Chương 60: Yêu cậu, yêu đến...
Khi Mạc Tạp từ trong giấc mộng mở mắt ra, Thần Cách đã ngồi cạnh cửa sổ, cùi chõ để trên khung cửa màu xanh, nhìn ra bên ngoài. Mạc Tạp nằm trong chăn ngáp một cái, trong miệng còn phát ra âm thanh kỳ quái: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Có thể là buổi trưa."
"Cậu đi gạt người đi, làm sao mà trễ như thế được." Mạc Tạp theo thói quen đưa tay ra, mò mò ở đầu giừơng, lại phát hiện không có gì cả. Cậu mở rộng phạm vi tìm kiếm ra, nhưng mà vẫn không có thấy điện thoại di động đâu.
"Nguy rồi, không thấy điện thoại di động của tôi!" Mạc Tạp ngồi dậy, quỳ gối ở trên giường.
Thần Cách xoay người, liền thấy điện thoại của Mạc Tạp từ trong quần rơi ra. Mạc Tạp cúi đầu nhìn , mới nhớ tới nửa đêm hôm qua phát sinh chuyện, bỏ vào trong đó, quên lấy ra mà đã ngủ thiếp đi. Mạc Tạp lúng túng hướng về phía Thần Cách lạnh lùng, cười cười: "Ha ha, điện thoại sao lại chạy vào trong đây chứ, thật may là không có bị đè hư." Mạc Tạp trượt trượt lướt lướt điện thoại, kiểm tra một chút.
"Chẳng qua là cái đó của cậu sẽ bị bức xạ của điện thoại làm cho càng ngày càng nhỏ mà thôi.""
"Làm gì có chuyện như vậy, nói không chừng là bức xạ lại làm cho nó đột biến càng ngày càng dài đấy."
"Cậu đừng có mơ!" Thần Cách mỉa mai, trong đầu Mạc Tạp nổi lên hình ảnh Thần Cách miêu tả, sau đó một mình cười cười, thật lâu mới cầm quần áo lên, đi vào phòng tắm. Cậu lấy bàn chải đánh răng dùng một lần trong khách sạn, cho một ít kem đánh răng lên đó.
"Sau này trước khi ngủ phải tháo pin điện thoại ra cho tôi, hơn nữa cũng không được đặt điện thoại ở đầu giừơng."
Trong miệng Mạc Tạp có một đống bọt trắng, hàm hồ nói: "Vậy vạn nhất người khác làm sao liên lạc với tôi được đây?"
"Cậu nghĩ mình buổi tối sẽ nhận được điện thoại của ai?"
Bị Thần Cách hỏi lại một câu như vậy, Mạc Tạp liền không có lời nào để phản bác, tiếp tục đánh răng. Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Mạc Tạp dùng sức gõ cửa phòng bên cạnh của Ngũ Khu Dương. Một lúc lâu, Ngũ Khu Dương mới đứng dậy, xoa bóp bả vai đi ra, dáng vẻ ngủ không ngon.
"Cậu còn ngủ sao, đang làm gì thế?"
Ngũ Khu Dương hướng vào trong nhà, giơ giơ càm lên. Mạc Tạp nhìn lại, thấy một người nằm trên giường: "Tốc độ này có quá nhanh hay không? Cậu cũng để cho thành phố này còn lại một ít xử nam, xử nữ đi, có được hay không?!"
"Cậu đừng xen vào việc của người khác. Tối hôm qua chơi đùa quá lâu, nhóc con kia làm tôi tốn nhiều sức lực rồi, tôi muốn bổ sung giấc ngủ. Quảng Lý và An Na hình như đã đi ra ngoài chơi rồi. Byebye!" Ngũ Khu Dương miễn cưỡng nói, sau đó nhìn Thần Cách, tinh thần tăng lên gấp trăm lần, nháy mắt phải với Thần Cách: "Đừng lo lắng, Thần Cách! Mặc dù bây giờ tớ cùng người khác lên giường nhưng mà lòng của tớ vẫn thuộc về cậu."
