Gian khách thực ra chính là gián điệp. Những gian khách làm cho một tổ chức, tổ chức này là tùy vào Hoàng thượng hoặc thái giám được tín nhiệm lãnh đạo, trực thuộc quyền của hoàng đế. Nhưng khác với Đông Hán ở chỗ Cẩm y vệ của Đông Hán là nhằm vào các thế lực phản động trong nước còn Đại Lương lại đi tìm tin tình báo của các quốc gia khác, đó chính là gian khách.
Gian khách có nam có nữ, hầu như đều chọn từ các cô nhi từ khắp nơi trong cả nước, trải qua một thời gian huấn luyện qua võ công, dùng độc, cầm kì thi họa, ám sát… qua được các đợt huấn luyện tàn khốc và một đợt tuyển chọn tàn khốc, kẻ nào có thể sống sót thì sẽ thành gian khách. Mà để có thể sống sót được thì đều là những kẻ máu lạnh vô tình, lòng dạ độc ác, thông minh tuyệt đỉnh.
Thanh Đại được xưng là Yêu hồ, biểu hiện gần đây đúng là gian khách xuất sắc nhất. Vài năm nay nàng dùng đủ loại thân phận để chiếm được rất nhiều tin tức tình báo cho đất nước, làm việc sạch sẽ, không thể lần ra dấu vết, có thể nói nàng chính là đệ nhất gian khách của Đại Lương.
Cho nên khi Hoàng thượng bắt Trương công công tìm ra một nữ tử thủ đoạn cao siêu, nhất định phải thành công không được thất bại thì Trương công công không chút do dự đề cử Thanh Đại vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ khác trở về nước.
Cũng chẳng trách Tương Nhược Lan hoàn toàn không thể nắm thóp được Thanh Đại, nàng chắc nằm mơ cũng không thể nghĩ hoàng đế lại sai gián điệp xuất sắc nhất Đại Lương đến bên nàng đi.
Nhưng với Thanh Đại mà nói, khi vừa nhận được nhiệm vụ này trong lòng cũng rất khinh thường. Lại đi sai phái nàng đi câu dẫn một nam nhân? Như vậy quá là giết gà dùng dao mổ trâu nhưng đệ nhất gian khách thì luôn tuyệt đối trung thành, chỉ nhận mệnh lệnh không nhận quyền lợi, chẳng sợ núi đao biển lửa, chỉ cần cấp trên ra lệnh thì cũng sẽ không do dự mà nhảy xuống, nếu không, hậu quả còn thảm khốc hơn nhiều.
Thanh Đại là một nữ tử xinh đẹp, vì lấy được tin tình bào thì chuyện gì cũng làm. Cho dù sống trong thanh lâu làm kĩ nữ cũng vậy. Hơn nữa nàng thiên tư thông tuệ, đối với các loại nam nhân nàng đều thấu hiểu kĩ.
Đối với nam nhân háo sắc, nàng sẽ là loại nữ nhân lẳng lơ, câu dẫn khiến nam nhân đó hận không thể được chết trên thân xác nàng, đối với văn nhân mặc khách, nàng sẽ là tài nữ thánh khiết nhất, giơ tay nhấc chân đều là tình thơ ý họa, đối với võ tướng anh hùng, nàng sẽ là nữ nhân anh tư bừng bừng khiến người khác có một mãnh liệt muốn chinh phục. Một khi làm cho đối phương mệ luyến mình thì cũng là thời cơ tốt nhất để nàng hành động.
Đến hôm nay, chưa có nam nhân nào Thanh Đại không chinh phục được.
Thanh Đại nghiêng người đứng bên cạnh Trương công công, hơi cúi đầu, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất báo cáo tiến triểu suốt hai tháng nay.
- Công công, Thanh Đại sớm đã điều tra tính cách của An viễn hầu. Con người này trên chiến trường cứng cỏi nhưng với thê tử, người thân của mình thì cực kì bảo vệ yêu thương. Hắn gần 25 tuổi nhưng không có nhiều thiếp thất, có thể thấy được hắn cũng không phải là kẻ háo sắc. Tuổi còn trẻ, địa vị cao, xử sự rất chu đáo, đương hoàng thượng tin tưởng, là con người mưu trí và cẩn thận.
