Ngoài điện, mấy chậu mộc lan đang nở rất đẹp. Một đóa lại một đóa, một cây lại một cây, trắng như tuyết, mùi hương nồng nàn.
Lưu Tử Căng đứng dưới một gốc mộc lan, quay đầu nhìn Tương Nhược Lan thi lễ:
- Chẳng biết Hầu phu nhân gọi hạ quan có chuyện gì?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Khi nãy ta thấy Lưu thái y như có chuyện muốn nói với ta, chẳng lẽ là ta nhìn nhầm?
Lưu Tử Căng cười, da dẻ trắng như ngọc hơi ửng hồng. Thấy vậy, Tương Nhược Lan thầm hâm mộ, nam nhân này da đẹp như thế để làm gì….
Da dẻ trên người Tương Nhược Lan so với trên mặt còn trắng hơn một chút nhưng so với Lưu Tử Căng thì vẫn không bằng
Lưu Tử Căng ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan, đôi mắt thanh nhuận mơ hồ mỉm cười:
- Phu nhân có thể nhìn ra?
Ngươi làm rõ ràng như vậy còn nói cái gì có thể không thể? Tương Nhược Lan nói thầm trong lòng.
Lúc này, tầng mây sáng sớm tản ra, trong phút chốc, sáng bừng vạn dặm. Hắn quay lưng về phía mặt trời, trên người nhiễm một tầng ánh sáng thanh lệ. Hắn đứng dưới tàng cây mộc lan thơm ngát tựa như trích tiên, thanh dật, ôn nhuận, xuất trần thoát tục
- Phu nhân, hạ quan muốn cám ơn phu nhân, hai ngày trước, xá muội, xá muội…
Nói tới đây, khuôn mặt như bạch ngọc lại ửng đỏ.
Tương Nhược Lan nghe đến đó, trong đầu động linh quang, nói luôn:
- Lưu tiểu thư đã tới kì nguyệt sự?
- A….. Đúng
Lưu Tử Căng không nghĩ nàng lại nói thẳng như vậy, há mồm, cứng lưỡi nhìn nàng. Mặt càng đỏ bừng, diễm lệ vô cùng.
Tương Nhược Lan nghe được Lưu Tử Đồng có nguyệt sự, trong lòng rất cao hứng nên cũng không để ý Lưu Tử Căng ngại ngùng, nàng do dự nói:
- Tính lần trước cạo gió cũng được vài ngày rồi, qua hai ngày nữa ta sẽ đến phủ để lại cạo gió cho Lưu tiểu thư, chắc không lâu sau, Lưu tiểu thư sẽ khỏi hẳn.
Hai ngày nữa sẽ tới nhà hắn? Trong lòng Lưu Tử Căng không nhịn được mà có chút vui sướng.
- Vậy đa tạ phu nhân.
Tương Nhược Lan khoát tay nói:
- Lưu thái y không cần khách khí, đây đều là chuyện ta phải làm, có thể làm Lưu tiểu thư khỏe lại, ta rất vui vẻ!
Lưu Tử Căng khách khí vài câu, quay đầu lại đã thấy không còn sớm, liền cáo từ lui ra.
Trở lại nội điện, lại nghe A Diệp hạ lệnh mang đồ ăn sáng lên. Nghe Thái hậu nói:
- Hôm qua, Hoàng thượng nói, hôm nay hạ triều rồi sẽ tới ăn sáng cùng ta, chờ hắn một chút
Tương Nhược Lan nghe được liền cười nói:
- Hoàng thượng lúc nào cũng đều nghĩ tới thái hậu, thật sự là hiếu thuận!
Lời này khiến Thái hậu rất vui vẻ.
Không lâu, hoàng đế mặc hoàng bào lòe lòe tỏa sáng đi đến, nhìn như là hạ triều, thay quần áo rồi mới tới. Hắn vừa đi, vừa cười nói:
- Thái hậu, nhi thần không nuốt lời !
Ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan, ngẩn ra, buột miệng
- Tương Nhược Lan, ngươi sao lại ở đây
Nói gì vậy? Tương Nhược Lan trong lòng hơi xấu hổ, ta cũng không phải đến nhìn ngươi.
Xấu hổ thì xấu hổ nhưng vẫn phải hành lễ. Đây là chỗ tốt của hoàng đế, bất kể khiến người ta mất mặt thế nào, người ta vẫn phải cười theo.
