Hơn nửa đêm, vài tấm ảnh vậy mà còn có hiệu quả bùng nổ trên hot search đến vậy.
Tên của Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ, ban đầu vì xuất hiện trên hot search trong chương trình buổi tối, kết quả bây giờ phía sau tên trực tiếp nổ ra một hàng chữ màu đỏ tím.
Rõ ràng đã qua mười hai giờ, nhưng rất nhanh trên các weibo giải trí lớn, đều bắt đầu chuyển phát.
Ngay cả fan CP ngày ngày ầm ĩ muốn phát kẹo, cũng mù mờ.
Đây con mẹ nó là tình huống gì?
Vốn tưởng sau khi chương trình kết thúc, CP này cũng sẽ giải tán, vậy mà còn có hậu mãi, hơn nữa còn là kinh hỷ lớn đến vậy?
"Fuck! Fuck! Fuck!!! Hàng vạn con thảo nê ma đang chạy điên cuồng trong lòng mị đây này, vậy mà cũng không đủ để hình dung được sự kích động của mị thời điểm này. CP mà mị thích, lại lần đầu tiên thành thật nè."
"Nhớ mãi không quên, phải có đáp lại, nhưng đáp lại quá nhanh làm mị có hơi kích động."
"Hơn nữa đêm làm gì đây, còn có cho người khác ngủ không hả. Đừng nói nữa, tui xuống chạy hai vòng rồi về đây."
Tưởng Tĩnh Thành vốn không có weibo, còn weibo của Ngôn Dụ, không phải chuyển tiếp thì là thứ vô cùng chính chủ, cho nên một ngàn fans vô tâm vô phế, muốn để blog chính thức ra trả lời.
Nhưng ảnh chụp rất rõ, đặc biệt là ảnh hai người ôm hôn, đây nếu không phải người yêu......
Nổ cùng blog chính thức còn có nhóm khách mời của chương trình.
Hứa Tiếu suy nghĩ đơn giản nhất, cô vừa xong cảnh quay đêm, ngồi trên xe định về khách sạn. Không ngờ vừa lướt weibo, thì nhìn thấy tin tức chấn động này.
Cô hỏi trong nhóm: "Mọi người nhìn thấy weibo không? Tôi không nhìn nhầm chứ."
Không ngờ cô vừa gửi xong, Uông Thừa lại là người đầu tiên trả lời cô: "Cô không nhìn nhầm đâu, tôi cũng đang xem đây."
"Doanh trưởng và Ngôn Dụ???" Hứa Tiếu gửi liên tiếp mấy dấu hỏi.
Hai người ầm ĩ muốn đến hôn lễ Tưởng Tĩnh Thành hát bài hát chúc mừng, làm thế nào cũng không ngờ sẽ là cục diện này.
Cũng chính Diệp Liên Tâm lúc đó đã phát hiện manh mối, nhưng cô cũng không ngờ, Ngôn Dụ thật sự có thể ở cùng với Tưởng Tĩnh Thành. Thấy Hứa Tiếu cứ hỏi mãi trong nhóm, lúc đó khi ghi hình chương trình, doanh trưởng và Ngôn Dụ rốt cuộc có chuyện gì không.
Diệp Liên Tâm không nhịn được trả lời cô: "Mặc kệ nói thế nào, chúng ta chúc phúc họ là được rồi."
"Nhưng nếu họ thành đôi lúc ghi hình chương trình, chị nói xem doanh trưởng có bị đơn vị xử phạt không?" Hứa Tiếu cũng rất quan tâm.
Dù sao lúc đó họ đi ghi hình chương trình, tổ tiết mục luôn nhấn mạnh với họ, không được tùy ý quá mức với quân nhân.
Đây là một nơi nghiêm túc, các khách mời họ đều là đi huấn luyện.
Cho nên dù là khách mời, đều không sao dám càn rỡ với huấn luyện viên.
Vốn tưởng chương trình phát sóng rồi, xem như là bình bình an an trôi qua, hơn nữa ratings còn tốt thế kia. Kết quả không ngờ thời điểm này lại rộ ra tin tức lớn đến vậy.
Ngôn Dụ vốn đã sắp ngủ, thế nhưng lại nhận được điện thoại của Diệp Liên Tâm.
Kể từ sau khi ở quân doanh, Ngôn Dụ luôn từ chối các chương trình tuyên truyền, cho nên cũng rất ít liên lạc với họ, thỉnh thoảng cũng chỉ lên wechat hàn huyên đôi câu.
Vì hôm nay là thứ sáu, buổi tối sau khi Tưởng Tĩnh Thành tan làm thì trở về.
Lúc này Ngôn Dụ dựa trong ngực anh, mắt đã sắp díu hết lại.
Thì di động trên đầu giường rung lên, cô hừ hừ hai tiếng, hơi không kiên nhẫn: "Ai gọi đến thế?"
Vẫn là Tưởng Tĩnh Thành đưa tay ra lấy, cầm điện thoại trong tay.