"Vậy thì moi ra cho tôi!"
"Ngũ Khu Dương, tại sao cậu lại như vậy? Trước mặt những người khác thì làm ra dáng vẻ của một người đàn ông, còn mỗi lần trước mặt Thần Cách lại làm ra dáng vẻ của một người phụ nữ. Cậu là công, theo đạo lý thì cậu phải thích tôi mới đúng chứ, sao lại thích Thần Cách đây?" Mạc Tạp đưa ra vấn đề, lời nói này thật đúng là kỳ quái.
"Tôi cũng không biết tại sao nữa. Mỗi lần thấy Thần Cách thì tôi lại thấy thương hắn, lại đẹp trai như vậy, trái tim nhỏ của tôi vì thế mà đập bịch bịch. Không phải nói bên trong thân thể của mỗi người đàn ông cũng một chút xíu nữ tính sao? Thời điểm khác tôi là một nam nhân, còn thời điểm thấy Thần Cách, nét nữ tính trong cơ thể tôi liền trồi lên. Thần Cách ~~ mau tới đây hôn một cái." Ngũ Khu Dương chu miệng ra, muốn nhào tới hôn Thần Cách, Thần Cách đóng cửa lại. Bên trong truyền tới tiếng than rên của Ngũ Khu Dương: "Miệng tớ thật là đau!"
Hai người đi tới phòng ăn ở lầu hai. Vừa đi Mạc Tạp vừa nói: "Thần Cách, nét nữ tính bên trong cơ thể cậu lúc nào mới hiện ra để cho tôi mở mang kiến thức đây?"
"Thời điểm cậu bị hỏa táng."
"Không nói chuyện tào lao nữa, ăn cơm xong chúng ta đi xung quanh đây dạo một chút được không?"
"Có cái gì vui đâu mà đi dạo."
"Khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, nếu không đi dạo thì tiếc lắm, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên tôi đi xa nhà." Mạc Tạp hào hứng.
Thành phố xa lạ, bầy người cũng xa lạ. Cảm giác sống ở đây rất kì diệu, giống như toàn thế giới cũng không có người nào biết mình là ai, giống như bắt đầu một cuộc sống mới.
Bởi vì phía ngoài ánh mặt trời rất gay gắt, cho nên bọn họ chủ yếu là đi mua sắm. Mạc Tạp đi phía trước, mặt nhìn đông nhìn tây xem một chút, còn Thần Cách thì chậm rãi đi ở phía sau. Trung tâm mua sắm này rất có quy mô, quầy bán giày dép hiệu Nike cũng rất lớn. Mạc Tạp đi vào. Ngày hôm qua chiếc giày bị kẹt vào trong bồn cầu cũng có chút biến dạng, (Chân bị kẹt, tất nhiên giày cũng bị kẹt ^^), cho nên mình mua một đôi nữa cũng không quá lãng phí. Mạc Tạp đi vào bên trong quầy chọn, Thần Cách đứng ở ngoài cửa chờ. Thỉnh thoảng Mạc Tạp còn có thể nghe được nhiều nhân viên bán hàng bàn luận người nam sinh đứng trước cửa rất đẹp trai a.
Lúc này, có một nữ sinh ăn mặc sành điệu cùng bạn bè trò chuyện đi ngang qua Thần Cách, không cẩn thận giày cao gót lệch sang một cái có chút đứng không vững. Mắt Mạc Tạp thấy nữ sinh đó chắc chắn sẽ ngã nhào vào trong ngực của Thần Cách nhưng Thần Cách lại nhanh chóng giữ thăng bằng cho nữ sinh. Rất may nữ sinh không có té, đương nhiên cũng không có nhào vào trong ngực Thần Cách. Nữ sinh ngẩng đầu nhìn Thần Cách, đầu tiên là quan sát Thần Cách nửa ngày sau đó cắn môi dưới, đỏ mặt lên: "Cám ơn nhiều."