Thái hậu nghe nói thế mất hứng:
- Là ai gia bảo Nhược Lan tới, như thế nào, hoàng đế có ý kiến?
Có thể làm cho hoàng đế cũng phải tươi cười thì cũng chỉ có thái hậu thôi.
- Thái hậu sao nói vậy, nhi thần chỉ là thuận miệng thôi.
Vừa nói vừa đi tới bên người thái hậu bên người, quay đầu gian tà nhìn Tương Nhược Lan một cái. Sao lần nào Thái hậu cũng giúp nàng? Nàng có chỗ nào tốt? Chẳng đẹp lại càng không nhu thuận. Thật là kì quái.
Tương Nhược Lan quay mặt đi, chỉ cảm thấy trong lòng lành lạnh
Thái hậu sao lại tức giận với con, lập tức lại trò chuyện cùng hắn.
- Ngươi nói ngươi sẽ tới, ta cố ý sai người hầm canh gà cho ngươi tẩm bổ. Hoàng thượng gần đây quốc sự vất vả, gầy đi không ít
Tương Nhược Lan không nhịn được trong lòng mắng thầm. Chỉ sợ không phải bởi vì quốc sự, nhớ ra lúc trước nhìn thấy oanh oanh yến yến, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh quần nữ đoạt nhất nam (nhiều người phụ nữ tranh một người đàn ông). Thật vất vả mới nhịn được cười.
- Dù lũ lụt phiền toái nhưng cũng không làm khó được nhi thần, Thái hậu yên tâm
Mẫu tử hàn huyên vài câu, thái hậu liền sai người mang đồ ăn sáng lên.
Một đám cung nữ thái giám bưng đủ các món ăn tinh xảo lên đầy một bàn, Tương Nhược Lan thấy mà hoa cả mắt
Cháo cũng có năm bảy loại, còn những đồ ăn khác, các loại thịt cùng với hoa quả tráng miệng.
Quá xa xỉ, hai người bọn họ ăn hết? Tương Nhược Lan lại cảm thán trong lòng.
Thái hậu đứng dậy, Tương Nhược Lan vội vàng đi tới dìu thái hậu, Cảnh Tuyên đế thấy thế bĩu môi, tỏ vẻ ân cần cái gì….
Thái hậu cùng hoàng đế ngồi xuống, thái hậu ngồi xong quay đầu nói với Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, cùng ngồi ăn
Tương Nhược Lan vội vàng lắc đầu:
- Nhược Lan đã ăn rồi.
Cùng hoàng đế ngồi chung một bàn nhất định tiêu hóa không tốt.
Một tiểu thái giám đem ngân châm thử độc, A Diệp và người hầu bên cạnh Hoàng thượng bắt đầu gắp đồ ăn.
A Diệp chỉ vào một chén cháo rất nhuyễn trên rắc hành hoa nói với Thái hậu:
- Thái hậu, đây là gạo nếp Minh Nguyệt quốc tiến cống, ăn rất ngon, Thái hậu có muốn nếm thử không?
Thái hậu vừa nghe liền có hứng thú, vội nói được..
Nhưng Tương Nhược Lan nghe được “gạo nếp”, liền nhíu mày.
Bên kia, A Diệp thấy thái hậu có hứng thú, vội vàng múc đầy một bát, mong Thái hậu có thể ăn nhiều hơn một chút
Hoàng đế thấy thái hậu có khẩu vị, tâm lý cũng rất cao hứng, cũng bảo thái giám bưng một bát cháo này lên.
Trong chén bạch ngọc là cháo hồng hồng xanh xanh, tản ra mùi hương thơm ngát mê người, Thái hậu nhất thời có hứng, cầm lấy thìa ngọc, nhẹ ăn một miếng, chỉ thấy mùi hương mềm mại, ngọt miệng, cảm giác mềm mại đến tận đáy lòng. Thái hậu ăn rất hài lòng, Hoàng thượng thấy Thái hậu ăn ngon cũng rất vui vẻ, trên mặt tươi cười. Gần đây khẩu vị Thái hậu không tốt khiến hắn cũng không được an tâm.
- Truyền xuống, sau này Từ Trữ cung ngày nào cũng dùng loại gạo này!
Thấy thái hậu thích ăn, hoàng đế dứt khoát đem tất cả gạo được tiến cống này đến Từ Trữ cung!
