Chương 14: Chỉ còn dư lại hai chúng ta trong một căn phòng
"Cậu bán đứng bạn bè, tớ sẽ trở lại tìm cậu tính sổ. Hôm nay tớ có chuyện phải đi ra ngoài một hồi, có thể sẽ trở về tương đối trễ." Mạc Tạp vừa tìm điện thoại di động trên ghế sa lông vừa nói.
"Cái gì bán không ra bán. Người khác cho tớ tiền chỉ để kêu cậu xuống gặp mặt, chuyện này kẻ ngu mới không đáp ứng đó. Lại nói cậu bây giờ không phải đang rất tốt sao. Nào nào, xem biểu lộ của cậu là đạp phải phải phân chó sao?"
"Tớ đạp cậu thì có. Nói cho cậu biết, tớ sẽ đi biển Caribê chơi."
"Thiệt hay giả? Giá vé đến chỗ này rất đắt tiền, cậu lấy đâu ra tiền? Đi với ai?"
"Người khác cho tớ vé, hai tờ, cho nên tớ gọi Thần Cách cùng đi." Mạc Tạp nói lời này có nhiều kiêu ngạo.
"Khoan đã, cậu chờ chút. Tớ là bạn cùng lớn lên với cậu, tại sao cậu không gọi tớ, lại gọi Thần Cách?
"Cậu đây không phải là muốn bên cạnh Cao San San sao? Nói cái gì không nên gọi Thần Cách nữa. Đó là bởi vì cậu không rãnh, cho nên tớ không thể làm gì khác hơn là gọi Thần Cách."
"Nếu như tớ nói ta rãnh rỗi thì sao?"
"Cậu mà rãnh? Điện thoại di động đã tìm được, tớ đi trước." Lúc gần đi cậu nhìn vào cái bàn ăn: "Cậu cắm cây nến chết người ở trên đó làm gì vậy?"
"Hứ! Cậu nói cái gì? Trở lại cho tớ! Chuyện liên quan tới Thần Cách và tấm vé còn chưa nói rõ ràng đấy!"
Nhưng là Mạc Tạp đã sớm không có còn ở đây. Hác Suất ngửi một cành hoa hồng nói: "Ai nha, hoa nhỏ, ngươi nói xem Mạc Tạp đồng tính lúc nào mới có thể phát hiện ra hắn đang biến thành người đồng tính đây?"
Mạc Tạp rất nhanh đã đi xuống tới, Ngũ Khu Dương như cũ quỳ ở nơi đó không nhúc nhích, xem ra chuyện này đối với hắn đích đả kích đặc biệt lớn.
"Tôi chuẩn bị xong rồi, thế nào?"
Thần Cách lần nữa đi tới trước mặt Ngũ Khu Dương, đưa tay ra: " Khi tớ mới trở về thấy xe của cậu đậu ở dưới lầu."
"Nam nhân cũng đi cùng cậu, tóc cũng bị cậu cắt bỏ, cậu bây giờ còn lái xe của tớ. Cách, cậu nhìn tớ, nhìn đôi mắt của tớ, cậu nói cho tớ biết, cậu đã bị gì thế?"
Thần Cách nhìn ánh mắt của Ngũ Khu Dương: "Tớ cho cậu biết, nhất định phải đem tóc nhặt sạch sẽ cho tớ." Sau đó giật giật ngón tay, Ngũ Khu Dương mới bất đắc dĩ từ trong túi xách lấy ra chìa khóa xe, Mạc Tạp đã không kịp đợi từ phía sau đẩy bả vai Thần Cách liền hướng ngoài cửa đi: "Tôi không phải là muốn thúc giục cậu, nhưng mà hôm nay là đêm Giáng sinh, đi trễ nhất định sẽ kẹt xe."
"Nói xạo chết người!"
Mạc Tạp quay đầu lại giúp Thần Cách dặn dò Ngũ Khu Dương: "Ngây ngô ở đó làm gì? Tắt đèn cùng ti vi đi, giúp hắn tiết kiệm một chút tiền điện. Còn nữa nhớ khóa trái cửa, năm nay ăn trộm rất nhiều."
Nói xong, hai người liền biến mất ở cửa cua quẹo. Ngũ Khu Dương nghe được tiếng cửa thang máy mở, căm tức tiếp nhận sự thật: "Ngươi, hai người các ngươi nhất định sẽ xuống địa ngục!"
