám nói gì.
Thái phu nhân vừa dặn dò Cận Thiệu Khang cẩn thận, đừng để Tương Nhược Lan gây họa làm mất thể diện Cận gia.
Thái phu nhân nói xong, Cận Thiệu Khang đột nhiên quỳ xuống nói:
- Xin mẫu thân đáp ứng con một việc.
Tương Nhược Lan không nghĩ tới hắn lại trịnh trọng như vậy, còn nói trước mặt nhiều người như thế thì nhất thời có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng kéo kéo áo Cận Thiệu Khang:
- Hầu gia…
Mặt đỏ bừng lên, lộ vẻ nữ nhi động tình.
Mọi người chưa từng thấy Tương Nhược Lan có ánh mắt này không khỏi trợn mắt nhìn nàng.
Thái phu nhân nhìn, càng tò mò:
- Hầu gia muốn nói cái gì?
Cận Thiệu Khang quay đầu lại mỉm cười trấn an Tương Nhược Lan, mặt Tương Nhược Lan càng đỏ bừng mặt nhưng không ngăn cản nữa. Động tác nhỏ này của hai người khiến bọn họ xem đến ngây người mà Vu Thu Nguyệt thì vội đứng đậy, sắc mặt trắng bệch.
Cận Thiệu Khang quay đầu nhìn thái phu nhân, chăm chú nói:
- Mẫu thân, xin đồng ý cho con và Nhược Lan một đêm động phòng hoa chúc nữa!
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng như sấm động trời quang khiến ai nấy thất thần.
Một lát sau, Cận Yên Nhiên không để ý đến phong phạm thục nữ mà la toáng:
- Động phòng hoa chúc? Các ngươi... Các ngươi muốn viên phòng?
Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên. Nhưng nàng ngẩng đầu, nhìn thái phu nhân, nhẹ gật đầu.
Vẻ mặt thái phu nhân tươi cười, Cận Yên Nhiên thì cao hứng cầm tay Tương Nhược Lan nói liên thanh:
- Thật tốt quá thật tốt quá!
Vương thị lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt trắng bệch của Vu Thu Nguyệt, âm thầm thở dài.
Thái phu nhân kéo tay Tương Nhược Lan, cười nói:
- Nghĩ thông suốt là tốt rồi! Nghĩ thông suốt là tốt rồi! Chỉ cần Nhược Lan có thể nghĩ thông, an tâm giúp Cận gia nối dõi tông đường thêm một đêm động phòng thì dù không hợp quy củ, nhưng ta cũng không phản đối. Chỉ là không thể thiết yến đãi khách như trước. Dù sao truyền ra ngoài cũng khiến người ta chê cười.
Chỉ cần Nhược Lan có thể nghĩ lại thì thêm một đêm động phòng có tính là cái gì? Nói đến nói đi, con dâu này bất luận là xét về thân thế bối cảnh hay ứng xử thì bà vẫn khá hài lòng.
Cận Thiệu Khang không ngờ lại thuận lợi như vậy, dập đầu nói:
- Con biết, cảm ơn mẫu thân thành toàn.
Tương Nhược Lan dù nghe câu “nối dõi tông đường” thì có hơi không thoải mái, nhưng nghĩ đây là thời cổ đại, việc kế thừa hương hỏa là quan trọng nhất thì cũng bình thường lại. Nàng cũng quỳ xuống, dập đầu theo.
Sau đó, mọi người đều vui vui vẻ vẻ trò chuyện chuyện này. Vương thị dù có chút thương cảm với tình cảnh của biểu muội nhưng bây giờ là tình huống gì? Nếu Tương Nhược Lan viên phòng với Hầu gia, sau này Cận gia do nàng cai quản. Biểu muội dù có sinh thứ trưởng tử thì cũng chẳng là cái gì. Sau này mình húp cháo hay ăn cơm còn phải nhìn sắc mặt Tương Nhược Lan. Vì thế Vương thị cũng tỏ ra rất vui vẻ, không bận tâm đến biểu muội này nữa.
Vu Thu Nguyệt biết, bây giờ nàng hẳn là phải biểu hiện thật vui vẻ nhưng nàng thực sự cười không nổi.