"Không có gì."
Đám nữ sinh kia cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu đi về phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn Thần Cách. Đột nhiên nữ sinh sành điệu đó dừng lại, đi về phía Thần Cách: "À, chuyện này, cậu đi một mình sao? Tôi, tôi muốn cám ơn cậu vì chuyện mới vừa rồi, đây là số điện thoại của tôi. Nếu như cậu không bận rộn, thì, chuyện này, chúng ta có thể cùng đi ra ngoài chơi."
Thần Cách từ chối, mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Tôi đang đợi người."
"Là bạn gái sao?" Nữ sinh ăn mặc sành điệu thử dò xét hỏi, còn tưởng rằng mình vận khí tốt, gặp phải một anh chàng đẹp trai đến như vậy. Bây giờ có thể gặp được một người như vậy cũng không dễ dàng gì.
"Ừ!" Thần Cách rõ ràng không muốn nói thêm nữa.
Nữ sinh lúng túng gật đầu một cái, miễn cưỡng cười một cái liền trở về cùng đám nữ sinh bạn của cô ta. Cách đó không xa, Mạc Tạp đều chứng kiến tất cả. Bây giờ nữ sinh mạnh dạn như vậy rất nhiều. Mạc Tạp liền cao hứng, không nhịn được muốn đùa giỡn với Thần Cách. Mọi người ở chỗ này chắc chắn là không biết mình đi cùng Thần Cách đến đây. Cậu trưng ra vẻ mặt như thằng hề, lúc đi tới Thần Cách giả bộ trật chân, còn kèm theo một tiếng kêu: "Á~~~~" Cậu rơi vào trong ngực của Thần Cách, sau đó cuống quít đỏ mặt đứng lên, quan sát Thần Cách một hồi, cắn môi dưới: "Ngại quá, thật ngại quá, chỗ này trơn quá, tôi không cẩn thận bị trợt chân. Thật là cám ơn cậu a." Mạc Tạp giả bộ như lần đầu tiên thấy Thần Cách. Thần Cách mắt lạnh nhìn Mạc Tạp, không lên tiếng.
Mặt của Mạc Tạp ửng đỏ lên, liếc về Thần Cách một cái, lại xấu hổ cúi đầu nhìn mủi giày của mình: "À, chuyện này, cậu đi một mình sao?"
"Đi cùng một tên ngu xuẩn."
Mạc Tạp không quan tâm tới lời của Thần Cách, nói tiếp: "Là bạn gái sao? Lúc nhìn thấy cậu, đột nhiên tôi, tôi có một câu nói, không biết có nên nói ra khỏi miệng hay không, chuyện đó." Mạc Tạp thu hút tầm nhìn của đám nữ sinh lúc nãy và các nhân viên bán hàng ở cách đó không xa.
"Cậu, nếu được, đá văng bạn gái của cậu sang một bên, đi chung với tôi đi!" Nói xong cũng kéo Thần Cách vào bên trong, chỉ vào một đôi giày: "Nếu như tối nay tôi ngủ cùng cậu, cậu có thể giúp tôi mua đôi giày kia không?"
Lời vừa ra kinh động lòng người. Mạc Tạp rõ ràng có thể nghe được nhân viên bán hàng cùng đám nữ sinh kia phát ra những lời bàn luận lạnh lẽo, nhưng chỉ đưa ánh mắt tập trung vào gương mặt vô biểu tình của Thần Cách. Ở một thành phố hoàn toàn xa lạ, Mạc Tạp rất phóng túng. Loại cảm giác được đùa giỡn với người khác này đúng như trong dự tính, rất thoải mái.
Thần Cách cái gì cũng chưa nói, chỉ lấy tiền trong bóp ra đưa về phía người bán hàng đang ngu ngơ: "Trả tiền."
Nữ sinh ăn mặc sành điệu cũng kinh ngạc, ánh mắt cũng trợn tròn, có lầm hay không?! Như vậy cũng được?! Còn là một nam sinh?!
