Vương thị nghe vậy cả kinh:
- Ý của ngươi đây là do phu nhân sai khiến?
Lập tức lắc đầu:
- Lúc chuyện xảy ra, phu nhân không ở trong phủ. Hơn nữa sao nàng phải làm vậy?
Vu Thu Nguyệt quay đầu nhìn Vương thị, nói từng câu từng chữ:
- Biểu tỷ, ngươi còn chưa hiểu? Có Hồng Hạnh trong phòng ngươi, sau này nhị phòng các ngươi có động tĩnh gì thì nàng chẳng phải biết rõ ràng? Sau này nàng là đương gia Hầu phủ, đương nhiên sẽ muốn nắm mọi thứ trong tay! Hơn nữa, nàng muốn nhân lúc mình vắng mặt mà làm chuyện này. Nếu không, thái phu nhân hỏi nàng thì nàng trả lời thế nào? Nàng đoán chắc thái phu nhân nể mặt nàng sẽ không làm gì Hồng Hạnh. Chờ nàng trở lại, mọi thứ đã thành thế cục. Nàng giả bộ vô tội, để ngươi hoàn toàn không phòng bị! Biểu tỷ, ngươi tiếp xúc với nàng lâu như vậy, hẳn cũng hiểu nàng là loại người gì. Ngươi nhìn ta thì biết. Nàng lợi hại lắm! Đừng vì những lời đồn đại trước kia mà nhầm lẫn. Nếu ngươi hơi bất cẩn, cẩn thận sẽ bị đại phòng chèn ép cho không thở được. Cái gì không có phần các ngươi tự nhiên không có, mà cái gì có phần các ngươi cũng sẽ không có!
Vương thị sắc mặt dại ra, nhớ ra Tương Nhược Lan từ khi vào phủ mọi hành động đều không giống lời đồn đại. Chẳng lẽ Hồng Hạnh này là tai mắt của nàng đặt vào phòng mình?
Vu Thu Nguyệt vừa lạnh lùng nhìn sắc mặt biểu tỷ vừa cười lạnh trong lòng. Làm loạn, âm thầm làm loạn cho cả nhà không yên, cho Tương Nhược Lan sống bất ổn, để nàng luống cuống tay chân, mất tỉnh táo thì mình mới có cơ hội chuyển mình.
Vương thị đập bàn:
- Chỉ bằng tiện nhân đó cũng định đem làm tai mắt trong phòng ta. Để xem lão nương thu thập ngươi thế nào.
Nói xong, vung khăn tức giận bỏ đi
Vương thị đi rồi, Vu Thu Nguyệt vào trong phòng, khóa cửa lại. Sau đó lấy một pho tượng thần trong tủ quần áo đặt lên bàn. Bức tượng người dữ tợn đáng sợ, Vu Thu Nguyệt lại quỳ xuống rất thành kính thắp hương dập đầu, sau đó lấy ra phù chú pháp sư cho, đốt thành tro, hòa vào nước, cau mày uống sạch.
Làm xong tất cả, Vu Thu Nguyệt chậm rãi đi tới bên cửa sổ, cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng, thì thào nói:
- Hài tử, phép thuật của pháp sư thật hữu dụng. Chỉ qua mười ngày ngươi đã từ nữ oa oa thành nam oa oa..
Lúc Lưu thái y tới bắt mạch nàng đã vô cùng lo lắng, cho đến khi nghe Lưu thái y nói tám phần là nam hài thì nàng mới thoải mái được.
- Nếu hữu dụng như vậy, mẫu thân sẽ vẫn uống, đừng để nam oa oa biến lại thành nữ oa oa mới được.
Ánh trăng chiếu vào mặt nàng, sắc mặt trắng bệch, cảm giác thật âm trầm.
Bên kia, Thu đường trong viện, khắp nơi đều giăng đèn lồng đỏ, hỉ khí dâng cao.