Thái hậu thấy hoàng đế hiếu thuận. Trong lòng đương nhiên cao hứng.
Lúc này, Tương Nhược Lan đột nhiên mở miệng nói:
- Hoàng thượng, loại gạo này Thái hậu không thể dùng thường xuyên.
Thái hậu ngẩn ra, buông thìa ngọc trong tay, đột nhiên không thấy ngon nữa.
Hoàng đế lập tức nhíu mày, hơi tức giận nói:
- Vì sao?
Hai mẫu tử bọn họ cao cao hứng hứng ăn cơm, nàng lại nói cái gì. Chẳng lẽ nghĩ Thái hậu sủng ái thì có thể ở trước mặt hắn mà hoa chân múa tay sao?
A Diệp thấy thái hậu thật vất vả mới ăn được nửa bát cháo, nhưng vì Tương Nhược Lan mà dừng lại, trong lòng cũng có chút không vui:
- Nhược Lan tiểu thư, khó khăn lắm thái hậu mới thích ăn thứ gì đó
Tương Nhược Lan đi tới bên người thái hậu, lấy đi bát cháo trước mặt bà, lại đem một bát cháo kiều mạch đến trước mặt Thái hậu:
- Thái hậu, Hoàng thượng.
Tương Nhược Lan nhìn hai người nói:
- Ta biết Hoàng thượng một lòng có hiếu muốn Thái hậu thường xuyên ăn nhiều. Nhưng cháo này rất nhiều tinh bột, thỉnh thoảng ăn thì không sao nhưng nếu thường xuyên dùng sẽ bất lợi với bệnh tình của thái hậu. Thái hậu nên ăn đồ ăn không quá nhiều tinh bột. Giống gạo thô như kiều mạch này mới thực sự phù hợp với Thái hậu
Thái hậu bán tín bán nghi:
- Có chuyện đó sao?
Cảnh tuyên đế buông đũa, nhìn Tương Nhược Lan một chút rồi cười lạnh một tiếng nói:
- Tương Nhược Lan, ngươi nói hay lắm, ngươi biết cái gì? Ở chỗ này giả vờ giả vịt, chẳng qua là muốn được sủng ái thôi!
Hoàng thượng có cần lúc nào cũng như thế này không…Tương Nhược Lan trong lòng phát hỏa nhưng không dám phát tác, nàng nhìn Hoàng thượng, không nhanh không chậm nói:
- Hoàng thượng, ngươi có thể chứng minh ta nói sai sao?
Cảnh tuyên đế nhất thời á khẩu, trong lòng cực kì căm tức, bèn tỏ vẻ uy nghiêm của thiên tử, đứng lên chỉ vào nàng hét lớn:
- Tương Nhược Lan lớn mật, dám vô lễ với trẫm! Chẳng lẽ nghĩ rằng trẫm không dám trị tội ngươi.
Nói thật, hắn sớm đã thấy nàng không thuận mắt!
Cái gì, như vậy thôi đã bị trị tội? Tương Nhược Lan trong lòng run rẩy, nhìn ánh mắt hoàng đế lạnh lùng, trên lưng toát mồ hôi lạnh. Mẹ kiếp! Chẳng qua là có chút thân phận đã áp bức người khác.
- Hoàng thượng, không nên hù dọa Nhược Lan! Thái hậu lên tiếng.
- Thái hậu, chính vì người cứ dung túng nàng mới khiến nàng không kiêng kị gì. Hôm nay Trẫm phải cho nàng biết thế nào là phép tắc.
A Diệp thấy hoàng đế thật sự tức giận, cũng có chút luống cuống, vội vàng nhỏ giọng Nói với Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan tiểu thư, nhanh quỳ xuống thỉnh tội
Tương Nhược Lan bất đắc dĩ quỳ xuống, nói thật, nàng còn không có lá gan đối chọi cùng hoàng đế. Nhưng là nàng trong lòng cũng không phục. Hỏa khí bừng bừng, cuối cùng, nàng không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên đế nói:
- Hoàng thượng trị thần phụ tội gì? Là vì thần phụ quan tâm đến thái hậu? Thần phụ đã làm sai chỗ nào, xin Hoàng thượng nói rõ để thần phụ tâm phục khẩu phục!
Cũng dám nói với hắn nhữ vậy, rõ ràng là khiêu khích! Cảnh Tuyên đế nhìn nàng, nhướng mày.
