Vào cung. Thái giám dẫn các vương công đại thần đi về phía Phụng Thiên điện mà nữ quyến thì theo cung nữ đến Khôn trữ cung.
Khôn trữ cung giăng đèn kết hoa hỉ khí dương dương.
Trong đại điện, đã có rất nhiều phi tần, mệnh phụ ngồi đó, mỗi người đều trang phục hoa lệ, châu quang bảo khí, không khí tràn ngập mùi phấn hương nồng nặc nhưng còn chưa thấy hoàng hậu, nghĩ là còn đang chuẩn bị.
Tương Nhược Lan và Cận Yên Nhiên đầu tiên là vấn an các phi tần, sau đó không ít mệnh phụ vội đến vấn an hai nàng.
Trong đó không hề ít người quen, Lưu phu nhân vừa thấy nàng vội kéo Lưu Tử Đồng đến.
Mẫu thân con hai nhìn thấy Tương Nhược Lan đều tươi cười, Tương Nhược Lan thấy mặt Lưu Tử Đồng đã gần bình thường, chỉ còn lại chút ấn kí mơ hồ thì cười hỏi:
- Lưu tiểu thư, bình cao hôm trước ta đưa thế nào?
Mặt Lưu Tử Đồng hơi đỏ lên cười nói:
- Hiệu quả tốt lắm …… Cám ơn ngươi.
Tiếp theo thân thiết lôi kéo tay Tương Nhược Lan nhìn tả hữu một chút, cười nói:
- Tương…… Hầu phu nhân hôm nay thật xinh đẹp.
Đột nhiên nhớ ra những trường hợp này không thể gọi trực tiếp tên của người khác.
Tương Nhược Lan được khen như bay lên mây, không thèm khiêm tốn nói:
- Ý lời này tức là mọi ngày ta không xinh đẹp?
Vừa dứt lời liền nghe được một tiếng cười lạnh, Tương Nhược Lan các nàng nhìn lại. Đã thấy Từ Uyển Thanh và một đám quý nữ đúng đó không xa, nhìn nhìn Tương Nhược Lan, nhỏ giọng nói chuyện che miệng cười, đầy ý châm chọc.
Cận Yên Nhiên vừa thấy nàng liền nhíu mày, nhỏ giọng thuyết:
- Là Từ Uyển Thanh, lại đụng phải nàng ta, thật đáng ghét!
Lưu Tử Đồng thấy nàng nói đầy sự chán ghét thì khó hiểu. Cận Yên Nhiên kéo tay nàng kể lại ngày song phương kết oán.
Lưu Tử Đồng nhìn thoáng qua Từ Uyển Thanh, hơi nhíu mày.
- Không nghĩ tới nàng kiêu ngạo như vậy!
Bên kia Từ Uyển Thanh thấy Lưu Tử Đồng cau mày nhìn nàng, vừa cùng Cận Yên Nhiên thấp giọng nói cái gì, biết các nàng đang nói đến mình thì trực tiếp đi về phía bọn họ. Phía sau, một đám quý nữ vẻ mặt như sắp được xem kịch vui.
- Cận Yên Nhiên, ngươi vừa nói xấu gì ta?
Từ Uyển Thanh tuy nói Cận Yên Nhiên nhưng mắt lại nhìn về phía Tương Nhược Lan.
Cận Yên Nhiên đương nhiên không cam lòng yếu thế:
- Thế nào, Từ tiểu thư, ngươi có rất nhiều chuyện xấu để ta nói?
Chung quanh các quý nữ đều bưng miệng cười, Từ Uyển Thanh mặt có chút khó coi, trừng mắt nhìn Cận Yên Nhiên:
- Cận Yên Nhiên, ngươi bớt nói hươu nói vượn đi, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mắt!
- Từ Uyển Thanh, hôm nay là trường hợp gì mà ngươi cũng dám ở đây kêu loạn?
Tương Nhược Lan tiến lên một bước, nhẹ nhàng đẩy Từ Uyển Thanh vào giữa vòng tròn các nàng, quay đầu lại nhìn nàng cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ là ngươi căn bản không đem Hoàng hậu nương nương để vào mắt?
