An Đạt đứng trước tủ lạnh, đột nhiên không có hứng nấu cơm.
Tạ Khánh đi đã hai tháng, mới đầu hắn còn có thể gọi điện thoại về, sau đó lại đi rừng sâu núi thẳm tín hiệu không tốt, liên lạc cũng cắt đứt. Nói thật ra, khác nghề như cách núi, An Đạt cũng không biết làm nhiếp ảnh gia thì làm việc như thế nào, cho nên cũng không biết Tạ Khánh rốt cuộc cần phát triển ở đâu.
Nói không chừng lần này hắn trở về thì vẫn sẽ rời khỏi thành phố này.
Yêu đương xa cách sao? An Đạt thở dài.
Cậu mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một lon bia cùng bánh bao cứng queo, dự định cứ tạm như vậy, một người ăn cơm thật sự rất chán.
Cậu ngồi vào trên ghế sa lon, đặt các thứ lên trên bàn trà phía trước, mở ti vi xem. Đáng tiếc tiết mục ti vi cũng nhàm chán như vậy. Ngay cả vừa uống bia vừa xem tv cũng có thể muốn ngủ, sắp tới là chương trình thiết kế thật sự cần phải tỉnh lại một chút.
Ngay lúc cậu đang buồn ngủ, cửa nhà đột nhiên rầm một phát bị mở ra, An Đạt nhanh chóng tỉnh táo lại, giãy dụa ngồi dậy từ trên ghế salon, tập trung nhìn vào. . . Người rừng ở đâu ra. . .
Người rừng kia mặt đầy râu, tóc phủ kín vai, toàn thân bụi đất, vác theo túi lớn túi nhỏ, nhìn thấy An Đạt mắt sáng lên, mãnh liệt nhào tới, An Đạt vội vàng đỡ lấy cái khối đen tuyền gì đó, kết quả bởi vì quá nặng, bị ép tới mức ngã lại vào sô pha . . . .
Thắt lưng a. . . An Đạt đau đến nhíu mày, người nọ ở trên người vội vàng đứng dậy, hai tay đỡ lấy eo An Đạt, hỏi: “Tiểu Đạt Đạt, hai tháng không đè em, độ mềm dẻo của em trở nên kém hơn rồi.”
Nói lời ngớ ngẩn gì vậy! An Đạt lườm hắn, người nọ cười hì hì, nhe ra hàm răng trắng, hôn chụt một cái lên mặt An Đạt, An Đạt quệt quệt mặt, nói: “Hôi chết đi.”
Người nọ ngửi ngửi trên người mình, nói: “Đúng là hơi hôi, anh muốn sớm nhìn thấy em một chút mà, vừa từ trong núi ra cũng chưa sửa sang lại gì, vác đồ đạc liền quay về ngay.” Hắn nói nói, vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, “Người ta rất nhớ em đó, nhưng em dường như không nhớ dáng vẻ của anh chút nào thì phải.”
An Đạt kéo hết túi hắn đeo ở trên người xuống, nói: “Nhớ, sao lại không nhớ, nhớ đến mức mượn rượu giải sầu đó.”
Người rừng kia đương nhiên là Tạ Khánh, Tạ Khánh nhìn vỏ lon bia ở bên cạnh ngây ra một lúc, nói: “Thật, thật sao. . .” Hắn ôm cổ An Đạt, ở trong lòng ngực của cậu cọ tới cọ lui, “Cảm động quá đi! Tiểu Đạt Đạt!”
An Đạt ra sức ngước đầu lên, vẻ mặt thống khổ.
Thật sự là hôi quá đi. . . Người này đã mấy ngày không tắm rửa rồi. . .
“Ục ục ục. . .”
An Đạt chớp mắt, người trong lòng không dám ngẩng đầu lên, rầu rĩ nói: “Tiểu Đạt Đạt, anh đói bụng.”
An Đạt dở khóc dở cười, kéo hắn dậy, đẩy mạnh vào phòng tắm, nói: “Trước tiên tắm rửa đã rồi ra ăn chút gì đó!”
Tạ Khánh cười hì hì lao vào phòng tắm, lại nhô đầu ra, hỏi: “Có muốn tắm chung hay không?”
An Đạt lục tìm quần lót của rồi ném vào mặt hắn.
