Sáng hôm sau, Tương Nhược Lan trang điểm qua loa rồi mang theo Ánh Tuyết và Liên Kiều đến Tùng Hương viện.
Nàng không để Phương mụ mụ đến đây tránh cho bà xúc động mà lại thành chuyện xấu.
Đến nơi thì đã thấy Vu Thu Nguyệt ngồi đó. Nhìn thấy Tương Nhược Lan thì vội tiến lên hành lễ. Tương Nhược Lan lạnh lùng nhìn nàng, cảm giác nàng ta đang cười trào phúng.
Tương Nhược Lan lướt qua nàng, ngồi xuống vị trí của mình. Trong sảnh chỉ có hai nàng và nha hoàn của hai người.
- Tối qua, Hầu gia hỏi chuyện phát sinh trong trà hội, ta đã nói với Hầu gia nên dĩ hòa vi quý, bảo hắn không nên trách cứ tỷ tỷ.
Đột nhiên Vu Thu Nguyệt quay đầu nói.
Tương Nhược Lan nhìn ánh mắt cười như không cười của nàng ta mà trong lòng cười lạnh. Sao đây, trước mặt ta khoe ra sự ân ái của Hầu gia với ngươi? Chỉ thế thôi mà đã đắc ý rồi. Chỉ sợ sau này cũng chẳng được như thế.
- Hầu gia đương nhiên sẽ không trách ta. Chuyện này vốn là lỗi của ngươi. Có điều ta nghĩ, mặc dù mọi người muốn dĩ hòa vi quý nhưng với chút cạm bẫy quỷ mị kia thì sẽ bị trừng trị thế nào.
Tương Nhược Lan nhìn nàng cười nhưng khuôn mặt lạnh như băng.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt rùng mình, cười khan nói:
- Những lời này của tỷ tỷ thật không đúng chút nào. Sao lại thành lỗi của ta. Nha hoàn Tiểu Thúy của Vương phu nhân có thể làm chứng, chuyện này không phải Ngọc Liên.
Nàng thầm nghĩ, cho dù ngươi có biết ta giở trò quỷ thì làm sao, ngươi có chứng cứ gì? Ai sẽ tin tưởng bát phụ nhà ngươi.
Tương Nhược Lan nhướng mày nhìn nàng, hừ hừ cười vài tiếng thần bí khó lường khiến Vu Thu Nguyệt không nhịn được mà cảm thấy khẩn trương.
Lúc này Triệu di thái thái, Vương thị và Cận Yên Nhiên vừa đến.
Vu Thu Nguyệt vừa thấy các nàng vội vàng cúi đầu, nước mắt ứa ra:
- Tỷ tỷ nói ta sai thì là ta sai. Ta biết thân phận mình không có tư cách nói gì với tỷ tỷ hết.
Cận Yên Nhiên và Vương thị vừa đến đã thấy Vu Thu Nguyệt cúi đầu khóc lóc, lại thấy nàng nói như thế lập tức hiểu lầm. Cận Yên Nhiên đi tới bên Vu Thu Nguyệt an ủi nàng vài câu sau đó nhìn Tương Nhược Lan, cả giận nói:
- Tương Nhược Lan ngươi có yên phận đi không. Ngươi đã gả cho ca ca ta, cũng là Hầu phu nhân của An Viễn Hầu phủ rồi. Ngươi còn muốn làm gì nữa, không thể buông tha cho Thu Nguyệt tỷ tỷ sao.
Vương thị ngồi về vị trí của mình, âm âm hiểm hiểm nói:
- Có một số người ấy à, dù thế nào cũng không biết thỏa mãn……
Cận Yên Nhiên đầu tiên trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan rồi lại vỗ vỗ lưng Vu Thu Nguyệt, an ủi nói:
- Thu Nguyệt tẩu tẩu, ngươi yên tâm. Chuyện hôm qua chúng ta đều thấy rõ. Có một số người nghĩ muốn cậy mạnh mà gán tội lên đầu ngươi. Hừ! Cũng chẳng dễ dàng thế đâu! Chúng ta không để bất kì ai coi thường ngươi.