Từ Uyển Thanh bị nàng đẩy, trong lòng tức tối nói:
- Mã thí tinh (một kiểu chửi, thí = xì hơi) ! Tương Nhược Lan, ngươi trừ việc đánh người, đánh rắm ra thì còn có thể làm cái gì. Bây giờ còn ra vẻ đoan trang đứng ở đây, ta xấu hổ thay cho ngươi
Vừa nói, như là nhớ ra được cái gì, bưng miệng cười:
- A! Đúng rồi, quên mất, ngươi còn có thể vung roi!
Các quý nữ bên cạnh Từ Uyển Thanh đều có giao hảo với nàng, dù không dám trước mặt Tương Nhược Lan nói những lời khó nghe như vậy nhưng đều nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng tười như không cười, kiểu này so với những lời nói sắc bén còn khiến người khác thấy khó xử hơn.
Cách đó không xa, Từ quý phi cùng một ít cung phi đều mỉm cười xem kịch, cũng không hề ngăn cản Từ Uyển Thanh, Từ quý phi còn nói:
- Uyển Thanh, đừng khiến Hầu phu nhân tức giận, nếu không bị đánh bản cung cũng không giúp được ngươi!
Các cung phi mệnh phụ bên cạnh nhớ ra những việc trước đây của Tương Nhược Lan, đều không nhịn được che miệng cười.
Tình cảnh này với Tương Nhược Lan mà nói là vô cùng xấu hổ.
Cận Yên Nhiên nhìn Từ Uyển Thanh rồi lại nhìn sắc mặt Tương Nhược Lan càng lúc càng trầm, chỉ sợ Tương Nhược Lan không nhịn được ra tay đánh người, thể diện Hầu phủ sẽ bị mất nên kéo kéo tay áo Tương Nhược Lan.
Động tác này Từ Uyển Thanh nhìn thấy rõ lại càng đắc ý:
- Cận Yên Nhiên, ngươi cũng sợ tẩu tẩu ngươi sẽ làm mất mặt Hầu phủ?
Cận Yên Nhiên mặt đỏ lên, vội vàng thu tay về
Tương Nhược Lan nhìn Từ Uyển Thanh, lửa giận trong lòng bắt đầu tăng, nếu không phải cố kỵ hôm nay là đại lễ, nàng hận không đánh cho Từ Uyển Thanh một tát. Nhưng lúc này, sao có thể gây chuyện, càng gây chuyện càng mất thể diện, càng tức giận là càng trúng kế của nàng. Lập tức quay ngươi, không đi để ý tới nàng. Coi như chó điên sủa bậy.
Chính là nàng có thể nhẫn được nhưng có người lại không nhẫn được.
- Ai nói Hầu phu nhân cái gì cũng không hiểu!
Lưu Tử Đồng một bên đột nhiên đứng ra, lớn tiếng nói:
- Hầu phu nhân biết chữa bệnh, mẫu thân ta và ta đều do Hầu phu nhân chữa khỏi.
Từ Uyển Thanh thấy đang tốt tự nhiên lại có người ra giúp nàng, trong lòng càng tức, nhìn qua thấy là Lưu Tử Đồng, cười nói:
- Lưu Tử Đồng ngươi đúng là hào phóng, năm đó, nàng đẩy ngươi vào nước khiến ngươi bị bệnh lâu như vậy, trốn ở trong nhà không dám đi ra. Hôm nay bệnh vừa khỏe một chút thì đã quên những vết thương? Ngươi phải cẩn thận đó, chuyện đó một lần nữa xảy ra cũng không ai nói chắc?
Từ Uyển Thanh từng chữ nhắc lại chuyện cũ là khiến Tương Nhược Lan mất hết thể diện trước mặt mọi người, báo thù khi trước.
- Ngươi…
Lưu Tử Đồng da mặt mỏng, không dám cùng nàng tranh luận nhiều, nàng lui về phía sau hai bước, tức giận đến nước mắt sắp chảy ra.
- Từ tiểu thư nói thế sai rồi.
Từ Uyển Thanh ngẩn ra, trong lòng phiền não không thôi, hôm nay sao lắm người nói đỡ cho Tương Nhược Lan vậy? Không phải trước kia mọi người đều rất chán ghét nàng ?
Không chỉ là nàng, cung phi mệnh phụ xung quanh cũng ngạc nhiên. Tương Nhược Lan dù vẫn được Thái hậu sủng ái nhưng việc làm của nàng mọi người đều không vừa mắt. Một số bữa tiệc công khai còn lãnh trào nhiệt phúng mà sinh sự, chỉ cần không phải trước mặt Thái hậu thì ai sẽ nói chuyện giúp Tương Nhược Lan, đều là đứng một bên xem nàng bị chê cười.