Đài phát thanh trong xe đang phát tin tức, thỉnh thoảng sẽ còn kèm theo âm thanh xào xạc do tín hiệu không tốt. Xe chạy hơn hai giờ, Thần Cách liền hối hận lúc ấy mình tại sao chấp nhận yêu cầu của người nhà quê đó, bởi vì hai người đã bị ngăn lại ở đường hầm hơn mười phút. Thần Cách có chút phiền não, ngón tay không ngừng gõ tay lái, nhìn sang Mạc Tạp bên cạnh một chút. Mạc Tạp đã ngủ thiếp đi ngẹo cả đầu, nếu không có giây nịt an toàn cậu đã sớm ngã trái ngã phải rồi. Thần Cách tắt loa phát thanh đi, sau đó hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng điều chỉnh ghế ngồi của Mạc Tạp lại mới lại tiếp tục chờ đợi khá lâu.
Lại qua hai mươi phút sau, một đoàn xe thật dài mới bắt đầu đi lại, lúc xe khởi động làm Mạc Tạp tỉnh dậy, mở mắt ra, duỗi người: "Đến đâu rồi vậy?"
"Cậu tỉnh dậy thật là đúng lúc."
"Thế nào? Mới vừa kẹt xe à? Hả? Cậu điều chỉnh ghế ngồi cho tớ?"
Hai vấn đề của Mạc Tạp đều không được trả lời. Cậu điều chỉnh ghế ngồi lại lần nữa. Xe còn chưa đi bao lâu lại đụng phải ngã ba đường, Thần Cách ngừng lại hỏi: "Đi hướng nào?"
"Cậu hỏi tớ, tớ làm sao biết."
"Không biết cậu còn muốn đi?"
"Sao lại đổ lỗi cho tớ? Cái này do Ngũ Khu Dương, ngay cả trong xe cũng không có máy định vị, vậy mà nói mình rất giàu có. Để tớ xem bản đồ." Mạc Tạp tìm được một tấm bản đồ để trong xe.
"Nhanh lên một chút!"
"Cậu đừng thúc giục tôi, làm tôi khẩn trương."
"Tôi chỉ thúc giục cậu, không có làm cậu."
"Cậu... Cậu có... Lão tử không so đo với cậu." Mạc Tạp chăm chú nhìn bản đồ cẩn thận tìm kiếm vị trí bọn họ bây giờ đang dừng. Thần Cách đưa tay đặt ở trước mặt Mạc Tạp, đẩy mặt của cậu lui về phía sau: "Cậu đừng nhìn gần như vậy, muốn cận thị à?"
Mặc dù tay của Thần Cách đã thu hồi đi, nhưng Mạc Tạp cảm thấy đụng chạm cái tay kia nhiệt độ lại thật lâu không trôi đi. Bên trái buồng tim nhảy lên, âm thanh có chút điếc tai nhức óc, để cho cậu thật không biết làm sao, hốt hoảng không dứt, cậu không biết rõ thân thể của mình đang bị gì.
"Này, tìm được chưa?"
"Tìm, tìm được cái gì? A, đúng đúng, bản đồ, a, cái này đi bên kia." Mạc Tạp vì không muốn cho Thần Cách đưa ánh mắt đặt ở trên người mình liền vô cùng tùy tiện chỉ đại một phương hướng. Hiện tại cậu đâu còn tâm trí quản chuyện xe sẽ chạy hướng nào, chính cậu trong đầu còn không tìm được phương hướng nữa là. Cậu kéo cửa sổ xe xuống, cảm giác mình nhất định phải hít một ngụm khí mới được.
"Cậu làm gì thế?"
"Tôi hít thở không khí một chút!"
Xe lại tiếp tục hành trình một hồi, trên lộ xe càng ngày càng ít, chung quanh cũng càng ngày càng hoang vu. Thần Cách có chút hoài nghi hỏi Mạc Tạp: "Cậu xác định là đi đường này?"
Câu hỏi này liền khiến Mạc Tạp chột dạ, thấy trước mặt ven đường có một quán nhỏ liền nói: "Cậu dừng lại đây, tớ đi hỏi thăm đường!"
Trong chốc lát, Mạc Tạp trong ngực ôm hai bình nước suối trở lại, gương mặt trấn định, phảng phất nỗi lo sợ, cậu là sợ bị Thần Cách mắng.
Xe lại tiếp tục chạy, hơn nữa lại đi theo hướng sai.
