"Mình có thể bước lên con đường kia, tiến vào Thượng Cổ Thánh Viện trong hỗn độn hay không?" Nhóc tỳ tự nói, rất nhanh lắc lắc đầu, mấy ngày gần đây thông qua nghe ngóng, nó đã biết được, Thánh Viện là không thể tùy tiện mở ra, mấy chục năm đến mấy trăm năm có thể mở một lần cho một người là đã tốt lắm rồi.
Mà lần này Bổ Thiên các chọn trúng Thạch Nghị, những người khác không thể đi lên nữa. Cho dù trưởng lão của Tịnh Thổ đã nói, chỉ cần có biều hiện xuất sắc, tư chất siêu phàm thì có cơ hội, nhưng đó thực chất chỉ là lời nói cổ vũ mọi người mà thôi.
"Thượng Cổ Thánh Viện..." Nhóc tỳ thì thầm, dứt khoát xoay người.
Trên con đường đó, có một thiếu niên đang tiến về phía trước, người thiếu niên được xưng là tồn tại giống như thần trong số các sinh linh cùng lứa tuổi, giao hòa cùng trời đất, có đại đạo thần âm truyền ra, giống như tiếng ngâm xướng của Chư Thần Thượng Cổ.
Nhóc tỳ cũng không buồn phiền, nó rất nhanh đã quên chuyện này, nắm lấy cái đuôi của Bóng Lông, giống như ăn trộm, rón rén tiến vào một khu vực thần bí.
Tuy đã là đêm khuya, nhưng vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật.
Đây là một mảnh vườn chiếm diện tích rất lớn, trong vườn có các loại cây cỏ, còn có suối chảy cầu nhỏ, đình đài cung điện, thế nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung là rất cổ xưa, cung điện kia giống có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, dường như đã mấy ngàn năm không được tu sửa.
Cây cối như cũ, thế nhưng mấy thứ như cầu vòm thì giống như là vật còn sót lại từ thời Thượng Cổ, sắp bị hủy diệt rồi. Nó rón ra rón rén, xách đuôi của Bóng Lông đi vào.
Đôi mắt to của Bóng Lông đảo như bi, nó cũng không tức giận khi bị xách ngược, mà giống như nhóc tỳ đều hiếu kỳ quan sát nơi này.
Đây là nơi thần bí nhất của Bổ Thiên các, là nơi Tế Linh ở ẩn, có diện tích hơn trăm dặm. Là một khu vườn cổ xưa rất lớn, thường ngày vốn không ai dám tới gần.
Bởi vì, đều từng bị nhắc nhở qua.
Nơi này cũng không có người trông coi, bởi vì căn bản không cần. Thử nghĩ Tế Linh của Bổ Thiên các còn cần người bảo vệ sao, là nó bảo vệ toàn bộ Thượng Cổ Tịnh Thổ.
"Tế Linh đại nhân, ta đến đây với lòng hành hương, không phải nói đệ tử nào có duyên thì sẽ được ngài chỉ bảo sao? Ta thật sự thành kính xin được chỉ bảo."
Nhóc tỳ vừa lẩm bẩm vừa nhìn tới nhìn lui tìm kiếm Linh Dược trên mặt đất. Mà cái mũi nhỏ của Bóng Lông càng là động đậy không ngừng, hai mắt nó phát sáng, quan sát xung quanh.
"Nơi ở của Tế Linh sao lại hoang vu như thế?" Bọn họ đi vào trong, càng đi càng cảm thấy kinh dị, cây cỏ giảm bớt, mặt đất trụi lủi, đến cuối cùng càng là không có một ngọn cỏ.
Đến nơi này, nhóc tỳ cảm thấy thần hi trong cơ thể bộc phát. Lấp lánh sáng lên, từng tia tinh khí như sắp rời khỏi thân thể. Các loại hoa văn hiện lên dày đặc trên làn da.
Mà Bóng Lông cũng kêu lên sợ hãi, giãy ra khỏi tay nhóc tỳ rồi nhảy lên vai nó. Vẻ mặt hoảng sợ.
Nhóc tỳ hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc biết tại sao nơi này hoang vu rồi. Đây là bị một luồng sức mạnh ma quái cướp đoạt, hút mất địa khí.
Nói cũng lạ, chỉ khi bước vào khu vực này mới như vậy, hơi lui về phía sau, liền không cảm giác được sức mạnh kia rồi.