Trên màn hình, nhấp nháy ba chữ Diệp Liên Tâm, Tưởng Tĩnh Thành khẽ nhướng mày, cúi đầu nhìn trong ngực, lại nhìn Ngôn Dụ rúc ở ngực mình. Cô ngủ giống y chang mèo con, móng vuốt buông xuống, cả người đều cực kỳ nhu thuận.
"Là Diệp Liên Tâm gọi, muốn nhận không?"
Tưởng Tĩnh Thành thấp giọng hỏi cô, trong phòng ngủ đã tắt đèn, màn hình di động hơi sáng, cũng làm cho Ngôn Dụ cảm thấy chói mắt. Cô đưa tay đập lên cổ tay Tưởng Tĩnh Thành, suýt nữa thì hất di động xuống đất.
Tính khí lúc ngủ này của cô, Tưởng Tĩnh Thành rất phục.
Nhưng cho dù bị đánh anh cũng không tức giận.
Trôi qua lâu như vậy, từ sau khi cô từ Mỹ về, chạy đuổi theo mình. Lại đến sau này họ hòa hợp, đã trải qua hàng loạt chuyện, vừa mới đầu giữa hai người đều là trạng thái cẩn thận, đến bây giờ cô đã không chút cố kỵ vùi trong ngực mình, tính xấu nổi lên, thì tùy tiện đánh tới.
Nói thật, Tưởng Tĩnh Thành không chỉ không tức giận, mà anh còn rất vui.
Ngôn Dụ cuối cùng cũng đã buông xuống tâm kết của cô, bắt đầu từ lúc ở trong bộ đội, giây phút cô thẳng thắn với mình thì cô đã hoàn toàn buông xuống những thứ cô mang trên lưng mấy năm nay.
Như thế rất tốt.
Tưởng Tĩnh Thành cũng không ngờ, chỉ một chuyện nhỏ như vậy, lại khiến anh có suy nghĩ này.
Mà giờ phút này Ngôn Dụ cũng nửa ngồi dậy, cầm di động qua, kết nối.
Là bên kia nói chuyện trước, cô yên lặng lắng nghe.
Thời gian cũng không lâu, có lẽ là đã nghe xong lời của Diệp Liên Tâm, Ngôn Dụ mới mở miệng: "Cảm ơn em nói cho chị biết."
Nói xong, cô lại đột nhiên nói một câu: "Doanh trưởng đang ở bên cạnh chị, muốn nói vài câu với anh ấy không?"
Diệp Liên Tâm vốn chỉ muốn điện thoại đến nói cho cô biết tin tức trên mạng, lúc nghe thấy câu này, cả người đều cứng đờ. Rõ ràng lúc này cô cũng đang mặc đồ ngủ thoải mái ngồi trên sofa trong nhà, nhưng khi nghe thấy hai chữ doanh trưởng kia, giống như chợt trở về sân huấn luyện, người đàn ông rõ ràng đẹp trai nổ trời là vậy, thế nhưng cũng nghiêm khắc kinh khủng, lạnh lùng chỉ cô nói: Năm vòng.
Cô cũng không muốn chạy vòng quanh lần nữa đâu.
"Không muốn."
Diệp Liên Tâm nói xong thì thẳng thừng dập máy.
Lúc này ngay cả Tưởng Tĩnh Thành cũng nghe thấy rõ ràng, bởi vì đúng lúc anh bật điện cho nên Ngôn Dụ nhìn thấy được vẻ lúng túng nói không nên lời trên mặt anh.
Một giây sau, Ngôn Dụ đập giường cười ầm lên.
"Cái cô Diệp Liên Tâm này," Tưởng Tĩnh Thành lắc đầu, anh có đáng sợ vậy à?
Ngôn Dụ sáp tới, hôn lên khóe miệng anh, rất dịu dàng vỗ vỗ vai anh, dỗ dành: "Anh tiểu Thành, đừng buồn, em sẽ không ghét bỏ anh đâu."
Tưởng Tĩnh Thành: "......" Haha, anh cảm ơn ghê.
Đùa với anh xong, Ngôn Dụ đứng dậy, mở weibo. Sau khi cô nhìn thấy tin tức chấn động trên weibo, sắc mặt hơi thay đổi, ngược lại Tưởng Tĩnh Thành ra ngoài rót nước uống, trở vào thấy cô còn ôm di động, trầm giọng nói: "Nên ngủ rồi, đừng xem di động nữa."
Tưởng Tĩnh Thành đưa ly nước vào trong bàn tay cô, thấy cô vẫn cầm di động, nghiêng đầu nhìn hỏi: "Có gì đẹp?"
Ai ngờ Ngôn Dụ còn nhanh hơn anh, đem di động úp lên chăn.
Không để anh xem.
"Bí mật," Ngôn Dụ cố ý nói.
Tưởng Tĩnh Thành thấp giọng cười giễu, còn chơi trò này với anh nữa cơ đấy. Anh cũng không có lòng tò mò gì, huống hồ mấy thứ trên weibo anh cũng không hiểu, cho nên không xem thì không xem.
Thấy anh lại bưng ly nước đi ra, Ngôn Dụ mới ngồi dậy.
Cô nhìn tài khoản quảng cáo bùng nổ đầu tiên kia, là một số weibo giải trí chỉ có ba mươi vạn fans.