Tương Nhược Lan nhìn Cận Yên Nhiên cười lạnh nói:
- Tiểu cô, ngươi nhìn thế nào mà ra ta coi thường nàng. Cùng lắm chỉ là nhìn thấy nàng khóc mà nghĩ ta là đầu sỏ sao? Nếu bây giờ người khóc là ta, ngươi có nghĩ rằng ta mới là người bị coi thường. có đôi khi hai mắt nhìn thấy cũng không phải là chân tướng. Ngươi cứ tin tưởng vào mắt nhìn của mình, đến ngày nào đó sẽ không tốt đâu.
Cận Yên Nhiên chỉ vào nàng, giận dữ nói:
- Tương Nhược Lan ngươi dựa vào cái gì mà giáo huấn ta?
- Chỉ dựa vào ta là trưởng tẩu của ngươi!
Tương Nhược Lan nhìn về phía nàng nói:
- Đây chính là Hầu gia nói.
Cận Yên Nhiên này có lẽ là được thái phu nhân bảo vệ quá tốt nên đầu óc cũng rất đơn giản. Thực tức chết người!
- Ngươi.
Cận Yên Nhiên tức nhưng không thể nói lại, mặt đỏ bừng.
Vu Thu Nguyệt kéo tay Cận Yên Nhiên khuyên can nói:
- Yên Nhiên, ta biết ngươi tốt với ta. Ngươi đừng khắc khẩu với tỷ tỷ nữa, làm loạn nhà cửa, tội ta càng lớn.
Cận Yên Nhiên nhìn nàng nghiến răng nói:
- Thu Nguyệt tẩu tẩu, ngươi quá mềm yếu.
Vừa nói vừa ngồi cạnh Vu Thu Nguyệt, không thèm nhìn Tương Nhược Lan một cái.
Tương Nhược Lan nhìn thoáng qua hốc mắt hồng hồng của Vu Thu Nguyệt trong lòng không khỏi suy nghĩ. Nước mắt hóa ra lại có công dụng tốt thế kia, có lẽ mình nên chuẩn bị ít hạt tiêu mang bên người. Nhưng lập tức lại nghĩ, mẹ kiếp, nếu Tương Nhược Lan nàng muốn dùng nước mắt để đổi lấy sự đồng tình của người khác thật quá đáng thương.
Lão nương không cần nước mắt. Dù thế nào cũng không để Vu Thu Nguyệt ngươi đắc ý đâu.
Lúc này thái phu nhân từ trong phòng đi ra, mọi người đứng dậy hành lễ. thái phu nhân ngồi vị trí chủ tọa rồi nói:
- Chúng ta đợi lát nữa Hầu gia về rồi bắt đầu.
Cận Yên Nhiên mắt sáng bừng:
- Ca ca thật sự sẽ đến.
Sau đó quay sang nói với Vu Thu Nguyệt:
- Nhất định là lo lắng có một số người không biết lý lẽ.
Nói xong liếc nhìn Tương Nhược Lan mặt đang trắng bệch một cái.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt cũng thập phần vui mừng, nhưng nét mặt lại tỏ ra ăn năn:
- Làm phiền Hầu gia phải quan tâm, tội Thu Nguyệt quá lớn.
Tương Nhược Lan liếc mắt hận không thể bạt tai nàng. Mẹ kiếp! Ngươi sao không đi diễn kịch đi.
Sắc mặt thái phu nhân bình tĩnh nhìn không ra bất kì tâm tình gì. Bà sai nha hoàn mang trà lên. Tương Nhược Lan sáng sớm còn chưa ăn gì, thấy trà liền uống một chút, lấy thể lực để còn chiến đấu.
Vừa mới uống xong hai chén trà, Cận Thiệu Khang đã tới.
Hành lễ xong xuôi, Cận Thiệu Khang ngồi xuống cạnh Tương Nhược Lan , đôi mắt nâu lạnh lùng lướt qua nàng, khuôn mặt hầm hầm nhìn vô cùng khó chịu.
Tương Nhược Lan hừ lạnh, ngươi nghiêm mặt thì ta sợ ngươi chắc. Ta muốn xem xem, hôm nay ngươi giúp vợ bé ngươi thế nào
Thái phu nhân sai người dẫn Hồng Hạnh và Ngọc Liên lên.
Một đêm trong sài phòng khiến tinh thần hai nha đầu ủ rũ, hai người quỳ trên mặt đất, đầu cúi gằm.
Hồng Hạnh len lén nhìn Tương Nhược Lan một cái tỏ vẻ cầu xin. Mặc dù đã đồng ý với Phương mụ mụ nhưng Tương Nhược Lan thấy nàng lại giận. Nha đầu này không biết nặng nhẹ gây cho nàng phiền toái lớn như thế. Lần này nhất định phải cho nàng ta nếm chút đau khổ.