Mạc Tạp xách theo đôi giày mới mua đi tới đi lui, còn ôm lấy tay của Thần Cách nữa: "Đúng rồi, tôi tên là Mạc Tạp, cậu tên là gì?"
"Hôm nay cậu rất hăng hái đùa giỡn, như vậy cũng rất tốt."
"Dù sao ở đây cũng không ai biết chúng ta, tôi không có vấn đề gì nữa rồi. Tiếp theo, lên lầu ba đi! Còn phải mua đặc sản đem về, rồi phải mua quà tặng cho Hác Suất, Âm Nam. Cậu mang theo bao nhiêu tiền?"
"Ai nói tôi phải trả tiền?"
"Đừng nói như vậy chớ, chẳng phải đã nói tối nay sẽ ngủ cùng cậu sao?"
"Tiền mua đôi giày kia bằng với tiền công cậu ngủ chung với tôi một năm."
"Như vậy cũng được sao?!"
"Một năm là đã nhân nhượng với cậu lắm rồi."
Mạc Tạp hướng về phía Thần Cách khẽ cắn răng, trong lòng âm thầm nguyền rủa. Đừng chọc giận tôi, đàn ông tiêu tiền cũng có thể rất điên cuồng!!
Đi dạo cả ngày, chân Mạc Tạp mềm nhũn ra. Cậu mua túi lớn túi nhỏ, một đống đồ. Chỉ cần là đặc sản của nơi đây Mạc Tạp đều mua. Đến khách sạn, Mạc Tạp cởi giày ra, kéo ống quần lên, mở máy điều hòa không khí và ti vi, tê liệt ngồi trên ghế. Thần Cách vào phòng tắm tắm. Trong chốc lát, Mạc Tạp giống như nhớ ra cái gì đó, từ trong một đống túi đồ lớn, lấy ra một chai rượu đỏ cùng hai cái ly. Mạc Tạp khui chai rượu, rót rượu đỏ vào trong cái ly, tiếp tục ngồi ở trên ghế hai chân lười biếng đặt lên trên bàn, bắp chân trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa, vừa uống rượu vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Tâm tình cậu thật thoải mái, đi du lịch chính là muốn bản thân được hưởng thụ cảm giác an nhàn như thế.
Lúc Thần Cách đi ra, trên mặt Mạc Tạp đã nhuộm màu đỏ, toàn thân đều là mùi rượu. Chai rượu trên bàn đã uống cạn một nửa. Thần Cách ngồi ở mép giường lau tóc, Mạc Tạp nói: "Lúc tôi còn học trung học đệ nhị cấp có đọc qua một bộ tiểu thuyết kinh khủng, hình như tựa là "yêu một người yêu đến chết" hả gì á. Cậu phải cẩn thận nha, nói không chừng đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết nữa đó." Xem ra có chút say rượu nên nói hồ đồ.
Thấy Thần Cách không có quan tâm mình, Mạc Tạp nhấp một hớp rượu đỏ, đi tới, nhảy qua ngồi trên đùi Thần Cách. Nhận lấy cái khăn lông trên đầu Thần Cách, tiếp tục giúp hắn lau tóc.
Thần Cách cười nhạt.
Nhẹ nhàng, ngón tay của Thần Cách lướt qua mặt của Mạc Tạp. Mạc Tạp hô hấp sâu hoắm. Cảm giác này nên hình dung thế nào đây? Tựa như chỉ có chúng ta tồn tại.
Thần Cách nâng càm của Mạc Tạp lên, hôn lên môi Mạc Tạp một cái, khăn lông màu trắng che kín mặt của hai người. Rượu từ trong miệng Mạc Tạp truyền vào trong miệng Thần Cách, sau đó tràn ra ngoài khóe miệng.
Mạc Tạp cười khanh khách đứng lên: "Tôi sẽ yêu cậu, yêu đến hôn chết cậu!"
