Cảnh tuyên đế nằm trên long sàng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt khẽ nhắm như đang chịu đựng đau đớn.
Thái hậu đi qua đi lại rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, kéo chăn cho hắn. Hai mắt Cảnh Tuyên Đế giật giật nhưng không mở mắt ra nhìn.
- Hoàng thượng, ai gia biết ngươi còn tỉnh. Những lời ai gia nói, có lẽ ngươi thấy không lọt tai, thấy phiền chán nhưng ngươi không thể không nghe.
Thái hậu nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Hoàng thượng. Khắp thiên hạ ai cũng có thể tùy tiện nhưng riêng Hoàng thượng thì không thể vì trên vai Hoàng thượng còn gánh vác sự hưng suy của thiên hạ, là hy vọng của lê dân bách tính. Hoàng thượng dù có khó chịu thế nào, không vui thế nào cũng không thể tự hủy hoại bản thân. Ngươi cũng biết, nếu ngươi xảy ra chuyện, triều đình cao thấp sẽ hỗn loạn thế nào. Hoàng tử lớn nhất cũng chưa quá 10 tuổi, chúng ta già thì quá già mà nhỏ thì quá nhỏ, phải làm thế nào bây giờ? Ngươi có biết lòng ai gia lo lắng bao nhiêu không?
Nói tới đây, giọng Thái hậu nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên.
Cảnh tuyên đế mở mắt, quay đầu, cầm tay thái hậu, suy yếu nói
- Mẫu hậu, là nhi thần bất hiếu, làm cho mẫu hậu lo lắng rồi
Thái hậu cầm tay Cảnh tuyên đế, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ cần sau này Hoàng thượng đừng chấp nhất nữa, điều dưỡng thân thể cho tốt thì mẫu hậu cũng an tâm rồi!
- Mẫu hậu, nhi thần luôn nghĩ rằng mọi thứ trong thiên hạ đều trong tay mình. Nhưng không ngờ, thứ nhi thần muốn có được nhất lại không thể có được, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng ngả vào lòng nam nhân khác, mẫu hậu...
Cảnh Tuyên Đế cười khổ:
- Ngay cả người mình thích cũng không giữ lại được thì làm hoàng đế để làm gì?
- Ngươi đang nói lung tung gì đó?
Thái hậu gầm lên, nhưng lại nhớ hắn vẫn đang bị thương thì hòa hoãn xuống:
- Hoàng thượng, nếu để tiên đế nghe được những lời này thì nhất định sẽ đánh ngươi một trận. Trước kia tiên đế mất bao nhiêu tâm huyết mới giành được giang sơn này, chẳng lẽ không bằng một nữ nhân sao? Ngươi sao có thể đối diện với tiên đế? Hơn nữa, trên đời này, bất luận là ai cũng không thể có được mọi thứ mình muốn...
Nói tới đây, nước mắt Thái hậu chậm rãi rơi xuống, giọng nói thê lương:
- Ngươi cho rằng tiên đế chưa từng buông tay, ngươi cho là mẫu hậu chưa từng buông tay? Nhưng nhân sinh chính là như thế, không ai có thể tránh được những chuyện đau lòng rơi lệ. Nhưng ngươi là Hoàng thượng, ngươi luôn có được nhiều hơn người khác, ngươi có được giang sơn ngàn dặm, người trong thiên hạ quỳ lạy, ngươi cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực, trong hậu cung càng mỹ nữ như vân, đó chẳng phải là thứ không ai có được? Ngươi đã có được quá nhiều, không thể quá tham lam, nếu ngươi cái gì cũng không muốn buông tay, kết quả duy nhất chính là cái gì ngươi cũng chẳng có được, sẽ mất đi tất cả.
Cảnh tuyên đế nắm chặt tay thái hậu, hơi ngồi dậy:
- Nhưng mẫu hậu, nhi thần không tham, nhi thần chỉ muốn nàng mà thôi! Sau này, nhi thần sẽ toàn tâm toàn ý làm hoàng đế tốt. Một lần này mà thôi, mẫu hậu, người giúp nhi thần!