Ngôn Dụ từng muốn làm sáng tỏ chuyện tình cảm của cô và Tưởng Tĩnh Thành, cũng từng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến anh.
Nhưng giờ phút này nghĩ đến, lại thông qua kiểu chụp lén khiến người ta chán ghét này, thì cô cảm thấy phiền chán.
Cô chính là kiểu người này, người không phạm ta ta không phạm người, nếu ai đó thật sự ức hiếp đến trên đầu cô. Nói thật, cô sẽ không khoan dung độ lượng với người từng muốn xúc phạm cô vậy đâu.
Mấy năm nay ở Mỹ, quả thực cô đã học được chút thủ đoạn từ Quý Khải Phục.
Chỉ là cô không ngờ, ngày hôm sau Tưởng Tĩnh Thành lại bị gọi về đơn vị.
Sắc mặt cô không tốt nói: "Không phải đã nói là có thể nghỉ hai ngày sao?"
Tưởng Tĩnh Thành còn tưởng cô cuối tuần bị phá rối thì không vui, đang mặc áo khoác, cúi đầu hôn lên trán cô: "Lần sau bồi thường cho em."
Trước khi đi, Ngôn Dụ lại hỏi một câu: "Đột ngột gọi về là có chuyện gì hả anh?"
Tưởng Tĩnh Thành tùy tiện mỉm cười, cúi đầu nhìn cô cười nhạt nói: "Bộ đội là thế đấy, cho dù là nghĩ cũng phải tùy thời đợi lệnh. Em đừng lo."
Lúc này Ngôn Dụ mới gật đầu.
Không ngờ anh vừa ra cửa, còn chưa đi đến bãi đậu xe thì nhận được điện thoại của Hàn Kinh Dương gọi đến, mở miệng câu đầu tiên chính là trêu chọc anh: "Anh Thành, dạo này nổi ghê nha."
"Cút," Tưởng Tĩnh Thành lạnh lùng giễu cợt.
Hàn Kinh Dương cũng không để ý thái độ này của anh, chuyện của Tưởng Tĩnh Thành náo nhiệt như vậy, các anh em đều hiếm khi nhìn thấy. Cho nên mọi người không làm gì cả, chỉ đợi xem tiếp thôi.
Đừng thấy bây giờ trên mạng náo nhiệt, nhưng người biết chân tướng, đều biết, hai người này nào phải lúc ghi hình chương trình mới ở cùng nhau.
Tưởng Tĩnh Thành đã nhìn chằm chằm Ngôn Dụ từ lúc còn nhỏ cơ.
"Muốn anh em tìm người làm sáng tỏ cho các cậu không? Loại chuyện này, nhanh chóng làm sáng tỏ, đều tốt cho cậu với Ngôn Ngôn. Thanh giả tự thanh gì gì đó, không tồn tại."
Hàn Kinh Dương thỉnh thoảng cũng sẽ quan hệ với người của giới giải trí, tin tức trong giới này, chỉ cần không làm sáng tỏ thì qua hai ngày nữa có thể lên men đến mức khiến bạn không thể nhận ra.
Như quán bar kia của anh, ma túy, cờ bạc, mại dâm chắc chắn sẽ không nhiễm phải.
Thế nhưng cũng không biết ai con mẹ nó ở bên ngoài tung tin vịt, cuối cùng lại đặt cho anh cái danh là nơi dâm loạn.
"Làm sáng tỏ cái gì?" Tưởng Tĩnh Thành một tay cầm chìa khóa xe, đi đến bãi đậu xe, trực tiếp bấm, tít tít hai tiếng cửa xe được mở ra.
Thực ra mấy tấm ảnh kia, buổi sáng Tưởng Tĩnh Thành đã nhìn thấy.
Chuyện lớn như vậy, Ngôn Dụ giấu anh, bọn Hàn Kinh Dương không thể cũng giấu anh. Nhưng vừa nghĩ đến đối phương lại chụp lén được anh ở bãi đậu xe, Tưởng Tĩnh Thành khẽ lắc đầu,
Nếu chuyện này để đại đội trưởng đơn vị cũ anh biết được, chỉ sợ sẽ mắng năng lực phản trinh sát của anh đều bị chó ăn rồi.
Anh lái xe thẳng đến đoàn bộ, lần này là thư ký của đoàn trưởng điện thoại cho anh, bảo anh đến.
Đoàn trưởng Hoàng Chấn Cương, năm nay vừa đúng bốn mươi tuổi. Trước khi Tưởng Tĩnh Thành muốn chuyển về Bắc Kinh, đều được các đơn vị giành giật, lính từ chỗ bọn anh ra đều là hảo hán.
Càng đừng nói trung đội trưởng anh đã bồi dưỡng bao nhiêu năm.
Cho nên đơn vị họ có thể cướp được người, thật sự xem như bảo bối. Bình thường đoàn trưởng sẽ không dễ gì gọi người đến, dù sao ai cũng biết, tính khí này của đoàn trưởng, gọi người đến thì chính là phun lửa.