"Sinh linh của Bổ Thiên các làm sao vậy, xảy ra vấn đề gì sao?" Nhóc tỳ nghi ngờ, thận trọng bước lên phía trước.
Phía trước là một mảnh hoang vu, đất đai cằn cỗi, giống như là một vùng sa mạc lớn, chỉ có đất cát cùng hòn đá, nơi này vô cùng yên tĩnh, tiếng bước chân có thể truyền đi rất xa.
"Tế Linh, ta tới bái kiến ngài, mỗi đệ tử đều có một cơ hội mà, ngài đừng nhận lầm người." Nhóc tỳ thì thầm, nó thực sự hiếu kỳ, đi vào trong.
Mặt đất trải rộng vô cùng hoang vu và yên tĩnh, nó đi về phía trước mấy chục dặm, cả người như là một vầng mặt trời nhỏ đang phát sáng, Phù Văn dày đặc, không ngừng chống lại loại sức mạnh ma quái kia.
"Thật mạnh mẽ, hấp thu xong địa khí, lại nuốt thiên tinh, Tế Linh đang tu luyện một loại bí công sao?" Nó tự nói.
Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ từng sợi thần hi trút xuống từ trên bầu trời, chi chít ngôi sao cùng một vầng trăng bạc đều tỏa ra ánh sáng phủ xuống mặt đất, giống như một cơn mưa màu bạc trút xuống nơi sâu xa trong sa mạc.
Cuối cùng tới gần, nơi này bắt đầu xuất hiện cây cỏ, nhóc tỳ đi tới phía trước một khu vườn cổ xưa.
Đây là vườn trong vườn, có tường vây cổ kính, trải đầy dấu vết loang lổ của thời gian, nơi này lưu lại quá nhiều vết tích.
Cánh cửa đã mục nát từ lâu, trên tường rào bò đầy thực vật bình thường, không phải Linh Dược cũng không phải gỗ quý, chỉ là những loại cây cỏ thường thấy nhất.
"Tại sao không cướp đoạt tinh khí nơi này?"
Nhóc tỳ kinh ngạc, khu vườn này thật sự rất cổ xưa, các tòa kiến trúc đều đã sụp đổ chỉ còn lưu lại đá vụn bò đầy dây leo.
Mưa ánh sáng rơi vãi trong vườn, những loại cây cối bình thường này ít nhiều cũng nhận được một chút ân trạch, vì vậy sinh trưởng dồi dào, cũng không hóa thành sa mạc.
"Nơi này giống như sân nhỏ của một gia đình thời Thượng Cổ!" Sau khi đi vào nhóc tỳ mới phát hiện dị thường, lộ ra sắc mặt khác thường.
Sân nhỏ tổng cộng có ba tầng, ở sân sau mưa ánh sáng nhiều nhất, ánh trăng đầy trời đều rơi vào nơi đó, hiển nhiên là Tế Linh ở đây.
Nhóc tỳ đi ngang qua nơi đây, phát hiện nơi này phòng ốc đều sụp đổ, bị cỏ dại chôn vùi, cả chiếc cầu đá nhỏ kia cũng đều gãy đứt, bị dây leo bao trùm.
Nó càng nhìn càng cảm thấy, đây là một khu nhà ở thời Thượng Cổ.
Rốt cục, nhóc tỳ đi đến sân sau, trong lòng căng thẳng, đến nơi này tinh khí không tiếp tục trôi đi, thế nhưng nó lại cảm thấy một sự kính sợ.
"Bái kiến Tế Linh!" Đứng ở rất xa nó đã mở miệng, sau đó rón rén tiến vào sân sau.
"Đây là..." Cuối cùng thấy rõ, trong mắt nhóc tỳ lộ ra sự hoảng hốt, cảm thấy có chút khó mà tin nổi!
Vô tận mưa ánh sáng rơi vãi, để nơi này ánh bạc bốc hơi, tạo thành khung cảnh an lành thần thánh, nơi đó có một cây thực vật, chính là Tế Linh của Bổ Thiên các. Cùng trong tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, nó không rực rỡ, cũng không xanh biếc, mà là ố vàng, ốm yếu, giống như sắp tàn lụi.
Đây là một giàn dây hồ lô, bò trên một đống đá, toàn thân không có ánh sáng, không có thần quang, có chỉ là khô vàng. Nó cũng không to lớn bao nhiêu, chỉ dài khoảng năm sáu mét, lá cây thưa thớt, như mùa thu đến, khiến nó mất đi sức sống.