Mà Cận gia đa số là người lương thiện. Ngoài phu nhân trước kia có tiếng xấu nhưng từ khi gả vào Cận gia đã thu liễm rất nhiều, hơn nữa cũng rất mềm lòng, chỉ nhìn nàng có thể tha thứ cho việc quý thiếp sinh hạ thứ trưởng tử là biết. Hơn nữa cũng rất chuyên chú nghiên cứu y thuật.
Cho nên ta bảo công công an bài cho ta thân phận là nữ nhi Việt quốc xa quê hương không nơi nương tựa, lại là nữ tử yếu đuối, thân phận này sẽ dễ được bọn họ đồng tình, cũng dễ khiến người ta lơi là cảnh giác. Đến Hầu phủ một đoạn thời gian dài nhưng ta vẫn cố gắng chưa tiếp xúc gì với An viễn hầu…
Trương công công nghe đến đó, không khỏi nhíu mày:
- Không tiếp xúc gì? Như vậy chẳng phải là không có tiến triển gì?
Thanh Đại nói:
- Công công từng nói An viễn hầu độc sủng phu nhân, có thể thấy được tình cảm của bọn họ rất sâu nặng, nếu câu dẫn quá lộ liễu thì chắc chắn sẽ khiến Hầu phu nhân có lòng đề phòng ta. An viễn hầu cũng không háo sắc, làm như vậy chỉ khiến hắn coi thường ta, coi ta như hạng vũ nữ đê tiện. Đối với loại nam nhân này phải tự nhiên, không được quá mức chủ động, để cho hắn dần dần phát hiện những điểm tốt của ta, từng chút từng chút tiếp nhận ta mới là thủ đoạn tốt nhất.
Trương công công ừ một tiếng, mày giãn ra:
- Ngươi nghĩ không sai, vậy kế tiếp ngươi định thế nào…
Thanh Đại mặt không biến sắc:
- Ta đã dùng khổ nhục kế làm cho trên dưới Hầu phủ không còn chút đề phòng nào với ta. Phu nhân từng có chút nghi ngờ ta, vài lần thử dò xét ta giờ cũng không còn đề phòng nữa, về phần An viễn hầu…
Nói tới đây, khóe miệng Thanh Đại khẽ cười lạnh:
- Dù hắn còn chưa tiếp nhận ta nhưng ta có thể cảm nhận được, trong lòng hắn đã không còn bài xích ta nữa, đáng tiếc giờ phu nhân hoàn toàn không cho ta có cơ hội đến gần Hầu gia, chỉ cần ta có cơ hội ở bên Hầu gia thì nhất định ta sẽ chiếm được lòng hắn.
Giọng nói của Thanh Đại tràn ngập sự tự tin.
- Vậy chuyện Hoàng thượng sai ngươi làm ngươi có thể làm được không?
- Công công yên tâm, từ ngày đầu tiên Thanh Đại vào phủ đã làm tốt không để phu nhân nghi ngờ.
Thanh Đại cười lạnh:
- Cho dù nàng có nghi ngờ cũng không thể tìm được dấu vết gì, huống chi ta còn có chiêu sau này nữa.
Trương công công cười gian hai tiếng, phấn trắng trên mặt rơi xuống:
- Thanh Đại, ta sẽ chuyển lời ngươi đến Hoàng thượng, chúng ta cũng tin ngươi, ngươi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vu một cách hoàn hảo như quá khứ, Nếu không… hắc hắc hắc…
Tiếng cười the thé khiến người khác dựng tóc gáy:
- Nếu không, hậu quả ngươi đã biết rồi đó.
Thanh Đại vốn vẫn trấn tĩnh nghe được câu này thì sắc mặt trắng bệch không còn chút máu nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.
Trương công công lại liếc nàng một cái, móc từ trong lòng ra một chiếc bình sứ màu trắng nhỏ đưa cho nàng, Thanh Đại vội đón lấy, nhìn chiếc bình mà trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Đây là giải dược trong bốn tháng, bốn tháng sau ngươi có nhận được giải dược hay không thì phải dựa vào biểu hiện của ngươi rồi.
Thanh Đại quỳ xuống
- Thanh Đại sẽ làm hết sức mình, không phụ sự kì vọng của công công.
- Vậy thì tốt.