Thế nhưng đây không phải, Tưởng Tĩnh Thành vừa vào văn phòng, đứng thẳng tắp trước bàn làm việc.
Người đàn ông ba mươi tuổi, cơ thể cao lớn, eo lại thẳng, cho dù lúc này Hoàng Chấn Cương đang cúi đầu, cũng cảm giác được một bức tường đang dựng trước mặt.
"Báo cáo," Hoàng Chấn Cương còn đang cúi đầu, Tưởng Tĩnh Thành bình tĩnh hô vang.
Kết quả Hoàng Chấn Cương vừa ngẩng đầu lên, liền ném ập tài liệu đang xem trong tay sang, Tưởng Tĩnh Thành không tránh, tệp tài liệu liền nện lên đầu anh.
"Cậu khốn nạn," Hoàng Chấn Cương thật sự tức giận, chủ đề chương trình này vốn là để tuyên dương ủng hộ bộ đội, yêu nước, bây giờ thì tốt rồi, làm ra tin tức sĩ quan huấn luyện yêu đương với khách mời. Những cư dân mạng dọa quấy rối, một đám ồn ào vô cùng. Nhưng phía trên nếu thật sự truy cứu trách nhiệm đến Tưởng Tĩnh Thành, thì ghi lỗi nặng cho anh cũng không đủ.
Mỗi năm lúc đào tạo quân sự ở các trường đại học và cao đẳng, mặc dù nói những sinh viên cũng đều là người thành niên, nhưng bộ đội cũng ra lệnh, nghiêm cấm sĩ quan huấn luyện tiếp xúc riêng với sinh viên, loại chuyện này chính là lệnh cấm.
Không phải cấm anh tìm đối tượng, nhưng tối thiểu phải xem trường hợp, xem đối tượng.
"Cậu có biết bên ngoài nói cậu thế nào không, nói cậu lợi dụng chức vụ, dụ dỗ khách mời nữ. Chụp xuống cái mũ lớn như vậy, cậu cảm thấy trên đầu cậu gánh có nổi không?"
Ai ngờ Tưởng Tĩnh Thành bình tĩnh nhìn ông, trầm giọng nói: "Báo cáo, tôi không có."
"Cậu không có yêu đương với cô gái người ta?" Hoàng Chấn Cương nhìn anh, ảnh cũng có rồi.
Tưởng Tĩnh Thành gật đầu, "Có ạ."
Hừ, Hoàng Chấn Cương nghe vậy càng giận hơn, cậu đây là phủ nhận, không muốn chịu trách nhiệm à.
Vì thế ông càng giận hơn.
"Lúc trước tôi đi tập huấn một tháng đã làm lỡ, vốn báo cáo kết hôn của tôi đã phải nộp lên."
Hoàng Chấn Cương là người Tứ Xuyên, một bụng lời thô tục thật sự muốn chửi ra, bỗng bị chặn lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh, nói: "Gì, cái gì?"
"Báo cáo đoàn trưởng, tôi là nói, báo cáo kết hôn của tôi và Ngôn Dụ, thứ hai tuần sau sẽ nộp lên."
"Phiền anh phê chuẩn."
*
Lúc này, Ngôn Dụ đang ngồi ở nhà, trong di động cô là một đoạn thoại cô đã viết xong. Thực ra đêm qua, đã ấp ủ trong đầu cô.
Cho đến nay, từ sau chuyện sợi dây chuyền hai tỷ của Quý Khải Phục, thì những tin đồn về cô, đâu đâu cũng có.
Những chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến cô, cũng bị gán lên người cô.
Sở dĩ cô chưa từng làm sáng tỏ, là vì thực sự không để ý. Nhưng lúc này lại liên quan đến danh dự của Tưởng Tĩnh Thành, nhất là nhìn thấy những lời nói vô cùng ác ý của cư dân mạng, thì cô rất để ý.
Mặc dù có chúc phúc, nhưng những bình luận ác ý kia, cũng thường nảy ra.
"Một tên lính nghèo hèn, lợi dụng chương trình, đùa giỡn với quản lý cấp cao của một công ty lớn, mặt dày quá."
"Trong chương trình thì huấn luyện người ta, riêng tư thì lại dụ dỗ, đồ không có thực lực, hai mặt."
"Phải, loại người này lẽ nào không nên phạt hắn ta à, đây là lợi dụng chức vụ, dụ dỗ học viên nữ đấy."
Lúc những bình luận ác ý đó đánh vào Ngôn Dụ, có thể cô sẽ không để ý, nhưng lúc đánh vào Tưởng Tĩnh Thành, cô lại không thể nào không để ý được.
Vì thế weibo hàng năm chỉ có chuyển phát và chính thức kia của cô, lần đầu tiên tự tay cô đăng một weibo.
"Mùa hè năm ấy, anh mười bảy, em mười bốn."
Ảnh đính kèm là một bức ảnh cũ, thiếu niên mặc áo bóng rổ màu tím vàng, tay phải kẹp một trái bóng, mà bên trái là một thiếu nữ mặc áo đầm trắng.
Đây là bức ảnh Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành lần đầu tiên chụp riêng.