Tương Nhược Lan một thân đỏ thẫm, đầu phủ khăn hồng ngồi trên giường.
Trên giường trải chăn gấm đỏ thêu uyên ương, phía dưới là hạt quế, hạt sen, táo đỏ... ngụ ý “sớm sinh quý tử”
Chiếc bàn đối diện đặt hai cây nến hồng, chập chờn lóe ra ánh sáng khiến chữ hỷ lớn dán trên tường càng đỏ hồng, diễm diễm...
Cả phòng tựa như đều bị bao phủ trong ánh lửa hồng nhàn nhạt, mông mông lung lung, có loại không khí mập mờ mà đầy vui vẻ.
Tương Nhược Lan có chút khẩn trương mà nắm chặt quần áo mình, lòng như có một con thỏ mà tim nhảy loạn lên. Nói không khẩn trương là giả, hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên nàng gặp cảnh này...
Nàng nhớ ra những lần thân thiết cùng hắn, mặt không khỏi nóng bừng lên.
Cửa “cót két” một tiếng, sau đó có tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi đi về phía nàng, đứng trước mặt nàng...
Tương Nhược Lan nhìn qua khe hở của khăn, thấy đôi hài màu đen của hắn. Một khắc này, hô hấp của nàng như ngưng lại.
Hắn chậm rãi vén khăn lụa, khuôn mặt quyến rũ tươi cười của nàng hiện ra trước mặt hắn. Da dẻ trắng hồng, hai mắt nhìn xuống, lông mi dài xấu hổ chớp động, đôi môi hồng nhuận như cánh hoa.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt như hắc ngọc dịu dàng mà long lanh.
Trong lòng hắn trở nên thật mềm mại
- Nhược Lan. Hắn khẽ gọi tên nàng, tiếng gọi dịu dàng đầy tình cảm
- Thiệu Khang. Nàng mỉm cười, nụ cười như một đóa hoa lặng lẽ nở rộ
Cận Thiệu Khang ngồi xuống bên nàng, cầm tay nàng, ôm nàng vào lòng, than nhẹ một tiếng:
- Thật tốt, giờ nàng đã thành thê tử chân chính của ta rồi.
Tương Nhược Lan vươn tay chọc vào ngực hắn nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng ta viên phòng rồi thì mọi chuyện đều xong. Nếu để ta phát hiện ngươi không tuân thủ lời hứa thì ta sẽ không tha thứ ngươi!
Cận Thiệu Khang nắm tay nàng kéo lên hôn, cúi đầu nhìn nàng cười:
- Sau này ta đều chỉ đến Thu đường viện, mỗi ngày đều cùng với nàng, nàng yên tâm chưa.
Tương Nhược Lan cười cười, ôm chặt eo hắn, tựa vào hắn nghe tiếng tim đập, bên tai nghe tiếng hắn tiếp tục nói:
- Nàng cho là phu quân nàng không có nữ nhân là không được sao? Cho dù muốn ta cả đời không động đến nữ nhân thì phu quân nàng cũng làm được.
Những lời này khiến Tương Nhược Lan vui vẻ. Mỗi lần bên nàng hắn đều giống sắc lang mà còn dám mạnh miệng nói những lời này.
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn cười nói:
- Vậy được, sau này chúng ta không động vào nhau.
Cận Thiệu Khang nhướng mắt, khóe miệng cong cong, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, xuân ý dạt dào khiến lòng Tương Nhược Lan tê dại.
- Như vậy sao được, mỗi lần nương tử nhìn thấy ta đều hoa si, ta không động đến nàng chẳng phải là làm khổ nương tử ta?
Lời nói mập mờ khiến Tương Nhược Lan mắc cỡ đỏ bừng mặt. Nàng đấm vào ngực hắn, sẵng giọng:
- Bại hoại, bại hoại. Ai hoa si? Ngươi cứ việc không chạm vào, ta chẳng thèm.