Một cây khô đằng, chỉ có một chút sinh khí, trên cây đầy lá vàng, dù mưa ánh sáng đầy trời trút xuống cũng không thể giảm bớt xu hướng suy tàn, khô bại của nó.
Ánh sao cùng ánh trăng lóng lánh bao phủ xuống, khiến cho toàn bộ sân sau trở nên trắng xóa, ánh sáng tiến vào trong dây leo, thế nhưng nó vẫn phờ phạc như cũ, thiếu sức sống nghiêm trọng.
Đây chính là Tế Linh của Bổ Thiên các, một gốc cây đã sống vô tận năm tháng, khiến lòng người run sợ. Mặc dù nó đã ốm yếu, dường như đã đến cuối đời, nhưng vẫn có uy nghiêm như trước, giống như một vị thần linh!
Sẽ không phải thật sự là một vị thần chứ? Trong lòng nhóc tỳ tự nói. Dù vậy nó vẫn ngậm chặt miệng chứ không nói ra thành tiếng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nó mới lại mở miệng, nói lại những lời đã nói trên đường. Mắt to đen láy trộm nhìn, xem phản ứng của giàn dây hồ lô.
Yên tĩnh không có một âm thanh, gốc cây như mất đi linh tính.
"Ồ, còn có một cái hồ lô!"
Một trái hồ lô màu xanh nằm dưới đám lá khô vàng, nó có kích thước tương đương trái hồ lô màu vàng óng trong tay vị lão tiền bối của Bổ Thiên các, nhưng màu sắc khác nhau.
Nhóc tỳ trợn tròn mắt, phát hiện trái hồ lô này vô cùng thần kỳ. Càng xem càng cảm thấy khủng bố. Giống như một thế giới mơ hồ trấn áp lại đây.
Hơn nữa, nơi đó có từng tia khí Hỗn Độn lượn lờ, bao phủ hồ lô màu xanh.
Bóng Lông nằm úp sấp trên vai nhóc tỳ, khó được một lần nó không dám làm bậy. Trên thực tế nó cũng giống nhóc tỳ đều rất muốn hái trái hồ lô này, chỉ là bản năng nói cho nó biết, không thể làm như vậy.
"Ở chỗ này tu hành tựa hồ không tệ." Nhóc tỳ nói thầm, nó ngồi xuống, mặc cho mưa ánh sáng rơi trên người, toàn thân thư thái, Phù Văn cộng hưởng.
Nó lén lút nhìn sang Tế Linh, dây leo không nhúc nhích, phiến lá yên tĩnh, không có phản ứng gì.
"Tế Linh bá bá, người không phản đối cháu ở đây tu hành đúng không?" Nhóc tỳ hỏi, sau đó nhanh chóng nói: "Có phải người bị bệnh không, cháu biết một gốc cây liễu, nó từng bị bệnh còn nghiêm trọng hơn người, toàn thân trọc lốc, chỉ còn lại có một cành cây, nhưng cuối cùng vẫn sống lại rồi."
Nhóc tỳ lôi kéo làm quen, tự mình nói, giàn dây hồ lô bất động như trước, nó cũng không phải bị vật bên ngoài làm tổn hại, mà là tự thân sống quá lâu rồi, sinh cơ tiêu hao quá nhiều.
"Chỉ cần trong lòng có hi vọng, mặc dù mất đi toàn bộ thế giới, cũng có thể sống phấn khích, bá bá nỗ lực lên!" Nhóc tỳ vung vẩy nắm tay nhỏ.
Nó nhìn trộm phát hiện Tế Linh vẫn không có phản ứng gì, không khỏi thở dài một cái, lầu bầu nói: "Đang ngủ say? Vậy thì tốt, ta không khách khí, ở đây tu hành."
Nhóc tỳ quan tưởng Nguyên Thủy Chân Giải, tỉ mỉ nghiên cứu hàm nghĩa của các loại Phù Văn được ghi lại trên đó, nó ngồi xếp bằng ở dưới giàn dây hồ lô, dáng vẻ trang nghiêm, rất nhanh nhập định.
Gió nhẹ thổi qua, lá vàng đung đưa, giàn dây hồ lô khẽ nhúc nhích, mưa ánh sáng màu bạc bay lất phất, nơi này đặc biệt thần thánh an lành.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong khi tìm hiểu Nguyên Thủy Chân Giải nhóc tỳ dường như loáng thoáng đã nghe được đại đạo minh âm, đột nhiên nó mở mắt ra, phát hiện trái hồ lô màu xanh đang động đậy, phía trên có Phù Văn cổ xưa lấp loé cùng khí Hỗn Độn, vô cùng thần bí.