Nhưng là nàng sai ở đâu? Thật đúng là không nói ra được…
Cảnh tuyên đế á khẩu không trả lời được, tức giận đến biến sắc
Tương Nhược Lan cũng không dám làm cho hoàng đế không xuống thang được, vội vàng nói:
- Hoàng thượng, thành phần của gạo nếp phần lớn là dễ bị phá hủy, lượng đường trong đó rất dễ hấp thu vào cơ thể khiến ảnh hưởng đến bệnh tình thái hậu nên không thể dùng nhiều cho dù Thái hậu thích nhưng vẫn không nên thường xuyên ăn nó. Ta biết đó là một điều khó chịu, cũng biết Hoàng thượng quan tâm Thái hậu. Cho nên, dù mạo phạm đến chân long thiên tử, thần phụ cũng không thể không nói! Nếu lời nói thần phụ có chỗ nào động chạm, vẫn xin Hoàng thượng niệm tình thần phụ “xích thành chi tâm” (có lòng thành) với Thái hậu mà lượng thứ thần phụ!
Vừa nói vừa dập đầu với Hoàng thượng.
Hoàng đế nghe lời của nàng, sắc mặt tốt lên rất nhiều, nghe đến câu cuối mà suýt thì bật cười.
- Tương Nhược Lan, bốn chữ “xích thành chi tâm” dùng trên người ngươi thật là hỏng bét bốn chữ.
Tương Nhược Lan cúi đầu len lén bĩu môi, ngầm mắng hắn một tiếng, cái gì mà rồng a, rõ ràng hay là một con sâu, con sâu bệnh!
- Được rồi, Nhược Lan một lòng vì ta, người xem đã dọa nàng sợ rồi.
Thái hậu thấy Hoàng thượng vòng vo không nói vội vàng nói đỡ.
Hoàng đế đứng bên Tương Nhược Lan đàng quỳ gối nói:
- Tương Nhược Lan, về lời ngươi nói, trẫm sẽ hỏi Lưu Viện sĩ, nếu ngươi có nửa câu nói dối, bất kể ngươi có “xích thành chi tâm” trẫm cũng sẽ trị ngươi tội khi quân!
- Thần phụ không dám
Tương Nhược Lan hận không thể thóa mạ thẳng vào mặt tên Hoàng thượng kia.
Lưu Tử Căng đứng dưới một gốc mộc lan, quay đầu nhìn Tương Nhược Lan thi lễ:
- Chẳng biết Hầu phu nhân gọi hạ quan có chuyện gì?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Khi nãy ta thấy Lưu thái y như có chuyện muốn nói với ta, chẳng lẽ là ta nhìn nhầm?
Lưu Tử Căng cười, da dẻ trắng như ngọc hơi ửng hồng. Thấy vậy, Tương Nhược Lan thầm hâm mộ, nam nhân này da đẹp như thế để làm gì….
Da dẻ trên người Tương Nhược Lan so với trên mặt còn trắng hơn một chút nhưng so với Lưu Tử Căng thì vẫn không bằng
Lưu Tử Căng ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan, đôi mắt thanh nhuận mơ hồ mỉm cười:
- Phu nhân có thể nhìn ra?
Ngươi làm rõ ràng như vậy còn nói cái gì có thể không thể? Tương Nhược Lan nói thầm trong lòng.
Lúc này, tầng mây sáng sớm tản ra, trong phút chốc, sáng bừng vạn dặm. Hắn quay lưng về phía mặt trời, trên người nhiễm một tầng ánh sáng thanh lệ. Hắn đứng dưới tàng cây mộc lan thơm ngát tựa như trích tiên, thanh dật, ôn nhuận, xuất trần thoát tục
- Phu nhân, hạ quan muốn cám ơn phu nhân, hai ngày trước, xá muội, xá muội…
Nói tới đây, khuôn mặt như bạch ngọc lại ửng đỏ.
Tương Nhược Lan nghe đến đó, trong đầu động linh quang, nói luôn:
- Lưu tiểu thư đã tới kì nguyệt sự?
- A….. Đúng
Lưu Tử Căng không nghĩ nàng lại nói thẳng như vậy, há mồm, cứng lưỡi nhìn nàng. Mặt càng đỏ bừng, diễm lệ vô cùng.