"Còn bao lâu nữa?"
"Uống nước rồi hãy nói, tôi cố ý đặt chai nước ở trong ngực cho nó ấm, uống không có lạnh như vậy." Mạc Tạp trở nên ân cần, Thần Cách nhận lấy, mở chai ra uống một hớp lại đưa trả cho Mạc Tạp, Mạc Tạp vặn nắp lại.
Mạc Tạp nhìn sắc trời bên ngoài đã càng ngày càng mờ: "Thật ra thì, có chuyện tôi không biết nên nói thế nào với cậu."
"Cậu đừng nói cho tôi biết là đi lầm đường nhe?"
"Thật, thật ra thì... Tôi chính là muốn nói cho cậu biết chuyện này."
Thần Cách thắng xe gấp, vỗ đầu che mặt liền mắng: "Sao cậu không chịu nói sớm? Cậu thật là quá ngu ngốc, lại còn bị chứng đầu to quá độ!"
"Tôi không phải như vậy, tôi chính là sợ bị cậu mắng ta như vậy!"
"Nói cậu ngu ngốc là còn nhẹ!" Thần Cách lần nữa khởi động xe: "Bây giờ trời đã tối rồi, cũng đã trở về không kịp, trước mặt hẳn có người ở, tá túc một đêm."
Mạc Tạp đâu còn dám nói cái gì phản bác, chỉ còn có thể gật đầu đồng ý. Hơn mười phút sau, Mạc Tạp liền thấy một trấn nhỏ, đúng là một trấn rất nhỏ. Vào thời gian này rất nhiều tiệm mì đã đóng cửa, chỉ có một số ít tiệm cùng các gian hàng thịt nướng là còn một ít người. Xe đi ngang qua, vòng một vòng lớn, mới tìm được một quán tương đối khá mới. Cửa hiệu viết là quán mới, thật ra cũng không có gì khác biệt với mấy quán khác nhưng mà lại có tên khá đặc biệt: "Thành phố Paris"
Bây giờ cũng không phải lúc bắt bẻ, hai người được bà chủ mập mạp dẫn đến một căn phòng ở lầu ba. Bản lề cửa gỗ màu vàng, dùng cái chìa khóa mở cửa. Vừa vào căn phòng, Mạc Tạp liền kinh ngạc, ngay cả thứ cơ bản nhất là ti vi đều không có, hơn nữa ngay cả tường đều là làm bằng gỗ, rèm cửa sổ cũng rầt dơ bẩn. Có lẽ thứ đáng giá an ủi duy nhất chính là hai miếng chăn màu trắng. Mạc Tạp lấy một cái liền đặt mông ngồi xuống giừơng, giường phát ra âm thanh chi chít: "Mệt chết đi được."
"Điều này có thể trách người nào được?" Thần Cách khóa trái cửa cẩn thận, sau đó thử một chút có an toàn hay không.
"Tôi cũng đã thừa nhận sai lầm, cậu còn muốn như thế nào?"
"Tôi có thể như thế nào, nhanh đi tắm đi!"
Ở phòng vệ sinh, Mạc Tạp bên đánh răng, bên nhìn chằm chằm mình trong gương, đột nhiên ý thức được tối nay mình sẽ cùng Thần Cách ở chung một đêm. Chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, ngũ tạng cậu sẽ thay đổi xao động bất an. Cậu nhổ ra nước bọt trong miệng, liều mạng làm hô hấp sâu. Mình cũng thường cùng Hác Suất đơn độc chung sống, đều là nam nhân, không có gì để lo lắng. Thần Cách cũng không phải đối xử đặc biệt với mình, sao mình lại có cảm giác được hắn cưng chìu, đáng xấu hổ!
"Cậu còn phải ở bên trong ngây ngô bao lâu?"
"Ờ, lập tức ra liền."
Mạc Tạp thần thái tựa như bình thường đi ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy mặt của Thần Cách cậu vừa khẩn trương, sau khẩn trương lại là hốt hoảng, chỉ đành phải nhanh chóng chui vào trên giường, dùng chăn cuộn cơ thể thật thật nghiêm ngặt: "Tôi muốn ngủ." Bởi vì sợ quán mới không sạch sẽ cho nên chẳng qua là chỉ cần cỡi áo khoác, mặc quần áo đúng cách.