Trong lòng nó cả kinh, rất muốn nhìn rõ miếng Phù Văn này, thế nhưng nỗ lực nhiều lần đều thất bại, căn bản không thể thấy rõ.
Nó ổn định lại tâm tình, phát hiện lúc Phù Văn lấp loé, thiên địa đạo âm ầm ầm, khiến cho nó tìm hiểu Nguyên Thủy Chân Giải tựa hồ dễ dàng hơn không ít.
Nhóc tỳ thay đổi sắc mặt, nơi này quả thực ghê gớm!
Đêm đã khuya, không gian yên ắng, nhóc tỳ từ trong nhập định tỉnh lại, nó biết cần phải đi, không thể một đêm không về.
Lúc ra khỏi nơi này, nó ngẩn ra, đây thật sự là nhà của một người cổ đại a, giàn dây hồ lô này là do người trồng xuống sao? Lẽ nào nó một mực chưa từng rời đi?
Nhìn sân nhỏ đổ nát, hoang vu này, trong lòng nó sinh ra một loại cảm xúc khác lạ, phạm vi mấy chục dặm đều hóa thành sa mạc, chỉ có cái sân nhỏ đổ nát này còn như trước, cây cỏ bình thường cũng có thể sinh tồn, đây là Tế Linh cố ý bảo lưu lại dáng vẻ từ thời Thượng Cổ sao?
Nó đang nhớ lại cùng kỷ niệm cái gì sao? Nhóc tỳ cảm thấy vị Tế Linh này có "Chuyện cũ" của mình.
Cuối cùng, nó hướng về sân sau cúi đầu lần thứ hai, xoay người rời đi, quyết định đêm mai trở lại.
Mới vừa bước ra sân nhỏ, nhóc tỳ đột nhiên sởn cả tóc gáy, bạch bạch bạch lùi lại mấy bước, mà Bóng Lông cũng chít chít rít gào, bộ lông trên người dựng ngược lên.
Nhóc tỳ trợn mắt nhìn về phía trước, ngoài cửa có một lão già, mái tóc màu xám, hai mắt trống rỗng, trên đầu cắm vào một thanh cổ kiếm, xuyên thấu mà qua, rỉ sét loang lổ.
Hai cánh tay hắn buông xuống, móng tay đen thui, dài đến nửa thước, thật là khủng bố.
Hắn mặc một bộ quần áo cực kỳ cổ xưa, giống như đúc kiểu dáng thời Thượng Cổ ghi lại trong cổ thư, làm người sởn tóc gáy, đây là một vị cổ nhân sao?
Hắn không có hô hấp, không có tim đập, càng không có một điểm khí tức sinh mệnh, cứ đứng như vậy, con mắt trống rỗng đáng sợ, như là hai cái hố đen.
"Tiền bối. . . Ngươi chặn đường của ta." Nhóc tỳ mở miệng.
Vô thanh vô tức, ông già này biến mất, như là xưa nay chưa từng xuất hiện, thế nhưng nhóc tỳ cảm giác phía sau phát lạnh, đột nhiên xoay người, nhất thời tê dại cả da đầu.
Mà Bóng Lông càng là kinh hãi từ bả vai nhóc tỳ nhảy dựng lên, bởi vì ông lão tóc xám này ở sau lưng nhóc tỳ, hầu như dán vào trên người nó.
Lông tóc nhóc tỳ dựng đứng, không nhịn được lùi lại.
"Xoạt "
Ông già này lần thứ hai vô thanh vô tức biến mất rồi, lần này không xuất hiện ở sau lưng của nó, mà là chớp mắt xuất hiện giữa đống ngói vỡ tường đổ ở trong sân nhỏ, đồng thời phát ra tiếng ô ô, như là đang khóc.
Quá nhanh rồi, quả thực như là biến hóa từ hư không, tái tạo bản thân, làm người kinh sợ.
"Hắn không có sự sống, sinh cơ trong cơ thể đã đứt, làm sao còn có thể như vậy. . ." Nhóc tỳ lùi lại.
"Ô ô. . ."