Cũng là bắt đầu câu chuyện của họ.
Tên của Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ, ban đầu vì xuất hiện trên hot search trong chương trình buổi tối, kết quả bây giờ phía sau tên trực tiếp nổ ra một hàng chữ màu đỏ tím.
Rõ ràng đã qua mười hai giờ, nhưng rất nhanh trên các weibo giải trí lớn, đều bắt đầu chuyển phát.
Ngay cả fan CP ngày ngày ầm ĩ muốn phát kẹo, cũng mù mờ.
Đây con mẹ nó là tình huống gì?
Vốn tưởng sau khi chương trình kết thúc, CP này cũng sẽ giải tán, vậy mà còn có hậu mãi, hơn nữa còn là kinh hỷ lớn đến vậy?
"Fuck! Fuck! Fuck!!! Hàng vạn con thảo nê ma đang chạy điên cuồng trong lòng mị đây này, vậy mà cũng không đủ để hình dung được sự kích động của mị thời điểm này. CP mà mị thích, lại lần đầu tiên thành thật nè."
"Nhớ mãi không quên, phải có đáp lại, nhưng đáp lại quá nhanh làm mị có hơi kích động."
"Hơn nữa đêm làm gì đây, còn có cho người khác ngủ không hả. Đừng nói nữa, tui xuống chạy hai vòng rồi về đây."
Tưởng Tĩnh Thành vốn không có weibo, còn weibo của Ngôn Dụ, không phải chuyển tiếp thì là thứ vô cùng chính chủ, cho nên một ngàn fans vô tâm vô phế, muốn để blog chính thức ra trả lời.
Nhưng ảnh chụp rất rõ, đặc biệt là ảnh hai người ôm hôn, đây nếu không phải người yêu......
Nổ cùng blog chính thức còn có nhóm khách mời của chương trình.
Hứa Tiếu suy nghĩ đơn giản nhất, cô vừa xong cảnh quay đêm, ngồi trên xe định về khách sạn. Không ngờ vừa lướt weibo, thì nhìn thấy tin tức chấn động này.
Cô hỏi trong nhóm: "Mọi người nhìn thấy weibo không? Tôi không nhìn nhầm chứ."
Không ngờ cô vừa gửi xong, Uông Thừa lại là người đầu tiên trả lời cô: "Cô không nhìn nhầm đâu, tôi cũng đang xem đây."
"Doanh trưởng và Ngôn Dụ???" Hứa Tiếu gửi liên tiếp mấy dấu hỏi.
Hai người ầm ĩ muốn đến hôn lễ Tưởng Tĩnh Thành hát bài hát chúc mừng, làm thế nào cũng không ngờ sẽ là cục diện này.
Cũng chính Diệp Liên Tâm lúc đó đã phát hiện manh mối, nhưng cô cũng không ngờ, Ngôn Dụ thật sự có thể ở cùng với Tưởng Tĩnh Thành. Thấy Hứa Tiếu cứ hỏi mãi trong nhóm, lúc đó khi ghi hình chương trình, doanh trưởng và Ngôn Dụ rốt cuộc có chuyện gì không.
Diệp Liên Tâm không nhịn được trả lời cô: "Mặc kệ nói thế nào, chúng ta chúc phúc họ là được rồi."
"Nhưng nếu họ thành đôi lúc ghi hình chương trình, chị nói xem doanh trưởng có bị đơn vị xử phạt không?" Hứa Tiếu cũng rất quan tâm.
Dù sao lúc đó họ đi ghi hình chương trình, tổ tiết mục luôn nhấn mạnh với họ, không được tùy ý quá mức với quân nhân.
Đây là một nơi nghiêm túc, các khách mời họ đều là đi huấn luyện.
Cho nên dù là khách mời, đều không sao dám càn rỡ với huấn luyện viên.
Vốn tưởng chương trình phát sóng rồi, xem như là bình bình an an trôi qua, hơn nữa ratings còn tốt thế kia. Kết quả không ngờ thời điểm này lại rộ ra tin tức lớn đến vậy.
Ngôn Dụ vốn đã sắp ngủ, thế nhưng lại nhận được điện thoại của Diệp Liên Tâm.
Kể từ sau khi ở quân doanh, Ngôn Dụ luôn từ chối các chương trình tuyên truyền, cho nên cũng rất ít liên lạc với họ, thỉnh thoảng cũng chỉ lên wechat hàn huyên đôi câu.
Vì hôm nay là thứ sáu, buổi tối sau khi Tưởng Tĩnh Thành tan làm thì trở về.
Lúc này Ngôn Dụ dựa trong ngực anh, mắt đã sắp díu hết lại.
Thì di động trên đầu giường rung lên, cô hừ hừ hai tiếng, hơi không kiên nhẫn: "Ai gọi đến thế?"
Vẫn là Tưởng Tĩnh Thành đưa tay ra lấy, cầm điện thoại trong tay.
Trên màn hình, nhấp nháy ba chữ Diệp Liên Tâm, Tưởng Tĩnh Thành khẽ nhướng mày, cúi đầu nhìn trong ngực, lại nhìn Ngôn Dụ rúc ở ngực mình. Cô ngủ giống y chang mèo con, móng vuốt buông xuống, cả người đều cực kỳ nhu thuận.
