Cận Thiệu Khang làm trong Binh bộ thị lang tới nay, ở trong triều cũng được lòng người, cho nên từ khi hắn bị bắt đến nay, những đại thần cầu xin cho hắn cũng không ít. Đương nhiên đó cũng là vì thái độ của Cảnh Tuyên Đế mơ hồ, hắn giam Cận Thiệu Khang nhưng chưa đưa ra cách xử trí Cận Thiệu Khang cho nên các đại thần đều đoán Hoàng thượng cũng không phải thực sự muốn làm khó hắn. Có lẽ chờ một cái thang để xuống đài, vì thế các đại thần đều dâng thang cho hoàng đế.
Hơn nữa, Trữ vương và Tả Bá Xương đều thay nhau đến xin với Hoàng thượng. Một là huynh đệ thân tín, một là người được hoàng đế coi trọng cho nên Cảnh Tuyên Đế cũng nguôi giận, hắn cho tin đồn ra ngoài, chỉ cần An Viễn hầu nhận thánh chỉ thì sẽ không truy cứu tội bất kính của hắn.
Các đại thần đều vừa lòng với kết quả này, dù sao, Hoàng thượng như vậy là đã rất nể tình rồi, cũng không thể ép Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn, như vậy còn đâu là thể diện của Hoàng thượng?
Vì vậy, các đại thần cử đại diện tới thiên lao khuyên bảo Cận Thiệu Khang, hi vọng hắn nhận thánh chỉ, đem chuyện lớn hóa nhỏ, quân thần lại hòa thuận.
- Nhưng nếu An Viễn hầu chịu tiếp chỉ thì lúc đầu đã không kháng chỉ
Thái hậu nói với Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan ngồi bên thái hậu, ánh mắt mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy.
Quả thật như thái hậu nói, mấy ngày qua, bất kể là ai khuyên bảo hắn cũng không chịu tiếp chỉ. Mọi người cho rằng hắn không hài lòng với Lâm tiểu thư, ai nấy đều kể chỗ tốt của Lâm tiểu thư nhưng Cận Thiệu Khang chỉ nói:
- Không phải Lâm gia tiểu thư không tốt mà trong lòng ta chỉ có một mình công chúa, ta làm như vậy chẳng phải là cô phụ Lâm tiểu thư sao, nàng xứng đáng lấy một nam tử tốt hơn.
Lời vừa truyền ra, Lâm đại nhân vốn không vừa ý với Cận Thiệu Khang lấy lại được thể diện, cũng không tức giận hắn nữa. Đổi lại là hôn sự bình thường hắn sẽ quên đi, thành toàn cho Cận Thiệu Khang nhưng đây là hoàng mệnh, hắn chẳng có cách nào.
Nhưng cứ như vậy, những đại thần giúp Cận Thiệu Khang cũng dần mất nhiệt tình, bọn họ đương nhiên không thể đến yêu cầu Hoàng thượng. Cận Thiệu Khang cố chấp như vậy, bọn họ cũng chẳng có cách nào.
Thái hậu nói:
- Cứ như vậy, quần thần sẽ cho rằng Cận Thiệu Khang xử sự không đúng mực, chẳng biết tốt xấu, sau này dù Hoàng thượng muốn xử trí hắn cũng sẽ không cầu tình cho hắn nữa
Bà thở dài:
- Mấy năm này, Hoàng thượng càng lúc càng giống tiên đế, rõ ràng là ép bức nhưng không ai có thể nói được gì.
Tương Nhược Lan nhìn thái hậu, đột nhiên hỏi:
- Thái hậu, nếu Hầu gia vẫn kháng chỉ, ngươi thấy Hoàng thượng sẽ làm gì hắn?