Hôm nay là chuyện gì xảy ra, chẳng những có người giúp nàng nói chuyện, nhưng lại là người trước kia nàng đã đắc tội.
Từ Uyển Thanh quay người sang, đã thấy người lên tiếng giúp nàng chính là mẫu thân của Lưu Tử Đồng, Lưu phu nhân.
Lưu phu nhân mặc dù chỉ là ngũ phẩm mệnh phụ, nhưng lại là trưởng bối của Từ Uyển Thanh, trước mặt mọi người, Từ Uyển Thanh cũng không dám làm càn.
Nàng nhẫn nhịn cơn tức trong lòng.
- Chẳng biết vãn bối nói sai ở đâu?
Lưu phu nhân đi tới bên người Từ Uyển Thanh, vóc người không cao nhưng vẻ mặt đầy chính khí mà có khí thế bức người. Đầu tiên, bà xoay người thi lễ với Từ Quý phi:
- Chẳng biết nương nương dung thứ lão thân nói mấy câu?
Từ quý phi làm sao ngăn cản được, hôm nay cũng không phải thọ yến của nàng, nàng cũng chỉ như mọi người ở đây, đều là khách nhân.
- Hôm nay là ngày vui vẻ, Lưu phu nhân có gì muốn nói thì cứ nói đừng ngại!
Lưu phu nhân vừa xoay người nhìn Tương Nhược Lan cười, tươi cười có sự trấn an như là đang nói, yên tâm, lão thân nhất định giúp ngươi! Làm cho Tương Nhược Lan rất cảm động.
- Làm người không ai là không có sai lầm, các vị ở đây, có ai dám nói chính mình chưa bao giờ phạm sai lầm?
Lưu phu nhân vừa nói vừa nhìn bốn phía, xung quanh quả không ai dám chạy lên nói mình chưa bao giờ sai lầm.
- Chẳng lẽ Từ tiểu thư chưa bao giờ làm sai chuyện gì?
Môi Từ Uyển Thanh giật giật, nhưng quay lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Cận Yên Nhiên, nhớ ra chuyện lần trước trên đường nên không dám lên tiếng .
Lưu phu nhân tiếp tục nói:
- Trước hầu Phu nhân là không hiểu nhiều quy củ, lão thân là người thẳng thắn cũng không nói vòng vo, lúc đó lão thân cũng không thích Hầu phu nhân.
Nghe đến đó, Lưu Tử Đồng có chút gấp:
- Mẫu thân, đây là nghĩ giúp Hầu phu nhân ?
Tương Nhược Lan lại vỗ vỗ tay nàng, cười nói:
- Đừng nóng vội, ta dám khẳng định, mẫu thân ngươi là muốn giúp ta!
- Không sai, trước nàng là đem tiểu nữ đẩy vào nước khiến tiểu nữ bị bệnh gần một năm. Nhưng sau nàng lại tự mình tới cửa xin lỗi, lao lực tìm cách chữa trị cho tiểu nữ. Vài lần đến cạo gió trị liệu cho tiểu nữ, lại cùng tiểu nữ nói chuyện giải sầu, khiến tâm tình tiểu nữ từ từ khá lên, bệnh tình cũng khá hơn. Nàng bây giờ đường đường là nhất phẩm phu nhân thân, có thể làm đến nước này, phần tâm ý, thành tâm này chẳng lẽ mọi người không thấy là rất khó có được? Nói lại, hôm nay mọi người cũng có thể thấy Hầu phu nhân đang cố gắng thay đổi chính mình. Mọi người có thế nói nàng không có quy củ? Nàng không biết thiến thoái? Mọi người có thể chỉ ra Hầu phu nhân đã nói gì không hợp với thân phận của nàng?
Lưu phu nhân hỏi vài câu khiến Từ Uyển Thanh á khẩu không trả lời được, chung quanh ánh mắt mọi người nhìn Tương Nhược Lan cùng từ từ thay đổi, đều dùng ánh mắt chú ý đến nàng.