Tương Nhược Lan nghe được Lưu Tử Đồng có nguyệt sự, trong lòng rất cao hứng nên cũng không để ý Lưu Tử Căng ngại ngùng, nàng do dự nói:
- Tính lần trước cạo gió cũng được vài ngày rồi, qua hai ngày nữa ta sẽ đến phủ để lại cạo gió cho Lưu tiểu thư, chắc không lâu sau, Lưu tiểu thư sẽ khỏi hẳn.
Hai ngày nữa sẽ tới nhà hắn? Trong lòng Lưu Tử Căng không nhịn được mà có chút vui sướng.
- Vậy đa tạ phu nhân.
Tương Nhược Lan khoát tay nói:
- Lưu thái y không cần khách khí, đây đều là chuyện ta phải làm, có thể làm Lưu tiểu thư khỏe lại, ta rất vui vẻ!
Lưu Tử Căng khách khí vài câu, quay đầu lại đã thấy không còn sớm, liền cáo từ lui ra.
Trở lại nội điện, lại nghe A Diệp hạ lệnh mang đồ ăn sáng lên. Nghe Thái hậu nói:
- Hôm qua, Hoàng thượng nói, hôm nay hạ triều rồi sẽ tới ăn sáng cùng ta, chờ hắn một chút
Tương Nhược Lan nghe được liền cười nói:
- Hoàng thượng lúc nào cũng đều nghĩ tới thái hậu, thật sự là hiếu thuận!
Lời này khiến Thái hậu rất vui vẻ.
Không lâu, hoàng đế mặc hoàng bào lòe lòe tỏa sáng đi đến, nhìn như là hạ triều, thay quần áo rồi mới tới. Hắn vừa đi, vừa cười nói:
- Thái hậu, nhi thần không nuốt lời !
Ngẩng đầu nhìn Tương Nhược Lan, ngẩn ra, buột miệng
- Tương Nhược Lan, ngươi sao lại ở đây
Nói gì vậy? Tương Nhược Lan trong lòng hơi xấu hổ, ta cũng không phải đến nhìn ngươi.
Xấu hổ thì xấu hổ nhưng vẫn phải hành lễ. Đây là chỗ tốt của hoàng đế, bất kể khiến người ta mất mặt thế nào, người ta vẫn phải cười theo.
Thái hậu nghe nói thế mất hứng:
- Là ai gia bảo Nhược Lan tới, như thế nào, hoàng đế có ý kiến?
Có thể làm cho hoàng đế cũng phải tươi cười thì cũng chỉ có thái hậu thôi.
- Thái hậu sao nói vậy, nhi thần chỉ là thuận miệng thôi.
Vừa nói vừa đi tới bên người thái hậu bên người, quay đầu gian tà nhìn Tương Nhược Lan một cái. Sao lần nào Thái hậu cũng giúp nàng? Nàng có chỗ nào tốt? Chẳng đẹp lại càng không nhu thuận. Thật là kì quái.
Tương Nhược Lan quay mặt đi, chỉ cảm thấy trong lòng lành lạnh
Thái hậu sao lại tức giận với con, lập tức lại trò chuyện cùng hắn.
- Ngươi nói ngươi sẽ tới, ta cố ý sai người hầm canh gà cho ngươi tẩm bổ. Hoàng thượng gần đây quốc sự vất vả, gầy đi không ít
Tương Nhược Lan không nhịn được trong lòng mắng thầm. Chỉ sợ không phải bởi vì quốc sự, nhớ ra lúc trước nhìn thấy oanh oanh yến yến, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh quần nữ đoạt nhất nam (nhiều người phụ nữ tranh một người đàn ông). Thật vất vả mới nhịn được cười.
- Dù lũ lụt phiền toái nhưng cũng không làm khó được nhi thần, Thái hậu yên tâm
Mẫu tử hàn huyên vài câu, thái hậu liền sai người mang đồ ăn sáng lên.
Một đám cung nữ thái giám bưng đủ các món ăn tinh xảo lên đầy một bàn, Tương Nhược Lan thấy mà hoa cả mắt
Cháo cũng có năm bảy loại, còn những đồ ăn khác, các loại thịt cùng với hoa quả tráng miệng.
Quá xa xỉ, hai người bọn họ ăn hết? Tương Nhược Lan lại cảm thán trong lòng.
Thái hậu đứng dậy, Tương Nhược Lan vội vàng đi tới dìu thái hậu, Cảnh Tuyên đế thấy thế bĩu môi, tỏ vẻ ân cần cái gì….
