Nó ngủ suốt một chiều rồi liền tù tì tới sáng hôm sau mà không chịu ăn uống gì cả, sáng thức dậy việc nó làm đầu tiên chính là nấu mì tôm để ăn, no bụng rồi thì nó lại vào game để chơi tiếp. Nhưng ôi thôi, sao nó bị lệnh triệu hồi của tổ chức liên tục thế nhỉ.Khi nó đến nơi hôm qua mọi người đã tập trung thì thay vì là một vùng đất trống thì bây giờ nơi này đã có 1 tửu lâu rất lớn với 2 NPC đứng canh ở cổng._ Xuất trình dấu hiệu – 2 NPC nhìn nó , nó vội đưa vết xăm ra cho 2 NPC cùng xem xét, cuối cùng nó cũng được quyền vào phía bên trong tửu lâu. Không như tưởng tượng của nó về 1 tổ chức ám sát , vừa bước vào trong nó đã nhận thấy sự ồn ào đông đúc của các thành viên cũng như đang có 1 màn trình diễn tấu nhạc trên sân khấu được dựng ở giữa tửu lâu_Cô là Trúc Nhã – Phong Vũ nhìn thấy nó liền thở phào một cái rồi trao chìa khóa cho nó, phòng của cô đây , phòng 201_Cảm ơn anh- nó toát mồ hôi, ra là nó bị triệu hồi về việc này, làm nó cứ tưởng mình có sai phạm gì chứ, bỏ qua màn tấu nhạc đặc sắc ở tầng trệt, nó đi tìm căn phòng của mình , nó chợt phát hiện phòng của mình bị xếp ở một lối hành lang rất nhỏ hẹp và khó qua lại, chưa kể còn bị các chậu cây kiểng che chắn ở bên ngoài, nếu không để ý thấy con số ở bên trong thì nó cũng chẳng phát hiện ra. Nhẹ nhàng mở cửa vào… nó rất thích căn phòng nha, phòng rất rộng được làm theo kiến trúc thời cổ đại, cửa số được hướng ra phía con đường lớn nhất của thành Lạc Dương, có thể quan sát từ trên cao với hàng ngàn người đang đi lại phía dưới. _Hửm…. người nhận phòng cuối cùng lại tìm ra phòng đầu tiên à – hắn nhìn thấy hệ thông không báo mà không khỏi tức cười, chính xác là hôm qua Phong Vũ đã giao chìa khóa cho tất cả thành viên nhưng mà bọn họ tìm được căn phòng hay không lại là vấn đề khác, bởi lẽ tửu lâu này có đến hơn 3000 phòng , nhưng chỉ có 200 phòng là dành cho các thành viên, các căn phòng này được đặt ở góc khuất để tránh sự đột nhập của các tổ chức khác. Các căn phòng còn lại dùng để kinh doanh cho thuê phòng cho những người không có đủ tiền để tự xây cho mình một căn nhà riêng ở trong game bởi xây một căn nhà đâu phải là chuyện dễ
_Đám người kia vẫn chưa chịu đi tìm phòng mà còn ráng thưỡng thức mỹ nhân – Huyền Cơ tặc lưỡi đứng từ ban công phía trong ở tầng 7 nhìn xuống, Như Ý chính là trung tâm của buổi tấu nhạc khi cô ta dùng 1 màn múa bụng giúp vui với lời lẽ là muốn giúp mọi người thoải mái hơn và thân thiết với nhau hơn khi mới vào tổ chức. Nhịp nhịp chân vài cái theo điệu nhạc, Huyền Cơ nói to – trong vòng 60 phút nữa ai chưa tìm được phòng thì bị đuổi khỏi tổ chức.
_Đến lúc này thì một cảnh tượng nháo nhào + hỗn loạn xuất hiện, chẳng ai còn tâm trí đâu mà xem màn trình diễn của Như Ý mà nhanh chóng đi tìm phòng của mình. Huyền Cơ nhìn thấy cảnh này cũng rất là vừa ý, xem ra các thành viên nam trong tổ chức cũng không thuộc loại mê gái đẹp lắm.
