Thái hậu lẳng lặng nghe xong nói xong, sau đó ngồi xuống, Diệp cô cô tiến lên giúp bà sửa sang lại quần áo. Thái hậu đợi Tương Nhược Lan rửa tay xong, vẫy nàng nói:
- Ngồi xuống cạnh ta.
Tương Nhược Lan ngồi cạnh Thái hậu, Thái hậu nắm tay nàng, nhìn nàng nhẹ nhàng nói:
- Giờ nói cho ta biết, tại sao ngươi đột nhiên thay đổi chủ ý? Trước ta khuyên như thế nào ngươi cũng không nguyện ý mà.
Tương Nhược Lan cúi đầu, chậm rãi nói:
- Thái hậu, Thiệu Khang nói sau này hắn sẽ toàn tâm toàn ý với ta. Ta muốn cho hắn một cơ hội cũng là cho mình một cơ hội. Từ nhỏ ta không có mẫu thân, phụ thân thường xuyên không có bên. Tuy bà vú rất tốt với ta nhưng trong mắt bà ta vẫn là chủ tử. Ta sống rất cô đơn, cho dù sau này vào nhà đại bá ở, ta cũng không có cảm giác một gia đình... (muốn khóc)
Nàng là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện. Trẻ con ở đó thường vì một bộ quần áo, một quả táo mà cướp đoạt. Cho dù sau này nàng được viện trưởng ưa thích thì trong mắt viện trưởng, nàng cũng chỉ là một đứa trẻ ngoan, hữu dụng mà thôi.
Không người nào sẽ đối tốt với nàng một cách vô điều kiện, quan tâm đến nàng. Nàng cũng dần quen điều đó, thậm chí còn cảm giác đó là chuyện đương nhiên.
- Trước mặt Thiệu Khang ta vẫn rất tùy tiện, ỷ vào Thái hậu tốt với ta mà kháng cự hắn. Nhưng hắn dù tức giận, không hiểu thế nào cũng chưa bao giờ muốn làm tổn thương ta, vẫn luôn suy nghĩ cho ta. Hắn cho ta cảm giác ấm áp, có hắn bên cạnh ta rất yên tâm, hắn cho ta cảm giác có một gia đình. Thái hậu, ngươi biết hắn là người như thế nào. Để cho hắn hứa hẹn chuyện như vậy thật không dễ dàng. Ta tin hắn không phải thuận miệng mà nói nên ta nguyện ý tin tưởng hắn một lần.
Thái hậu nhẹ nhàng thở dài:
- Nhược Lan, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Cho dù bây giờ hắn đồng ý với ngươi, cuộc sống sau này dài như vậy, bên người còn có thiếp thất, chỉ sợ khó mà tuân thủ lời hứa. Nam nhân, bất kể hắn có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần trong lòng hắn coi trọng nhất là ngươi đã là tốt rồi. Nếu ngươi không buông lỏng tâm tình, chỉ biết đố kỵ, tương lai hắn lại đem lời hứa đó cho người khác thì ngươi phải làm thế nào bây giờ? Nhược Lan, nghe ai gia nói, không nên cố chấp chuyện đó nữa. Nhân dịp này mau chóng sinh trưởng tử đi. Cuộc sống sau này, dù hắn có nữ nhân khác thì người hắn coi trọng nhất cũng là ngươi!
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn thái hậu, ánh mắt bình tĩnh, kiên định:
- Thái hậu, cuộc sống sau này ta sẽ cố gắng duy trì tốt quan hệ của chúng ta. Nhưng nếu chỉ có một mình ta cố gắng, mà hắn cũng không muốn nỗ lực, như vậy nếu hắn quay lưng với lời hứa, ta sẽ chết tâm!
Một khi trái tim băng giá thì cũng sẽ không quay đầu lại nữa, cũng sẽ không còn đường quay lại.