Tạ Khánh tắm rửa xong đi ra, cuối cùng từ người nguyên thủy tiến hóa thành người hiện đại, nhưng mà tóc dài đến không ra cái gì, rũ trên bả vai ngược lại trông có chút ngang ngược, dáng vẻ ướt sũng nước từng giọt nhỏ xuống lại rất gợi cảm.
An Đạt đơn giản làm chút đồ ăn, bày ở trên bàn, Tạ Khánh nhào tới, mắt nước mắt lưng tròng: “Vẫn là tay nghề của Tiểu Đạt Đạt tốt nhất.”
Tạ Khánh vừa ăn cơm vừa kể cho An Đạt nghe những gì hắn đã trải qua trong hai tháng này, An Đạt im lặng nghe, thỉnh thoảng nhặt nhặt hạt cơm hắn làm vãi ra trên bàn. Trong nhà đã lâu rồi không có ồn ào như vậy.
An Đạt nhìn bộ dáng ăn cơm tùy tiện của Tạ Khánh, đột nhiên dịu dàng nói: “Ăn chậm một chút.”
Tạ Khánh ngây cả người, một phát nắm lấy tay An Đạt, cười, nhìn cậu.
Đến lúc này, cảm giác hạnh phúc sau khi xa cách gặp lại mới dần dần lan tràn ra. An Đạt nghĩ, cảm giác mềm mại mà dịu dàng này, chỉ có người ở trước mặt này mới có thể đem đến cho cậu, cho dù hắn thường thường làm chuyện vô nghĩa.
“Ai, em cũng đói bụng sao không nói sớm, kêu anh ăn từ từ, là sợ anh tranh mất của em sao?”
An Đạt chầm chậm rút tay ra, một chưởng mạnh mẽ bổ tới.
Bổ chết anh. . .
Tạ Khánh ủy khuất ôm lấy đầu.
Ai, bọn họ xa cách nhau đã hai tháng, đổi lại người bình thường có được như bọn họ không? An Đạt chống cằm, nghĩ thầm, phỏng chừng cả đời này cuộc sống đều trôi qua như vậy.
Cậu đang thở dài, Tạ Khánh đặt đũa xuống, lau miệng, một phen kéo cậu lại.
An Đạt còn chưa lấy lại tinh thần đã bị hôn lên. Hương vị quen thuộc, động tác quen thuộc, An Đạt nhắm mắt lại, ôm lấy vai Tạ Khánh bắt đầu đáp lại. Hai người đầu lưỡi dây dưa một hồi, Tạ Khánh thối lui, dùng chóp mũi cọ cọ hai má An Đạt, thấp giọng nói: “Thật ra đói quá là không tốt cho dạ dày đâu. . .”
Hắn kéo tay An Đạt, lần tìm xuống thân dưới của mình, cười tà ác.
An Đạt nhíu mày, dưới tay giật giật, Tạ Khánh rên rỉ một tiếng, nói: “Em cái đồ ác ma này.”
Hai người lên đến trên giường như thế nào, cả hai đều không rõ lắm, chỉ có quần áo một đường ném đầy sàn nhà, vuốt ve lẫn nhau, lúc Tạ Khánh đem An Đạt áp dưới thân, dục vọng của hai bên đã đều hừng hực như lửa.
“Vì sao. . . A, anh, vì sao em lại thích anh?” Vấn đề này quả nhiên có chút là lạ, Tạ Khánh rất thẹn thùng gãi gãi đầu.
An Đạt cong cong môi, nói: “Bí mật.”
Tạ Khánh hóa đá.
“Nói cho anh biết đi, Tiểu Đạt Đạt!”
An Đạt quay đầu sang chỗ khác.
“Tiểu Đạt Đạt ~ “
“Đi cắt tóc đi, người rừng.”
Tạ Khánh lại hóa đá.
Đá Tạ Khánh đi cắt tóc, An Đạt xoa xoa eo, ngồi ở trên sô pha, mở ti vi, trên TV cô gái xinh đẹp trẻ tuổi chu đôi môi ra quảng cáo son môi: “Nhẹ nhàng cũng rất xinh đẹp ~ “
An Đạt khóe miệng giật giật một chút, chuyển kênh.
Vì sao lại thích ư? Thật ra lý do rất đơn giản, chẳng qua là bị cảm động mà thôi.
Lúc trước cho rằng sau khi chết Tiểu Ngôn, tinh thần của người yêu cậu ấy sẽ sa sút không dậy nổi, lại không nghĩ rằng con người cợt nhả kể chuyện cười quái đản trước mắt này chính là người yêu mà Tiểu Ngôn nhắc tới trong thư.