Cận Thiệu Khang ôm chặt nàng hơn:
- Bây giờ có nàng, sao ta lại làm thế được? Nữ nhân trên đời ta đều có thể không động tâm, chỉ riêng nàng, cho dù muốn ta lập địa thành phật ta cũng mặc kệ.
- Sắc quỷ, hoa ngôn xảo ngữ...
Dù nói như vậy nhưng trong lòng nàng cũng thật ngọt ngào.
Cận Thiệu Khang sóng mắt lưu chuyển, xuân ý vô hạn:
- Dám nói ta là sắc quỷ. Được! Ta sẽ sắc cho nàng xem
Vừa nói hắn vừa cúi đầu hôn nàng.
Lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng cọ xát nhưng dần dần hơi thở hắn càng lúc càng dồn dập, hắn vươn lưỡi dài vào miệng nàng, quấn quýt lấy lưỡi nàng, hút đi không khí trong ngực nàng. Tương Nhược Lan đầu óc mơ hồ, cả người như nhũn ra, chỉ có gắt gao ôm chặt cổ hắn mới không ngất đi.
Một lúc lâu, hắn mới buông nàng ra, sắc mặt đỏ bừng, sóng mắt như có nước, hắn nhìn nàng khàn khàn nói:
- Nàng còn dám mắng phu quân là sắc quỷ nữa không!
- Mắng thì không dám mắng nhưng...
Tương Nhược Lan đột nhiên vươn tay cù eo hắn rồi cười to nói:
- Ta có cách trừng phạt sắc quỷ ngươi.
Cận Thiệu Khang không đề phòng chiêu này của nàng, hai tay buông xuống. Tương Nhược Lan vì thế mà mất đi chỗ dựa nên ngã xuống giường. Quay đầu lại định cười hắn vài tiếng đã thấy mắt hắn lóe ra ánh sáng khác lạ. Một giây sau, thân thể cao lớn tráng kiện của hắn áp về phía nàng...
Tương Nhược Lan bị hắn đè xuống giường không thể động đậy định cù hắn. Cận Thiệu Khang cúi đầu ngậm vành tai nàng, sau đó mập mờ nói:
- Có một việc ta tò mò đã lâu rồi, mỗi lần đều là nàng cù ta, rốt cuộc là nàng có sợ buồn hay không? Hôm nay ta phải thử xem
Tương Nhược Lan nghe vậy vội vàng cười cầu xin tha. Nhưng Cận Thiệu Khang sao nghe, hắn vươn đầu lưỡi nghịch ngợm trên cần cổ nàng, thỉnh thoảng còn cắn cắn khiến nàng tê dại, ngứa ngáy mà cười duyên không ngừng.
Nhưng tiếng cười của nàng càng khiến hắn nóng lòng, nàng càng giãy dụa xin tha hắn càng như có lửa đốt toàn thân. Cả người hắn nóng bừng, hơi thở hắn, nụ hôn của hắn, ánh mắt hắn cũng đều như hòa tan nàng.
- Đừng mà! Đừng mà!
Tương Nhược Lan bị hắn cù không chịu được, sự ngứa ngáy, tê dại này như từ đáy lòng mà ra, trong nháy mắt đã truyền đến tứ chi, đến từng tấc cơ thể nàng, mỗi tế bào nàng khiến nàng vừa khó chịu lại vừa hy vọng. Nhưng hy vọng cái gì nàng cũng không rõ.
- Đừng cái gì? Đừng cù cổ nàng? Cận Thiệu Khang mập mờ hỏi
Đầu óc Tương Nhược Lan như mụ đi, hoàn toàn bị hắn kéo đi
- Đúng, đừng cù cổ ta...
Hắn cười nhẹ hai tiếng, má lúm đồng tiền như đóa hoa yêu dã
- Được, ta nghe lời nàng, không cù cổ nàng..