Đầu lâu bị cổ kiếm xuyên thủng, tóc tai bù xù, ông lão chợt đông chợt tây, thậm chí còn đi qua sân sau, đứng ở chỗ Tế Linh, không ngừng nghẹn ngào, cuối cùng lại đến gần nhóc tỳ, ngăn trở đường đi của nó.
Mà lần này Bổ Thiên các chọn trúng Thạch Nghị, những người khác không thể đi lên nữa. Cho dù trưởng lão của Tịnh Thổ đã nói, chỉ cần có biều hiện xuất sắc, tư chất siêu phàm thì có cơ hội, nhưng đó thực chất chỉ là lời nói cổ vũ mọi người mà thôi.
"Thượng Cổ Thánh Viện..." Nhóc tỳ thì thầm, dứt khoát xoay người.
Trên con đường đó, có một thiếu niên đang tiến về phía trước, người thiếu niên được xưng là tồn tại giống như thần trong số các sinh linh cùng lứa tuổi, giao hòa cùng trời đất, có đại đạo thần âm truyền ra, giống như tiếng ngâm xướng của Chư Thần Thượng Cổ.
Nhóc tỳ cũng không buồn phiền, nó rất nhanh đã quên chuyện này, nắm lấy cái đuôi của Bóng Lông, giống như ăn trộm, rón rén tiến vào một khu vực thần bí.
Tuy đã là đêm khuya, nhưng vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật.
Đây là một mảnh vườn chiếm diện tích rất lớn, trong vườn có các loại cây cỏ, còn có suối chảy cầu nhỏ, đình đài cung điện, thế nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung là rất cổ xưa, cung điện kia giống có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, dường như đã mấy ngàn năm không được tu sửa.
Cây cối như cũ, thế nhưng mấy thứ như cầu vòm thì giống như là vật còn sót lại từ thời Thượng Cổ, sắp bị hủy diệt rồi. Nó rón ra rón rén, xách đuôi của Bóng Lông đi vào.
Đôi mắt to của Bóng Lông đảo như bi, nó cũng không tức giận khi bị xách ngược, mà giống như nhóc tỳ đều hiếu kỳ quan sát nơi này.
Đây là nơi thần bí nhất của Bổ Thiên các, là nơi Tế Linh ở ẩn, có diện tích hơn trăm dặm. Là một khu vườn cổ xưa rất lớn, thường ngày vốn không ai dám tới gần.
Bởi vì, đều từng bị nhắc nhở qua.
Nơi này cũng không có người trông coi, bởi vì căn bản không cần. Thử nghĩ Tế Linh của Bổ Thiên các còn cần người bảo vệ sao, là nó bảo vệ toàn bộ Thượng Cổ Tịnh Thổ.
"Tế Linh đại nhân, ta đến đây với lòng hành hương, không phải nói đệ tử nào có duyên thì sẽ được ngài chỉ bảo sao? Ta thật sự thành kính xin được chỉ bảo."
Nhóc tỳ vừa lẩm bẩm vừa nhìn tới nhìn lui tìm kiếm Linh Dược trên mặt đất. Mà cái mũi nhỏ của Bóng Lông càng là động đậy không ngừng, hai mắt nó phát sáng, quan sát xung quanh.
"Nơi ở của Tế Linh sao lại hoang vu như thế?" Bọn họ đi vào trong, càng đi càng cảm thấy kinh dị, cây cỏ giảm bớt, mặt đất trụi lủi, đến cuối cùng càng là không có một ngọn cỏ.
Đến nơi này, nhóc tỳ cảm thấy thần hi trong cơ thể bộc phát. Lấp lánh sáng lên, từng tia tinh khí như sắp rời khỏi thân thể. Các loại hoa văn hiện lên dày đặc trên làn da.
Mà Bóng Lông cũng kêu lên sợ hãi, giãy ra khỏi tay nhóc tỳ rồi nhảy lên vai nó. Vẻ mặt hoảng sợ.
Nhóc tỳ hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc biết tại sao nơi này hoang vu rồi. Đây là bị một luồng sức mạnh ma quái cướp đoạt, hút mất địa khí.
Nói cũng lạ, chỉ khi bước vào khu vực này mới như vậy, hơi lui về phía sau, liền không cảm giác được sức mạnh kia rồi.
"Sinh linh của Bổ Thiên các làm sao vậy, xảy ra vấn đề gì sao?" Nhóc tỳ nghi ngờ, thận trọng bước lên phía trước.