Thái hậu lắc đầu, ánh mắt đau đớn:
- Hoàng thượng, sao ngươi lại cố chấp như thế. Ngươi thích Nhược Lan, ngươi có từng nghĩ tới Nhược Lan có muốn hay không? Ta hiểu rõ Nhược Lan, thứ nàng muốn ngươi vĩnh viễn không thể cho nàng. Nếu ngươi thực sự thích nàng thì nên để cho nàng sống cuộc sống nàng mong muốn.
Cảnh tuyên đế cười vài tiếng, ánh mắt ngấn lệ:
- Thứ nàng muốn ta không cho được nàng nhưng An Viễn hầu có thể cho nàng? Dựa vào cái gì nàng tin tưởng hắn như thế!
Thái hậu lòng đau như cắt:
- Chiêu Nhi, ngươi còn không hiểu? Bởi vì Nhược Lan thích hắn, cho nên nàng nguyện ý tin tưởng hắn! Chiêu nhi, ngươi đừng cố chấp nữa, mẫu hậu quyết không để ngươi làm ra chuyện đoạt thê tử của người để người trong thiên hạ nhạo báng.
Cảnh tuyên đế cười lạnh vài tiếng, chán nản nằm xuống đi, quay đầu vào trong, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Nàng tin tưởng hắn như vậy? Được, hắn sẽ cho nàng xem, thứ nàng muốn An Viễn hầu cũng không thể cho nàng.
Sáng sớm, Trữ An ở ngoài cửa gọi:
- Hầu gia, tới giờ lên triều rồi.
Tương Nhược Lan nghe được thì hơi động, lập tức cảm giác eo đau như muốn đứt ra. Trong đầu hiện lên cảnh tượng nóng bỏng đêm qua, hồi tưởng lại tất cả sự điên cuồng, ôn nhu của hắn mà mặt như bị thiêu cháy. Nàng quay đầu nhìn lại, bên cạnh là khuôn mặt say ngủ của Cận Thiệu Khang, khuôn mặt hắn tuấn mỹ mà an tường, nhìn hắn như vậy, nàng cảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng hạnh phúc.
Nàng không nhịn được vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt ngũ quan hoàn mỹ như pho tượng của hắn, lông mi dày đậm, mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi góc cạnh, ngón tay vừa chạm đến má lúm của hắn thì nhẹ nhàng ấn chút.
Như là cảm ứng, má lúm đồng tiền chậm rãi xuất hiện dưới tay nàng, sau đó, hắn bắt được tay nàng, nhẹ cắn một cái. Cảm giác tê dại từ ngón tay truyền khắp người.
Tương Nhược Lan vội vàng thu tay lại, sẵng giọng:
- Thì ra ngươi đã tỉnh
Cận Thiệu Khang mở mắt, hai tròng mắt trong bóng đêm có ánh sáng mãnh liệt:
- Ta muốn xem nàng làm cái gì. Quả nhiên đoán không sai, mới sáng sớm đã hoa si nhìn ta.
Hắn nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng, tươi cười muốn ghê tởm bao nhiêu thì có bấy nhiêu
Tương Nhược Lan bị hắn nói mà xấu hổ, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn:
- Ai hoa si ngươi!
Hắn nghiêng người lại gần, vòm ngực rắn chắc dán lên lưng nàng, độ ấm từ cơ thể hắn truyền sang như muốn hòa tan nàng
- Đừng giận nữa. Ta sai rồi, là ta sáng sớm đã hoa si nàng mới đúng
Hắn cười sủng nịnh, vừa nói chuyện vừa ôm eo nàng, khẽ vuốt vuốt ngực nàng khiến cả người nàng như nhũn ra.
- Bại hoại... đã không còn sớm nữa... đừng... đừng...
- Đừng cái gì.