Thái hậu thấy nàng kiên quyết như vậy, biết có khuyên nhủ nữa cũng là vô dùng. Bà âm thầm thở dài một hơi cũng không nói thêm gì. Nhưng bà cho rằng, chỉ cần Nhược Lan sinh hài tử rồi thì tâm ý này cũng sẽ chuyển biến, tương lai tự nhiên sẽ thỏa hiệp. Dù bà rất thương Nhược Lan nhưng cũng cho rằng sự kiên trì của nàng là vô lý. Đến cuối cùng người tổn thương cũng chỉ là nàng.
Giống như phụ thân nàng vậy
Tương Nhược Lan thấy sắc mặt Thái hậu nặng nề, vội chuyển đề tài khác. Nàng hỏi thăm thương thế của Hoàng thượng. Thái hậu nói:
- Thái y nói, lần này thương thế không nhẹ, tổn thương đến tâm phế (tim phổi), phải điều dưỡng thật tốt nếu không sau này sẽ để lại di chứng.
Trong lòng Tương Nhược Lan có chút áy này. Nàng biết hắn bị thương là vì đập vào tảng đá dưới dốc. Nếu hắn không một lòng che chở nàng thì cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như thế. Theo lý mà nói, nàng nên đi thăm hắn một chút. Nhưng thứ nhất, Hoàng thượng ở Càn Thanh cung, nàng thân là nữ quyến của quan lại, không thể tùy tiện tiến vào. Thứ hai, nàng cũng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.
Nàng lấy ra mấy phương pháp thực liệu đã chuẩn bị sẵn:
- Đây là mấy phương pháp thực liệu có thể điều dưỡng nội thương, hẳn là sẽ có ích cho Hoàng thượng. Xin Thái hậu giao cho ngự y xem.
Thái hậu gật đầu, đưa cho Diệp cô cô đứng bên
Tương Nhược Lan cùng thái hậu nói chuyện một lúc rồi tới Khôn trữ cung thăm hoàng hậu.
Đến tối, Thái hậu đến Càn thanh cung. Mỗi ngày, bà đều tới thăm bệnh tình của hoàng đế.
Hỏi han bệnh tình của hoàng đế với Lưu viện sĩ rồi đem thực liệu Tương Nhược Lan viết cho thái y. Sau khi thái y lui xuống, Cảnh Tuyên Đế vội ngồi dậy.
Thái hậu vội vàng đi tới:
- Ngươi không khỏe, nằm là được rồi.
Cảnh tuyên đế cười nói:
- Từ lúc bị thương đến giờ, nằm đã hơn mười ngày rồi, đầu khớp xương đã sắp tê rần rồi!
Thái hậu nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Cảnh Tuyên Đế, đau lòng đến đỏ bừng hốc mắt:
- Sau này đừng tùy tiện như thế nữa. Lại chỉ đem có ba thị vệ đi vào rừng rậm. May mà lần này không có chuyện gì lớn, nếu... ngươi nói mẫu hậu phải làm sao bây giờ? Vừa nói vừa lau nước mắt.
Cảnh tuyên đế vội vàng nói:
- Là nhi thần sai, làm cho mẫu hậu lo lắng rồi
Thái hậu nắm tay hắn, gật đầu.
Cảnh tuyên đế lại nói:
- Thực liệu khi nãy là Nhược Lan đưa cho mẫu hậu!
Thái hậu nói:
- Hôm nay Nhược Lan tiến cung đưa cho ta đó.
Bà nhìn Cảnh Tuyên Đế một cái:
- Hoàng thượng, giờ Nhược Lan đã thành gia thất, Hoàng thượng không nên gọi thẳng tên.
Cảnh tuyên đế cúi đầu không lên tiếng. Bây giờ ngay cả gọi tên nàng cũng không được?
Bên tai lại nghe mẫu hậu nói:
- Hôm nay nàng tiến cung đem cho ta một tin tốt. 12 tháng này nàng sẽ viên phòng với An Viễn hầu. Cuối cùng nàng cũng buông lỏng bản thân, ta cũng đỡ nặng lòng.
- 12!
Cảnh Tuyên Đế vội ngẩng đầu, nắm chặt tay Thái hậu:
- 12 này Nhược Lan muốn viên phòng cùng hắn.