Thái phu nhân nhìn hai người quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Hôm qua có khách đến, ta không tiện hỏi. Rốt cuộc là có chuyện gì, các ngươi nói rõ ràng ra. Từng người nói một. Ngươi nói trước đi.
Bà chỉ tay về phía Ngọc Liên.
Ngọc Liên dập đầu rồi nói:
- Hôm qua, con gặp Tiểu Thúy nhà Vương phu nhân nên đứng đó nói chuyện cùng nàng một chút… Đại khái ý là hai người là quen biết cũ, nhìn thấy nhau là chuyện phiếm, bàn về một vở kịch đã từng xem nói đến một nhân vật, Ngọc Liên nhận xét nhân vật đó là kẻ giả tạo
Khả năng biểu đạt của Ngọc Liên rất tốt, mỗi chi tiết đều rất tỉ mỉ hơn nữa còn vẻ mặt chân thật, vô tội, lại có hôm qua Tiểu Thúy làm chứng giống như tất cả đạo lí đều về phía nàng.
Thái phu nhân nhướng mi, ánh mắt nhìn Hồng Hạnh càng lúc càng sắc bén, mà vẻ mặt Cận Thiệu Khang càng lúc càng thâm trầm.
- Con đang nói chuyện với Tiểu Thúy, Hồng Hạnh tỷ tỷ đột nhiên xông lên tát con hai cái, còn giật tóc con, đẩy con ngã xuống.
Ngọc Liên vừa nói vừa ủy khuất khóc.
Hồng Hạnh thấy mọi người xung quanh đều có vẻ tin lời Ngọc Liên thì nóng lòng, hét lớn:
- Thái phu nhân, không nên tin lời nàng ta, con ngồi không xa nàng ta, nàng ta là cố ý, lúc trước nàng ta nói con không nghe thấy nhưng chỉ hai câu nói đó thì con nghe rất rõ ràng….
Thái phu nhân chỉ vào nàng:
- Liễu Nguyệt, vả miệng cho ta! Ta nói từng người nói một mà cũng dám xen vào. Nha đầu không quy củ này, đánh mạnh cho ta.
Nàng không để Phương mụ mụ đến đây tránh cho bà xúc động mà lại thành chuyện xấu.
Đến nơi thì đã thấy Vu Thu Nguyệt ngồi đó. Nhìn thấy Tương Nhược Lan thì vội tiến lên hành lễ. Tương Nhược Lan lạnh lùng nhìn nàng, cảm giác nàng ta đang cười trào phúng.
Tương Nhược Lan lướt qua nàng, ngồi xuống vị trí của mình. Trong sảnh chỉ có hai nàng và nha hoàn của hai người.
- Tối qua, Hầu gia hỏi chuyện phát sinh trong trà hội, ta đã nói với Hầu gia nên dĩ hòa vi quý, bảo hắn không nên trách cứ tỷ tỷ.
Đột nhiên Vu Thu Nguyệt quay đầu nói.
Tương Nhược Lan nhìn ánh mắt cười như không cười của nàng ta mà trong lòng cười lạnh. Sao đây, trước mặt ta khoe ra sự ân ái của Hầu gia với ngươi? Chỉ thế thôi mà đã đắc ý rồi. Chỉ sợ sau này cũng chẳng được như thế.
- Hầu gia đương nhiên sẽ không trách ta. Chuyện này vốn là lỗi của ngươi. Có điều ta nghĩ, mặc dù mọi người muốn dĩ hòa vi quý nhưng với chút cạm bẫy quỷ mị kia thì sẽ bị trừng trị thế nào.
Tương Nhược Lan nhìn nàng cười nhưng khuôn mặt lạnh như băng.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt rùng mình, cười khan nói:
- Những lời này của tỷ tỷ thật không đúng chút nào. Sao lại thành lỗi của ta. Nha hoàn Tiểu Thúy của Vương phu nhân có thể làm chứng, chuyện này không phải Ngọc Liên.
Nàng thầm nghĩ, cho dù ngươi có biết ta giở trò quỷ thì làm sao, ngươi có chứng cứ gì? Ai sẽ tin tưởng bát phụ nhà ngươi.