Lưu phu nhân cũng không dừng lại ở đây, mà nhìn Từ Uyển Thanh trước mặt, từng từ từng chữ nói:
- Lão thân thật sự không hiểu vì sao Từ tiểu thư thấy mà không coi vào mắt sự thay đổi của Hầu phu nhân, ngược lại cứ nói những chuyện trước kia không buông. Tại nơi đông người này khiến Hầu phu nhân khó xử? Hầu phu nhân tự trọng thân phận, không cùng ngươi so đo, chính là ngươi không chỉ một mà lại năm lần bảy lượt khiêu khích nàng, chẳng lẽ đây là phong phạm của Từ tiểu thư? Còn nữa, Từ tiểu thư nói Hầu phu nhân cái gì cũng đều không hiểu, chính là lão thân nói cho ngươi, y thuật của Hầu phu nhân rất cao minh, chính lão gia nhà ta cũng rất tán thưởng, không chỉ bệnh của tiểu nữ mà bệnh của lão thân cũng là hầu phu nhân giúp lão thân điều dưỡng khỏi. Từ tiểu thư không tin có thể hỏi Vương phu nhân các nàng. Hôm đó tại trà hội Hầu phủ, các nàng cũng chính mắt thấy Hầu phu nhân giúp lão thân chuyển nguy thành an!
Tương Nhược Lan lại tỏ vẻ chịu ủy khuất, cúi đầu, một mực nhẫn nhục, vẻ mặt như muốn chuyện lớn hóa nhỏ, so với Từ Uyển Thanh trước đó kiêu ngạo khác hẳn nhau. Lúc này, không cần nói gì đã thành công được mọi người đồng tình.
Bị Lưu phu nhân chỉ tên, Vương phu nhân và một số phu nhân tham gia trà hội ngày đó dù không muốn phiền toái cũng nói hai ba câu tốt đẹp với Tương Nhược Lan.
- Không sai, chuyện này là thần phụ tận mắt nhìn thấy!
Một phu nhân khác nói thêm:
- Sự thay đổi của Hầu phu nhân mọi người đều thấy được, hôm nay quả thật không nên đem chuyện cũ nói ra, như vậy đối với Hầu phu nhân cũng không công bình.
Mọi người đều yên lặng gật đầu, ánh mắt nhìn Tương Nhược Lan nhu hòa hơn nhiều.
Mà Từ Uyển Thanh bị Lưu phu nhân nói một phen, mặt lúc xanh lúc hồng, lửa giận tràn hông nhưng lại không nói được bất kì câu gì, đứng đó xấu hổ, hận không tìm được lỗ nẻ mà chui vào.
Khôn trữ cung giăng đèn kết hoa hỉ khí dương dương.
Trong đại điện, đã có rất nhiều phi tần, mệnh phụ ngồi đó, mỗi người đều trang phục hoa lệ, châu quang bảo khí, không khí tràn ngập mùi phấn hương nồng nặc nhưng còn chưa thấy hoàng hậu, nghĩ là còn đang chuẩn bị.
Tương Nhược Lan và Cận Yên Nhiên đầu tiên là vấn an các phi tần, sau đó không ít mệnh phụ vội đến vấn an hai nàng.
Trong đó không hề ít người quen, Lưu phu nhân vừa thấy nàng vội kéo Lưu Tử Đồng đến.
Mẫu thân con hai nhìn thấy Tương Nhược Lan đều tươi cười, Tương Nhược Lan thấy mặt Lưu Tử Đồng đã gần bình thường, chỉ còn lại chút ấn kí mơ hồ thì cười hỏi:
- Lưu tiểu thư, bình cao hôm trước ta đưa thế nào?
Mặt Lưu Tử Đồng hơi đỏ lên cười nói:
- Hiệu quả tốt lắm …… Cám ơn ngươi.
Tiếp theo thân thiết lôi kéo tay Tương Nhược Lan nhìn tả hữu một chút, cười nói:
- Tương…… Hầu phu nhân hôm nay thật xinh đẹp.
Đột nhiên nhớ ra những trường hợp này không thể gọi trực tiếp tên của người khác.
Tương Nhược Lan được khen như bay lên mây, không thèm khiêm tốn nói:
- Ý lời này tức là mọi ngày ta không xinh đẹp?
Vừa dứt lời liền nghe được một tiếng cười lạnh, Tương Nhược Lan các nàng nhìn lại. Đã thấy Từ Uyển Thanh và một đám quý nữ đúng đó không xa, nhìn nhìn Tương Nhược Lan, nhỏ giọng nói chuyện che miệng cười, đầy ý châm chọc.
Cận Yên Nhiên vừa thấy nàng liền nhíu mày, nhỏ giọng thuyết:
- Là Từ Uyển Thanh, lại đụng phải nàng ta, thật đáng ghét!