Khi Mạc Tạp từ trong giấc mộng mở mắt ra, Thần Cách đã ngồi cạnh cửa sổ, cùi chõ để trên khung cửa màu xanh, nhìn ra bên ngoài. Mạc Tạp nằm trong chăn ngáp một cái, trong miệng còn phát ra âm thanh kỳ quái: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Có thể là buổi trưa."
"Cậu đi gạt người đi, làm sao mà trễ như thế được." Mạc Tạp theo thói quen đưa tay ra, mò mò ở đầu giừơng, lại phát hiện không có gì cả. Cậu mở rộng phạm vi tìm kiếm ra, nhưng mà vẫn không có thấy điện thoại di động đâu.
"Nguy rồi, không thấy điện thoại di động của tôi!" Mạc Tạp ngồi dậy, quỳ gối ở trên giường.
Thần Cách xoay người, liền thấy điện thoại của Mạc Tạp từ trong quần rơi ra. Mạc Tạp cúi đầu nhìn , mới nhớ tới nửa đêm hôm qua phát sinh chuyện, bỏ vào trong đó, quên lấy ra mà đã ngủ thiếp đi. Mạc Tạp lúng túng hướng về phía Thần Cách lạnh lùng, cười cười: "Ha ha, điện thoại sao lại chạy vào trong đây chứ, thật may là không có bị đè hư." Mạc Tạp trượt trượt lướt lướt điện thoại, kiểm tra một chút.
"Chẳng qua là cái đó của cậu sẽ bị bức xạ của điện thoại làm cho càng ngày càng nhỏ mà thôi.""
"Làm gì có chuyện như vậy, nói không chừng là bức xạ lại làm cho nó đột biến càng ngày càng dài đấy."
"Cậu đừng có mơ!" Thần Cách mỉa mai, trong đầu Mạc Tạp nổi lên hình ảnh Thần Cách miêu tả, sau đó một mình cười cười, thật lâu mới cầm quần áo lên, đi vào phòng tắm. Cậu lấy bàn chải đánh răng dùng một lần trong khách sạn, cho một ít kem đánh răng lên đó.
"Sau này trước khi ngủ phải tháo pin điện thoại ra cho tôi, hơn nữa cũng không được đặt điện thoại ở đầu giừơng."
Trong miệng Mạc Tạp có một đống bọt trắng, hàm hồ nói: "Vậy vạn nhất người khác làm sao liên lạc với tôi được đây?"
"Cậu nghĩ mình buổi tối sẽ nhận được điện thoại của ai?"
Bị Thần Cách hỏi lại một câu như vậy, Mạc Tạp liền không có lời nào để phản bác, tiếp tục đánh răng. Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Mạc Tạp dùng sức gõ cửa phòng bên cạnh của Ngũ Khu Dương. Một lúc lâu, Ngũ Khu Dương mới đứng dậy, xoa bóp bả vai đi ra, dáng vẻ ngủ không ngon.
"Cậu còn ngủ sao, đang làm gì thế?"
Ngũ Khu Dương hướng vào trong nhà, giơ giơ càm lên. Mạc Tạp nhìn lại, thấy một người nằm trên giường: "Tốc độ này có quá nhanh hay không? Cậu cũng để cho thành phố này còn lại một ít xử nam, xử nữ đi, có được hay không?!"
"Cậu đừng xen vào việc của người khác. Tối hôm qua chơi đùa quá lâu, nhóc con kia làm tôi tốn nhiều sức lực rồi, tôi muốn bổ sung giấc ngủ. Quảng Lý và An Na hình như đã đi ra ngoài chơi rồi. Byebye!" Ngũ Khu Dương miễn cưỡng nói, sau đó nhìn Thần Cách, tinh thần tăng lên gấp trăm lần, nháy mắt phải với Thần Cách: "Đừng lo lắng, Thần Cách! Mặc dù bây giờ tớ cùng người khác lên giường nhưng mà lòng của tớ vẫn thuộc về cậu."