Tương Nhược Lan sẽ viên phòng, đó có nghĩa là không lâu sau nàng sẽ sinh hạ trưởng tử. Như vậy mình tính là cái gì, hài tử của mình thì có là gì, cho dù hao hết tâm tư sinh hạ con trai thì cũng chỉ là uổng phí mà thôi!
Nàng cúi đầu, hai tay nắm thành quyền, không tự chủ được run rẩy. Cắn chặt răng, dùng hết sức mới ngăn nước mắt không rơi xuống.
Ra khỏi Tùng hương viện, Tương Nhược Lan nói với Cận Thiệu Khang:
- Sao ngươi lại nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa lúc đấy còn có cả Vu Thu Nguyệt.
Cận Thiệu Khang biết nàng chỉ điều gì, cười nói:
- Dù ta không nói thì chẳng bao lâu bọn họ cũng sẽ biết. Hơn nữa ta viên phòng với nương tử ta thì có gì mà không nói được, cần gì phải kiêng kị.
Lời này đúng, nàng thân là chính thất của hắn, viên phòng với hắn là rất bình thường, Vu Thu Nguyệt thân là thiếp thất, có gì mà không cam lòng. Từ khi nàng đồng ý làm thiếp thì tất cả những điều này còn chưa hiểu?
Tương Nhược Lan cười cười, không nói thêm gì. Hai người đi về phía Thu đường viện.
Hôm sau, tin Tương Nhược Lan muốn viên phòng cùng Cận Thiệu Khang đã lan khắp Hầu phủ. Thái phu nhân cũng bắt đầu chuẩn bị đêm động phòng hoa chúc cho bọn họ. Chuyện này nói đến nói đi cũng vẫn có chút hoang đường, làm gì có ai thành hôn một đoạn thời gian rồi còn mới động phòng hoa chúc? Thái phu nhân sợ truyền ra ngoài bị người chê cười nên nghiêm lệnh sai hạ nhân không được để lộ chuyện này. Việc động phòng cũng chỉ có thể âm thầm mà làm.
Trong thời gian này, Cận Thiệu Khang bận chuyện Cấm vệ quân nên đều đi sớm về muộn. Hôm nay, vất vả lắm mới về sớm. Hai người ăn cơm tối xong, Tương Nhược Lan thấy trăng rất đẹp nên bảo hắn ra ngoài đi dạo.
Cận Thiệu Khang đương nhiên sẽ không phản đối, hai người ra Thu đường viện đi tới hậu hoa viên.
Cùng lúc đó, Vu Thu Nguyệt vì phiền lòng, cũng một mình tới hậu hoa viên giải sầu.
Hai người thong thả cùng đi.
Dù ở trong phòng biểu hiện của Cận Thiệu Khang như một kẻ lưu manh nhưng chỉ cần vừa bước ra khỏi phòng, có mặt người ngoài thì hắn lại thành quân tử, vô cùng thủ lễ ngay cả đầu ngón tay cũng không chạm vào nàng. Chỉ là lúc nhìn Tương Nhược Lan thì không hề nghiêm khắc mà ánh mắt, nét mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu.
Điều này làm cho Tương Nhược Lan cảm thấy, cho dù bắt hắn và nàng cùng đi tới chân trời góc bể thì đó cũng là điều hạnh phúc.
- Lát nữa ta sẽ nhắc tới chuyện động phòng hoa chúc với mẫu thân
Nhân lúc không có ai, Cận Thiệu Khang nhỏ giọng nói với nàng.
Tương Nhược Lan nhìn quanh bốn phía, có chút thẹn thùng:
- Hầu gia, không cần gấp như vậy.
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi, chờ chúng ta săn thú quay lại hẳn là chuẩn bị xong xuôi.
Lúc này một nha hoàn đi tới, Cận Thiệu Khang không nói tiếp đề tài này nữa, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Tất cả để cho ta, ta sẽ làm thỏa đáng, nàng yên tâm.
Tương Nhược Lan cười cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
Đến Tùng hương viện, Vu Thu Nguyệt đã ngồi đó, nàng mới trở về từ nhà mẫu thân đẻ đang nói chuyện với thái phu nhân, đem lễ vật của mẫu thân chuẩn bị cho thái phu nhân.