_Hửm….- nó mở cửa khi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng – bạn là ai, nó nhìn thấy 1 cậu bạn tên Cổ Lai xuất hiện trước cửa, nhíu nhíu mày…. cái tên Cổ Lai này thực quen thuộc, thực rất giống cái tên chồng cũ của nó ở game Thịnh Thế đã chôm mất bộ trang bị Sirius
_Ô… đây là phòng 201, xin lỗi tôi nhầm phòng- Cổ Lai trả lời nó thì nó đã đóng sập cửa lại, cậu bạn cũng ngơ ngác một hồi rồi vội đi tìm phòng. Còn nó quay lại giường , đặt Bạch Hổ xuống 1 chậu nước mà nó mua ở ngoài tiệm tạp hóa, công nhận game này muốn tìm cái gì cũng có và game này nhân vật cũng cần tắm rửa để khỏi bị bốc mùi, nhưng nó sẽ tắm cho Bạch Hổ trước đã
_Mở cửa – hắn gõ gõ cửa phòng nó
_Hửm… là anh à… mời vào, anh đến đây có chuyện gì không – nó mở cửa cho hắn vào, dù gì nó cũng vừa tắm cho Bạch Hổ xong, căn phòng và Bạch Hổ đầy mùi trà xanh do nó hái đem về để tắm cho Bạch Hổ và cho nó
_Căn phòng được chứ – hắn nhìn sơ qua căn phòng của nó rồi đưa cho nó 1 cái túi nhỏ – quà cho người tìm thấy phòng riêng của mình đầu tiên
_Ô, cảm ơn anh, hỏi 1 vấn đề nhé, giờ tôi phải gọi anh bằng tên hay gọi bằng bang chủ đây – nó rót trà hạt sen mà nó đã xin ông lão NPC ở làng tân thủ mời hắn.
_Cứ gọi là Vô Thần , trà rất thơm và ngon- hắn không khách sáo mà uống luôn 1 ngụm và nhìn nó đang lau khô lông cho Bạch Hổ – tí nữa xuống tầng trệt của tửu lầu nhé, sau này gọi là đại sảnh đường .
_Vâng, tôi biết rồi – nó gật gật đầu, còn hắn cũng rời khỏi phòng nó, hắn đoán nó là một cô gái khá thoải mái bởi lẽ căn phòng không bị thay đổi gì nhiều, nếu có là chỉ thêm 1 ít vật dụng nhỏ, nhất là khi tiếp chuyện với hắn mà vẫn có thể vô tư lau lông cho con thú nuôi
_Hey, đến căn phòng đó có cảm giác thế nào – Phong Vũ huých eo hắn một cai
_Lối sống khá đơn giản, không màu mè như những người khác- thật ra hắn đã đi tất cả các phòng để tìm hiểu thêm những thành viên của mình – có một lối sống thật sự của 1 Thích Khách
_Chậc, lại phải sắp xếp phân loại 1 lần nữa rồi – Huyền Vũ tặc lưỡi thở dài nhìn cuốn sổ mình đang cầm trên tay
_Thôi, xuống dưới chuẩn bị đi, phải thông báo luật lệ của tổ chức nữa chứ- Phong Vũ vừa mở cửa phòng thì đã thấy Như Ý ở trước cửa
_Cho… cho tôi hỏi, Vô Thần anh ấy ở phòng này phải không – Như Ý ấp úng hỏi Phong Vũ
_Hờ, cô muốn gặp cậu ấy thì sang phòng khác mà tìm nhé – Phong Vũ trả lời Như Ý rồi đóng cửa lại – mà sao cô không xuống đại sảnh đường để tập trung đi
_Vâng, đi cùng tôi nhé – Như Ý mỉm cười rồi đi cùng Phong Vũ xuống tầng trệt của tửu lầu. Sau khi phổ biến luật lệ, nó tặc lưỡi, không giết người cùng tổ chức, phải có kỉ luật và không được lên tầng 7 của tửu lâu khi chưa được cho phép. Lệnh bài mà Vô Thần đã đi từng phòng để đưa lệnh bài là dùng để vào tửu lâu và một số căn cứ bí mật vì ngoài người ở tổ chức thì những người thuê phòng ở đây cũng có vết xăm trên mu bàn tay.