"Là Diệp Liên Tâm gọi, muốn nhận không?"
Tưởng Tĩnh Thành thấp giọng hỏi cô, trong phòng ngủ đã tắt đèn, màn hình di động hơi sáng, cũng làm cho Ngôn Dụ cảm thấy chói mắt. Cô đưa tay đập lên cổ tay Tưởng Tĩnh Thành, suýt nữa thì hất di động xuống đất.
Tính khí lúc ngủ này của cô, Tưởng Tĩnh Thành rất phục.
Nhưng cho dù bị đánh anh cũng không tức giận.
Trôi qua lâu như vậy, từ sau khi cô từ Mỹ về, chạy đuổi theo mình. Lại đến sau này họ hòa hợp, đã trải qua hàng loạt chuyện, vừa mới đầu giữa hai người đều là trạng thái cẩn thận, đến bây giờ cô đã không chút cố kỵ vùi trong ngực mình, tính xấu nổi lên, thì tùy tiện đánh tới.
Nói thật, Tưởng Tĩnh Thành không chỉ không tức giận, mà anh còn rất vui.
Ngôn Dụ cuối cùng cũng đã buông xuống tâm kết của cô, bắt đầu từ lúc ở trong bộ đội, giây phút cô thẳng thắn với mình thì cô đã hoàn toàn buông xuống những thứ cô mang trên lưng mấy năm nay.
Như thế rất tốt.
Tưởng Tĩnh Thành cũng không ngờ, chỉ một chuyện nhỏ như vậy, lại khiến anh có suy nghĩ này.
Mà giờ phút này Ngôn Dụ cũng nửa ngồi dậy, cầm di động qua, kết nối.
Là bên kia nói chuyện trước, cô yên lặng lắng nghe.
Thời gian cũng không lâu, có lẽ là đã nghe xong lời của Diệp Liên Tâm, Ngôn Dụ mới mở miệng: "Cảm ơn em nói cho chị biết."
Nói xong, cô lại đột nhiên nói một câu: "Doanh trưởng đang ở bên cạnh chị, muốn nói vài câu với anh ấy không?"
Diệp Liên Tâm vốn chỉ muốn điện thoại đến nói cho cô biết tin tức trên mạng, lúc nghe thấy câu này, cả người đều cứng đờ. Rõ ràng lúc này cô cũng đang mặc đồ ngủ thoải mái ngồi trên sofa trong nhà, nhưng khi nghe thấy hai chữ doanh trưởng kia, giống như chợt trở về sân huấn luyện, người đàn ông rõ ràng đẹp trai nổ trời là vậy, thế nhưng cũng nghiêm khắc kinh khủng, lạnh lùng chỉ cô nói: Năm vòng.
Cô cũng không muốn chạy vòng quanh lần nữa đâu.
"Không muốn."
Diệp Liên Tâm nói xong thì thẳng thừng dập máy.
Lúc này ngay cả Tưởng Tĩnh Thành cũng nghe thấy rõ ràng, bởi vì đúng lúc anh bật điện cho nên Ngôn Dụ nhìn thấy được vẻ lúng túng nói không nên lời trên mặt anh.
Một giây sau, Ngôn Dụ đập giường cười ầm lên.
"Cái cô Diệp Liên Tâm này," Tưởng Tĩnh Thành lắc đầu, anh có đáng sợ vậy à?
Ngôn Dụ sáp tới, hôn lên khóe miệng anh, rất dịu dàng vỗ vỗ vai anh, dỗ dành: "Anh tiểu Thành, đừng buồn, em sẽ không ghét bỏ anh đâu."
Tưởng Tĩnh Thành: "......" Haha, anh cảm ơn ghê.
Đùa với anh xong, Ngôn Dụ đứng dậy, mở weibo. Sau khi cô nhìn thấy tin tức chấn động trên weibo, sắc mặt hơi thay đổi, ngược lại Tưởng Tĩnh Thành ra ngoài rót nước uống, trở vào thấy cô còn ôm di động, trầm giọng nói: "Nên ngủ rồi, đừng xem di động nữa."
Tưởng Tĩnh Thành đưa ly nước vào trong bàn tay cô, thấy cô vẫn cầm di động, nghiêng đầu nhìn hỏi: "Có gì đẹp?"
Ai ngờ Ngôn Dụ còn nhanh hơn anh, đem di động úp lên chăn.
Không để anh xem.
"Bí mật," Ngôn Dụ cố ý nói.
Tưởng Tĩnh Thành thấp giọng cười giễu, còn chơi trò này với anh nữa cơ đấy. Anh cũng không có lòng tò mò gì, huống hồ mấy thứ trên weibo anh cũng không hiểu, cho nên không xem thì không xem.
Thấy anh lại bưng ly nước đi ra, Ngôn Dụ mới ngồi dậy.
Cô nhìn tài khoản quảng cáo bùng nổ đầu tiên kia, là một số weibo giải trí chỉ có ba mươi vạn fans.