Vẻ mặt rất hoảng sợ.
Tay Thái hậu bị hắn nắm hơi đau, trong lòng kinh ngạc không thôi:
- Hoàng thượng, Nhược Lan viên phòng với An Viễn hầu là chuyện đương nhiên, Hoàng thượng cớ gì... như thế
Sao lại thất thố như thế?
Mặc dù sớm biết bọn họ muốn viên phòng nhưng hắn luôn tự nhủ đó là chuyện rất xa xôi, mơ hồ. Hắn vẫn không muốn đối mặt. Nhưng hôm nay, chuyện đã xảy ra trước mắt, khiến hắn không thể khống chế bản thân.
Nàng sẽ hoàn toàn thuộc về nam nhân khác!
- Không được, mẫu hậu, trẫm muốn ngăn cản chuyện này!
Cảnh tuyên đế vừa tung chăn vừa định xuống giường. Nhưng nằm lâu một thời gian lại thêm tâm tình kích động nên hai chân nhất thời vô lực, ngã xuống đất.
Thái hậu kinh hô một tiếng vội sai người đỡ hắn lên giường rồi sai bọn họ lui ra.
Trong tẩm cung chỉ còn lại hai mẫu tử.
Cảnh tuyên đế giống như là phát điên, kiên trì đứng dậy:
- Trẫm phải hạ chỉ! Trẫm phải giải trừ hôn sự của bọn họ! Trẫm phải hạ chỉ ngay lập tức.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt kích động!
Thái hậu vô cùng khiếp sợ, bà đè vai Cảnh Tuyên Đế lại, lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?
Cảnh tuyên đế ngẩng đầu nhìn thái hậu, trong mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt
- Mẫu hậu, Nhược Lan vốn là tiên đế phối hôn cho nhi thần. Mẫu hậu không phải vẫn luôn có ý này? Nhược Lan vốn là của nhi thần! Nhược Lan tuyệt không thể viên phòng cùng nam nhân khác.
- Hoàng thượng.
Thái hậu đột nhiên quát lớn, lộ rõ uy nghi. Lúc này Cảnh Tuyên Đế mới thoáng tỉnh táo lại một chút.
Thái hậu trợn tròn mắt, ngực không ngừng phập phồng:
- Hoàng thượng, lúc đầu tiên đế phối hôn Nhược Lan cho ngươi, nhưng ngươi vẫn trì hoãn không muốn tiếp nàng tiến cung. Tiên đế băng hà rồi, ai gia không ngừng nhắc nhở ngươi chuyện này. Nhưng ngươi lại đem Nhược Lan phối hôn cho An Viễn hầu. Bây giờ thánh chỉ đã ban, Nhược Lan trở thành An viễn hầu phu nhân đã là sự thật mọi người đều biết. Giờ ngươi đang nói lời ngu xuẩn gì!
- Thái hậu, trẫm biết đều là trẫm sai. Trẫm không nên coi trọng dung mạo...
Cảnh Tuyên Đế ngồi thẳng dậy, nắm chặt tay Thái hậu:
- Như bây giờ, trẫm đã biết Nhược Lan rất tốt. Trẫm chưa bao giờ thích ai như vậy. Trẫm không có nàng không thể! Thái hậu, ngươi ủng hộ trẫm đi. Nhi thần bây giờ cần mẫu hậu giúp đỡ!
Hắn nhìn thái hậu, ánh mắt vội vàng, trong mắt đầy sự khẩn cầu, hoàn toàn không có sự tỉnh táo thường ngày.
Thái hậu chưa bao giờ thấy Hoàng thượng như vậy, bà hiểu rõ con mình, lúc này hắn tuyệt đối đang nói thật.
Chuyện sao lại biến thành như vậy? Lúc đầu hắn chán ghét Nhược Lan như vậy. Ngay cả trước mặt hắn nhắc tới tên nàng hắn cũng không chịu được. Nhưng bây giờ, sao lại...