Hắn quay nàng lại, chôn đầu trước ngực nàng ôn nhu hôn cắn. Không biết vì sao, khi đối mặt với nàng hắn rất dễ dàng xúc động, rất khó mà khống chế bản thân. Trước kia, hắn vẫn luôn nghĩ rằng bản thân luôn tự chế nhưng lại không thể kiềm chế trước mỗi nụ cười, ánh mắt của nàng. Cảm giác đêm qua hắn chưa từng có, cảm giác tâm hồn và thân thể kết hợp, khoái lạc đến tận xương tủy, hắn chưa từng có với bất kỳ nữ nhân nào. Đến giờ hắn mới phát hiện, thì ra chuyện nam nữ đó là hạnh phúc cỡ này...
Ăn mãi quen mùi, hôm nay ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, sao hắn có thể khắc chế được.
Tương Nhược Lan bị hắn hôn mà run rẩy, thở hổn hển. Đột nhiên, tiểu phúc cảm giác được sự tráng kiện của hắn. Nàng trợn tròn mắt, trong lòng thầm rên rỉ: vẫn còn sao? Đêm qua lâu như vậy... vậy mà giờ hắn còn...
Nàng vội vàng xin tha:
- Đừng, ta vẫn còn đau.
Cận Thiệu Khang hơi ngừng lại, chôn đầu vào cổ nàng, hít sâu một hơi. Lát sau, nghe được hắn trầm trầm nói:
- Tiểu yêu tinh, nàng thật biết hành hạ người... lần này tha cho nàng, chờ hai ngày nữa xem nàng chạy đi đâu...
Tương Nhược Lan cười:
- Ta chạy trốn tới chân trời góc biển!
- Ta đây đuổi theo nàng đến chân trời góc biển, nàng lên trời xuống đất, ta đây cũng lên trời xuống đất!
Tương Nhược Lan tiếp tục cười:
- Ta từng nghe nói, những lời nam nhân nói trên giường là không thể tin
Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên rất chân thật:
- Những lời ta nói với nàng nàng không thể không tin
Tương Nhược Lan vỗ nhẹ vai hắn:
- Được rồi, ta tin. Nhìn ngươi khẩn trương kìa. Mau dậy thôi, không còn sớm nữa.
Cận Thiệu Khang ngồi dậy, thân hình tinh tráng, cơ bụng sáu múi (lục khối phúc cơ chả là cơ bụng 6 múi à), còn ... (ơ hơ hơ) vẫn cứ ngang nhiên như cũ...
Tương Nhược Lan đỏ bừng mặt, vội quay đi, cảm giác nếu còn như vậy thì mình sẽ thành sắc nữ mất.
Bên tai truyền đến tiếng cười buồn bực của hắn, trong căn phòng yên tĩnh này có cảm giác rất tình cảm.
- Nhược Lan, sao nàng lại đáng yêu như vậy?
Vừa nói hắn vừa cúi đầu hôn nàng. Hôn đến khi hai người suýt không khống chế được, cũng may hắn lo lắng nàng còn đau nên mới không tiếp tục...
Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng:
- Nhược Lan, ta thật hạnh phúc, chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
Lòng của nàng mềm mại như nước, ôm cổ hắn:
- Ta cũng vậy
Cận Thiệu Khang gắt gao ôm nàng.
Một hồi dây dưa, hai người mặc quần áo, Tương Nhược Lan sai nha hoàn vào. Bọn nha hoàn đốt nến, hầu hạ Cận Thiệu Khang mặc quần áo rửa mặt. Sau đó, Tương Nhược Lan và hắn ăn điểm tâm rồi tiễn hắn ra ngoài.
Không lâu sau, Trương mụ mụ đến lấy khăn lụa. Lúc đến Tùng hương viện thỉnh an thái phu nhân thì thái phu nhân cười trêu ghẹo nàng:
- Lần này không là giả chứ!
Khiến Tương Nhược Lan quẫn đến muốn tìm lỗ nẻ chui xuống.
Bên cạnh, Vu Thu Nguyệt và Vương thị nhìn vẻ mặt hạnh phúc, thẹn thùng của nàng, người trước thiếu điều cắn vỡ răng mà người sau lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.