Ngôn Dụ từng muốn làm sáng tỏ chuyện tình cảm của cô và Tưởng Tĩnh Thành, cũng từng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến anh.
Nhưng giờ phút này nghĩ đến, lại thông qua kiểu chụp lén khiến người ta chán ghét này, thì cô cảm thấy phiền chán.
Cô chính là kiểu người này, người không phạm ta ta không phạm người, nếu ai đó thật sự ức hiếp đến trên đầu cô. Nói thật, cô sẽ không khoan dung độ lượng với người từng muốn xúc phạm cô vậy đâu.
Mấy năm nay ở Mỹ, quả thực cô đã học được chút thủ đoạn từ Quý Khải Phục.
Chỉ là cô không ngờ, ngày hôm sau Tưởng Tĩnh Thành lại bị gọi về đơn vị.
Sắc mặt cô không tốt nói: "Không phải đã nói là có thể nghỉ hai ngày sao?"
Tưởng Tĩnh Thành còn tưởng cô cuối tuần bị phá rối thì không vui, đang mặc áo khoác, cúi đầu hôn lên trán cô: "Lần sau bồi thường cho em."
Trước khi đi, Ngôn Dụ lại hỏi một câu: "Đột ngột gọi về là có chuyện gì hả anh?"
Tưởng Tĩnh Thành tùy tiện mỉm cười, cúi đầu nhìn cô cười nhạt nói: "Bộ đội là thế đấy, cho dù là nghĩ cũng phải tùy thời đợi lệnh. Em đừng lo."
Lúc này Ngôn Dụ mới gật đầu.
Không ngờ anh vừa ra cửa, còn chưa đi đến bãi đậu xe thì nhận được điện thoại của Hàn Kinh Dương gọi đến, mở miệng câu đầu tiên chính là trêu chọc anh: "Anh Thành, dạo này nổi ghê nha."
"Cút," Tưởng Tĩnh Thành lạnh lùng giễu cợt.
Hàn Kinh Dương cũng không để ý thái độ này của anh, chuyện của Tưởng Tĩnh Thành náo nhiệt như vậy, các anh em đều hiếm khi nhìn thấy. Cho nên mọi người không làm gì cả, chỉ đợi xem tiếp thôi.
Đừng thấy bây giờ trên mạng náo nhiệt, nhưng người biết chân tướng, đều biết, hai người này nào phải lúc ghi hình chương trình mới ở cùng nhau.
Tưởng Tĩnh Thành đã nhìn chằm chằm Ngôn Dụ từ lúc còn nhỏ cơ.
"Muốn anh em tìm người làm sáng tỏ cho các cậu không? Loại chuyện này, nhanh chóng làm sáng tỏ, đều tốt cho cậu với Ngôn Ngôn. Thanh giả tự thanh gì gì đó, không tồn tại."
Hàn Kinh Dương thỉnh thoảng cũng sẽ quan hệ với người của giới giải trí, tin tức trong giới này, chỉ cần không làm sáng tỏ thì qua hai ngày nữa có thể lên men đến mức khiến bạn không thể nhận ra.
Như quán bar kia của anh, ma túy, cờ bạc, mại dâm chắc chắn sẽ không nhiễm phải.
Thế nhưng cũng không biết ai con mẹ nó ở bên ngoài tung tin vịt, cuối cùng lại đặt cho anh cái danh là nơi dâm loạn.
"Làm sáng tỏ cái gì?" Tưởng Tĩnh Thành một tay cầm chìa khóa xe, đi đến bãi đậu xe, trực tiếp bấm, tít tít hai tiếng cửa xe được mở ra.
Thực ra mấy tấm ảnh kia, buổi sáng Tưởng Tĩnh Thành đã nhìn thấy.
Chuyện lớn như vậy, Ngôn Dụ giấu anh, bọn Hàn Kinh Dương không thể cũng giấu anh. Nhưng vừa nghĩ đến đối phương lại chụp lén được anh ở bãi đậu xe, Tưởng Tĩnh Thành khẽ lắc đầu,
Nếu chuyện này để đại đội trưởng đơn vị cũ anh biết được, chỉ sợ sẽ mắng năng lực phản trinh sát của anh đều bị chó ăn rồi.
Anh lái xe thẳng đến đoàn bộ, lần này là thư ký của đoàn trưởng điện thoại cho anh, bảo anh đến.
Đoàn trưởng Hoàng Chấn Cương, năm nay vừa đúng bốn mươi tuổi. Trước khi Tưởng Tĩnh Thành muốn chuyển về Bắc Kinh, đều được các đơn vị giành giật, lính từ chỗ bọn anh ra đều là hảo hán.
Càng đừng nói trung đội trưởng anh đã bồi dưỡng bao nhiêu năm.
Cho nên đơn vị họ có thể cướp được người, thật sự xem như bảo bối. Bình thường đoàn trưởng sẽ không dễ gì gọi người đến, dù sao ai cũng biết, tính khí này của đoàn trưởng, gọi người đến thì chính là phun lửa.
Thế nhưng đây không phải, Tưởng Tĩnh Thành vừa vào văn phòng, đứng thẳng tắp trước bàn làm việc.