Thái hậu yên lặng một hồi rồi khẽ nói:
- Cãi hoàng mệnh là tội chết, nếu hoàng mệnh là chuyện đơn giản thì Hoàng thượng sao có thể cai quản được thiên hạ? Uy nghiêm của Hoàng thượng ở đâu. Nhưng An Viễn hầu từng có công, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó dung. Tước quan, đoạt vị là chắc chắn, còn lại phải xem ý Hoàng thượng…
Tước quan đoạt vị chỉ đổi lại lấy một ý niệm của hắn? Ý niệm này trả giá cũng quá đắt. Hoàng thượng cố chấp như vậy, mình không thể nào trở lại bên hắn, chẳng lẽ còn muốn hắn sống khổ cưc
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn cảm giác ở trên đời này không có người nào thực sự quan tâm đến mình, cho nên bất kể chuyện gì nàng đều tự quyết định, cho nên từ trước tới nay quyết định chuyện gì nàng cũng nghĩ đến mình đầu tiên
Nàng chỉ lo cho chính mình, bất kể là chuyện phát triển như thế này, chẳng lẽ nàng không có trách nhiệm? Nàng sẽ vui vẻ sao?
Lần này, nàng còn quan tâm cảm thụ của mình, lo lắng cho chính mình?
Hôm sau, Tương Nhược Lan tới Càn thanh cung cầu kiến Cảnh Tuyên Đế.
Nàng quỳ xuống, dập đầu trước mặt hắn.
Cảnh tuyên đế lạnh lùng nhìn nàng.
- Nhược Lan, nếu nàng tới cũng để cầu xin cho Cận Thiệu Khang thì ta khuyên nàng không cần nói gì, nàng nói không phải là giúp hắn mà là hại hắn.
Tương Nhược Lan như là không nghe hắn nói, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh nói:
- Hoàng thượng, xin người thu hồi thánh chỉ.
Lửa giận trong lòng Cảnh Tuyên Đế lại bốc lên, hắn nắm tay Tương Nhược Lan, kéo nàng tới, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi:
- Ta thu hồi thánh chỉ, sau đó, nàng trở lại bên hắn
Móng tay hắn như bóp đến thịt nàng, tay không ngừng run rẩy.
- Không đời nào! Hắn nhổ ra từng chữ.
Tương Nhược Lan dường như không cảm nhận được đau đớn, cũng không cảm nhận được sự tức giận của hắn, vẫn bình tĩnh như cũ, như người mất tri giác
- Hoàng thượng, khi ngươi thu hồi thánh chỉ, Nhược Lan sẽ xuất gia trong Hoàng gia tự viện, cả đời này không thể lập gia đình
Giọng nàng rất nhẹ nhưng lại như một kích lớn đập vào lòng hắn.
Cảnh Tuyên Đế sửng sốt buông tay, hỏa khí trong lòng nháy mắt biến mất.
- Xuất...... Xuất gia... Giọng nói lộ rõ sự bất ngờ
Tương Nhược Lan nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Đúng, ta sẽ cạo đầu đi tu, từ nay về sau sẽ chỉ lo chuyện nữ bệnh quán, không liên quan đến chuyện tình ái. Cho nên, Hoàng thượng không cần lo lắng ta sẽ lập gia đình, cũng không cần lo ta sẽ trở lại bên hắn. Đã như vậy, thánh chỉ kia cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Hoàng thượng, niệm tình hắn trung thành với ngươi, sau này đừng làm khó hắn nữa, hắn lấy cũng được, không lấy cũng được, bất kể quyết định gì của hắn cũng không liên quan đến ta.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tương Nhược Lan, lòng Cảnh Tuyên Đế rất khó chịu, đây dù là thứ hắn muốn nhưng…
- Vì hắn nàng đúng là hi sinh hết thảy
Giọng nói của hắn nặng mùi ghen tuông.
- Hoàng thượng, ngươi còn lý do gì phản đối? Đây chẳng phải thứ ngươi muốn? Ngươi đừng làm khó hắn nữa, những thương tổn ngươi gây ra cho hắn còn chưa đủ? Lúc đầu, ngươi không thích ta, đẩy ta tới bên hắn. Sau này thấy ta có chút thú vị thì nghĩ đủ cách phá hoại chúng ta. Giờ ngươi còn định làm gì hắn? Ngươi muốn bức hắn đến thế nào mới cam tâm?