Người này mất bao nhiêu sức lực mới có thể một lần nữa phấn chấn trở lại, sau đó lấy thái độ vui tươi cởi mở này để tiếp tục sống. Tuy rằng không phải tất cả đều hoàn mỹ, có thể từ trong cách sống của hắn tìm được dấu tích vết thương, nhưng mà người này vẫn là thật sự muốn đứng dậy.
Có lẽ là trong cốt tủy có tình kết quấy phá, An Đạt nhịn không được muốn giúp hắn một phen, đem thứ đặt ở trên lưng hắn nâng lên, để cho hắn đứng thẳng dậy, cùng với mình nhìn nơi đỉnh cao của thế giới.
Bởi vì đỉnh cao của thế giới thật sự quá tươi đẹp, muốn tìm người cùng xem với cậu, không biết tại sao, cậu cảm thấy nếu như nói người ở bên cậu là Tạ Khánh, Tạ Khánh nhất định có thể cảm nhận được tâm tình của cậu.
Người nỗ lực như vậy, nhất định sẽ rất quý trọng phong cảnh tuyệt đẹp.
An Đạt đột nhiên cảm thấy hăng hái dào dạt, tràn ngập chờ mong đối với cuộc sống sau này. Cậu nghĩ tới Hạ Cảnh Ngôn, tâm tình có chút phức tạp, cuối cùng lại vẫn hóa thành cảm kích. Có lẽ Hạ Cảnh Ngôn cùng Tạ Khánh đã từng có lời hứa đời đời kiếp kiếp, nhưng cả đời này xảy ra bất trắc, cậu nguyện ý đến bù đắp cho cuộc đời Tạ Khánh.
Kiếp sau sẽ đem Tạ Khánh trả lại cho cậu, nhưng hiện tại xin hãy để cho tớ được bên anh ấy.
An Đạt ước nguyện như vậy, cửa lại mở ra, Tạ Khánh cắt tóc húi cua đi tới, sờ sờ đỉnh đầu của mình, ngượng ngùng cười nói: “Cắt có chút ngắn quá.”
An Đạt thấy dáng vẻ Tạ Khánh trước và sau khi ra khỏi nhà tương phản quá lớn, đột nhiên bật cười.
Tạ Khánh đi đã hai tháng, mới đầu hắn còn có thể gọi điện thoại về, sau đó lại đi rừng sâu núi thẳm tín hiệu không tốt, liên lạc cũng cắt đứt. Nói thật ra, khác nghề như cách núi, An Đạt cũng không biết làm nhiếp ảnh gia thì làm việc như thế nào, cho nên cũng không biết Tạ Khánh rốt cuộc cần phát triển ở đâu.
Nói không chừng lần này hắn trở về thì vẫn sẽ rời khỏi thành phố này.
Yêu đương xa cách sao? An Đạt thở dài.
Cậu mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một lon bia cùng bánh bao cứng queo, dự định cứ tạm như vậy, một người ăn cơm thật sự rất chán.
Cậu ngồi vào trên ghế sa lon, đặt các thứ lên trên bàn trà phía trước, mở ti vi xem. Đáng tiếc tiết mục ti vi cũng nhàm chán như vậy. Ngay cả vừa uống bia vừa xem tv cũng có thể muốn ngủ, sắp tới là chương trình thiết kế thật sự cần phải tỉnh lại một chút.
Ngay lúc cậu đang buồn ngủ, cửa nhà đột nhiên rầm một phát bị mở ra, An Đạt nhanh chóng tỉnh táo lại, giãy dụa ngồi dậy từ trên ghế salon, tập trung nhìn vào. . . Người rừng ở đâu ra. . .
Người rừng kia mặt đầy râu, tóc phủ kín vai, toàn thân bụi đất, vác theo túi lớn túi nhỏ, nhìn thấy An Đạt mắt sáng lên, mãnh liệt nhào tới, An Đạt vội vàng đỡ lấy cái khối đen tuyền gì đó, kết quả bởi vì quá nặng, bị ép tới mức ngã lại vào sô pha . . . .
Thắt lưng a. . . An Đạt đau đến nhíu mày, người nọ ở trên người vội vàng đứng dậy, hai tay đỡ lấy eo An Đạt, hỏi: “Tiểu Đạt Đạt, hai tháng không đè em, độ mềm dẻo của em trở nên kém hơn rồi.”