"Vậy thì moi ra cho tôi!"
"Ngũ Khu Dương, tại sao cậu lại như vậy? Trước mặt những người khác thì làm ra dáng vẻ của một người đàn ông, còn mỗi lần trước mặt Thần Cách lại làm ra dáng vẻ của một người phụ nữ. Cậu là công, theo đạo lý thì cậu phải thích tôi mới đúng chứ, sao lại thích Thần Cách đây?" Mạc Tạp đưa ra vấn đề, lời nói này thật đúng là kỳ quái.
"Tôi cũng không biết tại sao nữa. Mỗi lần thấy Thần Cách thì tôi lại thấy thương hắn, lại đẹp trai như vậy, trái tim nhỏ của tôi vì thế mà đập bịch bịch. Không phải nói bên trong thân thể của mỗi người đàn ông cũng một chút xíu nữ tính sao? Thời điểm khác tôi là một nam nhân, còn thời điểm thấy Thần Cách, nét nữ tính trong cơ thể tôi liền trồi lên. Thần Cách ~~ mau tới đây hôn một cái." Ngũ Khu Dương chu miệng ra, muốn nhào tới hôn Thần Cách, Thần Cách đóng cửa lại. Bên trong truyền tới tiếng than rên của Ngũ Khu Dương: "Miệng tớ thật là đau!"
Hai người đi tới phòng ăn ở lầu hai. Vừa đi Mạc Tạp vừa nói: "Thần Cách, nét nữ tính bên trong cơ thể cậu lúc nào mới hiện ra để cho tôi mở mang kiến thức đây?"
"Thời điểm cậu bị hỏa táng."
"Không nói chuyện tào lao nữa, ăn cơm xong chúng ta đi xung quanh đây dạo một chút được không?"
"Có cái gì vui đâu mà đi dạo."
"Khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, nếu không đi dạo thì tiếc lắm, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên tôi đi xa nhà." Mạc Tạp hào hứng.
Thành phố xa lạ, bầy người cũng xa lạ. Cảm giác sống ở đây rất kì diệu, giống như toàn thế giới cũng không có người nào biết mình là ai, giống như bắt đầu một cuộc sống mới.
Bởi vì phía ngoài ánh mặt trời rất gay gắt, cho nên bọn họ chủ yếu là đi mua sắm. Mạc Tạp đi phía trước, mặt nhìn đông nhìn tây xem một chút, còn Thần Cách thì chậm rãi đi ở phía sau. Trung tâm mua sắm này rất có quy mô, quầy bán giày dép hiệu Nike cũng rất lớn. Mạc Tạp đi vào. Ngày hôm qua chiếc giày bị kẹt vào trong bồn cầu cũng có chút biến dạng, (Chân bị kẹt, tất nhiên giày cũng bị kẹt ^^), cho nên mình mua một đôi nữa cũng không quá lãng phí. Mạc Tạp đi vào bên trong quầy chọn, Thần Cách đứng ở ngoài cửa chờ. Thỉnh thoảng Mạc Tạp còn có thể nghe được nhiều nhân viên bán hàng bàn luận người nam sinh đứng trước cửa rất đẹp trai a.
Lúc này, có một nữ sinh ăn mặc sành điệu cùng bạn bè trò chuyện đi ngang qua Thần Cách, không cẩn thận giày cao gót lệch sang một cái có chút đứng không vững. Mắt Mạc Tạp thấy nữ sinh đó chắc chắn sẽ ngã nhào vào trong ngực của Thần Cách nhưng Thần Cách lại nhanh chóng giữ thăng bằng cho nữ sinh. Rất may nữ sinh không có té, đương nhiên cũng không có nhào vào trong ngực Thần Cách. Nữ sinh ngẩng đầu nhìn Thần Cách, đầu tiên là quan sát Thần Cách nửa ngày sau đó cắn môi dưới, đỏ mặt lên: "Cám ơn nhiều."