Không bao lâu, nghe được âm thanh rửa sạch của phòng vệ sinh, Mạc Tạp từ trong chăn đưa ra một cái tay lục lọi áo khoác lấy điện thoại ra, sau đó thò đầu ra nhìn một chút, xác định Thần Cách không có ra ngoài, lại đem đầu rúc vào trong chăn bấm số điện thoại của Hác Suất. Bên này Hác Suất đang cùng Cao San San tiến hành bữa tối bên ngọn nến, bởi vì điện thoại di động một mực vang không ngừng mới cắn răng nghiến lợi nghe điện thoại của Mạc Tạp: "Nếu như không phải là chuyện quan trọng, tớ liền làm thịt cậu."
"Cậu nói chuyện với người nào đây? Lập tức trả tiền cho lão tử." Mạc Tạp nhỏ giọng nói.
"Cậu đừng nói tới chuyện này. Vậy cậu nói có chuyện gì gấp?"
"Tớ muốn hỏi một chút. Buổi tối tớ ngủ có nói mớ hay không? Hoặc là mộng du?"
"Cậu đã phá chuyện quan trọng của tớ vào lúc cậu gọi tới rồi. Tớ không biết, không biết, cậu đừng gọi điện thoại cho tớ nữa." Hác Suất vô tình cúp điện thoại của Mạc Tạp.
Mạc Tạp nghe tiếng tút tút cũng tắt điện thoại di động. Cái gì chuyện nhỏ, cái này rõ ràng là chuyện đại sự cực kỳ quan trọng. Vạn nhất mình lúc ngủ quá bất nhã, hù dọa Thần Cách làm sao bây giờ? Tính sao bây giờ, đừng ngủ như chết là được rồi. Nói xong lời này chưa đầy năm phút, Mạc Tạp ngủ thiếp đi. Sau khi Thần Cách tắm xong, đi ra đã có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của Mạc Tạp, hắn đi tới mép giường của Mạc Tạp: "Tên ngu ngốc này, muốn chết vì kín mít hay sao?"
Hắn đưa tay đem chăn kéo kéo xuống để gió thổi không lọt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tạp từ trong chăn lộ ra.
Đèn dập tắt, phòng ở mất đi ánh sáng sau từ từ tối xuống. Sau đó bị ánh trăng từ rèm cửa sổ liều mạng chui vào thay thế, huyền dịu mông lung.
"Cậu bán đứng bạn bè, tớ sẽ trở lại tìm cậu tính sổ. Hôm nay tớ có chuyện phải đi ra ngoài một hồi, có thể sẽ trở về tương đối trễ." Mạc Tạp vừa tìm điện thoại di động trên ghế sa lông vừa nói.
"Cái gì bán không ra bán. Người khác cho tớ tiền chỉ để kêu cậu xuống gặp mặt, chuyện này kẻ ngu mới không đáp ứng đó. Lại nói cậu bây giờ không phải đang rất tốt sao. Nào nào, xem biểu lộ của cậu là đạp phải phải phân chó sao?"
"Tớ đạp cậu thì có. Nói cho cậu biết, tớ sẽ đi biển Caribê chơi."
"Thiệt hay giả? Giá vé đến chỗ này rất đắt tiền, cậu lấy đâu ra tiền? Đi với ai?"
"Người khác cho tớ vé, hai tờ, cho nên tớ gọi Thần Cách cùng đi." Mạc Tạp nói lời này có nhiều kiêu ngạo.
"Khoan đã, cậu chờ chút. Tớ là bạn cùng lớn lên với cậu, tại sao cậu không gọi tớ, lại gọi Thần Cách?
"Cậu đây không phải là muốn bên cạnh Cao San San sao? Nói cái gì không nên gọi Thần Cách nữa. Đó là bởi vì cậu không rãnh, cho nên tớ không thể làm gì khác hơn là gọi Thần Cách."
"Nếu như tớ nói ta rãnh rỗi thì sao?"
"Cậu mà rãnh? Điện thoại di động đã tìm được, tớ đi trước." Lúc gần đi cậu nhìn vào cái bàn ăn: "Cậu cắm cây nến chết người ở trên đó làm gì vậy?"
"Hứ! Cậu nói cái gì? Trở lại cho tớ! Chuyện liên quan tới Thần Cách và tấm vé còn chưa nói rõ ràng đấy!"
Nhưng là Mạc Tạp đã sớm không có còn ở đây. Hác Suất ngửi một cành hoa hồng nói: "Ai nha, hoa nhỏ, ngươi nói xem Mạc Tạp đồng tính lúc nào mới có thể phát hiện ra hắn đang biến thành người đồng tính đây?"