Trương công công cười hai tiếng, vung phất trần đi ra đại sảnh.
Đợi Trương công công đi rồi, Thanh Đại cũng nhanh chóng rời khỏi khu nhà hoang, đi về phía Hầu phủ trong đêm đen.
Hai ngày sau, Vu Thu Nguyệt đến chỗ Tương Nhược Lan báo Lệ Châu mất tích
- Mất tích?
Tương Nhược Lan nhìn Vu Thu Nguyệt:
- Đang yên đang lành sao lại mất tích, có phải là đi đâu làm việc gì không?
Vu Thu Nguyệt nói:
- Đã hai ngày rồi không thấy bóng người. Cho dù là đi đâu cũng nên trở lại chứ.
Nàng không dám nói ra chuyện bắt Lệ Châu giám thị Thanh Đại, nếu để thái phu nhân và Hầu gia biết thì nhất định sẽ lại trách nàng gây chuyện. Nhưng Lệ Châu mất tích thực sự rất lạ, hơn nữa, đó lại là nha hoàn đắc lực nhất của mình.
Hai người đang nói thì đột nhiên Ánh Tuyết hoảng sợ đi vào, thấy Vu Thu Nguyệt thì nao nao rồi đi qua nói thầm vào tai Tương Nhược Lan mất câu:
- Cái gì? Tương Nhược Lan cả kinh, nhìn Ánh Tuyết: Thật sự là Lệ Châu?
Ánh Tuyết gật đầu.
Vu Thu Nguyệt nghe thấy tên Lệ Châu thì vội hỏi
- Có phải là tìm được Lệ Châu rồi không?
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt, vẻ mặt nặng nề:
- Vừa rồi phát hiện ra thi thể của Lệ Châu bên bờ hồ
- Thi thể? Vu Thu Nguyệt sợ hãi đứng dậy
Tương Nhược Lan vội bảo Ánh Tuyết đỡ lấy nàng, sợ nàng gặp chuyện không may, lại sai người đưa nàng về phòng.
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt tái nhợt, hai mắt trống rỗng, cả người phát run.
Rời khỏi Thu đường viện không bao lâu thì gặp Thanh Đại đang được nha hoàn dìu tới thỉnh an Tương Nhược Lan.
Vu Thu Nguyệt vừa thấy nàng thì hai mắt trợn tròn, nàng vùng khỏi nha hoàn đỡ, chạy tới tát Thanh Đại một bạt tai, Thanh Đại thảm thiết kêu lớn, bị nàng đánh ngã xuống mặt đất.
Nàng giãy dụa đứng dậy, quay đầu lại, vẻ mặt vô tội nhìn Vu Thu Nguyệt, mắt rưng rưng nước, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng trào máu.
Nha hoàn Liễu Hồng bên người Thanh Đại vội tới đỡ chủ tử của mình, quay đầu lại nói với Vu Thu Nguyệt:
- Vu di nương, di nương nhà ta thân thể không khỏe sao ngươi còn đánh nàng?
- Là ngươi … nhất định là ngươi
Vu Thu Nguyệt chỉ vào Thanh Đại, hét chói tai:
- Lệ Châu nhất định là bị ngươi hại chết.
- Lệ Châu? Lệ Châu đã chết?
Thanh Đại ôm một bên mặt sưng đỏ, vẻ mặt khó hiểu:
- Tỷ tỷ ngươi đang nói cái gì? Cái này có liên quan gì đến ta?
- Ta chắc chắn…
Vu Thu Nguyệt nhìn nha hoàn hai bên rồi nhịn lại, nàng nhìn Thanh Đại, tay dứ nắm đấm:
- Ngươi dấu được người khác nhưng không thể gạt được ta. Ngươi cứ chờ đi, ta nhất định sẽ lột được mặt nạ của ngươi.
Nói xong bèn xông xông đi lướt qua Thanh Đại, chạy về phía trước, nha hoàn phía sau vội vã đuổi theo.
Liễu Hồng đỡ Thanh Đại lên:
- Di nương, chút nữa chúng ta nói chuyện này cho phu nhân, nhất định phu nhân sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.
Thanh Đại từ tốn lắc đầu:
- Thôi đi. Ta nghĩ Vu di nương cũng là nhất thời hồ đồ, nàng nghĩ ra rồi sẽ thấy hối hận vì những việc mình làm, nàng đang có thai, đừng để nàng bị trách phạt nữa.