_Haiz…. đi tắm thôi – nó nhủ thầm trong miệng, nó rất muốn thử cảm giác của một thiếu nữ cổ đại được tắm trong 1 cái thùng gỗ là như thế nào, nhưng thay cho những cánh hoa là tinh dầu trà xanh, mùi mà nó rất thích, Bạch Hổ cũng rất nghịch ngợm mà đứng trên mép thùng mà giơ 1 chân trước ra khều khều nhưng lọn tóc xõa của nó
Sửa soạn xong, nó thong thả đi xuống lầu để ra ngoài đi dạo quanh thành , nó đã để ý đến 1 vài quán mỳ bán rong trên đường có mùi thơm rất hấp dẫn mà chưa có dịp ghé vào
_Ông chủ, bán tôi một tô mì nào – nó vui vẻ ngồi xuống một cái ghế gỗ và rót trà đã có sẵn ở trên bàn và thích thú ngắm mọi thứ xung quanh
_Mày là người của tổ chức Ám Sát hay là người thuê phòng ở đó- khi tô mì của nó còn chưa bưng lên thì chợt 1 cây đao to tướng đập xuống bàn của nó, ly trà của nó bị rơi xuống đất mà vỡ tan tành, Quay đầu lại thì trước mắt nó là một tên to con, có lẽ là làm chức nghiệp Chiến Sĩ
_Khách quan à… đây là vật dụng của hệ thống, đừng làm hư nó chứ – ông chủ quán cười xuề xòa dỗ dành tên to con đã quăng cái đao xuống- cả hai cứ từ từ ngồi xuống thư thả nói chuyện
_Lão già lắm mồm, biến ngay đi – tên to con hất tay đẩy ông chủ qua 1 bên khiến ông bị ngã mạnh xuống đất
_ Này, sao ngươi lại thô lỗ thế hả – nó vội đỡ ông chủ dậy -ông có sao không
_Xì, chỉ là một NPC trong game, cư xử như thế nào mà chả được – tên nó cầm đao chĩa vào nó – mà mày chưa trả lời câu hỏi của tao, là thành viên hay là người ở trọ trong Ám Sát
_Dù là một NPC nhưng họ vẫn sống đó , không cho ngươi khi dễ những người lớn tuổi hơn ngươi, ngươi như vậy ở ngoài đời cũng là 1 lũ vô học – nó biến mất khỏi tầm mắt của tên to con – và như vậy thì rất đáng chết – nó cầm 1 con dao nhỏ bôi 1 ít độc lên con dao, vì là đang ở trong thành nên dù đánh như thế nào cũng không tạo sát thương cho đối phương nhưng là…. bị trúng độc lại là vấn đề khác. Khẽ di chuyển nhanh ra sau lưng đối phương rồi cứa nhẹ vào cổ tên to con. Trên đỉnh đầu tên đó đầu tiên xuất hiện con số 1, rồi 2, 4, 8, 16, 32 , 64…. có nghĩa máu bị mất theo cấp số mũ của 2, nên chừng 30s sau khi bị chém, tên này gục tại chỗ và thành đốm sáng quay lại điểm hồi sinh.