Mạc Tạp rất nhanh đã đi xuống tới, Ngũ Khu Dương như cũ quỳ ở nơi đó không nhúc nhích, xem ra chuyện này đối với hắn đích đả kích đặc biệt lớn.
"Tôi chuẩn bị xong rồi, thế nào?"
Thần Cách lần nữa đi tới trước mặt Ngũ Khu Dương, đưa tay ra: " Khi tớ mới trở về thấy xe của cậu đậu ở dưới lầu."
"Nam nhân cũng đi cùng cậu, tóc cũng bị cậu cắt bỏ, cậu bây giờ còn lái xe của tớ. Cách, cậu nhìn tớ, nhìn đôi mắt của tớ, cậu nói cho tớ biết, cậu đã bị gì thế?"
Thần Cách nhìn ánh mắt của Ngũ Khu Dương: "Tớ cho cậu biết, nhất định phải đem tóc nhặt sạch sẽ cho tớ." Sau đó giật giật ngón tay, Ngũ Khu Dương mới bất đắc dĩ từ trong túi xách lấy ra chìa khóa xe, Mạc Tạp đã không kịp đợi từ phía sau đẩy bả vai Thần Cách liền hướng ngoài cửa đi: "Tôi không phải là muốn thúc giục cậu, nhưng mà hôm nay là đêm Giáng sinh, đi trễ nhất định sẽ kẹt xe."
"Nói xạo chết người!"
Mạc Tạp quay đầu lại giúp Thần Cách dặn dò Ngũ Khu Dương: "Ngây ngô ở đó làm gì? Tắt đèn cùng ti vi đi, giúp hắn tiết kiệm một chút tiền điện. Còn nữa nhớ khóa trái cửa, năm nay ăn trộm rất nhiều."
Nói xong, hai người liền biến mất ở cửa cua quẹo. Ngũ Khu Dương nghe được tiếng cửa thang máy mở, căm tức tiếp nhận sự thật: "Ngươi, hai người các ngươi nhất định sẽ xuống địa ngục!"
Đài phát thanh trong xe đang phát tin tức, thỉnh thoảng sẽ còn kèm theo âm thanh xào xạc do tín hiệu không tốt. Xe chạy hơn hai giờ, Thần Cách liền hối hận lúc ấy mình tại sao chấp nhận yêu cầu của người nhà quê đó, bởi vì hai người đã bị ngăn lại ở đường hầm hơn mười phút. Thần Cách có chút phiền não, ngón tay không ngừng gõ tay lái, nhìn sang Mạc Tạp bên cạnh một chút. Mạc Tạp đã ngủ thiếp đi ngẹo cả đầu, nếu không có giây nịt an toàn cậu đã sớm ngã trái ngã phải rồi. Thần Cách tắt loa phát thanh đi, sau đó hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng điều chỉnh ghế ngồi của Mạc Tạp lại mới lại tiếp tục chờ đợi khá lâu.
Lại qua hai mươi phút sau, một đoàn xe thật dài mới bắt đầu đi lại, lúc xe khởi động làm Mạc Tạp tỉnh dậy, mở mắt ra, duỗi người: "Đến đâu rồi vậy?"
"Cậu tỉnh dậy thật là đúng lúc."
"Thế nào? Mới vừa kẹt xe à? Hả? Cậu điều chỉnh ghế ngồi cho tớ?"
Hai vấn đề của Mạc Tạp đều không được trả lời. Cậu điều chỉnh ghế ngồi lại lần nữa. Xe còn chưa đi bao lâu lại đụng phải ngã ba đường, Thần Cách ngừng lại hỏi: "Đi hướng nào?"
"Cậu hỏi tớ, tớ làm sao biết."
"Không biết cậu còn muốn đi?"
"Sao lại đổ lỗi cho tớ? Cái này do Ngũ Khu Dương, ngay cả trong xe cũng không có máy định vị, vậy mà nói mình rất giàu có. Để tớ xem bản đồ." Mạc Tạp tìm được một tấm bản đồ để trong xe.
"Nhanh lên một chút!"
"Cậu đừng thúc giục tôi, làm tôi khẩn trương."
"Tôi chỉ thúc giục cậu, không có làm cậu."