Tương Nhược Lan nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng,
- Ngươi là Hoàng thượng, ngươi cao cao tại thượng, nắm trong tay mọi thứ, nhưng vì thế mà ngay cả lương tâm cũng mặc kệ? Hắn làm gì có lỗi với ngươi? Ngươi thật sự muốn làm thương tổn hắn thì mới thoải mái?
Dưới cái nhìn của nàng, sắc mặt Cảnh Tuyên Đế hơi tái lại. Hắn lui về phía sau hai bước, xoay người sang chỗ khác, một lát sau mới nói:
- Được, 10 ngày nữa nàng xuất gia tại Hoàng gia tự viện, ta sẽ thu hồi thánh chỉ tứ hôn, tha hắn
Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng hắn hành lễ:
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Chuyện nhanh chóng truyền tới tai thái hậu, thái hậu hoảng sợ vội truyền Tương Nhược Lan tới.
- Nhược Lan, ai gia nghe nói ngươi muốn xuất gia, là Hoàng thượng ép ngươi? Ngươi đừng lo, có ai gia ở đây, không ai có thể ép ngươi
Thái hậu rất tức giận, giờ khắc này, bà thực sự muốn cùng Cảnh Tuyên Đế nói rõ một trận, sao Cảnh Tuyên Đế có thể đối xử với Tương Nhược Lan như vậy
Tương Nhược Lan thấy thái hậu tâm tình kích động, vội vàng nói:
- Thái hậu bớt giận, không phải Hoàng thượng bức ta, là ta xin Hoàng thượng làm vậy. Nhược Lan sớm đã nói sẽ không lập gia đình nữa, xuất gia cũng không sao
- Nếu không có liên quan sao ngươi còn phải xuất gia?
Thái hậu nhìn nàng:
- Ta biết, ngươi là vì An Viễn hầu, ngươi xuất gia sẽ khiến An Viễn hầu mất hết hi vọng, Hoàng thượng sẽ không làm khó hắn nữa. Ngươi nghĩ không sai nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu ngươi xuất gia sau này sẽ không còn cơ hội ở bên An Viễn hầu không?
- Đó là chuyện tốt với hắn
Tương Nhược Lan cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Nếu là quá khứ, ta sẽ làm lớn chuyện, ta sẽ nghĩ rằng ta muốn cùng người mình yêu một chỗ, người khác dựa vào cái gì mà ngăn cản ta? Ta sẽ cố hết sức để tranh thủ… nhưng… kết quả là vì cảm thụ của chính mình, ta đã kéo nhiều người xuống nước. Ta làm cho thái hậu và Hoàng thượng xung đột, khiến các ngươi bất hòa, ta làm cho quan hệ giữa Hoàng thượng và Cận Thiệu Khang trở nên căng thẳng, cũng khiến Cận Thiệu Khang bị nhiều người chỉ trích, cũng khiến hai đứa con của ta cũng phải chịu tội, để mọi người chỉ trỏ… Ta sẽ khiến cho những người quan tâm ta lo lắng… chỉ để thỏa mãn cảm nhận của ta mà phải liên lụy nhiều ngươi như vậy thì cho dù cuối cùng ta đạt được thì cũng có ý nghĩa gì?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu, nhìn thái hậu, ánh lệ trong mắt long lanh, nàng cầm tay thái hậu:
- Thái hậu, trước kia cái gì ta cũng đều nghĩ đến mình trước, bất kể là lúc đầu ở lại Hầu phủ hay sau này rời đi. Ta nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là cảm nhận của chính mình, cho tới giờ ta cũng không thấy có gì không ổn. Ta thường nhủ, nghĩ cho bản thân thì có gì không đúng?