_Cảm ơn cô nương đã giúp đỡ – NPC đứng dậy vái nó 1 vái
_Không có gì đâu ạ, mà sao ông chủ không đẩy quầy hàng đến chỗ đông đông 1 chút, như mấy con đương lớn ấy, chỗ này hơi vắng khách – nó mỉm cười – hiện tại ta đang rất đói và muốn ăn mì của ông chủ
_Sẽ có ngay thôi – NPC bưng ra cho nó một tô mì bốc khói nghi ngút – thật ra hệ thống đã mặc định cho ta ở đây, không thể di chuyển đến nơi khác, cô nương ăn đi, vừa ăn vừa nghe ta kể một câu chuyện
_Hảo…- ông chủ kể đi – nó vui vẻ gật đầu
_Nô nương thấy đó, tuy cô nương ở phe Ma nhưng lại hành động rất quân tử, như thế cũng có những kẻ ở phe Tiên nhưng lại rất độc ác nham hiểm. Lão có 1 đứa con gái vừa tròn 18 tuổi rất xinh đẹp, hôm đó…. nó giúp lão bán mỳ cho mọi người… thì có 1 kẻ trên Tiên Giới tên là Ma Nhai tiên tử đã bắt cóc con gái ta đi mất. Người ở nhân giới chúng ta, làm sao có thể chống lại hắn – NPC buồn rầu kể cho nó nghe, nó biết đây chỉ là một cốt truyện do hệ thống đặt ra nhưng nghe xong nó vẫn xúc động – ta dò la mãi mới biết, con gái ta bị bắt nhốt ở núi Chung Linh ở phía tây, cách thành này 200 dặm
Nhiệm vụ ẩn: bạn có đồng ý giúp đỡ tìm kiếm con gái của người bán mì
Nhìn thấy thế nó liền đồng ý
_Ông chủ, ta có thể giúp ông đi tìm con gái – nó trả tiền mì cho ông lão rồi chạy đi, sau đó lại quay đầu nói to – mì của ông ngon lắm đó.
_Đám người kia vẫn chưa chịu đi tìm phòng mà còn ráng thưỡng thức mỹ nhân – Huyền Cơ tặc lưỡi đứng từ ban công phía trong ở tầng 7 nhìn xuống, Như Ý chính là trung tâm của buổi tấu nhạc khi cô ta dùng 1 màn múa bụng giúp vui với lời lẽ là muốn giúp mọi người thoải mái hơn và thân thiết với nhau hơn khi mới vào tổ chức. Nhịp nhịp chân vài cái theo điệu nhạc, Huyền Cơ nói to – trong vòng 60 phút nữa ai chưa tìm được phòng thì bị đuổi khỏi tổ chức.
_Đến lúc này thì một cảnh tượng nháo nhào + hỗn loạn xuất hiện, chẳng ai còn tâm trí đâu mà xem màn trình diễn của Như Ý mà nhanh chóng đi tìm phòng của mình. Huyền Cơ nhìn thấy cảnh này cũng rất là vừa ý, xem ra các thành viên nam trong tổ chức cũng không thuộc loại mê gái đẹp lắm.
_Hửm….- nó mở cửa khi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng – bạn là ai, nó nhìn thấy 1 cậu bạn tên Cổ Lai xuất hiện trước cửa, nhíu nhíu mày…. cái tên Cổ Lai này thực quen thuộc, thực rất giống cái tên chồng cũ của nó ở game Thịnh Thế đã chôm mất bộ trang bị Sirius
_Ô… đây là phòng 201, xin lỗi tôi nhầm phòng- Cổ Lai trả lời nó thì nó đã đóng sập cửa lại, cậu bạn cũng ngơ ngác một hồi rồi vội đi tìm phòng. Còn nó quay lại giường , đặt Bạch Hổ xuống 1 chậu nước mà nó mua ở ngoài tiệm tạp hóa, công nhận game này muốn tìm cái gì cũng có và game này nhân vật cũng cần tắm rửa để khỏi bị bốc mùi, nhưng nó sẽ tắm cho Bạch Hổ trước đã
_Mở cửa – hắn gõ gõ cửa phòng nó
_Hửm… là anh à… mời vào, anh đến đây có chuyện gì không – nó mở cửa cho hắn vào, dù gì nó cũng vừa tắm cho Bạch Hổ xong, căn phòng và Bạch Hổ đầy mùi trà xanh do nó hái đem về để tắm cho Bạch Hổ và cho nó
_Căn phòng được chứ – hắn nhìn sơ qua căn phòng của nó rồi đưa cho nó 1 cái túi nhỏ – quà cho người tìm thấy phòng riêng của mình đầu tiên
_Ô, cảm ơn anh, hỏi 1 vấn đề nhé, giờ tôi phải gọi anh bằng tên hay gọi bằng bang chủ đây – nó rót trà hạt sen mà nó đã xin ông lão NPC ở làng tân thủ mời hắn.