Bờ môi của hắn đi xuống, dùng miệng gỡ nút thắt áo nàng, cởi bỏ từng lớp áo của nàng, lộ ra da dẻ trắng nõn trên lưng nàng, bên hông là nút thắt chiếc yếm xinh xắn, trên da thịt trắng nõn của nàng càng tỏ vẻ xinh đẹp vô cùng...
Cũng khiến tâm hồn hắn như mụ đi.
Hắn than nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn lưng nàng, cắn mút, chỉ trong chốc lát, lưng nàng đã để lại những dấu hôn hồng hồng. Tương Nhược Lan bị hắn hôn khiến cả người nóng lên, vừa ngứa mà lại không phải ngứa, cảm giác tê dại đến tận đáy lòng, đến tận đầu ngón chân. Không thể nói khó chịu, nhưng cũng không thể nói dễ chịu khiến nàng vừa chờ mong lại vừa muốn kháng cự.
- Cũng đừng cù ở đây...
Nàng khẽ nói như đang rên rỉ:
- Được, ta nghe lời nàng...
Lưỡi hắn đi xuống một chút, chạy xuống hôn nàng, lặng lẽ cởi yếm nàng ra. Lưỡi hắn qua lại bên hông nàng rồi chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng vờn quanh chiếc eo xinh của nàng. Tương Nhược Lan tê dại không chịu được, cười duyên giãy dụa. Cận Thiệu Khang cực kỳ yêu nàng như bây giờ, lưỡi lại càng dùng lực. Tương Nhược Lan cả người run lên, cười đến không thở được.
- Cũng đừng cù ở đây...
Thừa dịp hắn ngẩng lên, nàng quay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai bên đều hiện rõ khuôn mặt ửng hồng của đối phương.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng mỉm cười, má lúm đồng tiền lại xuất hiện động lòng người.
Cái yếm dần chảy xuống, lộ rõ ngọc nhũ trắng như tuyết đầy vẻ phong tình của nàng.
Tác giả: Ừm... Không phải ta cố ý ngừng lại.... chạy trốn thôi‼‼
- Ý của ngươi đây là do phu nhân sai khiến?
Lập tức lắc đầu:
- Lúc chuyện xảy ra, phu nhân không ở trong phủ. Hơn nữa sao nàng phải làm vậy?
Vu Thu Nguyệt quay đầu nhìn Vương thị, nói từng câu từng chữ:
- Biểu tỷ, ngươi còn chưa hiểu? Có Hồng Hạnh trong phòng ngươi, sau này nhị phòng các ngươi có động tĩnh gì thì nàng chẳng phải biết rõ ràng? Sau này nàng là đương gia Hầu phủ, đương nhiên sẽ muốn nắm mọi thứ trong tay! Hơn nữa, nàng muốn nhân lúc mình vắng mặt mà làm chuyện này. Nếu không, thái phu nhân hỏi nàng thì nàng trả lời thế nào? Nàng đoán chắc thái phu nhân nể mặt nàng sẽ không làm gì Hồng Hạnh. Chờ nàng trở lại, mọi thứ đã thành thế cục. Nàng giả bộ vô tội, để ngươi hoàn toàn không phòng bị! Biểu tỷ, ngươi tiếp xúc với nàng lâu như vậy, hẳn cũng hiểu nàng là loại người gì. Ngươi nhìn ta thì biết. Nàng lợi hại lắm! Đừng vì những lời đồn đại trước kia mà nhầm lẫn. Nếu ngươi hơi bất cẩn, cẩn thận sẽ bị đại phòng chèn ép cho không thở được. Cái gì không có phần các ngươi tự nhiên không có, mà cái gì có phần các ngươi cũng sẽ không có!
Vương thị sắc mặt dại ra, nhớ ra Tương Nhược Lan từ khi vào phủ mọi hành động đều không giống lời đồn đại. Chẳng lẽ Hồng Hạnh này là tai mắt của nàng đặt vào phòng mình?