Bên cạnh còn Vương thị và Cận Yên Nhiên đứng đó
Thấy thái phu nhân cười nói:
- Vu phu nhân cũng thật khách khí, mỗi lần ngươi về đều tặng nhiều đồ như thế.
Vu Thu Nguyệt cười nói:
- Đó là nên mà
Trong lòng lại có chút buồn bã. Thái phu nhân gọi mẫu thân nàng là Vu phu nhân nhưng nàng lại thấy thái phu nhân gọi bá mẫu của Tương Nhược Lan là thân gia. Nàng là thiếp, không phải là con dâu.
Bọn nha hoàn vào thông báo Hầu gia tới, Vu Thu Nguyệt hai mắt sáng bừng vội quay đầu lại. Nhưng lại thấy Hầu gia và Tương Nhược Lan cùng bước vào, dù hai người một trước một sau nhưng Vu Thu Nguyệt cảm thấy dường như giữa bọn họ có điều gì đó khác lạ.
Thái phu nhân và những người còn lại cũng có cảm giác kì quái này. Bọn họ nhìn nhau ngạc nhiên. Theo họ biết, hai người bọn họ còn đang lạnh lùng không thể ở gần nhau.
Thái phu nhân tựa vào đầu giường, ngạc nhiên nói:
- Sao hai người các ngươi lại cùng đến thế này?
Bên cạnh, Liễu Nguyệt khom lưng nói nhỏ một câu vào tai thái phu nhân, ánh mắt thái phu nhân hơi hòa hoãn xuống, quay đầu nhẹ mắng:
- Sao không nói sớm?
Liễu Nguyệt cười nói:
- Nô tỳ cũng mới nhận được tin, còn chưa kịp báo lại.
Đương nhiên là tin đêm qua Cận Thiệu Khang ngủ lại Thu đường viện.
Thái phu nhân quay đầu lại nhìn hai người cười cười, Tương Nhược Lan hơi ngượng ngùng, đỏ mặt cúi đầu, Cận Thiệu Khang quay đầu lại nhìn nàng cười, vẻ mặt vô cùng nhu tình.
Vương thị và Cận Yên Nhiên nghe được tin Liễu Nguyệt nói đương nhiên là hiểu. Cận Yên Nhiên mỉm cười, Vương thị thì lén nhìn sang Vu Thu Nguyệt một cái.
Vu Thu Nguyệt ngồi đó nhìn thái phu nhân rồi lại nhìn Cận Thiệu Khang hoàn toàn không để ý đến mình, lòng lạnh lẽo, tim chìm xuống.
Nàng miễn cưỡng nhịn lại, tiến lên hành lễ với hai người:
- Hầu gia, phu nhân.
Cận Thiệu Khang nghe giọng nàng, nhu tình trên mặt dần biến mất, quay đầu lại nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Thân thể khỏe chứ?
- Thu Nguyệt khỏe, hài tử cũng tốt, cám ơn Hầu gia quan tâm.
Vu Thu Nguyệt từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp rưng rưng tràn ngập ai oán và cầu xin.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trong lòng khẽ thở dài. Ở bên Tương Nhược Lan, hắn đã biết được cái gì gọi là yêu, đó là tình cảm xuất phát từ trái tim. Loại tình cảm này chưa bao giờ có với Vu Thu Nguyệt. Dù Vu Thu Nguyệt gả cho hắn là vì lợi ích hắn có thể hiểu. Nhưng giữa nàng và Tương Nhược Lan, nếu nhất định phải có một người đau lòng, không có cách nào, hắn chỉ có thể lựa chọn Nhược Lan. Vu Thu Nguyệt đau lòng hắn có lẽ sẽ thấy áy náy, mang nợ nhưng Nhược Lan đau lòng thì hắn sẽ đau lòng.
Hơn nữa, cuối cùng Vu Thu Nguyệt cũng chỉ là thiếp thất, bất kể là địa vị hay tình cảm đều không thể so sánh với Nhược Lan.
Nhưng Vu Thu Nguyệt vào cửa thì cả đời này hắn sẽ không bạc đãi nàng, hắn sẽ cho nàng cả đời áo cơm không lo, cuộc sống an dật, sau này hài tử sinh ra, bất kể là trai hay gái thì hắn cũng sẽ tận lực lo lắng cho tương lai của nó. Nhưng cũng may, những gì nàng muốn cũng chỉ là vậy mà thôi (haiz nhầm to rồi).
- Cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt, có gì cần thì cứ nói. Cận Thiệu Khang nói.
- Tạ ơn Hầu gia. Giọng Vu Thu Nguyệt nghẹn ngào.
Tương Nhược Lan ở một bên nhìn, đương nhiên nàng sẽ không vì hai câu quan tâm của Cận Thiệu Khang này mà ăn giấm. Dù sao Vu Thu Nguyệt cũng có hài tử của hắn, hắn đương nhiên không thể thấy mà không quan tâm. Kiểu quan tâm này nàng còn có thể chịu được.
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu, muốn nối cùng Cận Thiệu Khang đôi câu nhưng Cận Thiệu Khang lại lướt qua nàng, cùng Tương Nhược Lan đi tới chỗ thái phu nhân.
Vu Thu Nguyệt nhìn bóng lưng bọn họ mà không khỏi oán hận.
Bên kia, hai người hành lễ với thái phu nhân, hỏi han một phen. Sau đó, Cận Thiệu Khang nói với thái phu nhân chuyện năm ngày sau sẽ theo Hoàng thượng đi săn thú.
- Đại khái đi một đoạn thời gian, Hoàng thượng cho phép nữ quyến cùng đi. Nhược Lan cũng sẽ đi, trong phủ vẫn xin mẫu thân lo liệu.
Cận Yên Nhiên nghe được cũng đòi đi, thái phu nhân vội mắng bảo nàng ở nhà chờ gả đi khiến nàng đỏ bừng mặt không dám nói gì.
Thái phu nhân vừa dặn dò Cận Thiệu Khang cẩn thận, đừng để Tương Nhược Lan gây họa làm mất thể diện Cận gia.
Thái phu nhân nói xong, Cận Thiệu Khang đột nhiên quỳ xuống nói:
- Xin mẫu thân đáp ứng con một việc.
Tương Nhược Lan không nghĩ tới hắn lại trịnh trọng như vậy, còn nói trước mặt nhiều người như thế thì nhất thời có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng kéo kéo áo Cận Thiệu Khang:
- Hầu gia…
Mặt đỏ bừng lên, lộ vẻ nữ nhi động tình.
Mọi người chưa từng thấy Tương Nhược Lan có ánh mắt này không khỏi trợn mắt nhìn nàng.
Thái phu nhân nhìn, càng tò mò:
- Hầu gia muốn nói cái gì?
Cận Thiệu Khang quay đầu lại mỉm cười trấn an Tương Nhược Lan, mặt Tương Nhược Lan càng đỏ bừng mặt nhưng không ngăn cản nữa. Động tác nhỏ này của hai người khiến bọn họ xem đến ngây người mà Vu Thu Nguyệt thì vội đứng đậy, sắc mặt trắng bệch.
Cận Thiệu Khang quay đầu nhìn thái phu nhân, chăm chú nói:
- Mẫu thân, xin đồng ý cho con và Nhược Lan một đêm động phòng hoa chúc nữa!
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng như sấm động trời quang khiến ai nấy thất thần.
Một lát sau, Cận Yên Nhiên không để ý đến phong phạm thục nữ mà la toáng:
- Động phòng hoa chúc? Các ngươi... Các ngươi muốn viên phòng?
Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên. Nhưng nàng ngẩng đầu, nhìn thái phu nhân, nhẹ gật đầu.
Vẻ mặt thái phu nhân tươi cười, Cận Yên Nhiên thì cao hứng cầm tay Tương Nhược Lan nói liên thanh:
- Thật tốt quá thật tốt quá!
Vương thị lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt trắng bệch của Vu Thu Nguyệt, âm thầm thở dài.
Thái phu nhân kéo tay Tương Nhược Lan, cười nói:
- Nghĩ thông suốt là tốt rồi! Nghĩ thông suốt là tốt rồi! Chỉ cần Nhược Lan có thể nghĩ thông, an tâm giúp Cận gia nối dõi tông đường thêm một đêm động phòng thì dù không hợp quy củ, nhưng ta cũng không phản đối. Chỉ là không thể thiết yến đãi khách như trước. Dù sao truyền ra ngoài cũng khiến người ta chê cười.