Phía trước là một mảnh hoang vu, đất đai cằn cỗi, giống như là một vùng sa mạc lớn, chỉ có đất cát cùng hòn đá, nơi này vô cùng yên tĩnh, tiếng bước chân có thể truyền đi rất xa.
"Tế Linh, ta tới bái kiến ngài, mỗi đệ tử đều có một cơ hội mà, ngài đừng nhận lầm người." Nhóc tỳ thì thầm, nó thực sự hiếu kỳ, đi vào trong.
Mặt đất trải rộng vô cùng hoang vu và yên tĩnh, nó đi về phía trước mấy chục dặm, cả người như là một vầng mặt trời nhỏ đang phát sáng, Phù Văn dày đặc, không ngừng chống lại loại sức mạnh ma quái kia.
"Thật mạnh mẽ, hấp thu xong địa khí, lại nuốt thiên tinh, Tế Linh đang tu luyện một loại bí công sao?" Nó tự nói.
Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ từng sợi thần hi trút xuống từ trên bầu trời, chi chít ngôi sao cùng một vầng trăng bạc đều tỏa ra ánh sáng phủ xuống mặt đất, giống như một cơn mưa màu bạc trút xuống nơi sâu xa trong sa mạc.
Cuối cùng tới gần, nơi này bắt đầu xuất hiện cây cỏ, nhóc tỳ đi tới phía trước một khu vườn cổ xưa.
Đây là vườn trong vườn, có tường vây cổ kính, trải đầy dấu vết loang lổ của thời gian, nơi này lưu lại quá nhiều vết tích.
Cánh cửa đã mục nát từ lâu, trên tường rào bò đầy thực vật bình thường, không phải Linh Dược cũng không phải gỗ quý, chỉ là những loại cây cỏ thường thấy nhất.
"Tại sao không cướp đoạt tinh khí nơi này?"
Nhóc tỳ kinh ngạc, khu vườn này thật sự rất cổ xưa, các tòa kiến trúc đều đã sụp đổ chỉ còn lưu lại đá vụn bò đầy dây leo.
Mưa ánh sáng rơi vãi trong vườn, những loại cây cối bình thường này ít nhiều cũng nhận được một chút ân trạch, vì vậy sinh trưởng dồi dào, cũng không hóa thành sa mạc.
"Nơi này giống như sân nhỏ của một gia đình thời Thượng Cổ!" Sau khi đi vào nhóc tỳ mới phát hiện dị thường, lộ ra sắc mặt khác thường.
Sân nhỏ tổng cộng có ba tầng, ở sân sau mưa ánh sáng nhiều nhất, ánh trăng đầy trời đều rơi vào nơi đó, hiển nhiên là Tế Linh ở đây.
Nhóc tỳ đi ngang qua nơi đây, phát hiện nơi này phòng ốc đều sụp đổ, bị cỏ dại chôn vùi, cả chiếc cầu đá nhỏ kia cũng đều gãy đứt, bị dây leo bao trùm.
Nó càng nhìn càng cảm thấy, đây là một khu nhà ở thời Thượng Cổ.
Rốt cục, nhóc tỳ đi đến sân sau, trong lòng căng thẳng, đến nơi này tinh khí không tiếp tục trôi đi, thế nhưng nó lại cảm thấy một sự kính sợ.
"Bái kiến Tế Linh!" Đứng ở rất xa nó đã mở miệng, sau đó rón rén tiến vào sân sau.
"Đây là..." Cuối cùng thấy rõ, trong mắt nhóc tỳ lộ ra sự hoảng hốt, cảm thấy có chút khó mà tin nổi!
Vô tận mưa ánh sáng rơi vãi, để nơi này ánh bạc bốc hơi, tạo thành khung cảnh an lành thần thánh, nơi đó có một cây thực vật, chính là Tế Linh của Bổ Thiên các. Cùng trong tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, nó không rực rỡ, cũng không xanh biếc, mà là ố vàng, ốm yếu, giống như sắp tàn lụi.
Đây là một giàn dây hồ lô, bò trên một đống đá, toàn thân không có ánh sáng, không có thần quang, có chỉ là khô vàng. Nó cũng không to lớn bao nhiêu, chỉ dài khoảng năm sáu mét, lá cây thưa thớt, như mùa thu đến, khiến nó mất đi sức sống.
Một cây khô đằng, chỉ có một chút sinh khí, trên cây đầy lá vàng, dù mưa ánh sáng đầy trời trút xuống cũng không thể giảm bớt xu hướng suy tàn, khô bại của nó.