Thái hậu nhớ ra những gì trước kia Nhược Lan làm. Không khỏi địa thở dài một hơi, Nhược Lan của hôm nay quả thật ai thấy cũng thương yêu:
- Chiêu Nhi, ngươi biết Nhược Lan tốt nhưng ngươi có biết Nhược Lan thay đổi là vì ai? Trong lòng Nhược Lan chỉ có An Viễn hầu, ngươi cần gì khổ sở như vậy?
Thái hậu nhìn con cố chấp như vậy mà trong lòng rất đau lòng.
- Trẫm mặc kệ, trẫm là thiên tử! Trẫm muốn Nhược Lan trở lại bên trẫm, trong lòng nàng sẽ là trẫm!
Cảnh Tuyên Đế kiên định nói nhưng sắc mặt càng lúc càng trắng.
- Hoàng thượng! Thái hậu cao giọng: - Thiên tử cũng không phải muốn làm gì thì làm! Thánh chỉ là ngươi tự mình ban ra, sao có thể tự mình đánh vào miệng mình, chiếm đoạt thê tử của thần tử? Ngươi làm thế nào để bịt miệng dân chúng? Đối mặt với lời chỉ trích của ngôn quan thế nào? Phụ hoàng ngươi đã dạy ngươi thế nào. Hắn tín nhiệm ngươi, kỳ vọng vào ngươi, đem giang sơn khổ cực mới chiếm được cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi vì một nữ nhân mà hủy đi danh dự của mình?
Thái hậu vung tay, đứng lên kiên quyết nói:
- Chuyện này không cho phép ngươi làm loạn. Ai gia sẽ không đồng ý với việc ngươi làm.
Cảnh tuyên đế không để ý mà kêu lớn:
- Trẫm là thiên tử, chẳng lẽ ngay cả nữ nhân trẫm thích cũng không thể có được? Ai dám nói trẫm trẫm nửa câu không phải, trẫm sẽ giết người đó!
Thái hậu cả giận nói:
- Vậy ngươi giết ai gia đi. Ai gia tuyệt đối sẽ không để ngươi làm loạn
- Mẫu hậu
Cảnh Tuyên Đế bước xuống giường, quỳ gối trước mặt Thái hậu:
- Mẫu hậu bớt giận, nhi thần sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này!
Thái hậu nhớ ra hắn bị thương, không đành lòng. Bà ngồi xổm xuống, đỡ vai hắn, kiên định nói:
- Hoàng thượng, cố gắng được bao nhiêu thì cố đến bấy nhiêu. Ngươi được người trong thiên hạ tung hô. Để giữ được giang sơn, những hành động của ngươi phải hợp ý người trong thiên hạ, hợp với nguyện vọng của mọi người. Rất nhiều chuyện không thể mặc theo ý thích. Nếu không, đến lúc đó, ngươi sẽ mất đi càng nhiều
- Mẫu hậu, nhi thần không phải không hiểu điều đó, nhưng nhi thần...nhi thần...
Cảnh Tuyên Đế kéo tay Thái hậu, khổ sở nói không nên lời.
- Hơn nữa Hoàng thượng, ngươi nghĩ tới không? Ngươi làm như thế, chẳng những không có được Nhược Lan mà còn có thể hại nàng, ngươi không rõ hậu quả chuyện này sao? Đến lúc đó, ngươi thật sự có thể bảo vệ nàng đến cùng?
Cảnh tuyên đế nắm chặt tay Thái hậu, nhẹ nhàng địa run rẩy, lại không nói được lời nào
- Buông...
Thái hậu vươn tay, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn, dịu dàng nói:
- Có một số việc, có một số người, bỏ lỡ là bỏ lỡ, cũng không thể vãn hồi lại nữa. Ngươi là hoàng đế, trong thiên hạ có rất nhiều nữ tử tốt cho ngươi lựa chọn. So với Nhược Lan còn có rất nhiều rất nhiều.
Cảnh tuyên đế chán nản đứng dậy, ngồi lên giường, tóc tai lăng loạn, có vẻ không còn tức giận, kích động nữa
Hắn lẩm bẩm nói:
- Trong thiên hạ có rất nhiều nữ tử tốt, nhưng không có ai là Nhược Lan...