- Nhưng thì ra không phải như thế, ta không nghĩ mình máu lạnh như thế, ta cũng sẽ quan tâm tới rất nhiều người bên mình, nhưng mọi việc ta sẽ chỉ nghĩ đến bản thân, sẽ làm mọi người bị tổn thương, mọi người tổn thương ta cũng không vui vẻ. Cho nên lần này, ta không nghĩ cho chính mình, ta chỉ hi vọng thái hậu đừng vì ta mà tranh chấp với Hoàng thượng nữa. Thái hậu đừng vì chuyện này mà buồn phiền, sau này hoàn toàn sẽ không còn bất kỳ phiền toái nào từ ta nữa, an an ổn ổn sống. Cận Thiệu Khang sẽ không vì ta mà chịu bất kì thương tổn nào nữa, hai đứa con sẽ không vì cha mẫu thân mà bị bạn bè chê cười… Chỉ cần ta xuất gia, có thể ngăn chặn được mọi thứ thì sao ta không làm? Chỉ là xuất gia, không phải là chết, sau này ta vẫn có thể làm những việc mình thích, cũng chẳng phải là chuyện thê thảm
Thái hậu sớm đã rơi nước mắt, bà ôm Tương Nhược Lan vào lòng:
- Đứa ngốc này, ta nên nói gì bây giờ? Thật khiến người ta đau lòng...
Tương Nhược Lan ôm cổ thái hậu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống:
- Cho nên thái hậu không cần xen vào chuyện này nữa, ta không mong thái hậu lại đau lòng.
Thái hậu lòng chua xót không thôi, bà sao muốn hết lần này đến lần khác làm con khổ sở? Lần trước vì bà thu Tương Nhược Lan làm nghĩa nữ mà giờ hắn vẫn oán bà. Hơn nữa thân thể hắn cũng không khỏe, sao bà nhẫn tâm bức bách hắn hết lần này tới lần khác.
- Là ai gia có lỗi với ngươi…
Thái hậu khóc, Diệp cô cô bên cạnh cũng rơi nước mắt
Cảnh tuyên đế vốn tưởng rằng thái hậu sẽ cản trở chuyện này nhưng lần này hắn đã hạ quyết tâm, dù chọc giận thái hậu cũng không để cho Tương Nhược Lan quay trở về bên Cận Thiệu Khang. Nhưng khiến cho hắn ngạc nhiên là thái hậu lại không chút động tĩnh, khiến hắn thở phào một hơi.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi đi, chuyện xuất gia của Tương Nhược Lan đang âm thầm tiến hành. Một ngày trước khi Tương Nhược Lan quy y đột nhiên truyền ra tin Cảnh Tuyên Đế bị bệnh nguy kịch.
Hơn nữa, Trữ vương và Tả Bá Xương đều thay nhau đến xin với Hoàng thượng. Một là huynh đệ thân tín, một là người được hoàng đế coi trọng cho nên Cảnh Tuyên Đế cũng nguôi giận, hắn cho tin đồn ra ngoài, chỉ cần An Viễn hầu nhận thánh chỉ thì sẽ không truy cứu tội bất kính của hắn.
Các đại thần đều vừa lòng với kết quả này, dù sao, Hoàng thượng như vậy là đã rất nể tình rồi, cũng không thể ép Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn, như vậy còn đâu là thể diện của Hoàng thượng?
Vì vậy, các đại thần cử đại diện tới thiên lao khuyên bảo Cận Thiệu Khang, hi vọng hắn nhận thánh chỉ, đem chuyện lớn hóa nhỏ, quân thần lại hòa thuận.
- Nhưng nếu An Viễn hầu chịu tiếp chỉ thì lúc đầu đã không kháng chỉ
Thái hậu nói với Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan ngồi bên thái hậu, ánh mắt mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy.
Quả thật như thái hậu nói, mấy ngày qua, bất kể là ai khuyên bảo hắn cũng không chịu tiếp chỉ. Mọi người cho rằng hắn không hài lòng với Lâm tiểu thư, ai nấy đều kể chỗ tốt của Lâm tiểu thư nhưng Cận Thiệu Khang chỉ nói:
- Không phải Lâm gia tiểu thư không tốt mà trong lòng ta chỉ có một mình công chúa, ta làm như vậy chẳng phải là cô phụ Lâm tiểu thư sao, nàng xứng đáng lấy một nam tử tốt hơn.