Liễu Hồng nhìn gương mặt tái nhợt của chủ tử mình mà khẽ than nhẹ:
- Di nương, ngươi đúng là quá dễ để người khác khinh thường nên mới thành ra thế này.
- Đừng nói lung tung. Ta bây giờ rất tốt, thái phu nhân và phu nhân đều rất tốt với ta.
Liễu Hồng định nói gì rồi lại nhịn.
Hai người đến Thu đường viện, vừa vào đến cửa thì thấy Tương Nhược Lan dẫn hai, ba người đi ra.
Tương Nhược Lan nhìn thấy mặt Thanh Đại có năm vết ngón tay thì vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Hồng đau lòng chủ tử bị đánh nên không để ý đến Thanh Đại ra dấu mà kể lại hết chuyện khi nãy.
- Vu di nương này đúng là, nha hoàn của mình chết lại đi trách di nương nhà chúng ta. Cũng không nghĩ lại xem di nương nhà chúng ta bây giờ như thế này, ngoài nằm trên giường cũng chỉ đi thỉnh an thái phu nhân và phu nhân. Sao nàng có thể hại chết Lệ Châu được? Ta cũng biết bình thường nàng ta ghen ghét di nương nhà chúng ta nhưng cũng không thể vì thế mà nói năng lung tung rồi còn đánh di nương nhà chúng ta được. Liễu Hồng rất bất bình.
Tương Nhược Lan nhìn Thanh Đại một cái rồi nghĩ thầm tại sao Vu Thu Nguyệt lại nói như vậy? Nhưng lại nghĩ tới Vu Thu Nguyệt là người có nhiều tâm cơ, chẳng lẽ là gần đây thấy Thanh Đại được mọi người khen ngợi mà sinh lòng nghe ghét, cố ý vu oan cho nàng.
Thanh Đại thấy thần sắc của Tương Nhược Lan thì biết nàng sinh nghi chuyện này nên vội nói mấy câu tốt lành cho Vu Thu Nguyệt, đồng thời cũng biểu hiện sự ủy khuất của mình.
Tương Nhược Lan nhìn nàng:
- Hôm nay khá hơn không? Giờ ta muốn tới hồ xem sao, ngươi có đi cùng không?
Gian khách có nam có nữ, hầu như đều chọn từ các cô nhi từ khắp nơi trong cả nước, trải qua một thời gian huấn luyện qua võ công, dùng độc, cầm kì thi họa, ám sát… qua được các đợt huấn luyện tàn khốc và một đợt tuyển chọn tàn khốc, kẻ nào có thể sống sót thì sẽ thành gian khách. Mà để có thể sống sót được thì đều là những kẻ máu lạnh vô tình, lòng dạ độc ác, thông minh tuyệt đỉnh.
Thanh Đại được xưng là Yêu hồ, biểu hiện gần đây đúng là gian khách xuất sắc nhất. Vài năm nay nàng dùng đủ loại thân phận để chiếm được rất nhiều tin tức tình báo cho đất nước, làm việc sạch sẽ, không thể lần ra dấu vết, có thể nói nàng chính là đệ nhất gian khách của Đại Lương.
Cho nên khi Hoàng thượng bắt Trương công công tìm ra một nữ tử thủ đoạn cao siêu, nhất định phải thành công không được thất bại thì Trương công công không chút do dự đề cử Thanh Đại vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ khác trở về nước.
Cũng chẳng trách Tương Nhược Lan hoàn toàn không thể nắm thóp được Thanh Đại, nàng chắc nằm mơ cũng không thể nghĩ hoàng đế lại sai gián điệp xuất sắc nhất Đại Lương đến bên nàng đi.
Nhưng với Thanh Đại mà nói, khi vừa nhận được nhiệm vụ này trong lòng cũng rất khinh thường. Lại đi sai phái nàng đi câu dẫn một nam nhân? Như vậy quá là giết gà dùng dao mổ trâu nhưng đệ nhất gian khách thì luôn tuyệt đối trung thành, chỉ nhận mệnh lệnh không nhận quyền lợi, chẳng sợ núi đao biển lửa, chỉ cần cấp trên ra lệnh thì cũng sẽ không do dự mà nhảy xuống, nếu không, hậu quả còn thảm khốc hơn nhiều.