Lưu Tử Đồng thấy nàng nói đầy sự chán ghét thì khó hiểu. Cận Yên Nhiên kéo tay nàng kể lại ngày song phương kết oán.
Lưu Tử Đồng nhìn thoáng qua Từ Uyển Thanh, hơi nhíu mày.
- Không nghĩ tới nàng kiêu ngạo như vậy!
Bên kia Từ Uyển Thanh thấy Lưu Tử Đồng cau mày nhìn nàng, vừa cùng Cận Yên Nhiên thấp giọng nói cái gì, biết các nàng đang nói đến mình thì trực tiếp đi về phía bọn họ. Phía sau, một đám quý nữ vẻ mặt như sắp được xem kịch vui.
- Cận Yên Nhiên, ngươi vừa nói xấu gì ta?
Từ Uyển Thanh tuy nói Cận Yên Nhiên nhưng mắt lại nhìn về phía Tương Nhược Lan.
Cận Yên Nhiên đương nhiên không cam lòng yếu thế:
- Thế nào, Từ tiểu thư, ngươi có rất nhiều chuyện xấu để ta nói?
Chung quanh các quý nữ đều bưng miệng cười, Từ Uyển Thanh mặt có chút khó coi, trừng mắt nhìn Cận Yên Nhiên:
- Cận Yên Nhiên, ngươi bớt nói hươu nói vượn đi, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mắt!
- Từ Uyển Thanh, hôm nay là trường hợp gì mà ngươi cũng dám ở đây kêu loạn?
Tương Nhược Lan tiến lên một bước, nhẹ nhàng đẩy Từ Uyển Thanh vào giữa vòng tròn các nàng, quay đầu lại nhìn nàng cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ là ngươi căn bản không đem Hoàng hậu nương nương để vào mắt?
Từ Uyển Thanh bị nàng đẩy, trong lòng tức tối nói:
- Mã thí tinh (một kiểu chửi, thí = xì hơi) ! Tương Nhược Lan, ngươi trừ việc đánh người, đánh rắm ra thì còn có thể làm cái gì. Bây giờ còn ra vẻ đoan trang đứng ở đây, ta xấu hổ thay cho ngươi
Vừa nói, như là nhớ ra được cái gì, bưng miệng cười:
- A! Đúng rồi, quên mất, ngươi còn có thể vung roi!
Các quý nữ bên cạnh Từ Uyển Thanh đều có giao hảo với nàng, dù không dám trước mặt Tương Nhược Lan nói những lời khó nghe như vậy nhưng đều nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng tười như không cười, kiểu này so với những lời nói sắc bén còn khiến người khác thấy khó xử hơn.
Cách đó không xa, Từ quý phi cùng một ít cung phi đều mỉm cười xem kịch, cũng không hề ngăn cản Từ Uyển Thanh, Từ quý phi còn nói:
- Uyển Thanh, đừng khiến Hầu phu nhân tức giận, nếu không bị đánh bản cung cũng không giúp được ngươi!
Các cung phi mệnh phụ bên cạnh nhớ ra những việc trước đây của Tương Nhược Lan, đều không nhịn được che miệng cười.
Tình cảnh này với Tương Nhược Lan mà nói là vô cùng xấu hổ.
Cận Yên Nhiên nhìn Từ Uyển Thanh rồi lại nhìn sắc mặt Tương Nhược Lan càng lúc càng trầm, chỉ sợ Tương Nhược Lan không nhịn được ra tay đánh người, thể diện Hầu phủ sẽ bị mất nên kéo kéo tay áo Tương Nhược Lan.
Động tác này Từ Uyển Thanh nhìn thấy rõ lại càng đắc ý:
- Cận Yên Nhiên, ngươi cũng sợ tẩu tẩu ngươi sẽ làm mất mặt Hầu phủ?
Cận Yên Nhiên mặt đỏ lên, vội vàng thu tay về
Tương Nhược Lan nhìn Từ Uyển Thanh, lửa giận trong lòng bắt đầu tăng, nếu không phải cố kỵ hôm nay là đại lễ, nàng hận không đánh cho Từ Uyển Thanh một tát. Nhưng lúc này, sao có thể gây chuyện, càng gây chuyện càng mất thể diện, càng tức giận là càng trúng kế của nàng. Lập tức quay ngươi, không đi để ý tới nàng. Coi như chó điên sủa bậy.