Tương Nhược Lan nhướng mày nhìn nàng, hừ hừ cười vài tiếng thần bí khó lường khiến Vu Thu Nguyệt không nhịn được mà cảm thấy khẩn trương.
Lúc này Triệu di thái thái, Vương thị và Cận Yên Nhiên vừa đến.
Vu Thu Nguyệt vừa thấy các nàng vội vàng cúi đầu, nước mắt ứa ra:
- Tỷ tỷ nói ta sai thì là ta sai. Ta biết thân phận mình không có tư cách nói gì với tỷ tỷ hết.
Cận Yên Nhiên và Vương thị vừa đến đã thấy Vu Thu Nguyệt cúi đầu khóc lóc, lại thấy nàng nói như thế lập tức hiểu lầm. Cận Yên Nhiên đi tới bên Vu Thu Nguyệt an ủi nàng vài câu sau đó nhìn Tương Nhược Lan, cả giận nói:
- Tương Nhược Lan ngươi có yên phận đi không. Ngươi đã gả cho ca ca ta, cũng là Hầu phu nhân của An Viễn Hầu phủ rồi. Ngươi còn muốn làm gì nữa, không thể buông tha cho Thu Nguyệt tỷ tỷ sao.
Vương thị ngồi về vị trí của mình, âm âm hiểm hiểm nói:
- Có một số người ấy à, dù thế nào cũng không biết thỏa mãn……
Cận Yên Nhiên đầu tiên trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan rồi lại vỗ vỗ lưng Vu Thu Nguyệt, an ủi nói:
- Thu Nguyệt tẩu tẩu, ngươi yên tâm. Chuyện hôm qua chúng ta đều thấy rõ. Có một số người nghĩ muốn cậy mạnh mà gán tội lên đầu ngươi. Hừ! Cũng chẳng dễ dàng thế đâu! Chúng ta không để bất kì ai coi thường ngươi.
Tương Nhược Lan nhìn Cận Yên Nhiên cười lạnh nói:
- Tiểu cô, ngươi nhìn thế nào mà ra ta coi thường nàng. Cùng lắm chỉ là nhìn thấy nàng khóc mà nghĩ ta là đầu sỏ sao? Nếu bây giờ người khóc là ta, ngươi có nghĩ rằng ta mới là người bị coi thường. có đôi khi hai mắt nhìn thấy cũng không phải là chân tướng. Ngươi cứ tin tưởng vào mắt nhìn của mình, đến ngày nào đó sẽ không tốt đâu.
Cận Yên Nhiên chỉ vào nàng, giận dữ nói:
- Tương Nhược Lan ngươi dựa vào cái gì mà giáo huấn ta?
- Chỉ dựa vào ta là trưởng tẩu của ngươi!
Tương Nhược Lan nhìn về phía nàng nói:
- Đây chính là Hầu gia nói.
Cận Yên Nhiên này có lẽ là được thái phu nhân bảo vệ quá tốt nên đầu óc cũng rất đơn giản. Thực tức chết người!
- Ngươi.
Cận Yên Nhiên tức nhưng không thể nói lại, mặt đỏ bừng.
Vu Thu Nguyệt kéo tay Cận Yên Nhiên khuyên can nói:
- Yên Nhiên, ta biết ngươi tốt với ta. Ngươi đừng khắc khẩu với tỷ tỷ nữa, làm loạn nhà cửa, tội ta càng lớn.
Cận Yên Nhiên nhìn nàng nghiến răng nói:
- Thu Nguyệt tẩu tẩu, ngươi quá mềm yếu.
Vừa nói vừa ngồi cạnh Vu Thu Nguyệt, không thèm nhìn Tương Nhược Lan một cái.
Tương Nhược Lan nhìn thoáng qua hốc mắt hồng hồng của Vu Thu Nguyệt trong lòng không khỏi suy nghĩ. Nước mắt hóa ra lại có công dụng tốt thế kia, có lẽ mình nên chuẩn bị ít hạt tiêu mang bên người. Nhưng lập tức lại nghĩ, mẹ kiếp, nếu Tương Nhược Lan nàng muốn dùng nước mắt để đổi lấy sự đồng tình của người khác thật quá đáng thương.
Lão nương không cần nước mắt. Dù thế nào cũng không để Vu Thu Nguyệt ngươi đắc ý đâu.
Lúc này thái phu nhân từ trong phòng đi ra, mọi người đứng dậy hành lễ. thái phu nhân ngồi vị trí chủ tọa rồi nói:
- Chúng ta đợi lát nữa Hầu gia về rồi bắt đầu.