- Ngồi xuống cạnh ta.
Tương Nhược Lan ngồi cạnh Thái hậu, Thái hậu nắm tay nàng, nhìn nàng nhẹ nhàng nói:
- Giờ nói cho ta biết, tại sao ngươi đột nhiên thay đổi chủ ý? Trước ta khuyên như thế nào ngươi cũng không nguyện ý mà.
Tương Nhược Lan cúi đầu, chậm rãi nói:
- Thái hậu, Thiệu Khang nói sau này hắn sẽ toàn tâm toàn ý với ta. Ta muốn cho hắn một cơ hội cũng là cho mình một cơ hội. Từ nhỏ ta không có mẫu thân, phụ thân thường xuyên không có bên. Tuy bà vú rất tốt với ta nhưng trong mắt bà ta vẫn là chủ tử. Ta sống rất cô đơn, cho dù sau này vào nhà đại bá ở, ta cũng không có cảm giác một gia đình... (muốn khóc)
Nàng là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện. Trẻ con ở đó thường vì một bộ quần áo, một quả táo mà cướp đoạt. Cho dù sau này nàng được viện trưởng ưa thích thì trong mắt viện trưởng, nàng cũng chỉ là một đứa trẻ ngoan, hữu dụng mà thôi.
Không người nào sẽ đối tốt với nàng một cách vô điều kiện, quan tâm đến nàng. Nàng cũng dần quen điều đó, thậm chí còn cảm giác đó là chuyện đương nhiên.
- Trước mặt Thiệu Khang ta vẫn rất tùy tiện, ỷ vào Thái hậu tốt với ta mà kháng cự hắn. Nhưng hắn dù tức giận, không hiểu thế nào cũng chưa bao giờ muốn làm tổn thương ta, vẫn luôn suy nghĩ cho ta. Hắn cho ta cảm giác ấm áp, có hắn bên cạnh ta rất yên tâm, hắn cho ta cảm giác có một gia đình. Thái hậu, ngươi biết hắn là người như thế nào. Để cho hắn hứa hẹn chuyện như vậy thật không dễ dàng. Ta tin hắn không phải thuận miệng mà nói nên ta nguyện ý tin tưởng hắn một lần.
Thái hậu nhẹ nhàng thở dài:
- Nhược Lan, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Cho dù bây giờ hắn đồng ý với ngươi, cuộc sống sau này dài như vậy, bên người còn có thiếp thất, chỉ sợ khó mà tuân thủ lời hứa. Nam nhân, bất kể hắn có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần trong lòng hắn coi trọng nhất là ngươi đã là tốt rồi. Nếu ngươi không buông lỏng tâm tình, chỉ biết đố kỵ, tương lai hắn lại đem lời hứa đó cho người khác thì ngươi phải làm thế nào bây giờ? Nhược Lan, nghe ai gia nói, không nên cố chấp chuyện đó nữa. Nhân dịp này mau chóng sinh trưởng tử đi. Cuộc sống sau này, dù hắn có nữ nhân khác thì người hắn coi trọng nhất cũng là ngươi!
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn thái hậu, ánh mắt bình tĩnh, kiên định:
- Thái hậu, cuộc sống sau này ta sẽ cố gắng duy trì tốt quan hệ của chúng ta. Nhưng nếu chỉ có một mình ta cố gắng, mà hắn cũng không muốn nỗ lực, như vậy nếu hắn quay lưng với lời hứa, ta sẽ chết tâm!
Một khi trái tim băng giá thì cũng sẽ không quay đầu lại nữa, cũng sẽ không còn đường quay lại.
Thái hậu thấy nàng kiên quyết như vậy, biết có khuyên nhủ nữa cũng là vô dùng. Bà âm thầm thở dài một hơi cũng không nói thêm gì. Nhưng bà cho rằng, chỉ cần Nhược Lan sinh hài tử rồi thì tâm ý này cũng sẽ chuyển biến, tương lai tự nhiên sẽ thỏa hiệp. Dù bà rất thương Nhược Lan nhưng cũng cho rằng sự kiên trì của nàng là vô lý. Đến cuối cùng người tổn thương cũng chỉ là nàng.