Sau đó, thái phu nhân nói đến chính sự:
- Qua hai hôm nữa là trung thu rồi. Hàng năm, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đều sẽ cùng phu quân về đây. Đến lúc đó, Nhược Lan là nữ chủ nhân Hầu phủ cần phải tiếp đón cho tốt.
Triệu di thái thái cùng Vương thị âm thầm nhìn nhau, trong lòng đều hiểu, đây là thái phu nhân đang muốn dần dần giao quyền.
Nhìn địa vị Tương Nhược Lan càng lúc càng ổn định, Vu Thu Nguyệt hận đến nắm chặt tay.
- Mẫu thân yên tâm, con dâu nhất định sẽ chuẩn bị tốt!
Đại tiểu thư là nữ nhi của Chu di thái thái đã mất, xuất giá đã nhiều năm. Nhị tiểu thư là nữ nhi của Triệu di thái thái vừa xuất giá năm ngoái. Hàng năm đến Trung thu hai người đều trở về. Thái phu nhân cũng sẽ tận tâm tiếp đãi. Loại chuyện này đối với Tương Nhược Lan mà nói cũng không khó, dựa theo quy củ những năm vừa rồi làm theo là được, cho nên Tương Nhược Lan cũng thấy thoải mái.
Thái phu nhân dặn dò vài câu rồi bảo bọn họ về.
Tương Nhược Lan về Thu đường viện tìm Ánh Tuyết thương lượng chuyện này. Vu Thu Nguyệt về Cẩm tú viên thì lại bị Hồng Hạnh ngăn cản ngoài cửa.
Vu Thu Nguyệt vội nhìn quanh một chút, không thấy có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm vội kéo nàng vào. Hai người đi tới trong phòng, Vu Thu Nguyệt ngồi xuống rồi trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Ngươi điên rồi, dám đến tìm ta thế này. Ngươi muốn để người khác biết chúng ta có quan hệ đúng không?
Hồng Hạnh quỳ xuống trước mặt nàng, khóc ròng nói:
- Di nương, ngươi phải cứu ta, nếu ngay cả ngươi cũng không giúp ta thì ta thật sự sống không nổi nữa!
Thái hậu đi qua đi lại rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, kéo chăn cho hắn. Hai mắt Cảnh Tuyên Đế giật giật nhưng không mở mắt ra nhìn.
- Hoàng thượng, ai gia biết ngươi còn tỉnh. Những lời ai gia nói, có lẽ ngươi thấy không lọt tai, thấy phiền chán nhưng ngươi không thể không nghe.
Thái hậu nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Hoàng thượng. Khắp thiên hạ ai cũng có thể tùy tiện nhưng riêng Hoàng thượng thì không thể vì trên vai Hoàng thượng còn gánh vác sự hưng suy của thiên hạ, là hy vọng của lê dân bách tính. Hoàng thượng dù có khó chịu thế nào, không vui thế nào cũng không thể tự hủy hoại bản thân. Ngươi cũng biết, nếu ngươi xảy ra chuyện, triều đình cao thấp sẽ hỗn loạn thế nào. Hoàng tử lớn nhất cũng chưa quá 10 tuổi, chúng ta già thì quá già mà nhỏ thì quá nhỏ, phải làm thế nào bây giờ? Ngươi có biết lòng ai gia lo lắng bao nhiêu không?
Nói tới đây, giọng Thái hậu nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên.
Cảnh tuyên đế mở mắt, quay đầu, cầm tay thái hậu, suy yếu nói
- Mẫu hậu, là nhi thần bất hiếu, làm cho mẫu hậu lo lắng rồi
Thái hậu cầm tay Cảnh tuyên đế, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ cần sau này Hoàng thượng đừng chấp nhất nữa, điều dưỡng thân thể cho tốt thì mẫu hậu cũng an tâm rồi!
- Mẫu hậu, nhi thần luôn nghĩ rằng mọi thứ trong thiên hạ đều trong tay mình. Nhưng không ngờ, thứ nhi thần muốn có được nhất lại không thể có được, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng ngả vào lòng nam nhân khác, mẫu hậu...