Thanh Đại là một nữ tử xinh đẹp, vì lấy được tin tình bào thì chuyện gì cũng làm. Cho dù sống trong thanh lâu làm kĩ nữ cũng vậy. Hơn nữa nàng thiên tư thông tuệ, đối với các loại nam nhân nàng đều thấu hiểu kĩ.
Đối với nam nhân háo sắc, nàng sẽ là loại nữ nhân lẳng lơ, câu dẫn khiến nam nhân đó hận không thể được chết trên thân xác nàng, đối với văn nhân mặc khách, nàng sẽ là tài nữ thánh khiết nhất, giơ tay nhấc chân đều là tình thơ ý họa, đối với võ tướng anh hùng, nàng sẽ là nữ nhân anh tư bừng bừng khiến người khác có một mãnh liệt muốn chinh phục. Một khi làm cho đối phương mệ luyến mình thì cũng là thời cơ tốt nhất để nàng hành động.
Đến hôm nay, chưa có nam nhân nào Thanh Đại không chinh phục được.
Thanh Đại nghiêng người đứng bên cạnh Trương công công, hơi cúi đầu, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất báo cáo tiến triểu suốt hai tháng nay.
- Công công, Thanh Đại sớm đã điều tra tính cách của An viễn hầu. Con người này trên chiến trường cứng cỏi nhưng với thê tử, người thân của mình thì cực kì bảo vệ yêu thương. Hắn gần 25 tuổi nhưng không có nhiều thiếp thất, có thể thấy được hắn cũng không phải là kẻ háo sắc. Tuổi còn trẻ, địa vị cao, xử sự rất chu đáo, đương hoàng thượng tin tưởng, là con người mưu trí và cẩn thận.
Mà Cận gia đa số là người lương thiện. Ngoài phu nhân trước kia có tiếng xấu nhưng từ khi gả vào Cận gia đã thu liễm rất nhiều, hơn nữa cũng rất mềm lòng, chỉ nhìn nàng có thể tha thứ cho việc quý thiếp sinh hạ thứ trưởng tử là biết. Hơn nữa cũng rất chuyên chú nghiên cứu y thuật.
Cho nên ta bảo công công an bài cho ta thân phận là nữ nhi Việt quốc xa quê hương không nơi nương tựa, lại là nữ tử yếu đuối, thân phận này sẽ dễ được bọn họ đồng tình, cũng dễ khiến người ta lơi là cảnh giác. Đến Hầu phủ một đoạn thời gian dài nhưng ta vẫn cố gắng chưa tiếp xúc gì với An viễn hầu…
Trương công công nghe đến đó, không khỏi nhíu mày:
- Không tiếp xúc gì? Như vậy chẳng phải là không có tiến triển gì?
Thanh Đại nói:
- Công công từng nói An viễn hầu độc sủng phu nhân, có thể thấy được tình cảm của bọn họ rất sâu nặng, nếu câu dẫn quá lộ liễu thì chắc chắn sẽ khiến Hầu phu nhân có lòng đề phòng ta. An viễn hầu cũng không háo sắc, làm như vậy chỉ khiến hắn coi thường ta, coi ta như hạng vũ nữ đê tiện. Đối với loại nam nhân này phải tự nhiên, không được quá mức chủ động, để cho hắn dần dần phát hiện những điểm tốt của ta, từng chút từng chút tiếp nhận ta mới là thủ đoạn tốt nhất.
Trương công công ừ một tiếng, mày giãn ra:
- Ngươi nghĩ không sai, vậy kế tiếp ngươi định thế nào…
Thanh Đại mặt không biến sắc:
- Ta đã dùng khổ nhục kế làm cho trên dưới Hầu phủ không còn chút đề phòng nào với ta. Phu nhân từng có chút nghi ngờ ta, vài lần thử dò xét ta giờ cũng không còn đề phòng nữa, về phần An viễn hầu…
Nói tới đây, khóe miệng Thanh Đại khẽ cười lạnh:
- Dù hắn còn chưa tiếp nhận ta nhưng ta có thể cảm nhận được, trong lòng hắn đã không còn bài xích ta nữa, đáng tiếc giờ phu nhân hoàn toàn không cho ta có cơ hội đến gần Hầu gia, chỉ cần ta có cơ hội ở bên Hầu gia thì nhất định ta sẽ chiếm được lòng hắn.