Giống như phụ thân nàng vậy
Tương Nhược Lan thấy sắc mặt Thái hậu nặng nề, vội chuyển đề tài khác. Nàng hỏi thăm thương thế của Hoàng thượng. Thái hậu nói:
- Thái y nói, lần này thương thế không nhẹ, tổn thương đến tâm phế (tim phổi), phải điều dưỡng thật tốt nếu không sau này sẽ để lại di chứng.
Trong lòng Tương Nhược Lan có chút áy này. Nàng biết hắn bị thương là vì đập vào tảng đá dưới dốc. Nếu hắn không một lòng che chở nàng thì cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như thế. Theo lý mà nói, nàng nên đi thăm hắn một chút. Nhưng thứ nhất, Hoàng thượng ở Càn Thanh cung, nàng thân là nữ quyến của quan lại, không thể tùy tiện tiến vào. Thứ hai, nàng cũng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.
Nàng lấy ra mấy phương pháp thực liệu đã chuẩn bị sẵn:
- Đây là mấy phương pháp thực liệu có thể điều dưỡng nội thương, hẳn là sẽ có ích cho Hoàng thượng. Xin Thái hậu giao cho ngự y xem.
Thái hậu gật đầu, đưa cho Diệp cô cô đứng bên
Tương Nhược Lan cùng thái hậu nói chuyện một lúc rồi tới Khôn trữ cung thăm hoàng hậu.
Đến tối, Thái hậu đến Càn thanh cung. Mỗi ngày, bà đều tới thăm bệnh tình của hoàng đế.
Hỏi han bệnh tình của hoàng đế với Lưu viện sĩ rồi đem thực liệu Tương Nhược Lan viết cho thái y. Sau khi thái y lui xuống, Cảnh Tuyên Đế vội ngồi dậy.
Thái hậu vội vàng đi tới:
- Ngươi không khỏe, nằm là được rồi.
Cảnh tuyên đế cười nói:
- Từ lúc bị thương đến giờ, nằm đã hơn mười ngày rồi, đầu khớp xương đã sắp tê rần rồi!
Thái hậu nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Cảnh Tuyên Đế, đau lòng đến đỏ bừng hốc mắt:
- Sau này đừng tùy tiện như thế nữa. Lại chỉ đem có ba thị vệ đi vào rừng rậm. May mà lần này không có chuyện gì lớn, nếu... ngươi nói mẫu hậu phải làm sao bây giờ? Vừa nói vừa lau nước mắt.
Cảnh tuyên đế vội vàng nói:
- Là nhi thần sai, làm cho mẫu hậu lo lắng rồi
Thái hậu nắm tay hắn, gật đầu.
Cảnh tuyên đế lại nói:
- Thực liệu khi nãy là Nhược Lan đưa cho mẫu hậu!
Thái hậu nói:
- Hôm nay Nhược Lan tiến cung đưa cho ta đó.
Bà nhìn Cảnh Tuyên Đế một cái:
- Hoàng thượng, giờ Nhược Lan đã thành gia thất, Hoàng thượng không nên gọi thẳng tên.
Cảnh tuyên đế cúi đầu không lên tiếng. Bây giờ ngay cả gọi tên nàng cũng không được?
Bên tai lại nghe mẫu hậu nói:
- Hôm nay nàng tiến cung đem cho ta một tin tốt. 12 tháng này nàng sẽ viên phòng với An Viễn hầu. Cuối cùng nàng cũng buông lỏng bản thân, ta cũng đỡ nặng lòng.
- 12!
Cảnh Tuyên Đế vội ngẩng đầu, nắm chặt tay Thái hậu:
- 12 này Nhược Lan muốn viên phòng cùng hắn.
Vẻ mặt rất hoảng sợ.