Chính là nàng có thể nhẫn được nhưng có người lại không nhẫn được.
- Ai nói Hầu phu nhân cái gì cũng không hiểu!
Lưu Tử Đồng một bên đột nhiên đứng ra, lớn tiếng nói:
- Hầu phu nhân biết chữa bệnh, mẫu thân ta và ta đều do Hầu phu nhân chữa khỏi.
Từ Uyển Thanh thấy đang tốt tự nhiên lại có người ra giúp nàng, trong lòng càng tức, nhìn qua thấy là Lưu Tử Đồng, cười nói:
- Lưu Tử Đồng ngươi đúng là hào phóng, năm đó, nàng đẩy ngươi vào nước khiến ngươi bị bệnh lâu như vậy, trốn ở trong nhà không dám đi ra. Hôm nay bệnh vừa khỏe một chút thì đã quên những vết thương? Ngươi phải cẩn thận đó, chuyện đó một lần nữa xảy ra cũng không ai nói chắc?
Từ Uyển Thanh từng chữ nhắc lại chuyện cũ là khiến Tương Nhược Lan mất hết thể diện trước mặt mọi người, báo thù khi trước.
- Ngươi…
Lưu Tử Đồng da mặt mỏng, không dám cùng nàng tranh luận nhiều, nàng lui về phía sau hai bước, tức giận đến nước mắt sắp chảy ra.
- Từ tiểu thư nói thế sai rồi.
Từ Uyển Thanh ngẩn ra, trong lòng phiền não không thôi, hôm nay sao lắm người nói đỡ cho Tương Nhược Lan vậy? Không phải trước kia mọi người đều rất chán ghét nàng ?
Không chỉ là nàng, cung phi mệnh phụ xung quanh cũng ngạc nhiên. Tương Nhược Lan dù vẫn được Thái hậu sủng ái nhưng việc làm của nàng mọi người đều không vừa mắt. Một số bữa tiệc công khai còn lãnh trào nhiệt phúng mà sinh sự, chỉ cần không phải trước mặt Thái hậu thì ai sẽ nói chuyện giúp Tương Nhược Lan, đều là đứng một bên xem nàng bị chê cười.
Hôm nay là chuyện gì xảy ra, chẳng những có người giúp nàng nói chuyện, nhưng lại là người trước kia nàng đã đắc tội.
Từ Uyển Thanh quay người sang, đã thấy người lên tiếng giúp nàng chính là mẫu thân của Lưu Tử Đồng, Lưu phu nhân.
Lưu phu nhân mặc dù chỉ là ngũ phẩm mệnh phụ, nhưng lại là trưởng bối của Từ Uyển Thanh, trước mặt mọi người, Từ Uyển Thanh cũng không dám làm càn.
Nàng nhẫn nhịn cơn tức trong lòng.
- Chẳng biết vãn bối nói sai ở đâu?
Lưu phu nhân đi tới bên người Từ Uyển Thanh, vóc người không cao nhưng vẻ mặt đầy chính khí mà có khí thế bức người. Đầu tiên, bà xoay người thi lễ với Từ Quý phi:
- Chẳng biết nương nương dung thứ lão thân nói mấy câu?
Từ quý phi làm sao ngăn cản được, hôm nay cũng không phải thọ yến của nàng, nàng cũng chỉ như mọi người ở đây, đều là khách nhân.
- Hôm nay là ngày vui vẻ, Lưu phu nhân có gì muốn nói thì cứ nói đừng ngại!
Lưu phu nhân vừa xoay người nhìn Tương Nhược Lan cười, tươi cười có sự trấn an như là đang nói, yên tâm, lão thân nhất định giúp ngươi! Làm cho Tương Nhược Lan rất cảm động.
- Làm người không ai là không có sai lầm, các vị ở đây, có ai dám nói chính mình chưa bao giờ phạm sai lầm?
Lưu phu nhân vừa nói vừa nhìn bốn phía, xung quanh quả không ai dám chạy lên nói mình chưa bao giờ sai lầm.
- Chẳng lẽ Từ tiểu thư chưa bao giờ làm sai chuyện gì?
Môi Từ Uyển Thanh giật giật, nhưng quay lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Cận Yên Nhiên, nhớ ra chuyện lần trước trên đường nên không dám lên tiếng .