Vu Thu Nguyệt vừa lạnh lùng nhìn sắc mặt biểu tỷ vừa cười lạnh trong lòng. Làm loạn, âm thầm làm loạn cho cả nhà không yên, cho Tương Nhược Lan sống bất ổn, để nàng luống cuống tay chân, mất tỉnh táo thì mình mới có cơ hội chuyển mình.
Vương thị đập bàn:
- Chỉ bằng tiện nhân đó cũng định đem làm tai mắt trong phòng ta. Để xem lão nương thu thập ngươi thế nào.
Nói xong, vung khăn tức giận bỏ đi
Vương thị đi rồi, Vu Thu Nguyệt vào trong phòng, khóa cửa lại. Sau đó lấy một pho tượng thần trong tủ quần áo đặt lên bàn. Bức tượng người dữ tợn đáng sợ, Vu Thu Nguyệt lại quỳ xuống rất thành kính thắp hương dập đầu, sau đó lấy ra phù chú pháp sư cho, đốt thành tro, hòa vào nước, cau mày uống sạch.
Làm xong tất cả, Vu Thu Nguyệt chậm rãi đi tới bên cửa sổ, cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng, thì thào nói:
- Hài tử, phép thuật của pháp sư thật hữu dụng. Chỉ qua mười ngày ngươi đã từ nữ oa oa thành nam oa oa..
Lúc Lưu thái y tới bắt mạch nàng đã vô cùng lo lắng, cho đến khi nghe Lưu thái y nói tám phần là nam hài thì nàng mới thoải mái được.
- Nếu hữu dụng như vậy, mẫu thân sẽ vẫn uống, đừng để nam oa oa biến lại thành nữ oa oa mới được.
Ánh trăng chiếu vào mặt nàng, sắc mặt trắng bệch, cảm giác thật âm trầm.
Bên kia, Thu đường trong viện, khắp nơi đều giăng đèn lồng đỏ, hỉ khí dâng cao.
Tương Nhược Lan một thân đỏ thẫm, đầu phủ khăn hồng ngồi trên giường.
Trên giường trải chăn gấm đỏ thêu uyên ương, phía dưới là hạt quế, hạt sen, táo đỏ... ngụ ý “sớm sinh quý tử”
Chiếc bàn đối diện đặt hai cây nến hồng, chập chờn lóe ra ánh sáng khiến chữ hỷ lớn dán trên tường càng đỏ hồng, diễm diễm...
Cả phòng tựa như đều bị bao phủ trong ánh lửa hồng nhàn nhạt, mông mông lung lung, có loại không khí mập mờ mà đầy vui vẻ.
Tương Nhược Lan có chút khẩn trương mà nắm chặt quần áo mình, lòng như có một con thỏ mà tim nhảy loạn lên. Nói không khẩn trương là giả, hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên nàng gặp cảnh này...
Nàng nhớ ra những lần thân thiết cùng hắn, mặt không khỏi nóng bừng lên.
Cửa “cót két” một tiếng, sau đó có tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi đi về phía nàng, đứng trước mặt nàng...
Tương Nhược Lan nhìn qua khe hở của khăn, thấy đôi hài màu đen của hắn. Một khắc này, hô hấp của nàng như ngưng lại.
Hắn chậm rãi vén khăn lụa, khuôn mặt quyến rũ tươi cười của nàng hiện ra trước mặt hắn. Da dẻ trắng hồng, hai mắt nhìn xuống, lông mi dài xấu hổ chớp động, đôi môi hồng nhuận như cánh hoa.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt như hắc ngọc dịu dàng mà long lanh.
Trong lòng hắn trở nên thật mềm mại
- Nhược Lan. Hắn khẽ gọi tên nàng, tiếng gọi dịu dàng đầy tình cảm
- Thiệu Khang. Nàng mỉm cười, nụ cười như một đóa hoa lặng lẽ nở rộ
Cận Thiệu Khang ngồi xuống bên nàng, cầm tay nàng, ôm nàng vào lòng, than nhẹ một tiếng:
- Thật tốt, giờ nàng đã thành thê tử chân chính của ta rồi.