Lời vừa truyền ra, Lâm đại nhân vốn không vừa ý với Cận Thiệu Khang lấy lại được thể diện, cũng không tức giận hắn nữa. Đổi lại là hôn sự bình thường hắn sẽ quên đi, thành toàn cho Cận Thiệu Khang nhưng đây là hoàng mệnh, hắn chẳng có cách nào.
Nhưng cứ như vậy, những đại thần giúp Cận Thiệu Khang cũng dần mất nhiệt tình, bọn họ đương nhiên không thể đến yêu cầu Hoàng thượng. Cận Thiệu Khang cố chấp như vậy, bọn họ cũng chẳng có cách nào.
Thái hậu nói:
- Cứ như vậy, quần thần sẽ cho rằng Cận Thiệu Khang xử sự không đúng mực, chẳng biết tốt xấu, sau này dù Hoàng thượng muốn xử trí hắn cũng sẽ không cầu tình cho hắn nữa
Bà thở dài:
- Mấy năm này, Hoàng thượng càng lúc càng giống tiên đế, rõ ràng là ép bức nhưng không ai có thể nói được gì.
Tương Nhược Lan nhìn thái hậu, đột nhiên hỏi:
- Thái hậu, nếu Hầu gia vẫn kháng chỉ, ngươi thấy Hoàng thượng sẽ làm gì hắn?
Thái hậu yên lặng một hồi rồi khẽ nói:
- Cãi hoàng mệnh là tội chết, nếu hoàng mệnh là chuyện đơn giản thì Hoàng thượng sao có thể cai quản được thiên hạ? Uy nghiêm của Hoàng thượng ở đâu. Nhưng An Viễn hầu từng có công, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó dung. Tước quan, đoạt vị là chắc chắn, còn lại phải xem ý Hoàng thượng…
Tước quan đoạt vị chỉ đổi lại lấy một ý niệm của hắn? Ý niệm này trả giá cũng quá đắt. Hoàng thượng cố chấp như vậy, mình không thể nào trở lại bên hắn, chẳng lẽ còn muốn hắn sống khổ cưc
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn cảm giác ở trên đời này không có người nào thực sự quan tâm đến mình, cho nên bất kể chuyện gì nàng đều tự quyết định, cho nên từ trước tới nay quyết định chuyện gì nàng cũng nghĩ đến mình đầu tiên
Nàng chỉ lo cho chính mình, bất kể là chuyện phát triển như thế này, chẳng lẽ nàng không có trách nhiệm? Nàng sẽ vui vẻ sao?
Lần này, nàng còn quan tâm cảm thụ của mình, lo lắng cho chính mình?
Hôm sau, Tương Nhược Lan tới Càn thanh cung cầu kiến Cảnh Tuyên Đế.
Nàng quỳ xuống, dập đầu trước mặt hắn.
Cảnh tuyên đế lạnh lùng nhìn nàng.
- Nhược Lan, nếu nàng tới cũng để cầu xin cho Cận Thiệu Khang thì ta khuyên nàng không cần nói gì, nàng nói không phải là giúp hắn mà là hại hắn.
Tương Nhược Lan như là không nghe hắn nói, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh nói:
- Hoàng thượng, xin người thu hồi thánh chỉ.
Lửa giận trong lòng Cảnh Tuyên Đế lại bốc lên, hắn nắm tay Tương Nhược Lan, kéo nàng tới, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi:
- Ta thu hồi thánh chỉ, sau đó, nàng trở lại bên hắn
Móng tay hắn như bóp đến thịt nàng, tay không ngừng run rẩy.
- Không đời nào! Hắn nhổ ra từng chữ.
Tương Nhược Lan dường như không cảm nhận được đau đớn, cũng không cảm nhận được sự tức giận của hắn, vẫn bình tĩnh như cũ, như người mất tri giác
- Hoàng thượng, khi ngươi thu hồi thánh chỉ, Nhược Lan sẽ xuất gia trong Hoàng gia tự viện, cả đời này không thể lập gia đình
Giọng nàng rất nhẹ nhưng lại như một kích lớn đập vào lòng hắn.