Tay Thái hậu bị hắn nắm hơi đau, trong lòng kinh ngạc không thôi:
- Hoàng thượng, Nhược Lan viên phòng với An Viễn hầu là chuyện đương nhiên, Hoàng thượng cớ gì... như thế
Sao lại thất thố như thế?
Mặc dù sớm biết bọn họ muốn viên phòng nhưng hắn luôn tự nhủ đó là chuyện rất xa xôi, mơ hồ. Hắn vẫn không muốn đối mặt. Nhưng hôm nay, chuyện đã xảy ra trước mắt, khiến hắn không thể khống chế bản thân.
Nàng sẽ hoàn toàn thuộc về nam nhân khác!
- Không được, mẫu hậu, trẫm muốn ngăn cản chuyện này!
Cảnh tuyên đế vừa tung chăn vừa định xuống giường. Nhưng nằm lâu một thời gian lại thêm tâm tình kích động nên hai chân nhất thời vô lực, ngã xuống đất.
Thái hậu kinh hô một tiếng vội sai người đỡ hắn lên giường rồi sai bọn họ lui ra.
Trong tẩm cung chỉ còn lại hai mẫu tử.
Cảnh tuyên đế giống như là phát điên, kiên trì đứng dậy:
- Trẫm phải hạ chỉ! Trẫm phải giải trừ hôn sự của bọn họ! Trẫm phải hạ chỉ ngay lập tức.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt kích động!
Thái hậu vô cùng khiếp sợ, bà đè vai Cảnh Tuyên Đế lại, lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?
Cảnh tuyên đế ngẩng đầu nhìn thái hậu, trong mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt
- Mẫu hậu, Nhược Lan vốn là tiên đế phối hôn cho nhi thần. Mẫu hậu không phải vẫn luôn có ý này? Nhược Lan vốn là của nhi thần! Nhược Lan tuyệt không thể viên phòng cùng nam nhân khác.
- Hoàng thượng.
Thái hậu đột nhiên quát lớn, lộ rõ uy nghi. Lúc này Cảnh Tuyên Đế mới thoáng tỉnh táo lại một chút.
Thái hậu trợn tròn mắt, ngực không ngừng phập phồng:
- Hoàng thượng, lúc đầu tiên đế phối hôn Nhược Lan cho ngươi, nhưng ngươi vẫn trì hoãn không muốn tiếp nàng tiến cung. Tiên đế băng hà rồi, ai gia không ngừng nhắc nhở ngươi chuyện này. Nhưng ngươi lại đem Nhược Lan phối hôn cho An Viễn hầu. Bây giờ thánh chỉ đã ban, Nhược Lan trở thành An viễn hầu phu nhân đã là sự thật mọi người đều biết. Giờ ngươi đang nói lời ngu xuẩn gì!
- Thái hậu, trẫm biết đều là trẫm sai. Trẫm không nên coi trọng dung mạo...
Cảnh Tuyên Đế ngồi thẳng dậy, nắm chặt tay Thái hậu:
- Như bây giờ, trẫm đã biết Nhược Lan rất tốt. Trẫm chưa bao giờ thích ai như vậy. Trẫm không có nàng không thể! Thái hậu, ngươi ủng hộ trẫm đi. Nhi thần bây giờ cần mẫu hậu giúp đỡ!
Hắn nhìn thái hậu, ánh mắt vội vàng, trong mắt đầy sự khẩn cầu, hoàn toàn không có sự tỉnh táo thường ngày.
Thái hậu chưa bao giờ thấy Hoàng thượng như vậy, bà hiểu rõ con mình, lúc này hắn tuyệt đối đang nói thật.
Chuyện sao lại biến thành như vậy? Lúc đầu hắn chán ghét Nhược Lan như vậy. Ngay cả trước mặt hắn nhắc tới tên nàng hắn cũng không chịu được. Nhưng bây giờ, sao lại...