Tương Nhược Lan vươn tay chọc vào ngực hắn nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng ta viên phòng rồi thì mọi chuyện đều xong. Nếu để ta phát hiện ngươi không tuân thủ lời hứa thì ta sẽ không tha thứ ngươi!
Cận Thiệu Khang nắm tay nàng kéo lên hôn, cúi đầu nhìn nàng cười:
- Sau này ta đều chỉ đến Thu đường viện, mỗi ngày đều cùng với nàng, nàng yên tâm chưa.
Tương Nhược Lan cười cười, ôm chặt eo hắn, tựa vào hắn nghe tiếng tim đập, bên tai nghe tiếng hắn tiếp tục nói:
- Nàng cho là phu quân nàng không có nữ nhân là không được sao? Cho dù muốn ta cả đời không động đến nữ nhân thì phu quân nàng cũng làm được.
Những lời này khiến Tương Nhược Lan vui vẻ. Mỗi lần bên nàng hắn đều giống sắc lang mà còn dám mạnh miệng nói những lời này.
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn cười nói:
- Vậy được, sau này chúng ta không động vào nhau.
Cận Thiệu Khang nhướng mắt, khóe miệng cong cong, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, xuân ý dạt dào khiến lòng Tương Nhược Lan tê dại.
- Như vậy sao được, mỗi lần nương tử nhìn thấy ta đều hoa si, ta không động đến nàng chẳng phải là làm khổ nương tử ta?
Lời nói mập mờ khiến Tương Nhược Lan mắc cỡ đỏ bừng mặt. Nàng đấm vào ngực hắn, sẵng giọng:
- Bại hoại, bại hoại. Ai hoa si? Ngươi cứ việc không chạm vào, ta chẳng thèm.
Cận Thiệu Khang ôm chặt nàng hơn:
- Bây giờ có nàng, sao ta lại làm thế được? Nữ nhân trên đời ta đều có thể không động tâm, chỉ riêng nàng, cho dù muốn ta lập địa thành phật ta cũng mặc kệ.
- Sắc quỷ, hoa ngôn xảo ngữ...
Dù nói như vậy nhưng trong lòng nàng cũng thật ngọt ngào.
Cận Thiệu Khang sóng mắt lưu chuyển, xuân ý vô hạn:
- Dám nói ta là sắc quỷ. Được! Ta sẽ sắc cho nàng xem
Vừa nói hắn vừa cúi đầu hôn nàng.
Lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng cọ xát nhưng dần dần hơi thở hắn càng lúc càng dồn dập, hắn vươn lưỡi dài vào miệng nàng, quấn quýt lấy lưỡi nàng, hút đi không khí trong ngực nàng. Tương Nhược Lan đầu óc mơ hồ, cả người như nhũn ra, chỉ có gắt gao ôm chặt cổ hắn mới không ngất đi.
Một lúc lâu, hắn mới buông nàng ra, sắc mặt đỏ bừng, sóng mắt như có nước, hắn nhìn nàng khàn khàn nói:
- Nàng còn dám mắng phu quân là sắc quỷ nữa không!
- Mắng thì không dám mắng nhưng...
Tương Nhược Lan đột nhiên vươn tay cù eo hắn rồi cười to nói:
- Ta có cách trừng phạt sắc quỷ ngươi.
Cận Thiệu Khang không đề phòng chiêu này của nàng, hai tay buông xuống. Tương Nhược Lan vì thế mà mất đi chỗ dựa nên ngã xuống giường. Quay đầu lại định cười hắn vài tiếng đã thấy mắt hắn lóe ra ánh sáng khác lạ. Một giây sau, thân thể cao lớn tráng kiện của hắn áp về phía nàng...