Cận Yên Nhiên mắt sáng bừng:
- Ca ca thật sự sẽ đến.
Sau đó quay sang nói với Vu Thu Nguyệt:
- Nhất định là lo lắng có một số người không biết lý lẽ.
Nói xong liếc nhìn Tương Nhược Lan mặt đang trắng bệch một cái.
Trong lòng Vu Thu Nguyệt cũng thập phần vui mừng, nhưng nét mặt lại tỏ ra ăn năn:
- Làm phiền Hầu gia phải quan tâm, tội Thu Nguyệt quá lớn.
Tương Nhược Lan liếc mắt hận không thể bạt tai nàng. Mẹ kiếp! Ngươi sao không đi diễn kịch đi.
Sắc mặt thái phu nhân bình tĩnh nhìn không ra bất kì tâm tình gì. Bà sai nha hoàn mang trà lên. Tương Nhược Lan sáng sớm còn chưa ăn gì, thấy trà liền uống một chút, lấy thể lực để còn chiến đấu.
Vừa mới uống xong hai chén trà, Cận Thiệu Khang đã tới.
Hành lễ xong xuôi, Cận Thiệu Khang ngồi xuống cạnh Tương Nhược Lan , đôi mắt nâu lạnh lùng lướt qua nàng, khuôn mặt hầm hầm nhìn vô cùng khó chịu.
Tương Nhược Lan hừ lạnh, ngươi nghiêm mặt thì ta sợ ngươi chắc. Ta muốn xem xem, hôm nay ngươi giúp vợ bé ngươi thế nào
Thái phu nhân sai người dẫn Hồng Hạnh và Ngọc Liên lên.
Một đêm trong sài phòng khiến tinh thần hai nha đầu ủ rũ, hai người quỳ trên mặt đất, đầu cúi gằm.
Hồng Hạnh len lén nhìn Tương Nhược Lan một cái tỏ vẻ cầu xin. Mặc dù đã đồng ý với Phương mụ mụ nhưng Tương Nhược Lan thấy nàng lại giận. Nha đầu này không biết nặng nhẹ gây cho nàng phiền toái lớn như thế. Lần này nhất định phải cho nàng ta nếm chút đau khổ.
Thái phu nhân nhìn hai người quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Hôm qua có khách đến, ta không tiện hỏi. Rốt cuộc là có chuyện gì, các ngươi nói rõ ràng ra. Từng người nói một. Ngươi nói trước đi.
Bà chỉ tay về phía Ngọc Liên.
Ngọc Liên dập đầu rồi nói:
- Hôm qua, con gặp Tiểu Thúy nhà Vương phu nhân nên đứng đó nói chuyện cùng nàng một chút… Đại khái ý là hai người là quen biết cũ, nhìn thấy nhau là chuyện phiếm, bàn về một vở kịch đã từng xem nói đến một nhân vật, Ngọc Liên nhận xét nhân vật đó là kẻ giả tạo
Khả năng biểu đạt của Ngọc Liên rất tốt, mỗi chi tiết đều rất tỉ mỉ hơn nữa còn vẻ mặt chân thật, vô tội, lại có hôm qua Tiểu Thúy làm chứng giống như tất cả đạo lí đều về phía nàng.
Thái phu nhân nhướng mi, ánh mắt nhìn Hồng Hạnh càng lúc càng sắc bén, mà vẻ mặt Cận Thiệu Khang càng lúc càng thâm trầm.
- Con đang nói chuyện với Tiểu Thúy, Hồng Hạnh tỷ tỷ đột nhiên xông lên tát con hai cái, còn giật tóc con, đẩy con ngã xuống.
Ngọc Liên vừa nói vừa ủy khuất khóc.
Hồng Hạnh thấy mọi người xung quanh đều có vẻ tin lời Ngọc Liên thì nóng lòng, hét lớn:
- Thái phu nhân, không nên tin lời nàng ta, con ngồi không xa nàng ta, nàng ta là cố ý, lúc trước nàng ta nói con không nghe thấy nhưng chỉ hai câu nói đó thì con nghe rất rõ ràng….
Thái phu nhân chỉ vào nàng:
- Liễu Nguyệt, vả miệng cho ta! Ta nói từng người nói một mà cũng dám xen vào. Nha đầu không quy củ này, đánh mạnh cho ta.
/265
|