Cảnh Tuyên Đế cười khổ:
- Ngay cả người mình thích cũng không giữ lại được thì làm hoàng đế để làm gì?
- Ngươi đang nói lung tung gì đó?
Thái hậu gầm lên, nhưng lại nhớ hắn vẫn đang bị thương thì hòa hoãn xuống:
- Hoàng thượng, nếu để tiên đế nghe được những lời này thì nhất định sẽ đánh ngươi một trận. Trước kia tiên đế mất bao nhiêu tâm huyết mới giành được giang sơn này, chẳng lẽ không bằng một nữ nhân sao? Ngươi sao có thể đối diện với tiên đế? Hơn nữa, trên đời này, bất luận là ai cũng không thể có được mọi thứ mình muốn...
Nói tới đây, nước mắt Thái hậu chậm rãi rơi xuống, giọng nói thê lương:
- Ngươi cho rằng tiên đế chưa từng buông tay, ngươi cho là mẫu hậu chưa từng buông tay? Nhưng nhân sinh chính là như thế, không ai có thể tránh được những chuyện đau lòng rơi lệ. Nhưng ngươi là Hoàng thượng, ngươi luôn có được nhiều hơn người khác, ngươi có được giang sơn ngàn dặm, người trong thiên hạ quỳ lạy, ngươi cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực, trong hậu cung càng mỹ nữ như vân, đó chẳng phải là thứ không ai có được? Ngươi đã có được quá nhiều, không thể quá tham lam, nếu ngươi cái gì cũng không muốn buông tay, kết quả duy nhất chính là cái gì ngươi cũng chẳng có được, sẽ mất đi tất cả.
Cảnh tuyên đế nắm chặt tay thái hậu, hơi ngồi dậy:
- Nhưng mẫu hậu, nhi thần không tham, nhi thần chỉ muốn nàng mà thôi! Sau này, nhi thần sẽ toàn tâm toàn ý làm hoàng đế tốt. Một lần này mà thôi, mẫu hậu, người giúp nhi thần!
Thái hậu lắc đầu, ánh mắt đau đớn:
- Hoàng thượng, sao ngươi lại cố chấp như thế. Ngươi thích Nhược Lan, ngươi có từng nghĩ tới Nhược Lan có muốn hay không? Ta hiểu rõ Nhược Lan, thứ nàng muốn ngươi vĩnh viễn không thể cho nàng. Nếu ngươi thực sự thích nàng thì nên để cho nàng sống cuộc sống nàng mong muốn.
Cảnh tuyên đế cười vài tiếng, ánh mắt ngấn lệ:
- Thứ nàng muốn ta không cho được nàng nhưng An Viễn hầu có thể cho nàng? Dựa vào cái gì nàng tin tưởng hắn như thế!
Thái hậu lòng đau như cắt:
- Chiêu Nhi, ngươi còn không hiểu? Bởi vì Nhược Lan thích hắn, cho nên nàng nguyện ý tin tưởng hắn! Chiêu nhi, ngươi đừng cố chấp nữa, mẫu hậu quyết không để ngươi làm ra chuyện đoạt thê tử của người để người trong thiên hạ nhạo báng.
Cảnh tuyên đế cười lạnh vài tiếng, chán nản nằm xuống đi, quay đầu vào trong, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Nàng tin tưởng hắn như vậy? Được, hắn sẽ cho nàng xem, thứ nàng muốn An Viễn hầu cũng không thể cho nàng.
Sáng sớm, Trữ An ở ngoài cửa gọi:
- Hầu gia, tới giờ lên triều rồi.
Tương Nhược Lan nghe được thì hơi động, lập tức cảm giác eo đau như muốn đứt ra. Trong đầu hiện lên cảnh tượng nóng bỏng đêm qua, hồi tưởng lại tất cả sự điên cuồng, ôn nhu của hắn mà mặt như bị thiêu cháy. Nàng quay đầu nhìn lại, bên cạnh là khuôn mặt say ngủ của Cận Thiệu Khang, khuôn mặt hắn tuấn mỹ mà an tường, nhìn hắn như vậy, nàng cảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng hạnh phúc.