Tương Nhược Lan bị hắn đè xuống giường không thể động đậy định cù hắn. Cận Thiệu Khang cúi đầu ngậm vành tai nàng, sau đó mập mờ nói:
- Có một việc ta tò mò đã lâu rồi, mỗi lần đều là nàng cù ta, rốt cuộc là nàng có sợ buồn hay không? Hôm nay ta phải thử xem
Tương Nhược Lan nghe vậy vội vàng cười cầu xin tha. Nhưng Cận Thiệu Khang sao nghe, hắn vươn đầu lưỡi nghịch ngợm trên cần cổ nàng, thỉnh thoảng còn cắn cắn khiến nàng tê dại, ngứa ngáy mà cười duyên không ngừng.
Nhưng tiếng cười của nàng càng khiến hắn nóng lòng, nàng càng giãy dụa xin tha hắn càng như có lửa đốt toàn thân. Cả người hắn nóng bừng, hơi thở hắn, nụ hôn của hắn, ánh mắt hắn cũng đều như hòa tan nàng.
- Đừng mà! Đừng mà!
Tương Nhược Lan bị hắn cù không chịu được, sự ngứa ngáy, tê dại này như từ đáy lòng mà ra, trong nháy mắt đã truyền đến tứ chi, đến từng tấc cơ thể nàng, mỗi tế bào nàng khiến nàng vừa khó chịu lại vừa hy vọng. Nhưng hy vọng cái gì nàng cũng không rõ.
- Đừng cái gì? Đừng cù cổ nàng? Cận Thiệu Khang mập mờ hỏi
Đầu óc Tương Nhược Lan như mụ đi, hoàn toàn bị hắn kéo đi
- Đúng, đừng cù cổ ta...
Hắn cười nhẹ hai tiếng, má lúm đồng tiền như đóa hoa yêu dã
- Được, ta nghe lời nàng, không cù cổ nàng..
Bờ môi của hắn đi xuống, dùng miệng gỡ nút thắt áo nàng, cởi bỏ từng lớp áo của nàng, lộ ra da dẻ trắng nõn trên lưng nàng, bên hông là nút thắt chiếc yếm xinh xắn, trên da thịt trắng nõn của nàng càng tỏ vẻ xinh đẹp vô cùng...
Cũng khiến tâm hồn hắn như mụ đi.
Hắn than nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn lưng nàng, cắn mút, chỉ trong chốc lát, lưng nàng đã để lại những dấu hôn hồng hồng. Tương Nhược Lan bị hắn hôn khiến cả người nóng lên, vừa ngứa mà lại không phải ngứa, cảm giác tê dại đến tận đáy lòng, đến tận đầu ngón chân. Không thể nói khó chịu, nhưng cũng không thể nói dễ chịu khiến nàng vừa chờ mong lại vừa muốn kháng cự.
- Cũng đừng cù ở đây...
Nàng khẽ nói như đang rên rỉ:
- Được, ta nghe lời nàng...
Lưỡi hắn đi xuống một chút, chạy xuống hôn nàng, lặng lẽ cởi yếm nàng ra. Lưỡi hắn qua lại bên hông nàng rồi chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng vờn quanh chiếc eo xinh của nàng. Tương Nhược Lan tê dại không chịu được, cười duyên giãy dụa. Cận Thiệu Khang cực kỳ yêu nàng như bây giờ, lưỡi lại càng dùng lực. Tương Nhược Lan cả người run lên, cười đến không thở được.
- Cũng đừng cù ở đây...
Thừa dịp hắn ngẩng lên, nàng quay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai bên đều hiện rõ khuôn mặt ửng hồng của đối phương.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng mỉm cười, má lúm đồng tiền lại xuất hiện động lòng người.
Cái yếm dần chảy xuống, lộ rõ ngọc nhũ trắng như tuyết đầy vẻ phong tình của nàng.
Tác giả: Ừm... Không phải ta cố ý ngừng lại.... chạy trốn thôi‼‼
/265
|