Ánh sao cùng ánh trăng lóng lánh bao phủ xuống, khiến cho toàn bộ sân sau trở nên trắng xóa, ánh sáng tiến vào trong dây leo, thế nhưng nó vẫn phờ phạc như cũ, thiếu sức sống nghiêm trọng.
Đây chính là Tế Linh của Bổ Thiên các, một gốc cây đã sống vô tận năm tháng, khiến lòng người run sợ. Mặc dù nó đã ốm yếu, dường như đã đến cuối đời, nhưng vẫn có uy nghiêm như trước, giống như một vị thần linh!
Sẽ không phải thật sự là một vị thần chứ? Trong lòng nhóc tỳ tự nói. Dù vậy nó vẫn ngậm chặt miệng chứ không nói ra thành tiếng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nó mới lại mở miệng, nói lại những lời đã nói trên đường. Mắt to đen láy trộm nhìn, xem phản ứng của giàn dây hồ lô.
Yên tĩnh không có một âm thanh, gốc cây như mất đi linh tính.
"Ồ, còn có một cái hồ lô!"
Một trái hồ lô màu xanh nằm dưới đám lá khô vàng, nó có kích thước tương đương trái hồ lô màu vàng óng trong tay vị lão tiền bối của Bổ Thiên các, nhưng màu sắc khác nhau.
Nhóc tỳ trợn tròn mắt, phát hiện trái hồ lô này vô cùng thần kỳ. Càng xem càng cảm thấy khủng bố. Giống như một thế giới mơ hồ trấn áp lại đây.
Hơn nữa, nơi đó có từng tia khí Hỗn Độn lượn lờ, bao phủ hồ lô màu xanh.
Bóng Lông nằm úp sấp trên vai nhóc tỳ, khó được một lần nó không dám làm bậy. Trên thực tế nó cũng giống nhóc tỳ đều rất muốn hái trái hồ lô này, chỉ là bản năng nói cho nó biết, không thể làm như vậy.
"Ở chỗ này tu hành tựa hồ không tệ." Nhóc tỳ nói thầm, nó ngồi xuống, mặc cho mưa ánh sáng rơi trên người, toàn thân thư thái, Phù Văn cộng hưởng.
Nó lén lút nhìn sang Tế Linh, dây leo không nhúc nhích, phiến lá yên tĩnh, không có phản ứng gì.
"Tế Linh bá bá, người không phản đối cháu ở đây tu hành đúng không?" Nhóc tỳ hỏi, sau đó nhanh chóng nói: "Có phải người bị bệnh không, cháu biết một gốc cây liễu, nó từng bị bệnh còn nghiêm trọng hơn người, toàn thân trọc lốc, chỉ còn lại có một cành cây, nhưng cuối cùng vẫn sống lại rồi."
Nhóc tỳ lôi kéo làm quen, tự mình nói, giàn dây hồ lô bất động như trước, nó cũng không phải bị vật bên ngoài làm tổn hại, mà là tự thân sống quá lâu rồi, sinh cơ tiêu hao quá nhiều.
"Chỉ cần trong lòng có hi vọng, mặc dù mất đi toàn bộ thế giới, cũng có thể sống phấn khích, bá bá nỗ lực lên!" Nhóc tỳ vung vẩy nắm tay nhỏ.
Nó nhìn trộm phát hiện Tế Linh vẫn không có phản ứng gì, không khỏi thở dài một cái, lầu bầu nói: "Đang ngủ say? Vậy thì tốt, ta không khách khí, ở đây tu hành."
Nhóc tỳ quan tưởng Nguyên Thủy Chân Giải, tỉ mỉ nghiên cứu hàm nghĩa của các loại Phù Văn được ghi lại trên đó, nó ngồi xếp bằng ở dưới giàn dây hồ lô, dáng vẻ trang nghiêm, rất nhanh nhập định.
Gió nhẹ thổi qua, lá vàng đung đưa, giàn dây hồ lô khẽ nhúc nhích, mưa ánh sáng màu bạc bay lất phất, nơi này đặc biệt thần thánh an lành.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong khi tìm hiểu Nguyên Thủy Chân Giải nhóc tỳ dường như loáng thoáng đã nghe được đại đạo minh âm, đột nhiên nó mở mắt ra, phát hiện trái hồ lô màu xanh đang động đậy, phía trên có Phù Văn cổ xưa lấp loé cùng khí Hỗn Độn, vô cùng thần bí.