_Cứ gọi là Vô Thần , trà rất thơm và ngon- hắn không khách sáo mà uống luôn 1 ngụm và nhìn nó đang lau khô lông cho Bạch Hổ – tí nữa xuống tầng trệt của tửu lầu nhé, sau này gọi là đại sảnh đường .
_Vâng, tôi biết rồi – nó gật gật đầu, còn hắn cũng rời khỏi phòng nó, hắn đoán nó là một cô gái khá thoải mái bởi lẽ căn phòng không bị thay đổi gì nhiều, nếu có là chỉ thêm 1 ít vật dụng nhỏ, nhất là khi tiếp chuyện với hắn mà vẫn có thể vô tư lau lông cho con thú nuôi
_Hey, đến căn phòng đó có cảm giác thế nào – Phong Vũ huých eo hắn một cai
_Lối sống khá đơn giản, không màu mè như những người khác- thật ra hắn đã đi tất cả các phòng để tìm hiểu thêm những thành viên của mình – có một lối sống thật sự của 1 Thích Khách
_Chậc, lại phải sắp xếp phân loại 1 lần nữa rồi – Huyền Vũ tặc lưỡi thở dài nhìn cuốn sổ mình đang cầm trên tay
_Thôi, xuống dưới chuẩn bị đi, phải thông báo luật lệ của tổ chức nữa chứ- Phong Vũ vừa mở cửa phòng thì đã thấy Như Ý ở trước cửa
_Cho… cho tôi hỏi, Vô Thần anh ấy ở phòng này phải không – Như Ý ấp úng hỏi Phong Vũ
_Hờ, cô muốn gặp cậu ấy thì sang phòng khác mà tìm nhé – Phong Vũ trả lời Như Ý rồi đóng cửa lại – mà sao cô không xuống đại sảnh đường để tập trung đi
_Vâng, đi cùng tôi nhé – Như Ý mỉm cười rồi đi cùng Phong Vũ xuống tầng trệt của tửu lầu. Sau khi phổ biến luật lệ, nó tặc lưỡi, không giết người cùng tổ chức, phải có kỉ luật và không được lên tầng 7 của tửu lâu khi chưa được cho phép. Lệnh bài mà Vô Thần đã đi từng phòng để đưa lệnh bài là dùng để vào tửu lâu và một số căn cứ bí mật vì ngoài người ở tổ chức thì những người thuê phòng ở đây cũng có vết xăm trên mu bàn tay.