"Cậu... Cậu có... Lão tử không so đo với cậu." Mạc Tạp chăm chú nhìn bản đồ cẩn thận tìm kiếm vị trí bọn họ bây giờ đang dừng. Thần Cách đưa tay đặt ở trước mặt Mạc Tạp, đẩy mặt của cậu lui về phía sau: "Cậu đừng nhìn gần như vậy, muốn cận thị à?"
Mặc dù tay của Thần Cách đã thu hồi đi, nhưng Mạc Tạp cảm thấy đụng chạm cái tay kia nhiệt độ lại thật lâu không trôi đi. Bên trái buồng tim nhảy lên, âm thanh có chút điếc tai nhức óc, để cho cậu thật không biết làm sao, hốt hoảng không dứt, cậu không biết rõ thân thể của mình đang bị gì.
"Này, tìm được chưa?"
"Tìm, tìm được cái gì? A, đúng đúng, bản đồ, a, cái này đi bên kia." Mạc Tạp vì không muốn cho Thần Cách đưa ánh mắt đặt ở trên người mình liền vô cùng tùy tiện chỉ đại một phương hướng. Hiện tại cậu đâu còn tâm trí quản chuyện xe sẽ chạy hướng nào, chính cậu trong đầu còn không tìm được phương hướng nữa là. Cậu kéo cửa sổ xe xuống, cảm giác mình nhất định phải hít một ngụm khí mới được.
"Cậu làm gì thế?"
"Tôi hít thở không khí một chút!"
Xe lại tiếp tục hành trình một hồi, trên lộ xe càng ngày càng ít, chung quanh cũng càng ngày càng hoang vu. Thần Cách có chút hoài nghi hỏi Mạc Tạp: "Cậu xác định là đi đường này?"
Câu hỏi này liền khiến Mạc Tạp chột dạ, thấy trước mặt ven đường có một quán nhỏ liền nói: "Cậu dừng lại đây, tớ đi hỏi thăm đường!"
Trong chốc lát, Mạc Tạp trong ngực ôm hai bình nước suối trở lại, gương mặt trấn định, phảng phất nỗi lo sợ, cậu là sợ bị Thần Cách mắng.
Xe lại tiếp tục chạy, hơn nữa lại đi theo hướng sai.
"Còn bao lâu nữa?"
"Uống nước rồi hãy nói, tôi cố ý đặt chai nước ở trong ngực cho nó ấm, uống không có lạnh như vậy." Mạc Tạp trở nên ân cần, Thần Cách nhận lấy, mở chai ra uống một hớp lại đưa trả cho Mạc Tạp, Mạc Tạp vặn nắp lại.
Mạc Tạp nhìn sắc trời bên ngoài đã càng ngày càng mờ: "Thật ra thì, có chuyện tôi không biết nên nói thế nào với cậu."
"Cậu đừng nói cho tôi biết là đi lầm đường nhe?"
"Thật, thật ra thì... Tôi chính là muốn nói cho cậu biết chuyện này."
Thần Cách thắng xe gấp, vỗ đầu che mặt liền mắng: "Sao cậu không chịu nói sớm? Cậu thật là quá ngu ngốc, lại còn bị chứng đầu to quá độ!"
"Tôi không phải như vậy, tôi chính là sợ bị cậu mắng ta như vậy!"
"Nói cậu ngu ngốc là còn nhẹ!" Thần Cách lần nữa khởi động xe: "Bây giờ trời đã tối rồi, cũng đã trở về không kịp, trước mặt hẳn có người ở, tá túc một đêm."
Mạc Tạp đâu còn dám nói cái gì phản bác, chỉ còn có thể gật đầu đồng ý. Hơn mười phút sau, Mạc Tạp liền thấy một trấn nhỏ, đúng là một trấn rất nhỏ. Vào thời gian này rất nhiều tiệm mì đã đóng cửa, chỉ có một số ít tiệm cùng các gian hàng thịt nướng là còn một ít người. Xe đi ngang qua, vòng một vòng lớn, mới tìm được một quán tương đối khá mới. Cửa hiệu viết là quán mới, thật ra cũng không có gì khác biệt với mấy quán khác nhưng mà lại có tên khá đặc biệt: "Thành phố Paris"
Bây giờ cũng không phải lúc bắt bẻ, hai người được bà chủ mập mạp dẫn đến một căn phòng ở lầu ba. Bản lề cửa gỗ màu vàng, dùng cái chìa khóa mở cửa. Vừa vào căn phòng, Mạc Tạp liền kinh ngạc, ngay cả thứ cơ bản nhất là ti vi đều không có, hơn nữa ngay cả tường đều là làm bằng gỗ, rèm cửa sổ cũng rầt dơ bẩn. Có lẽ thứ đáng giá an ủi duy nhất chính là hai miếng chăn màu trắng. Mạc Tạp lấy một cái liền đặt mông ngồi xuống giừơng, giường phát ra âm thanh chi chít: "Mệt chết đi được."