Chỉ cần Nhược Lan có thể nghĩ lại thì thêm một đêm động phòng có tính là cái gì? Nói đến nói đi, con dâu này bất luận là xét về thân thế bối cảnh hay ứng xử thì bà vẫn khá hài lòng.
Cận Thiệu Khang không ngờ lại thuận lợi như vậy, dập đầu nói:
- Con biết, cảm ơn mẫu thân thành toàn.
Tương Nhược Lan dù nghe câu “nối dõi tông đường” thì có hơi không thoải mái, nhưng nghĩ đây là thời cổ đại, việc kế thừa hương hỏa là quan trọng nhất thì cũng bình thường lại. Nàng cũng quỳ xuống, dập đầu theo.
Sau đó, mọi người đều vui vui vẻ vẻ trò chuyện chuyện này. Vương thị dù có chút thương cảm với tình cảnh của biểu muội nhưng bây giờ là tình huống gì? Nếu Tương Nhược Lan viên phòng với Hầu gia, sau này Cận gia do nàng cai quản. Biểu muội dù có sinh thứ trưởng tử thì cũng chẳng là cái gì. Sau này mình húp cháo hay ăn cơm còn phải nhìn sắc mặt Tương Nhược Lan. Vì thế Vương thị cũng tỏ ra rất vui vẻ, không bận tâm đến biểu muội này nữa.
Vu Thu Nguyệt biết, bây giờ nàng hẳn là phải biểu hiện thật vui vẻ nhưng nàng thực sự cười không nổi.
Tương Nhược Lan sẽ viên phòng, đó có nghĩa là không lâu sau nàng sẽ sinh hạ trưởng tử. Như vậy mình tính là cái gì, hài tử của mình thì có là gì, cho dù hao hết tâm tư sinh hạ con trai thì cũng chỉ là uổng phí mà thôi!
Nàng cúi đầu, hai tay nắm thành quyền, không tự chủ được run rẩy. Cắn chặt răng, dùng hết sức mới ngăn nước mắt không rơi xuống.
Ra khỏi Tùng hương viện, Tương Nhược Lan nói với Cận Thiệu Khang:
- Sao ngươi lại nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa lúc đấy còn có cả Vu Thu Nguyệt.
Cận Thiệu Khang biết nàng chỉ điều gì, cười nói:
- Dù ta không nói thì chẳng bao lâu bọn họ cũng sẽ biết. Hơn nữa ta viên phòng với nương tử ta thì có gì mà không nói được, cần gì phải kiêng kị.
Lời này đúng, nàng thân là chính thất của hắn, viên phòng với hắn là rất bình thường, Vu Thu Nguyệt thân là thiếp thất, có gì mà không cam lòng. Từ khi nàng đồng ý làm thiếp thì tất cả những điều này còn chưa hiểu?
Tương Nhược Lan cười cười, không nói thêm gì. Hai người đi về phía Thu đường viện.
Hôm sau, tin Tương Nhược Lan muốn viên phòng cùng Cận Thiệu Khang đã lan khắp Hầu phủ. Thái phu nhân cũng bắt đầu chuẩn bị đêm động phòng hoa chúc cho bọn họ. Chuyện này nói đến nói đi cũng vẫn có chút hoang đường, làm gì có ai thành hôn một đoạn thời gian rồi còn mới động phòng hoa chúc? Thái phu nhân sợ truyền ra ngoài bị người chê cười nên nghiêm lệnh sai hạ nhân không được để lộ chuyện này. Việc động phòng cũng chỉ có thể âm thầm mà làm.
Trong thời gian này, Cận Thiệu Khang bận chuyện Cấm vệ quân nên đều đi sớm về muộn. Hôm nay, vất vả lắm mới về sớm. Hai người ăn cơm tối xong, Tương Nhược Lan thấy trăng rất đẹp nên bảo hắn ra ngoài đi dạo.
Cận Thiệu Khang đương nhiên sẽ không phản đối, hai người ra Thu đường viện đi tới hậu hoa viên.
Cùng lúc đó, Vu Thu Nguyệt vì phiền lòng, cũng một mình tới hậu hoa viên giải sầu.
/265
|