Cảnh Tuyên Đế sửng sốt buông tay, hỏa khí trong lòng nháy mắt biến mất.
- Xuất...... Xuất gia... Giọng nói lộ rõ sự bất ngờ
Tương Nhược Lan nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Đúng, ta sẽ cạo đầu đi tu, từ nay về sau sẽ chỉ lo chuyện nữ bệnh quán, không liên quan đến chuyện tình ái. Cho nên, Hoàng thượng không cần lo lắng ta sẽ lập gia đình, cũng không cần lo ta sẽ trở lại bên hắn. Đã như vậy, thánh chỉ kia cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Hoàng thượng, niệm tình hắn trung thành với ngươi, sau này đừng làm khó hắn nữa, hắn lấy cũng được, không lấy cũng được, bất kể quyết định gì của hắn cũng không liên quan đến ta.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tương Nhược Lan, lòng Cảnh Tuyên Đế rất khó chịu, đây dù là thứ hắn muốn nhưng…
- Vì hắn nàng đúng là hi sinh hết thảy
Giọng nói của hắn nặng mùi ghen tuông.
- Hoàng thượng, ngươi còn lý do gì phản đối? Đây chẳng phải thứ ngươi muốn? Ngươi đừng làm khó hắn nữa, những thương tổn ngươi gây ra cho hắn còn chưa đủ? Lúc đầu, ngươi không thích ta, đẩy ta tới bên hắn. Sau này thấy ta có chút thú vị thì nghĩ đủ cách phá hoại chúng ta. Giờ ngươi còn định làm gì hắn? Ngươi muốn bức hắn đến thế nào mới cam tâm?
Tương Nhược Lan nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng,
- Ngươi là Hoàng thượng, ngươi cao cao tại thượng, nắm trong tay mọi thứ, nhưng vì thế mà ngay cả lương tâm cũng mặc kệ? Hắn làm gì có lỗi với ngươi? Ngươi thật sự muốn làm thương tổn hắn thì mới thoải mái?
Dưới cái nhìn của nàng, sắc mặt Cảnh Tuyên Đế hơi tái lại. Hắn lui về phía sau hai bước, xoay người sang chỗ khác, một lát sau mới nói:
- Được, 10 ngày nữa nàng xuất gia tại Hoàng gia tự viện, ta sẽ thu hồi thánh chỉ tứ hôn, tha hắn
Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng hắn hành lễ:
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Chuyện nhanh chóng truyền tới tai thái hậu, thái hậu hoảng sợ vội truyền Tương Nhược Lan tới.
- Nhược Lan, ai gia nghe nói ngươi muốn xuất gia, là Hoàng thượng ép ngươi? Ngươi đừng lo, có ai gia ở đây, không ai có thể ép ngươi
Thái hậu rất tức giận, giờ khắc này, bà thực sự muốn cùng Cảnh Tuyên Đế nói rõ một trận, sao Cảnh Tuyên Đế có thể đối xử với Tương Nhược Lan như vậy
Tương Nhược Lan thấy thái hậu tâm tình kích động, vội vàng nói:
- Thái hậu bớt giận, không phải Hoàng thượng bức ta, là ta xin Hoàng thượng làm vậy. Nhược Lan sớm đã nói sẽ không lập gia đình nữa, xuất gia cũng không sao
- Nếu không có liên quan sao ngươi còn phải xuất gia?
Thái hậu nhìn nàng:
- Ta biết, ngươi là vì An Viễn hầu, ngươi xuất gia sẽ khiến An Viễn hầu mất hết hi vọng, Hoàng thượng sẽ không làm khó hắn nữa. Ngươi nghĩ không sai nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu ngươi xuất gia sau này sẽ không còn cơ hội ở bên An Viễn hầu không?