"Điều này có thể trách người nào được?" Thần Cách khóa trái cửa cẩn thận, sau đó thử một chút có an toàn hay không.
"Tôi cũng đã thừa nhận sai lầm, cậu còn muốn như thế nào?"
"Tôi có thể như thế nào, nhanh đi tắm đi!"
Ở phòng vệ sinh, Mạc Tạp bên đánh răng, bên nhìn chằm chằm mình trong gương, đột nhiên ý thức được tối nay mình sẽ cùng Thần Cách ở chung một đêm. Chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, ngũ tạng cậu sẽ thay đổi xao động bất an. Cậu nhổ ra nước bọt trong miệng, liều mạng làm hô hấp sâu. Mình cũng thường cùng Hác Suất đơn độc chung sống, đều là nam nhân, không có gì để lo lắng. Thần Cách cũng không phải đối xử đặc biệt với mình, sao mình lại có cảm giác được hắn cưng chìu, đáng xấu hổ!
"Cậu còn phải ở bên trong ngây ngô bao lâu?"
"Ờ, lập tức ra liền."
Mạc Tạp thần thái tựa như bình thường đi ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy mặt của Thần Cách cậu vừa khẩn trương, sau khẩn trương lại là hốt hoảng, chỉ đành phải nhanh chóng chui vào trên giường, dùng chăn cuộn cơ thể thật thật nghiêm ngặt: "Tôi muốn ngủ." Bởi vì sợ quán mới không sạch sẽ cho nên chẳng qua là chỉ cần cỡi áo khoác, mặc quần áo đúng cách.
Không bao lâu, nghe được âm thanh rửa sạch của phòng vệ sinh, Mạc Tạp từ trong chăn đưa ra một cái tay lục lọi áo khoác lấy điện thoại ra, sau đó thò đầu ra nhìn một chút, xác định Thần Cách không có ra ngoài, lại đem đầu rúc vào trong chăn bấm số điện thoại của Hác Suất. Bên này Hác Suất đang cùng Cao San San tiến hành bữa tối bên ngọn nến, bởi vì điện thoại di động một mực vang không ngừng mới cắn răng nghiến lợi nghe điện thoại của Mạc Tạp: "Nếu như không phải là chuyện quan trọng, tớ liền làm thịt cậu."
"Cậu nói chuyện với người nào đây? Lập tức trả tiền cho lão tử." Mạc Tạp nhỏ giọng nói.
"Cậu đừng nói tới chuyện này. Vậy cậu nói có chuyện gì gấp?"
"Tớ muốn hỏi một chút. Buổi tối tớ ngủ có nói mớ hay không? Hoặc là mộng du?"
"Cậu đã phá chuyện quan trọng của tớ vào lúc cậu gọi tới rồi. Tớ không biết, không biết, cậu đừng gọi điện thoại cho tớ nữa." Hác Suất vô tình cúp điện thoại của Mạc Tạp.
Mạc Tạp nghe tiếng tút tút cũng tắt điện thoại di động. Cái gì chuyện nhỏ, cái này rõ ràng là chuyện đại sự cực kỳ quan trọng. Vạn nhất mình lúc ngủ quá bất nhã, hù dọa Thần Cách làm sao bây giờ? Tính sao bây giờ, đừng ngủ như chết là được rồi. Nói xong lời này chưa đầy năm phút, Mạc Tạp ngủ thiếp đi. Sau khi Thần Cách tắm xong, đi ra đã có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của Mạc Tạp, hắn đi tới mép giường của Mạc Tạp: "Tên ngu ngốc này, muốn chết vì kín mít hay sao?"
Hắn đưa tay đem chăn kéo kéo xuống để gió thổi không lọt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tạp từ trong chăn lộ ra.
Đèn dập tắt, phòng ở mất đi ánh sáng sau từ từ tối xuống. Sau đó bị ánh trăng từ rèm cửa sổ liều mạng chui vào thay thế, huyền dịu mông lung.
/87
|