"Không có gì."
Đám nữ sinh kia cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu đi về phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn Thần Cách. Đột nhiên nữ sinh sành điệu đó dừng lại, đi về phía Thần Cách: "À, chuyện này, cậu đi một mình sao? Tôi, tôi muốn cám ơn cậu vì chuyện mới vừa rồi, đây là số điện thoại của tôi. Nếu như cậu không bận rộn, thì, chuyện này, chúng ta có thể cùng đi ra ngoài chơi."
Thần Cách từ chối, mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Tôi đang đợi người."
"Là bạn gái sao?" Nữ sinh ăn mặc sành điệu thử dò xét hỏi, còn tưởng rằng mình vận khí tốt, gặp phải một anh chàng đẹp trai đến như vậy. Bây giờ có thể gặp được một người như vậy cũng không dễ dàng gì.
"Ừ!" Thần Cách rõ ràng không muốn nói thêm nữa.
Nữ sinh lúng túng gật đầu một cái, miễn cưỡng cười một cái liền trở về cùng đám nữ sinh bạn của cô ta. Cách đó không xa, Mạc Tạp đều chứng kiến tất cả. Bây giờ nữ sinh mạnh dạn như vậy rất nhiều. Mạc Tạp liền cao hứng, không nhịn được muốn đùa giỡn với Thần Cách. Mọi người ở chỗ này chắc chắn là không biết mình đi cùng Thần Cách đến đây. Cậu trưng ra vẻ mặt như thằng hề, lúc đi tới Thần Cách giả bộ trật chân, còn kèm theo một tiếng kêu: "Á~~~~" Cậu rơi vào trong ngực của Thần Cách, sau đó cuống quít đỏ mặt đứng lên, quan sát Thần Cách một hồi, cắn môi dưới: "Ngại quá, thật ngại quá, chỗ này trơn quá, tôi không cẩn thận bị trợt chân. Thật là cám ơn cậu a." Mạc Tạp giả bộ như lần đầu tiên thấy Thần Cách. Thần Cách mắt lạnh nhìn Mạc Tạp, không lên tiếng.
Mặt của Mạc Tạp ửng đỏ lên, liếc về Thần Cách một cái, lại xấu hổ cúi đầu nhìn mủi giày của mình: "À, chuyện này, cậu đi một mình sao?"
"Đi cùng một tên ngu xuẩn."
Mạc Tạp không quan tâm tới lời của Thần Cách, nói tiếp: "Là bạn gái sao? Lúc nhìn thấy cậu, đột nhiên tôi, tôi có một câu nói, không biết có nên nói ra khỏi miệng hay không, chuyện đó." Mạc Tạp thu hút tầm nhìn của đám nữ sinh lúc nãy và các nhân viên bán hàng ở cách đó không xa.
"Cậu, nếu được, đá văng bạn gái của cậu sang một bên, đi chung với tôi đi!" Nói xong cũng kéo Thần Cách vào bên trong, chỉ vào một đôi giày: "Nếu như tối nay tôi ngủ cùng cậu, cậu có thể giúp tôi mua đôi giày kia không?"
Lời vừa ra kinh động lòng người. Mạc Tạp rõ ràng có thể nghe được nhân viên bán hàng cùng đám nữ sinh kia phát ra những lời bàn luận lạnh lẽo, nhưng chỉ đưa ánh mắt tập trung vào gương mặt vô biểu tình của Thần Cách. Ở một thành phố hoàn toàn xa lạ, Mạc Tạp rất phóng túng. Loại cảm giác được đùa giỡn với người khác này đúng như trong dự tính, rất thoải mái.
Thần Cách cái gì cũng chưa nói, chỉ lấy tiền trong bóp ra đưa về phía người bán hàng đang ngu ngơ: "Trả tiền."
Nữ sinh ăn mặc sành điệu cũng kinh ngạc, ánh mắt cũng trợn tròn, có lầm hay không?! Như vậy cũng được?! Còn là một nam sinh?!