Giọng nói của Thanh Đại tràn ngập sự tự tin.
- Vậy chuyện Hoàng thượng sai ngươi làm ngươi có thể làm được không?
- Công công yên tâm, từ ngày đầu tiên Thanh Đại vào phủ đã làm tốt không để phu nhân nghi ngờ.
Thanh Đại cười lạnh:
- Cho dù nàng có nghi ngờ cũng không thể tìm được dấu vết gì, huống chi ta còn có chiêu sau này nữa.
Trương công công cười gian hai tiếng, phấn trắng trên mặt rơi xuống:
- Thanh Đại, ta sẽ chuyển lời ngươi đến Hoàng thượng, chúng ta cũng tin ngươi, ngươi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vu một cách hoàn hảo như quá khứ, Nếu không… hắc hắc hắc…
Tiếng cười the thé khiến người khác dựng tóc gáy:
- Nếu không, hậu quả ngươi đã biết rồi đó.
Thanh Đại vốn vẫn trấn tĩnh nghe được câu này thì sắc mặt trắng bệch không còn chút máu nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.
Trương công công lại liếc nàng một cái, móc từ trong lòng ra một chiếc bình sứ màu trắng nhỏ đưa cho nàng, Thanh Đại vội đón lấy, nhìn chiếc bình mà trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Đây là giải dược trong bốn tháng, bốn tháng sau ngươi có nhận được giải dược hay không thì phải dựa vào biểu hiện của ngươi rồi.
Thanh Đại quỳ xuống
- Thanh Đại sẽ làm hết sức mình, không phụ sự kì vọng của công công.
- Vậy thì tốt.
Trương công công cười hai tiếng, vung phất trần đi ra đại sảnh.
Đợi Trương công công đi rồi, Thanh Đại cũng nhanh chóng rời khỏi khu nhà hoang, đi về phía Hầu phủ trong đêm đen.
Hai ngày sau, Vu Thu Nguyệt đến chỗ Tương Nhược Lan báo Lệ Châu mất tích
- Mất tích?
Tương Nhược Lan nhìn Vu Thu Nguyệt:
- Đang yên đang lành sao lại mất tích, có phải là đi đâu làm việc gì không?
Vu Thu Nguyệt nói:
- Đã hai ngày rồi không thấy bóng người. Cho dù là đi đâu cũng nên trở lại chứ.
Nàng không dám nói ra chuyện bắt Lệ Châu giám thị Thanh Đại, nếu để thái phu nhân và Hầu gia biết thì nhất định sẽ lại trách nàng gây chuyện. Nhưng Lệ Châu mất tích thực sự rất lạ, hơn nữa, đó lại là nha hoàn đắc lực nhất của mình.
Hai người đang nói thì đột nhiên Ánh Tuyết hoảng sợ đi vào, thấy Vu Thu Nguyệt thì nao nao rồi đi qua nói thầm vào tai Tương Nhược Lan mất câu:
- Cái gì? Tương Nhược Lan cả kinh, nhìn Ánh Tuyết: Thật sự là Lệ Châu?
Ánh Tuyết gật đầu.
Vu Thu Nguyệt nghe thấy tên Lệ Châu thì vội hỏi
- Có phải là tìm được Lệ Châu rồi không?
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt, vẻ mặt nặng nề:
- Vừa rồi phát hiện ra thi thể của Lệ Châu bên bờ hồ
- Thi thể? Vu Thu Nguyệt sợ hãi đứng dậy
Tương Nhược Lan vội bảo Ánh Tuyết đỡ lấy nàng, sợ nàng gặp chuyện không may, lại sai người đưa nàng về phòng.
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt tái nhợt, hai mắt trống rỗng, cả người phát run.
Rời khỏi Thu đường viện không bao lâu thì gặp Thanh Đại đang được nha hoàn dìu tới thỉnh an Tương Nhược Lan.