Thái hậu nhớ ra những gì trước kia Nhược Lan làm. Không khỏi địa thở dài một hơi, Nhược Lan của hôm nay quả thật ai thấy cũng thương yêu:
- Chiêu Nhi, ngươi biết Nhược Lan tốt nhưng ngươi có biết Nhược Lan thay đổi là vì ai? Trong lòng Nhược Lan chỉ có An Viễn hầu, ngươi cần gì khổ sở như vậy?
Thái hậu nhìn con cố chấp như vậy mà trong lòng rất đau lòng.
- Trẫm mặc kệ, trẫm là thiên tử! Trẫm muốn Nhược Lan trở lại bên trẫm, trong lòng nàng sẽ là trẫm!
Cảnh Tuyên Đế kiên định nói nhưng sắc mặt càng lúc càng trắng.
- Hoàng thượng! Thái hậu cao giọng: - Thiên tử cũng không phải muốn làm gì thì làm! Thánh chỉ là ngươi tự mình ban ra, sao có thể tự mình đánh vào miệng mình, chiếm đoạt thê tử của thần tử? Ngươi làm thế nào để bịt miệng dân chúng? Đối mặt với lời chỉ trích của ngôn quan thế nào? Phụ hoàng ngươi đã dạy ngươi thế nào. Hắn tín nhiệm ngươi, kỳ vọng vào ngươi, đem giang sơn khổ cực mới chiếm được cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi vì một nữ nhân mà hủy đi danh dự của mình?
Thái hậu vung tay, đứng lên kiên quyết nói:
- Chuyện này không cho phép ngươi làm loạn. Ai gia sẽ không đồng ý với việc ngươi làm.
Cảnh tuyên đế không để ý mà kêu lớn:
- Trẫm là thiên tử, chẳng lẽ ngay cả nữ nhân trẫm thích cũng không thể có được? Ai dám nói trẫm trẫm nửa câu không phải, trẫm sẽ giết người đó!
Thái hậu cả giận nói:
- Vậy ngươi giết ai gia đi. Ai gia tuyệt đối sẽ không để ngươi làm loạn
- Mẫu hậu
Cảnh Tuyên Đế bước xuống giường, quỳ gối trước mặt Thái hậu:
- Mẫu hậu bớt giận, nhi thần sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này!
Thái hậu nhớ ra hắn bị thương, không đành lòng. Bà ngồi xổm xuống, đỡ vai hắn, kiên định nói:
- Hoàng thượng, cố gắng được bao nhiêu thì cố đến bấy nhiêu. Ngươi được người trong thiên hạ tung hô. Để giữ được giang sơn, những hành động của ngươi phải hợp ý người trong thiên hạ, hợp với nguyện vọng của mọi người. Rất nhiều chuyện không thể mặc theo ý thích. Nếu không, đến lúc đó, ngươi sẽ mất đi càng nhiều
- Mẫu hậu, nhi thần không phải không hiểu điều đó, nhưng nhi thần...nhi thần...
Cảnh Tuyên Đế kéo tay Thái hậu, khổ sở nói không nên lời.
- Hơn nữa Hoàng thượng, ngươi nghĩ tới không? Ngươi làm như thế, chẳng những không có được Nhược Lan mà còn có thể hại nàng, ngươi không rõ hậu quả chuyện này sao? Đến lúc đó, ngươi thật sự có thể bảo vệ nàng đến cùng?
Cảnh tuyên đế nắm chặt tay Thái hậu, nhẹ nhàng địa run rẩy, lại không nói được lời nào
- Buông...
Thái hậu vươn tay, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn, dịu dàng nói:
- Có một số việc, có một số người, bỏ lỡ là bỏ lỡ, cũng không thể vãn hồi lại nữa. Ngươi là hoàng đế, trong thiên hạ có rất nhiều nữ tử tốt cho ngươi lựa chọn. So với Nhược Lan còn có rất nhiều rất nhiều.
Cảnh tuyên đế chán nản đứng dậy, ngồi lên giường, tóc tai lăng loạn, có vẻ không còn tức giận, kích động nữa
Hắn lẩm bẩm nói:
- Trong thiên hạ có rất nhiều nữ tử tốt, nhưng không có ai là Nhược Lan...
/265
|