Mạc Tạp xách theo đôi giày mới mua đi tới đi lui, còn ôm lấy tay của Thần Cách nữa: "Đúng rồi, tôi tên là Mạc Tạp, cậu tên là gì?"
"Hôm nay cậu rất hăng hái đùa giỡn, như vậy cũng rất tốt."
"Dù sao ở đây cũng không ai biết chúng ta, tôi không có vấn đề gì nữa rồi. Tiếp theo, lên lầu ba đi! Còn phải mua đặc sản đem về, rồi phải mua quà tặng cho Hác Suất, Âm Nam. Cậu mang theo bao nhiêu tiền?"
"Ai nói tôi phải trả tiền?"
"Đừng nói như vậy chớ, chẳng phải đã nói tối nay sẽ ngủ cùng cậu sao?"
"Tiền mua đôi giày kia bằng với tiền công cậu ngủ chung với tôi một năm."
"Như vậy cũng được sao?!"
"Một năm là đã nhân nhượng với cậu lắm rồi."
Mạc Tạp hướng về phía Thần Cách khẽ cắn răng, trong lòng âm thầm nguyền rủa. Đừng chọc giận tôi, đàn ông tiêu tiền cũng có thể rất điên cuồng!!
Đi dạo cả ngày, chân Mạc Tạp mềm nhũn ra. Cậu mua túi lớn túi nhỏ, một đống đồ. Chỉ cần là đặc sản của nơi đây Mạc Tạp đều mua. Đến khách sạn, Mạc Tạp cởi giày ra, kéo ống quần lên, mở máy điều hòa không khí và ti vi, tê liệt ngồi trên ghế. Thần Cách vào phòng tắm tắm. Trong chốc lát, Mạc Tạp giống như nhớ ra cái gì đó, từ trong một đống túi đồ lớn, lấy ra một chai rượu đỏ cùng hai cái ly. Mạc Tạp khui chai rượu, rót rượu đỏ vào trong cái ly, tiếp tục ngồi ở trên ghế hai chân lười biếng đặt lên trên bàn, bắp chân trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa, vừa uống rượu vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Tâm tình cậu thật thoải mái, đi du lịch chính là muốn bản thân được hưởng thụ cảm giác an nhàn như thế.
Lúc Thần Cách đi ra, trên mặt Mạc Tạp đã nhuộm màu đỏ, toàn thân đều là mùi rượu. Chai rượu trên bàn đã uống cạn một nửa. Thần Cách ngồi ở mép giường lau tóc, Mạc Tạp nói: "Lúc tôi còn học trung học đệ nhị cấp có đọc qua một bộ tiểu thuyết kinh khủng, hình như tựa là "yêu một người yêu đến chết" hả gì á. Cậu phải cẩn thận nha, nói không chừng đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết nữa đó." Xem ra có chút say rượu nên nói hồ đồ.
Thấy Thần Cách không có quan tâm mình, Mạc Tạp nhấp một hớp rượu đỏ, đi tới, nhảy qua ngồi trên đùi Thần Cách. Nhận lấy cái khăn lông trên đầu Thần Cách, tiếp tục giúp hắn lau tóc.
Thần Cách cười nhạt.
Nhẹ nhàng, ngón tay của Thần Cách lướt qua mặt của Mạc Tạp. Mạc Tạp hô hấp sâu hoắm. Cảm giác này nên hình dung thế nào đây? Tựa như chỉ có chúng ta tồn tại.
Thần Cách nâng càm của Mạc Tạp lên, hôn lên môi Mạc Tạp một cái, khăn lông màu trắng che kín mặt của hai người. Rượu từ trong miệng Mạc Tạp truyền vào trong miệng Thần Cách, sau đó tràn ra ngoài khóe miệng.
Mạc Tạp cười khanh khách đứng lên: "Tôi sẽ yêu cậu, yêu đến hôn chết cậu!"
/87
|