Nói lời ngớ ngẩn gì vậy! An Đạt lườm hắn, người nọ cười hì hì, nhe ra hàm răng trắng, hôn chụt một cái lên mặt An Đạt, An Đạt quệt quệt mặt, nói: “Hôi chết đi.”
Người nọ ngửi ngửi trên người mình, nói: “Đúng là hơi hôi, anh muốn sớm nhìn thấy em một chút mà, vừa từ trong núi ra cũng chưa sửa sang lại gì, vác đồ đạc liền quay về ngay.” Hắn nói nói, vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, “Người ta rất nhớ em đó, nhưng em dường như không nhớ dáng vẻ của anh chút nào thì phải.”
An Đạt kéo hết túi hắn đeo ở trên người xuống, nói: “Nhớ, sao lại không nhớ, nhớ đến mức mượn rượu giải sầu đó.”
Người rừng kia đương nhiên là Tạ Khánh, Tạ Khánh nhìn vỏ lon bia ở bên cạnh ngây ra một lúc, nói: “Thật, thật sao. . .” Hắn ôm cổ An Đạt, ở trong lòng ngực của cậu cọ tới cọ lui, “Cảm động quá đi! Tiểu Đạt Đạt!”
An Đạt ra sức ngước đầu lên, vẻ mặt thống khổ.
Thật sự là hôi quá đi. . . Người này đã mấy ngày không tắm rửa rồi. . .
“Ục ục ục. . .”
An Đạt chớp mắt, người trong lòng không dám ngẩng đầu lên, rầu rĩ nói: “Tiểu Đạt Đạt, anh đói bụng.”
An Đạt dở khóc dở cười, kéo hắn dậy, đẩy mạnh vào phòng tắm, nói: “Trước tiên tắm rửa đã rồi ra ăn chút gì đó!”
Tạ Khánh cười hì hì lao vào phòng tắm, lại nhô đầu ra, hỏi: “Có muốn tắm chung hay không?”
An Đạt lục tìm quần lót của rồi ném vào mặt hắn.
Tạ Khánh tắm rửa xong đi ra, cuối cùng từ người nguyên thủy tiến hóa thành người hiện đại, nhưng mà tóc dài đến không ra cái gì, rũ trên bả vai ngược lại trông có chút ngang ngược, dáng vẻ ướt sũng nước từng giọt nhỏ xuống lại rất gợi cảm.
An Đạt đơn giản làm chút đồ ăn, bày ở trên bàn, Tạ Khánh nhào tới, mắt nước mắt lưng tròng: “Vẫn là tay nghề của Tiểu Đạt Đạt tốt nhất.”
Tạ Khánh vừa ăn cơm vừa kể cho An Đạt nghe những gì hắn đã trải qua trong hai tháng này, An Đạt im lặng nghe, thỉnh thoảng nhặt nhặt hạt cơm hắn làm vãi ra trên bàn. Trong nhà đã lâu rồi không có ồn ào như vậy.
An Đạt nhìn bộ dáng ăn cơm tùy tiện của Tạ Khánh, đột nhiên dịu dàng nói: “Ăn chậm một chút.”
Tạ Khánh ngây cả người, một phát nắm lấy tay An Đạt, cười, nhìn cậu.
Đến lúc này, cảm giác hạnh phúc sau khi xa cách gặp lại mới dần dần lan tràn ra. An Đạt nghĩ, cảm giác mềm mại mà dịu dàng này, chỉ có người ở trước mặt này mới có thể đem đến cho cậu, cho dù hắn thường thường làm chuyện vô nghĩa.
“Ai, em cũng đói bụng sao không nói sớm, kêu anh ăn từ từ, là sợ anh tranh mất của em sao?”
An Đạt chầm chậm rút tay ra, một chưởng mạnh mẽ bổ tới.
Bổ chết anh. . .
Tạ Khánh ủy khuất ôm lấy đầu.
Ai, bọn họ xa cách nhau đã hai tháng, đổi lại người bình thường có được như bọn họ không? An Đạt chống cằm, nghĩ thầm, phỏng chừng cả đời này cuộc sống đều trôi qua như vậy.
Cậu đang thở dài, Tạ Khánh đặt đũa xuống, lau miệng, một phen kéo cậu lại.