Nàng không nhịn được vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt ngũ quan hoàn mỹ như pho tượng của hắn, lông mi dày đậm, mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi góc cạnh, ngón tay vừa chạm đến má lúm của hắn thì nhẹ nhàng ấn chút.
Như là cảm ứng, má lúm đồng tiền chậm rãi xuất hiện dưới tay nàng, sau đó, hắn bắt được tay nàng, nhẹ cắn một cái. Cảm giác tê dại từ ngón tay truyền khắp người.
Tương Nhược Lan vội vàng thu tay lại, sẵng giọng:
- Thì ra ngươi đã tỉnh
Cận Thiệu Khang mở mắt, hai tròng mắt trong bóng đêm có ánh sáng mãnh liệt:
- Ta muốn xem nàng làm cái gì. Quả nhiên đoán không sai, mới sáng sớm đã hoa si nhìn ta.
Hắn nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng, tươi cười muốn ghê tởm bao nhiêu thì có bấy nhiêu
Tương Nhược Lan bị hắn nói mà xấu hổ, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn:
- Ai hoa si ngươi!
Hắn nghiêng người lại gần, vòm ngực rắn chắc dán lên lưng nàng, độ ấm từ cơ thể hắn truyền sang như muốn hòa tan nàng
- Đừng giận nữa. Ta sai rồi, là ta sáng sớm đã hoa si nàng mới đúng
Hắn cười sủng nịnh, vừa nói chuyện vừa ôm eo nàng, khẽ vuốt vuốt ngực nàng khiến cả người nàng như nhũn ra.
- Bại hoại... đã không còn sớm nữa... đừng... đừng...
- Đừng cái gì.
Hắn quay nàng lại, chôn đầu trước ngực nàng ôn nhu hôn cắn. Không biết vì sao, khi đối mặt với nàng hắn rất dễ dàng xúc động, rất khó mà khống chế bản thân. Trước kia, hắn vẫn luôn nghĩ rằng bản thân luôn tự chế nhưng lại không thể kiềm chế trước mỗi nụ cười, ánh mắt của nàng. Cảm giác đêm qua hắn chưa từng có, cảm giác tâm hồn và thân thể kết hợp, khoái lạc đến tận xương tủy, hắn chưa từng có với bất kỳ nữ nhân nào. Đến giờ hắn mới phát hiện, thì ra chuyện nam nữ đó là hạnh phúc cỡ này...
Ăn mãi quen mùi, hôm nay ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, sao hắn có thể khắc chế được.
Tương Nhược Lan bị hắn hôn mà run rẩy, thở hổn hển. Đột nhiên, tiểu phúc cảm giác được sự tráng kiện của hắn. Nàng trợn tròn mắt, trong lòng thầm rên rỉ: vẫn còn sao? Đêm qua lâu như vậy... vậy mà giờ hắn còn...
Nàng vội vàng xin tha:
- Đừng, ta vẫn còn đau.
Cận Thiệu Khang hơi ngừng lại, chôn đầu vào cổ nàng, hít sâu một hơi. Lát sau, nghe được hắn trầm trầm nói:
- Tiểu yêu tinh, nàng thật biết hành hạ người... lần này tha cho nàng, chờ hai ngày nữa xem nàng chạy đi đâu...
Tương Nhược Lan cười:
- Ta chạy trốn tới chân trời góc biển!
- Ta đây đuổi theo nàng đến chân trời góc biển, nàng lên trời xuống đất, ta đây cũng lên trời xuống đất!
Tương Nhược Lan tiếp tục cười:
- Ta từng nghe nói, những lời nam nhân nói trên giường là không thể tin
Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên rất chân thật:
- Những lời ta nói với nàng nàng không thể không tin
Tương Nhược Lan vỗ nhẹ vai hắn:
- Được rồi, ta tin. Nhìn ngươi khẩn trương kìa. Mau dậy thôi, không còn sớm nữa.