_Haiz…. đi tắm thôi – nó nhủ thầm trong miệng, nó rất muốn thử cảm giác của một thiếu nữ cổ đại được tắm trong 1 cái thùng gỗ là như thế nào, nhưng thay cho những cánh hoa là tinh dầu trà xanh, mùi mà nó rất thích, Bạch Hổ cũng rất nghịch ngợm mà đứng trên mép thùng mà giơ 1 chân trước ra khều khều nhưng lọn tóc xõa của nó
Sửa soạn xong, nó thong thả đi xuống lầu để ra ngoài đi dạo quanh thành , nó đã để ý đến 1 vài quán mỳ bán rong trên đường có mùi thơm rất hấp dẫn mà chưa có dịp ghé vào
_Ông chủ, bán tôi một tô mì nào – nó vui vẻ ngồi xuống một cái ghế gỗ và rót trà đã có sẵn ở trên bàn và thích thú ngắm mọi thứ xung quanh
_Mày là người của tổ chức Ám Sát hay là người thuê phòng ở đó- khi tô mì của nó còn chưa bưng lên thì chợt 1 cây đao to tướng đập xuống bàn của nó, ly trà của nó bị rơi xuống đất mà vỡ tan tành, Quay đầu lại thì trước mắt nó là một tên to con, có lẽ là làm chức nghiệp Chiến Sĩ
_Khách quan à… đây là vật dụng của hệ thống, đừng làm hư nó chứ – ông chủ quán cười xuề xòa dỗ dành tên to con đã quăng cái đao xuống- cả hai cứ từ từ ngồi xuống thư thả nói chuyện
_Lão già lắm mồm, biến ngay đi – tên to con hất tay đẩy ông chủ qua 1 bên khiến ông bị ngã mạnh xuống đất
_ Này, sao ngươi lại thô lỗ thế hả – nó vội đỡ ông chủ dậy -ông có sao không
_Xì, chỉ là một NPC trong game, cư xử như thế nào mà chả được – tên nó cầm đao chĩa vào nó – mà mày chưa trả lời câu hỏi của tao, là thành viên hay là người ở trọ trong Ám Sát
_Dù là một NPC nhưng họ vẫn sống đó , không cho ngươi khi dễ những người lớn tuổi hơn ngươi, ngươi như vậy ở ngoài đời cũng là 1 lũ vô học – nó biến mất khỏi tầm mắt của tên to con – và như vậy thì rất đáng chết – nó cầm 1 con dao nhỏ bôi 1 ít độc lên con dao, vì là đang ở trong thành nên dù đánh như thế nào cũng không tạo sát thương cho đối phương nhưng là…. bị trúng độc lại là vấn đề khác. Khẽ di chuyển nhanh ra sau lưng đối phương rồi cứa nhẹ vào cổ tên to con. Trên đỉnh đầu tên đó đầu tiên xuất hiện con số 1, rồi 2, 4, 8, 16, 32 , 64…. có nghĩa máu bị mất theo cấp số mũ của 2, nên chừng 30s sau khi bị chém, tên này gục tại chỗ và thành đốm sáng quay lại điểm hồi sinh.
_Cảm ơn cô nương đã giúp đỡ – NPC đứng dậy vái nó 1 vái
_Không có gì đâu ạ, mà sao ông chủ không đẩy quầy hàng đến chỗ đông đông 1 chút, như mấy con đương lớn ấy, chỗ này hơi vắng khách – nó mỉm cười – hiện tại ta đang rất đói và muốn ăn mì của ông chủ
_Sẽ có ngay thôi – NPC bưng ra cho nó một tô mì bốc khói nghi ngút – thật ra hệ thống đã mặc định cho ta ở đây, không thể di chuyển đến nơi khác, cô nương ăn đi, vừa ăn vừa nghe ta kể một câu chuyện
_Hảo…- ông chủ kể đi – nó vui vẻ gật đầu
_Nô nương thấy đó, tuy cô nương ở phe Ma nhưng lại hành động rất quân tử, như thế cũng có những kẻ ở phe Tiên nhưng lại rất độc ác nham hiểm. Lão có 1 đứa con gái vừa tròn 18 tuổi rất xinh đẹp, hôm đó…. nó giúp lão bán mỳ cho mọi người… thì có 1 kẻ trên Tiên Giới tên là Ma Nhai tiên tử đã bắt cóc con gái ta đi mất. Người ở nhân giới chúng ta, làm sao có thể chống lại hắn – NPC buồn rầu kể cho nó nghe, nó biết đây chỉ là một cốt truyện do hệ thống đặt ra nhưng nghe xong nó vẫn xúc động – ta dò la mãi mới biết, con gái ta bị bắt nhốt ở núi Chung Linh ở phía tây, cách thành này 200 dặm
Nhiệm vụ ẩn: bạn có đồng ý giúp đỡ tìm kiếm con gái của người bán mì
Nhìn thấy thế nó liền đồng ý
_Ông chủ, ta có thể giúp ông đi tìm con gái – nó trả tiền mì cho ông lão rồi chạy đi, sau đó lại quay đầu nói to – mì của ông ngon lắm đó.
/20
|