- Đó là chuyện tốt với hắn
Tương Nhược Lan cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Nếu là quá khứ, ta sẽ làm lớn chuyện, ta sẽ nghĩ rằng ta muốn cùng người mình yêu một chỗ, người khác dựa vào cái gì mà ngăn cản ta? Ta sẽ cố hết sức để tranh thủ… nhưng… kết quả là vì cảm thụ của chính mình, ta đã kéo nhiều người xuống nước. Ta làm cho thái hậu và Hoàng thượng xung đột, khiến các ngươi bất hòa, ta làm cho quan hệ giữa Hoàng thượng và Cận Thiệu Khang trở nên căng thẳng, cũng khiến Cận Thiệu Khang bị nhiều người chỉ trích, cũng khiến hai đứa con của ta cũng phải chịu tội, để mọi người chỉ trỏ… Ta sẽ khiến cho những người quan tâm ta lo lắng… chỉ để thỏa mãn cảm nhận của ta mà phải liên lụy nhiều ngươi như vậy thì cho dù cuối cùng ta đạt được thì cũng có ý nghĩa gì?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu, nhìn thái hậu, ánh lệ trong mắt long lanh, nàng cầm tay thái hậu:
- Thái hậu, trước kia cái gì ta cũng đều nghĩ đến mình trước, bất kể là lúc đầu ở lại Hầu phủ hay sau này rời đi. Ta nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là cảm nhận của chính mình, cho tới giờ ta cũng không thấy có gì không ổn. Ta thường nhủ, nghĩ cho bản thân thì có gì không đúng?
- Nhưng thì ra không phải như thế, ta không nghĩ mình máu lạnh như thế, ta cũng sẽ quan tâm tới rất nhiều người bên mình, nhưng mọi việc ta sẽ chỉ nghĩ đến bản thân, sẽ làm mọi người bị tổn thương, mọi người tổn thương ta cũng không vui vẻ. Cho nên lần này, ta không nghĩ cho chính mình, ta chỉ hi vọng thái hậu đừng vì ta mà tranh chấp với Hoàng thượng nữa. Thái hậu đừng vì chuyện này mà buồn phiền, sau này hoàn toàn sẽ không còn bất kỳ phiền toái nào từ ta nữa, an an ổn ổn sống. Cận Thiệu Khang sẽ không vì ta mà chịu bất kì thương tổn nào nữa, hai đứa con sẽ không vì cha mẫu thân mà bị bạn bè chê cười… Chỉ cần ta xuất gia, có thể ngăn chặn được mọi thứ thì sao ta không làm? Chỉ là xuất gia, không phải là chết, sau này ta vẫn có thể làm những việc mình thích, cũng chẳng phải là chuyện thê thảm
Thái hậu sớm đã rơi nước mắt, bà ôm Tương Nhược Lan vào lòng:
- Đứa ngốc này, ta nên nói gì bây giờ? Thật khiến người ta đau lòng...
Tương Nhược Lan ôm cổ thái hậu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống:
- Cho nên thái hậu không cần xen vào chuyện này nữa, ta không mong thái hậu lại đau lòng.
Thái hậu lòng chua xót không thôi, bà sao muốn hết lần này đến lần khác làm con khổ sở? Lần trước vì bà thu Tương Nhược Lan làm nghĩa nữ mà giờ hắn vẫn oán bà. Hơn nữa thân thể hắn cũng không khỏe, sao bà nhẫn tâm bức bách hắn hết lần này tới lần khác.
- Là ai gia có lỗi với ngươi…
Thái hậu khóc, Diệp cô cô bên cạnh cũng rơi nước mắt
Cảnh tuyên đế vốn tưởng rằng thái hậu sẽ cản trở chuyện này nhưng lần này hắn đã hạ quyết tâm, dù chọc giận thái hậu cũng không để cho Tương Nhược Lan quay trở về bên Cận Thiệu Khang. Nhưng khiến cho hắn ngạc nhiên là thái hậu lại không chút động tĩnh, khiến hắn thở phào một hơi.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi đi, chuyện xuất gia của Tương Nhược Lan đang âm thầm tiến hành. Một ngày trước khi Tương Nhược Lan quy y đột nhiên truyền ra tin Cảnh Tuyên Đế bị bệnh nguy kịch.
/265
|