Lưu phu nhân tiếp tục nói:
- Trước hầu Phu nhân là không hiểu nhiều quy củ, lão thân là người thẳng thắn cũng không nói vòng vo, lúc đó lão thân cũng không thích Hầu phu nhân.
Nghe đến đó, Lưu Tử Đồng có chút gấp:
- Mẫu thân, đây là nghĩ giúp Hầu phu nhân ?
Tương Nhược Lan lại vỗ vỗ tay nàng, cười nói:
- Đừng nóng vội, ta dám khẳng định, mẫu thân ngươi là muốn giúp ta!
- Không sai, trước nàng là đem tiểu nữ đẩy vào nước khiến tiểu nữ bị bệnh gần một năm. Nhưng sau nàng lại tự mình tới cửa xin lỗi, lao lực tìm cách chữa trị cho tiểu nữ. Vài lần đến cạo gió trị liệu cho tiểu nữ, lại cùng tiểu nữ nói chuyện giải sầu, khiến tâm tình tiểu nữ từ từ khá lên, bệnh tình cũng khá hơn. Nàng bây giờ đường đường là nhất phẩm phu nhân thân, có thể làm đến nước này, phần tâm ý, thành tâm này chẳng lẽ mọi người không thấy là rất khó có được? Nói lại, hôm nay mọi người cũng có thể thấy Hầu phu nhân đang cố gắng thay đổi chính mình. Mọi người có thế nói nàng không có quy củ? Nàng không biết thiến thoái? Mọi người có thể chỉ ra Hầu phu nhân đã nói gì không hợp với thân phận của nàng?
Lưu phu nhân hỏi vài câu khiến Từ Uyển Thanh á khẩu không trả lời được, chung quanh ánh mắt mọi người nhìn Tương Nhược Lan cùng từ từ thay đổi, đều dùng ánh mắt chú ý đến nàng.
Lưu phu nhân cũng không dừng lại ở đây, mà nhìn Từ Uyển Thanh trước mặt, từng từ từng chữ nói:
- Lão thân thật sự không hiểu vì sao Từ tiểu thư thấy mà không coi vào mắt sự thay đổi của Hầu phu nhân, ngược lại cứ nói những chuyện trước kia không buông. Tại nơi đông người này khiến Hầu phu nhân khó xử? Hầu phu nhân tự trọng thân phận, không cùng ngươi so đo, chính là ngươi không chỉ một mà lại năm lần bảy lượt khiêu khích nàng, chẳng lẽ đây là phong phạm của Từ tiểu thư? Còn nữa, Từ tiểu thư nói Hầu phu nhân cái gì cũng đều không hiểu, chính là lão thân nói cho ngươi, y thuật của Hầu phu nhân rất cao minh, chính lão gia nhà ta cũng rất tán thưởng, không chỉ bệnh của tiểu nữ mà bệnh của lão thân cũng là hầu phu nhân giúp lão thân điều dưỡng khỏi. Từ tiểu thư không tin có thể hỏi Vương phu nhân các nàng. Hôm đó tại trà hội Hầu phủ, các nàng cũng chính mắt thấy Hầu phu nhân giúp lão thân chuyển nguy thành an!
Tương Nhược Lan lại tỏ vẻ chịu ủy khuất, cúi đầu, một mực nhẫn nhục, vẻ mặt như muốn chuyện lớn hóa nhỏ, so với Từ Uyển Thanh trước đó kiêu ngạo khác hẳn nhau. Lúc này, không cần nói gì đã thành công được mọi người đồng tình.
Bị Lưu phu nhân chỉ tên, Vương phu nhân và một số phu nhân tham gia trà hội ngày đó dù không muốn phiền toái cũng nói hai ba câu tốt đẹp với Tương Nhược Lan.
- Không sai, chuyện này là thần phụ tận mắt nhìn thấy!
Một phu nhân khác nói thêm:
- Sự thay đổi của Hầu phu nhân mọi người đều thấy được, hôm nay quả thật không nên đem chuyện cũ nói ra, như vậy đối với Hầu phu nhân cũng không công bình.
Mọi người đều yên lặng gật đầu, ánh mắt nhìn Tương Nhược Lan nhu hòa hơn nhiều.
Mà Từ Uyển Thanh bị Lưu phu nhân nói một phen, mặt lúc xanh lúc hồng, lửa giận tràn hông nhưng lại không nói được bất kì câu gì, đứng đó xấu hổ, hận không tìm được lỗ nẻ mà chui vào.
/265
|