Vu Thu Nguyệt vừa thấy nàng thì hai mắt trợn tròn, nàng vùng khỏi nha hoàn đỡ, chạy tới tát Thanh Đại một bạt tai, Thanh Đại thảm thiết kêu lớn, bị nàng đánh ngã xuống mặt đất.
Nàng giãy dụa đứng dậy, quay đầu lại, vẻ mặt vô tội nhìn Vu Thu Nguyệt, mắt rưng rưng nước, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng trào máu.
Nha hoàn Liễu Hồng bên người Thanh Đại vội tới đỡ chủ tử của mình, quay đầu lại nói với Vu Thu Nguyệt:
- Vu di nương, di nương nhà ta thân thể không khỏe sao ngươi còn đánh nàng?
- Là ngươi … nhất định là ngươi
Vu Thu Nguyệt chỉ vào Thanh Đại, hét chói tai:
- Lệ Châu nhất định là bị ngươi hại chết.
- Lệ Châu? Lệ Châu đã chết?
Thanh Đại ôm một bên mặt sưng đỏ, vẻ mặt khó hiểu:
- Tỷ tỷ ngươi đang nói cái gì? Cái này có liên quan gì đến ta?
- Ta chắc chắn…
Vu Thu Nguyệt nhìn nha hoàn hai bên rồi nhịn lại, nàng nhìn Thanh Đại, tay dứ nắm đấm:
- Ngươi dấu được người khác nhưng không thể gạt được ta. Ngươi cứ chờ đi, ta nhất định sẽ lột được mặt nạ của ngươi.
Nói xong bèn xông xông đi lướt qua Thanh Đại, chạy về phía trước, nha hoàn phía sau vội vã đuổi theo.
Liễu Hồng đỡ Thanh Đại lên:
- Di nương, chút nữa chúng ta nói chuyện này cho phu nhân, nhất định phu nhân sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.
Thanh Đại từ tốn lắc đầu:
- Thôi đi. Ta nghĩ Vu di nương cũng là nhất thời hồ đồ, nàng nghĩ ra rồi sẽ thấy hối hận vì những việc mình làm, nàng đang có thai, đừng để nàng bị trách phạt nữa.
Liễu Hồng nhìn gương mặt tái nhợt của chủ tử mình mà khẽ than nhẹ:
- Di nương, ngươi đúng là quá dễ để người khác khinh thường nên mới thành ra thế này.
- Đừng nói lung tung. Ta bây giờ rất tốt, thái phu nhân và phu nhân đều rất tốt với ta.
Liễu Hồng định nói gì rồi lại nhịn.
Hai người đến Thu đường viện, vừa vào đến cửa thì thấy Tương Nhược Lan dẫn hai, ba người đi ra.
Tương Nhược Lan nhìn thấy mặt Thanh Đại có năm vết ngón tay thì vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Hồng đau lòng chủ tử bị đánh nên không để ý đến Thanh Đại ra dấu mà kể lại hết chuyện khi nãy.
- Vu di nương này đúng là, nha hoàn của mình chết lại đi trách di nương nhà chúng ta. Cũng không nghĩ lại xem di nương nhà chúng ta bây giờ như thế này, ngoài nằm trên giường cũng chỉ đi thỉnh an thái phu nhân và phu nhân. Sao nàng có thể hại chết Lệ Châu được? Ta cũng biết bình thường nàng ta ghen ghét di nương nhà chúng ta nhưng cũng không thể vì thế mà nói năng lung tung rồi còn đánh di nương nhà chúng ta được. Liễu Hồng rất bất bình.
Tương Nhược Lan nhìn Thanh Đại một cái rồi nghĩ thầm tại sao Vu Thu Nguyệt lại nói như vậy? Nhưng lại nghĩ tới Vu Thu Nguyệt là người có nhiều tâm cơ, chẳng lẽ là gần đây thấy Thanh Đại được mọi người khen ngợi mà sinh lòng nghe ghét, cố ý vu oan cho nàng.
Thanh Đại thấy thần sắc của Tương Nhược Lan thì biết nàng sinh nghi chuyện này nên vội nói mấy câu tốt lành cho Vu Thu Nguyệt, đồng thời cũng biểu hiện sự ủy khuất của mình.
Tương Nhược Lan nhìn nàng:
- Hôm nay khá hơn không? Giờ ta muốn tới hồ xem sao, ngươi có đi cùng không?
/265
|