Trong lòng nó cả kinh, rất muốn nhìn rõ miếng Phù Văn này, thế nhưng nỗ lực nhiều lần đều thất bại, căn bản không thể thấy rõ.
Nó ổn định lại tâm tình, phát hiện lúc Phù Văn lấp loé, thiên địa đạo âm ầm ầm, khiến cho nó tìm hiểu Nguyên Thủy Chân Giải tựa hồ dễ dàng hơn không ít.
Nhóc tỳ thay đổi sắc mặt, nơi này quả thực ghê gớm!
Đêm đã khuya, không gian yên ắng, nhóc tỳ từ trong nhập định tỉnh lại, nó biết cần phải đi, không thể một đêm không về.
Lúc ra khỏi nơi này, nó ngẩn ra, đây thật sự là nhà của một người cổ đại a, giàn dây hồ lô này là do người trồng xuống sao? Lẽ nào nó một mực chưa từng rời đi?
Nhìn sân nhỏ đổ nát, hoang vu này, trong lòng nó sinh ra một loại cảm xúc khác lạ, phạm vi mấy chục dặm đều hóa thành sa mạc, chỉ có cái sân nhỏ đổ nát này còn như trước, cây cỏ bình thường cũng có thể sinh tồn, đây là Tế Linh cố ý bảo lưu lại dáng vẻ từ thời Thượng Cổ sao?
Nó đang nhớ lại cùng kỷ niệm cái gì sao? Nhóc tỳ cảm thấy vị Tế Linh này có "Chuyện cũ" của mình.
Cuối cùng, nó hướng về sân sau cúi đầu lần thứ hai, xoay người rời đi, quyết định đêm mai trở lại.
Mới vừa bước ra sân nhỏ, nhóc tỳ đột nhiên sởn cả tóc gáy, bạch bạch bạch lùi lại mấy bước, mà Bóng Lông cũng chít chít rít gào, bộ lông trên người dựng ngược lên.
Nhóc tỳ trợn mắt nhìn về phía trước, ngoài cửa có một lão già, mái tóc màu xám, hai mắt trống rỗng, trên đầu cắm vào một thanh cổ kiếm, xuyên thấu mà qua, rỉ sét loang lổ.
Hai cánh tay hắn buông xuống, móng tay đen thui, dài đến nửa thước, thật là khủng bố.
Hắn mặc một bộ quần áo cực kỳ cổ xưa, giống như đúc kiểu dáng thời Thượng Cổ ghi lại trong cổ thư, làm người sởn tóc gáy, đây là một vị cổ nhân sao?
Hắn không có hô hấp, không có tim đập, càng không có một điểm khí tức sinh mệnh, cứ đứng như vậy, con mắt trống rỗng đáng sợ, như là hai cái hố đen.
"Tiền bối. . . Ngươi chặn đường của ta." Nhóc tỳ mở miệng.
Vô thanh vô tức, ông già này biến mất, như là xưa nay chưa từng xuất hiện, thế nhưng nhóc tỳ cảm giác phía sau phát lạnh, đột nhiên xoay người, nhất thời tê dại cả da đầu.
Mà Bóng Lông càng là kinh hãi từ bả vai nhóc tỳ nhảy dựng lên, bởi vì ông lão tóc xám này ở sau lưng nhóc tỳ, hầu như dán vào trên người nó.
Lông tóc nhóc tỳ dựng đứng, không nhịn được lùi lại.
"Xoạt "
Ông già này lần thứ hai vô thanh vô tức biến mất rồi, lần này không xuất hiện ở sau lưng của nó, mà là chớp mắt xuất hiện giữa đống ngói vỡ tường đổ ở trong sân nhỏ, đồng thời phát ra tiếng ô ô, như là đang khóc.
Quá nhanh rồi, quả thực như là biến hóa từ hư không, tái tạo bản thân, làm người kinh sợ.
"Hắn không có sự sống, sinh cơ trong cơ thể đã đứt, làm sao còn có thể như vậy. . ." Nhóc tỳ lùi lại.
"Ô ô. . ."
Đầu lâu bị cổ kiếm xuyên thủng, tóc tai bù xù, ông lão chợt đông chợt tây, thậm chí còn đi qua sân sau, đứng ở chỗ Tế Linh, không ngừng nghẹn ngào, cuối cùng lại đến gần nhóc tỳ, ngăn trở đường đi của nó.
/1929
|