Người đàn ông ba mươi tuổi, cơ thể cao lớn, eo lại thẳng, cho dù lúc này Hoàng Chấn Cương đang cúi đầu, cũng cảm giác được một bức tường đang dựng trước mặt.
"Báo cáo," Hoàng Chấn Cương còn đang cúi đầu, Tưởng Tĩnh Thành bình tĩnh hô vang.
Kết quả Hoàng Chấn Cương vừa ngẩng đầu lên, liền ném ập tài liệu đang xem trong tay sang, Tưởng Tĩnh Thành không tránh, tệp tài liệu liền nện lên đầu anh.
"Cậu khốn nạn," Hoàng Chấn Cương thật sự tức giận, chủ đề chương trình này vốn là để tuyên dương ủng hộ bộ đội, yêu nước, bây giờ thì tốt rồi, làm ra tin tức sĩ quan huấn luyện yêu đương với khách mời. Những cư dân mạng dọa quấy rối, một đám ồn ào vô cùng. Nhưng phía trên nếu thật sự truy cứu trách nhiệm đến Tưởng Tĩnh Thành, thì ghi lỗi nặng cho anh cũng không đủ.
Mỗi năm lúc đào tạo quân sự ở các trường đại học và cao đẳng, mặc dù nói những sinh viên cũng đều là người thành niên, nhưng bộ đội cũng ra lệnh, nghiêm cấm sĩ quan huấn luyện tiếp xúc riêng với sinh viên, loại chuyện này chính là lệnh cấm.
Không phải cấm anh tìm đối tượng, nhưng tối thiểu phải xem trường hợp, xem đối tượng.
"Cậu có biết bên ngoài nói cậu thế nào không, nói cậu lợi dụng chức vụ, dụ dỗ khách mời nữ. Chụp xuống cái mũ lớn như vậy, cậu cảm thấy trên đầu cậu gánh có nổi không?"
Ai ngờ Tưởng Tĩnh Thành bình tĩnh nhìn ông, trầm giọng nói: "Báo cáo, tôi không có."
"Cậu không có yêu đương với cô gái người ta?" Hoàng Chấn Cương nhìn anh, ảnh cũng có rồi.
Tưởng Tĩnh Thành gật đầu, "Có ạ."
Hừ, Hoàng Chấn Cương nghe vậy càng giận hơn, cậu đây là phủ nhận, không muốn chịu trách nhiệm à.
Vì thế ông càng giận hơn.
"Lúc trước tôi đi tập huấn một tháng đã làm lỡ, vốn báo cáo kết hôn của tôi đã phải nộp lên."
Hoàng Chấn Cương là người Tứ Xuyên, một bụng lời thô tục thật sự muốn chửi ra, bỗng bị chặn lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh, nói: "Gì, cái gì?"
"Báo cáo đoàn trưởng, tôi là nói, báo cáo kết hôn của tôi và Ngôn Dụ, thứ hai tuần sau sẽ nộp lên."
"Phiền anh phê chuẩn."
*
Lúc này, Ngôn Dụ đang ngồi ở nhà, trong di động cô là một đoạn thoại cô đã viết xong. Thực ra đêm qua, đã ấp ủ trong đầu cô.
Cho đến nay, từ sau chuyện sợi dây chuyền hai tỷ của Quý Khải Phục, thì những tin đồn về cô, đâu đâu cũng có.
Những chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến cô, cũng bị gán lên người cô.
Sở dĩ cô chưa từng làm sáng tỏ, là vì thực sự không để ý. Nhưng lúc này lại liên quan đến danh dự của Tưởng Tĩnh Thành, nhất là nhìn thấy những lời nói vô cùng ác ý của cư dân mạng, thì cô rất để ý.
Mặc dù có chúc phúc, nhưng những bình luận ác ý kia, cũng thường nảy ra.
"Một tên lính nghèo hèn, lợi dụng chương trình, đùa giỡn với quản lý cấp cao của một công ty lớn, mặt dày quá."
"Trong chương trình thì huấn luyện người ta, riêng tư thì lại dụ dỗ, đồ không có thực lực, hai mặt."
"Phải, loại người này lẽ nào không nên phạt hắn ta à, đây là lợi dụng chức vụ, dụ dỗ học viên nữ đấy."
Lúc những bình luận ác ý đó đánh vào Ngôn Dụ, có thể cô sẽ không để ý, nhưng lúc đánh vào Tưởng Tĩnh Thành, cô lại không thể nào không để ý được.
Vì thế weibo hàng năm chỉ có chuyển phát và chính thức kia của cô, lần đầu tiên tự tay cô đăng một weibo.
"Mùa hè năm ấy, anh mười bảy, em mười bốn."
Ảnh đính kèm là một bức ảnh cũ, thiếu niên mặc áo bóng rổ màu tím vàng, tay phải kẹp một trái bóng, mà bên trái là một thiếu nữ mặc áo đầm trắng.
Đây là bức ảnh Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành lần đầu tiên chụp riêng.
Cũng là bắt đầu câu chuyện của họ.
/93
|