Thái hậu cùng hoàng đế ngồi xuống, thái hậu ngồi xong quay đầu nói với Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, cùng ngồi ăn
Tương Nhược Lan vội vàng lắc đầu:
- Nhược Lan đã ăn rồi.
Cùng hoàng đế ngồi chung một bàn nhất định tiêu hóa không tốt.
Một tiểu thái giám đem ngân châm thử độc, A Diệp và người hầu bên cạnh Hoàng thượng bắt đầu gắp đồ ăn.
A Diệp chỉ vào một chén cháo rất nhuyễn trên rắc hành hoa nói với Thái hậu:
- Thái hậu, đây là gạo nếp Minh Nguyệt quốc tiến cống, ăn rất ngon, Thái hậu có muốn nếm thử không?
Thái hậu vừa nghe liền có hứng thú, vội nói được..
Nhưng Tương Nhược Lan nghe được “gạo nếp”, liền nhíu mày.
Bên kia, A Diệp thấy thái hậu có hứng thú, vội vàng múc đầy một bát, mong Thái hậu có thể ăn nhiều hơn một chút
Hoàng đế thấy thái hậu có khẩu vị, tâm lý cũng rất cao hứng, cũng bảo thái giám bưng một bát cháo này lên.
Trong chén bạch ngọc là cháo hồng hồng xanh xanh, tản ra mùi hương thơm ngát mê người, Thái hậu nhất thời có hứng, cầm lấy thìa ngọc, nhẹ ăn một miếng, chỉ thấy mùi hương mềm mại, ngọt miệng, cảm giác mềm mại đến tận đáy lòng. Thái hậu ăn rất hài lòng, Hoàng thượng thấy Thái hậu ăn ngon cũng rất vui vẻ, trên mặt tươi cười. Gần đây khẩu vị Thái hậu không tốt khiến hắn cũng không được an tâm.
- Truyền xuống, sau này Từ Trữ cung ngày nào cũng dùng loại gạo này!
Thấy thái hậu thích ăn, hoàng đế dứt khoát đem tất cả gạo được tiến cống này đến Từ Trữ cung!
Thái hậu thấy hoàng đế hiếu thuận. Trong lòng đương nhiên cao hứng.
Lúc này, Tương Nhược Lan đột nhiên mở miệng nói:
- Hoàng thượng, loại gạo này Thái hậu không thể dùng thường xuyên.
Thái hậu ngẩn ra, buông thìa ngọc trong tay, đột nhiên không thấy ngon nữa.
Hoàng đế lập tức nhíu mày, hơi tức giận nói:
- Vì sao?
Hai mẫu tử bọn họ cao cao hứng hứng ăn cơm, nàng lại nói cái gì. Chẳng lẽ nghĩ Thái hậu sủng ái thì có thể ở trước mặt hắn mà hoa chân múa tay sao?
A Diệp thấy thái hậu thật vất vả mới ăn được nửa bát cháo, nhưng vì Tương Nhược Lan mà dừng lại, trong lòng cũng có chút không vui:
- Nhược Lan tiểu thư, khó khăn lắm thái hậu mới thích ăn thứ gì đó
Tương Nhược Lan đi tới bên người thái hậu, lấy đi bát cháo trước mặt bà, lại đem một bát cháo kiều mạch đến trước mặt Thái hậu:
- Thái hậu, Hoàng thượng.
Tương Nhược Lan nhìn hai người nói:
- Ta biết Hoàng thượng một lòng có hiếu muốn Thái hậu thường xuyên ăn nhiều. Nhưng cháo này rất nhiều tinh bột, thỉnh thoảng ăn thì không sao nhưng nếu thường xuyên dùng sẽ bất lợi với bệnh tình của thái hậu. Thái hậu nên ăn đồ ăn không quá nhiều tinh bột. Giống gạo thô như kiều mạch này mới thực sự phù hợp với Thái hậu
Thái hậu bán tín bán nghi:
- Có chuyện đó sao?
Cảnh tuyên đế buông đũa, nhìn Tương Nhược Lan một chút rồi cười lạnh một tiếng nói:
- Tương Nhược Lan, ngươi nói hay lắm, ngươi biết cái gì? Ở chỗ này giả vờ giả vịt, chẳng qua là muốn được sủng ái thôi!