Cận Thiệu Khang ngồi dậy, thân hình tinh tráng, cơ bụng sáu múi (lục khối phúc cơ chả là cơ bụng 6 múi à), còn ... (ơ hơ hơ) vẫn cứ ngang nhiên như cũ...
Tương Nhược Lan đỏ bừng mặt, vội quay đi, cảm giác nếu còn như vậy thì mình sẽ thành sắc nữ mất.
Bên tai truyền đến tiếng cười buồn bực của hắn, trong căn phòng yên tĩnh này có cảm giác rất tình cảm.
- Nhược Lan, sao nàng lại đáng yêu như vậy?
Vừa nói hắn vừa cúi đầu hôn nàng. Hôn đến khi hai người suýt không khống chế được, cũng may hắn lo lắng nàng còn đau nên mới không tiếp tục...
Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng:
- Nhược Lan, ta thật hạnh phúc, chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
Lòng của nàng mềm mại như nước, ôm cổ hắn:
- Ta cũng vậy
Cận Thiệu Khang gắt gao ôm nàng.
Một hồi dây dưa, hai người mặc quần áo, Tương Nhược Lan sai nha hoàn vào. Bọn nha hoàn đốt nến, hầu hạ Cận Thiệu Khang mặc quần áo rửa mặt. Sau đó, Tương Nhược Lan và hắn ăn điểm tâm rồi tiễn hắn ra ngoài.
Không lâu sau, Trương mụ mụ đến lấy khăn lụa. Lúc đến Tùng hương viện thỉnh an thái phu nhân thì thái phu nhân cười trêu ghẹo nàng:
- Lần này không là giả chứ!
Khiến Tương Nhược Lan quẫn đến muốn tìm lỗ nẻ chui xuống.
Bên cạnh, Vu Thu Nguyệt và Vương thị nhìn vẻ mặt hạnh phúc, thẹn thùng của nàng, người trước thiếu điều cắn vỡ răng mà người sau lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.
Sau đó, thái phu nhân nói đến chính sự:
- Qua hai hôm nữa là trung thu rồi. Hàng năm, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đều sẽ cùng phu quân về đây. Đến lúc đó, Nhược Lan là nữ chủ nhân Hầu phủ cần phải tiếp đón cho tốt.
Triệu di thái thái cùng Vương thị âm thầm nhìn nhau, trong lòng đều hiểu, đây là thái phu nhân đang muốn dần dần giao quyền.
Nhìn địa vị Tương Nhược Lan càng lúc càng ổn định, Vu Thu Nguyệt hận đến nắm chặt tay.
- Mẫu thân yên tâm, con dâu nhất định sẽ chuẩn bị tốt!
Đại tiểu thư là nữ nhi của Chu di thái thái đã mất, xuất giá đã nhiều năm. Nhị tiểu thư là nữ nhi của Triệu di thái thái vừa xuất giá năm ngoái. Hàng năm đến Trung thu hai người đều trở về. Thái phu nhân cũng sẽ tận tâm tiếp đãi. Loại chuyện này đối với Tương Nhược Lan mà nói cũng không khó, dựa theo quy củ những năm vừa rồi làm theo là được, cho nên Tương Nhược Lan cũng thấy thoải mái.
Thái phu nhân dặn dò vài câu rồi bảo bọn họ về.
Tương Nhược Lan về Thu đường viện tìm Ánh Tuyết thương lượng chuyện này. Vu Thu Nguyệt về Cẩm tú viên thì lại bị Hồng Hạnh ngăn cản ngoài cửa.
Vu Thu Nguyệt vội nhìn quanh một chút, không thấy có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm vội kéo nàng vào. Hai người đi tới trong phòng, Vu Thu Nguyệt ngồi xuống rồi trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Ngươi điên rồi, dám đến tìm ta thế này. Ngươi muốn để người khác biết chúng ta có quan hệ đúng không?
Hồng Hạnh quỳ xuống trước mặt nàng, khóc ròng nói:
- Di nương, ngươi phải cứu ta, nếu ngay cả ngươi cũng không giúp ta thì ta thật sự sống không nổi nữa!
/265
|