An Đạt còn chưa lấy lại tinh thần đã bị hôn lên. Hương vị quen thuộc, động tác quen thuộc, An Đạt nhắm mắt lại, ôm lấy vai Tạ Khánh bắt đầu đáp lại. Hai người đầu lưỡi dây dưa một hồi, Tạ Khánh thối lui, dùng chóp mũi cọ cọ hai má An Đạt, thấp giọng nói: “Thật ra đói quá là không tốt cho dạ dày đâu. . .”
Hắn kéo tay An Đạt, lần tìm xuống thân dưới của mình, cười tà ác.
An Đạt nhíu mày, dưới tay giật giật, Tạ Khánh rên rỉ một tiếng, nói: “Em cái đồ ác ma này.”
Hai người lên đến trên giường như thế nào, cả hai đều không rõ lắm, chỉ có quần áo một đường ném đầy sàn nhà, vuốt ve lẫn nhau, lúc Tạ Khánh đem An Đạt áp dưới thân, dục vọng của hai bên đã đều hừng hực như lửa.
“Vì sao. . . A, anh, vì sao em lại thích anh?” Vấn đề này quả nhiên có chút là lạ, Tạ Khánh rất thẹn thùng gãi gãi đầu.
An Đạt cong cong môi, nói: “Bí mật.”
Tạ Khánh hóa đá.
“Nói cho anh biết đi, Tiểu Đạt Đạt!”
An Đạt quay đầu sang chỗ khác.
“Tiểu Đạt Đạt ~ “
“Đi cắt tóc đi, người rừng.”
Tạ Khánh lại hóa đá.
Đá Tạ Khánh đi cắt tóc, An Đạt xoa xoa eo, ngồi ở trên sô pha, mở ti vi, trên TV cô gái xinh đẹp trẻ tuổi chu đôi môi ra quảng cáo son môi: “Nhẹ nhàng cũng rất xinh đẹp ~ “
An Đạt khóe miệng giật giật một chút, chuyển kênh.
Vì sao lại thích ư? Thật ra lý do rất đơn giản, chẳng qua là bị cảm động mà thôi.
Lúc trước cho rằng sau khi chết Tiểu Ngôn, tinh thần của người yêu cậu ấy sẽ sa sút không dậy nổi, lại không nghĩ rằng con người cợt nhả kể chuyện cười quái đản trước mắt này chính là người yêu mà Tiểu Ngôn nhắc tới trong thư.
Người này mất bao nhiêu sức lực mới có thể một lần nữa phấn chấn trở lại, sau đó lấy thái độ vui tươi cởi mở này để tiếp tục sống. Tuy rằng không phải tất cả đều hoàn mỹ, có thể từ trong cách sống của hắn tìm được dấu tích vết thương, nhưng mà người này vẫn là thật sự muốn đứng dậy.
Có lẽ là trong cốt tủy có tình kết quấy phá, An Đạt nhịn không được muốn giúp hắn một phen, đem thứ đặt ở trên lưng hắn nâng lên, để cho hắn đứng thẳng dậy, cùng với mình nhìn nơi đỉnh cao của thế giới.
Bởi vì đỉnh cao của thế giới thật sự quá tươi đẹp, muốn tìm người cùng xem với cậu, không biết tại sao, cậu cảm thấy nếu như nói người ở bên cậu là Tạ Khánh, Tạ Khánh nhất định có thể cảm nhận được tâm tình của cậu.
Người nỗ lực như vậy, nhất định sẽ rất quý trọng phong cảnh tuyệt đẹp.
An Đạt đột nhiên cảm thấy hăng hái dào dạt, tràn ngập chờ mong đối với cuộc sống sau này. Cậu nghĩ tới Hạ Cảnh Ngôn, tâm tình có chút phức tạp, cuối cùng lại vẫn hóa thành cảm kích. Có lẽ Hạ Cảnh Ngôn cùng Tạ Khánh đã từng có lời hứa đời đời kiếp kiếp, nhưng cả đời này xảy ra bất trắc, cậu nguyện ý đến bù đắp cho cuộc đời Tạ Khánh.
Kiếp sau sẽ đem Tạ Khánh trả lại cho cậu, nhưng hiện tại xin hãy để cho tớ được bên anh ấy.
An Đạt ước nguyện như vậy, cửa lại mở ra, Tạ Khánh cắt tóc húi cua đi tới, sờ sờ đỉnh đầu của mình, ngượng ngùng cười nói: “Cắt có chút ngắn quá.”
An Đạt thấy dáng vẻ Tạ Khánh trước và sau khi ra khỏi nhà tương phản quá lớn, đột nhiên bật cười.
/35
|