Hoàng thượng có cần lúc nào cũng như thế này không…Tương Nhược Lan trong lòng phát hỏa nhưng không dám phát tác, nàng nhìn Hoàng thượng, không nhanh không chậm nói:
- Hoàng thượng, ngươi có thể chứng minh ta nói sai sao?
Cảnh tuyên đế nhất thời á khẩu, trong lòng cực kì căm tức, bèn tỏ vẻ uy nghiêm của thiên tử, đứng lên chỉ vào nàng hét lớn:
- Tương Nhược Lan lớn mật, dám vô lễ với trẫm! Chẳng lẽ nghĩ rằng trẫm không dám trị tội ngươi.
Nói thật, hắn sớm đã thấy nàng không thuận mắt!
Cái gì, như vậy thôi đã bị trị tội? Tương Nhược Lan trong lòng run rẩy, nhìn ánh mắt hoàng đế lạnh lùng, trên lưng toát mồ hôi lạnh. Mẹ kiếp! Chẳng qua là có chút thân phận đã áp bức người khác.
- Hoàng thượng, không nên hù dọa Nhược Lan! Thái hậu lên tiếng.
- Thái hậu, chính vì người cứ dung túng nàng mới khiến nàng không kiêng kị gì. Hôm nay Trẫm phải cho nàng biết thế nào là phép tắc.
A Diệp thấy hoàng đế thật sự tức giận, cũng có chút luống cuống, vội vàng nhỏ giọng Nói với Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan tiểu thư, nhanh quỳ xuống thỉnh tội
Tương Nhược Lan bất đắc dĩ quỳ xuống, nói thật, nàng còn không có lá gan đối chọi cùng hoàng đế. Nhưng là nàng trong lòng cũng không phục. Hỏa khí bừng bừng, cuối cùng, nàng không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên đế nói:
- Hoàng thượng trị thần phụ tội gì? Là vì thần phụ quan tâm đến thái hậu? Thần phụ đã làm sai chỗ nào, xin Hoàng thượng nói rõ để thần phụ tâm phục khẩu phục!
Cũng dám nói với hắn nhữ vậy, rõ ràng là khiêu khích! Cảnh Tuyên đế nhìn nàng, nhướng mày.
Nhưng là nàng sai ở đâu? Thật đúng là không nói ra được…
Cảnh tuyên đế á khẩu không trả lời được, tức giận đến biến sắc
Tương Nhược Lan cũng không dám làm cho hoàng đế không xuống thang được, vội vàng nói:
- Hoàng thượng, thành phần của gạo nếp phần lớn là dễ bị phá hủy, lượng đường trong đó rất dễ hấp thu vào cơ thể khiến ảnh hưởng đến bệnh tình thái hậu nên không thể dùng nhiều cho dù Thái hậu thích nhưng vẫn không nên thường xuyên ăn nó. Ta biết đó là một điều khó chịu, cũng biết Hoàng thượng quan tâm Thái hậu. Cho nên, dù mạo phạm đến chân long thiên tử, thần phụ cũng không thể không nói! Nếu lời nói thần phụ có chỗ nào động chạm, vẫn xin Hoàng thượng niệm tình thần phụ “xích thành chi tâm” (có lòng thành) với Thái hậu mà lượng thứ thần phụ!
Vừa nói vừa dập đầu với Hoàng thượng.
Hoàng đế nghe lời của nàng, sắc mặt tốt lên rất nhiều, nghe đến câu cuối mà suýt thì bật cười.
- Tương Nhược Lan, bốn chữ “xích thành chi tâm” dùng trên người ngươi thật là hỏng bét bốn chữ.
Tương Nhược Lan cúi đầu len lén bĩu môi, ngầm mắng hắn một tiếng, cái gì mà rồng a, rõ ràng hay là một con sâu, con sâu bệnh!
- Được rồi, Nhược Lan một lòng vì ta, người xem đã dọa nàng sợ rồi.
Thái hậu thấy Hoàng thượng vòng vo không nói vội vàng nói đỡ.
Hoàng đế đứng bên Tương Nhược Lan đàng quỳ gối nói:
- Tương Nhược Lan, về lời ngươi nói, trẫm sẽ hỏi Lưu Viện sĩ, nếu ngươi có nửa câu nói dối, bất kể ngươi có “xích thành chi tâm” trẫm cũng sẽ trị ngươi tội khi quân!
- Thần phụ không dám
Tương Nhược Lan hận không thể thóa mạ thẳng vào mặt tên Hoàng thượng kia.
/265
|